TÁCH
Chợt cô gái ngồi bàn đầu hướng điện thoại về phía tôi, nhanh chụp lại khoảnh khắc ngơ hơn con nai tơ đó của tôi.
“Hmm ảnh độc đáo đấy!” Cô ấy gật gù.
“Ánh Nguyệt, chị chụp luôn cả bộ mặt ngây ngốc đó á?” Cô gái đeo kính làm mặt kinh ngạc.
“Hề hề, ảnh hiếm phải chụp chứ em! Xem như chào người mới đi!” Nói rồi cô ấy vẫy tay trước tôi: “Chào Gia Ái, chúc mừng em an toàn đến được đây!”
“Hơ vâng… Chào.. Chào chị!” Mặc dù chẳng biết vì sao cô gái kia lại gọi cô ấy là chị nhưng tôi vẫn cứ theo tục mà hành động vậy. Có gì hỏi Băng Nhi sau.
Tôi vô thức nhìn sang Băng Nhi và nhanh chóng nhận ra cô ấy đã gắn headphone vào tai, chìm đắm vào điệu nhạc tự bao giờ.
Ánh Nguyệt nhìn tôi cười rồi lại nhìn về phía chỗ ngồi của Tịnh Y.
“Trên đời này không phải chỉ có duy nhất một loại zombie như em biết, mà còn nhiều loại zombie khác nữa. Zombie khổng lồ này, zombie tốc độ này, zombie bất tử này, và mọi người gần đây đang đặt ra câu hỏi: ‘Liệu có tồn tại zombie cải trang thành người không?’”
Chị ấy lại nhìn sâu vào mắt tôi, tiếp:
“Rồi không biết ai là người đầu tiên khởi xướng, nhưng tin đồn Dương Tịnh Y chính là zombie đã lan khắp trường. À mà cũng không đúng, phải nói là những học sinh may mắn còn sống sót ở đây cơ.”
Câu nói của chị ấy bỗng khiến tôi hoang mang. Nếu… Nếu Dương Tịnh Y thật sự là zombie thì…
“Ha ha, nhưng mà em đừng có tin lời đồn đó, chỉ là do cái lũ sửu nhi này không có trò gì chơi nên tung tin bậy bạ ấy mà! Yên tâm yên tâm đi, Tịnh Y không phải zombie đâu, dù cậu ấy rất lạnh lùng. Hơn nữa chị cũng không thấy gì bất thường ở cậu ấy.” Nhận thấy nét mặt sợ sệt của tôi, chị ấy lập tức xua tay chữa lại.
“À… Ra là vậy… Thế còn.. Zombie bất tử là sao chị?” Tuy hai loại zombie kia tôi vẫn chưa gặp nhưng nghe tên cũng biết nó là gì, và ít ra cũng có cách đối phó, còn zombie bất tử thì…
“Zombie bất tử là loại zombie cực kỳ nguy hiểm. Nhưng mà theo đạo hạnh của bổn tọa á thì… Muốn tiêu diệt nó chỉ có một cách thôi. Đó chính là tìm ra lõi của nó, mà lõi của nó không bao giờ cố định. Thế nên việc tìm ra nó hầu như là bất khả thi. Bổn tọa khuyên cậu khi gặp nó thì nên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách a.” Cô gái ngồi thiền trên bàn, mặt vẽ vời đủ loại bùa chú đáp lời tôi trong khi mắt vẫn nhắm tịt ra vẻ thần bí.
“Tiểu Kiều à, mình nghĩ cậu nói cậu search google thì đáng tin hơn đó.” Cô gái với mái tóc nâu cắt ngắn búng trán Tiểu Kiều, nói.
Còn tôi thì đơ toàn tập.
Ở đây… Có Internet á?
“Ớ, cái ả tiện nhân này! Sao nhà ngươi dám hành hung bổn tọa hả?” Tiểu Kiều phùng mang trợn má nhìn cô gái kia.
“Thôi thôi im lặng nào, bộ mấy đứa định khủng hoảng tinh thần Gia Ái à? Mấy đứa xem, mặt con bé nghệch cả ra rồi này!” Cô Trịnh gõ mạnh thước xuống bàn khiến tất cả, bao gồm cả tôi giật bắn người. Chỉ trừ Tiểu Băng Nhi điềm tĩnh hơn người là vẫn vô tư nghe nhạc a.
