*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đó Thiệu Quần không về nhà.
Tâm trạng hắn ảo não, lái xe lòng vòng trong thành phố nhưng không biết nên đi nơi nào, cuối cùng trực tiếp lái đến sân bay, mua vé máy bay đi Thượng Hải.
Sau khi Tiểu Thăng ở Thượng Hải nhận được điện thoại, hắn tự mình đến sân bay đón Thiệu Quần, hai người cơm cũng không ăn mà trực tiếp chạy đến quán bar.
Tiểu Thăng từ sáng sớm đã đặt bao sương*, vừa mở cửa ra, Thiệu Quần liền thấy trên bàn cẩm thạch bày một dàn đủ các loại rượu.
(*bao sương: lô ghế riêng trong quán, đại khái là đặt chỗ)
Tiểu Thăng cười cười đưa hắn vào phòng, “Tới đây, chúc mừng lễ đính hôn của mày.”.
Thiệu Quần bĩu môi, đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, “Cái này có gì hay ho mà ăn mừng.”
Tiểu Thăng nhướn mày, “Thế mày đến tìm tao làm gì?”
“Không có chuyện gì không thể đến tìm mày à? Không phải mày sống gần Thẩm Quyến sao?”
Tiểu Thăng cũng ngồi lên ghế salon, nháy mắt với người phục vụ, người đó nhanh chóng khui rượu cho bọn họ.
“Thế nào?”
Thiệu Quần nghẹo người, híp mắt nói, “Thế nào cái gì?”
“Cô dâu a.”
Thiệu Quần châm chọc cười, “Cũng được, khá quyến rũ đấy.”
“Cô ta làm phiền mày?”
“Không có, coi như cũng biết điều.”
“Vậy mày…” Tiểu Thăng khoa tay múa chân trỏ ngón tay lên khuôn mặt âm trầm của hắn, “Có ý gì?”
Thiệu Quần mắng một câu, “Tấm hình trên báo kia kìa, thấy chưa?”
Tiểu Thăng cười haha, “Thấy rồi, chẳng qua chỉ là một minh tinh muốn tìm cảm giác thỏa mãn thôi mà. Chỉ là một sao nhỏ hơi nổi mà dám làm loại chuyện ngu ngốc này, ban đêm còn đeo cả kính râm, cô nàng này thật mẹ nó lắm chuyện.”
Thiệu Quần tặc lưỡi, “Ai bảo mày nói cái này, tao bảo tấm ảnh cơ! Chị tao làm đó. Chị ấy con mẹ nó đang nghĩ cái khỉ gì vậy? Tao cũng đã đáp ứng chị ấy sẽ kết hôn rồi, chị còn làm như tao sẽ đổi ý vậy, cứ phải ầm ĩ thông cáo cho toàn thiên hạ cơ. Tao ghét nhất chính là bị uy hiếp, chị ấy càng như vậy, tao càng không muốn nghe lời bả.”
“Chị mày rất giỏi, bả hiểu rõ con người mày. Chị ấy chính là sợ vào một ngày đẹp trời nào đó, mày đột nhiên giác ngộ rồi đổi ý, khiến cho hai nhà bẽ mặt. Loại chuyện vô liêm sỉ này mày đã làm không ít mà, phòng ngừa bất trắc thôi.”
Thiệu Quần trợn mắt nhìn hắn, hơi há miệng, lại nhất thời không thể đáp trả, ngập ngừng hồi lâu vẫn không cam lòng nói, “Dù sao chuyện này cũng làm tao buồn nôn chết đi được.”
“Nói với chị mày đi. Chẳng qua nếu mày thật sự định kết hôn, có lên đầu báo cũng đâu khác gì, nước chảy thành sông mà thôi.”
Thiệu Quần nâng cao âm giọng, “Chị ấy bơm cho vụ này nổi lềnh bềnh cũng chẳng sao. Chẳng qua Lý Trình Tú lại phát hiện rồi, vừa vào cửa đã khóc thút thít với tao, mẹ nó, phiền chết đi đươc.”
“Ồ.” Tiểu Thăng kéo dài âm cuối, “Nghĩ nửa ngày không biết lý do mày tới đây, hóa ra là vì cái này à, khó trách tại sao hơn nửa đêm còn chạy tới Thượng Hải.”
Thiệu Quần quát lên, “Sao nào, mày là đàn bà hay gì, nửa đêm không được gặp à?”
Tiểu Thăng giễu cợt nói, “Náo loạn nữa là tao đuổi ra ngoài.”
“Hừ, tao không thích nhìn anh ta khóc lóc, lười muốn về.”
Tiểu Thăng nháy mắt một cái, “Mày phiền anh ta thì để anh ta cút đi là được.”
Thiệu Quần không đồng ý, trút một miệng rượu nói, “Có tên đàn ông ba mươi tuổi nào lại tệ hại như anh ta không? Ngay cả một nơi dành cho người ở cũng không có, tiền gửi ngân hàng cũng chỉ tầm vạn đồng.”
“Nếu mày nuôi anh ta, mày còn để anh ta leo lên đầu mày, quản chuyện của mày sao? Mày vậy mà lại không quản được anh ta, còn chạy tới chỗ tao uống rượu giải sầu. Thiệu Quần, mày thật sự khiến người ta phải kinh sợ đấy.”
Lời này của Tiểu Thăng vừa vặn đâm trúng chỗ đau của hắn, Thiệu Quần uống hai chai rượu, máu nóng cuồn cuộn, tức giận ném thẳng ly trong tay đi, “ĐCM, tao không quan tâm đến anh ta, anh ta y như một đứa con gái vậy.”
