Hòa Vi bị con số anh đưa ra làm cho hoảng sợ không nhẹ, cô nhanh chóng lắc đầu cự tuyệt: “Vẫn là năm mươi vạn đi…”
Sợ Yến Hoài không chịu đồng ý, cô lại bỏ thêm một câu “Tôi cũng không phải rất thiếu tiền.”
Lời này nói ra có chút giả.
Tuy rằng hệ thống không nhắc nhở cụ thể, nhưng nội dung chính của cuốn tiểu thuyết cũng khiến cô bị nghiến cho đè bẹp rồi.
Quyển sách 《 Vợ trước ở phía trên 》 này, nữ chủ đích xác là có xuất thân của một cô bé lọ lem, cha mẹ chết sớm, chỉ có người bà tuổi già sức yếu quan tâm.
Bà lớn tuổi, bệnh tật quấn thân, năm kia vừa vào nằm chăm sóc tại viện điều dưỡng, chi phí của viện điều dưỡng không thấp, tất cả đều dựa vào nữ chủ vừa đi học vừa liều mạng đi làm để chống đỡ mấy năm.
Sau khi cùng nam chủ Yến Thần ở bên nhau, Yến Thần đau lòng cô vất vả, liền thay cô trả tiền viện phí.
Nói tóm lại, nữ chủ ở trong sách tồn tại như một gốc cây thỏ ty tử.
Cô ấy tuy rằng là nữ chính, nhưng phần lớn thời gian đều dựa vào nam chủ.
Mấy ngày hôm trước Hòa Vi mới tính qua một lần, cô nhận được hợp đồng phát ngôn cho Phỉ Lệ, nhưng lương thì phải sau ba tháng mới được nhận.
Bao gồm thù lao đóng phim của 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》, cô cũng chỉ được ứng trước 20%.
Nhân vật của cô là nhân vật nữ số 4, nói chung cũng là một vai phụ, cô lại là người muốn danh tiếng không có danh tiếng, muốn quan hệ không có quan hệ, hơn nữa mỗi tập xuất hiện không nhiều, thù lao mỗi tập phim chỉ có mấy vạn.
Như vậy tính nhẩm, trước mắt trong tay Hòa Vi cũng chỉ có không đến mười vạn.
Mà mười vạn này, cô còn phải giữ lại bảy tám vạn.
Bởi vì nếu cốt truyện không thay đổi quá lớn, bà của nữ chủ sắp phát bệnh nặng, hơn nữa phí trị liệu không thấp.
Chẳng qua trước kia khi phát bệnh, Hòa Vi cùng Yến Thần còn ở bên nhau, cho nên phí điều trị là từ anh ta ứng ra.
Nhưng lần này không giống, cô và Yến Thần đã chia tay.
Hòa Vi không có tiền nắm trong tay, cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn.
Cho nên cô thích nhất là chiếm những món lợi nhỏ.
Thích thì rất thích, nhưng lợi ích của ai có thể chiếm của ai không thể chiếm trong lòng cô vẫn rõ ràng.
Ví dụ như lợi ích của Yến Hoài, cho dù thế nào cô cũng không dám chiếm.
Vốn dĩ cái đĩa sứ này chính là từ nhà họ mà ra, giờ khiến anh mua trở về, lại còn mua giá cao gấp mấy lần giá thị trường…
Thậm chí Hòa Vi có loại ảo giác rằng chính mình sắp bị bao dưỡng.
Mà con sô kếch xù “một trăm vạn” kia, chính là giá bao dưỡng cô.
Hòa Vi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, suy nghĩ vài giây cô lại nói: “Vẫn là ba mươi vạn đi.”
Chỉ cần cao hơn giá thị trường, cô đều cảm thấy là Yến Hoài đang dùng số tiền dư để bao dưỡng cô.
Hòa Vi không nhận nổi, “Tôi đã hỏi thăm qua, ba mươi vạn là giá thị trường… Cho nên ——”
“Đồ của em, tôi không nghĩ sẽ dùng giá thị trường để mua.”
Hòa Vi: “…”
Anh nhìn rõ ràng nha đại ca, đây là đĩa nhà các người nha!
Cứ như vậy vài giây, Hòa Vi thật muốn nói những lời này ra, nhưng cô vẫn còn lý trí, hít một hơi thật sâu tự dặn mình phải trấn định: “Yến tổng, anh còn như vậy tôi sẽ không bán.”
“Gọi tên của tôi.”
“…”
Hòa Vi không muốn nói nữa.
Cô đã sớm biết, từ thời khắc người đàn ông này đẩy cửa tiến vào, cô liền mất quyền chủ động.
Mắt Hòa Vi khẽ rũ, vừa muốn cầm đĩa chạy lấy người, tay đã bị anh nhẹ nhàng đè lại, “Được, em nói ba mươi vạn thì ba mươi vạn.”
Anh đưa điện thoại qua, “Lưu số tài khoản đi.”
Hòa Vi nhận di động, nhanh chóng gõ một chuỗi các con số.
Sau khi gõ xong, cô mím môi, “Cái kia…"
Cô đang suy xét có nên nói thẳng ra hay không.
Nói thật, cô có chút ngượng ngùng; nhưng nếu không nói thật, ngộ nhỡ Yến Hoài quay đầu liền đem cái đĩa này đưa trở về cho Yến Như Cảnh, về sau nếu cô thực sự có danh tiếng ba ngày hai lần xuất hiện trên TV, đoán chừng Yến Như Cảnh sẽ chỉ vào cô mà nói với các bạn già của ông——
“Các người mau xem, chính là cô ta, lấy đĩa tôi đưa bán lại cho con trai tôi, con trai tôi lại lấy làm quà đưa cho tôi.”
… Ngẫm lại liền thấy xấu hổ.
Tốt xấu đối diện là Yến Hoài.
Hòa Vi còn cùng anh lên giường, lúc này cũng bất chấp sĩ diện, cô ho nhẹ một tiếng, “Cái đĩa này… anh không cảm thấy quen mắt sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Quen mắt.”
“Kia… Có nhớ là gặp qua ở đâu không?”
Hòa Vi hỏi rất cẩn thận, bởi vì vừa rồi mới bị dọa khóc, lúc này đôi mắt còn ướt, như là bao phủ một lớp nước, sáng lấp lánh.
Cánh môi Yến Hoài hơi cong, “Nhà tôi.”
Hòa Vi: “…”
Cho nên mới nói, hóa ra anh đều nhớ rõ… vừa rồi anh còn nhìn cô ở chỗ này diễn một tuồng kịch, rốt cuộc là có ý gì?
Hòa Vi nhíu mày, còn chưa kịp từ cảm xúc trống rỗng này phục hồi lại tinh thần, liền nghe thấy Yến Hoài mở miệng: “Không phải mua cho cha tôi.”
Anh nhìn xuống theo hướng cổ tay Hòa Vi, xẹt qua mu bàn tay cô, sau đó dừng lại ở vị trí giao nhau của tay cô và chiếc đĩa, “Đem tâm để lại trong bụng đi.”
Ngón tay người đàn ông hơi động, đem đĩa từ trong tay cô cầm lại đây.
“Muốn ăn cái gì?”
Anh lại về ngồi phía đối diện, kéo ghế, dùng tư thái ưu nhã mà ngồi xuống.
Buổi sáng Hòa Vi quay sớm sau đó lại ngủ đến hơn 10 giờ, thứ gì cũng chưa ăn, lúc này xác thật có chút đói bụng, nhưng mà cô không nghĩ sẽ ăn chung một bàn cùng Yến Hoài.
Cô sợ mình ăn không vào.
Có lẽ Yến Hoài cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, căn bản không chờ cô trả lời, tùy tiện lật thực đơn, ấn chuông gọi phục vụ, gọi thêm vài món ăn.