Vốn tôi đã ngơ với cái vụ có Internet nay lại thêm cú gõ thước của cô khiến mặt tôi càng ngơ hơn.
Cả đám nhìn lên bộ mặt ngơ hơn cả chữ “ngơ” của tôi, liền im bặt mà dùng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn cô Trịnh.
Cô hài lòng nhìn cái đám “quỷ nhỏ” đã ngoan ngoãn nghe lời này, liền xoay sang nhìn tôi cười:
“Nào, giờ thì với mục đích cao cả là giảm bớt cái sự “ngơ” của em, tôi sẽ dẫn em đi tham quan một lượt nơi này, em thắc mắc điều gì cứ hỏi tôi. Còn giờ thì mau đi theo tôi.”
Nói rồi cô chậm rãi bước ra ngoài, tôi cũng bước theo cô.
“Bye bye~, tham quan trường vui vẻ nhá Gia Ái.” Câu nói đó vang lên trước khi tôi khuất bóng.
Cô Trịnh dẫn tôi đi dọc theo dãy hành lang của trường, những sợi dây đèn rực rỡ, đủ mọi màu sắc chạy dọc trên tường, những chùm bóng bay được buộc gọn ở cửa mỗi lớp, nơi đây được trang hoàng lộng lẫy như mở hội vậy.
Thấy tôi bất ngờ ngó ngang ngó dọc, cô liền dừng lại, nhìn xuống những con zombie bên dưới thông qua lớp cửa kính mà nói:
“Đại dịch zombie nổ ra ngay khi chúng tôi đang mở lễ hội trường, thế nên chúng tôi đã không hề phòng bị dẫn đến kết quả hơn 90% học sinh của trường thiệt mạng. Hiện trường chúng ta chỉ còn 32 em sống sót nếu tính cả em.”
Nhận thấy sự đau xót trong giọng nói của cô, tôi chợt lặng người đi…
Xem ra tôi không phải là người đau khổ nhất trong chuỗi đau khổ này. Đứng nhìn hơn 90% học sinh của trường mình bị zombie ăn thịt và biến thành zombie… Nỗi đau đó, chẳng khác nào tự lấy dao lóc thịt mình cả!
“Thế còn những giáo viên khác đâu rồi cô?”
Một khoảng lặng trào dâng…
“Hiện chỉ còn cô và thầy hiệu phó ở lại đây chăm sóc các em, thầy ấy đang ở phòng phát thanh của trường để thử xem phòng truyền thanh còn sử dụng được không. Những giáo viên còn lại một số thì bị zombie ăn thịt, số còn lại thì đã bỏ học sinh ở lại mà bỏ chạy. Em nhìn đi, những con zombie mặc áo sơmi hay váy công sở dưới kia chính là đồng nghiệp cũ của cô, họ vì bỏ chạy mà trở thành một trong số chúng đó.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô, liền bắt gặp một vài con zombie mặc áo sơmi, chiếc áo đã lấm lem máu, còn có một vài con cứ theo thói quen lúc sống mà liên tục sửa carvat đã bị xé nát phân nửa. Một vài con khác thì đang cầm gậy chỉ bảng hươ hươ vô định. Ai có thể chịu được cảnh chính những người thầy, người cô của mình luôn xem mình là miếng mồi ngon mà chực chờ xơi tái chứ? Thế giới này thật tàn nhẫn mà!
Nhìn thấy cảnh đó, giọt nước ấm nóng bỗng trào ra khỏi khóe mắt tôi, lăn dài tự bao giờ...
Thấy tôi khóc, cô liền đưa tôi một cái khăn tay.
Tôi cảm ơn cô rồi nhận lấy, khẽ lau đi hàng nước mắt.
