Giờ phút này vẫn còn sớm, sắc trời mờ mờ.
Châu Dung đang muốn lên ngựa thì nghe thấy A Thần nói: "Tiểu chủ nhân."
Châu Dung lên ngựa, tóc đen được buộc cao, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Nàng mở mắt phượng hẹp dài ra, lẳng lặng mà nhìn A Thần.
"Chuyện gì?"
"Mạt tướng nghĩ đến." A Thần thấp giọng nói, "Hôm nay quân Châu gia tổ chức kỳ thi vào hằng năm, đại tướng quân cũng cần phải tham gia khảo hạch*."
(*) Khảo hạch (từ cũ): Xét sức học qua một kì thi. Chúng ta có khảo hạch quan lại vào thời xưa. Một ví dụ vào thời xưa, sĩ nhân phải đỗ đạt qua đường thi cử hay được đề cử mới được ra làm quan. Việc thăng chức không dễ. Như thời Lý, phải 9 năm mới có một đợt "khảo khóa" để các quan có cơ hội thăng chức, trong khi đầu thời Trần, thời hạn này lên tới 15 năm.
Châu Dung nói: "Cửu Vương phi là mấu chốt trong đại nghiệp của bản tướng quân."
A Thần im lặng, nhớ tới hôm đó Bạch Mạn chế nhạo hắn mượn việc phải làm để trốn tránh khảo hạch. Chỉ cần nghĩ đến tính tình bướng bỉnh lại hay làm khó người khác của Bạch Mạn, hắn lại đau đầu muốn chết.
"Mạt tướng đã biết."
Trên thực tế thì hắn không biết.
"Mạt tướng nhất định sẽ xem trọng Cửu Vương phi."
Bị giam giữ nghiêm ngặt như vậy, cho dù là chuồn đi một hồi, người cũng chạy không xong.
"Xin đại tướng quân yên tâm."
Châu Dung liếc nhìn cảnh cáo hắn một chút, giục ngựa đi về phía kinh thành.
Hoàng đế sinh bệnh, bây giờ trong triều Tấn Vương cùng Ninh Vương như long tranh hổ đấu. Hai vị Hoàng tử đều có mẫu tộc hiển hách, cả hai đều là những người có tư cách ngồi lên hoàng vị.
Triều hội còn chưa bắt đầu, quần thần đều đứng đợi ở trong điện. Châu Dung đứng ở đầu các tướng, nàng chắp tay sau lưng, mặc triều phục màu xanh đậm.
Thân ảnh gầy gò cao ngạo đứng trước một đám nam nhân nhanh nhẹn dũng mãnh, khí chất của nàng ngời ngời nên không có người nào dám dị nghị nàng.
Tấn Vương nhìn Châu Dung, âm thầm nóng mắt. Hắn nhìn chung quanh không để lộ chút dấu vết nào, phát hiện Ninh vương cũng xuất thần nhìn chằm chằm bóng dáng của Châu Dung.
Tấn Vương lập tức đi về phía Châu Dung, Ninh Vương cũng không hề tụt lại phía sau.
Hai vị Hoàng tử gần như cùng lúc đến trước mặt Châu Dung.
Châu Dung bình tĩnh đảo mắt.
Một khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ, nàng quá mức xinh đẹp, hùng hổ đến mức dọa người.
Chưa kể binh quyền thực sự mà nàng nắm giữ trong tay, cùng thị sát bê bối xung quanh nàng. Đặt chúng cạnh nhau, vẻ đẹp của khuôn mặt này mang một hàm ý hung ác, khiến người nhìn vào phải thấy sợ hãi.
Đột nhiên Tấn Vương cùng Ninh Vương có chút lúng ta lúng túng.
Châu Dung khẽ vuốt cằm, mau chóng gật đầu chào hỏi hai người. Sau đó nàng lập tức quay đầu đi, không nhìn bọn hắn nữa.
Hoàng đế bệnh nên không thể duy trì được lâu, triều hội rất nhanh đã xong.
Trên đường cung, không biết vì sao kiệu của hai vị Hoàng tử lại đụng đối diện nhau.
Tấn Vương vén màn kiệu lên, mỉm cười chào hỏi Ninh Vương.
Ninh Vương cũng mỉm cười đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng hạ màn kiệu xuống.
