Trịnh Tâm Ngữ mặt đầy phức tạp nhìn vào hai người đang ôm nhau trên phố. Nam nhân tuấn mĩ, đôi mắt hoa đào khi xưa luôn lóe ra sắc lạnh nay lại dịu dàng vô cùng, bàn tay to lớn bế bổng nhữ nhân lên cao, cuối cùng, Trịnh Tâm Ngữ đã có thể nhìn thấy biểu tình dịu dàng mà bấy lâu bay nàng vẫn luôn muốn nhìn thấy.
Từ khi nhìn thấy các bức tranh trong phủ Xích Lung, nàng đã nghĩ, bộ dạng dịu dàng, trân trọng của bạo vương Sở Hiên sẽ như thế nào nhỉ. Nay nàng đã nhìn thấy, nhưng, sự dịu dàng đó, lại không dành cho nàng.
Nữ tử ấy, rất xinh đẹp, không phải xinh đẹp theo kiểu khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải xinh đẹp theo kiểu kiều mị mà là một vẻ đẹp dịu dàng, hài hòa, đến mức, hào tan tảng băng trong lòng Xích Lung vương.
Trịnh Tâm Ngữ không thể nói rõ trong lòng nàng lúc này là như thế nào. Nàng từng nghĩ, nàng rất thích Xích Lung vương, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, nàng lại không hề có cảm xúc tức giận như tỷ tỷ nói, có chăng cũng chỉ là một chút tiếc nuối, một nam tử chung tình như vậy, cuối cùng lại không phải là của nàng.
Sở Dực thấy Trịnh Tâm Ngữ cứ nhìn theo hướng Sở Hiên và Du Tử Khâm ngẩn người, lại tưởng rằng nàng thương tâm, dù sao, nàng cũng thích caca lâu như vậy. Trong lòng hắn rất khó chịu, khó chịu vì nàng đau lòng vì nam tử khác, nhưng, hắn có tư cách gì khó chịu với nàng chứ.
Gặp lại Du Tử Khâm, Sở Hiên tất nhiên có rất nhiều điều để nói, vì vậy, không nói không rằng, bất thình lình bế Du Tử Khâm, dùng khinh công bay đi mất.
Caca cũng đi rồi, vậy mà Trịnh Tâm Ngữ vẫn còn đang ngơ ngác. Sở Dực cuối cùng là không đành lòng nhìn nàng như vậy, lên tiếng gọi:” Trịnh Tâm Ngữ!”
Tiếng gọi của Sở Dực làm Trịnh Tâm Ngữ giật mình, không hiểu sao hết nhìn Sở Dực, chỉ thấy hắn ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng tới gần.
Mặc dù không biết Sở Dực muốn làm gì, nhưng Trịnh Tâm Ngữ vẫn ngây ngốc đi lại.
Sở Dực mặc dù phải ngồi xe lăn, nhưng tướng hắn cao raó, so với một tiểu cô nương như Trịnh Tâm Ngữ, hắn cũng đã cao tới cổ nàng. Trịnh Tâm Ngữ vừa tới gần, Sở Dực liền dễ dàng đem Trịnh Tâm Ngữ kéo xuống, để nàng dựa vào lòng mình, bàn tay thì vuốt vuốt đầu nàng, nhẹ giọng nói:" Không sao, có ta ở đây.”
Khi Sở Dực kéo nàng xuống, Trịnh Tâm Ngữ rất là bất ngờ, khi khoang mũi ngập tràn mùi đàn hương của ai kia, hai má Trịnh Tâm Ngữ nóng lên, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng Sở Dực lại dùng sức rất lớn, khiến nàng không thể thoát ra được. Đang lúc muốn lên tiếng hỏi thử hắn bị làm sao, thì lại nghe giọng nói của hắn, không có châm chọc, không có lạnh lùng, chỉ có vô hạn ôn nhu nói “ không sao, có ta ở đây.”
