Tiểu cô nương nói: "Ta cũng muốn theo ngươi đi đánh trận!"
Châu Dung đặt thìa xuống: "Ngươi biết đánh trận là làm cái gì không?"
"Giết địch ở Tây Thùy." Tiểu cô nương mong đợi nói.
Châu Dung nắm chặt cổ tay của đứa nhỏ lại: "Ta chờ ngươi lớn lên."
"Khi nào ta được coi là đã lớn lên?"
Châu Dung nghĩ nghĩ, khoa tay một chút: "Cao như vậy đi."
Tiểu cô nương reo hò một tiếng: "Một lời đã định, sau này ta lớn lên, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"
Châu Dung đưa tay rút ngọn cỏ ra khỏi tóc của đứa nhỏ: "Ngươi không sợ giết người sao?"
"Không sợ. Thanh danh của đại tướng quân chính là từ giết địch mà ra! Thương khách đến từ Tây Thùy đều nói, người ở đó nghe thấy uy danh của đại tướng quân sẽ sợ đến mức rút lui năm mươi dặm!"
Châu Dung bật cười.
Lời này không sai.
Nhưng tiếng tăm của Châu đại tướng quân khiến địch phải lùi lại năm mươi dặm lại bị đồ thành kết quả tàn sát trong một đêm ở Tây Thùy.
Châu Dung muốn nói, hi vọng ngươi thật sự đứng ở trong thành, nhìn ánh lửa đầy trời, máu tươi cùng thi thể khắp nơi trên đất, thời điểm trẻ con vô tội kêu khóc, ngươi vẫn như cũ không sợ giết người.
Nàng chỉ nói là: "Hi vọng ngày sau ngươi không sợ, không hối hận."
"Ta không sợ." Tiểu cô nương xảo trá không để ý tới mấy chữ "không hối hận".
Châu Dung cười to đứng dậy. Nàng dùng dây thừng trói con lợn lại rồi ném cho binh sĩ: "Trói con lợn này lại và để đứa nhỏ cưỡi càng nhiều càng tốt."
Lão bản của tiệm xe ngựa đuổi theo ra đến, trông thấy nữ nhi nhà mình cưỡi lợn oai vệ trên đường, một binh sĩ đang cầm sợi dây ở bên cạnh, tầm mắt tối sầm.
"Châu đại tướng quân, ngài nuông chiều nữ nhi nhà ta thành ra dạng này sao?"
Châu Dung đối với ánh mắt u ám của lão bản kia giống như không hay biết. Khóe miệng của nàng mang theo nụ cười trêu tức, đứng dậy chọn lấy mấy món quà vặt, phân phó: "Đưa đến cho Vương phi đi."
Dứt lời, nhóm phó quan phóng ngựa rời đi, đi tới phủ của Cửu Vương.
Cửu Vương bị thổ phỉ bắt, phủ của Cửu Vương rơi vào cảnh hỗn loạn. Châu Dung sải bước tiến vào, Vạn Tiểu Oanh cũng tới đón tiếp. Nàng cũng không quan tâm Châu Dung đã từng hại nàng bị đánh, đau buồn nói: "Đại tướng quân!"
Châu Dung không nhìn nàng, sải bước đi về phía thư phòng của Cửu Vương.
Đám thuộc hạ của Cửu Vương từ xa lùi lại nhìn Châu Dung, vì e ngại tiếng tăm của nàng nên không có ai đến ngăn cản. Chỉ có Vạn Tiểu Oanh lao tới, dùng hết sức nắm lấy ống tay áo của Châu Dung: "Đại tướng quân, ngài không thể vào đó... "
Châu Dung cụp mắt xuống, nhìn vào tay áo của mình.
Phó quan phía sau giật mình, bước tới kéo Vạn Tiểu Oanh ra ngoài. Vạn Tiểu Oanh chật vật giãy giụa, Châu Dung bước vào thư phòng, dùng trái tay chặn lại tiếng la hét của Vạn Tiểu Oanh.
"Nữ nhân ngu ngốc." Châu Dung cười nhạo, "Vẫn còn ôm mộng tưởng với Độc Cô Viêm mà đi bảo vệ hắn."
Nàng cũng không nói nhảm nữa, quen cửa quen nẻo vây quanh mặt sau của giá sách, đưa tay ấn xuống nơi nhô lên nào đó, một ngăn ẩn hiện ra.