“Mày bị một cô nàng ép đến bỏ nhà ra đi…”
Thiệu Quần cả giận nói, “Đĩ mẹ mày Kha Dĩ Thăng, mày nói thêm câu nào nữa tao sẽ đi luôn.”
Tiểu Thăng toét miệng cười, nhún nhún vai, “Không nói không nói, uống rượu đi.” Hắn cầm lon bia nhét vào tay Thiệu Quần.
Thiệu Quần không thèm nhìn, cầm lên trút thẳng vào miệng.
“Này, nghiêm túc mà nói.” Tiểu Thăng đẩy đẩy hắn, “Không nói rõ đầu đuôi mà đã kết thúc rồi, mày định thế nào với Lý Trình Tú?”
“Không thế nào cả, tao không định chia tay với anh ta.”
“Dù sao thì cũng là cháu gái của lão Thích, mày phải cho Thích gia mặt mũi, vừa mới đính hôn đừng làm những chuyện như vậy.”
“Đứa con gái kia có vẻ khá phóng khoáng, ngày đó nói chuyện với tao, cô ta bảo sau khi kết hôn ai cũng không liên quan tới ai.”
“Vậy còn được, cũng thức thời đấy, Lý Trình Tú kia thì sao? Kết hôn xong hẳn là mày phải trở về Bắc Kinh đi, mày tính thế nào với anh ta, đưa về sao?”
“Cái này chưa nghĩ ra, để sau hãy nói.”
“Tao nói này, mày nhất định phải xử lý chuyện này thật gọn gàng. Một khi mày đã lập gia đình, cho dù mày nắm đằng chuôi của anh ta trong tay, nhưng dù sao chó vẫn sẽ cắn người không thích nó, khuyên mày một câu, nên đề phòng chút.”
“Cho nên tao con mẹ nó căn bản không định để anh ta biết chuyện, không ngờ chị tao lại làm ra cái sự tình ngu xuẩn kia, tao còn chưa kịp mở lời với anh ta.”
“Mày nói với anh ta làm gì, định tiếp tục với anh ta sao?”
Thiệu Quần nhớ đến vành mắt đỏ ửng của Lý Trình Tú, không lên tiếng.
Hắn thật không có mặt mũi mà nói cho tiểu Thăng biết, tiểu tình nhân này hắn dạy dỗ không nổi, quá nhục nhã.
Tiểu Thăng hơi nghiêm túc nói, “Thiệu Quần, nếu mày vẫn tiếp tục nuôi loại sủng vật này, tao sẽ cạch mặt mày.”
“ĐCM, nói bậy gì thế?” Thiệu Quần cảm thấy hoảng hốt trong lòng, hắn nhớ tới mấy năm trước, một người anh em trong giới đã bị bồ nhí của mình dắt mũi. Đầu óc như bị lừa đá mà hồ đồ muốn ly dị, mấy người đó căn bản không biết sau lưng họ có bao nhiêu người đang cười nhạo. Người như bọn họ, chơi là chơi, không ai thèm quan tâm họ chơi như thế nào, chẳng qua nếu có người coi đó là thật, tất cả mọi người sẽ nhìn người đó như một kẻ ngu.
Bọn họ kiêng kỵ nhất là vấn đề này.
“Vậy mày bây giờ là đang có chuyện gì? Tao khuyên mày nên đá anh ta đi, mày còn do dự cái chi nữa?”
Thiệu Quần không nhịn được xoa xoa tóc, “Anh ta, biểu hiện của anh ta tốt lắm. Trời sinh một bộ dáng hầu hạ người khác, ở chung với anh ta cũng rất thoải mái. Dù sao tao cũng phải tiếp tục ở Thẩm Quyến một thời gian nữa, định chờ đến khi nào về Bắc Kinh rồi sẽ chia tay anh ta.”
Tiểu Thăng thâm ý nhìn hắn, “Thiệu Quần, đừng trách tao không cảnh báo mày, chuyện sâu kín nặng nhẹ, mày nhất định phải hiểu.”
Thiệu Quần hơi biến sắc, “Mày nghĩ nhiều quá rồi, mày cho rằng tao là ai.”
Tiểu Thăng nhún nhún vai, “Chỉ là cảnh tỉnh chú mày chút thôi. Không nói cái này nữa, hai anh em ta nửa năm không gặp, tới, cạn ly.”
Thiệu Quần đi lần này, lại là mấy ngày không trở lại.
Tuy Lý Trình Tú đã quen với việc hắn động một chút là mất tích, ngay cả một lời nhắn cũng không để lại, điện thoại cũng không tiếp, nhưng bất kể như nào cậu vẫn rất lo lắng.
Huống chi Thiệu Quần ngày đó còn đang giận dữ.
Lý Trình Tú cảm thấy rất mệt mỏi, tính tình của Thiệu Quần là như vậy. Chỉ cần một lời không hợp liền nổi trận lôi đình, cậu rất muốn hòa hoãn với hắn, nhưng một là lúc căng thẳng cậu sẽ cà lăm, hai là Thiệu Quần cho tới bây giờ chưa bao giờ kiên nhẫn chịu nghe cậu nói chuyện. Có lẽ một ngày nào đó, Thiệu Quần sẽ một đi không trở lại.
Tâm trạng bị khủng hoảng đè nặng khiến cậu không thể ngày ngày ngủ ngon giấc, thường thường sẽ trợn trừng mắt cho đến khi trời sáng. Kể cả trước ngày thi một đêm, cậu vẫn không thể nghỉ ngơi tốt được. Hôm sau mơ mơ màng màng đến thi thử, vốn dĩ vẫn có chút tự tin, thi xong thì một chút cũng không còn.
Sau khi hoàn thành kì thi, Lý Trình Tú cũng không có tâm trí để nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó* bắt đầu tìm công việc mới.
*Ngựa không ngừng vó: tiến tới không ngừng.
