Tháng hai Kỷ Du cập kê, sinh thần mười lăm tuổi vốn là chuyện hệ trọng của cô nương gia, ngày hôm đó sẽ tổ chức kê lễ. Hơn nữa Kỷ gia lại có tước vị cao quý, nếu vào dịp bình thường thì nhất định phải tổ chức long trọng. Nhưng bây giờ lại không được. Cảnh Dương Quận vương hi sinh vì tổ quốc, Quận vương phủ còn đang trong tang kỳ, mở tiệc mời nhiều khách là không có khả năng nhưng khiêm tốn làm một chút thì vẫn có thể, chí ít như chính tân, tán giả, tư giả là phải mời.
Đổng ma ma và Triệu quản sự thương lượng một phen, cuối cùng lên kế hoạch tổ chức kê lễ không khoa trương, ai ngờ lúc đến trước mặt Kỷ Du xin ý kiến thì lại bị Kỷ Du một câu gạt bỏ.
“Ta vẫn còn để tang, không cần làm, dù sao cũng chỉ là hình thức mà thôi.”
Quả thật Kỷ Du không quá hứng thứ với kê lễ này vì nàng đã từng trải qua một lễ cập kê náo nhiệt và long trọng ở kiếp trước, hiện giờ lặp lại một lần nữa, với nàng mà nói thì thật sự nó chỉ là một nghi lễ hình thức có cũng được mà không có cũng không sao. Nếu còn trong tang kỳ thì không cần làm cũng được.
Đổng ma ma có chút kinh ngạc, trong lòng cảm thấy như vậy không thỏa đáng, còn muốn khuyên nữa thì lại thấy Kỷ Du xua xua tay, rõ ràng là dáng vẻ không muốn nói tiếp, vì thế bà đành phải nuốt mấy lời muốn nói trở về. Từ sau khi Quận vương ra đi, Kỷ gia không có nam chủ nhân, hiện giờ trong phủ cũng chỉ còn lại hai vị cô nương là chủ tử, ngày trước còn có Quận vương có thể quyết định nhưng hiện giờ lại chỉ có thể nghe theo Tam cô nương. Tam cô nương còn ở trong tang kỳ, đến nay vẫn không có cách nào quên được chuyện Quận vương đã ra đi, dễ nhận thấy nàng không có lòng dạ nào làm cái lễ này, thế nên một hạ nhân như Đổng ma ma cũng không thể nhiều lời.
Chỉ là Kỷ Du không bận tâm chuyện này nhưng lại có người lo nghĩ thay nàng rồi.
Vào ngày mười tám tháng hai có một vị cô cô từ trong cung tới, chính là người Tích Thái phi phái đến. Hiện giờ Tích Thái phi ở Đông Nội làm bạn với Thái Thượng hoàng, hiếm khi quan tâm chuyện bên ngoài nhưng lại nhớ rõ ngày quan trọng này.
Chú ý đến Kỷ Du vẫn còn đang trong tang kỳ nên Tích Thái phi cũng không quá khoa trương, bà chỉ sai người đưa mấy món đồ ban thưởng tới và chọn vài người đắc lực bên cạnh đến Quận vương phủ sắp xếp chuyện này.
Tới ngày hai mươi tháng hai, trong phủ tổ chức kê lễ đơn giản, cũng không mở tiệc nhưng vẫn có rất nhiều người nhớ rõ chuyện này, một vài thế gia quen biết lâu năm đều sai người khiêm tốn đưa lễ tới, mọi người trong hoàng thất cũng không ngoại lệ, mấy vị Vương gia đều bày tỏ tâm ý, ngay cả Hoàng Thượng cũng đặc biệt bảo nội thị đưa một đôi ngọc như ý dương chi thượng hạng tới. Lúc này nhóm người quyền quý ở thành Trường An càng thêm coi trọng vị An Hòa Quận chúa này.
Làm hết một loạt hoạt động mang tính hình thức thì lễ cài trâm của Kỷ Du coi như đã hoàn thành, hiển nhiên nhẹ nhàng hơn đời trước rất nhiều.
