*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâu rồi Lý Trình Tú mới ăn cơm trong bầu không khí thoải mái và yên tĩnh đến vậy.
Sau khi các món ăn được đưa lên, Lê Sóc giữ ý không nói bất kỳ chuyện gì liên quan tới Thiệu Quần mà chỉ đơn thuần tán gẫu.
Lê Sóc tư duy nhanh nhạy, chủ đề nói chuyện vừa phong phú vừa hay ho. Cho dù là một người không khéo miệng như Lý Trình Tú cũng có thể thoải mái giao tiếp cùng anh, huống chi bên cạnh còn có một Adrian mặn mòi, vĩnh viễn không để câu chuyện trở nên tẻ nhạt.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Sóc muốn xin số điện thoại của Lý Trình Tú.
Ba người lại trò chuyện rất lâu, thời gian không còn sớm, Adrian nói muốn đưa Lý Trình Tú về nhà.
Lê Sóc nháy mắt, dùng vẻ mặt ôn hòa bác bỏ cậu, “Thôi, để anh đưa cậu ấy về cho.”
Adrian mập mờ cười nói, “Đúng đúng đúng, anh đưa đi.”
Lý Trình Tú lúng túng nói, “Không, hay là… Hay là Adrian đưa đi, cám ơn thầy… Lê đại ca…” Sau nhiều lần bị Lê Sóc chấn chỉnh, cậu rốt cuộc cũng bị buộc phải sửa lại xưng hô. Nhưng đối với ý tốt rõ như ban ngày của Lê Sóc, cậu vẫn không dám tùy tiện tiếp nhận.
Lê Sóc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Được rồi, chẳng qua…” Lê Sóc cố ý kéo dài âm cuối, “Tối mai ăn cơm với tôi đi, lúc này hẳn là không cần phải cự tuyệt tôi nữa đúng không?”
Lý Trình Tú đang muốn mở miệng, Lê Sóc liền giơ tay lên ngăn cậu, “Ngày mai tôi đón cậu.” Dứt lời còn cười cười nháy mắt với Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú rất ngại từ chối.
Adrian đưa cậu về nhà. Dọc đường không ngừng khen ngợi Lê Sóc có bao nhiêu điểm tốt.
Lý Trình Tú không nhịn được hỏi, “Cậu rất quen thuộc với Lê đại ca?”
Adrian nhất thời trầm mặc, một hồi sau mới giả bộ ung dung cười nói, “Hắc, anh ấy là người đàn ông đầu tiên của tôi.”
Lý Trình Tú hơi sửng sốt.
“Yên tâm đi, đã là chuyện của bảy tám năm trước, tôi cũng sớm quên hết rồi. Lê Sóc vẫn là người đi nơi nào cũng được chào đón nơi ấy, anh ấy rất quan tâm đến tôi. Nhưng anh ấy quả thật là một người đàn ông cực phẩm, chỉ cần an phận sống tốt cùng anh thì cậu sẽ không phải lo lắng bất kì điều gì. Chẳng qua tôi…chính là không an phận.”
Lý Trình Tú yên lặng lắng nghe.
Adrian dường như cũng bị cuốn vào ký ức, “Là tôi có lỗi với anh ấy, lúc ấy tôi cùng người khác ở sau lưng anh ấy… Anh ấy không chỉ không trách tôi, còn giúp đỡ tôi rất nhiều nữa. Ngày ấy, Lê Sóc cũng chỉ là một kế toán viên cao cấp mới có chút danh tiếng. Nói chung, đối với anh tôi cảm thấy rất có lỗi. Nhiều năm như vậy, chứng kiến chuyện tình cảm của anh luôn không thuận lợi, tôi vẫn luôn hy vọng anh ấy có thể tìm một đối tượng thích hợp. Trình Tú này, tôi cảm thấy hai người quả là một đôi được trời sinh đấy. Cậu cũng nên nắm bắt cơ hội này, không ai có thể treo trên một cái cây mãi đâu.”
Lý Trình Tú trầm mặc dựa vào lưng ghế, trong đầu tái hiện nụ cười ôn hòa nho nhã của Lê Sóc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc đã bị gương mặt bá đạo phách lối của Thiệu Quần thay thế.
Lúc nào cậu mới có thể ngừng suy nghĩ về Thiệu Quần đây? Khi nào cậu mới có thể thoát khỏi đáy vực này?
Sau khi tan làm vào ngày hôm sau, Lý Trình Tú vội vã tắm rửa ngaay tại quán ăn, thay nhanh một bộ quần áo.
Cậu đối với Lê Sóc từ đầu đến cuối đều là thái độ tôn kính và sùng bái dành cho tiền bối. Cậu cảm thấy nếu mình đầu bù mặt dơ, mang một thân đầy mùi dầu khói đi gặp người ta, quả thật là quá bất lịch sự.
Vội vàng dọn dẹp nhanh để đi ra ngoài, cậu chợt phát hiện Lê Sóc đã ngồi trước một cái bàn trong đại sảnh, đang nhàn nhã uống trà.
Lý Trình Tú vội vàng chạy tới, “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Lê Sóc nhẹ nhàng cười, đứng lên, thuận tay nhận lấy túi nilon trong tay cậu, “Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”
Lý Trình Tú ngượng ngùng muốn lấy lại, “Để tôi tự cầm...”
Lê Sóc lập tức giơ túi lên trên cao đầu, sau đó mỉm cười nhìn Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú không tự chủ cũng cười rộ lên.
Lê Sóc rất tự nhiên ôm vai cậu, “Đi thôi, xe không thể đỗ quá lâu.”
Lê Sóc lái xe đưa cậu đến một nhà hàng hướng ra biển. Người phục vụ dẫn họ vào một gian phòng được thiết kế vô cùng trang nhã, có thể chứa ít nhất hai mươi người.
Nhưng với một bao sương (lô ghế) lớn như vậy, lại không thấy để một chiếc bàn tròn lớn như những nhà hàng khác, ngược lại ở cạnh cửa sổ lại có một cái bàn đôi. Bàn gỗ chạm khắc có màu đỏ, kết cấu gỗ lim rõ ràng, màu sắc kết hợp với ánh sáng rực rỡ tạo nên một cảm giác dễ chịu, đây là một loại gỗ tốt hiếm có.
Lý Trình Tú đã làm việc ở khách sạn nhiều năm, biết giá thấp nhất của một bao sương lớn như vậy cũng đủ đắt đến dọa người. Cậu nhỏ giọng nhắc nhở Lê Sóc bên cạnh mình, “Chúng ta, chỉ có hai người.”
Lê Sóc vừa cởi áo khoác dài vừa nói, “Tôi biết chứ, nếu có ai dám tới quấy rầy chúng ta thì tôi cũng không vui đâu.” Anh cười cười, kéo cái rèm cửa mỏng được làm bằng gỗ ra, “Căn phòng này là phòng tốt nhất của khách sạn này đó.”
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời le lói phản chiếu xuống mặt biển hóa thành một sắc vàng rực rỡ, phong cảnh quá thực quyến rũ đến động lòng người.