“Em không thể sống trong thế giới này với trái tim yếu đuối như vậy đâu. Mà thôi, dẹp chuyện đó qua một bên đi. Những lời tôi sắp nói đây, em nhớ phải lắng nghe thật kỹ.” Cô nhấn mạnh rồi tiếp lời: “Giờ chúng ta sử dụng ngôi trường này làm nơi ở để tránh khỏi lũ zombie, các em sẽ ăn, giặt giũ và ngủ trong những lớp học, việc giặt giũ chúng ta sẽ xoay vòng, còn việc nguy hiểm như ra ngoài lấy lương thực, những vật dụng cần thiết thì chúng ta sẽ đi thành từng nhóm từ năm đến sáu người, mỗi lần một nhóm sẽ đi, em đã hiểu chưa?”
Sau khi nghe cô giải thích cặn kẽ, tôi liền gật lia lịa:
“Vâng, em hiểu rồi thưa cô. Nhưng mà… Em sẽ chung nhóm với ai vậy cô?” Tôi nói trong khi chỉ tay vào mặt mình, ngơ ngác nhìn cô.
Cô nhìn tôi cười:
“Em là do Băng Nhi mang về đây, dĩ nhiên em sẽ chung nhóm với em ấy rồi. Vừa hay vài hôm trước một thành viên trong nhóm em ấy bị zombie ăn thịt nên nhóm vẫn còn thiếu một người, em đến đúng lúc lắm đấy.”
“Ơ… Vâng ạ.” Tôi nhìn cô, gật đầu.
Nếu là trước đây, cô Trịnh sẽ không thản nhiên như vậy khi mất một học sinh. Nhưng giờ đây, tôi chắc chắn rằng cô đã quá quen với sự mất mát, đành phải giấu đau buồn mà gồng mình sống tiếp… Vì những học sinh còn lại của cô…
Trong lúc tôi suy nghĩ lung tung thì cô đã xoay người tiến bước. Thấy thế, tôi liền vội vã theo sau cô.
Cô Trịnh dẫn tôi đến một căn phòng với chi chít dây điện, giữa phòng là một cái máy to đùng cứ liên tục phát ra tiếng kêu “rè rè” khô khốc của máy móc, bên cạnh nó là một cô gái với mái tóc đen ngắn ôm trọn lấy quả đầu nhìn tôi cười. Trông cô ấy giống hệt một cây nấm di động vậy, và tôi chắc chắn làn da trắng mịn kia sẽ khiến lũ zombie thèm thuồng.
“Chào bạn, mình tên là Diệp Gia Ái, năm nay mình vừa tròn mười bảy tuổi. Mình là học sinh mới nên cũng không biết gì nhiều. Còn bạn, bạn tên gì?” Tôi nở nụ cười nhìn cô ấy trong khi giơ tay hình chữ V ra vẻ thân thiện.
Cô ấy vẫn cười nhìn tôi.
Một phút trôi qua…
Cô ấy vẫn chỉ đứng cười nhìn tôi…
“À bạn gì đó...ơi...” Tiếng RẦM bỗng vang lên cắt ngang câu nói của tôi.
Kéo theo nó là nhân ảnh một cô gái chống tay trên chồng sách to ụ, và tiếng động kinh trời đó là tiếng cô ấy đặt chồng sách lên bàn. Cô ấy trông khá mong manh, nhưng vẫn xinh ứ chịu được với mái tóc đen hơi xoăn xõa ngang vai, làn da thì trắng khỏi chê rồi! Cô ấy mang một đôi găng tay màu đen để lộ năm ngón tay ra ngoài, trông cực kỳ ngầu luôn!
Có một sự thật là…
Ở đây ai cũng xinh hết trừ tôi. Biết là ngẫu nhiên nhưng tại sao những cô gái sống sót ai cũng xinh lung linh thế này!!!!
. . .
Cơ mà tôi cũng sống => Tôi cũng xinh hớ hớ hớ.
Khi tôi đang lơ lửng lơ lửng tận chín tầng mây với cái logic cùn của mình, bỗng cô gái ấy lên tiếng giật ngược tôi trở lại thực tại:
“Nếu chị dám đụng một ngón tay vào An Nhiên, tôi giết!”
Nói rồi cô ấy đan tay vào tay An Nhiên, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi.
