Bên tai đều là âm thanh chém chém giết giết.
Bốn phía lọt vào trong tầm mắt, bó đuốc được giơ lên cao, cơ hồ thắp sáng gần một nửa bầu trời đêm. Những mũi tên lửa như là sao chổi dày đặc bắn vào Vương Thành, rơi xuống trên tường thành, chiếu sáng những binh sĩ mặc y phục chỉnh tề ở dưới thành.
Kia là binh của Châu Hy chỉ huy.
Bọn hắn mang theo rất nhiều lương thảo, một đường đi ngang qua, căn bản còn không chạm vào Tây Nhung ở bên cạnh, thậm chí áo giáp trên người vẫn lóe sáng.
Áo giáp trên người của quân Châu gia đầy vết kiếm và tên, không vừa khít, không biết là lấy từ trên người chết nào.
Một đường đuổi đánh giết tới, quân Châu gia cũng đã kiệt sức, bây giờ nhìn thấy Vương Thành trước mắt, lại bị binh của Châu Hy đoạt trước, Châu Hy đã lấy đi công lao phá thành của bọn họ.
A Thần tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, nhưng lại không thể làm gì.
Bạch Mạn dựa vào trong ngực của Châu Dung. Gió đêm càng lúc càng rét lạnh, Châu Dung vươn tay ôm nàng vào lòng.
Cổng thành nặng nề mở ra.
Cùng với âm thanh giao tranh chói tai, binh lính của Châu Hy sẵn sàng tấn công, tràn vào thành như một dòng thác bạc. Bụi bay cao ba thước, vó ngựa kêu ầm ầm.
A Thần thúc ngựa, dẫn quân Châu gia tiến về thành, Châu Hy quay người liền bắn một mũi tên!
A Thần vội vàng lui lại, mũi tên đột nhiên bắn trúng chỗ hắn vừa đứng, đầu mũi tên rung chuyển trong gió lạnh.
"Châu Hy!" A Thần gầm lên!
Châu Hy rút kiếm, đứng trước mặt của A Thần, trịnh trọng nói: "Các huynh đệ của quân Châu gia, xin mời ra ngoài thành nghỉ ngơi."
Trên cỗ xe cách đó không xa, Bạch Mạn cau mày khi nhìn thấy hai bên đang tranh cãi.
"Nhìn đến mất hồn như vậy, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói của Châu Dung vang lên bên tai của Bạch Mạn.
Bạch Mạn giật mình, nghe được vẻ thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của Châu Dung.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt. Nhìn Châu Dung, nàng mới phát hiện ra đôi mắt dài hẹp của đối phương băng lãnh và sắc bén.
Cánh tay vòng qua eo của nàng siết chặt khiến nàng đau nhức.
Bạch Mạn lắc người, Châu Dung lại tiếp tục hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Nàng nâng cằm của Bạch Mạn lên, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn đối phương: "Ngươi đang mừng cho Châu Hy phải không?"
Bạch Mạn nhíu mày, tức giận nói: "Châu Dung, ngươi chớ có nói loạn những hoang đường này!"
Châu Dung không khỏi cười lạnh một tiếng: "Không phải bởi vì Châu Hy mà ngươi mới hoàn toàn không nguyện ý đi theo ta sao?"
Bạch Mạn tát vào mặt của Châu Dung một cái, Châu Dung nắm lấy cổ tay của nàng, nàng trừng mắt nhìn Châu Dung nhưng đối phương không chịu buông ra: "Sao vậy, ngươi cảm thấy chột dạ?"
Bạch Mạn nhìn bộ dáng của Châu Dung vào hôm nay, đột nhiên nàng cảm thấy hết sức lạ lẫm. Nàng tức giận đến đáy lòng đều đang run rẩy, tức giận cười lớn, dứt khoát lớn tiếng nói: "Đương nhiên, Châu Hy tuổi còn trẻ và tuấn tú, ai lại không yêu?"
Châu Dung liếc nhìn nàng với vẻ mặt ảm đạm không rõ: "Chỉ cần là của ta, hắn luôn thích đoạt lấy."
Nơi xa, quân Châu gia cùng binh sĩ của Châu Hy xảy ra xung đột, A Thần bị ngã vào bên trong bụi cát.