Chứng chỉ hành nghề kế toán viên chức chẳng biết có thi đỗ không, Lý Trình Tú chỉ đành tiếp tục bôn ba đến các quán ăn lớn nhỏ.
Cậu sâu sắc nhận ra, nếu mình vẫn tiếp tục ở lại căn nhà đó, bản thân sẽ ngày càng trở nên không bình thường.
Cậu đem toàn bộ tâm tư đặt trên người Thiệu Quần, nhiệm vụ mỗi ngày chủ yếu là để tâm nhất cử nhất động của Thiệu Quần. Thiệu Quần chỉ cần nhíu mày một chút cũng đủ khiến cậu ngẫm nghĩ nguyên nhân cả nửa ngày. Mỗi ngày đều suy tính, tìm tòi thật nhiều, thật đa dạng các loại món ăn để làm cho hắn. Cũng khó trách Thiệu Quần chê cậu quá ẻo lả, cứ tiếp tục như vậy sao được.
Nếu có thể bận rộn hơn, cậu sẽ không cả ngày chỉ nghĩ đến Thiệu Quần nữa, bản thân cậu chí ít cũng sẽ thấy thoải mái hơn một chút.
Sau khi bôn ba hết một ngày một đêm, Lý Trình Tú về đến nhà, tắm xong thì mệt mỏi nằm bẹp trên giường hết nửa ngày cũng không dậy nổi.
Cậu tiện tay lướt lướt thử chiếc điện thoại di động đời mới của mình, chờ mong một cuộc gọi hoặc chỉ là một tin nhắn từ phía Thiệu Quần.
Thế nhưng điều này lại khiến cho cậu thất vọng rồi, bởi vì cái gì cũng không có.
Cậu nghĩ, có khi nào chính mình thật sự đã hiểu lầm Thiệu Quần không, còn khiến hắn ngán ngẩm đến mức ngay cả một lời giải thích cũng không muốn nói.
Lý Trình Tú do dự nhìn màn hình, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà gửi một cái tin nhắn ngắn.
“Thiệu Quần, chúng ta nói chuyện chút được không?”
Gửi xong cậu liền nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt điện thoại di động, hy vọng nó có thể vang lên lần nữa.
Chỉ là điện thoại di động không kêu, nhưng chuông cửa lại reo, khiến cho Lý Trình Tú sợ đến mức lập tức mở mắt ra.
Cậu lập tức nhảy xuống giường. Cậu nhớ lúc Thiệu Quần đi không mang theo chìa khóa.
Trong lòng tràn đầy mong đợi đi ra mở cửa, thật sự là Thiệu Quần.
Lý Trình Tú cảm thấy chóp mũi có chút ê ẩm.
Nếu như nhốt một người vào trong bóng tối quá lâu, trong nháy mắt lại mở đèn sáng rực, nhất định sẽ chói đến nhức mắt, thế nhưng tự đáy lòng vẫn sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm thán, mình được cứu rồi.
“Cậu, cậu về rồi.”
Thiệu Quần giật mình, đáy lòng sinh ra một loại xúc động muốn ôm chầm lấy cậu.
Cho tới giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy việc có một người dùng đôi mắt sáng rực nói với mình”Cậu về rồi” là chuyện đáng để kích động đến vậy.
Hắn lặng lẽ giấu đồ sau lưng, cảm thấy mình cũng đâu có ngu.
Lý Trình Tú để hắn vào cửa, “Đi, đi nơi nào vậy, mấy ngày cũng…”
Thiệu Quần đột nhiên thả bọc đồ lớn trong tay xuống, suýt nữa đụng phải chóp mũi cậu, hắn có chút không được tự nhiên mà nói, “Mua cho anh.”
Lý Trình Tú sửng sốt một hồi, cẩn thận nhìn lại thì là một bó hoa lớn.
Nói là một bó hoa lớn cũng không đúng lắm. Hình dạng giống như một bông hoa mẫu đơn, xếp chồng lên nhau, cách một vòng là hoa hồng đỏ tươi, cách một vòng nữa chính là một con gấu bông Teddy màu nâu lông xù. Mà khiến cậu kinh ngạc chính là, ở trung tâm “đóa hoa” có một chú chó chỉ lớn bằng bàn tay màu socola được cố định với một sợi dây màu vàng mỏng, đặt trong chiếc hộp nhung nhỏ nhắn, đang chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn cậu.
Màu sắc và hình dáng của nó giống y chang chú gấu bông bên cạnh, nếu không nhìn kỹ có lẽ sẽ nhầm thành bản thể phóng đại của chú gấu đó.
Trái tim Lý Trình Tú vốn đang treo lơ lửng cũng bị thứ đồ chơi nhỏ này làm cho u mê, không nhịn được cười rộ lên.
Thiệu Quần thấy cậu cười, vẻ mặt cũng dần thả lỏng, “Tới, lấy nó ra đi.”
Lý Trình Tú cắn môi, thận trọng cởi dây ruy băng ra, ôm con cún trên lòng bàn tay.
“Sao lại nhỏ như vậy?”
Thiệu Quần đặt bó hoa kia xuống, cười nói, “TEACUP VIP, loại này chính là nhỏ như vậy đấy, trưởng thành cũng chỉ lớn bằng tay tôi thôi.”
Loại động vật nhỏ bé dễ thương này thật sự khiến người ta không có cách nào ghét bỏ được. Lý Trình Tú thích chí có chút không nỡ buông tay, rất sợ chỉ cần mình hơi lơ là chút thôi là có thể khiến nó bị thương.
Thừa dịp này, Thiệu Quần ôm eo cậu từ phía sau, dùng trán đụng đụng cổ cậu, “Sợ anh ở nhà một mình buồn chán, để nó chơi với anh được không?”