Câu nói đó khiến tôi bỗng rùng mình, da gà da vịt gì cũng nổi lên hết trơn, sởn cả gai óc luôn ấy! Hic, mặt dễ thương vậy mà hung dữ quá à!
“Eh…”
Trong lúc tôi đang luống cuống không biết nói sao thì cô Trịnh bỗng cất tiếng:
“Ồ, tôi cứ tưởng hôm nay em để con bé một mình ở đây chứ. Xem ra hai đứa không thể tách ra nhỉ.”
Đối mặt với cô Trịnh, cô ấy liền nở nụ cười tươi rói:
“Cô hiểu bọn em nhất mà!”
Cô cười nhìn họ rồi lại quay sang tôi:
“Đây chính là An Nhiên và An Vũ - hai học sinh lớp 10 duy nhất sống sót sau hôm đó, đồng thời cũng là hai học sinh thiên tài sáng chế ra máy phát điện cho chúng ta, hơn nữa các em ấy còn có thể tạo nên liên kết Internet tạm thời để thăm dò xem những người sống sót còn lại trên thế giới có thông tin gì hữu ích về zombie không nữa. Tuy nhiên nếu trạm máy chủ cuối cùng ở Mỹ bị zombie phá nát thì sẽ chẳng có Internet nào cả. Và hai em ấy cũng đã giúp chúng ta duy trì sự sống hằng ngày. Nhưng An Nhiên chẳng bao giờ nói chuyện cả, tất cả những thông điệp của em ấy đều được An Vũ truyền đạt cho chúng ta.” Nói đến đây, cô liền nháy mắt với tôi, nói nhỏ: “Nếu có ai động vào An Nhiên là An Vũ sẽ mang bộ mặt sát khí tràn trề đó đó, cô nghĩ em cũng nên biết điều này.”
“Oh… Uhm.. Vâng, em hiểu rồi ạ.” Tôi gật gù trong khi nhìn họ bằng cặp mắt ếch ngu ngơ, lòng thì không ngừng thán phục hai bé này.
Oh oh… Đúng là tài không đợi tuổi a.
“Chị có ý đồ gì mà nhìn An Nhiên với cái bản mặt kinh dị đó vậy hả? Bà cô già!” An Vũ vẫn chĩa ánh mắt hình viên đạn về phía tôi.
Hic hic… Ba chữ “bà cô già” của em nó khiến tôi sock toàn tập a~ .
An Vũ ơi An Vũ à! Sao em nỡ nói Diệp Gia Ái xinh đẹp mĩ miều này như vậy hả? Thật là đau lòng quá đi mà!
Tôi mím chặt môi, dùng ánh mắt cừu non long lanh lóng lánh nhìn em nó. Nhưng em nó liền phang cho tôi một tiếng “hứ” rồi quay mặt đi hướng khác khiến tôi như hóa đá tại chỗ. Ớ… Người gì đâu mà...
Còn An Nhiên thì không nói một lời mà chỉ cười tươi rói nhìn tôi.
“Đi thôi em, giờ chúng ta sẽ đến phòng giặt giũ, kho chứa thức ăn, khu phòng ngủ và phòng giải trí.” Cô nói rồi kéo tôi đi, miệng gắng nói câu cuối: “Hai em làm việc chăm chỉ nhé, nguồn điện duy nhất của chúng ta trông cả vào hai em đó!”
“Vâng.” An Vũ đáp lời cô còn An Nhiên thì vẫy tay tạm biệt chúng tôi, tôi cũng gắng ngoái đầu nhìn, vẫy tay lại và kết quả là có một nụ hôn rất ư là mặn nồng với… mép tường gần cửa!
Aizza, xui gì mà xui dữ vậy nữa không biết! Nụ hôn đầu đời của tôi!
À, mà chắc không phải nụ hôn đầu đâu ha, hôn tường mà, thôi bỏ đi bỏ đi. Tham quan tiếp thôi.
Chợt cô gái ngồi bàn đầu hướng điện thoại về phía tôi, nhanh chụp lại khoảnh khắc ngơ hơn con nai tơ đó của tôi.
“Hmm ảnh độc đáo đấy!” Cô ấy gật gù.