Bạch Mạn kêu lên một tiếng, Châu Dung chỉ dừng lại một chút, vẻ mặt không thay đổi.
Chỉ nghe Châu Dung lạnh lùng nói: "Hoàng đế vốn là muốn đem phần công lao cực khổ này cho hắn. Dù sao, lúc này ta vốn nên chết ở trong rừng Hoàng Oanh, quân Châu gia cũng hẳn là tử trận hơn phân nửa, nhưng số binh lính còn lại đều do Châu Hy tập hợp lại. Từ đó về sau, quân Châu gia được lấy theo tên của Độc Cô thị - Hoàng đế thật là có kế sách hay!"
"Nhưng Hoàng đế vừa mới trừng phạt Châu Hy."
Lông mày dài và hẹp của Châu Dung khẽ nhướng lên, nửa cười: "Châu Hy, sao ngươi phải thương hại hắn ta? Thủ đoạn của Hoàng đế chỉ là trước trừng phạt hắn thật nặng, sau đó lại trọng dụng một chút, tất nhiên các đại thần trong triều sẽ cảm động đến rơi nước mắt."
Bạch Mạn nghe được lời này, trong lòng lại có ý khác.
Thủ đoạn của một bậc đế vương.
Bạch Mạn biết, ngày sau Châu Dung nhất định sẽ làm Nhiếp Chính Vương.
Lúc này Châu Dung cũng đang ở địa vị cao.
Châu Dung ở dạng này, đến tột cùng có mấy phần là thực tình? Mấy phần là âm mưu dự tính?
Hai mắt của Bạch Mạn đỏ lên, chỉ vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Châu Dung, sao ngươi nhất định phải để cho một vị Hoàng đế thích đùa giỡn với quyền thế như vậy được như ý của hắn?"
Châu Dung bóp lấy cằm của nàng: "Đích nữ của Bạch gia mưu lược đầy bụng, từ khi nào lại trở thành một phu tử* đạo đức? Vì người bên ngoài có đáng không?"
(*) Phu tử (夫子): là tôn hiệu do các vị đế vương đời sau ban tặng, hoặc dân gian truy tôn những bậc thánh nhân tiền bối có nhiều công trạng với đất nước, tôn hiệu này phổ biến ở thời phong kiến.
Bạch Mạn hung hăng hất tay của Châu Dung ra: "Cái gọi là bị mắc kẹt ở trong rừng Hoàng Oanh, ngươi không phải cùng Hoàng đế bày mưu bẫy rập, mà mục đích chính là để đưa Châu Hy đến chỗ chết sao?"
Càng nói Bạch Mạn càng cảm thấy hoang đường, nếu sự thật không thể chấp nhận được như vậy thì việc nàng liều mạng cứu người kia sẽ buồn cười đến mức nào?
Châu Dung nhìn Bạch Mạn, trong mắt có chút tàn nhẫn.
Bởi vì một số hình ảnh bắt đầu hiện lên trong đầu của nàng một cách không thể kiểm soát.
Bạch Mạn vui vẻ cười nói cùng Châu Hy, Châu Hy mời mình ra mặt để hắn cầu hôn nàng. Nàng lại trao đổi thư từ với mình, nhưng lại quay đầu mỉm cười nhẹ nhàng với Châu Hy...
Hơn nữa, Châu Dung đã nhiều lần mơ thấy sau khi cùng nàng dự yến tiệc trong cung, nàng làm mất chiếc cúc bạch ngọc mà mình đưa cho và nói một câu tàn nhẫn:
"Đại tướng quân, ta không có gì để nói với ngài. Nếu như có chuyện cần phải nói, hãy để Châu Hy đến gặp ta."
Kiếp trước cùng kiếp này, mỗi lần Châu Dung nhớ tới, bệnh cũ đều tái phát, đầu đau muốn nứt, không có cách nào trị khỏi hoàn toàn.
Giống như một rào cản ma quỷ.
