Trong lúc vẫn còn chìm sâu trong những lời trách cứ cùng giọt nước mắt cay nghiệt, tôi bỗng thấy có một cơn đau nóng rát truyền đến từ má mình. Rồi ngay khi hãy còn bàng hoàng không biết chuyện gì đang xảy ra thì Băng Nhi đã đè trên người tôi mà hét to:
“Cậu tỉnh chưa? Khóc đủ chưa? Trách tôi đủ chưa? Tôi không cần biết anh ta là gì của cậu! Tôi chỉ cần cậu nhìn nhận sự thật là anh ta ĐÃ CHẾT và tôi chỉ đơn giản là cứu sống cậu thôi! Cậu muốn cùng anh ta trở về? Cậu tin rằng anh ta vẫn còn là con người? Hah, ngu xuẩn! Cậu nghĩ cái mớ suy nghĩ đó của cậu là sự thật chắc! Anh ta đã không còn là bầu trời hay giấc mơ của cậu kể từ khi biến thành cái thứ kinh tởm đó rồi! Cậu là người hiểu rõ điều đó nhất mà đúng không, Diệp Gia Ái?”
“...” Tôi mở to mắt nhìn Băng Nhi, phút chốc không biết nên trả lời thế nào… Toàn thân như hóa đá trong khi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi… Cứ đơ người ra nhìn gương mặt hằn rõ tia tức giận xen lẫn lo âu của cô…
Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, xong chợt rời khỏi người tôi, liền xoay lưng đi trong khi miệng nhả ra bốn chữ:
“Cậu suy nghĩ đi.”
Sau đó bỏ mặc tôi nằm ngơ ngác trên nền đất lạnh, chỉ khẽ cầm lấy cây rìu, chặt đứt những cành cây gần đó để làm củi và nhóm lên một ngọn lửa nhỏ.
Tôi mặc kệ nó mà tiếp tục òa khóc theo bản năng, cứ thế mà khóc đến khi thân xác rã rời...
Không biết đã bao lâu trôi qua… Tôi cũng dần dần bình tĩnh lại… Từng tiếng thút thít cũng không còn vang lên nữa...
Tôi đưa mắt nhìn ánh lửa bập bùng…
Lửa vẫn reo lên tí tách trong khi đốt cháy bó củi dưới thân mình theo lẽ tự nhiên… Lửa muốn cháy thì phải thiêu rụi gỗ - thứ không giống với nó, nếu không nó sẽ không thể cháy được. Cũng giống như anh, anh giờ đã là zombie - thứ không giống với loài người và đe dọa sự sống của tôi, thế thì Băng Nhi giết anh ấy cũng là lẽ tự nhiên thôi mà… Vậy thì tại sao tôi lại nổi nóng với cô ấy cơ chứ? Tôi hết nhìn ánh lửa sáng rực rồi lại nhìn thi thể của anh với cái đầu rơi bên cạnh, mái tóc nâu vàng rũ xuống lấp đi đôi mắt đẹp đẽ của anh - thứ khiến tim tôi loạn nhịp...
Tại sao khi nãy viễn cảnh tươi đẹp của ký ức lại ùa về trong tôi? Tại sao tôi lại tiến về phía anh khi mà bản thân mình biết rõ rằng anh đã không còn là con người? Aizz rối quá, đau quá… Tôi chẳng muốn nghĩ nữa… Chỉ muốn chết quách đi cho rồi thôi…
Đang trong lúc rối bời, tôi bỗng nhận ra khóe môi mình nhói đau, liền vô thức đưa tay sờ vào…
Ôi mẹ ơi, là máu! Môi tôi chảy máu luôn rồi! Aizz Băng Nhi, cậu có cần mạnh tay vậy không chứ? Tôi nhăn mặt, mà tôi cũng thấy mình hay thật, cô ấy tát tôi tám kiếp trước rồi mà giờ tôi mới nhận ra môi mình chảy máu. Oài, điên mất thôi!