Lúc Tấn Vương mở màn kiệu, Châu Dung nghe thấy giọng cười của Tấn Vương phát ra từ trong kiệu:
"Đụng tới."
Kiệu chạm vào nhau.
Châu Dung đứng ở bên trong triều thần, thưởng thức một trận nháo kịch của song vương gặp nhau trên một con đường tướng hẹp.
Cửu Vương âm thầm lại gần từ phía sau.
Trên đường cung chật hẹp, hai người lãnh đạm luyên thuyên mấy câu, một trước một sau đi cùng nhau.
"Mấy ngày gần đây." Cửu Vương vội vàng nói, "Không ít triều thần tới vấn an Tấn Vương. Trong số đó có một số cận thần từng đứng về phía Ninh Vương. Ta thấy lập trường của bọn hắn có lẽ đã bắt đầu dao động."
"Dù sao cũng là Dương gia và Trần gia đẩy lực cho Hoàng tử." Châu Dung lãnh đạm nói, "Bây giờ long thể của Hoàng thượng có việc gì, tất nhiên Trần gia và Dương gia bắn ngược đủ kiểu, sẽ đoạt lại vị trí đã mất đi."
"Nếu như Tấn Vương thượng vị, chẳng phải là Trần gia và Dương gia sẽ trả thù ta và ngươi sao?"
Châu Dung cười nhạo.
"Tại sao lại thượng vị? Vì cái gì mà trả thù?"
Cửu Vương có chút lo lắng, tiến về phía trước vài bước: "Lần này Tấn Vương điên cuồng bành trướng thế lực vì chuyện giao nộp bọn thổ phỉ. Rõ ràng ta là người điều tra Trần gia và Dương gia. Ai có thể ngờ rằng thân thể của phụ hoàng đột nhiên biến đổi, kết quả là việc này lại rơi vào trong tay của Tấn Vương! Nếu người của hắn kiểm tra người của ngươi, ngoài trừ vơ vét của cải, còn có thể... "
"Nói năng cho cẩn thận." Bỗng dưng Châu Dung quay đầu, lành lạnh mà nhìn chằm chằm vào Cửu Vương.
"Hoàng thượng tối kỵ cái gì, ngươi ngàn vạn nhớ kỹ cho ta." Nàng lạnh giọng cảnh cáo, "Nếu ngươi dám phạm một sai lầm nhỏ nhất vào lúc này, đừng trách ta không nể tình."
Cửu Vương toát mồ hôi lạnh, nhưng lại có chút không còn mặt mũi.
Châu Dung đưa lưng về phía hắn, chậm rãi tiến lên. Bỗng nhiên nàng lại mở miệng:
"Vương phi kia của ngươi, nàng đã sống rất tốt ở trong phủ."
Cửu Vương châm chước: "Thân thể ôm việc gì, trước mắt còn ở điền trang... "
Châu Dung lặp lại không rõ ý tứ: "Vị Vương phi kia của ngươi sinh hoạt trong phủ như thế nào?"
Cửu Vương lập tức hiểu ra.
"Rất tốt! Bản vương ân ái cùng Vương phi rất thích hợp, Vương phi một mực ở trong phủ, chưa hề bước ra khỏi Vương phủ nửa bước."
"Vì sao chưa từng có mặt ở yến hội?"
"Gần đây nàng nhiễm phong hàn, tĩnh dưỡng ở nhà, tinh lực chống đỡ hết nổi, cũng không dám để người khác thấy bệnh của mình."
"Rất tốt." Châu Dung nhìn Cửu Vương, "Có người hỏi thì cứ nói như vậy."
Cửu Vương đáp ứng, Châu Dung lại chậm rãi bổ sung: "Hậu viện ổn định, cũng là phẩm chất thiết yếu của một Thái tử. Trừ nữ tử bình dân Vạn Tiểu Oanh, tuyệt đối ngươi không thể nạp nữ nhi của những đại thần khác."
Cửu Vương nhìn về phía Đông cung.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hắn vẫn nhớ nguyên Thái tử đã bị phế truất như thế nào.
Phụ hoàng sẽ chỉ cho phép hắn làm cô thần*, hoặc là hiếu tử*.
(*) Cô thần: Là làm một đại thần cô độc suốt một cuộc đời.
(*) Hiếu tử: Người con hiếu thảo.