Lý Trình Tú nhất thời nhìn đến ngây người.
Lê Sóc lững thững đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, “Cởi áo choàng ra đi, máy sưởi trong phòng này đủ ấm rồi.”
Lý Trình Tú tỉnh lại, vội vàng kéo khóa xuống, Lê Sóc rất ga lăng giúp cậu cởi áo ra, ngay cả cái ghế cũng kéo ra cho cậu.
Cả người Lý Trình Tú đều không được tự nhiên.
Cậu không ngờ loại tình tiết thường được diễn trên phim truyền hình lại có thể xảy ra trên người cậu, càng không ngờ rằng, cho dù là đối với một người đàn ông, nhưng biểu hiện của Lê Sóc một chút cũng không giống làm bộ, là một sự tao nhã phát ra từ trong xương tủy.
Lê Sóc nhận ra sự mất tự nhiên của cậu, cười cười ngồi xuống nói, “Có phải là phương thức theo đuổi của tôi quá lỗi thời không?”
Lý Trình Tú hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
“Thực sự quá lạc hậu mà, cậu biết không, tôi luôn một mực ảo tưởng một ngày nào đó khi mình kết hôn, có thể tự tay vén khăn hồng đội trên đầu cô dâu của mình.”
Lý Trình Tú không nhịn được mỉm cười.
“Tôi đại khái là, hồi bảy tám tuổi có theo cha mẹ sang Mỹ. Đi gần mười năm, một nhà ba người chúng tôi đã không còn theo kịp sự phát triển nhanh như gió của Trung Quốc nữa rồi. Khi trở lại Trung Quốc lần nữa, tôi chợt phát hiện rất nhiều tập tục truyền thống Trung Hoa từng được nghe mẹ kể, từ phong tục tập quán đến văn hóa tin tức, rất nhiều rất nhiều thứ đã không còn phù hợp với thời đại này. Bởi vì những thứ này đều là của mười mấy hai mươi năm trước. Tôi có thể nhớ kỹ tất cả lễ tích điển cố liên quan tới Trung Quốc, nhưng nếu tôi phải nói chuyện với một người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi thì tám chín phần là không nói được nữa. Khi còn nhỏ, khái niệm “kết hôn” trong tư tưởng của tôi là một thứ gì đó chứa rất nhiều sắc đỏ, kết quả khi quay lại Trung Quốc mới phát hiện hiện tại lại phổ biến hôn lễ kiểu phương Tây, hôn lễ màu trắng, tôi có chút thất vọng... Tôi cảm thấy từ trong xương tôi vốn là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống.” Lê Sóc phát hiện Lý Trình Tú rất nghiêm túc nghe mình nói, đột nhiên ngữ điệu hơi có phần tiếc nuối của anh bỗng có chút biến đổi, mang theo mấy phần giễu cợt nói, “Tôi nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn hỏi một chút, Lý Trình Tú, anh bạn nhỏ, cậu có muốn khi thành thân sẽ có một đóa hoa lớn màu đỏ gắn trước ngực không?”
Cái người vừa bị Lê Sóc điểm danh trong một thoáng không thể bắt kịp tiến độ của anh, sau khi sững người kịp phản ứng mới gật nhẹ đầu.
Lê Sóc cười hai tiếng, nửa đùa nửa thật nói, “Vậy là tôi có thể rào trước rồi. Nếu có một ngày, tôi may mắn được kết hôn với cậu, nếu cậu phải mang khăn hồng đội đầu của cô dâu, đến lúc đó không được chê tôi lỗi thời, càng không cho phép chơi xấu tôi đâu nhé.”
Khuôn mặt Lý Trình Tú hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười cười.
Thái độ chân thành, ấm áp của Lê Sóc khiến cho mỗi người ở chung với anh đều cảm thấy vui vẻ như gió xuân. Thế giới này sao có thể sinh ra một người như vậy, dễ dàng thu hút người khác, khiến họ cam nguyện phục tùng, tin tưởng mọi lời nói của anh, thậm chí còn coi anh như thần tượng.
Đồ ăn lần lượt được mang lên.
Lê Sóc phát hiện Lý Trình Tú không khéo miệng lắm, chỉ khi nói về đề tài ẩm thực mới nói nhiều hơn một chút. Dẫu sao đây cũng là công việc của cậu, vì vậy vào những lúc bí đề tài, hai người sẽ bình luận đến thức ăn ngon trên bàn.
Lê Sóc cũng không để ý việc cậu nói chuyện cà lăm, anh cảm thấy một người ưu tú năng lực cao chưa chắc phải nói chuyện tốt, quan trọng là người đó phải biết lắng nghe. Lý Trình Tú chính là một người như vậy, vô cùng kiên nhẫn, thường không bình luận nhiều, nhưng luôn dành một ánh mắt chuyên chú dõi theo mỗi điều đối phương nói, thỉnh thoảng còn sẽ gật đầu đáp lại khiến lòng người vô cùng thoải mái.
Anh càng tiếp xúc với Lý Trình Tú càng cảm thấy hảo cảm với cậu.
Hoàng hôn tuyệt đẹp hòa phối cùng âm nhạc nhẹ nhàng, hai người đã có một bữa tối vo cùng ngon miệng.
Lý Trình Tú rất vui khi được ở cùng Lê Sóc, cậu nghĩ phần lớn mọi người hẳn đều thích sống chung với Lê Sóc. Đây không chỉ đơn thuần là tình cảm vui thích, quan trọng hơn chính là cậu cảm thấy mình có thể học được rất nhiều điều từ Lê Sóc. Cho dù là đối nhân xử thế, kinh nghiệm làm việc, hay là kiến thức.
Huống chi mặc dù Lê Sóc có ý đồ rất rõ ràng, nhưng vẫn biểu hiện rất quy củ. Cho tới giờ cũng chưa từng khiến cậu khó chịu, anh chẳng qua chỉ đang kiên nhẫn từng chút một, tiến vào trong cuộc sống của cậu.
Mặc dù trong lòng Lý Trình Tú vẫn còn do dự, nhưng cậu lại không thể cự tuyệt lời mời của Lê Sóc, số lần hai người qua lại cũng dần tăng lên nhiều hơn.
Vào thời điểm bận rộn đó, cậu đã có thể khống chế bản thân không còn suy nghĩ tới Thiệu Quần nữa. Nếu Thiệu Quần không xuất hiện nữa, có lẽ cuộc sống của cậu có thể từ từ trở lại quỹ đạo bình thường hơn.
Buổi tối làm việc, một đồng nghiệp bên cạnh mặc chiếc áo lông không biết làm sao lại bị lửa bắn lên, chiếc áo bén lửa lập tức bùng lên.
Người bên cạnh lập tức bị dọa sợ, lấy gáo nước hắt lên người cậu ta.
Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, cậu ta bên trong còn mặc áo sơ mi, cả người một chút cũng không bị dính lửa. Nhưng bộ đồ tốt của cậu ta đã bị đốt thành mấy lỗ thủng rồi, hoàn toàn không thể mặc tiếp.