Đây là, an ủi nàng sao, vì Xích Lung vương với Du cô nương được đoàn tụ, nên bây giờ, hắn sợ nàng thương tâm sao. Cảm nhận được lòng ngực ấm áp của hắn, từng ngón tay hắn đang vỗ về nàng, Trịnh Tâm Ngữ bất giác nghĩ, có lẽ, dự dịu dàng mà nàng luôn muốn cảm nhận được, không nhất thiết đến từ Xích Lung vương, sự dịu dàng ấy, trong giây phút này đây, nàng đã cảm nhận được rồi.
Tuy biết hắn đang hiểu lầm, nhưng nàng cũng không muốn lên tiếng giải thích. Hiếm lắm mới có thể chiếm tiện nghi của hắn, nàng mới không ngu đâu. Vì vậy Trịnh Tâm Ngữ càng ra sức cọ cọ vào lòng Sở Dực, khiến hắn tưởng nàng đang ủy khuất, bàn tay lại càng ôm chặt nàng hơn.
*-*
Sở Hiên cũng không đưa Du Tử Khâm đi đâu, mà hắn lập tức đưa Du Tử Khâm trở về Đào Uyển trong Xích Lung vương phủ. Lúc hắn vào, vì là dùng khinh công, nên không kề kinh động đến ai, vì vậy cả vương phủ vẫn chưa biết gì về sự xuất hiện của Du Tử Khâm.
Tuy được Sở Hiên ôm trong lòng, nàng chỉ có thể nhìn thoáng qua cảnh vật của Đào Uyển, nhưng Du Tử Khâm không nén nỗi xúc động, hắn vẫn chưa hề quên nàng. 10 năm nay, ngày ngày nhìn ngắm khung cảnh như vậy, hắn nghĩ gì, 10 năm, không có nàng bên cạnh bầu bạn, hắn tịch mịch biết bao nhiêu.
Vừa vào phòng, Sở Hiên liền bất ngờ đặt Du Tử khâm lên giường, sau đó như hổ nhào tới, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, hôn tới tấp.
Du Tử Khâm cũng rất bất ngờ, vốn muốn phảng kháng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hằn của hắn, dù đang hôn môi nhưng vẫn nhìn chằm chằm mình, như sợ mình biến mất, Du Tử Khâm đành thôi, để mặc Sở Hiên tùy ý giày xéo.
Sở Hiên hôn rất bá đạo, mạnh mẽ, không giống như sự dịu dàng mà hắn bẫn luôn thể hiện trước mặt nàng. Hắn dùng lực mút mạnh, cường thế cuốn lấy lưỡi của nàng, khuấy động trong khoang miệng nàng, không để cho Du Tử khâm có thời gian thở.
Phát tiết hồi lâu, hắn mới bình tĩnh lại, buông tha cho Du Tử Khâm đang thở dốc, đôi môi bị cắn đến sưng tấy lên, còn chảy máu. Hắn dịu dàng liếm lấy vết máu trên môi nàng, nhìn tiểu nhân nhi trong ngực, hắn cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng, nàng cũng đã trở về.
Đợi cho Du Tử Khâm không còn thở dốc nữa, hắn mới mở miệng nói:” Tại sao bây giờ nàng mới xuất hiện, ta đã chờ rất lâu, đến nỗi, ta sắp không kiên nhẫn nữa rồi.”
Giọng Sở Hiên rất bình tĩnh, nhưng Du Tử Khâm biết, 10 năm qua, hắn trải qua không hề dễ dàng. Nhưng nàng cũng không muốn như vậy, nếu được, nàng ước gì có thể bay ngay tới bân cạnh hắn, nhưng nàng không thể.
Du Tử Khâm bắt đầu nhỏ giọng kể về những việc nàng đã trải qjua trong thời gian qua.