Nhưng trong lòng Kỷ Du lại có một chút mất mát. Cho dù là kiếp trước hay kiếp này, cứ vào mỗi dịp sinh thần của nàng là Kỷ Tuyên đều chuẩn bị lễ vật cho nàng. Nhưng lần này chàng lại không có biểu hiện gì. Chàng không tiện xuất hiện, nàng hiểu rõ, cũng không hy vọng có thể nhìn thấy chàng vào ngày này, nhưng mà nhờ Mạnh Nhị ca thay mặt đưa một món quà sinh thần thì vẫn có thể chứ? Dù chỉ viết hai câu chúc mừng sinh thần thôi cũng được mà, làm sao chàng có thể một chút phản ứng cũng không có chứ?
Trong lòng Kỷ Du có chút buồn bã.
Sau khi tắm gội, Kỷ Du ôm tâm trạng hơi khó chịu lên giường nghỉ ngơi, nhưng trằn trọc đến giờ Tý vẫn mơ mơ màng màng không ngủ được.
Đúng lúc này bên ngoài cửa có tiếng động, Sương Thanh đang trực đêm nghe thấy tiếng nên đi ra ngoài.
Lúc cửa vang lên lần nữa, tiếng bước chân đi vào đã thay đổi.
Kỷ Du đang cảm thấy kỳ quái thì người đó đã đi vào phòng trong rồi đốt đèn trong phòng lên.
Kỷ Du ngồi dậy, xốc màn giường lên, ánh mắt mê mang chợt sáng.
“Ca ca!”
“Muội không ngủ à?” Kỷ Tuyên kinh ngạc, bước đến gần: “Hay là bị ta đánh thức?”
Kỷ Du không trả lời mà vươn tay kéo tay chàng, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: “Sao huynh lại tới đây?”
“Muốn nhìn muội một chút.” Kỷ Tuyên mỉm cười, theo đà ngồi xuống giường rồi ôm lấy nàng: “Hôm nay là sinh thần của muội.”
Giọng chàng dịu dàng mềm mại, Kỷ Du giật mình, khẽ “Vâng” một tiếng rồi nói: “Muội tưởng huynh quên rồi.”
“Cho nên muội không vui?” Kỷ Tuyên buông tay, rũ mắt nhìn nàng thật kỹ.
Có lẽ là ở trên giường trằn trọc một lúc lâu nên Kỷ Du hơi có vẻ uể oải, cặp mắt hoa đào phủ một tầng mưa bụi, tóc dài tán loạn xõa xuống đầu vai. Nàng mặc áo trong trắng thuần, có chút phong phanh, cổ áo hơi rộng lệch sang một bên làm lộ ra một mảng nhỏ da thịt trắng hơn tuyết, còn có một vùng như ẩn như hiện kia…
Hơi thở của Kỷ Tuyên nóng lên, chàng yên lặng dời tầm mắt: “Yểu Yểu chỉnh lại áo đi.”
“Dạ?” Kỷ Du sửng sốt, cúi đầu nhìn áo của mình thì gương mặt lập tức đỏ lên. Nàng lúng túng lùi về sau, vội vàng khép cổ áo lại thật chặt rồi lấy một góc chăn che trước ngực.
Kỷ Tuyên chuyển ánh mắt về, nhìn gò má ửng hồng của nàng, dịu dàng nói: “Muội trưởng thành rồi.”
“Vâng.” Kỷ Du cúi đầu khẽ đáp: “Muội đã mười lăm.”
Kỷ Tuyên nhìn mấy sợi tóc lộn xộn trên trán nàng, ánh mắt càng thêm mềm mại. Bỗng nhiên chàng đứng dậy thay đổi vị trí, ngồi vào bên cạnh nàng rồi giơ tay vén mái tóc dài đen nhánh của nàng lên.
“Ca ca?” Kỷ Du nghiêng đầu nhìn chàng, không biết chàng muốn làm gì.
“Ta búi tóc cho muội.” Kỷ Tuyên khẽ nói, nói xong thì cầm lấy mái tóc dài trong tay búi thành một búi đơn giản, sau đó chàng lấy một cây trâm bạch ngọc từ trong ngực ra cắm ở giữa búi tóc nàng.
Kỷ Du tò mò đưa tay lên sờ một cái, kinh ngạc nói: “Huynh còn biết búi tóc à?” Nàng vừa nói vừa cười rộ lên, sau đó nghiêng đầu nói tiếp: “Tay nghề của ca ca rất tốt, có thể so sánh với nha hoàn của muội đấy.”