Chợt có một mảnh vải đen chạm lên môi tôi, nhẹ nhàng lau đi vệt máu lăn dài trên nó, rất dễ chịu, rất dịu dàng… Và không nói cũng biết, là Băng Nhi đang lau máu ở khóe môi cho tôi…
“Có đau lắm không?” Bốn chữ đó khẽ rơi khỏi môi cô, thật nhẹ nhàng…
Tôi nhìn mái tóc đen thuần rũ dài xuống đó, đôi mắt mở to đến khó hiểu. Cô ấy là người đánh tôi, cũng là người lau đi vết thương cho tôi. Lạ quá, nhưng dễ chịu quá…
“Kh… Không sao!” Tôi vô thức gạt tay cô ra, rồi lại co người lùi vào trong gốc cây gần đó.
“Uhm…” Băng Nhi nhìn tôi khoảng năm giây rồi nhả ra chữ đó, tiếp tục cho củi vào ngọn lửa kia, dĩ nhiên là xoay lưng về phía tôi.
Tôi vùi mũi vào đôi tay ôm gọn lấy đầu gối của mình, lặng lẽ nhìn cô ấy từ phía sau. Bóng lưng dịu dàng thân thuộc, làn tóc ánh máu xõa xuống lấp đi đôi vai mịn, cái vái đen phủ ngang đùi lại bị xé mất một mảnh khiến tôi nhận ra cô ấy đã xé váy mình để lau máu cho tôi. Thân thể chằn chịt vết thương, cái bóng lưng bị nhàu nát bởi những vết máu xô lệch… Ánh máu ở lưỡi rìu cũng rực lên giữa đêm tối.
Băng Nhi, cậu đã luôn tìm kiếm tớ sao? Đến mức thân thể ra nông nỗi này ư?
Cậu có bị ngốc không vậy?
Nhìn cô ấy chỉ vì tôi mà khiến bản thân trở nên như vậy, tôi không khỏi nhíu mày… Cũng cảm thấy có lỗi nữa, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào...
Ba mươi phút sau…
Băng Nhi vẫn chọc chọc khúc củi vào trong đống lửa còn tôi thì vẫn cứ nhìn cô ấy từ sau… Aizz tôi muốn bắt chuyện với cô ấy quá, im im vầy hoài sao chị nổi trời?
Ba mươi phút sau nữa…
Cô ấy chặt thêm củi khô, tuy nhiên vẫn bơ tôi thẳng thừng.
. . .
Mười lăm phút sau sau nữa…
“Này, Băng Nhi…” Tôi đã không chịu nổi cái bầu không khí chỉ toàn tiếng suối reo cùng tiếng tí tách của lửa nữa, bèn bước đến cạnh Băng Nhi, kéo kéo tay áo cô ấy.
“Cậu thông suốt rồi sao?” Cô ấy vẫn không nhìn tôi, chỉ ném thêm một khúc củi vào trong lửa.
“Tớ… Tớ xin lỗi… Khi nãy tớ không nên kích động như vậy…” Tôi rụt cổ, xụ má hối lỗi.
Băng Nhi xoay lại nhìn đôi mắt sưng húp của tôi hồi lâu, rồi lại lia mắt đến vết thương nhỏ ở môi tôi do cái tát của mình gây nên, sau đó liền thở dài mà lặp lại câu hỏi khi nãy:
“Còn đau không?”
Tôi khẽ sờ môi mình, bất giác nhăn mặt rồi lại cố gượng cười:
“Không.. Không đ...”
Chữ “đau” còn chưa kịp rơi khỏi môi tôi, đã thấy đôi môi đỏ mọng của cô chỉ cách mình có… có… 1cm! Giờ chỉ cần nhích đến một tí nữa là… là… Là tôi sẽ hôn cô ấy!
Thình thịch… Thình thịch…
Tôi cứ trơ ra đó mà nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú chỉ cách mình có 1cm kia…
….