Hai người mấy ngày trước còn tách ra trong trạng thái chẳng vui vẻ gì, thoáng cái đã lại thân mật như này, Lý Trình Tú có chút chưa thể thích ứng, chỉ có thể cứng nhắc gật đầu một cái, “Cảm ơn, cám ơn.”
Thiệu Quần tham lam hít hà hương thơm da thịt ấm áp trên người cậu, cảm thấy sự mệt mỏi và bận rộn suốt mấy ngày nay bỗng chốc tan thành mây khói.
Hắn không nhịn được nghĩ thầm, quả nhiên về nhà vẫn rất tốt.
Lý Trình Tú thấy Thiệu Quần không nhắc lại chuyện ngày đó, cậu cũng không dám mở miệng.
Để cho chuyện này qua thành dĩ vãng cũng tốt, Thiệu Quần về rồi, hết thảy cứ giống như lúc trước đi. Cậu hy vọng bọn họ vẫn sẽ như trước kia, cái gì cũng không thay đổi. Dù nghi ngờ trong lòng cậu ngổn ngang trăm mối, nhưng cậu cũng không muốn nói thêm bất kì điều gì, chỉ bởi một khoảnh khắc bình yên và hòa hợp này.
Hai người ngồi trên ghế sa lon, cùng nhau chọc phá chú cún nhỏ.
“Gọi là gì đây?” Lý Trình Tú xoa xoa đám lông xù trên bụng cún, thì thầm hỏi.
Thiệu Quần suy nghĩ một chút, “Gọi là Trà Bôi đi.”
“Hả?” Lý Trình Tú cười nói, “Thật là khó nghe.”
“Anh không biết chó có tên tiện phát âm mới dễ nuôi sao?”
Lý Trình Tú cười gọi hai tiếng, “Trà Bôi, Trà Bôi.”
Thiệu Quần nhìn cậu cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng hồng. Bởi vì mỉm cười, đường cong vùng cằm vô cùng sinh động và ưu mỹ. Không hiểu sao khiến hắn đột nhiên nhớ tới một câu thơ nghe vừa kiểu cách lại vừa nhu mì, “Nhất là cái cúi đầu ôn nhu ấy, tựa như một đóa sen nước tránh khỏi gió lạnh mà thẹn thùng cười.”*
(*Thơ gốc: “Nhất nhất cúi đầu ôn nhu, như một đóa thủy liên hoa không thắng gió mát e thẹn.”)
Thiệu Quần nhận lấy Trà Bôi từ tay cậu, thả lên bàn uống trà, xoay người nhìn cậu chăm chăm, “Đừng để ý mỗi chó thôi, đã mấy ngày không gặp, sao lại không nhìn nhìn tôi.”
Lý Trình Tú mặt ửng đỏ, “Nhìn cái gì?”
“Có muốn tôi không?” Thiệu Quần từ từ lấn người áp lên người cậu, đầy cám dỗ thì thầm bên tai cậu.
Lý Trình Tú mắc cỡ gật nhẹ đầu.
“Tôi cũng rất nhớ anh. ” Thiệu Quần dịu dàng hôn lên gò má của cậu.
Lý Trình Tú tiếp tục gật đầu một cái.
“Tôi thấy anh rất gẩy.”
Lý Trình Tú theo bản năng sờ sờ mặt mình, “Hình như, không có (gầy đi).”
Thiệu Quần liếm liếm môi, “Có hay không tôi phải kiểm tra mới được.” Hắn luồn bàn tay lạnh buốt vào trong quần áo của Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú bị cóng liền co rúm người lại, “Lạnh...”
Thiệu Quần từ từ khai phá thân thể cậu, “Ngoan, một hồi liền nóng lên thôi.”
Hai người giống như tiểu biệt thắng tân hôn*, ngày đó họ làm tình rất nhiều, bắt đầu từ khi trời vừa hửng sáng cho đến khi bầu trời chuyển đen như mực.
(*Tiểu biệt thắng tân hôn: Chia tay chút ít còn hạnh phúc còn hơn cả tân hôn)
Lý Trình Tú kéo cái eo đau nhức, tạm thời làm một ổ nhỏ cho Trà Bôi, đút chút thức ăn cho nó, nhìn nó ngủ khì khì, cậu cảm giác tim mình như đã mềm nhũn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, thừa dịp tâm tình Thiệu Quần vẫn còn đang tốt, Lý Trình Tú liền kể hắn nghe về việc cậu đang bắt đầu tìm việc làm mới, nhưng tạm thời không nói đến trọng điểm là chuyện muốn chuyển đi. Cậu cảm thấy nếu nói với Thiệu Quần vào lúc này, sợ là sẽ chọc giận hắn.
Thiệu Quần nghe cậu nói
muốn đến làm việc ở quán ăn, chân mày lại cau lên. Nhưng hai người vừa mới làm hòa, lúc này hắn thật sự không còn sức lực tiếp tục nổi giận nữa, không mặn không nhạt nói một câu “Đã biết.”
Lý Trình Tú thận trọng hỏi, “Cậu đồng ý sao?”
Thiệu Quần nhìn dáng vẻ cẩn thận dè đặt kia, cho dù không đồng ý nhưng vẫn qua loa gật đầu lấy lệ, “Ừ, anh ở nhà cũng không yên, nếu muốn ra ngoài làm việc thì cứ đi đi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Lý Trình Tú rốt cuộc cũng được thả lỏng, “Tốt quá rồi. Thiệu Quần, cám ơn cậu.”
——
Editor Rena: Tui cũng bất ngờ lắm, không ngờ tra Thiệu lại tặng tóa á:))
Đêm đó Thiệu Quần không về nhà.
