“Buông ta ra, buông ta ra. . . . . .” Nàng giùng giằng, tay nhỏ bé tức giận đánh vào ngực hắn. “Chàng tại sao ôm ta. . . . . . Muốn ôm thì chàng đi mà ôm Thác Bát Nghiên. . . . . . chàng không phải là thích nàng ta sao?” Thật ra thì, nàng so đo còn là vì cái này!
Nghĩ tới hắn từng vì Thác Bát Nghiên mà nhiều lần tổn thương nàng, đau đớn trong lòng như thủy triều vọt tới, oán hận sâu hơn.
“Người ta thích chính là nàng, Vân Hi!” Hắn vẫn ôm chặt nàng, ngữ điệu dịu dàng ngọt ngào đánh vào hồn nàng.
“Chàng? Nói. . . . . . cái gì?” Nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, tim như ngừng đập. Nàng quên cả giãy giụa, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi hắn, rất sợ mình nghe lầm.
Tiêu Dật Phong vuốt tóc nàng, thì thầm từng tiếng: “Đừng rời khỏi ta được không, ta thích nàng! Ta thật sự rất thích nàng . . . . .”
Nàng ngây ngốc rồi, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến Dật Phong thích nàng! Hắn thích nàng, thật sự thích nàng. . . . . . Đây không phải mơ, nàng chờ đợi câu nói này đã lâu lắm rồi, không nghĩ tới lúc này lại nghe được!
Trước mắt phủ một màn sương mù, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nhưng lần này là nước mắt vui mừng.
Mặc kệ, nàng mặc kệ! Cái gì Bắc Thần Hoàng, cái gì Tê Thu quốc, cái gì thiên triều, nàng không muốn quản, mặc kệ tất cả, kiên trì của nàng đều tan rã hết rồi.
Cứ nói nàng ích kỷ đi, giờ phút này nàng chỉ muốn ở cùng bên chàng, vĩnh viễn không chia cách.
“Dật Phong!” Không nhịn được, nàng ôm chặt hắn, dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thụ nhu tình mật ý của hắn, nghe từng tiếng tỏ tình động lòng người của hắn.
——————————–
Trong hoàng cung, Chu Minh đế Tâm phiền tính loạn đi tới đi lui, thỉnh thoảng thở dài thở ngắn, gương mặt sầu lo rõ ràng.
Mặc dù Vân Hi đáp ứng, thiên triều có thể tránh một cuộc chiến tranh, nhưng hắn vẫn không vui sướng chút nào, nếu không phải Vân Hi kiên trì, hắn tình nguyện xuất chinh cũng không muốn gả nàng cho Bắc Thần Hoàng.
Trừ lòng riêng muốn giữ nàng lại bên cạnh mình, hắn càng sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm hơn!
Đột nhiên Trương công công vội vã đi vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng! Nương nương! Hoàng Thái Tử mang theo Hạ cô nương hồi cung rồi !”
“Cái gì?” Chu minh đế sững sờ kinh hãi dừng bước, có chút không dám tin. “Ngươi nói. . . . . . Vân Hi trở lại?”
“Đúng vậy, đang vội vàng tới gặp hoàng thượng!” Trương công công vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.
Chu Minh Đế liền vội vàng giương mắt vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi chậm rãi sóng vai bước đến, làm hắn kinh ngạc hơn là vẻ mặt luôn lạnh băng của nhi tử lại phiếm ý cười, còn nắm chặt tay Vân Hi , từ từ đi vào đại điện.
“Bái kiến phụ hoàng” “Tham kiến hoàng thượng!” Hai người đồng thời cung kính hành lễ.
“Các ngươi. . . . . .” Chu Minh Đế yên lặng nhìn bọn họ, nhất thời không biết nên nói gì.
Tiêu Dật Phong kéo Hạ Vân Hi qua, trịnh trọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn nói với người một chuyện, nhi thần muốn cưới Vân Hi làm Thái Tử Phi!”
Hạ Vân Hi có chút khẩn trương, tâm thần thấp thỏm nhìn hoàng thượng.
Chu minh đế mặc dù đã sớm liệu đến bảy tám phần, nhưng chính tai nghe được vẫn làm hắn khiếp sợ. “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn nạp phi? Này. . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Không nói Vân Hi tại sao đi mà quay lại, nhi tử khác thường đã làm hắn kinh ngạc vô cùng. Hắn không phải không thích Vân Hi sao? Sao bây giờ lại. . . . . .