Thực ra, Du Tử Khâm mới tỉnh lại cách đây hai năm trước. Lúc đó, nhìn hoàn cảnh xung quanh cộng thêm việc nàng đã sống lại, trên người không có thương tích, nàng đã biết, mình đang ở tại Hồ Nhật Nguyệt.
Nhưng sau đó, nhìn xung quanh bị bao vây bởi những vách đá, nàng lại không biết phải ra ngoài như thế nào. Du Tử Khâm đành phải ở trong đó 11 tháng. Trong 11 tháng, nàng sống bằng cách uống nước hồ, và luôn cố gắng tìm cách ra, Du Tử Khâm nghĩ, nàng đã có thể vào được, tất nhiên phải có con đường nào đó.
Cuối cùng, vào một ngày, nàng đã có thể tìm được đường ra, thì ra, phải dùng máu của mình, mới mở được cánh cửa hanh dẫn tới hồ.
Sau khi ra ngoài, nhìn hai bên là hai vách núi đá cao ngất ngưỡng, như không thấy được tận cùng, Du Tử Khâm lại lâm vào tuyệt vọng. Qua vài ngày suy nghĩ, một hy vọng chợt lóe lên trong đầu Du Tử Khâm.
Bộ tộc Thần Nhãn luôn canh giữ hồ Nhật Nguyệt, thì nhất định phải ở đâu đó gần Hồ, thời thời khắc khắc canh giữ bên hồ. Tuy nàng không biết vì sao mình lại xuất hiện tại Đào Hoa Sơn, nhưng nàng không muốn suy nghĩ nữa, đây là hy vọng duy nhất của nàng, nàng đã không còn cách nào khác.
Vì vậy, buổi sáng, Du Tử Khâm lang thang khắp nơi tim kiếm nơi ở của bộ tộc Thần Nhãn, buổi tối, nàng lại vào trong hang động nghỉ ngơi, uống nước hồ.
Không biết có phải là do tổn thương hay không, năng lực của Du Tử Khâm vẫn chưa khôi phục được, vì vậy, nàng vẫn không có cách nào nhìn thấy Sở Hiên.
Hoa Sơn Trà: mọi người muốn bù nhưng Trà không có thời gian đánh máy a.
ai đang đợi thịt cũng đừng quá thất vọng nhé, sắp có rồi.
Từ khi nhìn thấy các bức tranh trong phủ Xích Lung, nàng đã nghĩ, bộ dạng dịu dàng, trân trọng của bạo vương Sở Hiên sẽ như thế nào nhỉ. Nay nàng đã nhìn thấy, nhưng, sự dịu dàng đó, lại không dành cho nàng.
Nữ tử ấy, rất xinh đẹp, không phải xinh đẹp theo kiểu khuynh quốc khuynh thành, cũng không phải xinh đẹp theo kiểu kiều mị mà là một vẻ đẹp dịu dàng, hài hòa, đến mức, hào tan tảng băng trong lòng Xích Lung vương.
Trịnh Tâm Ngữ không thể nói rõ trong lòng nàng lúc này là như thế nào. Nàng từng nghĩ, nàng rất thích Xích Lung vương, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, nàng lại không hề có cảm xúc tức giận như tỷ tỷ nói, có chăng cũng chỉ là một chút tiếc nuối, một nam tử chung tình như vậy, cuối cùng lại không phải là của nàng.
Sở Dực thấy Trịnh Tâm Ngữ cứ nhìn theo hướng Sở Hiên và Du Tử Khâm ngẩn người, lại tưởng rằng nàng thương tâm, dù sao, nàng cũng thích caca lâu như vậy. Trong lòng hắn rất khó chịu, khó chịu vì nàng đau lòng vì nam tử khác, nhưng, hắn có tư cách gì khó chịu với nàng chứ.
Gặp lại Du Tử Khâm, Sở Hiên tất nhiên có rất nhiều điều để nói, vì vậy, không nói không rằng, bất thình lình bế Du Tử Khâm, dùng khinh công bay đi mất.