Nhưng tất cả chỉ có thế, bởi cô ấy chỉ có ý định thổi vào vết thương để tôi đỡ đau mà thôi.
Trời ạ, Diệp Gia Ái, đâu phải kề sát nhau là hôn đâu cơ chứ? Sao tim mày cứ đập tưng lên thế kia? Ôi ôi ôi, mặt tôi lại hóa cà chua chín nữa rồi. Chết mất, chết mất thôi...
Hm… Cơ mà hơi thở của cô ấy dễ chịu thật, không những vậy mà còn thoang thoảng hương bạc hà dịu nhẹ nữa. Thích quá, luồng hơi thở ấm áp đó không những làm môi tôi hết đau, mà còn xoa dịu phần nào vết nứt trong tim tôi…
Thổi được một lúc, cô khẽ dứt ra… Sau đó liền giật giật khóe môi khi thấy gương mặt như bay lên đến tận chín tầng mây của tôi, kinh hãi nhìn trong khi nói:
“N... Này, cậu đỡ đau chưa vậy?”
Câu nói của Băng Nhi khiến tôi bừng tỉnh, lập tức rời khỏi trạng thái Tây Phương cực lạc:
“Hơ.. Oh uhm.. Tớ hết đau rồi, cảm ơn cậu.”
Thấy nụ cười gượng gạo của tôi, cô ấy chỉ buông ra một chữ: “Ngốc.” khiến tôi đứng hình.
Nhưng mà trạng thái đứng hình đó cũng bị cô phá vỡ bằng câu kế tiếp:
“Phiền phức thật! Nhưng đây là người yêu của cậu đúng không? Tôi phải mau chôn anh ta thôi, nếu không cậu sẽ lại đè tôi mất.”
Vế cuối của cô ấy khiến tôi bĩu môi, mặt xụ sát xuống tận đất… Đè cái gì mà đè chứ, khi nãy cậu cũng vừa mới đè tớ còn gì? Nhưng mà cậu ác lắm, giết người yêu của tớ, giờ lại tự động giúp tớ chôn anh ấy, sau này tớ biết phải dùng bộ mặt nào đối diện với cậu đây?
Vừa nghĩ xong, đã thấy Băng Nhi dùng một thanh gỗ dẹp đào lớp đất cạnh thi thể anh lên. Mặc kệ đất có cứng cỡ nào, cô ấy vẫn dốc sức mà đào khiến tôi không khỏi động lòng, bèn lấy thêm một thanh gỗ mà giúp cô.
Đêm đó, dưới ánh trăng vằng vặc, có hai con người cắm cúi đào từng tấc đất để tạo thành một cái hố nhỏ đủ chứa thi thể anh, họ chăm chú đào mà không nói một lời, mặc cho giọt mồ hôi mặn chát tuôn trên trán, bết cả vào làn tóc dịu dàng… Giữa màn đêm u tịch có tiếng đất bị xới lên nghe vừa khô khốc, lại vừa ngập tràn yêu thương…
Trong lúc đào, ánh mắt của tôi và Băng Nhi vô thức chạm nhau, rồi lại cắm cúi mà đào tiếp, không ai bảo với ai một lời, nhưng tôi thật sự cảm nhận được hơi ấm từ trái tim cô… Có thể tôi đã mất đi anh - người thân duy nhất của mình, nhưng ông trời lại cho tôi gặp lại Băng Nhi - người mang hơi ấm lạ kỳ đến cho tôi, bằng góc nhìn nào đó, tôi thấy mình may mắn khi có thể gặp lại cô ấy, hi hi.
“Yost, như vậy được rồi.” Cô nói rồi cắm mạnh thanh gỗ xuống đất, nhoẻn miệng cười.
“Uhm..” Tôi nhìn cái hố dài khoảng 180cm - tương đương chiều cao của anh, môi bất giác nở nụ cười theo.