“Ánh Nguyệt, chị chụp luôn cả bộ mặt ngây ngốc đó á?” Cô gái đeo kính làm mặt kinh ngạc.
“Hề hề, ảnh hiếm phải chụp chứ em! Xem như chào người mới đi!” Nói rồi cô ấy vẫy tay trước tôi: “Chào Gia Ái, chúc mừng em an toàn đến được đây!”
“Hơ vâng… Chào.. Chào chị!” Mặc dù chẳng biết vì sao cô gái kia lại gọi cô ấy là chị nhưng tôi vẫn cứ theo tục mà hành động vậy. Có gì hỏi Băng Nhi sau.
Tôi vô thức nhìn sang Băng Nhi và nhanh chóng nhận ra cô ấy đã gắn headphone vào tai, chìm đắm vào điệu nhạc tự bao giờ.
Ánh Nguyệt nhìn tôi cười rồi lại nhìn về phía chỗ ngồi của Tịnh Y.
“Trên đời này không phải chỉ có duy nhất một loại zombie như em biết, mà còn nhiều loại zombie khác nữa. Zombie khổng lồ này, zombie tốc độ này, zombie bất tử này, và mọi người gần đây đang đặt ra câu hỏi: ‘Liệu có tồn tại zombie cải trang thành người không?’”
Chị ấy lại nhìn sâu vào mắt tôi, tiếp:
“Rồi không biết ai là người đầu tiên khởi xướng, nhưng tin đồn Dương Tịnh Y chính là zombie đã lan khắp trường. À mà cũng không đúng, phải nói là những học sinh may mắn còn sống sót ở đây cơ.”
Câu nói của chị ấy bỗng khiến tôi hoang mang. Nếu… Nếu Dương Tịnh Y thật sự là zombie thì…
“Ha ha, nhưng mà em đừng có tin lời đồn đó, chỉ là do cái lũ sửu nhi này không có trò gì chơi nên tung tin bậy bạ ấy mà! Yên tâm yên tâm đi, Tịnh Y không phải zombie đâu, dù cậu ấy rất lạnh lùng. Hơn nữa chị cũng không thấy gì bất thường ở cậu ấy.” Nhận thấy nét mặt sợ sệt của tôi, chị ấy lập tức xua tay chữa lại.
“À… Ra là vậy… Thế còn.. Zombie bất tử là sao chị?” Tuy hai loại zombie kia tôi vẫn chưa gặp nhưng nghe tên cũng biết nó là gì, và ít ra cũng có cách đối phó, còn zombie bất tử thì…
“Zombie bất tử là loại zombie cực kỳ nguy hiểm. Nhưng mà theo đạo hạnh của bổn tọa á thì… Muốn tiêu diệt nó chỉ có một cách thôi. Đó chính là tìm ra lõi của nó, mà lõi của nó không bao giờ cố định. Thế nên việc tìm ra nó hầu như là bất khả thi. Bổn tọa khuyên cậu khi gặp nó thì nên ba mươi sáu kế chạy là thượng sách a.” Cô gái ngồi thiền trên bàn, mặt vẽ vời đủ loại bùa chú đáp lời tôi trong khi mắt vẫn nhắm tịt ra vẻ thần bí.
“Tiểu Kiều à, mình nghĩ cậu nói cậu search google thì đáng tin hơn đó.” Cô gái với mái tóc nâu cắt ngắn búng trán Tiểu Kiều, nói.
Còn tôi thì đơ toàn tập.
Ở đây… Có Internet á?
“Ớ, cái ả tiện nhân này! Sao nhà ngươi dám hành hung bổn tọa hả?” Tiểu Kiều phùng mang trợn má nhìn cô gái kia.
“Thôi thôi im lặng nào, bộ mấy đứa định khủng hoảng tinh thần Gia Ái à? Mấy đứa xem, mặt con bé nghệch cả ra rồi này!” Cô Trịnh gõ mạnh thước xuống bàn khiến tất cả, bao gồm cả tôi giật bắn người. Chỉ trừ Tiểu Băng Nhi điềm tĩnh hơn người là vẫn vô tư nghe nhạc a.
Vốn tôi đã ngơ với cái vụ có Internet nay lại thêm cú gõ thước của cô khiến mặt tôi càng ngơ hơn.