Hòa Vi bĩu môi: “Nhiều như vậy ăn không hết…”
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn.” Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, từ khuôn mặt nhỏ nhắn đi xuống, cằm hơi nhọn, ngón tay tinh tế, anh hơi nhíu mi, “Quá gầy.”
Có vẻ như thể chất cũng không tốt lắm, đoán chừng chỉ một trận mưa là có thể sinh bệnh.
Càng đừng nói đến lúc ở trên giường——
Yến Hoài giơ tay chạm nhẹ vào yết hầu, hầu kết dưới tay động hai cái, biên độ thật rõ ràng.
Anh lại hỏi Hòa Vi, “Buổi chiều có việc không?”
Hòa Vi gật đầu, “Phải đi thử vai.”
Tuy rằng nhân viên công tác của Phỉ Lệ nói chủ yếu là vì thử trang phục, nhưng mà đoán chừng cũng muốn thử máy cùng nhiếp ảnh gia.
Nếu như tốt rồi, tương lai lúc chụp quảng cáo cũng có thể bớt không ít việc.
Phía đối diện Yến Hoài “Ừ” một tiếng.
Hòa Vi không nói chuyện nữa, cô cúi đầu, mở di động ra xem giờ.
12 giờ 27 phút.
Lúc này cô mới nhớ tới hôm nay mình còn chưa nhắn tin cho đối tượng yêu qua mạng, vội vàng mở WeChat, gõ một hàng chữ gửi qua: 【 Mới vừa tỉnh ngủ, anh đã ăn cơm chưa? 】
Màn hình điện thoại của Yến Hoài đặt ở trên bàn sáng lên.
Hòa Vi gửi câu nói kia vẫn còn nguyên ở phía trên.
Mới vừa tỉnh ngủ ——
Khóe miệng Yến Hoài khẽ cong, cách một cái bàn, cũng trả lời cô một tin: 【 Đang ăn. 】
Hòa Khẩu: 【 Ăn một mình sao? 】
Y: 【 Không phải. 】
Hòa Khẩu: 【 Ăn cùng người khác sao? Nam hay nữ nha? 】
Y: 【 Nữ. 】
Hòa Khẩu: 【 Cô ấy xinh đẹp lắm à? 】
Y: 【 Ừ 】
Khóe miệng Hòa Vi khẽ bĩu, đối phương càng lạnh nhạt, tâm tư đùa dai trong cô lại càng ngo ngoe rục rịch.
Không làm được gì người trước mắt này, chẳng lẽ cô còn không thể đùa giỡn một chút với người yêu trên danh nghĩa này sao?
Vì thế nửa phút sau, Hòa Vi lại từ trên mạng tìm được ảnh của mỹ nữ gửi qua: 【 Đẹp hơn tôi sao? 】
Cô còn nhớ rõ tấm ảnh lần trước, ngực rất lớn, hẳn là 36D, không lộ mặt.
Lần này vẫn như cũ không có lộ mặt, nhưng thắng ở ngực rất lớn, tựa như sắp làm quần áo nứt ra, cổ áo lộ một khe rãnh như vực sâu.
Tuy rằng Hòa Vi cảm thấy lớn quá mức, nhưng đàn ông lại không thấy vậy, nửa thân dưới của bọn họ đều là động vật, thích nhất loại phụ nữ ngực khủng này.
Hòa Vi vừa gửi xong, khóe miệng mới vừa khẽ cong, bên kia liền nhắn trả lời: 【 Ừ. 】
Chậc.
Người đàn ông này có thể nói chuyện hay không.
Nào có ai lại nói người phụ nữ khác đẹp hơn bạn gái mình?
Đối tượng yêu qua mạng này cũng là người có tôn nghiêm, Hòa Vi không phục mà tiếp tục gõ một câu: 【 Có ngực lớn hơn tôi sao? 】
Phía đối diện,Yến Hoài giương mắt, tầm mắt xẹt qua khóe môi kiều diễm, sau đó di chuyển xuống dưới, dừng ở phía dưới xương quai xanh của cô.
Hiện tại đã qua nửa mùa xuân, nhiệt độ không khí bên ngoài không thấp, cơ hồ ổn định ở mức mười độ trở lên.
Cho nên hôm nay Hòa Vi cũng không mặc nhiều, chỉ mặc một chiếc áo màu trắng ngắn, cổ áo không cao, vừa vặn ở phía dưới xương quai xanh.
Yến Hoài chú ý tớ phía trên xương quai xanh là một chiếc dây chuyền màu bạc, hình dáng tinh xảo, giá cả hẳn là không thấp.
Không cần đoán anh cũng biết là Yến Thần mua cho cô.
Yến Thần tuy phong lưu, không được tính là một bạn trai đủ tư cách, nhưng lại được phụ nữ yêu thích, đó chính là vì mặc kệ anh ta cùng người nào ở bên nhau, đều sẽ không bạc đãi cô ấy.
Đương nhiên Hòa Vi cũng bao gồm ở trong số đó.
Đôi mắt Yến Hoài híp lại, tầm mắt tiếp tục di chuyển, chỉ dừng tạm tại đỉnh ngực Hòa Vi nửa giây, sau đó liền dời mắt.
Hòa Vi hoàn toàn không chú ý tới, cô chỉ biết là đã qua một phút đồng hồ, bên kia còn chưa có nhắn tin trả lời.
Cô không nhịn được lại nhắn một tin: 【 Sao không nói lời nào? 】
Cô không tin còn có người có ngực lớn hơn bức ảnh này!
Quả nhiên, không quá vài giây, người nọ trả lời: 【 Không bằng. 】
Khóe miệng Hòa Vi nhịn không được mà cong lên, 【 Tôi biết ngay mà. 】
Yến Hoài: “…”
Con mèo nhỏ ngốc nghếch.
Hòa Vi vốn dĩ cho rằng có Yến Hoài ngồi ở đối diện, mình hẳn là không ăn uống được nhiều.
Nhưng mà bữa cơm này, ngoài ý muốn cô ăn uống rất ngon miệng, ước chừng ăn được hai chén cơm, cả một bàn đồ ăn mỗi món cô đều gắp mấy đũa.
Bởi vì có hẹn cùng Phỉ Lệ châu báu vào lúc hai rưỡi, cho nên vừa ăn xong Hòa Vi liền rời khỏi.
Hậu quả của việc ăn quá nhiều chính là, thẳng đến khi cô ngồi trên xe taxi, cô không ngừng nấc cục.
Hòa Vi dùng sức điều hòa hô hấp, thật vất vả mới khống chế được chút, lúc này mới nhớ tới lấy di động ra lên Weibo.
Đầu đề bị cô quét qua một lần, không hề có trận phong ba lúc rạng sáng của cô và Mộc Sanh, một mảnh hài hòa.
Cũng không biết có phải do ăn quá nhiều hay không, trong lòng Hòa Vi cảm thấy có chút bất ổn, giống như là không khí bình yên trước cơn bão.
Cô nhắm mắt, vừa mới thở dài một hơi tiếng nấc cục liền từ trong miệng phát ra.
Phía trước tài xế nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự không nhịn được “Phốc” một tiếng.
Hòa Vi: “…”
Cười cái gì mà cười, chẳng lẽ chưa thấy người nấc bao giờ sao?
-
Buổi chiều Yến Hoài phải dự ba cuộc họp.
Sau khi tiễn Hòa Vi ra ngoài, anh không lập tức trở về công ty, mà điện thoại cho Trình Diễm nói về tình hình giao dịch chiếc đĩa ngày hôm nay.
Sau đó Yến Hoài lại gọi điện cho giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của công ty.