Người đồng nghiệp kia mang vẻ mặt như đưa đám, vừa cởi đồ vừa nói, “Bộ đồ này khá tốt, là cashmere nguyên bản đó, dì cả của tôi đã đưa nó từ Nội Mông xuống cho tôi hồi Tết Nguyên đán năm ngoái, lần này thì hỏng hết rồi.”
Mọi người xung quanh cũng an ủi cậu ta, có người đưa cậu một chiếc khăn lông, có người cởi quần áo đã ướt ra giúp cậu.
Mắt thấy cậu ta muốn ném món đồ này vào thùng rác, Lý Trình Tú quả thực không nhịn được mà kêu lên, “Này, đừng ném.”
Người nọ nghi hoặc nhìn cậu, “Sao vậy? Áo này không thể mặc được nữa.”
Lý Trình Tú nhỏ giọng nói, “Cho tôi, được không? Tôi sửa một chút, cho chó của tôi, làm quần áo.”
Những người bên cạnh cũng cười rộ lên, nói cậu quả thực rất là biết tận dụng đồ cũ mà.
Người nọ nhanh chóng đưa bộ đồ ướt cho cậu, “Vậy anh nhớ trước tiên phải phơi khô nó, sau đó lấy xuống là cho phẳng. Nếu không sẽ mất hình đó, sửa lại rồi cho chúng tôi nhìn một chút nhé.”
“Uầy, đầu bếp Lý thật là có đức hạnh, khéo tay nữa nha, cái gì cũng biết.”
“Đúng rồi, thật sự, nếu đầu bếp Lý là một người phụ nữ, tôi bảo đảm sẽ theo đuổi cậu đó.”
Lý Trình Tú mặt có chút đỏ, cẩn thận dùng hai tay đón lấy bộ quần áo.
Cashmere dính nước đặc biệt thô và nặng, Lý Trình Tú nhất thời không biết nên cất ở đâu mới được.
Trong lúc cậu đang nghiền ngẫm suy nghĩ biện pháp, cửa phòng bếp lại mở ra, cô gái lần trước đứng ở đại sảnh hào hứng nói với Lý Trình Tú, “Đầu bếp Lý, người bạn siêu đẹp trai lần trước lại tới tìm anh rồi nè, còn mang theo một anh khác cũng siêu đẹp trai, bọn họ ở bao sương số bốn, đang ăn cơm đấy, anh nhanh lên đi.” Trong thanh âm rõ ràng không giấu được sự hưng phấn.
Lý Trình Tú cho rằng cô ấy đang nói tới Lê Sóc và Adrian.
Dạo gần đây, Lê Sóc thường xuyên đến tìm cậu, dù là đàn ông hay phụ nữ làm việc ở sảnh trước, phàm là ai từng nói chuyện với anh cũng hận không thể tôn thờ, sùng bái anh đến hồ đồ.
Lý Trình Tú có chút đau đầu, cậu không biết nên xử lý quần áo trên tay thế nào, lại ngại Lê Sóc phải chờ lâu, đầu óc nóng lên, cậu liền mang theo cả bộ đồ ra ngoài luôn. Cậu và Lê Sóc đã dần trở nên quen thuộc hơn, cho tới giờ Lê Sóc cũng chưa bao giờ vì một chút thất thường của cậu mà lộ ra vẻ kinh sợ. Cho nên, cậu cũng yên tâm cho phép anh thấy một mặt trong cuộc sống của mình. Mặc dù Adrian vẫn sẽ cười cậu, nhưng chí ít là không có ác ý. Hơn nữa bây giờ cũng hơn mười một giờ rồi, sắp đến giờ tan việc, bên ngoài căn bản không còn mấy vị khách nữa, cậu cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Vì vậy, Lý Trình Tú mặc một bộ đồ đầu bếp đầy vết lấm lem trước ngực, cầm trên tay chiếc áo lông màu tro ướt nhẹp, nhẹ nhàng chạy đến gian phòng kia. Cậu định vào bao phòng tìm một chiếc túi nilon để cất đồ lại.
Chỉ là vừa tiến vào phòng, cảnh tượng trước mặt khiến cậu không nhịn được trợn trừng mắt.
Thiệu Quần hai chân vắt chéo an vị trên ghế, bên cạnh ôm một người đàn ông trẻ tuổi đặc biệt xinh đẹp, người đó đang thân mật nói gì đó bên tai Thiệu Quần.
Lý Trình Tú đầu óc “ong” một tiếng, sững sờ đứng tại chỗ.
Cậu chàng trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lý Trình Tú, “ha” một tiếng bật cười.
Thiệu Quần cũng ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lý Trình Tú, ánh mắt trở nên rất phức tạp. Hắn chẳng những không cười, ngược lại còn xụ mặt xuống.
Hắn giễu cợt nói, “Nhà hàng này thuê anh nấu ăn hay là mời anh đi giặt quần áo đó?”
Nét mặt Lý Trình Tú hết xanh rồi lại hồng.
Cậu yên lặng ngồi xổm xuống dưới tủ đặt TV, lấy ra một chiếc túi nilon ngày ngày vẫn dùng để đựng đồ ăn cho khách, bỏ quần áo vào, sau đó xoay người muốn đi.
Thiệu Quần kêu lớn, “Đứng lại cho tôi.”
Thiệu Quần bực tức đứng lên, quả thật bị thái độ lạnh lùng của Lý Trình Tú chọc giận.
Hắn hạ bao nhiêu quyết tâm, vứt bấy nhiêu mặt mũi đến tìm cậu, cuối cùng nhận lại cái phản ứng mẹ nó gọi là gì đây?
( Rena; Làm đéo gì cũng không vừa ý anh Bộ anh muốn TT khóc lóc mới dừa lòng hả?)
Lý Trình Tú giữ tay nắm cửa một lúc, không quay đầu lại thấp giọng nói, “Thiệu Quần, cậu muốn thế nào.”
Đưa người yêu xinh đẹp đến khoe khoang trước mặt cậu? Thiệu Quần, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Thiệu Quần hít sâu một hơi, vung tay hất toàn bộ thức ăn trên bàn xuống đất, ngay cả nước canh và nước lọc cũng văng lên quần Lý Trình Tú. Hắn hét to, “Loại đồ ăn này mà là đồ cho người ăn hả, khiến cục cưng của tôi ăn hư, anh mẹ nó bồi thường nổi không.”
Lý Trình Tú hốc mắt nóng lên, từ từ quay mặt lại, “Vậy thì, đừng ăn ở chỗ này.”
“Lão tử ăn ở đâu là chuyện anh được quản hả, anh nghĩ mình là ai?” Thiệu Quần cảm thấy tim phổi như muốn nổ tung, Lý Trình Tú chỉ cần tỏ ra yếu thế hơn một chút, hắn mẹ nó còn phải làm chuyện thiếu não như vậy sao? Sao anh ta lại không biết điều hưởng thụ cuộc sống rỗi rãi nhàn hạ trong căn biệt thự kia chứ? Cần gì phải tự nhục chính mìn, anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Mình đây cũng bị cái mẹ vậy trời? Lăn qua lộn lại vần vò suy nghĩ có nên đi tìm anh ta hay không, hết lần này tới lần khác tự đồng ý tự bác bỏ, đ!t mẹ mệt não.