Châu Dung lấy ra một lệnh bài từ trong ngăn ẩn, quay người rời đi.
Nàng lấy danh nghĩa của Cửu Vương để thả lệnh bài ra ngoài.
Không bao lâu, Bạch Mạn đã nhận được tin tức, Cửu Vương được "nhân sĩ ở trong giang hồ" cứu ra khỏi "thổ phi". Chẳng những lông tóc không tổn thương, mà còn chỉ huy đám "người giang hồ" tiêu diệt sạch sẽ bọn thổ phỉ.
Tiểu Phượng đánh quân trắng lên bàn cờ, líu lưỡi: "Phu quân của Bạch tỷ tỷ... Thật sự là lợi hại."
Bạch Mạn chậm rãi nói: "Nói thế nào?"
Tiểu Phượng ăn hết số quân cờ của Bạch Mạn, thản nhiên nói: "Bọn thổ phỉ đó thật hung hãn! Chúng gây tai họa cho thôn đã lâu không ai giải quyết được, vậy mà Cửu Vương đã tiêu diệt hết bọn chúng! Quả thực là một người xuất chúng!"
Bạch Mạn đặt quân cờ xuống: "Ngươi thua rồi."
Tiểu Phượng khó có thể tin: "Ta lại thua? Chỗ đó ta đi nhầm sao?"
Bạch Mạn nói: "Cây mọc thành rừng nhưng gió vẫn thổi bật rễ. Cửu Vương ẩn núp nhiều năm, lực lượng ngầm của mình giờ đây hơn phân nửa đã bị người nhìn thấu, át chủ bài đã bị lộ ra ngoài, hắn thắng nhưng cũng là thua."
Đang nói chuyện, A Thần đi tới, đặt một phong thư trước Bạch Mạn: "Đại tướng quân đưa thư cho ngài."
Bạch Mạn đáp lại một tiếng. Từ sau lần trước chạy trốn, Châu Dung vì muốn trấn an nàng mà mỗi ngày đều sẽ đưa những tin tức thu nhập được cho nàng nhìn.
Chỉ lần này, khi mở lá thư ra, đập vào mắt của nàng là nét chữ quen thuộc của Châu Hy.
Bạch Mạn giật mình: Châu Hy?
Nàng kinh ngạc thốt lên: "A Thần, bức thư này là ai viết?"
A Thần nói: "Là do đại tướng quân tự tay viết. Hôm nay đại tướng quân bận công vụ, có lẽ không có thời gian gặp Vương phi, nên ngài ấy đã tự tay viết thư. Hi vọng Vương phi có thể hồi âm."
Bạch Mạn kinh ngạc nhìn, không để ý tới lời tiếp theo.
Cái chữ viết tay này... Là nét chữ mà ngày xưa mình trao đổi thư từ cùng Châu Hy!
Đối với mình điều này là không thể, chẳng lẽ là do mình nhận nhầm người sao?
Bạch Mạn run giọng lại hỏi: "Công tử và tiểu thư của Châu gia có từng tách nhau ra học theo lễ nghi không?"
"Chưa từng." A Thần nói lưu loát, "Võ tướng của Châu gia không coi trọng những lễ nghi phiền phức kia, tất cả con cái trong tộc đều tập viết và đọc sách ở cùng một nơi."
Nếu cùng một người dạy, chữ viết tương tự nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Bạch Mạn cẩn thận nhìn lại lá thư.
Kiếp trước và hiện tại của Châu Dung đã kéo dài mấy chục năm, nét chữ cũng không còn giống như lúc còn nhỏ cùng Bạch Mạn trao đổi thư từ, đường nét càng thoải mái uy nghiêm, có chút sắc bén cùng tinh xảo.
Vì vậy, mặc dù chữ viết giống với nét chữ trong ấn tượng của Bạch Mạn, nhưng nhìn kỹ lại thì lại hoàn toàn khác biệt.
Bạch Mạn im lặng thở dài, cảm thấy thất vọng và có chút choáng váng.
Nàng chỉ nghe A Thần nói: "Vương phi, xin ngài hãy hồi âm lại cho đại tướng quân."
Bạch Mạn sửng sốt
"Hồi âm? Không phải vừa mới gặp qua sao?"