Giám đốc là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vốn đang buồn ngủ, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình nháy mắt liền tỉnh táo không ít, anh ta không nhịn được cất giọng cao lên vài phần, “Yến tổng.”
“Trên tay anh có bao nhiêu tài liệu đen của Mộc Sanh và Tống Chân Chân?”
Cả hai đều là những bông hoa đang nổi của Yến thị, quan hệ cá nhân không tồi, có tiềm lực để phát triển, giám đốc “Ai” một tiếng, “Yến tổng yên tâm, tài liệu đen của mấy người đấy tôi đều ép xuống dưới, khẳng định sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển về sau…”
Yến Hoài duỗi tay, lấy chiếc ly phía đối diện, “Tôi hỏi là có bao nhiêu?”
Trong nháy mắt giám đốc trầm mặc vài giây, giống như đang suy đoán tâm tư của anh, sau chốc lát mới nói: “Chính là trước kia lăn lộn ở hộp đêm a… Đánh cược lột đồ ở sòng bạc… Còn có loại, loại giao dịch này nữa.”
Dừng một chút, giám đốc tự giác giải thích nói: "Là giao dịch thân thể, lên giường với đàn ông…”
Tuy rằng bề ngoài của Mộc Sanh và Tống Chân Chân trông rất thuần khiết, nhưng thực chất thì cùng từ thuần khiết này căn bản một chút cũng không dính dáng.
Mấy năm nay có chút danh tiếng nên cũng biết kiềm chế hơn, trước kia chơi như mở cửa, một ngày có ít nhất một nửa thời gian đều ở hộp đêm lăn lộn.
Giám đốc vẫn chưa hiểu ý tứ Yến Hoài.
Trong công ty ai cũng biết căn bản không thể đoán được tâm tư của sếp lớn, anh ta do dự vài giây, vừa muốn dò xét vài câu, liền nghe thấy đầu kia hỏi một câu: “Còn nữa không?”
“Sau khi hai người họ ký hợp đồng cùng công ty thì là như vậy, những cái khác thực ra tôi không biết …”
Giám đốc nghĩ thầm, chỉ bằng những thứ này, cũng đủ để phá hủy hai người bại hoại này rồi.
“Tiếp tục tìm thêm tài liệu đen của 2 người này.”
“Dạ?”
Giám đốc lại càng không hiểu.
“Cho dù là từ 10 năm trước cũng phải tìm cho ra.”
Giám đốc: “…”
Anh ta suy tư vài giây, vẫn là không nhịn được hỏi ra miệng, “Yến tổng, ngài muốn loại tài liệu đen nào ạ?”
Yến Hoài rũ mắt, thấy dấu môi đỏ Hòa Vi để lại trên miệng chén trà, khóe miệng anh nhẹ cong, sau đó giơ tay nâng chiếc chén trà còn một nửa lên, ngay tại dấu son môi kia một hơi uống cạn sạch, thần sắc anh dịu dàng, nhưng ngữ khí có chút lạnh, gằn từng chữ một đáp: “Có thể thuận lý thành chương mà đóng băng vĩnh viễn.”
Giám đốc: “…”
Đạo lý thì anh ta hiểu, nhưng mà hai người này không phải là người mới mà công ty muốn đào tạo sao?
Còn không đợi anh ta tiếp tục hỏi, đầu kia đã nói một câu “Ngắt đây”, sau đó cúp điện thoại.
Giám đốc trợn mắt há mồm nhìn điện thoại.
“…”
Mẹ nó, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!
-
Hòa Vi tới công ty Phỉ Lệ trước 15 phút.
Nhà thiết kế quyết định 3 bộ váy cưới, kết hợp với 3 bộ trang sức sắp đưa ra thị trường.
Vì Hòa Vi đi sớm, nên 3 bộ trang sức đều thử qua một lần, cuối cùng kết hợp với một chiếc váy cúp ngực màu bạc kiểu đuôi cá dài quét đất, nhà thiết kế tiến tới chỉnh lại vòng eo và phần nách.
Không chật cũng không rộng, rất vừa vặn.
“Bộ váy này xinh đẹp nhất, khi ở trên người cô.”, nhà thiết kế cười một cái, giả vờ hâm mộ mà thở dài, “Thiết kế riêng cùng trực tiếp mua đúng là không giống nhau.”
Hòa Vi nghe được lời này nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, đùa giỡn nói: “Người phát ngôn của Phỉ Lệ có phúc lợi tốt như vậy sao, còn có đồ thiết kế riêng?”
Nhà thiết kế cười cười, không trả lời, lại vén mái tóc dài của cô đẩy ra chút.
“Hòa Vi, người quay phim lần này chính là Kevin rất có tiếng ở nước ngoài, tầm 3 rưỡi sẽ qua chụp thử một chút.”
Hòa Vi đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Trước kia khi cô chụp ảnh bìa cho tạp chí, ngẫu nhiên cũng sẽ chụp thử như thế này.
Nhà thiết kế giơ tay vẫy vẫy trợ lý "Gọi người trang điểm cho cô ấy, phải thật sang trọng và xinh đẹp."
Tiểu trợ lý đáp ứng, vội vàng kéo cô ngồi xuống bàn hóa trang, sau đó gọi người lại đây trang điểm cho cô.
Hòa Vi ngồi cũng nhàm chán, vừa rồi đối với nhà thiết kế đại danh đỉnh đỉnh lạnh lùng kia, có một số lời không tiện hỏi, nhưng mà đối với cô trợ lý nhỏ này lại khác, cô nâng mí mắt nhìn về phía cô gái nhỏ hỏi, “Hôm nay tiền bối Tô Mộc cũng sẽ đến sao?”
Tiểu trợ lý cười gật gật đầu, rõ ràng trong lòng cô ấy đối với ảnh đế rất sùng bái, khi nói mặt mày đều hớn hở: “Vừa rồi khi chị Hòa Vi ở trong phòng thử đồ, anh ấy đã tới rồi, lúc này hẳn là bị gọi đi thay quần áo.”
Hòa Vi gật gật đầu.
Lần này súng giáo đều tương đối thật để chụp thật, cho nên trang điểm cũng rất tinh tế.
Hoá trang hơn mười phút, Hòa Vi lại cùng cô trợ lý câu được câu không mà hàn huyên trong chốc lát, cho đến khi có người nói nhiếp ảnh gia đến, hai người mới dừng câu chuyện.
Nhiếp ảnh gia tuổi không lớn, cũng chỉ hơn ba mươi một chút.
Tóc vàng, mắt xanh, da trắng, vóc dáng rất cao, dáng người thực rắn chắc.
Thậm chí Hòa Vi có thể nhìn thấy hình dạng cơ bắp bị quần áo thít chặt, rất lớn, nhưng ở trong mắt cô không được coi là mỹ cảm.
Cô không thích loại lớn này, cái này làm cho cô nhớ tới một quyển sách thời cao trung đã miêu tả một sinh vật như mỹ nhân protein, một dáng người khỏe mạnh do đi phòng thể thao quá nhiều.
So với người như Kevin, Hòa Vi lại càng thích người như Yến Hoài hơn.
Rốt cuộc cô và Yến Hoài đã từng quan hệ một lần, tuy rằng thể nghiệm cũng không được tốt đẹp lắm, nhưng lần đó chính mắt cô đã gặp qua bộ dáng trần truồng của anh, cơ bụng rắn chắc, đường cong cơ bắp thực mê người.
Không thể phủ nhận, người đàn ông này khi cởi quần áo sức hấp dẫn càng như muốn đòi mạng.
Hai bên đối lập, Hòa Vi càng cảm thấy Kevin cường tráng nhưng có chút quá.