(đoạn in nghiêng là suy nghĩ của Thiệu Quần)
Lý Trình Tú run rẩy nói, “Thiệu Quần, cậu… cậu đừng quá đáng.”
Thiệu Quần cả giận nói, “Quán ăn của mấy người chiêu đãi thực khách như vậy à? Nói chuyện với người khác bằng lưng sao? Quay người lại cho tôi.”
Lý Trình Tú hít hít mũi, “Tan việc rồi, cậu về đi.”
“Đi? Ăn chưa no thì đi cái gì hả? Những thứ đồ này ngay cả heo cũng không thèm ăn, làm lại hết cho tôi.”
Cậu trai được Thiệu Quần mang tới cũng có chút sợ hãi.
Nhớ lại khi nãy vị Thiệu công tử này vừa nếm thức ăn xong liền lẩm bẩm “Là anh ấy làm”, sau đó ăn như thể ba ngày đều bị bỏ đói, bây giờ còn nói ăn chưa no?
Cậu coi như là đã nhìn ra, hai người này thì ra đang cãi nhau.
Lý Trình Tú liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cơ bản cũng nên tan tầm rồi, nhưng quán ăn có quy định nếu khách chưa đi, bọn họ cũng không thể đi.
Lý Trình Tú chậm chạp xoay người lại, cúi đầu nói, “Cậu muốn gì, làm ngay bây giờ đi.”
Ánh mắt Thiệu Quần đặt trên người Lý Trình Tú quét qua mấy lần, lúc này mới tính là nhìn đủ. Hắn cố ý ôm người bên cạnh ôn nhu nói, “Cục cưng, ăn gì, nói với anh ta đi.”
Cậu trai kia là một người có mắt nhìn, cậu ta phối hợp thuận miệng gọi lên vài món ăn.
Thiệu Quần liếc mắt nhìn Lý Trình Tú đang đứng đợi, “Ghi ra chưa?”
Lý Trình Tú cố nén nước mắt, gật đầu một cái.
“Cục cưng, có gì không ăn được không?”
Người nọ lúng túng lắc đầu, “Không, đừng nấu cay quá.”
Thiệu Quần hung ác nói, “Nghe thấy không?”
Lý Trình Tú nhẹ nhàng gật đầu.
Thiệu Quần lại thay đổi cách thức gây khó dễ cho Lý Trình Tú, chính là không chịu để cậu đi. Sau đó, Lý Trình Tú thật sự không chịu nổi, cảm thấy trước mắt đều mơ hồ cả rồi, tông cửa rời đi.
Thời điểm cậu băng qua hàng lang dài thênh thang, phải dùng tay vuốt vuốt mắt mới ép ngược nước mắt chảy lại vào bên trong.
Cậu không rõ, đều đã chia tay rồi mà sao Thiệu Quần vẫn luôn tổn thương cậu?
Không thể chừa chút đường sống cho cậu sao, tại sao lại phải ép cậu đến vậy?
Người làm ở phòng bếp căn bản đều đã về hết rồi, chỉ còn dư lại vài người ở lại dọn dẹp.
Lý Trình Tú nhanh chóng bùng nổ, đổ dầu ăn ra chảo, xào từng món Thiệu Quần yêu cầu.
Cậu chăm chú nhìn ngọn lửa đang cháy, trước mắt dần mờ đi, cuối cùng câu cứng rắn lau sạch. Bận bịu hơn nửa ngày, nhân viên phục vụ lại đi vào nói với cậu, bọn người Thiệu Quần đi rồi.
Lý Trình Tú ngừng một lát, hung hăng ném cái muỗng đi.
Đưa lưng về phía phục vụ viên, đôi vai nhỏ của Lý Trình Tú khẽ run rẩy.
Cô gái nhỏ kia lại phát hiện ra điều bất thường, thận trọng hỏi, “Đầu bếp Lý, anh không sao chứ?”
Lý Trình Tú lắc đầu, “Không sao, em, về nhà đi.”
Lý Trình Tú giúp mọi người dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp xong, lại rũ thấp đầu đi tới trạm xe buýt.
Ngay lúc muốn băng qua đường, một chiếc xe thể thao màu đen bất ngờ cướp đường chắn trước mặt cậu.
Cửa xe vị trí tay lái dần hạ xuống, gương mặt u ám của Thiệu Quần thò ra ngoài, ra lệnh, “Lên xe.”
——–
Disme thằng loz chechow này.
Ăn ngọt tí đi mọi người:
“Ha, ngay cả nhìn cũng không cho anh nhìn, thằng nhóc em quản anh có hơi rộng rồi đó?”
Lý Ngọc nắm cằm hắn, “Thì rộng vậy đấy.”
Giản Tùy Anh ghẹo cậu, “Anh cứ thích nhìn đó, thật ra vợ cậu ta cũng khá đẹp đấy, kìm lòng không đậu mà.” Nói xong bèn nghểnh cổ, cố ý nhìn về phía Lý Trình Tú, vừa khéo bắt gặp bóng hình cậu ta đang bận bịu trong phòng bếp.
Lý Ngọc bèn cố ý lấy thân mình để chắn hắn, cậu càng vậy Giản Tùy Anh lại càng có gan hơn, sau đó Lý Ngọc không chắn nữa. “Anh cứ xem đi, để em cho anh nhìn xem ai đẹp hơn.” Dứt lời bèn chạy vào bếp.
Cậu cúi đầu nói mấy câu với Lý Trình Tú, Lý Trình Tú bèn cười khì nhét hai củ khoai tây vào tay cậu. Cả hai kẻ nói người cười bận rộn trong bếp, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Giản Tùy Anh dõi theo bóng dáng cả hai, vẫn thấy vợ nhà mình đẹp hơn – bờ vai ấy, eo ấy, chân ấy, chậc chậc. Hắn nhìn đến là thích thú, nhưng có người lại không vui. Chỉ một chốc sau, Thiệu Quần chạy vào bếp đuổi Lý Ngọc ra, còn y thì giúp đỡ trong đó.
Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc, “hừ” một tiếng, “Đắc ý đó.”
Lý Ngọc cười lắc đầu, máu ghen của Thiệu Quần ghê thật, cứ như hận không thể giấu Lý Trình Tú đi mất.
****** Trích “Yêu Một Kẻ Ngốc” – phiên ngoại “Tụ Hội” *******
Lâu rồi Lý Trình Tú mới ăn cơm trong bầu không khí thoải mái và yên tĩnh đến vậy.
Sau khi các món ăn được đưa lên, Lê Sóc giữ ý không nói bất kỳ chuyện gì liên quan tới Thiệu Quần mà chỉ đơn thuần tán gẫu.