"Ngươi luôn miệng chỉ lo lắng Châu Hy sẽ chết." Châu Dung lạnh lùng nhìn Bạch Mạn, những hình ảnh chạy qua trong đầu càng ngày càng điên cuồng, "Ngươi coi ta là loại người xem bách tính ở Tây Thùy và huynh đệ của quân Châu gia như công cụ sao? Ở trong lòng của ngươi, ta vốn không là cái gì cả!"
Bạch Mạn cảm thấy Châu Dung thật không có lý.
Nàng nâng cằm lên, ngữ khí chán ghét:
"Ta và ngươi không có gì để nói."
Câu nói này cũng giống như năm đó nàng đã vô tình nói ra. Thần thái cùng ngữ khí, thậm chí cả lời nói!
Làm sao có thể không hận?
Ánh mắt của Châu Dung ngày càng u ám, trở tay đẩy người nọ vào lan can xe.
"Ngươi không còn gì để nói với ta sao? Vậy ngươi muốn nói cùng ai? Ngày ngày ngươi ở bên ta, mỗi lúc, mỗi khắc, đến tột cùng là ngươi nghĩ đến ai?"
Bạch Mạn bị đau: "Châu Dung, ngươi lại nổi điên làm cái gì?"
Châu Dung ấn sống lưng của nàng xuống: "Ta nổi điên là bởi vì ta muốn ngươi yêu ta thật lòng, chứ không phải ngươi cảm thấy áy náy mà muốn đền bù! Thứ ta muốn là trái tim của ngươi, muốn ánh mắt của ngươi luôn đặt về phía ta! Ta không muốn thời điểm ngươi cười với ta, luôn luôn đầy suy nghĩ sâu xa ở trong mắt! Đến tột cùng là ngươi nghĩ đến ai? Ngươi đang giấu giếm cái gì?"
Bạch Mạn chấn động toàn thân, kinh hãi nhìn về phía Châu Dung.
Hai mắt của Châu Dung đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Bạch Mạn, cuối người xuống. Nàng ghé sát vào tai của Bạch Mạn, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi đang có chuyện gì sao? Ta có thể cảm nhận được! Ta có thể cảm nhận được tất cả!"
Lan can lạnh lẽo áp vào mặt của Bạch Mạn khiến nàng càm thấy rùng mình.
Toàn thân giống như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt của Bạch Mạn trở nên trắng bệt.
Hơn nữa, mình khẩu xà tâm phật với Châu Dung, lời nói cũng không có ý nghĩa gì. Châu Dung là người thông minh, làm sao lại không có chút phát giác nào?
Châu Dung nhìn nàng, trong đôi mắt hẹp có tia tối tăm.
"Ta vẫn cho là, ngươi có chỗ dè dặt vì ta không đủ mang lại cho ngươi cảm giác an toàn. Chỉ cần ta cố gắng làm cho ngươi cảm thấy có thể hoàn toàn tin tưởng ta, ngươi sẽ từ từ tiếp nhận ta. Thế nhưng ta phát hiện tình yêu mà ngươi dành cho ta cũng chỉ có những cái này. Còn tất cả những điều tốt nhất ngươi đều dành cho Châu Hy trước."
Bạch Mạn muốn quay mặt đi, nhưng Châu Dung đã giữ cằm của nàng lại. Nàng cụp mắt xuống, Châu Dung đưa ngón tay còn lại vào mái tóc của Bạch Mạn, hỏi: "Chẳng lẽ trái tim của ngươi chỉ dành cho Châu Hy, ta chưa từng có vị trí nào trong trái tim của ngươi?"
Trầm mặc thật lâu. Gió hoang vu xuyên qua kẽ tay của Châu Dung.
"Ngươi gánh chịu tội ác trên chiến trường thay cho ta, là bởi vì day dứt sao?" Châu Dung run giọng hỏi.
Bạch Mạn vẫn im lặng, còn Châu Dung thì ánh mắt nặng nề nhìn đối phương. Cuối cùng nàng cũng đè nén cơn tức giận, nhẹ giọng cầu xin: "Ta không hiểu... Ta yêu ngươi, tại sao ngươi lại không muốn đối xử hết lòng với ta? Ngươi đang lo lắng cái gì? Ta thực sự không nhìn thấu được ngươi, ta sắp bị ngươi giày vò đến điên cuồng rồi!"