“Phụ hoàng, đều do nhi thần ngu muội, không sớm nhận ra tình cảm của mình, làm Vân Hi thương tâm mới quyết định lấy chồng ở Tê Thu quốc.” Tiêu Dật Phong áy náy nhìn cô gái bên cạnh một cái, sau đó kiên định mà thành khẩn nói: “Nhưng bây giờ nhi thần đã hiểu tình cảm của mình, nhi thần yêu Vân Hi, nhi thần không thể không có nàng, cầu xin phụ hoàng thành toàn!”
Chu Minh đế chấn động, ánh mắt dừng trên người Hạ Vân Hi. Giọng nói bình tĩnh nghe không ra là vui hay buồn: “Như vậy. . . . . . Vân Hi còn ngươi, cũng quyết định gả cho Dật Phong, không đi Tê Thu quốc sao?”
Hạ Vân Hi ngẩn ra, cẩn thận ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, áy náy nói. “Thật xin lỗi, hoàng thượng! Vân Hi không thể đi Tê Thu quốc, bởi vì, bởi vì Vân Hi rất thích Dật Phong. . . . . .”
Đến cuối cùng, nàng càng nói càng nhỏ, thật sự không biết nên đối mặt với hoàng thượng như thế nào! Nàng lật lọng, hoàng thượng có trách tội không? Có tức giận không?
Chu Minh đế nhìn gương mặt đang yêu của nàng, trong lòng không khỏi bị đâm một nhát, hắn nắm chặt tay, cố gắng chịu đựng cảm giác không thoải mái, lạnh nhạt cười nói: “Thôi, không có chuyện gì, trẫm vốn cũng không muốn cho ngươi đi Tê Thu quốc, bây giờ có thể trở về, trẫm cũng mừng cho ngươi, không cần phải áy náy!”
“Hoàng thượng. . . . . .” Hạ Vân Hi vui mừng nhìn hắn, hoàng thượng quả nhiên là người thấu tình đạt lý!
“Phụ hoàng, vậy là người đáp ứng sao?” Tiêu Dật Phong nụ cười nơi khóe môi sâu hơn, hắn biết phụ hoàng sẽ không làm khó bọn họ.
Chu Minh Đế phớt lờ đau đớn trong lòng, cười to nói: “Đây là chuyện vui, trẫm dĩ nhiên đáp ứng! Phong nhi, con rốt cuộc cũng chịu thành thân, ta đây làm phụ hoàng cũng thở cảm thấy yên tâm!”
Hạ Vân Hi có chút không thể tin được. “Hoàng thượng, ngài thật không trách Vân Hi sao?”
“Nha đầu ngốc, trẫm căn bản không muốn ngươi đi Tê Thu quốc, cũng đừng tự trách nữa!” Chu Minh Đế an ủi nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, kể cả thành toàn nàng cùng Dật Phong!
“Nhưng chúng ta bội ước như vậy, ngộ nhỡ Bắc Thần Hoàng thật sự tấn công tới đây, vậy. . . . . .”
“Yên tâm đi, trẫm đã đưa từ thư cho Tê Thu vương, thuật lại toàn bộ mọi chuyện.” Chu minh đế mỉm cười nói.
“Thì ra, phụ hoàng người đã sớm. . . . . .” Tiêu Dật Phong tựa hồ đã hiểu, kinh ngạc nói.
“Không sai, trẫm nghĩ rồi, không thể để Vân Hi đi Tê Thu quốc được. Cho nên đã sớm đưa thư đi, yêu cầu Tê Thu vương thả người.” Chu minh đế cười giải thích.
“Hoàng thượng, vì chuyện của dân nữ đã khiến ngài phí tâm!” Hạ Vân Hi vừa cảm động vừa áy náy, đồng thời cũng có chút bất an, Bắc Thần Hoàng sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Chu Minh Đế cười ha ha, cưng chiều vỗ vai nàng. “Được rồi, an tâm làm con dâu của trẫm đi, trẫm chờ ngày con dâu dâng trà, thật là đợi đã lâu rồi.”
Hạ Vân Hi mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại vô cùng vui sướng. Tiêu Dật Phong đứng đó mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Chu Minh Đế nhìn hai người họ, trong lòng chỉ còn là thống khổ, nhưng hắn cũng chỉ có thể tự thuyết phục mình, Vân Hi không phải Dịch Ly, nàng không phải. . . . . .
Bước nhanh đi tới Thần Hữu cung, Chu Minh đế bắt buộc mình tỉnh táo lại, nhưng mất mát không cam lòng vẫn vây chặt tim hắn. Hắn biết mình không nên so đo, Hạ Vân Hi không phải Dịch Ly, nhưng hắn vẫn không khống chế được mà ghen tỵ.