Lê Sóc tư duy nhanh nhạy, chủ đề nói chuyện vừa phong phú vừa hay ho. Cho dù là một người không khéo miệng như Lý Trình Tú cũng có thể thoải mái giao tiếp cùng anh, huống chi bên cạnh còn có một Adrian mặn mòi, vĩnh viễn không để câu chuyện trở nên tẻ nhạt.
Sau khi ăn cơm xong, Lê Sóc muốn xin số điện thoại của Lý Trình Tú.
Ba người lại trò chuyện rất lâu, thời gian không còn sớm, Adrian nói muốn đưa Lý Trình Tú về nhà.
Lê Sóc nháy mắt, dùng vẻ mặt ôn hòa bác bỏ cậu, “Thôi, để anh đưa cậu ấy về cho.”
Adrian mập mờ cười nói, “Đúng đúng đúng, anh đưa đi.”
Lý Trình Tú lúng túng nói, “Không, hay là… Hay là Adrian đưa đi, cám ơn thầy… Lê đại ca…” Sau nhiều lần bị Lê Sóc chấn chỉnh, cậu rốt cuộc cũng bị buộc phải sửa lại xưng hô. Nhưng đối với ý tốt rõ như ban ngày của Lê Sóc, cậu vẫn không dám tùy tiện tiếp nhận.
Lê Sóc nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Được rồi, chẳng qua…” Lê Sóc cố ý kéo dài âm cuối, “Tối mai ăn cơm với tôi đi, lúc này hẳn là không cần phải cự tuyệt tôi nữa đúng không?”
Lý Trình Tú đang muốn mở miệng, Lê Sóc liền giơ tay lên ngăn cậu, “Ngày mai tôi đón cậu.” Dứt lời còn cười cười nháy mắt với Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú rất ngại từ chối.
Adrian đưa cậu về nhà. Dọc đường không ngừng khen ngợi Lê Sóc có bao nhiêu điểm tốt.
Lý Trình Tú không nhịn được hỏi, “Cậu rất quen thuộc với Lê đại ca?”
Adrian nhất thời trầm mặc, một hồi sau mới giả bộ ung dung cười nói, “Hắc, anh ấy là người đàn ông đầu tiên của tôi.”
Lý Trình Tú hơi sửng sốt.
“Yên tâm đi, đã là chuyện của bảy tám năm trước, tôi cũng sớm quên hết rồi. Lê Sóc vẫn là người đi nơi nào cũng được chào đón nơi ấy, anh ấy rất quan tâm đến tôi. Nhưng anh ấy quả thật là một người đàn ông cực phẩm, chỉ cần an phận sống tốt cùng anh thì cậu sẽ không phải lo lắng bất kì điều gì. Chẳng qua tôi…chính là không an phận.”
Lý Trình Tú yên lặng lắng nghe.
Adrian dường như cũng bị cuốn vào ký ức, “Là tôi có lỗi với anh ấy, lúc ấy tôi cùng người khác ở sau lưng anh ấy… Anh ấy không chỉ không trách tôi, còn giúp đỡ tôi rất nhiều nữa. Ngày ấy, Lê Sóc cũng chỉ là một kế toán viên cao cấp mới có chút danh tiếng. Nói chung, đối với anh tôi cảm thấy rất có lỗi. Nhiều năm như vậy, chứng kiến chuyện tình cảm của anh luôn không thuận lợi, tôi vẫn luôn hy vọng anh ấy có thể tìm một đối tượng thích hợp. Trình Tú này, tôi cảm thấy hai người quả là một đôi được trời sinh đấy. Cậu cũng nên nắm bắt cơ hội này, không ai có thể treo trên một cái cây mãi đâu.”
Lý Trình Tú trầm mặc dựa vào lưng ghế, trong đầu tái hiện nụ cười ôn hòa nho nhã của Lê Sóc. Nhưng chỉ trong thoáng chốc đã bị gương mặt bá đạo phách lối của Thiệu Quần thay thế.
Lúc nào cậu mới có thể ngừng suy nghĩ về Thiệu Quần đây? Khi nào cậu mới có thể thoát khỏi đáy vực này?
Sau khi tan làm vào ngày hôm sau, Lý Trình Tú vội vã tắm rửa ngaay tại quán ăn, thay nhanh một bộ quần áo.
Cậu đối với Lê Sóc từ đầu đến cuối đều là thái độ tôn kính và sùng bái dành cho tiền bối. Cậu cảm thấy nếu mình đầu bù mặt dơ, mang một thân đầy mùi dầu khói đi gặp người ta, quả thật là quá bất lịch sự.
Vội vàng dọn dẹp nhanh để đi ra ngoài, cậu chợt phát hiện Lê Sóc đã ngồi trước một cái bàn trong đại sảnh, đang nhàn nhã uống trà.
Lý Trình Tú vội vàng chạy tới, “Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi.”
Lê Sóc nhẹ nhàng cười, đứng lên, thuận tay nhận lấy túi nilon trong tay cậu, “Không sao, tôi cũng vừa mới đến.”
Lý Trình Tú ngượng ngùng muốn lấy lại, “Để tôi tự cầm...”
Lê Sóc lập tức giơ túi lên trên cao đầu, sau đó mỉm cười nhìn Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú không tự chủ cũng cười rộ lên.
Lê Sóc rất tự nhiên ôm vai cậu, “Đi thôi, xe không thể đỗ quá lâu.”
Lê Sóc lái xe đưa cậu đến một nhà hàng hướng ra biển. Người phục vụ dẫn họ vào một gian phòng được thiết kế vô cùng trang nhã, có thể chứa ít nhất hai mươi người.
Nhưng với một bao sương (lô ghế) lớn như vậy, lại không thấy để một chiếc bàn tròn lớn như những nhà hàng khác, ngược lại ở cạnh cửa sổ lại có một cái bàn đôi. Bàn gỗ chạm khắc có màu đỏ, kết cấu gỗ lim rõ ràng, màu sắc kết hợp với ánh sáng rực rỡ tạo nên một cảm giác dễ chịu, đây là một loại gỗ tốt hiếm có.
Lý Trình Tú đã làm việc ở khách sạn nhiều năm, biết giá thấp nhất của một bao sương lớn như vậy cũng đủ đắt đến dọa người. Cậu nhỏ giọng nhắc nhở Lê Sóc bên cạnh mình, “Chúng ta, chỉ có hai người.”
Lê Sóc vừa cởi áo khoác dài vừa nói, “Tôi biết chứ, nếu có ai dám tới quấy rầy chúng ta thì tôi cũng không vui đâu.” Anh cười cười, kéo cái rèm cửa mỏng được làm bằng gỗ ra, “Căn phòng này là phòng tốt nhất của khách sạn này đó.”
Ngoài cửa sổ, mặt trời đã ngả về phía tây, ánh mặt trời le lói phản chiếu xuống mặt biển hóa thành một sắc vàng rực rỡ, phong cảnh quá thực quyến rũ đến động lòng người.