Caca cũng đi rồi, vậy mà Trịnh Tâm Ngữ vẫn còn đang ngơ ngác. Sở Dực cuối cùng là không đành lòng nhìn nàng như vậy, lên tiếng gọi:” Trịnh Tâm Ngữ!”
Tiếng gọi của Sở Dực làm Trịnh Tâm Ngữ giật mình, không hiểu sao hết nhìn Sở Dực, chỉ thấy hắn ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng tới gần.
Mặc dù không biết Sở Dực muốn làm gì, nhưng Trịnh Tâm Ngữ vẫn ngây ngốc đi lại.
Sở Dực mặc dù phải ngồi xe lăn, nhưng tướng hắn cao raó, so với một tiểu cô nương như Trịnh Tâm Ngữ, hắn cũng đã cao tới cổ nàng. Trịnh Tâm Ngữ vừa tới gần, Sở Dực liền dễ dàng đem Trịnh Tâm Ngữ kéo xuống, để nàng dựa vào lòng mình, bàn tay thì vuốt vuốt đầu nàng, nhẹ giọng nói:" Không sao, có ta ở đây.”
Khi Sở Dực kéo nàng xuống, Trịnh Tâm Ngữ rất là bất ngờ, khi khoang mũi ngập tràn mùi đàn hương của ai kia, hai má Trịnh Tâm Ngữ nóng lên, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng Sở Dực lại dùng sức rất lớn, khiến nàng không thể thoát ra được. Đang lúc muốn lên tiếng hỏi thử hắn bị làm sao, thì lại nghe giọng nói của hắn, không có châm chọc, không có lạnh lùng, chỉ có vô hạn ôn nhu nói “ không sao, có ta ở đây.”
Đây là, an ủi nàng sao, vì Xích Lung vương với Du cô nương được đoàn tụ, nên bây giờ, hắn sợ nàng thương tâm sao. Cảm nhận được lòng ngực ấm áp của hắn, từng ngón tay hắn đang vỗ về nàng, Trịnh Tâm Ngữ bất giác nghĩ, có lẽ, dự dịu dàng mà nàng luôn muốn cảm nhận được, không nhất thiết đến từ Xích Lung vương, sự dịu dàng ấy, trong giây phút này đây, nàng đã cảm nhận được rồi.
Tuy biết hắn đang hiểu lầm, nhưng nàng cũng không muốn lên tiếng giải thích. Hiếm lắm mới có thể chiếm tiện nghi của hắn, nàng mới không ngu đâu. Vì vậy Trịnh Tâm Ngữ càng ra sức cọ cọ vào lòng Sở Dực, khiến hắn tưởng nàng đang ủy khuất, bàn tay lại càng ôm chặt nàng hơn.
*-*
Sở Hiên cũng không đưa Du Tử Khâm đi đâu, mà hắn lập tức đưa Du Tử Khâm trở về Đào Uyển trong Xích Lung vương phủ. Lúc hắn vào, vì là dùng khinh công, nên không kề kinh động đến ai, vì vậy cả vương phủ vẫn chưa biết gì về sự xuất hiện của Du Tử Khâm.
Tuy được Sở Hiên ôm trong lòng, nàng chỉ có thể nhìn thoáng qua cảnh vật của Đào Uyển, nhưng Du Tử Khâm không nén nỗi xúc động, hắn vẫn chưa hề quên nàng. 10 năm nay, ngày ngày nhìn ngắm khung cảnh như vậy, hắn nghĩ gì, 10 năm, không có nàng bên cạnh bầu bạn, hắn tịch mịch biết bao nhiêu.
Vừa vào phòng, Sở Hiên liền bất ngờ đặt Du Tử khâm lên giường, sau đó như hổ nhào tới, ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, hôn tới tấp.
Du Tử Khâm cũng rất bất ngờ, vốn muốn phảng kháng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hằn của hắn, dù đang hôn môi nhưng vẫn nhìn chằm chằm mình, như sợ mình biến mất, Du Tử Khâm đành thôi, để mặc Sở Hiên tùy ý giày xéo.