Bạch Mạn không nói, trầm mặc nhìn Vương Thành hoang vu.
Hai mắt của Châu Dung đỏ hoe, dùng ngón tay giựt mạnh hoa lụa trên đầu của Bạch Mạn xuống khiến đối phương kêu đau một tiếng.
Châu Dung ném ra ngoài xe, hoa lụa bị bánh xe cán qua, vỡ tan thành từng mảnh, chìm trong cát bụi.
Châu Dung chỉ vào tiểu tướng quân ở dưới Vương Thành, nói: "Đã trong lòng của ngươi luôn luôn muốn hắn. Yên tâm đi, hôm nay hắn nhất định sẽ phải chết."
Bạch Mạn muốn nói, không phải như vậy.
Nhưng giải thích như thế nào đây?
Thứ Châu Dung mong muốn là không hề dè dặt, nhưng nàng không đủ khả năng.
Nếu Bạch Mạn có lựa chọn, nàng cũng muốn yêu Châu Dung hết lòng. Nếu thế gian này cho nàng một sự lựa chọn. Nếu thời đại này cho nàng một sự lựa chọn.
Thế nhưng nàng không có lựa chọn.
Trong lúc nhất thời, Bạch Mạn dậy lên một nỗi bi thương, nhịn không được mà rơi nước mắt xuống.
Châu Dung nhìn nước mắt của Bạch Mạn, mặt mày càng thêm trầm thấp.
Chỉ nhắc đến việc giết Châu Hy đã khiến nàng khóc như thế này.
Nàng đang khóc vì ai?
Là vì Châu Hy sao? Là bởi vì mình ép nàng phải ở bên cạnh mình?
"Vương phi, ngươi chưa từng để lời nói của ta vào trong lòng." Châu Dung đè nén cơn tức giận, nắm lấy bàn tay yếu ớt của Bạch Mạn, "Nếu ngươi lại để bản tướng quân thấy ngươi rơi lệ vì hắn, ta sẽ bảo ngươi... "
"Ngươi khóc đủ rồi!"
Bốn phía lọt vào trong tầm mắt, bó đuốc được giơ lên cao, cơ hồ thắp sáng gần một nửa bầu trời đêm. Những mũi tên lửa như là sao chổi dày đặc bắn vào Vương Thành, rơi xuống trên tường thành, chiếu sáng những binh sĩ mặc y phục chỉnh tề ở dưới thành.
Kia là binh của Châu Hy chỉ huy.
Bọn hắn mang theo rất nhiều lương thảo, một đường đi ngang qua, căn bản còn không chạm vào Tây Nhung ở bên cạnh, thậm chí áo giáp trên người vẫn lóe sáng.
Áo giáp trên người của quân Châu gia đầy vết kiếm và tên, không vừa khít, không biết là lấy từ trên người chết nào.
Một đường đuổi đánh giết tới, quân Châu gia cũng đã kiệt sức, bây giờ nhìn thấy Vương Thành trước mắt, lại bị binh của Châu Hy đoạt trước, Châu Hy đã lấy đi công lao phá thành của bọn họ.
A Thần tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, nhưng lại không thể làm gì.
Bạch Mạn dựa vào trong ngực của Châu Dung. Gió đêm càng lúc càng rét lạnh, Châu Dung vươn tay ôm nàng vào lòng.
Cổng thành nặng nề mở ra.
Cùng với âm thanh giao tranh chói tai, binh lính của Châu Hy sẵn sàng tấn công, tràn vào thành như một dòng thác bạc. Bụi bay cao ba thước, vó ngựa kêu ầm ầm.
A Thần thúc ngựa, dẫn quân Châu gia tiến về thành, Châu Hy quay người liền bắn một mũi tên!
A Thần vội vàng lui lại, mũi tên đột nhiên bắn trúng chỗ hắn vừa đứng, đầu mũi tên rung chuyển trong gió lạnh.
"Châu Hy!" A Thần gầm lên!
Châu Hy rút kiếm, đứng trước mặt của A Thần, trịnh trọng nói: "Các huynh đệ của quân Châu gia, xin mời ra ngoài thành nghỉ ngơi."