Cô hướng tới một thân toàn cơ bắp của Kevin gật đầu chào hỏi, chờ anh ta điều chỉnh tốt camera, cũng vừa vặn lúc nhân viên công tác căng xong chiếc phông màu xanh để lấy bối cảnh chụp.
“Miss Hòa, trước tiên cô hãy bước sang bên kia, tôi chụp trước một vài tấm tìm cảm giác.”
Anh ta nói tiếng Trung, cho dù không được chuẩn lắm, nhưng cũng có thể nghe hiểu được.
Hòa Vi gật đầu, vội vàng xách theo làn váy đứng ở trước bối cảnh.
Cô đã từng chụp ảnh người mẫu không ít lần, cảm xúc với camera khẳng định là có, hơn nữa lại xinh đẹp, chụp như thế nào vẫn đều thấy đẹp.
Sau khi chụp mấy tấm liên tục, Kevin vừa lòng gật đầu, “Cảm giác về máy quay của cô nhóc này khá tốt.”
Anh ta hướng về phía cách đó không xa nâng tay vẫy, “Tô Mộc cũng lại đây, hai người đứng cùng nhau, tôi xem có hợp hay không?”
Hai người đã hợp tác qua vài lần, ngày thường cũng nói chuyện mấy câu, cho nên khi hợp tác trong công việc đã không còn cảm giác bỡ ngỡ.
Tô Mộc cười cười, sửa sang lại cổ tay áo sau đó nhấc chân đi qua.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu trắng, cắt may khéo léo, càng làm nổi bật lên gương mặt đẹp như ngọc không một chút tì vết.
Hòa Vi và anh làm việc trong cùng một đoàn phim, ngày thường nhìn quen bộ dáng mặc đồ cổ trang của anh, ngẫu nhiên thấy anh mặc đồ hiện đại cũng chỉ là những trang phục đơn giản thoải mái, lúc này khi nghiêm túc, cuối cùng cô cũng cảm thấy câu “công tử ôn nhuận như ngọc” của truyền thông dành cho anh là hoàn toàn chính xác.
Cô cong môi cười với Tô Mộc, “Hôm nay sư huynh rất tuấn tú.”
Tô Mộc cũng lịch sự mà trả lời: “Hôm nay sư muội cũng rất xinh đẹp.”
Kevin “Ai” một tiếng, “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi…”
Hai người lập tức lại gần, khống chế tốt biểu cảm của chính mình.
“Lại gần chút nữa!”
Tô Mộc dịch nửa bước sang phía bên này.
Ngón tay Hòa Vi nhẹ nắm.
“Lại gần chút nữa!”
……
“Tốt tốt, hiệu quả cũng không tệ lắm.” Kevin huýt sáo một tiếng, “Ngày mai tiếp tục.”
Lúc này buổi chụp thử mới hoàn toàn kết thúc.
Sau khi đi từ Phỉ Lệ ra, Tô Mộc vốn muốn đưa Hòa Vi về nhà, lại bị Hòa Vi uyển chuyển từ chối.
Cô không gọi taxi để trở về, đi được vài bước, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện của Mộc Sanh, cô dừng lại, lấy di động tìm tên liên hệ sau đó gửi một tin nhắn WeChat—— 【 Chị Duyệt, ngày mai chị có rảnh không? 】
Trước khi về đến nhà, cô nhận được tin nhắn trả lời của Giang Tĩnh Duyệt: 【 Có nha, bảo bối, nay như thế nào lại nhắn tin cho chị? 】
Giang Tĩnh Duyệt là bạn cùng phòng thời đại học, bởi vì nữ chủ đi nhập học muộn hai ngày, cho nên bị phân tới kí túc xá hỗn hợp.
Sở dĩ gọi là hỗn hợp, bởi vì trong đó có cả những người chuyên nghiệp và những người sơ cấp.
Quan hệ bạn bè của nữ chủ thập phần đơn giản, trước đó có mấy bạn cùng phòng đã tốt nghiệp nhưng sau đó chưa hề nói chuyện hay gặp mặt.
Duy nhất chỉ có mình Giang Tĩnh Duyệt, còn thường xuyên chủ động quan tâm nữ chủ, mỗi lần như thế nữ chủ đều lạnh băng không có hứng thú.
Sau khi Hòa Vi thay thế nữ chủ liền sửa đổi tính cách, chỉ cần Giang Tĩnh Duyệt tìm cô, tất nhiên cô sẽ trả lời và hỏi thăm, ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động tìm cô ấy tâm sự linh tinh.
Trừ bỏ Trình Nặc, quan hệ của Hòa Vi với các bạn nữ, cơ bản cũng chỉ có vị học tỷ là paparazzi này.
Cô không nhiều lời trên WeChat, 【Ngày mai em muốn mời chị Duyệt ăn cơm, nhân tiện có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ…】
Ở đầu kia Giang Tĩnh Duyệt vui vẻ đáp ứng.
Lúc này Hòa Vi mới nhẹ nhàng thở ra, cô lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Thời điểm đóng cửa lại, cô thấy trong hòm thư nhận được một file video và ảnh.
Là bên Phỉ Lệ gửi, đây là ảnh tuyên truyền quảng cáo cho trang sức trong hai năm gần đây.
Hòa Vi chưa xem kỹ, gửi trở lại một câu “Đã nhận được.” sau đó bước vào phòng bếp.
Buổi tối cô ăn rất đơn giản, một tô mì một quả trứng gà.
Sau khi ăn xong liền mở notebook, download video và ảnh xuống dưới.
Bởi vì cô và Tô Mộc đều có hẹn trong ngày mai, cho nên thời gian chụp bộ ảnh đầu tiên là vào buổi sáng ngày mai.
Hòa Vi muốn chuẩn bị thật tốt, cho nên sau khi download xong, mỗi một bức ảnh hay một video cô đều xem qua mấy lần, cuối cùng máy tính cũng chưa tắt đã dựa vào đầu giường mà ngủ.
Ngày hôm sau hơn 6h sáng, cô bị chuông hẹn giờ đánh thức.
Ngay sau đó liền có người bên Phỉ Lệ gọi điện thoại lại đây: “Hòa tiểu thư, cô rời giường chưa? Cô có tiện nói cho tôi biết địa chỉ nhà cô không? Bên này sẽ có người qua đón cô đi thẩm mỹ viện trang điểm.”
Hòa Vi đọc địa chỉ, sau đó ngắt điện thoại.
Đúng 7 giờ, quả nhiên có người đến đón cô.
Hòa Vi lớn như vậy, tuy rằng là người trong giới giải trí, nhưng mà còn chưa từng đi đến thẩm mỹ viện.
Cô ở bên trong trang điểm hơn hai giờ, mặt và tóc đều làm mới một lần, sau đó lại được người đưa đến Phỉ Lệ.
Một hồi lăn lộn, thời điểm Hòa Vi đứng ở phía dưới sân khấu, không hề buồn ngủ, ngược lại vô cùng có tinh thần.
Kevin đang nói cho cô động tác của bộ ảnh đầu tiên, “Hai người hiện tại là đôi tình nhân, ai, đến gần một chút là đương nhiên, chờ lát nữa khả năng còn muốn ôm ấp thân mật một chút đó…”
Hòa Vi gật đầu.
Kevin hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nói chuyện phiếm cùng Tô Mộc.
Cô trợ lý nhỏ còn đang vây quanh bên cạnh Hòa Vi để sửa lại làn váy, một bên sửa một bên bát quái cùng người khác, “Nghe nói hôm nay Yến tổng cũng tới…”
Hòa Vi cả kinh, cuống quýt quay đầu lại nhìn hai người, “Ai, ai sẽ đến?!”
Sợ Yến Hoài không chịu đồng ý, cô lại bỏ thêm một câu “Tôi cũng không phải rất thiếu tiền.”