Sở Hiên hôn rất bá đạo, mạnh mẽ, không giống như sự dịu dàng mà hắn bẫn luôn thể hiện trước mặt nàng. Hắn dùng lực mút mạnh, cường thế cuốn lấy lưỡi của nàng, khuấy động trong khoang miệng nàng, không để cho Du Tử khâm có thời gian thở.
Phát tiết hồi lâu, hắn mới bình tĩnh lại, buông tha cho Du Tử Khâm đang thở dốc, đôi môi bị cắn đến sưng tấy lên, còn chảy máu. Hắn dịu dàng liếm lấy vết máu trên môi nàng, nhìn tiểu nhân nhi trong ngực, hắn cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng, nàng cũng đã trở về.
Đợi cho Du Tử Khâm không còn thở dốc nữa, hắn mới mở miệng nói:” Tại sao bây giờ nàng mới xuất hiện, ta đã chờ rất lâu, đến nỗi, ta sắp không kiên nhẫn nữa rồi.”
Giọng Sở Hiên rất bình tĩnh, nhưng Du Tử Khâm biết, 10 năm qua, hắn trải qua không hề dễ dàng. Nhưng nàng cũng không muốn như vậy, nếu được, nàng ước gì có thể bay ngay tới bân cạnh hắn, nhưng nàng không thể.
Du Tử Khâm bắt đầu nhỏ giọng kể về những việc nàng đã trải qjua trong thời gian qua.
Thực ra, Du Tử Khâm mới tỉnh lại cách đây hai năm trước. Lúc đó, nhìn hoàn cảnh xung quanh cộng thêm việc nàng đã sống lại, trên người không có thương tích, nàng đã biết, mình đang ở tại Hồ Nhật Nguyệt.
Nhưng sau đó, nhìn xung quanh bị bao vây bởi những vách đá, nàng lại không biết phải ra ngoài như thế nào. Du Tử Khâm đành phải ở trong đó 11 tháng. Trong 11 tháng, nàng sống bằng cách uống nước hồ, và luôn cố gắng tìm cách ra, Du Tử Khâm nghĩ, nàng đã có thể vào được, tất nhiên phải có con đường nào đó.
Cuối cùng, vào một ngày, nàng đã có thể tìm được đường ra, thì ra, phải dùng máu của mình, mới mở được cánh cửa hanh dẫn tới hồ.
Sau khi ra ngoài, nhìn hai bên là hai vách núi đá cao ngất ngưỡng, như không thấy được tận cùng, Du Tử Khâm lại lâm vào tuyệt vọng. Qua vài ngày suy nghĩ, một hy vọng chợt lóe lên trong đầu Du Tử Khâm.
Bộ tộc Thần Nhãn luôn canh giữ hồ Nhật Nguyệt, thì nhất định phải ở đâu đó gần Hồ, thời thời khắc khắc canh giữ bên hồ. Tuy nàng không biết vì sao mình lại xuất hiện tại Đào Hoa Sơn, nhưng nàng không muốn suy nghĩ nữa, đây là hy vọng duy nhất của nàng, nàng đã không còn cách nào khác.
Vì vậy, buổi sáng, Du Tử Khâm lang thang khắp nơi tim kiếm nơi ở của bộ tộc Thần Nhãn, buổi tối, nàng lại vào trong hang động nghỉ ngơi, uống nước hồ.
Không biết có phải là do tổn thương hay không, năng lực của Du Tử Khâm vẫn chưa khôi phục được, vì vậy, nàng vẫn không có cách nào nhìn thấy Sở Hiên.
Hoa Sơn Trà: mọi người muốn bù nhưng Trà không có thời gian đánh máy a.
ai đang đợi thịt cũng đừng quá thất vọng nhé, sắp có rồi.
/65
|