Trên cỗ xe cách đó không xa, Bạch Mạn cau mày khi nhìn thấy hai bên đang tranh cãi.
"Nhìn đến mất hồn như vậy, ngươi đang suy nghĩ cái gì?" Giọng nói của Châu Dung vang lên bên tai của Bạch Mạn.
Bạch Mạn giật mình, nghe được vẻ thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của Châu Dung.
Nàng lập tức thu hồi ánh mắt. Nhìn Châu Dung, nàng mới phát hiện ra đôi mắt dài hẹp của đối phương băng lãnh và sắc bén.
Cánh tay vòng qua eo của nàng siết chặt khiến nàng đau nhức.
Bạch Mạn lắc người, Châu Dung lại tiếp tục hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Nàng nâng cằm của Bạch Mạn lên, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn đối phương: "Ngươi đang mừng cho Châu Hy phải không?"
Bạch Mạn nhíu mày, tức giận nói: "Châu Dung, ngươi chớ có nói loạn những hoang đường này!"
Châu Dung không khỏi cười lạnh một tiếng: "Không phải bởi vì Châu Hy mà ngươi mới hoàn toàn không nguyện ý đi theo ta sao?"
Bạch Mạn tát vào mặt của Châu Dung một cái, Châu Dung nắm lấy cổ tay của nàng, nàng trừng mắt nhìn Châu Dung nhưng đối phương không chịu buông ra: "Sao vậy, ngươi cảm thấy chột dạ?"
Bạch Mạn nhìn bộ dáng của Châu Dung vào hôm nay, đột nhiên nàng cảm thấy hết sức lạ lẫm. Nàng tức giận đến đáy lòng đều đang run rẩy, tức giận cười lớn, dứt khoát lớn tiếng nói: "Đương nhiên, Châu Hy tuổi còn trẻ và tuấn tú, ai lại không yêu?"
Châu Dung liếc nhìn nàng với vẻ mặt ảm đạm không rõ: "Chỉ cần là của ta, hắn luôn thích đoạt lấy."
Nơi xa, quân Châu gia cùng binh sĩ của Châu Hy xảy ra xung đột, A Thần bị ngã vào bên trong bụi cát.
Bạch Mạn kêu lên một tiếng, Châu Dung chỉ dừng lại một chút, vẻ mặt không thay đổi.
Chỉ nghe Châu Dung lạnh lùng nói: "Hoàng đế vốn là muốn đem phần công lao cực khổ này cho hắn. Dù sao, lúc này ta vốn nên chết ở trong rừng Hoàng Oanh, quân Châu gia cũng hẳn là tử trận hơn phân nửa, nhưng số binh lính còn lại đều do Châu Hy tập hợp lại. Từ đó về sau, quân Châu gia được lấy theo tên của Độc Cô thị - Hoàng đế thật là có kế sách hay!"
"Nhưng Hoàng đế vừa mới trừng phạt Châu Hy."
Lông mày dài và hẹp của Châu Dung khẽ nhướng lên, nửa cười: "Châu Hy, sao ngươi phải thương hại hắn ta? Thủ đoạn của Hoàng đế chỉ là trước trừng phạt hắn thật nặng, sau đó lại trọng dụng một chút, tất nhiên các đại thần trong triều sẽ cảm động đến rơi nước mắt."
Bạch Mạn nghe được lời này, trong lòng lại có ý khác.
Thủ đoạn của một bậc đế vương.
Bạch Mạn biết, ngày sau Châu Dung nhất định sẽ làm Nhiếp Chính Vương.
Lúc này Châu Dung cũng đang ở địa vị cao.
Châu Dung ở dạng này, đến tột cùng có mấy phần là thực tình? Mấy phần là âm mưu dự tính?
Hai mắt của Bạch Mạn đỏ lên, chỉ vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Châu Dung, sao ngươi nhất định phải để cho một vị Hoàng đế thích đùa giỡn với quyền thế như vậy được như ý của hắn?"
Châu Dung bóp lấy cằm của nàng: "Đích nữ của Bạch gia mưu lược đầy bụng, từ khi nào lại trở thành một phu tử* đạo đức? Vì người bên ngoài có đáng không?"