Lý Trình Tú nhất thời nhìn đến ngây người.
Lê Sóc lững thững đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu, “Cởi áo choàng ra đi, máy sưởi trong phòng này đủ ấm rồi.”
Lý Trình Tú tỉnh lại, vội vàng kéo khóa xuống, Lê Sóc rất ga lăng giúp cậu cởi áo ra, ngay cả cái ghế cũng kéo ra cho cậu.
Cả người Lý Trình Tú đều không được tự nhiên.
Cậu không ngờ loại tình tiết thường được diễn trên phim truyền hình lại có thể xảy ra trên người cậu, càng không ngờ rằng, cho dù là đối với một người đàn ông, nhưng biểu hiện của Lê Sóc một chút cũng không giống làm bộ, là một sự tao nhã phát ra từ trong xương tủy.
Lê Sóc nhận ra sự mất tự nhiên của cậu, cười cười ngồi xuống nói, “Có phải là phương thức theo đuổi của tôi quá lỗi thời không?”
Lý Trình Tú hơi sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
“Thực sự quá lạc hậu mà, cậu biết không, tôi luôn một mực ảo tưởng một ngày nào đó khi mình kết hôn, có thể tự tay vén khăn hồng đội trên đầu cô dâu của mình.”
Lý Trình Tú không nhịn được mỉm cười.
“Tôi đại khái là, hồi bảy tám tuổi có theo cha mẹ sang Mỹ. Đi gần mười năm, một nhà ba người chúng tôi đã không còn theo kịp sự phát triển nhanh như gió của Trung Quốc nữa rồi. Khi trở lại Trung Quốc lần nữa, tôi chợt phát hiện rất nhiều tập tục truyền thống Trung Hoa từng được nghe mẹ kể, từ phong tục tập quán đến văn hóa tin tức, rất nhiều rất nhiều thứ đã không còn phù hợp với thời đại này. Bởi vì những thứ này đều là của mười mấy hai mươi năm trước. Tôi có thể nhớ kỹ tất cả lễ tích điển cố liên quan tới Trung Quốc, nhưng nếu tôi phải nói chuyện với một người trẻ tuổi tầm hai mươi tuổi thì tám chín phần là không nói được nữa. Khi còn nhỏ, khái niệm “kết hôn” trong tư tưởng của tôi là một thứ gì đó chứa rất nhiều sắc đỏ, kết quả khi quay lại Trung Quốc mới phát hiện hiện tại lại phổ biến hôn lễ kiểu phương Tây, hôn lễ màu trắng, tôi có chút thất vọng... Tôi cảm thấy từ trong xương tôi vốn là một người đàn ông Trung Quốc truyền thống.” Lê Sóc phát hiện Lý Trình Tú rất nghiêm túc nghe mình nói, đột nhiên ngữ điệu hơi có phần tiếc nuối của anh bỗng có chút biến đổi, mang theo mấy phần giễu cợt nói, “Tôi nói nhiều như vậy, chẳng qua là muốn hỏi một chút, Lý Trình Tú, anh bạn nhỏ, cậu có muốn khi thành thân sẽ có một đóa hoa lớn màu đỏ gắn trước ngực không?”
Cái người vừa bị Lê Sóc điểm danh trong một thoáng không thể bắt kịp tiến độ của anh, sau khi sững người kịp phản ứng mới gật nhẹ đầu.
Lê Sóc cười hai tiếng, nửa đùa nửa thật nói, “Vậy là tôi có thể rào trước rồi. Nếu có một ngày, tôi may mắn được kết hôn với cậu, nếu cậu phải mang khăn hồng đội đầu của cô dâu, đến lúc đó không được chê tôi lỗi thời, càng không cho phép chơi xấu tôi đâu nhé.”
Khuôn mặt Lý Trình Tú hơi đỏ lên, ngượng ngùng cười cười.
Thái độ chân thành, ấm áp của Lê Sóc khiến cho mỗi người ở chung với anh đều cảm thấy vui vẻ như gió xuân. Thế giới này sao có thể sinh ra một người như vậy, dễ dàng thu hút người khác, khiến họ cam nguyện phục tùng, tin tưởng mọi lời nói của anh, thậm chí còn coi anh như thần tượng.
Đồ ăn lần lượt được mang lên.
Lê Sóc phát hiện Lý Trình Tú không khéo miệng lắm, chỉ khi nói về đề tài ẩm thực mới nói nhiều hơn một chút. Dẫu sao đây cũng là công việc của cậu, vì vậy vào những lúc bí đề tài, hai người sẽ bình luận đến thức ăn ngon trên bàn.
Lê Sóc cũng không để ý việc cậu nói chuyện cà lăm, anh cảm thấy một người ưu tú năng lực cao chưa chắc phải nói chuyện tốt, quan trọng là người đó phải biết lắng nghe. Lý Trình Tú chính là một người như vậy, vô cùng kiên nhẫn, thường không bình luận nhiều, nhưng luôn dành một ánh mắt chuyên chú dõi theo mỗi điều đối phương nói, thỉnh thoảng còn sẽ gật đầu đáp lại khiến lòng người vô cùng thoải mái.
Anh càng tiếp xúc với Lý Trình Tú càng cảm thấy hảo cảm với cậu.
Hoàng hôn tuyệt đẹp hòa phối cùng âm nhạc nhẹ nhàng, hai người đã có một bữa tối vo cùng ngon miệng.
Lý Trình Tú rất vui khi được ở cùng Lê Sóc, cậu nghĩ phần lớn mọi người hẳn đều thích sống chung với Lê Sóc. Đây không chỉ đơn thuần là tình cảm vui thích, quan trọng hơn chính là cậu cảm thấy mình có thể học được rất nhiều điều từ Lê Sóc. Cho dù là đối nhân xử thế, kinh nghiệm làm việc, hay là kiến thức.
Huống chi mặc dù Lê Sóc có ý đồ rất rõ ràng, nhưng vẫn biểu hiện rất quy củ. Cho tới giờ cũng chưa từng khiến cậu khó chịu, anh chẳng qua chỉ đang kiên nhẫn từng chút một, tiến vào trong cuộc sống của cậu.
Mặc dù trong lòng Lý Trình Tú vẫn còn do dự, nhưng cậu lại không thể cự tuyệt lời mời của Lê Sóc, số lần hai người qua lại cũng dần tăng lên nhiều hơn.
Vào thời điểm bận rộn đó, cậu đã có thể khống chế bản thân không còn suy nghĩ tới Thiệu Quần nữa. Nếu Thiệu Quần không xuất hiện nữa, có lẽ cuộc sống của cậu có thể từ từ trở lại quỹ đạo bình thường hơn.
Buổi tối làm việc, một đồng nghiệp bên cạnh mặc chiếc áo lông không biết làm sao lại bị lửa bắn lên, chiếc áo bén lửa lập tức bùng lên.
Người bên cạnh lập tức bị dọa sợ, lấy gáo nước hắt lên người cậu ta.