A Thần quỳ xuống nói: "Đại tướng quân nói, một ngày không gặp như ba năm. Nếu như không thể cầm tới hồi âm của Vương phi, tiểu nhân sẽ phải chịu tám mươi quân côn."
Châu Dung chưa bao giờ nói đùa về chuyện trong quân, nếu nói muốn đánh thì sẽ đánh thật. Đầu của Bạch Mạn như muốn nứt ra, ấn vào thái dương: "Để ta suy nghĩ một chút."
A Thần đã nhanh nhẹn nhét bút, mực và giấy vào tay của Bạch Mạn.
Bạch Mạn không tự chủ được, nói: "Viết cái gì?"
A Thần nói: "Cái gì cũng được."
Hắn nghĩ đến tâm tư của Châu Dung đối với Bạch Mạn, sau đó tự mình nói: "Bất quá thơ tình là hay nhất."
Có bao nhiêu quý nữ xuất thân từ thế gia có tài năng văn chương xuất sắc để làm thơ?
A Thần tha thiết mà nhìn Bạch Mạn, Bạch Mạn không nói nên lời, trong thư viết khô khốc mấy chữ, không viết được nữa.
Từ nhỏ Bạch Mạn đi theo Bạch lão gia, học binh thư mưu lược, học phong tục của địa phương, học kiến công lập nghiệp, học cách mưu sinh của nông dân. Nhưng duy nhất chỉ có không học qua ngâm thơ cùng thêu thùa và cắm hoa giống như các nữ nhi khuê các khác.
Đây đều là chuyện dành cho các nữ nhi của thế gia, nhưng Bạch lão gia là người phải nhìn thấy lợi ích từ mỗi hành động của mình. Theo hắn nói, sau này Bạch Mạn sẽ đảm nhiệm trung cung, vậy tại sao lại phải học những thứ phong hoa tuyết nguyệt *này?
(*) Phong hoa tuyết nguyệt (风花雪月): nghĩa đen của câu thành ngữ này là chỉ gió, hoa, tuyết, trăng, là những điều đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca cổ điển, bởi thiên nhiên tươi đẹp, hữu tình là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ, sau còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng nội dung thì nghèo nàn, trống rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm. Ở đây Bạch lão gia chỉ đến học những thứ lãng mạn vô bổ.
Nếu tính tình trở nên đa sầu đa cảm, tin vào tình cảm và tình yêu đó chẳng phải là điều ngu ngốc sao?
Càng đi lên chỗ cao của long ỷ, tình tình yêu yêu càng là không thể tin được. Nữ nhân có thể trợ giúp cho nhất đại đế vương, trong lòng có kẽ hở, không cần thủ đoạn nhỏ như vậy mới lấy được sự sủng ái của quân vương.
Về phần ngâm thơ hay thêu thùa và cắm hoa... Mời một thị nữ làm thay cho, tội gì mình phải học?
Bởi vậy, để Bạch Mạn làm sách, nàng có thể lưu loát viết ra những luận điểm vô cùng thực tế có thể khiến danh tiếng của nàng vang xa, người đời ca tụng. Để Bạch Mạn đàm luận quan điểm, nàng có thể một hơi viết ra hơn hai mươi phong thư.
Nhưng để Bạch Mạn viết ra một cái gì đó theo luật và vần...
Thật sự là muốn cái mạng của nàng mà.
Bạch Mạn thống khổ vạn phần, miễn cưỡng viết đủ một trăm năm mươi chữ, bôi xoá và sửa đổi, cuối cùng cũng vượt qua được, đưa cho A Thần.
A Thần xoay người rồi quỳ xuống, dập đầu nói: "Cầu Vương phi viết đủ tám trăm chữ!"
"Viết đủ tám trăm chữ?" Hai mắt của Bạch Mạn trợn ngược lên, "Ngươi có biết tám trăm chữ có bao nhiêu chữ không? Rất nhiều!"
Bạch Mạn bất đắc dĩ nâng trán: "Nếu không đủ thì ngươi sẽ bị đánh tám mươi quân côn sao?"
A Thần tiếp tục dập đầu: "Vương phi thương cảm, thiếu mười chữ thì tiểu nhân phải chịu một quân côn!"
Bạch Mạn tóm lấy tóc mình.