(*) Phu tử (夫子): là tôn hiệu do các vị đế vương đời sau ban tặng, hoặc dân gian truy tôn những bậc thánh nhân tiền bối có nhiều công trạng với đất nước, tôn hiệu này phổ biến ở thời phong kiến.
Bạch Mạn hung hăng hất tay của Châu Dung ra: "Cái gọi là bị mắc kẹt ở trong rừng Hoàng Oanh, ngươi không phải cùng Hoàng đế bày mưu bẫy rập, mà mục đích chính là để đưa Châu Hy đến chỗ chết sao?"
Càng nói Bạch Mạn càng cảm thấy hoang đường, nếu sự thật không thể chấp nhận được như vậy thì việc nàng liều mạng cứu người kia sẽ buồn cười đến mức nào?
Châu Dung nhìn Bạch Mạn, trong mắt có chút tàn nhẫn.
Bởi vì một số hình ảnh bắt đầu hiện lên trong đầu của nàng một cách không thể kiểm soát.
Bạch Mạn vui vẻ cười nói cùng Châu Hy, Châu Hy mời mình ra mặt để hắn cầu hôn nàng. Nàng lại trao đổi thư từ với mình, nhưng lại quay đầu mỉm cười nhẹ nhàng với Châu Hy...
Hơn nữa, Châu Dung đã nhiều lần mơ thấy sau khi cùng nàng dự yến tiệc trong cung, nàng làm mất chiếc cúc bạch ngọc mà mình đưa cho và nói một câu tàn nhẫn:
"Đại tướng quân, ta không có gì để nói với ngài. Nếu như có chuyện cần phải nói, hãy để Châu Hy đến gặp ta."
Kiếp trước cùng kiếp này, mỗi lần Châu Dung nhớ tới, bệnh cũ đều tái phát, đầu đau muốn nứt, không có cách nào trị khỏi hoàn toàn.
Giống như một rào cản ma quỷ.
"Ngươi luôn miệng chỉ lo lắng Châu Hy sẽ chết." Châu Dung lạnh lùng nhìn Bạch Mạn, những hình ảnh chạy qua trong đầu càng ngày càng điên cuồng, "Ngươi coi ta là loại người xem bách tính ở Tây Thùy và huynh đệ của quân Châu gia như công cụ sao? Ở trong lòng của ngươi, ta vốn không là cái gì cả!"
Bạch Mạn cảm thấy Châu Dung thật không có lý.
Nàng nâng cằm lên, ngữ khí chán ghét:
"Ta và ngươi không có gì để nói."
Câu nói này cũng giống như năm đó nàng đã vô tình nói ra. Thần thái cùng ngữ khí, thậm chí cả lời nói!
Làm sao có thể không hận?
Ánh mắt của Châu Dung ngày càng u ám, trở tay đẩy người nọ vào lan can xe.
"Ngươi không còn gì để nói với ta sao? Vậy ngươi muốn nói cùng ai? Ngày ngày ngươi ở bên ta, mỗi lúc, mỗi khắc, đến tột cùng là ngươi nghĩ đến ai?"
Bạch Mạn bị đau: "Châu Dung, ngươi lại nổi điên làm cái gì?"
Châu Dung ấn sống lưng của nàng xuống: "Ta nổi điên là bởi vì ta muốn ngươi yêu ta thật lòng, chứ không phải ngươi cảm thấy áy náy mà muốn đền bù! Thứ ta muốn là trái tim của ngươi, muốn ánh mắt của ngươi luôn đặt về phía ta! Ta không muốn thời điểm ngươi cười với ta, luôn luôn đầy suy nghĩ sâu xa ở trong mắt! Đến tột cùng là ngươi nghĩ đến ai? Ngươi đang giấu giếm cái gì?"
Bạch Mạn chấn động toàn thân, kinh hãi nhìn về phía Châu Dung.
Hai mắt của Châu Dung đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào sắc mặt của Bạch Mạn, cuối người xuống. Nàng ghé sát vào tai của Bạch Mạn, nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi đang có chuyện gì sao? Ta có thể cảm nhận được! Ta có thể cảm nhận được tất cả!"
Lan can lạnh lẽo áp vào mặt của Bạch Mạn khiến nàng càm thấy rùng mình.