Nghĩ tới hắn từng vì Thác Bát Nghiên mà nhiều lần tổn thương nàng, đau đớn trong lòng như thủy triều vọt tới, oán hận sâu hơn.
“Người ta thích chính là nàng, Vân Hi!” Hắn vẫn ôm chặt nàng, ngữ điệu dịu dàng ngọt ngào đánh vào hồn nàng.
“Chàng? Nói. . . . . . cái gì?” Nàng nhất thời ngây ngẩn cả người, tim như ngừng đập. Nàng quên cả giãy giụa, kinh ngạc ngẩng đầu lên, chậm rãi hỏi hắn, rất sợ mình nghe lầm.
Tiêu Dật Phong vuốt tóc nàng, thì thầm từng tiếng: “Đừng rời khỏi ta được không, ta thích nàng! Ta thật sự rất thích nàng . . . . .”
Nàng ngây ngốc rồi, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến Dật Phong thích nàng! Hắn thích nàng, thật sự thích nàng. . . . . . Đây không phải mơ, nàng chờ đợi câu nói này đã lâu lắm rồi, không nghĩ tới lúc này lại nghe được!
Trước mắt phủ một màn sương mù, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, nhưng lần này là nước mắt vui mừng.
Mặc kệ, nàng mặc kệ! Cái gì Bắc Thần Hoàng, cái gì Tê Thu quốc, cái gì thiên triều, nàng không muốn quản, mặc kệ tất cả, kiên trì của nàng đều tan rã hết rồi.
Cứ nói nàng ích kỷ đi, giờ phút này nàng chỉ muốn ở cùng bên chàng, vĩnh viễn không chia cách.
“Dật Phong!” Không nhịn được, nàng ôm chặt hắn, dựa vào lồng ngực ấm áp của hắn, cảm thụ nhu tình mật ý của hắn, nghe từng tiếng tỏ tình động lòng người của hắn.
——————————–
Trong hoàng cung, Chu Minh đế Tâm phiền tính loạn đi tới đi lui, thỉnh thoảng thở dài thở ngắn, gương mặt sầu lo rõ ràng.
Mặc dù Vân Hi đáp ứng, thiên triều có thể tránh một cuộc chiến tranh, nhưng hắn vẫn không vui sướng chút nào, nếu không phải Vân Hi kiên trì, hắn tình nguyện xuất chinh cũng không muốn gả nàng cho Bắc Thần Hoàng.
Trừ lòng riêng muốn giữ nàng lại bên cạnh mình, hắn càng sợ nàng gặp chuyện nguy hiểm hơn!
Đột nhiên Trương công công vội vã đi vào bẩm báo: “Khởi bẩm hoàng thượng! Nương nương! Hoàng Thái Tử mang theo Hạ cô nương hồi cung rồi !”
“Cái gì?” Chu minh đế sững sờ kinh hãi dừng bước, có chút không dám tin. “Ngươi nói. . . . . . Vân Hi trở lại?”
“Đúng vậy, đang vội vàng tới gặp hoàng thượng!” Trương công công vừa nói vừa chỉ ra ngoài cửa.
Chu Minh Đế liền vội vàng giương mắt vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tiêu Dật Phong cùng Hạ Vân Hi chậm rãi sóng vai bước đến, làm hắn kinh ngạc hơn là vẻ mặt luôn lạnh băng của nhi tử lại phiếm ý cười, còn nắm chặt tay Vân Hi , từ từ đi vào đại điện.
“Bái kiến phụ hoàng” “Tham kiến hoàng thượng!” Hai người đồng thời cung kính hành lễ.
“Các ngươi. . . . . .” Chu Minh Đế yên lặng nhìn bọn họ, nhất thời không biết nên nói gì.
Tiêu Dật Phong kéo Hạ Vân Hi qua, trịnh trọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn nói với người một chuyện, nhi thần muốn cưới Vân Hi làm Thái Tử Phi!”
Hạ Vân Hi có chút khẩn trương, tâm thần thấp thỏm nhìn hoàng thượng.
Chu minh đế mặc dù đã sớm liệu đến bảy tám phần, nhưng chính tai nghe được vẫn làm hắn khiếp sợ. “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn nạp phi? Này. . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Không nói Vân Hi tại sao đi mà quay lại, nhi tử khác thường đã làm hắn kinh ngạc vô cùng. Hắn không phải không thích Vân Hi sao? Sao bây giờ lại. . . . . .