Kỷ Tuyên sao có thể không nghe sự trêu chọc trong lời nói của nàng, nhưng nàng cười đáng yêu như vậy, chàng chỉ cần nhìn một cái thì trong lòng đã hết sức thỏa mãn.
Kỷ Du cười đến cong cong khóe mắt, lại thấy chàng chỉ hơi cong môi, mắt phượng thâm sâu nhìn tới, trái lại nàng có chút ngượng ngùng, lỗ tai nóng lên, hơi mất tự nhiên mím làn môi mềm, bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Tâm trạng Kỷ Tuyên rất tốt, chàng vươn tay ôm nàng vào lòng rồi in một nụ hôn lên làn tóc mai trước trán nàng.
“Đợi thêm nửa năm nữa, qua tang kỳ, đến lúc đó Hoàng Thượng sẽ lập tức chỉ (chỉ hôn) ta cho muội.” Làn môi ấm áp của chàng dán lên trán nàng, khẽ thầm thì nói.
Hơi thở của chàng bao phủ người nàng, tiếng nói trầm thấp mang theo ý vị mê hoặc, Kỷ Du bỗng nhiên cảm thấy vầng trán bị môi chàng lướt qua có chút tê dại. Tim nàng đập rộn ràng, rõ ràng hết sức khẩn trương nhưng lại không hề muốn chạy trốn.
Nàng càng ngày càng quen với việc gần gũi như vậy. Sau khi trở thành thói quen, hình như nàng đã bắt đầu dựa vào, đã bắt đầu không nhịn được mà lưu luyến.
Nàng nghiêng người dựa sát vào ngực chàng, yên tâm xê dịch đến một vị trí thoải mái rồi duỗi tay ôm chàng thật chặt.
Nàng đột nhiên chủ động như thế khiến Kỷ Tuyên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, trong lòng kích động không yên, kết quả là cúi đầu tìm lấy làn môi thơm mềm của nàng.
Khi hai cánh môi dính vào nhau, nhiệt độ trên người hai người đều tăng đột ngột. Hai trái tim loạn nhịp hòa vào nhau, hơi thở dây dưa không rõ.
Nụ hôn triền miên như vậy rất dễ khiến người ta mất đi lý trí. Tuy Kỷ Tuyên có lực kiềm chế cực mạnh nhưng cũng không ngoại lệ, giữa môi lưỡi quấn quýt, tinh thần chàng không chịu nghe theo khống chế, trong lồ ng ngực tựa như bị thiêu đốt đến khó chịu, cả người nóng lên, bất tri bất giác nổi lên lòng tham, chàng đè nàng lên giường, đòi hỏi càng nhiều hơn.
Nếu không phải Kỷ Du hô hấp khó khăn, không nhịn được phải đẩy chàng ra thì sợ rằng Kỷ Tuyên vẫn còn chưa tỉnh lại.
Lúc rời khỏi người nàng, trên trán chàng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, mắt phượng đen nhánh vừa sâu lại vừa nóng khiến người ta chỉ cần nhìn một cái đã xấu hổ thẹn thùng. Nhưng hiện giờ Kỷ Du không đếm xỉa đến chàng, nàng có chút không thở nổi, chàng vừa lui ra thì nàng cũng lập tức xoay mặt sang, con ngươi ươn ướt khẽ nheo lại, hít thật sâu hai hơi, gương mặt và cần cổ nóng bừng sau một lúc lâu mới hạ nhiệt.
Kỷ Tuyên nhìn nàng, hô hấp thô nặng từ từ dịu lại, nhưng mà nhiệt độ ở nơi nào đó trên cơ thể lại làm thế nào cũng không giảm, trong máu có một luồng xung động đang kêu gào khó có thể đ è xuống. Chàng không dám ở lại nữa, nắm tay nàng đến bên môi hôn một cái rồi lập tức rời khỏi giường.
“Yểu Yểu, ta… Đi trước.” Nói xong, chàng không chờ Kỷ Du phản ứng mà bước vội đi. Nhìn tấm lưng kia, ngược lại giống như chạy trối chết.