Trong tư vị đó, có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Khi nào thu lưới?"
"Nhanh thôi." Châu Dung cau mày, giọng vô cùng mỉa mai, "Sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu."
Cửu Vương muốn nói lại thôi.
Hắn lấy ra một đôi vòng bạch ngọc từ trong ngực, đưa cho Châu Dung: "Bản vương biết Châu đại tướng quân thích bạch ngọc. Đôi vòng bạch ngọc này là được đưa đến từ Nam Cương, chúng rất là hiếm thấy. Vòng bạch ngọc thành đôi, hợp tác hai thắng, phân thì hai bại."
Hợp tác hai thắng, phân thì hai bại*.
(*) Hợp tác hai thắng, phân thì hai bại: Câu này có nghĩa là cùng nhau, cả hai sẽ thắng, và chia rẽ, cả hai sẽ thua.
Cửu Vương vậy mà âm thầm gõ ta sao?
Có cung nhân tiến lên dẫn đường cho Châu Dung.
Châu đại tướng quân hiện là ngự tiền hồng nhân*, cung nhân liên tục khen ngợi nàng: "Châu đại tướng quân là trụ cột của triều đình, là chỗ dựa của cung."
(*) Ngự tiền hồng nhân: nhân vật có quyền lực nhất trong triều đình và được mọi người chú ý.
"Triều đình? Trụ cột?"
Châu Dung cười quái dị. Nàng tùy ý ném một chiếc vòng bạch ngọc vào trong tay của cung nhân.
"Thưởng cho ngươi."
Cung nhân vô thức tiếp nhận, khi nhìn thấy thứ trong tay mình, sắc mặt thay đổi hẳn.
"Cái vòng bạch ngọc này thế nhưng là trân bảo bên trong trân bảo, hoa văn trên đó là hải sơn kết hợp, vốn là một đôi, đại tướng quân có biết tầm quan trọng của tướng hợp. Nếu là tách ra thì không đáng giá bao nhiêu tiền."
Cửu Vương còn chưa nói dứt lời.
"Thế gian này có rất nhiều vật tốt. Độc Cô Viêm, ngươi không cần nói những lời hèn mọn như vậy."
Sắc mặt của Cửu Vương thay đổi.
Mẫu tộc của hắn hèn mọn, từ nhỏ không được coi trọng, giờ phút này bị Châu Dung linh hoạt chọc nhẹ nhàng vào ống thở.
Châu Dung không cười nữa, nàng ném chiếc vòng bạch ngọc còn lại cho cung nhân.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cung nhân, Cửu Vương không dám dừng lại, cắn răng nói: "Đại tướng quân ban thưởng, ngươi phải cất kỹ!"
Dứt lời, hắn căm giận phất tay áo.
"Ngu xuẩn, lui ra đi! Đường đi trong cung này bản vương không quen!"
Thấy cung nhân sửng sốt một lát, Cửu Vương trừng mắt, gầm lên:
"Còn muốn bản vương lặp lại lần nữa sao?!"
Cung nhân sợ hãi, dập đầu lui ra, nhưng lại nắm chặt cặp vòng bạch ngọc trong tay.
Đây quả thật là một đồ vật quý giá!
Cửu Vương hét to, Châu Dung lại nhàn nhàn nói:
"Tương lai ngàn vạn đồ tốt trên thế gian này sẽ thuộc về ngươi. Tất cả những thứ đó không kém đôi vòng bạch ngọc kia đâu."
Sắc mặt của Cửu Vương lạnh dần đi.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Châu Dung đã vén vạt áo lên, đi vào thư phòng mà không quay đầu lại.
Sắc mặt của Cửu Vương lại đột nhiên trầm xuống!
Vào thư phòng nghị sự về chuyện của bọn thổ phỉ ở ngoại ô kinh thành. Chỉ là trước khi Châu Dung rời đi, nàng ở lại một mình cùng Hoàng đế một lát, trình lên một cuộn giấy.
Sau đó, nàng lại đi đến Chiêu ngục, nhìn thoáng qua đệ đệ của nàng.
Châu Hy.
"Châu Dung! Ngươi chết cũng không yên thân đâu." Châu Hy nghiến răng nghiến lợi, nhào vào trên lan can, "Sao ngươi có thể làm như vậy với ta!"