Lời này nói ra có chút giả.
Tuy rằng hệ thống không nhắc nhở cụ thể, nhưng nội dung chính của cuốn tiểu thuyết cũng khiến cô bị nghiến cho đè bẹp rồi.
Quyển sách 《 Vợ trước ở phía trên 》 này, nữ chủ đích xác là có xuất thân của một cô bé lọ lem, cha mẹ chết sớm, chỉ có người bà tuổi già sức yếu quan tâm.
Bà lớn tuổi, bệnh tật quấn thân, năm kia vừa vào nằm chăm sóc tại viện điều dưỡng, chi phí của viện điều dưỡng không thấp, tất cả đều dựa vào nữ chủ vừa đi học vừa liều mạng đi làm để chống đỡ mấy năm.
Sau khi cùng nam chủ Yến Thần ở bên nhau, Yến Thần đau lòng cô vất vả, liền thay cô trả tiền viện phí.
Nói tóm lại, nữ chủ ở trong sách tồn tại như một gốc cây thỏ ty tử.
Cô ấy tuy rằng là nữ chính, nhưng phần lớn thời gian đều dựa vào nam chủ.
Mấy ngày hôm trước Hòa Vi mới tính qua một lần, cô nhận được hợp đồng phát ngôn cho Phỉ Lệ, nhưng lương thì phải sau ba tháng mới được nhận.
Bao gồm thù lao đóng phim của 《 Hoàng Nữ Thiên Thành 》, cô cũng chỉ được ứng trước 20%.
Nhân vật của cô là nhân vật nữ số 4, nói chung cũng là một vai phụ, cô lại là người muốn danh tiếng không có danh tiếng, muốn quan hệ không có quan hệ, hơn nữa mỗi tập xuất hiện không nhiều, thù lao mỗi tập phim chỉ có mấy vạn.
Như vậy tính nhẩm, trước mắt trong tay Hòa Vi cũng chỉ có không đến mười vạn.
Mà mười vạn này, cô còn phải giữ lại bảy tám vạn.
Bởi vì nếu cốt truyện không thay đổi quá lớn, bà của nữ chủ sắp phát bệnh nặng, hơn nữa phí trị liệu không thấp.
Chẳng qua trước kia khi phát bệnh, Hòa Vi cùng Yến Thần còn ở bên nhau, cho nên phí điều trị là từ anh ta ứng ra.
Nhưng lần này không giống, cô và Yến Thần đã chia tay.
Hòa Vi không có tiền nắm trong tay, cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn.
Cho nên cô thích nhất là chiếm những món lợi nhỏ.
Thích thì rất thích, nhưng lợi ích của ai có thể chiếm của ai không thể chiếm trong lòng cô vẫn rõ ràng.
Ví dụ như lợi ích của Yến Hoài, cho dù thế nào cô cũng không dám chiếm.
Vốn dĩ cái đĩa sứ này chính là từ nhà họ mà ra, giờ khiến anh mua trở về, lại còn mua giá cao gấp mấy lần giá thị trường…
Thậm chí Hòa Vi có loại ảo giác rằng chính mình sắp bị bao dưỡng.
Mà con sô kếch xù “một trăm vạn” kia, chính là giá bao dưỡng cô.
Hòa Vi càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, suy nghĩ vài giây cô lại nói: “Vẫn là ba mươi vạn đi.”
Chỉ cần cao hơn giá thị trường, cô đều cảm thấy là Yến Hoài đang dùng số tiền dư để bao dưỡng cô.
Hòa Vi không nhận nổi, “Tôi đã hỏi thăm qua, ba mươi vạn là giá thị trường… Cho nên ——”
“Đồ của em, tôi không nghĩ sẽ dùng giá thị trường để mua.”
Hòa Vi: “…”
Anh nhìn rõ ràng nha đại ca, đây là đĩa nhà các người nha!
Cứ như vậy vài giây, Hòa Vi thật muốn nói những lời này ra, nhưng cô vẫn còn lý trí, hít một hơi thật sâu tự dặn mình phải trấn định: “Yến tổng, anh còn như vậy tôi sẽ không bán.”
“Gọi tên của tôi.”
“…”
Hòa Vi không muốn nói nữa.
Cô đã sớm biết, từ thời khắc người đàn ông này đẩy cửa tiến vào, cô liền mất quyền chủ động.
Mắt Hòa Vi khẽ rũ, vừa muốn cầm đĩa chạy lấy người, tay đã bị anh nhẹ nhàng đè lại, “Được, em nói ba mươi vạn thì ba mươi vạn.”
Anh đưa điện thoại qua, “Lưu số tài khoản đi.”
Hòa Vi nhận di động, nhanh chóng gõ một chuỗi các con số.
Sau khi gõ xong, cô mím môi, “Cái kia…"
Cô đang suy xét có nên nói thẳng ra hay không.
Nói thật, cô có chút ngượng ngùng; nhưng nếu không nói thật, ngộ nhỡ Yến Hoài quay đầu liền đem cái đĩa này đưa trở về cho Yến Như Cảnh, về sau nếu cô thực sự có danh tiếng ba ngày hai lần xuất hiện trên TV, đoán chừng Yến Như Cảnh sẽ chỉ vào cô mà nói với các bạn già của ông——
“Các người mau xem, chính là cô ta, lấy đĩa tôi đưa bán lại cho con trai tôi, con trai tôi lại lấy làm quà đưa cho tôi.”
… Ngẫm lại liền thấy xấu hổ.
Tốt xấu đối diện là Yến Hoài.
Hòa Vi còn cùng anh lên giường, lúc này cũng bất chấp sĩ diện, cô ho nhẹ một tiếng, “Cái đĩa này… anh không cảm thấy quen mắt sao?”
Người đàn ông gật đầu: “Quen mắt.”
“Kia… Có nhớ là gặp qua ở đâu không?”
Hòa Vi hỏi rất cẩn thận, bởi vì vừa rồi mới bị dọa khóc, lúc này đôi mắt còn ướt, như là bao phủ một lớp nước, sáng lấp lánh.
Cánh môi Yến Hoài hơi cong, “Nhà tôi.”
Hòa Vi: “…”
Cho nên mới nói, hóa ra anh đều nhớ rõ… vừa rồi anh còn nhìn cô ở chỗ này diễn một tuồng kịch, rốt cuộc là có ý gì?
Hòa Vi nhíu mày, còn chưa kịp từ cảm xúc trống rỗng này phục hồi lại tinh thần, liền nghe thấy Yến Hoài mở miệng: “Không phải mua cho cha tôi.”
Anh nhìn xuống theo hướng cổ tay Hòa Vi, xẹt qua mu bàn tay cô, sau đó dừng lại ở vị trí giao nhau của tay cô và chiếc đĩa, “Đem tâm để lại trong bụng đi.”
Ngón tay người đàn ông hơi động, đem đĩa từ trong tay cô cầm lại đây.
“Muốn ăn cái gì?”
Anh lại về ngồi phía đối diện, kéo ghế, dùng tư thái ưu nhã mà ngồi xuống.
Buổi sáng Hòa Vi quay sớm sau đó lại ngủ đến hơn 10 giờ, thứ gì cũng chưa ăn, lúc này xác thật có chút đói bụng, nhưng mà cô không nghĩ sẽ ăn chung một bàn cùng Yến Hoài.
Cô sợ mình ăn không vào.
Có lẽ Yến Hoài cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, căn bản không chờ cô trả lời, tùy tiện lật thực đơn, ấn chuông gọi phục vụ, gọi thêm vài món ăn.
Hòa Vi bĩu môi: “Nhiều như vậy ăn không hết…”
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn.” Yến Hoài rũ mắt nhìn cô, từ khuôn mặt nhỏ nhắn đi xuống, cằm hơi nhọn, ngón tay tinh tế, anh hơi nhíu mi, “Quá gầy.”