“Chúng ta đặt anh ấy vào đi… Cậu phần đầu, tớ phần chân nha.” Tôi nhìn thi thể anh rồi lại nhìn Băng Nhi, nói. Sở dĩ tôi đòi phần chân là vì tôi sợ phải đối mặt với việc anh chết với cái đầu bị chém đứt lìa…
Cô ấy nhìn tôi rồi gật đầu: “Được.”
Và thế là tôi cùng Băng Nhi nhanh nâng người anh lên, Í ẹ, tôi biết anh to con nhưng mà có cần nặng vậy không chứ! Cỡ này tầm 70kg chứ ít gì! Nặng như heo vậy mà lúc sống cứ lảm nhảm bảo tôi là “vịt lai heo”! Có anh mới là heo mọi chính hiệu đó! Nặng khiếp!
Vừa nghĩ xong, tôi liền cúi mặt xuống, vì “heo” của tôi đã chết rồi còn đâu…
Hành động đó của tôi đã được Băng Nhi thu gọn vào tầm mắt, cô ấy cất giọng nói:
“Cậu có đau đi chăng nữa thì anh ta cũng chết rồi, giờ mau đặt anh ta xuống đi.”
“À uhm…” - Nghe vậy, tôi vậy bừng tỉnh mà gật gù.
Nói xong, tôi cùng Băng Nhi người phần đầu, người phần chân từ từ đặt anh vào trong hố, vừa khít. Sau đó cô ấy nhặt cái đầu rớm máu bị hoại tử của anh, đặt ráp vào phần cổ máu me.
Xong chuyện, chúng tôi cùng nhau lấp đất lại rồi chắp tay nguyện cầu.
Ngay khi thả tay ra, tôi nhìn chăm chăm vào cây thánh giá được ghép lại bởi hai thanh gỗ cắm trên mộ, trong lòng rạo rực biết bao dòng cảm xúc.
Anh đã từng là người yêu em nhất, nhưng có lẽ chuyện tình chúng ta nên kết thúc ở đây thôi...
Tạm biệt anh, Lâm Phong.
“Cậu tỉnh chưa? Khóc đủ chưa? Trách tôi đủ chưa? Tôi không cần biết anh ta là gì của cậu! Tôi chỉ cần cậu nhìn nhận sự thật là anh ta ĐÃ CHẾT và tôi chỉ đơn giản là cứu sống cậu thôi! Cậu muốn cùng anh ta trở về? Cậu tin rằng anh ta vẫn còn là con người? Hah, ngu xuẩn! Cậu nghĩ cái mớ suy nghĩ đó của cậu là sự thật chắc! Anh ta đã không còn là bầu trời hay giấc mơ của cậu kể từ khi biến thành cái thứ kinh tởm đó rồi! Cậu là người hiểu rõ điều đó nhất mà đúng không, Diệp Gia Ái?”
“...” Tôi mở to mắt nhìn Băng Nhi, phút chốc không biết nên trả lời thế nào… Toàn thân như hóa đá trong khi giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi… Cứ đơ người ra nhìn gương mặt hằn rõ tia tức giận xen lẫn lo âu của cô…
Cô ấy nhìn tôi một lúc lâu, xong chợt rời khỏi người tôi, liền xoay lưng đi trong khi miệng nhả ra bốn chữ:
“Cậu suy nghĩ đi.”
Sau đó bỏ mặc tôi nằm ngơ ngác trên nền đất lạnh, chỉ khẽ cầm lấy cây rìu, chặt đứt những cành cây gần đó để làm củi và nhóm lên một ngọn lửa nhỏ.
Tôi mặc kệ nó mà tiếp tục òa khóc theo bản năng, cứ thế mà khóc đến khi thân xác rã rời...
Không biết đã bao lâu trôi qua… Tôi cũng dần dần bình tĩnh lại… Từng tiếng thút thít cũng không còn vang lên nữa...