"Ta đối xử như thế nào với ngươi? Ngươi là thiếu ăn, hay là thiếu mặc, hoặc là bị tra khảo?"
Châu Dung đi chậm rãi từng bước dọc theo hành lang tối tăm.
Bên trên hình cụ* ở hai bên còn dính lấy máu.
(*) Hình cụ: Dụng cụ để tra tấn phạm nhân.
Thân ảnh của Châu Dung bị ánh nến kéo dài, đung đưa bên trong Chiêu ngục.
"So với những phạm nhân khác, ngươi còn được đặc cách nhiều hơn thế." Châu Dung chế nhạo, "Ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây?"
"Ta không có sai! Ngươi dựa vào cái gì tống ta vào Chiêu ngục?"
"Ngươi không sai sao?"
"Đúng, ta không sai!"
Châu Dung hơi nhếch môi.
"Cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu." Dưới ánh nến, sắc mặt của Châu Dung tối sầm như một bóng ma, "Có những thứ ngươi không nên động vào."
"Quân Châu gia vốn là nên do ta tiếp quản! Ta mới là trưởng tử của Châu gia."
Chậc.
Ngu xuẩn.
Đến nay ngươi còn không biết mình đã động vào cái gì.
Ngoài ra, điểm ghen tuông tế nhị của mình, sao có thể nói ra cho người khác nghe được kia chứ?
"Tại sao ta lại có một đệ đệ ngu xuẩn như ngươi?"
Châu Dung hờ hững nhìn Châu Hy thét lên như một người điên, vẻ mặt không hề động đậy.
"Nếu ngươi không hiểu được lời nói."
Nàng phất tay.
"Tiếp tục suy nghĩ đi."
Hành lang Chiêu ngục tối tăm bị khóa lại, cắt đứt âm thanh giận dữ bại hoại của Châu Hy.
Hạ nhân phủ lên túi thơm cho Châu Dung để xua tan mùi máu tanh nhàn nhạt trên núi. Nàng xuất cung dạo chơi, đi vào con đường nhỏ rộn rộn ràng ràng, cảm giác bản thân có một chút nhân khí.
Châu Dung đang muốn lên ngựa thì nghe thấy A Thần nói: "Tiểu chủ nhân."
Châu Dung lên ngựa, tóc đen được buộc cao, dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Nàng mở mắt phượng hẹp dài ra, lẳng lặng mà nhìn A Thần.
"Chuyện gì?"
"Mạt tướng nghĩ đến." A Thần thấp giọng nói, "Hôm nay quân Châu gia tổ chức kỳ thi vào hằng năm, đại tướng quân cũng cần phải tham gia khảo hạch*."
(*) Khảo hạch (từ cũ): Xét sức học qua một kì thi. Chúng ta có khảo hạch quan lại vào thời xưa. Một ví dụ vào thời xưa, sĩ nhân phải đỗ đạt qua đường thi cử hay được đề cử mới được ra làm quan. Việc thăng chức không dễ. Như thời Lý, phải 9 năm mới có một đợt "khảo khóa" để các quan có cơ hội thăng chức, trong khi đầu thời Trần, thời hạn này lên tới 15 năm.
Châu Dung nói: "Cửu Vương phi là mấu chốt trong đại nghiệp của bản tướng quân."
A Thần im lặng, nhớ tới hôm đó Bạch Mạn chế nhạo hắn mượn việc phải làm để trốn tránh khảo hạch. Chỉ cần nghĩ đến tính tình bướng bỉnh lại hay làm khó người khác của Bạch Mạn, hắn lại đau đầu muốn chết.
"Mạt tướng đã biết."
Trên thực tế thì hắn không biết.
"Mạt tướng nhất định sẽ xem trọng Cửu Vương phi."
Bị giam giữ nghiêm ngặt như vậy, cho dù là chuồn đi một hồi, người cũng chạy không xong.
"Xin đại tướng quân yên tâm."
Châu Dung liếc nhìn cảnh cáo hắn một chút, giục ngựa đi về phía kinh thành.
Hoàng đế sinh bệnh, bây giờ trong triều Tấn Vương cùng Ninh Vương như long tranh hổ đấu. Hai vị Hoàng tử đều có mẫu tộc hiển hách, cả hai đều là những người có tư cách ngồi lên hoàng vị.