Thật ra cũng không phải là chuyện gì to tát, cậu ta bên trong còn mặc áo sơ mi, cả người một chút cũng không bị dính lửa. Nhưng bộ đồ tốt của cậu ta đã bị đốt thành mấy lỗ thủng rồi, hoàn toàn không thể mặc tiếp.
Người đồng nghiệp kia mang vẻ mặt như đưa đám, vừa cởi đồ vừa nói, “Bộ đồ này khá tốt, là cashmere nguyên bản đó, dì cả của tôi đã đưa nó từ Nội Mông xuống cho tôi hồi Tết Nguyên đán năm ngoái, lần này thì hỏng hết rồi.”
Mọi người xung quanh cũng an ủi cậu ta, có người đưa cậu một chiếc khăn lông, có người cởi quần áo đã ướt ra giúp cậu.
Mắt thấy cậu ta muốn ném món đồ này vào thùng rác, Lý Trình Tú quả thực không nhịn được mà kêu lên, “Này, đừng ném.”
Người nọ nghi hoặc nhìn cậu, “Sao vậy? Áo này không thể mặc được nữa.”
Lý Trình Tú nhỏ giọng nói, “Cho tôi, được không? Tôi sửa một chút, cho chó của tôi, làm quần áo.”
Những người bên cạnh cũng cười rộ lên, nói cậu quả thực rất là biết tận dụng đồ cũ mà.
Người nọ nhanh chóng đưa bộ đồ ướt cho cậu, “Vậy anh nhớ trước tiên phải phơi khô nó, sau đó lấy xuống là cho phẳng. Nếu không sẽ mất hình đó, sửa lại rồi cho chúng tôi nhìn một chút nhé.”
“Uầy, đầu bếp Lý thật là có đức hạnh, khéo tay nữa nha, cái gì cũng biết.”
“Đúng rồi, thật sự, nếu đầu bếp Lý là một người phụ nữ, tôi bảo đảm sẽ theo đuổi cậu đó.”
Lý Trình Tú mặt có chút đỏ, cẩn thận dùng hai tay đón lấy bộ quần áo.
Cashmere dính nước đặc biệt thô và nặng, Lý Trình Tú nhất thời không biết nên cất ở đâu mới được.
Trong lúc cậu đang nghiền ngẫm suy nghĩ biện pháp, cửa phòng bếp lại mở ra, cô gái lần trước đứng ở đại sảnh hào hứng nói với Lý Trình Tú, “Đầu bếp Lý, người bạn siêu đẹp trai lần trước lại tới tìm anh rồi nè, còn mang theo một anh khác cũng siêu đẹp trai, bọn họ ở bao sương số bốn, đang ăn cơm đấy, anh nhanh lên đi.” Trong thanh âm rõ ràng không giấu được sự hưng phấn.
Lý Trình Tú cho rằng cô ấy đang nói tới Lê Sóc và Adrian.
Dạo gần đây, Lê Sóc thường xuyên đến tìm cậu, dù là đàn ông hay phụ nữ làm việc ở sảnh trước, phàm là ai từng nói chuyện với anh cũng hận không thể tôn thờ, sùng bái anh đến hồ đồ.
Lý Trình Tú có chút đau đầu, cậu không biết nên xử lý quần áo trên tay thế nào, lại ngại Lê Sóc phải chờ lâu, đầu óc nóng lên, cậu liền mang theo cả bộ đồ ra ngoài luôn. Cậu và Lê Sóc đã dần trở nên quen thuộc hơn, cho tới giờ Lê Sóc cũng chưa bao giờ vì một chút thất thường của cậu mà lộ ra vẻ kinh sợ. Cho nên, cậu cũng yên tâm cho phép anh thấy một mặt trong cuộc sống của mình. Mặc dù Adrian vẫn sẽ cười cậu, nhưng chí ít là không có ác ý. Hơn nữa bây giờ cũng hơn mười một giờ rồi, sắp đến giờ tan việc, bên ngoài căn bản không còn mấy vị khách nữa, cậu cũng không sợ bị người khác nhìn thấy.
Vì vậy, Lý Trình Tú mặc một bộ đồ đầu bếp đầy vết lấm lem trước ngực, cầm trên tay chiếc áo lông màu tro ướt nhẹp, nhẹ nhàng chạy đến gian phòng kia. Cậu định vào bao phòng tìm một chiếc túi nilon để cất đồ lại.
Chỉ là vừa tiến vào phòng, cảnh tượng trước mặt khiến cậu không nhịn được trợn trừng mắt.
Thiệu Quần hai chân vắt chéo an vị trên ghế, bên cạnh ôm một người đàn ông trẻ tuổi đặc biệt xinh đẹp, người đó đang thân mật nói gì đó bên tai Thiệu Quần.
Lý Trình Tú đầu óc “ong” một tiếng, sững sờ đứng tại chỗ.
Cậu chàng trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Lý Trình Tú, “ha” một tiếng bật cười.
Thiệu Quần cũng ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Lý Trình Tú, ánh mắt trở nên rất phức tạp. Hắn chẳng những không cười, ngược lại còn xụ mặt xuống.
Hắn giễu cợt nói, “Nhà hàng này thuê anh nấu ăn hay là mời anh đi giặt quần áo đó?”
Nét mặt Lý Trình Tú hết xanh rồi lại hồng.
Cậu yên lặng ngồi xổm xuống dưới tủ đặt TV, lấy ra một chiếc túi nilon ngày ngày vẫn dùng để đựng đồ ăn cho khách, bỏ quần áo vào, sau đó xoay người muốn đi.
Thiệu Quần kêu lớn, “Đứng lại cho tôi.”
Thiệu Quần bực tức đứng lên, quả thật bị thái độ lạnh lùng của Lý Trình Tú chọc giận.
Hắn hạ bao nhiêu quyết tâm, vứt bấy nhiêu mặt mũi đến tìm cậu, cuối cùng nhận lại cái phản ứng mẹ nó gọi là gì đây?
( Rena; Làm đéo gì cũng không vừa ý anh Bộ anh muốn TT khóc lóc mới dừa lòng hả?)
Lý Trình Tú giữ tay nắm cửa một lúc, không quay đầu lại thấp giọng nói, “Thiệu Quần, cậu muốn thế nào.”
Đưa người yêu xinh đẹp đến khoe khoang trước mặt cậu? Thiệu Quần, rốt cuộc cậu muốn thế nào?
Thiệu Quần hít sâu một hơi, vung tay hất toàn bộ thức ăn trên bàn xuống đất, ngay cả nước canh và nước lọc cũng văng lên quần Lý Trình Tú. Hắn hét to, “Loại đồ ăn này mà là đồ cho người ăn hả, khiến cục cưng của tôi ăn hư, anh mẹ nó bồi thường nổi không.”
Lý Trình Tú hốc mắt nóng lên, từ từ quay mặt lại, “Vậy thì, đừng ăn ở chỗ này.”