Châu Dung đặt thìa xuống: "Ngươi biết đánh trận là làm cái gì không?"
"Giết địch ở Tây Thùy." Tiểu cô nương mong đợi nói.
Châu Dung nắm chặt cổ tay của đứa nhỏ lại: "Ta chờ ngươi lớn lên."
"Khi nào ta được coi là đã lớn lên?"
Châu Dung nghĩ nghĩ, khoa tay một chút: "Cao như vậy đi."
Tiểu cô nương reo hò một tiếng: "Một lời đã định, sau này ta lớn lên, ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"
Châu Dung đưa tay rút ngọn cỏ ra khỏi tóc của đứa nhỏ: "Ngươi không sợ giết người sao?"
"Không sợ. Thanh danh của đại tướng quân chính là từ giết địch mà ra! Thương khách đến từ Tây Thùy đều nói, người ở đó nghe thấy uy danh của đại tướng quân sẽ sợ đến mức rút lui năm mươi dặm!"
Châu Dung bật cười.
Lời này không sai.
Nhưng tiếng tăm của Châu đại tướng quân khiến địch phải lùi lại năm mươi dặm lại bị đồ thành kết quả tàn sát trong một đêm ở Tây Thùy.
Châu Dung muốn nói, hi vọng ngươi thật sự đứng ở trong thành, nhìn ánh lửa đầy trời, máu tươi cùng thi thể khắp nơi trên đất, thời điểm trẻ con vô tội kêu khóc, ngươi vẫn như cũ không sợ giết người.
Nàng chỉ nói là: "Hi vọng ngày sau ngươi không sợ, không hối hận."
"Ta không sợ." Tiểu cô nương xảo trá không để ý tới mấy chữ "không hối hận".
Châu Dung cười to đứng dậy. Nàng dùng dây thừng trói con lợn lại rồi ném cho binh sĩ: "Trói con lợn này lại và để đứa nhỏ cưỡi càng nhiều càng tốt."
Lão bản của tiệm xe ngựa đuổi theo ra đến, trông thấy nữ nhi nhà mình cưỡi lợn oai vệ trên đường, một binh sĩ đang cầm sợi dây ở bên cạnh, tầm mắt tối sầm.
"Châu đại tướng quân, ngài nuông chiều nữ nhi nhà ta thành ra dạng này sao?"
Châu Dung đối với ánh mắt u ám của lão bản kia giống như không hay biết. Khóe miệng của nàng mang theo nụ cười trêu tức, đứng dậy chọn lấy mấy món quà vặt, phân phó: "Đưa đến cho Vương phi đi."
Dứt lời, nhóm phó quan phóng ngựa rời đi, đi tới phủ của Cửu Vương.
Cửu Vương bị thổ phỉ bắt, phủ của Cửu Vương rơi vào cảnh hỗn loạn. Châu Dung sải bước tiến vào, Vạn Tiểu Oanh cũng tới đón tiếp. Nàng cũng không quan tâm Châu Dung đã từng hại nàng bị đánh, đau buồn nói: "Đại tướng quân!"
Châu Dung không nhìn nàng, sải bước đi về phía thư phòng của Cửu Vương.
Đám thuộc hạ của Cửu Vương từ xa lùi lại nhìn Châu Dung, vì e ngại tiếng tăm của nàng nên không có ai đến ngăn cản. Chỉ có Vạn Tiểu Oanh lao tới, dùng hết sức nắm lấy ống tay áo của Châu Dung: "Đại tướng quân, ngài không thể vào đó... "
Châu Dung cụp mắt xuống, nhìn vào tay áo của mình.
Phó quan phía sau giật mình, bước tới kéo Vạn Tiểu Oanh ra ngoài. Vạn Tiểu Oanh chật vật giãy giụa, Châu Dung bước vào thư phòng, dùng trái tay chặn lại tiếng la hét của Vạn Tiểu Oanh.
"Nữ nhân ngu ngốc." Châu Dung cười nhạo, "Vẫn còn ôm mộng tưởng với Độc Cô Viêm mà đi bảo vệ hắn."
Nàng cũng không nói nhảm nữa, quen cửa quen nẻo vây quanh mặt sau của giá sách, đưa tay ấn xuống nơi nhô lên nào đó, một ngăn ẩn hiện ra.