Tôi đưa mắt nhìn ánh lửa bập bùng…
Lửa vẫn reo lên tí tách trong khi đốt cháy bó củi dưới thân mình theo lẽ tự nhiên… Lửa muốn cháy thì phải thiêu rụi gỗ - thứ không giống với nó, nếu không nó sẽ không thể cháy được. Cũng giống như anh, anh giờ đã là zombie - thứ không giống với loài người và đe dọa sự sống của tôi, thế thì Băng Nhi giết anh ấy cũng là lẽ tự nhiên thôi mà… Vậy thì tại sao tôi lại nổi nóng với cô ấy cơ chứ? Tôi hết nhìn ánh lửa sáng rực rồi lại nhìn thi thể của anh với cái đầu rơi bên cạnh, mái tóc nâu vàng rũ xuống lấp đi đôi mắt đẹp đẽ của anh - thứ khiến tim tôi loạn nhịp...
Tại sao khi nãy viễn cảnh tươi đẹp của ký ức lại ùa về trong tôi? Tại sao tôi lại tiến về phía anh khi mà bản thân mình biết rõ rằng anh đã không còn là con người? Aizz rối quá, đau quá… Tôi chẳng muốn nghĩ nữa… Chỉ muốn chết quách đi cho rồi thôi…
Đang trong lúc rối bời, tôi bỗng nhận ra khóe môi mình nhói đau, liền vô thức đưa tay sờ vào…
Ôi mẹ ơi, là máu! Môi tôi chảy máu luôn rồi! Aizz Băng Nhi, cậu có cần mạnh tay vậy không chứ? Tôi nhăn mặt, mà tôi cũng thấy mình hay thật, cô ấy tát tôi tám kiếp trước rồi mà giờ tôi mới nhận ra môi mình chảy máu. Oài, điên mất thôi!
Chợt có một mảnh vải đen chạm lên môi tôi, nhẹ nhàng lau đi vệt máu lăn dài trên nó, rất dễ chịu, rất dịu dàng… Và không nói cũng biết, là Băng Nhi đang lau máu ở khóe môi cho tôi…
“Có đau lắm không?” Bốn chữ đó khẽ rơi khỏi môi cô, thật nhẹ nhàng…
Tôi nhìn mái tóc đen thuần rũ dài xuống đó, đôi mắt mở to đến khó hiểu. Cô ấy là người đánh tôi, cũng là người lau đi vết thương cho tôi. Lạ quá, nhưng dễ chịu quá…
“Kh… Không sao!” Tôi vô thức gạt tay cô ra, rồi lại co người lùi vào trong gốc cây gần đó.
“Uhm…” Băng Nhi nhìn tôi khoảng năm giây rồi nhả ra chữ đó, tiếp tục cho củi vào ngọn lửa kia, dĩ nhiên là xoay lưng về phía tôi.
Tôi vùi mũi vào đôi tay ôm gọn lấy đầu gối của mình, lặng lẽ nhìn cô ấy từ phía sau. Bóng lưng dịu dàng thân thuộc, làn tóc ánh máu xõa xuống lấp đi đôi vai mịn, cái vái đen phủ ngang đùi lại bị xé mất một mảnh khiến tôi nhận ra cô ấy đã xé váy mình để lau máu cho tôi. Thân thể chằn chịt vết thương, cái bóng lưng bị nhàu nát bởi những vết máu xô lệch… Ánh máu ở lưỡi rìu cũng rực lên giữa đêm tối.
Băng Nhi, cậu đã luôn tìm kiếm tớ sao? Đến mức thân thể ra nông nỗi này ư?
Cậu có bị ngốc không vậy?
Nhìn cô ấy chỉ vì tôi mà khiến bản thân trở nên như vậy, tôi không khỏi nhíu mày… Cũng cảm thấy có lỗi nữa, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào...
