“Anh nói cái gì? Ba của em…ông. . . . . .ông ngã bệnh ư? Chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao mà anh không nói sớm cho em biết chứ?”
Lời nói của Trương Tuấn lập tức làm cho Liền Tịch Tịch cảm giác như ngũ lôi oanh tạc, bình chứa canh nóng trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
“Khẩn trương cái gì, chỉ là liệt nửa người mà thôi, sau khi cấp cứu xong đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Đối với thương tâm của Liền Tịch Tịch, anh chỉ cười nhạt.
“Liệt nửa người, trời ạ, tại sao có thể như vậy? Ba ba. . . . . .”
Vành mắt của cô lúc này đã đỏ bừng, nước mắt không ngừng dâng lên trong tròng mắt, nhưng lại không chịu rơi xuống.
Ngẫm lại thì lúc này người cha già năm mươi tuổi đầy thống khổ tuyệt vọng của mình đang nằm trên giường lúc này cùng với người mẹ đang chờ giải phẫu cắt bỏ khối u ở não, cô cảm thấy trước mắt mình là một màu đen u ám.
Cha mẹ cô tân tân khổ khổ vất vả đã nửa cuộc đời, đáng lẽ hôm nay phải được hưởng cái phúc của người già, thế nhưng lại phát sinh ra những chuyện như vậy, mà cô lại không thể ở trước giường làm tròn đạo hiếu, cô thật là đáng chết a.
Hai tay cô siết chặt lại, đối với phẫn hận của Trương Tuấn đã làm cho cô suýt phải phát điên lên.
Người đàn ông này, làm sao có thể trở nên đáng sợ như vậy?
Tại sao mà lúc trước mình ngu như thế? Lại đi yêu người đàn ông này?
Xe vẫn đều đều chạy về phía trước, trong nội tâm Liền Tịch Tịch tràn đầy thống khổ cùng tuyệt vọng, vì cha mẹ, cũng vì chính mình.
Trương Tuấn vẻ mặt thích ý chậm rãi lái xe, hình như anh rất hưởng thụ vẻ mặt thống khổ này Liền Tịch Tịch, anh phát hiện, chỉ cần cô thống khổ thì cô trở nên thật mỹ lệ. (này là sao hả!!! >”
Lời nói của Trương Tuấn lập tức làm cho Liền Tịch Tịch cảm giác như ngũ lôi oanh tạc, bình chứa canh nóng trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.
“Khẩn trương cái gì, chỉ là liệt nửa người mà thôi, sau khi cấp cứu xong đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”
Đối với thương tâm của Liền Tịch Tịch, anh chỉ cười nhạt.
“Liệt nửa người, trời ạ, tại sao có thể như vậy? Ba ba. . . . . .”
Vành mắt của cô lúc này đã đỏ bừng, nước mắt không ngừng dâng lên trong tròng mắt, nhưng lại không chịu rơi xuống.
Ngẫm lại thì lúc này người cha già năm mươi tuổi đầy thống khổ tuyệt vọng của mình đang nằm trên giường lúc này cùng với người mẹ đang chờ giải phẫu cắt bỏ khối u ở não, cô cảm thấy trước mắt mình là một màu đen u ám.
Cha mẹ cô tân tân khổ khổ vất vả đã nửa cuộc đời, đáng lẽ hôm nay phải được hưởng cái phúc của người già, thế nhưng lại phát sinh ra những chuyện như vậy, mà cô lại không thể ở trước giường làm tròn đạo hiếu, cô thật là đáng chết a.
Hai tay cô siết chặt lại, đối với phẫn hận của Trương Tuấn đã làm cho cô suýt phải phát điên lên.
Người đàn ông này, làm sao có thể trở nên đáng sợ như vậy?
Tại sao mà lúc trước mình ngu như thế? Lại đi yêu người đàn ông này?
Xe vẫn đều đều chạy về phía trước, trong nội tâm Liền Tịch Tịch tràn đầy thống khổ cùng tuyệt vọng, vì cha mẹ, cũng vì chính mình.
Trương Tuấn vẻ mặt thích ý chậm rãi lái xe, hình như anh rất hưởng thụ vẻ mặt thống khổ này Liền Tịch Tịch, anh phát hiện, chỉ cần cô thống khổ thì cô trở nên thật mỹ lệ. (này là sao hả!!! >”
/95
|