Châu Dung lấy ra một lệnh bài từ trong ngăn ẩn, quay người rời đi.
Nàng lấy danh nghĩa của Cửu Vương để thả lệnh bài ra ngoài.
Không bao lâu, Bạch Mạn đã nhận được tin tức, Cửu Vương được "nhân sĩ ở trong giang hồ" cứu ra khỏi "thổ phi". Chẳng những lông tóc không tổn thương, mà còn chỉ huy đám "người giang hồ" tiêu diệt sạch sẽ bọn thổ phỉ.
Tiểu Phượng đánh quân trắng lên bàn cờ, líu lưỡi: "Phu quân của Bạch tỷ tỷ... Thật sự là lợi hại."
Bạch Mạn chậm rãi nói: "Nói thế nào?"
Tiểu Phượng ăn hết số quân cờ của Bạch Mạn, thản nhiên nói: "Bọn thổ phỉ đó thật hung hãn! Chúng gây tai họa cho thôn đã lâu không ai giải quyết được, vậy mà Cửu Vương đã tiêu diệt hết bọn chúng! Quả thực là một người xuất chúng!"
Bạch Mạn đặt quân cờ xuống: "Ngươi thua rồi."
Tiểu Phượng khó có thể tin: "Ta lại thua? Chỗ đó ta đi nhầm sao?"
Bạch Mạn nói: "Cây mọc thành rừng nhưng gió vẫn thổi bật rễ. Cửu Vương ẩn núp nhiều năm, lực lượng ngầm của mình giờ đây hơn phân nửa đã bị người nhìn thấu, át chủ bài đã bị lộ ra ngoài, hắn thắng nhưng cũng là thua."
Đang nói chuyện, A Thần đi tới, đặt một phong thư trước Bạch Mạn: "Đại tướng quân đưa thư cho ngài."
Bạch Mạn đáp lại một tiếng. Từ sau lần trước chạy trốn, Châu Dung vì muốn trấn an nàng mà mỗi ngày đều sẽ đưa những tin tức thu nhập được cho nàng nhìn.
Chỉ lần này, khi mở lá thư ra, đập vào mắt của nàng là nét chữ quen thuộc của Châu Hy.
Bạch Mạn giật mình: Châu Hy?
Nàng kinh ngạc thốt lên: "A Thần, bức thư này là ai viết?"
A Thần nói: "Là do đại tướng quân tự tay viết. Hôm nay đại tướng quân bận công vụ, có lẽ không có thời gian gặp Vương phi, nên ngài ấy đã tự tay viết thư. Hi vọng Vương phi có thể hồi âm."
Bạch Mạn kinh ngạc nhìn, không để ý tới lời tiếp theo.
Cái chữ viết tay này... Là nét chữ mà ngày xưa mình trao đổi thư từ cùng Châu Hy!
Đối với mình điều này là không thể, chẳng lẽ là do mình nhận nhầm người sao?
Bạch Mạn run giọng lại hỏi: "Công tử và tiểu thư của Châu gia có từng tách nhau ra học theo lễ nghi không?"
"Chưa từng." A Thần nói lưu loát, "Võ tướng của Châu gia không coi trọng những lễ nghi phiền phức kia, tất cả con cái trong tộc đều tập viết và đọc sách ở cùng một nơi."
Nếu cùng một người dạy, chữ viết tương tự nhau cũng là chuyện đương nhiên.
Bạch Mạn cẩn thận nhìn lại lá thư.
Kiếp trước và hiện tại của Châu Dung đã kéo dài mấy chục năm, nét chữ cũng không còn giống như lúc còn nhỏ cùng Bạch Mạn trao đổi thư từ, đường nét càng thoải mái uy nghiêm, có chút sắc bén cùng tinh xảo.
Vì vậy, mặc dù chữ viết giống với nét chữ trong ấn tượng của Bạch Mạn, nhưng nhìn kỹ lại thì lại hoàn toàn khác biệt.
Bạch Mạn im lặng thở dài, cảm thấy thất vọng và có chút choáng váng.
Nàng chỉ nghe A Thần nói: "Vương phi, xin ngài hãy hồi âm lại cho đại tướng quân."
Bạch Mạn sửng sốt
"Hồi âm? Không phải vừa mới gặp qua sao?"