Tâm trạng hắn ảo não, lái xe lòng vòng trong thành phố nhưng không biết nên đi nơi nào, cuối cùng trực tiếp lái đến sân bay, mua vé máy bay đi Thượng Hải.
Sau khi Tiểu Thăng ở Thượng Hải nhận được điện thoại, hắn tự mình đến sân bay đón Thiệu Quần, hai người cơm cũng không ăn mà trực tiếp chạy đến quán bar.
Tiểu Thăng từ sáng sớm đã đặt bao sương*, vừa mở cửa ra, Thiệu Quần liền thấy trên bàn cẩm thạch bày một dàn đủ các loại rượu.
(*bao sương: lô ghế riêng trong quán, đại khái là đặt chỗ)
Tiểu Thăng cười cười đưa hắn vào phòng, “Tới đây, chúc mừng lễ đính hôn của mày.”.
Thiệu Quần bĩu môi, đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, “Cái này có gì hay ho mà ăn mừng.”
Tiểu Thăng nhướn mày, “Thế mày đến tìm tao làm gì?”
“Không có chuyện gì không thể đến tìm mày à? Không phải mày sống gần Thẩm Quyến sao?”
Tiểu Thăng cũng ngồi lên ghế salon, nháy mắt với người phục vụ, người đó nhanh chóng khui rượu cho bọn họ.
“Thế nào?”
Thiệu Quần nghẹo người, híp mắt nói, “Thế nào cái gì?”
“Cô dâu a.”
Thiệu Quần châm chọc cười, “Cũng được, khá quyến rũ đấy.”
“Cô ta làm phiền mày?”
“Không có, coi như cũng biết điều.”
“Vậy mày…” Tiểu Thăng khoa tay múa chân trỏ ngón tay lên khuôn mặt âm trầm của hắn, “Có ý gì?”
Thiệu Quần mắng một câu, “Tấm hình trên báo kia kìa, thấy chưa?”
Tiểu Thăng cười haha, “Thấy rồi, chẳng qua chỉ là một minh tinh muốn tìm cảm giác thỏa mãn thôi mà. Chỉ là một sao nhỏ hơi nổi mà dám làm loại chuyện ngu ngốc này, ban đêm còn đeo cả kính râm, cô nàng này thật mẹ nó lắm chuyện.”
Thiệu Quần tặc lưỡi, “Ai bảo mày nói cái này, tao bảo tấm ảnh cơ! Chị tao làm đó. Chị ấy con mẹ nó đang nghĩ cái khỉ gì vậy? Tao cũng đã đáp ứng chị ấy sẽ kết hôn rồi, chị còn làm như tao sẽ đổi ý vậy, cứ phải ầm ĩ thông cáo cho toàn thiên hạ cơ. Tao ghét nhất chính là bị uy hiếp, chị ấy càng như vậy, tao càng không muốn nghe lời bả.”
“Chị mày rất giỏi, bả hiểu rõ con người mày. Chị ấy chính là sợ vào một ngày đẹp trời nào đó, mày đột nhiên giác ngộ rồi đổi ý, khiến cho hai nhà bẽ mặt. Loại chuyện vô liêm sỉ này mày đã làm không ít mà, phòng ngừa bất trắc thôi.”
Thiệu Quần trợn mắt nhìn hắn, hơi há miệng, lại nhất thời không thể đáp trả, ngập ngừng hồi lâu vẫn không cam lòng nói, “Dù sao chuyện này cũng làm tao buồn nôn chết đi được.”
“Nói với chị mày đi. Chẳng qua nếu mày thật sự định kết hôn, có lên đầu báo cũng đâu khác gì, nước chảy thành sông mà thôi.”
Thiệu Quần nâng cao âm giọng, “Chị ấy bơm cho vụ này nổi lềnh bềnh cũng chẳng sao. Chẳng qua Lý Trình Tú lại phát hiện rồi, vừa vào cửa đã khóc thút thít với tao, mẹ nó, phiền chết đi đươc.”
“Ồ.” Tiểu Thăng kéo dài âm cuối, “Nghĩ nửa ngày không biết lý do mày tới đây, hóa ra là vì cái này à, khó trách tại sao hơn nửa đêm còn chạy tới Thượng Hải.”
Thiệu Quần quát lên, “Sao nào, mày là đàn bà hay gì, nửa đêm không được gặp à?”
Tiểu Thăng giễu cợt nói, “Náo loạn nữa là tao đuổi ra ngoài.”
“Hừ, tao không thích nhìn anh ta khóc lóc, lười muốn về.”
Tiểu Thăng nháy mắt một cái, “Mày phiền anh ta thì để anh ta cút đi là được.”
Thiệu Quần không đồng ý, trút một miệng rượu nói, “Có tên đàn ông ba mươi tuổi nào lại tệ hại như anh ta không? Ngay cả một nơi dành cho người ở cũng không có, tiền gửi ngân hàng cũng chỉ tầm vạn đồng.”
“Nếu mày nuôi anh ta, mày còn để anh ta leo lên đầu mày, quản chuyện của mày sao? Mày vậy mà lại không quản được anh ta, còn chạy tới chỗ tao uống rượu giải sầu. Thiệu Quần, mày thật sự khiến người ta phải kinh sợ đấy.”
Lời này của Tiểu Thăng vừa vặn đâm trúng chỗ đau của hắn, Thiệu Quần uống hai chai rượu, máu nóng cuồn cuộn, tức giận ném thẳng ly trong tay đi, “ĐCM, tao không quan tâm đến anh ta, anh ta y như một đứa con gái vậy.”
“Mày bị một cô nàng ép đến bỏ nhà ra đi…”
Thiệu Quần cả giận nói, “Đĩ mẹ mày Kha Dĩ Thăng, mày nói thêm câu nào nữa tao sẽ đi luôn.”