Ba mươi phút sau…
Băng Nhi vẫn chọc chọc khúc củi vào trong đống lửa còn tôi thì vẫn cứ nhìn cô ấy từ sau… Aizz tôi muốn bắt chuyện với cô ấy quá, im im vầy hoài sao chị nổi trời?
Ba mươi phút sau nữa…
Cô ấy chặt thêm củi khô, tuy nhiên vẫn bơ tôi thẳng thừng.
. . .
Mười lăm phút sau sau nữa…
“Này, Băng Nhi…” Tôi đã không chịu nổi cái bầu không khí chỉ toàn tiếng suối reo cùng tiếng tí tách của lửa nữa, bèn bước đến cạnh Băng Nhi, kéo kéo tay áo cô ấy.
“Cậu thông suốt rồi sao?” Cô ấy vẫn không nhìn tôi, chỉ ném thêm một khúc củi vào trong lửa.
“Tớ… Tớ xin lỗi… Khi nãy tớ không nên kích động như vậy…” Tôi rụt cổ, xụ má hối lỗi.
Băng Nhi xoay lại nhìn đôi mắt sưng húp của tôi hồi lâu, rồi lại lia mắt đến vết thương nhỏ ở môi tôi do cái tát của mình gây nên, sau đó liền thở dài mà lặp lại câu hỏi khi nãy:
“Còn đau không?”
Tôi khẽ sờ môi mình, bất giác nhăn mặt rồi lại cố gượng cười:
“Không.. Không đ...”
Chữ “đau” còn chưa kịp rơi khỏi môi tôi, đã thấy đôi môi đỏ mọng của cô chỉ cách mình có… có… 1cm! Giờ chỉ cần nhích đến một tí nữa là… là… Là tôi sẽ hôn cô ấy!
Thình thịch… Thình thịch…
Tôi cứ trơ ra đó mà nhìn chăm chăm vào gương mặt thanh tú chỉ cách mình có 1cm kia…
….
Nhưng tất cả chỉ có thế, bởi cô ấy chỉ có ý định thổi vào vết thương để tôi đỡ đau mà thôi.
Trời ạ, Diệp Gia Ái, đâu phải kề sát nhau là hôn đâu cơ chứ? Sao tim mày cứ đập tưng lên thế kia? Ôi ôi ôi, mặt tôi lại hóa cà chua chín nữa rồi. Chết mất, chết mất thôi...
Hm… Cơ mà hơi thở của cô ấy dễ chịu thật, không những vậy mà còn thoang thoảng hương bạc hà dịu nhẹ nữa. Thích quá, luồng hơi thở ấm áp đó không những làm môi tôi hết đau, mà còn xoa dịu phần nào vết nứt trong tim tôi…
Thổi được một lúc, cô khẽ dứt ra… Sau đó liền giật giật khóe môi khi thấy gương mặt như bay lên đến tận chín tầng mây của tôi, kinh hãi nhìn trong khi nói:
“N... Này, cậu đỡ đau chưa vậy?”
Câu nói của Băng Nhi khiến tôi bừng tỉnh, lập tức rời khỏi trạng thái Tây Phương cực lạc:
“Hơ.. Oh uhm.. Tớ hết đau rồi, cảm ơn cậu.”
Thấy nụ cười gượng gạo của tôi, cô ấy chỉ buông ra một chữ: “Ngốc.” khiến tôi đứng hình.
Nhưng mà trạng thái đứng hình đó cũng bị cô phá vỡ bằng câu kế tiếp:
“Phiền phức thật! Nhưng đây là người yêu của cậu đúng không? Tôi phải mau chôn anh ta thôi, nếu không cậu sẽ lại đè tôi mất.”
Vế cuối của cô ấy khiến tôi bĩu môi, mặt xụ sát xuống tận đất… Đè cái gì mà đè chứ, khi nãy cậu cũng vừa mới đè tớ còn gì? Nhưng mà cậu ác lắm, giết người yêu của tớ, giờ lại tự động giúp tớ chôn anh ấy, sau này tớ biết phải dùng bộ mặt nào đối diện với cậu đây?