A Thần quỳ xuống nói: "Đại tướng quân nói, một ngày không gặp như ba năm. Nếu như không thể cầm tới hồi âm của Vương phi, tiểu nhân sẽ phải chịu tám mươi quân côn."
Châu Dung chưa bao giờ nói đùa về chuyện trong quân, nếu nói muốn đánh thì sẽ đánh thật. Đầu của Bạch Mạn như muốn nứt ra, ấn vào thái dương: "Để ta suy nghĩ một chút."
A Thần đã nhanh nhẹn nhét bút, mực và giấy vào tay của Bạch Mạn.
Bạch Mạn không tự chủ được, nói: "Viết cái gì?"
A Thần nói: "Cái gì cũng được."
Hắn nghĩ đến tâm tư của Châu Dung đối với Bạch Mạn, sau đó tự mình nói: "Bất quá thơ tình là hay nhất."
Có bao nhiêu quý nữ xuất thân từ thế gia có tài năng văn chương xuất sắc để làm thơ?
A Thần tha thiết mà nhìn Bạch Mạn, Bạch Mạn không nói nên lời, trong thư viết khô khốc mấy chữ, không viết được nữa.
Từ nhỏ Bạch Mạn đi theo Bạch lão gia, học binh thư mưu lược, học phong tục của địa phương, học kiến công lập nghiệp, học cách mưu sinh của nông dân. Nhưng duy nhất chỉ có không học qua ngâm thơ cùng thêu thùa và cắm hoa giống như các nữ nhi khuê các khác.
Đây đều là chuyện dành cho các nữ nhi của thế gia, nhưng Bạch lão gia là người phải nhìn thấy lợi ích từ mỗi hành động của mình. Theo hắn nói, sau này Bạch Mạn sẽ đảm nhiệm trung cung, vậy tại sao lại phải học những thứ phong hoa tuyết nguyệt *này?
(*) Phong hoa tuyết nguyệt (风花雪月): nghĩa đen của câu thành ngữ này là chỉ gió, hoa, tuyết, trăng, là những điều đẹp nhất mà thiên nhiên ban tặng cho con người. Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca cổ điển, bởi thiên nhiên tươi đẹp, hữu tình là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ, sau còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng nội dung thì nghèo nàn, trống rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm. Ở đây Bạch lão gia chỉ đến học những thứ lãng mạn vô bổ.
Nếu tính tình trở nên đa sầu đa cảm, tin vào tình cảm và tình yêu đó chẳng phải là điều ngu ngốc sao?
Càng đi lên chỗ cao của long ỷ, tình tình yêu yêu càng là không thể tin được. Nữ nhân có thể trợ giúp cho nhất đại đế vương, trong lòng có kẽ hở, không cần thủ đoạn nhỏ như vậy mới lấy được sự sủng ái của quân vương.
Về phần ngâm thơ hay thêu thùa và cắm hoa... Mời một thị nữ làm thay cho, tội gì mình phải học?
Bởi vậy, để Bạch Mạn làm sách, nàng có thể lưu loát viết ra những luận điểm vô cùng thực tế có thể khiến danh tiếng của nàng vang xa, người đời ca tụng. Để Bạch Mạn đàm luận quan điểm, nàng có thể một hơi viết ra hơn hai mươi phong thư.
Nhưng để Bạch Mạn viết ra một cái gì đó theo luật và vần...
Thật sự là muốn cái mạng của nàng mà.
Bạch Mạn thống khổ vạn phần, miễn cưỡng viết đủ một trăm năm mươi chữ, bôi xoá và sửa đổi, cuối cùng cũng vượt qua được, đưa cho A Thần.
A Thần xoay người rồi quỳ xuống, dập đầu nói: "Cầu Vương phi viết đủ tám trăm chữ!"
"Viết đủ tám trăm chữ?" Hai mắt của Bạch Mạn trợn ngược lên, "Ngươi có biết tám trăm chữ có bao nhiêu chữ không? Rất nhiều!"
Bạch Mạn bất đắc dĩ nâng trán: "Nếu không đủ thì ngươi sẽ bị đánh tám mươi quân côn sao?"
A Thần tiếp tục dập đầu: "Vương phi thương cảm, thiếu mười chữ thì tiểu nhân phải chịu một quân côn!"
Bạch Mạn tóm lấy tóc mình.
/124
|