Tiểu Thăng toét miệng cười, nhún nhún vai, “Không nói không nói, uống rượu đi.” Hắn cầm lon bia nhét vào tay Thiệu Quần.
Thiệu Quần không thèm nhìn, cầm lên trút thẳng vào miệng.
“Này, nghiêm túc mà nói.” Tiểu Thăng đẩy đẩy hắn, “Không nói rõ đầu đuôi mà đã kết thúc rồi, mày định thế nào với Lý Trình Tú?”
“Không thế nào cả, tao không định chia tay với anh ta.”
“Dù sao thì cũng là cháu gái của lão Thích, mày phải cho Thích gia mặt mũi, vừa mới đính hôn đừng làm những chuyện như vậy.”
“Đứa con gái kia có vẻ khá phóng khoáng, ngày đó nói chuyện với tao, cô ta bảo sau khi kết hôn ai cũng không liên quan tới ai.”
“Vậy còn được, cũng thức thời đấy, Lý Trình Tú kia thì sao? Kết hôn xong hẳn là mày phải trở về Bắc Kinh đi, mày tính thế nào với anh ta, đưa về sao?”
“Cái này chưa nghĩ ra, để sau hãy nói.”
“Tao nói này, mày nhất định phải xử lý chuyện này thật gọn gàng. Một khi mày đã lập gia đình, cho dù mày nắm đằng chuôi của anh ta trong tay, nhưng dù sao chó vẫn sẽ cắn người không thích nó, khuyên mày một câu, nên đề phòng chút.”
“Cho nên tao con mẹ nó căn bản không định để anh ta biết chuyện, không ngờ chị tao lại làm ra cái sự tình ngu xuẩn kia, tao còn chưa kịp mở lời với anh ta.”
“Mày nói với anh ta làm gì, định tiếp tục với anh ta sao?”
Thiệu Quần nhớ đến vành mắt đỏ ửng của Lý Trình Tú, không lên tiếng.
Hắn thật không có mặt mũi mà nói cho tiểu Thăng biết, tiểu tình nhân này hắn dạy dỗ không nổi, quá nhục nhã.
Tiểu Thăng hơi nghiêm túc nói, “Thiệu Quần, nếu mày vẫn tiếp tục nuôi loại sủng vật này, tao sẽ cạch mặt mày.”
“ĐCM, nói bậy gì thế?” Thiệu Quần cảm thấy hoảng hốt trong lòng, hắn nhớ tới mấy năm trước, một người anh em trong giới đã bị bồ nhí của mình dắt mũi. Đầu óc như bị lừa đá mà hồ đồ muốn ly dị, mấy người đó căn bản không biết sau lưng họ có bao nhiêu người đang cười nhạo. Người như bọn họ, chơi là chơi, không ai thèm quan tâm họ chơi như thế nào, chẳng qua nếu có người coi đó là thật, tất cả mọi người sẽ nhìn người đó như một kẻ ngu.
Bọn họ kiêng kỵ nhất là vấn đề này.
“Vậy mày bây giờ là đang có chuyện gì? Tao khuyên mày nên đá anh ta đi, mày còn do dự cái chi nữa?”
Thiệu Quần không nhịn được xoa xoa tóc, “Anh ta, biểu hiện của anh ta tốt lắm. Trời sinh một bộ dáng hầu hạ người khác, ở chung với anh ta cũng rất thoải mái. Dù sao tao cũng phải tiếp tục ở Thẩm Quyến một thời gian nữa, định chờ đến khi nào về Bắc Kinh rồi sẽ chia tay anh ta.”
Tiểu Thăng thâm ý nhìn hắn, “Thiệu Quần, đừng trách tao không cảnh báo mày, chuyện sâu kín nặng nhẹ, mày nhất định phải hiểu.”
Thiệu Quần hơi biến sắc, “Mày nghĩ nhiều quá rồi, mày cho rằng tao là ai.”
Tiểu Thăng nhún nhún vai, “Chỉ là cảnh tỉnh chú mày chút thôi. Không nói cái này nữa, hai anh em ta nửa năm không gặp, tới, cạn ly.”
Thiệu Quần đi lần này, lại là mấy ngày không trở lại.
Tuy Lý Trình Tú đã quen với việc hắn động một chút là mất tích, ngay cả một lời nhắn cũng không để lại, điện thoại cũng không tiếp, nhưng bất kể như nào cậu vẫn rất lo lắng.
Huống chi Thiệu Quần ngày đó còn đang giận dữ.
Lý Trình Tú cảm thấy rất mệt mỏi, tính tình của Thiệu Quần là như vậy. Chỉ cần một lời không hợp liền nổi trận lôi đình, cậu rất muốn hòa hoãn với hắn, nhưng một là lúc căng thẳng cậu sẽ cà lăm, hai là Thiệu Quần cho tới bây giờ chưa bao giờ kiên nhẫn chịu nghe cậu nói chuyện. Có lẽ một ngày nào đó, Thiệu Quần sẽ một đi không trở lại.
Tâm trạng bị khủng hoảng đè nặng khiến cậu không thể ngày ngày ngủ ngon giấc, thường thường sẽ trợn trừng mắt cho đến khi trời sáng. Kể cả trước ngày thi một đêm, cậu vẫn không thể nghỉ ngơi tốt được. Hôm sau mơ mơ màng màng đến thi thử, vốn dĩ vẫn có chút tự tin, thi xong thì một chút cũng không còn.
Sau khi hoàn thành kì thi, Lý Trình Tú cũng không có tâm trí để nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó* bắt đầu tìm công việc mới.
*Ngựa không ngừng vó: tiến tới không ngừng.