“Lão tử ăn ở đâu là chuyện anh được quản hả, anh nghĩ mình là ai?” Thiệu Quần cảm thấy tim phổi như muốn nổ tung, Lý Trình Tú chỉ cần tỏ ra yếu thế hơn một chút, hắn mẹ nó còn phải làm chuyện thiếu não như vậy sao? Sao anh ta lại không biết điều hưởng thụ cuộc sống rỗi rãi nhàn hạ trong căn biệt thự kia chứ? Cần gì phải tự nhục chính mìn, anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?
Mình đây cũng bị cái mẹ vậy trời? Lăn qua lộn lại vần vò suy nghĩ có nên đi tìm anh ta hay không, hết lần này tới lần khác tự đồng ý tự bác bỏ, đ!t mẹ mệt não.
(đoạn in nghiêng là suy nghĩ của Thiệu Quần)
Lý Trình Tú run rẩy nói, “Thiệu Quần, cậu… cậu đừng quá đáng.”
Thiệu Quần cả giận nói, “Quán ăn của mấy người chiêu đãi thực khách như vậy à? Nói chuyện với người khác bằng lưng sao? Quay người lại cho tôi.”
Lý Trình Tú hít hít mũi, “Tan việc rồi, cậu về đi.”
“Đi? Ăn chưa no thì đi cái gì hả? Những thứ đồ này ngay cả heo cũng không thèm ăn, làm lại hết cho tôi.”
Cậu trai được Thiệu Quần mang tới cũng có chút sợ hãi.
Nhớ lại khi nãy vị Thiệu công tử này vừa nếm thức ăn xong liền lẩm bẩm “Là anh ấy làm”, sau đó ăn như thể ba ngày đều bị bỏ đói, bây giờ còn nói ăn chưa no?
Cậu coi như là đã nhìn ra, hai người này thì ra đang cãi nhau.
Lý Trình Tú liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cơ bản cũng nên tan tầm rồi, nhưng quán ăn có quy định nếu khách chưa đi, bọn họ cũng không thể đi.
Lý Trình Tú chậm chạp xoay người lại, cúi đầu nói, “Cậu muốn gì, làm ngay bây giờ đi.”
Ánh mắt Thiệu Quần đặt trên người Lý Trình Tú quét qua mấy lần, lúc này mới tính là nhìn đủ. Hắn cố ý ôm người bên cạnh ôn nhu nói, “Cục cưng, ăn gì, nói với anh ta đi.”
Cậu trai kia là một người có mắt nhìn, cậu ta phối hợp thuận miệng gọi lên vài món ăn.
Thiệu Quần liếc mắt nhìn Lý Trình Tú đang đứng đợi, “Ghi ra chưa?”
Lý Trình Tú cố nén nước mắt, gật đầu một cái.
“Cục cưng, có gì không ăn được không?”
Người nọ lúng túng lắc đầu, “Không, đừng nấu cay quá.”
Thiệu Quần hung ác nói, “Nghe thấy không?”
Lý Trình Tú nhẹ nhàng gật đầu.
Thiệu Quần lại thay đổi cách thức gây khó dễ cho Lý Trình Tú, chính là không chịu để cậu đi. Sau đó, Lý Trình Tú thật sự không chịu nổi, cảm thấy trước mắt đều mơ hồ cả rồi, tông cửa rời đi.
Thời điểm cậu băng qua hàng lang dài thênh thang, phải dùng tay vuốt vuốt mắt mới ép ngược nước mắt chảy lại vào bên trong.
Cậu không rõ, đều đã chia tay rồi mà sao Thiệu Quần vẫn luôn tổn thương cậu?
Không thể chừa chút đường sống cho cậu sao, tại sao lại phải ép cậu đến vậy?
Người làm ở phòng bếp căn bản đều đã về hết rồi, chỉ còn dư lại vài người ở lại dọn dẹp.
Lý Trình Tú nhanh chóng bùng nổ, đổ dầu ăn ra chảo, xào từng món Thiệu Quần yêu cầu.
Cậu chăm chú nhìn ngọn lửa đang cháy, trước mắt dần mờ đi, cuối cùng câu cứng rắn lau sạch. Bận bịu hơn nửa ngày, nhân viên phục vụ lại đi vào nói với cậu, bọn người Thiệu Quần đi rồi.
Lý Trình Tú ngừng một lát, hung hăng ném cái muỗng đi.
Đưa lưng về phía phục vụ viên, đôi vai nhỏ của Lý Trình Tú khẽ run rẩy.
Cô gái nhỏ kia lại phát hiện ra điều bất thường, thận trọng hỏi, “Đầu bếp Lý, anh không sao chứ?”
Lý Trình Tú lắc đầu, “Không sao, em, về nhà đi.”
Lý Trình Tú giúp mọi người dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp xong, lại rũ thấp đầu đi tới trạm xe buýt.
Ngay lúc muốn băng qua đường, một chiếc xe thể thao màu đen bất ngờ cướp đường chắn trước mặt cậu.
Cửa xe vị trí tay lái dần hạ xuống, gương mặt u ám của Thiệu Quần thò ra ngoài, ra lệnh, “Lên xe.”
——–
Disme thằng loz chechow này.
Ăn ngọt tí đi mọi người:
“Ha, ngay cả nhìn cũng không cho anh nhìn, thằng nhóc em quản anh có hơi rộng rồi đó?”
Lý Ngọc nắm cằm hắn, “Thì rộng vậy đấy.”
Giản Tùy Anh ghẹo cậu, “Anh cứ thích nhìn đó, thật ra vợ cậu ta cũng khá đẹp đấy, kìm lòng không đậu mà.” Nói xong bèn nghểnh cổ, cố ý nhìn về phía Lý Trình Tú, vừa khéo bắt gặp bóng hình cậu ta đang bận bịu trong phòng bếp.
Lý Ngọc bèn cố ý lấy thân mình để chắn hắn, cậu càng vậy Giản Tùy Anh lại càng có gan hơn, sau đó Lý Ngọc không chắn nữa. “Anh cứ xem đi, để em cho anh nhìn xem ai đẹp hơn.” Dứt lời bèn chạy vào bếp.
Cậu cúi đầu nói mấy câu với Lý Trình Tú, Lý Trình Tú bèn cười khì nhét hai củ khoai tây vào tay cậu. Cả hai kẻ nói người cười bận rộn trong bếp, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Giản Tùy Anh dõi theo bóng dáng cả hai, vẫn thấy vợ nhà mình đẹp hơn – bờ vai ấy, eo ấy, chân ấy, chậc chậc. Hắn nhìn đến là thích thú, nhưng có người lại không vui. Chỉ một chốc sau, Thiệu Quần chạy vào bếp đuổi Lý Ngọc ra, còn y thì giúp đỡ trong đó.
Giản Tùy Anh nhìn Lý Ngọc, “hừ” một tiếng, “Đắc ý đó.”
Lý Ngọc cười lắc đầu, máu ghen của Thiệu Quần ghê thật, cứ như hận không thể giấu Lý Trình Tú đi mất.
****** Trích “Yêu Một Kẻ Ngốc” – phiên ngoại “Tụ Hội” *******
/78
|