Có vẻ như thể chất cũng không tốt lắm, đoán chừng chỉ một trận mưa là có thể sinh bệnh.
Càng đừng nói đến lúc ở trên giường——
Yến Hoài giơ tay chạm nhẹ vào yết hầu, hầu kết dưới tay động hai cái, biên độ thật rõ ràng.
Anh lại hỏi Hòa Vi, “Buổi chiều có việc không?”
Hòa Vi gật đầu, “Phải đi thử vai.”
Tuy rằng nhân viên công tác của Phỉ Lệ nói chủ yếu là vì thử trang phục, nhưng mà đoán chừng cũng muốn thử máy cùng nhiếp ảnh gia.
Nếu như tốt rồi, tương lai lúc chụp quảng cáo cũng có thể bớt không ít việc.
Phía đối diện Yến Hoài “Ừ” một tiếng.
Hòa Vi không nói chuyện nữa, cô cúi đầu, mở di động ra xem giờ.
12 giờ 27 phút.
Lúc này cô mới nhớ tới hôm nay mình còn chưa nhắn tin cho đối tượng yêu qua mạng, vội vàng mở WeChat, gõ một hàng chữ gửi qua: 【 Mới vừa tỉnh ngủ, anh đã ăn cơm chưa? 】
Màn hình điện thoại của Yến Hoài đặt ở trên bàn sáng lên.
Hòa Vi gửi câu nói kia vẫn còn nguyên ở phía trên.
Mới vừa tỉnh ngủ ——
Khóe miệng Yến Hoài khẽ cong, cách một cái bàn, cũng trả lời cô một tin: 【 Đang ăn. 】
Hòa Khẩu: 【 Ăn một mình sao? 】
Y: 【 Không phải. 】
Hòa Khẩu: 【 Ăn cùng người khác sao? Nam hay nữ nha? 】
Y: 【 Nữ. 】
Hòa Khẩu: 【 Cô ấy xinh đẹp lắm à? 】
Y: 【 Ừ 】
Khóe miệng Hòa Vi khẽ bĩu, đối phương càng lạnh nhạt, tâm tư đùa dai trong cô lại càng ngo ngoe rục rịch.
Không làm được gì người trước mắt này, chẳng lẽ cô còn không thể đùa giỡn một chút với người yêu trên danh nghĩa này sao?
Vì thế nửa phút sau, Hòa Vi lại từ trên mạng tìm được ảnh của mỹ nữ gửi qua: 【 Đẹp hơn tôi sao? 】
Cô còn nhớ rõ tấm ảnh lần trước, ngực rất lớn, hẳn là 36D, không lộ mặt.
Lần này vẫn như cũ không có lộ mặt, nhưng thắng ở ngực rất lớn, tựa như sắp làm quần áo nứt ra, cổ áo lộ một khe rãnh như vực sâu.
Tuy rằng Hòa Vi cảm thấy lớn quá mức, nhưng đàn ông lại không thấy vậy, nửa thân dưới của bọn họ đều là động vật, thích nhất loại phụ nữ ngực khủng này.
Hòa Vi vừa gửi xong, khóe miệng mới vừa khẽ cong, bên kia liền nhắn trả lời: 【 Ừ. 】
Chậc.
Người đàn ông này có thể nói chuyện hay không.
Nào có ai lại nói người phụ nữ khác đẹp hơn bạn gái mình?
Đối tượng yêu qua mạng này cũng là người có tôn nghiêm, Hòa Vi không phục mà tiếp tục gõ một câu: 【 Có ngực lớn hơn tôi sao? 】
Phía đối diện,Yến Hoài giương mắt, tầm mắt xẹt qua khóe môi kiều diễm, sau đó di chuyển xuống dưới, dừng ở phía dưới xương quai xanh của cô.
Hiện tại đã qua nửa mùa xuân, nhiệt độ không khí bên ngoài không thấp, cơ hồ ổn định ở mức mười độ trở lên.
Cho nên hôm nay Hòa Vi cũng không mặc nhiều, chỉ mặc một chiếc áo màu trắng ngắn, cổ áo không cao, vừa vặn ở phía dưới xương quai xanh.
Yến Hoài chú ý tớ phía trên xương quai xanh là một chiếc dây chuyền màu bạc, hình dáng tinh xảo, giá cả hẳn là không thấp.
Không cần đoán anh cũng biết là Yến Thần mua cho cô.
Yến Thần tuy phong lưu, không được tính là một bạn trai đủ tư cách, nhưng lại được phụ nữ yêu thích, đó chính là vì mặc kệ anh ta cùng người nào ở bên nhau, đều sẽ không bạc đãi cô ấy.
Đương nhiên Hòa Vi cũng bao gồm ở trong số đó.
Đôi mắt Yến Hoài híp lại, tầm mắt tiếp tục di chuyển, chỉ dừng tạm tại đỉnh ngực Hòa Vi nửa giây, sau đó liền dời mắt.
Hòa Vi hoàn toàn không chú ý tới, cô chỉ biết là đã qua một phút đồng hồ, bên kia còn chưa có nhắn tin trả lời.
Cô không nhịn được lại nhắn một tin: 【 Sao không nói lời nào? 】
Cô không tin còn có người có ngực lớn hơn bức ảnh này!
Quả nhiên, không quá vài giây, người nọ trả lời: 【 Không bằng. 】
Khóe miệng Hòa Vi nhịn không được mà cong lên, 【 Tôi biết ngay mà. 】
Yến Hoài: “…”
Con mèo nhỏ ngốc nghếch.
Hòa Vi vốn dĩ cho rằng có Yến Hoài ngồi ở đối diện, mình hẳn là không ăn uống được nhiều.
Nhưng mà bữa cơm này, ngoài ý muốn cô ăn uống rất ngon miệng, ước chừng ăn được hai chén cơm, cả một bàn đồ ăn mỗi món cô đều gắp mấy đũa.
Bởi vì có hẹn cùng Phỉ Lệ châu báu vào lúc hai rưỡi, cho nên vừa ăn xong Hòa Vi liền rời khỏi.
Hậu quả của việc ăn quá nhiều chính là, thẳng đến khi cô ngồi trên xe taxi, cô không ngừng nấc cục.
Hòa Vi dùng sức điều hòa hô hấp, thật vất vả mới khống chế được chút, lúc này mới nhớ tới lấy di động ra lên Weibo.
Đầu đề bị cô quét qua một lần, không hề có trận phong ba lúc rạng sáng của cô và Mộc Sanh, một mảnh hài hòa.
Cũng không biết có phải do ăn quá nhiều hay không, trong lòng Hòa Vi cảm thấy có chút bất ổn, giống như là không khí bình yên trước cơn bão.
Cô nhắm mắt, vừa mới thở dài một hơi tiếng nấc cục liền từ trong miệng phát ra.
Phía trước tài xế nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thật sự không nhịn được “Phốc” một tiếng.
Hòa Vi: “…”
Cười cái gì mà cười, chẳng lẽ chưa thấy người nấc bao giờ sao?
-
Buổi chiều Yến Hoài phải dự ba cuộc họp.
Sau khi tiễn Hòa Vi ra ngoài, anh không lập tức trở về công ty, mà điện thoại cho Trình Diễm nói về tình hình giao dịch chiếc đĩa ngày hôm nay.
Sau đó Yến Hoài lại gọi điện cho giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của công ty.
Giám đốc là người đàn ông hơn ba mươi tuổi, vốn đang buồn ngủ, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình nháy mắt liền tỉnh táo không ít, anh ta không nhịn được cất giọng cao lên vài phần, “Yến tổng.”