“Phụ hoàng, đều do nhi thần ngu muội, không sớm nhận ra tình cảm của mình, làm Vân Hi thương tâm mới quyết định lấy chồng ở Tê Thu quốc.” Tiêu Dật Phong áy náy nhìn cô gái bên cạnh một cái, sau đó kiên định mà thành khẩn nói: “Nhưng bây giờ nhi thần đã hiểu tình cảm của mình, nhi thần yêu Vân Hi, nhi thần không thể không có nàng, cầu xin phụ hoàng thành toàn!”
Chu Minh đế chấn động, ánh mắt dừng trên người Hạ Vân Hi. Giọng nói bình tĩnh nghe không ra là vui hay buồn: “Như vậy. . . . . . Vân Hi còn ngươi, cũng quyết định gả cho Dật Phong, không đi Tê Thu quốc sao?”
Hạ Vân Hi ngẩn ra, cẩn thận ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, áy náy nói. “Thật xin lỗi, hoàng thượng! Vân Hi không thể đi Tê Thu quốc, bởi vì, bởi vì Vân Hi rất thích Dật Phong. . . . . .”
Đến cuối cùng, nàng càng nói càng nhỏ, thật sự không biết nên đối mặt với hoàng thượng như thế nào! Nàng lật lọng, hoàng thượng có trách tội không? Có tức giận không?
Chu Minh đế nhìn gương mặt đang yêu của nàng, trong lòng không khỏi bị đâm một nhát, hắn nắm chặt tay, cố gắng chịu đựng cảm giác không thoải mái, lạnh nhạt cười nói: “Thôi, không có chuyện gì, trẫm vốn cũng không muốn cho ngươi đi Tê Thu quốc, bây giờ có thể trở về, trẫm cũng mừng cho ngươi, không cần phải áy náy!”
“Hoàng thượng. . . . . .” Hạ Vân Hi vui mừng nhìn hắn, hoàng thượng quả nhiên là người thấu tình đạt lý!
“Phụ hoàng, vậy là người đáp ứng sao?” Tiêu Dật Phong nụ cười nơi khóe môi sâu hơn, hắn biết phụ hoàng sẽ không làm khó bọn họ.
Chu Minh Đế phớt lờ đau đớn trong lòng, cười to nói: “Đây là chuyện vui, trẫm dĩ nhiên đáp ứng! Phong nhi, con rốt cuộc cũng chịu thành thân, ta đây làm phụ hoàng cũng thở cảm thấy yên tâm!”
Hạ Vân Hi có chút không thể tin được. “Hoàng thượng, ngài thật không trách Vân Hi sao?”
“Nha đầu ngốc, trẫm căn bản không muốn ngươi đi Tê Thu quốc, cũng đừng tự trách nữa!” Chu Minh Đế an ủi nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, hắn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì, kể cả thành toàn nàng cùng Dật Phong!
“Nhưng chúng ta bội ước như vậy, ngộ nhỡ Bắc Thần Hoàng thật sự tấn công tới đây, vậy. . . . . .”
“Yên tâm đi, trẫm đã đưa từ thư cho Tê Thu vương, thuật lại toàn bộ mọi chuyện.” Chu minh đế mỉm cười nói.
“Thì ra, phụ hoàng người đã sớm. . . . . .” Tiêu Dật Phong tựa hồ đã hiểu, kinh ngạc nói.
“Không sai, trẫm nghĩ rồi, không thể để Vân Hi đi Tê Thu quốc được. Cho nên đã sớm đưa thư đi, yêu cầu Tê Thu vương thả người.” Chu minh đế cười giải thích.
“Hoàng thượng, vì chuyện của dân nữ đã khiến ngài phí tâm!” Hạ Vân Hi vừa cảm động vừa áy náy, đồng thời cũng có chút bất an, Bắc Thần Hoàng sẽ từ bỏ ý đồ sao?
Chu Minh Đế cười ha ha, cưng chiều vỗ vai nàng. “Được rồi, an tâm làm con dâu của trẫm đi, trẫm chờ ngày con dâu dâng trà, thật là đợi đã lâu rồi.”
Hạ Vân Hi mặt đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu, trong lòng lại vô cùng vui sướng. Tiêu Dật Phong đứng đó mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Chu Minh Đế nhìn hai người họ, trong lòng chỉ còn là thống khổ, nhưng hắn cũng chỉ có thể tự thuyết phục mình, Vân Hi không phải Dịch Ly, nàng không phải. . . . . .
Bước nhanh đi tới Thần Hữu cung, Chu Minh đế bắt buộc mình tỉnh táo lại, nhưng mất mát không cam lòng vẫn vây chặt tim hắn. Hắn biết mình không nên so đo, Hạ Vân Hi không phải Dịch Ly, nhưng hắn vẫn không khống chế được mà ghen tỵ.
/140
|