Cửa thang máy mở, không khí lập tức đập vào mặt, Liền Tịch Tịch không tự chủ được run rẩy. Cô không thích những nơi như vậy, thậm chí có chút ít sợ hãi.
Tưởng tượng rằng nơi đây là nơi người chết nằm, lòng bàn tay của cô toát ra mồ hôi lạnh.
Chưa từng trải qua sanh ly tử biệt nên cô không cách nào tiêu hóa được cái vong khí thấm vào xương tủy kia, sắc mặt Trương Tuấn anh trọng đến nỗi cô không dám phụ hà (?), cước bộ dần dần thả chậm, cô không dám nhìn loạn bốn phía, chỉ có thể nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân.
“Vẫn khỏe chứ?”
Trương Tuấn tựa hồ cảm giác được Liền Tịch Tịch có chút sợ hãi, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm vai của cô, bàn tay ấm áp chạm vào đôi vai lạnh của cô, làm cho cô lập tức ngây ra một lúc, có chút không thể tin nhìn Trương Tuấn.
“Em. . . . . . Không có việc gì. . . . . .”
Cô nói có chút lắp, rất nhỏ, nhưng ở nơi yên tĩnh như thế này thì lại nghe đến rõ ràng.
Bàn tay to từ vai đi xuống, sau đó lại cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô tiếp tục hướng về phía trước.
Phía trước, chính là nơi mà thi thể Nhược Vân đang nằm.
Không khí bên trong so với bên ngoài càng thêm thấp vài độ, vừa vào cửa Liền Tịch Tịch cảm giác được toàn bộ da gà cô đều nổi lên.
Người phụ trách ở nhà xác dẫn bọn họ đến chổ di thể Nhược Vân, nhẹ nhàng xốc lên vải trắng trên mặt Nhược Vân, lộ ra khuôn mặt Nhược Vân tái nhợt mà lại an tường.
Liền Tịch Tịch vừa nhìn thấy Nhược Vân cũng không còn thái dộ tức giần, nhớ tới đứa bé vừa sinh ra đã mất mẹ, nước mắt sẽ không tự giác rơi xuống .
Cho dù Nhược Vân lúc trước có làm những chuyện quá phận đối với cô, nhưng là tại thời khắc này đều theo cô ấy qua đời mà tan thành mây khói, cảm xúc còn lại của Liền Tịch Tịch với cô ấy, chỉ là tiếc hận.
Trương Tuấn lẳng lặng nhìn Nhược Vân, trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, nhưng là khi Liền Tịch Tịch nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai mắt Trương Tuấn có chút đỏ lên .
Cô biết anh là không muốn khóc, nhưng bàn tay anh lại dủng lực nắm chặt khiến tay cô lại đau.
“Bác sĩ nói, cái chết của Nhược Vân có chút khả nghi, như là bị người đánh làm cho xuất huyết nhiều, chúng ta muốn hay không báo cảnh sát?”
Đem lệ trên mặt lau đi, Liền Tịch Tịch chậm rãi mở miệng nói.
Trả lời cô là một hồi trầm mặc.
Trương Tuấn cũng không có cho cô đáp án, anh nhìn di thể Nhược Vân hơn mười phút, như là muốn nói tuổi trẻ đó đã mất đi, cuối cùng, anh nắm Liền Tịch Tịch xoay người rời đi, từ đầu đến cuối, không có một lời nào đối với cài chết của Nhược Vân.
Tưởng tượng rằng nơi đây là nơi người chết nằm, lòng bàn tay của cô toát ra mồ hôi lạnh.
Chưa từng trải qua sanh ly tử biệt nên cô không cách nào tiêu hóa được cái vong khí thấm vào xương tủy kia, sắc mặt Trương Tuấn anh trọng đến nỗi cô không dám phụ hà (?), cước bộ dần dần thả chậm, cô không dám nhìn loạn bốn phía, chỉ có thể nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân.
“Vẫn khỏe chứ?”
Trương Tuấn tựa hồ cảm giác được Liền Tịch Tịch có chút sợ hãi, anh đưa tay nhẹ nhàng nắm vai của cô, bàn tay ấm áp chạm vào đôi vai lạnh của cô, làm cho cô lập tức ngây ra một lúc, có chút không thể tin nhìn Trương Tuấn.
“Em. . . . . . Không có việc gì. . . . . .”
Cô nói có chút lắp, rất nhỏ, nhưng ở nơi yên tĩnh như thế này thì lại nghe đến rõ ràng.
Bàn tay to từ vai đi xuống, sau đó lại cầm thật chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dắt cô tiếp tục hướng về phía trước.
Phía trước, chính là nơi mà thi thể Nhược Vân đang nằm.
Không khí bên trong so với bên ngoài càng thêm thấp vài độ, vừa vào cửa Liền Tịch Tịch cảm giác được toàn bộ da gà cô đều nổi lên.
Người phụ trách ở nhà xác dẫn bọn họ đến chổ di thể Nhược Vân, nhẹ nhàng xốc lên vải trắng trên mặt Nhược Vân, lộ ra khuôn mặt Nhược Vân tái nhợt mà lại an tường.
Liền Tịch Tịch vừa nhìn thấy Nhược Vân cũng không còn thái dộ tức giần, nhớ tới đứa bé vừa sinh ra đã mất mẹ, nước mắt sẽ không tự giác rơi xuống .
Cho dù Nhược Vân lúc trước có làm những chuyện quá phận đối với cô, nhưng là tại thời khắc này đều theo cô ấy qua đời mà tan thành mây khói, cảm xúc còn lại của Liền Tịch Tịch với cô ấy, chỉ là tiếc hận.
Trương Tuấn lẳng lặng nhìn Nhược Vân, trên mặt không có quá nhiều biểu lộ, nhưng là khi Liền Tịch Tịch nghiêng đầu, liền nhìn thấy hai mắt Trương Tuấn có chút đỏ lên .
Cô biết anh là không muốn khóc, nhưng bàn tay anh lại dủng lực nắm chặt khiến tay cô lại đau.
“Bác sĩ nói, cái chết của Nhược Vân có chút khả nghi, như là bị người đánh làm cho xuất huyết nhiều, chúng ta muốn hay không báo cảnh sát?”
Đem lệ trên mặt lau đi, Liền Tịch Tịch chậm rãi mở miệng nói.
Trả lời cô là một hồi trầm mặc.
Trương Tuấn cũng không có cho cô đáp án, anh nhìn di thể Nhược Vân hơn mười phút, như là muốn nói tuổi trẻ đó đã mất đi, cuối cùng, anh nắm Liền Tịch Tịch xoay người rời đi, từ đầu đến cuối, không có một lời nào đối với cài chết của Nhược Vân.
/95
|