“Trên tay anh có bao nhiêu tài liệu đen của Mộc Sanh và Tống Chân Chân?”
Cả hai đều là những bông hoa đang nổi của Yến thị, quan hệ cá nhân không tồi, có tiềm lực để phát triển, giám đốc “Ai” một tiếng, “Yến tổng yên tâm, tài liệu đen của mấy người đấy tôi đều ép xuống dưới, khẳng định sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển về sau…”
Yến Hoài duỗi tay, lấy chiếc ly phía đối diện, “Tôi hỏi là có bao nhiêu?”
Trong nháy mắt giám đốc trầm mặc vài giây, giống như đang suy đoán tâm tư của anh, sau chốc lát mới nói: “Chính là trước kia lăn lộn ở hộp đêm a… Đánh cược lột đồ ở sòng bạc… Còn có loại, loại giao dịch này nữa.”
Dừng một chút, giám đốc tự giác giải thích nói: "Là giao dịch thân thể, lên giường với đàn ông…”
Tuy rằng bề ngoài của Mộc Sanh và Tống Chân Chân trông rất thuần khiết, nhưng thực chất thì cùng từ thuần khiết này căn bản một chút cũng không dính dáng.
Mấy năm nay có chút danh tiếng nên cũng biết kiềm chế hơn, trước kia chơi như mở cửa, một ngày có ít nhất một nửa thời gian đều ở hộp đêm lăn lộn.
Giám đốc vẫn chưa hiểu ý tứ Yến Hoài.
Trong công ty ai cũng biết căn bản không thể đoán được tâm tư của sếp lớn, anh ta do dự vài giây, vừa muốn dò xét vài câu, liền nghe thấy đầu kia hỏi một câu: “Còn nữa không?”
“Sau khi hai người họ ký hợp đồng cùng công ty thì là như vậy, những cái khác thực ra tôi không biết …”
Giám đốc nghĩ thầm, chỉ bằng những thứ này, cũng đủ để phá hủy hai người bại hoại này rồi.
“Tiếp tục tìm thêm tài liệu đen của 2 người này.”
“Dạ?”
Giám đốc lại càng không hiểu.
“Cho dù là từ 10 năm trước cũng phải tìm cho ra.”
Giám đốc: “…”
Anh ta suy tư vài giây, vẫn là không nhịn được hỏi ra miệng, “Yến tổng, ngài muốn loại tài liệu đen nào ạ?”
Yến Hoài rũ mắt, thấy dấu môi đỏ Hòa Vi để lại trên miệng chén trà, khóe miệng anh nhẹ cong, sau đó giơ tay nâng chiếc chén trà còn một nửa lên, ngay tại dấu son môi kia một hơi uống cạn sạch, thần sắc anh dịu dàng, nhưng ngữ khí có chút lạnh, gằn từng chữ một đáp: “Có thể thuận lý thành chương mà đóng băng vĩnh viễn.”
Giám đốc: “…”
Đạo lý thì anh ta hiểu, nhưng mà hai người này không phải là người mới mà công ty muốn đào tạo sao?
Còn không đợi anh ta tiếp tục hỏi, đầu kia đã nói một câu “Ngắt đây”, sau đó cúp điện thoại.
Giám đốc trợn mắt há mồm nhìn điện thoại.
“…”
Mẹ nó, rốt cuộc đây là chuyện gì vậy!
-
Hòa Vi tới công ty Phỉ Lệ trước 15 phút.
Nhà thiết kế quyết định 3 bộ váy cưới, kết hợp với 3 bộ trang sức sắp đưa ra thị trường.
Vì Hòa Vi đi sớm, nên 3 bộ trang sức đều thử qua một lần, cuối cùng kết hợp với một chiếc váy cúp ngực màu bạc kiểu đuôi cá dài quét đất, nhà thiết kế tiến tới chỉnh lại vòng eo và phần nách.
Không chật cũng không rộng, rất vừa vặn.
“Bộ váy này xinh đẹp nhất, khi ở trên người cô.”, nhà thiết kế cười một cái, giả vờ hâm mộ mà thở dài, “Thiết kế riêng cùng trực tiếp mua đúng là không giống nhau.”
Hòa Vi nghe được lời này nhịn không được nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái, đùa giỡn nói: “Người phát ngôn của Phỉ Lệ có phúc lợi tốt như vậy sao, còn có đồ thiết kế riêng?”
Nhà thiết kế cười cười, không trả lời, lại vén mái tóc dài của cô đẩy ra chút.
“Hòa Vi, người quay phim lần này chính là Kevin rất có tiếng ở nước ngoài, tầm 3 rưỡi sẽ qua chụp thử một chút.”
Hòa Vi đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Trước kia khi cô chụp ảnh bìa cho tạp chí, ngẫu nhiên cũng sẽ chụp thử như thế này.
Nhà thiết kế giơ tay vẫy vẫy trợ lý "Gọi người trang điểm cho cô ấy, phải thật sang trọng và xinh đẹp."
Tiểu trợ lý đáp ứng, vội vàng kéo cô ngồi xuống bàn hóa trang, sau đó gọi người lại đây trang điểm cho cô.
Hòa Vi ngồi cũng nhàm chán, vừa rồi đối với nhà thiết kế đại danh đỉnh đỉnh lạnh lùng kia, có một số lời không tiện hỏi, nhưng mà đối với cô trợ lý nhỏ này lại khác, cô nâng mí mắt nhìn về phía cô gái nhỏ hỏi, “Hôm nay tiền bối Tô Mộc cũng sẽ đến sao?”
Tiểu trợ lý cười gật gật đầu, rõ ràng trong lòng cô ấy đối với ảnh đế rất sùng bái, khi nói mặt mày đều hớn hở: “Vừa rồi khi chị Hòa Vi ở trong phòng thử đồ, anh ấy đã tới rồi, lúc này hẳn là bị gọi đi thay quần áo.”
Hòa Vi gật gật đầu.
Lần này súng giáo đều tương đối thật để chụp thật, cho nên trang điểm cũng rất tinh tế.
Hoá trang hơn mười phút, Hòa Vi lại cùng cô trợ lý câu được câu không mà hàn huyên trong chốc lát, cho đến khi có người nói nhiếp ảnh gia đến, hai người mới dừng câu chuyện.
Nhiếp ảnh gia tuổi không lớn, cũng chỉ hơn ba mươi một chút.
Tóc vàng, mắt xanh, da trắng, vóc dáng rất cao, dáng người thực rắn chắc.
Thậm chí Hòa Vi có thể nhìn thấy hình dạng cơ bắp bị quần áo thít chặt, rất lớn, nhưng ở trong mắt cô không được coi là mỹ cảm.
Cô không thích loại lớn này, cái này làm cho cô nhớ tới một quyển sách thời cao trung đã miêu tả một sinh vật như mỹ nhân protein, một dáng người khỏe mạnh do đi phòng thể thao quá nhiều.
So với người như Kevin, Hòa Vi lại càng thích người như Yến Hoài hơn.
Rốt cuộc cô và Yến Hoài đã từng quan hệ một lần, tuy rằng thể nghiệm cũng không được tốt đẹp lắm, nhưng lần đó chính mắt cô đã gặp qua bộ dáng trần truồng của anh, cơ bụng rắn chắc, đường cong cơ bắp thực mê người.
Không thể phủ nhận, người đàn ông này khi cởi quần áo sức hấp dẫn càng như muốn đòi mạng.
Hai bên đối lập, Hòa Vi càng cảm thấy Kevin cường tráng nhưng có chút quá.
Cô hướng tới một thân toàn cơ bắp của Kevin gật đầu chào hỏi, chờ anh ta điều chỉnh tốt camera, cũng vừa vặn lúc nhân viên công tác căng xong chiếc phông màu xanh để lấy bối cảnh chụp.