Triều hội còn chưa bắt đầu, quần thần đều đứng đợi ở trong điện. Châu Dung đứng ở đầu các tướng, nàng chắp tay sau lưng, mặc triều phục màu xanh đậm.
Thân ảnh gầy gò cao ngạo đứng trước một đám nam nhân nhanh nhẹn dũng mãnh, khí chất của nàng ngời ngời nên không có người nào dám dị nghị nàng.
Tấn Vương nhìn Châu Dung, âm thầm nóng mắt. Hắn nhìn chung quanh không để lộ chút dấu vết nào, phát hiện Ninh vương cũng xuất thần nhìn chằm chằm bóng dáng của Châu Dung.
Tấn Vương lập tức đi về phía Châu Dung, Ninh Vương cũng không hề tụt lại phía sau.
Hai vị Hoàng tử gần như cùng lúc đến trước mặt Châu Dung.
Châu Dung bình tĩnh đảo mắt.
Một khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ, nàng quá mức xinh đẹp, hùng hổ đến mức dọa người.
Chưa kể binh quyền thực sự mà nàng nắm giữ trong tay, cùng thị sát bê bối xung quanh nàng. Đặt chúng cạnh nhau, vẻ đẹp của khuôn mặt này mang một hàm ý hung ác, khiến người nhìn vào phải thấy sợ hãi.
Đột nhiên Tấn Vương cùng Ninh Vương có chút lúng ta lúng túng.
Châu Dung khẽ vuốt cằm, mau chóng gật đầu chào hỏi hai người. Sau đó nàng lập tức quay đầu đi, không nhìn bọn hắn nữa.
Hoàng đế bệnh nên không thể duy trì được lâu, triều hội rất nhanh đã xong.
Trên đường cung, không biết vì sao kiệu của hai vị Hoàng tử lại đụng đối diện nhau.
Tấn Vương vén màn kiệu lên, mỉm cười chào hỏi Ninh Vương.
Ninh Vương cũng mỉm cười đáp lại một tiếng, sau đó nhanh chóng hạ màn kiệu xuống.
Lúc Tấn Vương mở màn kiệu, Châu Dung nghe thấy giọng cười của Tấn Vương phát ra từ trong kiệu:
"Đụng tới."
Kiệu chạm vào nhau.
Châu Dung đứng ở bên trong triều thần, thưởng thức một trận nháo kịch của song vương gặp nhau trên một con đường tướng hẹp.
Cửu Vương âm thầm lại gần từ phía sau.
Trên đường cung chật hẹp, hai người lãnh đạm luyên thuyên mấy câu, một trước một sau đi cùng nhau.
"Mấy ngày gần đây." Cửu Vương vội vàng nói, "Không ít triều thần tới vấn an Tấn Vương. Trong số đó có một số cận thần từng đứng về phía Ninh Vương. Ta thấy lập trường của bọn hắn có lẽ đã bắt đầu dao động."
"Dù sao cũng là Dương gia và Trần gia đẩy lực cho Hoàng tử." Châu Dung lãnh đạm nói, "Bây giờ long thể của Hoàng thượng có việc gì, tất nhiên Trần gia và Dương gia bắn ngược đủ kiểu, sẽ đoạt lại vị trí đã mất đi."
"Nếu như Tấn Vương thượng vị, chẳng phải là Trần gia và Dương gia sẽ trả thù ta và ngươi sao?"
Châu Dung cười nhạo.
"Tại sao lại thượng vị? Vì cái gì mà trả thù?"
Cửu Vương có chút lo lắng, tiến về phía trước vài bước: "Lần này Tấn Vương điên cuồng bành trướng thế lực vì chuyện giao nộp bọn thổ phỉ. Rõ ràng ta là người điều tra Trần gia và Dương gia. Ai có thể ngờ rằng thân thể của phụ hoàng đột nhiên biến đổi, kết quả là việc này lại rơi vào trong tay của Tấn Vương! Nếu người của hắn kiểm tra người của ngươi, ngoài trừ vơ vét của cải, còn có thể... "
"Nói năng cho cẩn thận." Bỗng dưng Châu Dung quay đầu, lành lạnh mà nhìn chằm chằm vào Cửu Vương.