Chứng chỉ hành nghề kế toán viên chức chẳng biết có thi đỗ không, Lý Trình Tú chỉ đành tiếp tục bôn ba đến các quán ăn lớn nhỏ.
Cậu sâu sắc nhận ra, nếu mình vẫn tiếp tục ở lại căn nhà đó, bản thân sẽ ngày càng trở nên không bình thường.
Cậu đem toàn bộ tâm tư đặt trên người Thiệu Quần, nhiệm vụ mỗi ngày chủ yếu là để tâm nhất cử nhất động của Thiệu Quần. Thiệu Quần chỉ cần nhíu mày một chút cũng đủ khiến cậu ngẫm nghĩ nguyên nhân cả nửa ngày. Mỗi ngày đều suy tính, tìm tòi thật nhiều, thật đa dạng các loại món ăn để làm cho hắn. Cũng khó trách Thiệu Quần chê cậu quá ẻo lả, cứ tiếp tục như vậy sao được.
Nếu có thể bận rộn hơn, cậu sẽ không cả ngày chỉ nghĩ đến Thiệu Quần nữa, bản thân cậu chí ít cũng sẽ thấy thoải mái hơn một chút.
Sau khi bôn ba hết một ngày một đêm, Lý Trình Tú về đến nhà, tắm xong thì mệt mỏi nằm bẹp trên giường hết nửa ngày cũng không dậy nổi.
Cậu tiện tay lướt lướt thử chiếc điện thoại di động đời mới của mình, chờ mong một cuộc gọi hoặc chỉ là một tin nhắn từ phía Thiệu Quần.
Thế nhưng điều này lại khiến cho cậu thất vọng rồi, bởi vì cái gì cũng không có.
Cậu nghĩ, có khi nào chính mình thật sự đã hiểu lầm Thiệu Quần không, còn khiến hắn ngán ngẩm đến mức ngay cả một lời giải thích cũng không muốn nói.
Lý Trình Tú do dự nhìn màn hình, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà gửi một cái tin nhắn ngắn.
“Thiệu Quần, chúng ta nói chuyện chút được không?”
Gửi xong cậu liền nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt điện thoại di động, hy vọng nó có thể vang lên lần nữa.
Chỉ là điện thoại di động không kêu, nhưng chuông cửa lại reo, khiến cho Lý Trình Tú sợ đến mức lập tức mở mắt ra.
Cậu lập tức nhảy xuống giường. Cậu nhớ lúc Thiệu Quần đi không mang theo chìa khóa.
Trong lòng tràn đầy mong đợi đi ra mở cửa, thật sự là Thiệu Quần.
Lý Trình Tú cảm thấy chóp mũi có chút ê ẩm.
Nếu như nhốt một người vào trong bóng tối quá lâu, trong nháy mắt lại mở đèn sáng rực, nhất định sẽ chói đến nhức mắt, thế nhưng tự đáy lòng vẫn sẽ không nhịn được mà sinh ra cảm thán, mình được cứu rồi.
“Cậu, cậu về rồi.”
Thiệu Quần giật mình, đáy lòng sinh ra một loại xúc động muốn ôm chầm lấy cậu.
Cho tới giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy việc có một người dùng đôi mắt sáng rực nói với mình”Cậu về rồi” là chuyện đáng để kích động đến vậy.
Hắn lặng lẽ giấu đồ sau lưng, cảm thấy mình cũng đâu có ngu.
Lý Trình Tú để hắn vào cửa, “Đi, đi nơi nào vậy, mấy ngày cũng…”
Thiệu Quần đột nhiên thả bọc đồ lớn trong tay xuống, suýt nữa đụng phải chóp mũi cậu, hắn có chút không được tự nhiên mà nói, “Mua cho anh.”
Lý Trình Tú sửng sốt một hồi, cẩn thận nhìn lại thì là một bó hoa lớn.
Nói là một bó hoa lớn cũng không đúng lắm. Hình dạng giống như một bông hoa mẫu đơn, xếp chồng lên nhau, cách một vòng là hoa hồng đỏ tươi, cách một vòng nữa chính là một con gấu bông Teddy màu nâu lông xù. Mà khiến cậu kinh ngạc chính là, ở trung tâm “đóa hoa” có một chú chó chỉ lớn bằng bàn tay màu socola được cố định với một sợi dây màu vàng mỏng, đặt trong chiếc hộp nhung nhỏ nhắn, đang chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn cậu.
Màu sắc và hình dáng của nó giống y chang chú gấu bông bên cạnh, nếu không nhìn kỹ có lẽ sẽ nhầm thành bản thể phóng đại của chú gấu đó.
Trái tim Lý Trình Tú vốn đang treo lơ lửng cũng bị thứ đồ chơi nhỏ này làm cho u mê, không nhịn được cười rộ lên.
Thiệu Quần thấy cậu cười, vẻ mặt cũng dần thả lỏng, “Tới, lấy nó ra đi.”
Lý Trình Tú cắn môi, thận trọng cởi dây ruy băng ra, ôm con cún trên lòng bàn tay.
“Sao lại nhỏ như vậy?”
Thiệu Quần đặt bó hoa kia xuống, cười nói, “TEACUP VIP, loại này chính là nhỏ như vậy đấy, trưởng thành cũng chỉ lớn bằng tay tôi thôi.”
Loại động vật nhỏ bé dễ thương này thật sự khiến người ta không có cách nào ghét bỏ được. Lý Trình Tú thích chí có chút không nỡ buông tay, rất sợ chỉ cần mình hơi lơ là chút thôi là có thể khiến nó bị thương.
Thừa dịp này, Thiệu Quần ôm eo cậu từ phía sau, dùng trán đụng đụng cổ cậu, “Sợ anh ở nhà một mình buồn chán, để nó chơi với anh được không?”