Toàn thân giống như bị dội một gáo nước lạnh, sắc mặt của Bạch Mạn trở nên trắng bệt.
Hơn nữa, mình khẩu xà tâm phật với Châu Dung, lời nói cũng không có ý nghĩa gì. Châu Dung là người thông minh, làm sao lại không có chút phát giác nào?
Châu Dung nhìn nàng, trong đôi mắt hẹp có tia tối tăm.
"Ta vẫn cho là, ngươi có chỗ dè dặt vì ta không đủ mang lại cho ngươi cảm giác an toàn. Chỉ cần ta cố gắng làm cho ngươi cảm thấy có thể hoàn toàn tin tưởng ta, ngươi sẽ từ từ tiếp nhận ta. Thế nhưng ta phát hiện tình yêu mà ngươi dành cho ta cũng chỉ có những cái này. Còn tất cả những điều tốt nhất ngươi đều dành cho Châu Hy trước."
Bạch Mạn muốn quay mặt đi, nhưng Châu Dung đã giữ cằm của nàng lại. Nàng cụp mắt xuống, Châu Dung đưa ngón tay còn lại vào mái tóc của Bạch Mạn, hỏi: "Chẳng lẽ trái tim của ngươi chỉ dành cho Châu Hy, ta chưa từng có vị trí nào trong trái tim của ngươi?"
Trầm mặc thật lâu. Gió hoang vu xuyên qua kẽ tay của Châu Dung.
"Ngươi gánh chịu tội ác trên chiến trường thay cho ta, là bởi vì day dứt sao?" Châu Dung run giọng hỏi.
Bạch Mạn vẫn im lặng, còn Châu Dung thì ánh mắt nặng nề nhìn đối phương. Cuối cùng nàng cũng đè nén cơn tức giận, nhẹ giọng cầu xin: "Ta không hiểu... Ta yêu ngươi, tại sao ngươi lại không muốn đối xử hết lòng với ta? Ngươi đang lo lắng cái gì? Ta thực sự không nhìn thấu được ngươi, ta sắp bị ngươi giày vò đến điên cuồng rồi!"
Bạch Mạn không nói, trầm mặc nhìn Vương Thành hoang vu.
Hai mắt của Châu Dung đỏ hoe, dùng ngón tay giựt mạnh hoa lụa trên đầu của Bạch Mạn xuống khiến đối phương kêu đau một tiếng.
Châu Dung ném ra ngoài xe, hoa lụa bị bánh xe cán qua, vỡ tan thành từng mảnh, chìm trong cát bụi.
Châu Dung chỉ vào tiểu tướng quân ở dưới Vương Thành, nói: "Đã trong lòng của ngươi luôn luôn muốn hắn. Yên tâm đi, hôm nay hắn nhất định sẽ phải chết."
Bạch Mạn muốn nói, không phải như vậy.
Nhưng giải thích như thế nào đây?
Thứ Châu Dung mong muốn là không hề dè dặt, nhưng nàng không đủ khả năng.
Nếu Bạch Mạn có lựa chọn, nàng cũng muốn yêu Châu Dung hết lòng. Nếu thế gian này cho nàng một sự lựa chọn. Nếu thời đại này cho nàng một sự lựa chọn.
Thế nhưng nàng không có lựa chọn.
Trong lúc nhất thời, Bạch Mạn dậy lên một nỗi bi thương, nhịn không được mà rơi nước mắt xuống.
Châu Dung nhìn nước mắt của Bạch Mạn, mặt mày càng thêm trầm thấp.
Chỉ nhắc đến việc giết Châu Hy đã khiến nàng khóc như thế này.
Nàng đang khóc vì ai?
Là vì Châu Hy sao? Là bởi vì mình ép nàng phải ở bên cạnh mình?
"Vương phi, ngươi chưa từng để lời nói của ta vào trong lòng." Châu Dung đè nén cơn tức giận, nắm lấy bàn tay yếu ớt của Bạch Mạn, "Nếu ngươi lại để bản tướng quân thấy ngươi rơi lệ vì hắn, ta sẽ bảo ngươi... "
"Ngươi khóc đủ rồi!"
/124
|