"Hoàng thượng tối kỵ cái gì, ngươi ngàn vạn nhớ kỹ cho ta." Nàng lạnh giọng cảnh cáo, "Nếu ngươi dám phạm một sai lầm nhỏ nhất vào lúc này, đừng trách ta không nể tình."
Cửu Vương toát mồ hôi lạnh, nhưng lại có chút không còn mặt mũi.
Châu Dung đưa lưng về phía hắn, chậm rãi tiến lên. Bỗng nhiên nàng lại mở miệng:
"Vương phi kia của ngươi, nàng đã sống rất tốt ở trong phủ."
Cửu Vương châm chước: "Thân thể ôm việc gì, trước mắt còn ở điền trang... "
Châu Dung lặp lại không rõ ý tứ: "Vị Vương phi kia của ngươi sinh hoạt trong phủ như thế nào?"
Cửu Vương lập tức hiểu ra.
"Rất tốt! Bản vương ân ái cùng Vương phi rất thích hợp, Vương phi một mực ở trong phủ, chưa hề bước ra khỏi Vương phủ nửa bước."
"Vì sao chưa từng có mặt ở yến hội?"
"Gần đây nàng nhiễm phong hàn, tĩnh dưỡng ở nhà, tinh lực chống đỡ hết nổi, cũng không dám để người khác thấy bệnh của mình."
"Rất tốt." Châu Dung nhìn Cửu Vương, "Có người hỏi thì cứ nói như vậy."
Cửu Vương đáp ứng, Châu Dung lại chậm rãi bổ sung: "Hậu viện ổn định, cũng là phẩm chất thiết yếu của một Thái tử. Trừ nữ tử bình dân Vạn Tiểu Oanh, tuyệt đối ngươi không thể nạp nữ nhi của những đại thần khác."
Cửu Vương nhìn về phía Đông cung.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng hắn vẫn nhớ nguyên Thái tử đã bị phế truất như thế nào.
Phụ hoàng sẽ chỉ cho phép hắn làm cô thần*, hoặc là hiếu tử*.
(*) Cô thần: Là làm một đại thần cô độc suốt một cuộc đời.
(*) Hiếu tử: Người con hiếu thảo.
Trong tư vị đó, có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
"Khi nào thu lưới?"
"Nhanh thôi." Châu Dung cau mày, giọng vô cùng mỉa mai, "Sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu."
Cửu Vương muốn nói lại thôi.
Hắn lấy ra một đôi vòng bạch ngọc từ trong ngực, đưa cho Châu Dung: "Bản vương biết Châu đại tướng quân thích bạch ngọc. Đôi vòng bạch ngọc này là được đưa đến từ Nam Cương, chúng rất là hiếm thấy. Vòng bạch ngọc thành đôi, hợp tác hai thắng, phân thì hai bại."
Hợp tác hai thắng, phân thì hai bại*.
(*) Hợp tác hai thắng, phân thì hai bại: Câu này có nghĩa là cùng nhau, cả hai sẽ thắng, và chia rẽ, cả hai sẽ thua.
Cửu Vương vậy mà âm thầm gõ ta sao?
Có cung nhân tiến lên dẫn đường cho Châu Dung.
Châu đại tướng quân hiện là ngự tiền hồng nhân*, cung nhân liên tục khen ngợi nàng: "Châu đại tướng quân là trụ cột của triều đình, là chỗ dựa của cung."
(*) Ngự tiền hồng nhân: nhân vật có quyền lực nhất trong triều đình và được mọi người chú ý.
"Triều đình? Trụ cột?"
Châu Dung cười quái dị. Nàng tùy ý ném một chiếc vòng bạch ngọc vào trong tay của cung nhân.
"Thưởng cho ngươi."
Cung nhân vô thức tiếp nhận, khi nhìn thấy thứ trong tay mình, sắc mặt thay đổi hẳn.
"Cái vòng bạch ngọc này thế nhưng là trân bảo bên trong trân bảo, hoa văn trên đó là hải sơn kết hợp, vốn là một đôi, đại tướng quân có biết tầm quan trọng của tướng hợp. Nếu là tách ra thì không đáng giá bao nhiêu tiền."
Cửu Vương còn chưa nói dứt lời.
"Thế gian này có rất nhiều vật tốt. Độc Cô Viêm, ngươi không cần nói những lời hèn mọn như vậy."
Sắc mặt của Cửu Vương thay đổi.