Vừa nghĩ xong, đã thấy Băng Nhi dùng một thanh gỗ dẹp đào lớp đất cạnh thi thể anh lên. Mặc kệ đất có cứng cỡ nào, cô ấy vẫn dốc sức mà đào khiến tôi không khỏi động lòng, bèn lấy thêm một thanh gỗ mà giúp cô.
Đêm đó, dưới ánh trăng vằng vặc, có hai con người cắm cúi đào từng tấc đất để tạo thành một cái hố nhỏ đủ chứa thi thể anh, họ chăm chú đào mà không nói một lời, mặc cho giọt mồ hôi mặn chát tuôn trên trán, bết cả vào làn tóc dịu dàng… Giữa màn đêm u tịch có tiếng đất bị xới lên nghe vừa khô khốc, lại vừa ngập tràn yêu thương…
Trong lúc đào, ánh mắt của tôi và Băng Nhi vô thức chạm nhau, rồi lại cắm cúi mà đào tiếp, không ai bảo với ai một lời, nhưng tôi thật sự cảm nhận được hơi ấm từ trái tim cô… Có thể tôi đã mất đi anh - người thân duy nhất của mình, nhưng ông trời lại cho tôi gặp lại Băng Nhi - người mang hơi ấm lạ kỳ đến cho tôi, bằng góc nhìn nào đó, tôi thấy mình may mắn khi có thể gặp lại cô ấy, hi hi.
“Yost, như vậy được rồi.” Cô nói rồi cắm mạnh thanh gỗ xuống đất, nhoẻn miệng cười.
“Uhm..” Tôi nhìn cái hố dài khoảng 180cm - tương đương chiều cao của anh, môi bất giác nở nụ cười theo.
“Chúng ta đặt anh ấy vào đi… Cậu phần đầu, tớ phần chân nha.” Tôi nhìn thi thể anh rồi lại nhìn Băng Nhi, nói. Sở dĩ tôi đòi phần chân là vì tôi sợ phải đối mặt với việc anh chết với cái đầu bị chém đứt lìa…
Cô ấy nhìn tôi rồi gật đầu: “Được.”
Và thế là tôi cùng Băng Nhi nhanh nâng người anh lên, Í ẹ, tôi biết anh to con nhưng mà có cần nặng vậy không chứ! Cỡ này tầm 70kg chứ ít gì! Nặng như heo vậy mà lúc sống cứ lảm nhảm bảo tôi là “vịt lai heo”! Có anh mới là heo mọi chính hiệu đó! Nặng khiếp!
Vừa nghĩ xong, tôi liền cúi mặt xuống, vì “heo” của tôi đã chết rồi còn đâu…
Hành động đó của tôi đã được Băng Nhi thu gọn vào tầm mắt, cô ấy cất giọng nói:
“Cậu có đau đi chăng nữa thì anh ta cũng chết rồi, giờ mau đặt anh ta xuống đi.”
“À uhm…” - Nghe vậy, tôi vậy bừng tỉnh mà gật gù.
Nói xong, tôi cùng Băng Nhi người phần đầu, người phần chân từ từ đặt anh vào trong hố, vừa khít. Sau đó cô ấy nhặt cái đầu rớm máu bị hoại tử của anh, đặt ráp vào phần cổ máu me.
Xong chuyện, chúng tôi cùng nhau lấp đất lại rồi chắp tay nguyện cầu.
Ngay khi thả tay ra, tôi nhìn chăm chăm vào cây thánh giá được ghép lại bởi hai thanh gỗ cắm trên mộ, trong lòng rạo rực biết bao dòng cảm xúc.
Anh đã từng là người yêu em nhất, nhưng có lẽ chuyện tình chúng ta nên kết thúc ở đây thôi...
Tạm biệt anh, Lâm Phong.
/47
|