Hai người mấy ngày trước còn tách ra trong trạng thái chẳng vui vẻ gì, thoáng cái đã lại thân mật như này, Lý Trình Tú có chút chưa thể thích ứng, chỉ có thể cứng nhắc gật đầu một cái, “Cảm ơn, cám ơn.”
Thiệu Quần tham lam hít hà hương thơm da thịt ấm áp trên người cậu, cảm thấy sự mệt mỏi và bận rộn suốt mấy ngày nay bỗng chốc tan thành mây khói.
Hắn không nhịn được nghĩ thầm, quả nhiên về nhà vẫn rất tốt.
Lý Trình Tú thấy Thiệu Quần không nhắc lại chuyện ngày đó, cậu cũng không dám mở miệng.
Để cho chuyện này qua thành dĩ vãng cũng tốt, Thiệu Quần về rồi, hết thảy cứ giống như lúc trước đi. Cậu hy vọng bọn họ vẫn sẽ như trước kia, cái gì cũng không thay đổi. Dù nghi ngờ trong lòng cậu ngổn ngang trăm mối, nhưng cậu cũng không muốn nói thêm bất kì điều gì, chỉ bởi một khoảnh khắc bình yên và hòa hợp này.
Hai người ngồi trên ghế sa lon, cùng nhau chọc phá chú cún nhỏ.
“Gọi là gì đây?” Lý Trình Tú xoa xoa đám lông xù trên bụng cún, thì thầm hỏi.
Thiệu Quần suy nghĩ một chút, “Gọi là Trà Bôi đi.”
“Hả?” Lý Trình Tú cười nói, “Thật là khó nghe.”
“Anh không biết chó có tên tiện phát âm mới dễ nuôi sao?”
Lý Trình Tú cười gọi hai tiếng, “Trà Bôi, Trà Bôi.”
Thiệu Quần nhìn cậu cúi đầu, lộ ra cần cổ trắng hồng. Bởi vì mỉm cười, đường cong vùng cằm vô cùng sinh động và ưu mỹ. Không hiểu sao khiến hắn đột nhiên nhớ tới một câu thơ nghe vừa kiểu cách lại vừa nhu mì, “Nhất là cái cúi đầu ôn nhu ấy, tựa như một đóa sen nước tránh khỏi gió lạnh mà thẹn thùng cười.”*
(*Thơ gốc: “Nhất nhất cúi đầu ôn nhu, như một đóa thủy liên hoa không thắng gió mát e thẹn.”)
Thiệu Quần nhận lấy Trà Bôi từ tay cậu, thả lên bàn uống trà, xoay người nhìn cậu chăm chăm, “Đừng để ý mỗi chó thôi, đã mấy ngày không gặp, sao lại không nhìn nhìn tôi.”
Lý Trình Tú mặt ửng đỏ, “Nhìn cái gì?”
“Có muốn tôi không?” Thiệu Quần từ từ lấn người áp lên người cậu, đầy cám dỗ thì thầm bên tai cậu.
Lý Trình Tú mắc cỡ gật nhẹ đầu.
“Tôi cũng rất nhớ anh. ” Thiệu Quần dịu dàng hôn lên gò má của cậu.
Lý Trình Tú tiếp tục gật đầu một cái.
“Tôi thấy anh rất gẩy.”
Lý Trình Tú theo bản năng sờ sờ mặt mình, “Hình như, không có (gầy đi).”
Thiệu Quần liếm liếm môi, “Có hay không tôi phải kiểm tra mới được.” Hắn luồn bàn tay lạnh buốt vào trong quần áo của Lý Trình Tú.
Lý Trình Tú bị cóng liền co rúm người lại, “Lạnh...”
Thiệu Quần từ từ khai phá thân thể cậu, “Ngoan, một hồi liền nóng lên thôi.”
Hai người giống như tiểu biệt thắng tân hôn*, ngày đó họ làm tình rất nhiều, bắt đầu từ khi trời vừa hửng sáng cho đến khi bầu trời chuyển đen như mực.
(*Tiểu biệt thắng tân hôn: Chia tay chút ít còn hạnh phúc còn hơn cả tân hôn)
Lý Trình Tú kéo cái eo đau nhức, tạm thời làm một ổ nhỏ cho Trà Bôi, đút chút thức ăn cho nó, nhìn nó ngủ khì khì, cậu cảm giác tim mình như đã mềm nhũn.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, thừa dịp tâm tình Thiệu Quần vẫn còn đang tốt, Lý Trình Tú liền kể hắn nghe về việc cậu đang bắt đầu tìm việc làm mới, nhưng tạm thời không nói đến trọng điểm là chuyện muốn chuyển đi. Cậu cảm thấy nếu nói với Thiệu Quần vào lúc này, sợ là sẽ chọc giận hắn.
Thiệu Quần nghe cậu nói
muốn đến làm việc ở quán ăn, chân mày lại cau lên. Nhưng hai người vừa mới làm hòa, lúc này hắn thật sự không còn sức lực tiếp tục nổi giận nữa, không mặn không nhạt nói một câu “Đã biết.”
Lý Trình Tú thận trọng hỏi, “Cậu đồng ý sao?”
Thiệu Quần nhìn dáng vẻ cẩn thận dè đặt kia, cho dù không đồng ý nhưng vẫn qua loa gật đầu lấy lệ, “Ừ, anh ở nhà cũng không yên, nếu muốn ra ngoài làm việc thì cứ đi đi.”
Trái tim đang treo lơ lửng của Lý Trình Tú rốt cuộc cũng được thả lỏng, “Tốt quá rồi. Thiệu Quần, cám ơn cậu.”
——
Editor Rena: Tui cũng bất ngờ lắm, không ngờ tra Thiệu lại tặng tóa á:))
/78
|