Mẫu tộc của hắn hèn mọn, từ nhỏ không được coi trọng, giờ phút này bị Châu Dung linh hoạt chọc nhẹ nhàng vào ống thở.
Châu Dung không cười nữa, nàng ném chiếc vòng bạch ngọc còn lại cho cung nhân.
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cung nhân, Cửu Vương không dám dừng lại, cắn răng nói: "Đại tướng quân ban thưởng, ngươi phải cất kỹ!"
Dứt lời, hắn căm giận phất tay áo.
"Ngu xuẩn, lui ra đi! Đường đi trong cung này bản vương không quen!"
Thấy cung nhân sửng sốt một lát, Cửu Vương trừng mắt, gầm lên:
"Còn muốn bản vương lặp lại lần nữa sao?!"
Cung nhân sợ hãi, dập đầu lui ra, nhưng lại nắm chặt cặp vòng bạch ngọc trong tay.
Đây quả thật là một đồ vật quý giá!
Cửu Vương hét to, Châu Dung lại nhàn nhàn nói:
"Tương lai ngàn vạn đồ tốt trên thế gian này sẽ thuộc về ngươi. Tất cả những thứ đó không kém đôi vòng bạch ngọc kia đâu."
Sắc mặt của Cửu Vương lạnh dần đi.
Hắn còn chưa kịp nói gì, Châu Dung đã vén vạt áo lên, đi vào thư phòng mà không quay đầu lại.
Sắc mặt của Cửu Vương lại đột nhiên trầm xuống!
Vào thư phòng nghị sự về chuyện của bọn thổ phỉ ở ngoại ô kinh thành. Chỉ là trước khi Châu Dung rời đi, nàng ở lại một mình cùng Hoàng đế một lát, trình lên một cuộn giấy.
Sau đó, nàng lại đi đến Chiêu ngục, nhìn thoáng qua đệ đệ của nàng.
Châu Hy.
"Châu Dung! Ngươi chết cũng không yên thân đâu." Châu Hy nghiến răng nghiến lợi, nhào vào trên lan can, "Sao ngươi có thể làm như vậy với ta!"
"Ta đối xử như thế nào với ngươi? Ngươi là thiếu ăn, hay là thiếu mặc, hoặc là bị tra khảo?"
Châu Dung đi chậm rãi từng bước dọc theo hành lang tối tăm.
Bên trên hình cụ* ở hai bên còn dính lấy máu.
(*) Hình cụ: Dụng cụ để tra tấn phạm nhân.
Thân ảnh của Châu Dung bị ánh nến kéo dài, đung đưa bên trong Chiêu ngục.
"So với những phạm nhân khác, ngươi còn được đặc cách nhiều hơn thế." Châu Dung chế nhạo, "Ta nên đối xử với ngươi như thế nào đây?"
"Ta không có sai! Ngươi dựa vào cái gì tống ta vào Chiêu ngục?"
"Ngươi không sai sao?"
"Đúng, ta không sai!"
Châu Dung hơi nhếch môi.
"Cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa hiểu." Dưới ánh nến, sắc mặt của Châu Dung tối sầm như một bóng ma, "Có những thứ ngươi không nên động vào."
"Quân Châu gia vốn là nên do ta tiếp quản! Ta mới là trưởng tử của Châu gia."
Chậc.
Ngu xuẩn.
Đến nay ngươi còn không biết mình đã động vào cái gì.
Ngoài ra, điểm ghen tuông tế nhị của mình, sao có thể nói ra cho người khác nghe được kia chứ?
"Tại sao ta lại có một đệ đệ ngu xuẩn như ngươi?"
Châu Dung hờ hững nhìn Châu Hy thét lên như một người điên, vẻ mặt không hề động đậy.
"Nếu ngươi không hiểu được lời nói."
Nàng phất tay.
"Tiếp tục suy nghĩ đi."
Hành lang Chiêu ngục tối tăm bị khóa lại, cắt đứt âm thanh giận dữ bại hoại của Châu Hy.
Hạ nhân phủ lên túi thơm cho Châu Dung để xua tan mùi máu tanh nhàn nhạt trên núi. Nàng xuất cung dạo chơi, đi vào con đường nhỏ rộn rộn ràng ràng, cảm giác bản thân có một chút nhân khí.
/124
|