“Miss Hòa, trước tiên cô hãy bước sang bên kia, tôi chụp trước một vài tấm tìm cảm giác.”
Anh ta nói tiếng Trung, cho dù không được chuẩn lắm, nhưng cũng có thể nghe hiểu được.
Hòa Vi gật đầu, vội vàng xách theo làn váy đứng ở trước bối cảnh.
Cô đã từng chụp ảnh người mẫu không ít lần, cảm xúc với camera khẳng định là có, hơn nữa lại xinh đẹp, chụp như thế nào vẫn đều thấy đẹp.
Sau khi chụp mấy tấm liên tục, Kevin vừa lòng gật đầu, “Cảm giác về máy quay của cô nhóc này khá tốt.”
Anh ta hướng về phía cách đó không xa nâng tay vẫy, “Tô Mộc cũng lại đây, hai người đứng cùng nhau, tôi xem có hợp hay không?”
Hai người đã hợp tác qua vài lần, ngày thường cũng nói chuyện mấy câu, cho nên khi hợp tác trong công việc đã không còn cảm giác bỡ ngỡ.
Tô Mộc cười cười, sửa sang lại cổ tay áo sau đó nhấc chân đi qua.
Hôm nay anh mặc một bộ tây trang màu trắng, cắt may khéo léo, càng làm nổi bật lên gương mặt đẹp như ngọc không một chút tì vết.
Hòa Vi và anh làm việc trong cùng một đoàn phim, ngày thường nhìn quen bộ dáng mặc đồ cổ trang của anh, ngẫu nhiên thấy anh mặc đồ hiện đại cũng chỉ là những trang phục đơn giản thoải mái, lúc này khi nghiêm túc, cuối cùng cô cũng cảm thấy câu “công tử ôn nhuận như ngọc” của truyền thông dành cho anh là hoàn toàn chính xác.
Cô cong môi cười với Tô Mộc, “Hôm nay sư huynh rất tuấn tú.”
Tô Mộc cũng lịch sự mà trả lời: “Hôm nay sư muội cũng rất xinh đẹp.”
Kevin “Ai” một tiếng, “Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi…”
Hai người lập tức lại gần, khống chế tốt biểu cảm của chính mình.
“Lại gần chút nữa!”
Tô Mộc dịch nửa bước sang phía bên này.
Ngón tay Hòa Vi nhẹ nắm.
“Lại gần chút nữa!”
……
“Tốt tốt, hiệu quả cũng không tệ lắm.” Kevin huýt sáo một tiếng, “Ngày mai tiếp tục.”
Lúc này buổi chụp thử mới hoàn toàn kết thúc.
Sau khi đi từ Phỉ Lệ ra, Tô Mộc vốn muốn đưa Hòa Vi về nhà, lại bị Hòa Vi uyển chuyển từ chối.
Cô không gọi taxi để trở về, đi được vài bước, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện của Mộc Sanh, cô dừng lại, lấy di động tìm tên liên hệ sau đó gửi một tin nhắn WeChat—— 【 Chị Duyệt, ngày mai chị có rảnh không? 】
Trước khi về đến nhà, cô nhận được tin nhắn trả lời của Giang Tĩnh Duyệt: 【 Có nha, bảo bối, nay như thế nào lại nhắn tin cho chị? 】
Giang Tĩnh Duyệt là bạn cùng phòng thời đại học, bởi vì nữ chủ đi nhập học muộn hai ngày, cho nên bị phân tới kí túc xá hỗn hợp.
Sở dĩ gọi là hỗn hợp, bởi vì trong đó có cả những người chuyên nghiệp và những người sơ cấp.
Quan hệ bạn bè của nữ chủ thập phần đơn giản, trước đó có mấy bạn cùng phòng đã tốt nghiệp nhưng sau đó chưa hề nói chuyện hay gặp mặt.
Duy nhất chỉ có mình Giang Tĩnh Duyệt, còn thường xuyên chủ động quan tâm nữ chủ, mỗi lần như thế nữ chủ đều lạnh băng không có hứng thú.
Sau khi Hòa Vi thay thế nữ chủ liền sửa đổi tính cách, chỉ cần Giang Tĩnh Duyệt tìm cô, tất nhiên cô sẽ trả lời và hỏi thăm, ngẫu nhiên cũng sẽ chủ động tìm cô ấy tâm sự linh tinh.
Trừ bỏ Trình Nặc, quan hệ của Hòa Vi với các bạn nữ, cơ bản cũng chỉ có vị học tỷ là paparazzi này.
Cô không nhiều lời trên WeChat, 【Ngày mai em muốn mời chị Duyệt ăn cơm, nhân tiện có chuyện muốn nhờ chị giúp đỡ…】
Ở đầu kia Giang Tĩnh Duyệt vui vẻ đáp ứng.
Lúc này Hòa Vi mới nhẹ nhàng thở ra, cô lấy chìa khóa mở cửa đi vào.
Thời điểm đóng cửa lại, cô thấy trong hòm thư nhận được một file video và ảnh.
Là bên Phỉ Lệ gửi, đây là ảnh tuyên truyền quảng cáo cho trang sức trong hai năm gần đây.
Hòa Vi chưa xem kỹ, gửi trở lại một câu “Đã nhận được.” sau đó bước vào phòng bếp.
Buổi tối cô ăn rất đơn giản, một tô mì một quả trứng gà.
Sau khi ăn xong liền mở notebook, download video và ảnh xuống dưới.
Bởi vì cô và Tô Mộc đều có hẹn trong ngày mai, cho nên thời gian chụp bộ ảnh đầu tiên là vào buổi sáng ngày mai.
Hòa Vi muốn chuẩn bị thật tốt, cho nên sau khi download xong, mỗi một bức ảnh hay một video cô đều xem qua mấy lần, cuối cùng máy tính cũng chưa tắt đã dựa vào đầu giường mà ngủ.
Ngày hôm sau hơn 6h sáng, cô bị chuông hẹn giờ đánh thức.
Ngay sau đó liền có người bên Phỉ Lệ gọi điện thoại lại đây: “Hòa tiểu thư, cô rời giường chưa? Cô có tiện nói cho tôi biết địa chỉ nhà cô không? Bên này sẽ có người qua đón cô đi thẩm mỹ viện trang điểm.”
Hòa Vi đọc địa chỉ, sau đó ngắt điện thoại.
Đúng 7 giờ, quả nhiên có người đến đón cô.
Hòa Vi lớn như vậy, tuy rằng là người trong giới giải trí, nhưng mà còn chưa từng đi đến thẩm mỹ viện.
Cô ở bên trong trang điểm hơn hai giờ, mặt và tóc đều làm mới một lần, sau đó lại được người đưa đến Phỉ Lệ.
Một hồi lăn lộn, thời điểm Hòa Vi đứng ở phía dưới sân khấu, không hề buồn ngủ, ngược lại vô cùng có tinh thần.
Kevin đang nói cho cô động tác của bộ ảnh đầu tiên, “Hai người hiện tại là đôi tình nhân, ai, đến gần một chút là đương nhiên, chờ lát nữa khả năng còn muốn ôm ấp thân mật một chút đó…”
Hòa Vi gật đầu.
Kevin hài lòng gật đầu, sau đó quay sang nói chuyện phiếm cùng Tô Mộc.
Cô trợ lý nhỏ còn đang vây quanh bên cạnh Hòa Vi để sửa lại làn váy, một bên sửa một bên bát quái cùng người khác, “Nghe nói hôm nay Yến tổng cũng tới…”
Hòa Vi cả kinh, cuống quýt quay đầu lại nhìn hai người, “Ai, ai sẽ đến?!”
/107
|