Kỷ Du thấy chàng ra cửa, muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói gì, tầm mắt dời đến mu bàn tay vừa bị chàng hôn qua, gương mặt lại bắt đầu nóng rực.
************
Kê lễ vừa qua thì lập tức có không ít cặp mắt bắt đầu nhìn chằm chằm Kỷ Du. Trong lòng mọi người đều biết hiện giờ Cảnh Dương Quận vương đã qua đời, Quận vương phủ này cũng không có ai có thể làm chủ cho hôn sự của An Hòa Quận chúa. Cứ như vậy, rốt cuộc miếng bánh thơm ngon này sẽ rơi vào trong bát của ai đều hoàn toàn dựa vào miệng vàng của đương kim thánh thượng.
Đối với những người lăn lộn trong giới quý tộc mà nói, người người đều đã thành tinh. Tuy Cảnh Dương Quận vương không còn nữa, Quận vương phủ không có nam nhân, nhất định sẽ suy sụp, thế nhưng giá trị con người của An Hòa Quận chúa lại không thể đánh giá dựa trên các tiêu chí đó. Ai không biết An Hòa Quận chúa không chỉ đại diện cho Kỷ gia mà sau lưng nàng còn có “Quan Lũng chi hổ” Bình Bắc Vương phủ chống đỡ, cưới An Hoàn Quận chúa chính là gián tiếp kết quan hệ thông gia với Bình Bắc vương phủ. Hơn nữa trong cung còn có Tích Thái phi và Cửu hoàng tử, ngay cả kim thượng cũng đặc biệt quan tâm lo lắng cho Kỷ gia…
Bất kể như thế nào thì hôn sự này đều là một món lời lớn, cũng khó trách nhiều người nhìn chằm chằm như hổ rình mồi như vậy.
Tính ra tích cực nhất và to gan nhất trong số này chính là phủ Tả tướng. Tả Thừa tướng Mục Chẩn chính là phụ thân Mục Dung Dung, xưa nay ông ta là một lão đầu đa mưu túc trí. Trong triều có không ít người theo phe Tả tướng, Mục Chẩn cũng coi như là một Tả tướng rất có thực lực và quyền hành. Thật ra Mục Chẩn đã sớm muốn lôi kéo Bình Bắc vương phủ về phía mình, đáng tiếc là mãi vẫn không có cơ hội. Ông ta cũng không phải không nghĩ tới ra tay từ trên người Kỷ Du, thế nhưng lúc trước ông ta suy nghĩ nhiều lần, luôn cảm thấy Kỷ Tam cô nương này tương lai nhất định là con dâu hoàng thất nên vẫn mãi không có hành động. Hiện giờ thấy các vị hoàng tử đã đến tuổi nếu không phải nạp thiếp thì chính là được chỉ hôn, mà Kỷ Tam cô nương được phong làm Quận chúa đến nay vẫn chưa có nhà chồng thì ông ta mới bắt đầu cân nhắc chuyện này.
Mục Đại công tử Mục Khâm năm nay mười chín tuổi, chính là độ tuổi thích hợp để bàn bạc hôn sự. Vị Mục tướng gia này lập tức tính toán xem làm thế nào để tranh giành được An Hòa Quận chúa về cho nhi tử nhà mình.
Ôm ý tưởng này, Mục Chẩn không kéo dài mà lập tức nắm lấy thời cơ đi thăm dò ý tứ của Hoàng đế bệ hạ. Đương nhiên cái này vẫn chưa đủ, ông ta còn suy nghĩ ra một chiêu, chuẩn bị hai bút cùng vẽ, vì thế Mục Dung Dung thân là Ninh Vương phi được phụ thân của nàng ta nhờ giúp đỡ.
Trong lòng Mục Dung Dung không muốn để Kỷ Du làm a tẩu của nàng ta, dẫu sao nàng ta và Kỷ Du cũng có thù oán. Nhưng hiện giờ nàng ta là Vương phi, làm cái gì cũng phải nhìn xa trông rộng, nói cho cùng nàng ta vẫn rất khâm phục sách lược của phụ thân mình. Cho nên nàng ta đương nhiên phải nghe lời Mục Chẩn.
Thế là ngày hôm đó Ninh Vương phi lập tức gửi thiệp mời An Hòa Quận chúa đến Ninh Vương phủ ngắm hoa.
/75
|