Cả đám nhìn lên bộ mặt ngơ hơn cả chữ “ngơ” của tôi, liền im bặt mà dùng ánh mắt ngây thơ vô (số) tội nhìn cô Trịnh.
Cô hài lòng nhìn cái đám “quỷ nhỏ” đã ngoan ngoãn nghe lời này, liền xoay sang nhìn tôi cười:
“Nào, giờ thì với mục đích cao cả là giảm bớt cái sự “ngơ” của em, tôi sẽ dẫn em đi tham quan một lượt nơi này, em thắc mắc điều gì cứ hỏi tôi. Còn giờ thì mau đi theo tôi.”
Nói rồi cô chậm rãi bước ra ngoài, tôi cũng bước theo cô.
“Bye bye~, tham quan trường vui vẻ nhá Gia Ái.” Câu nói đó vang lên trước khi tôi khuất bóng.
Cô Trịnh dẫn tôi đi dọc theo dãy hành lang của trường, những sợi dây đèn rực rỡ, đủ mọi màu sắc chạy dọc trên tường, những chùm bóng bay được buộc gọn ở cửa mỗi lớp, nơi đây được trang hoàng lộng lẫy như mở hội vậy.
Thấy tôi bất ngờ ngó ngang ngó dọc, cô liền dừng lại, nhìn xuống những con zombie bên dưới thông qua lớp cửa kính mà nói:
“Đại dịch zombie nổ ra ngay khi chúng tôi đang mở lễ hội trường, thế nên chúng tôi đã không hề phòng bị dẫn đến kết quả hơn 90% học sinh của trường thiệt mạng. Hiện trường chúng ta chỉ còn 32 em sống sót nếu tính cả em.”
Nhận thấy sự đau xót trong giọng nói của cô, tôi chợt lặng người đi…
Xem ra tôi không phải là người đau khổ nhất trong chuỗi đau khổ này. Đứng nhìn hơn 90% học sinh của trường mình bị zombie ăn thịt và biến thành zombie… Nỗi đau đó, chẳng khác nào tự lấy dao lóc thịt mình cả!
“Thế còn những giáo viên khác đâu rồi cô?”
Một khoảng lặng trào dâng…
“Hiện chỉ còn cô và thầy hiệu phó ở lại đây chăm sóc các em, thầy ấy đang ở phòng phát thanh của trường để thử xem phòng truyền thanh còn sử dụng được không. Những giáo viên còn lại một số thì bị zombie ăn thịt, số còn lại thì đã bỏ học sinh ở lại mà bỏ chạy. Em nhìn đi, những con zombie mặc áo sơmi hay váy công sở dưới kia chính là đồng nghiệp cũ của cô, họ vì bỏ chạy mà trở thành một trong số chúng đó.”
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô, liền bắt gặp một vài con zombie mặc áo sơmi, chiếc áo đã lấm lem máu, còn có một vài con cứ theo thói quen lúc sống mà liên tục sửa carvat đã bị xé nát phân nửa. Một vài con khác thì đang cầm gậy chỉ bảng hươ hươ vô định. Ai có thể chịu được cảnh chính những người thầy, người cô của mình luôn xem mình là miếng mồi ngon mà chực chờ xơi tái chứ? Thế giới này thật tàn nhẫn mà!
Nhìn thấy cảnh đó, giọt nước ấm nóng bỗng trào ra khỏi khóe mắt tôi, lăn dài tự bao giờ...
Thấy tôi khóc, cô liền đưa tôi một cái khăn tay.
Tôi cảm ơn cô rồi nhận lấy, khẽ lau đi hàng nước mắt.
“Em không thể sống trong thế giới này với trái tim yếu đuối như vậy đâu. Mà thôi, dẹp chuyện đó qua một bên đi. Những lời tôi sắp nói đây, em nhớ phải lắng nghe thật kỹ.” Cô nhấn mạnh rồi tiếp lời: “Giờ chúng ta sử dụng ngôi trường này làm nơi ở để tránh khỏi lũ zombie, các em sẽ ăn, giặt giũ và ngủ trong những lớp học, việc giặt giũ chúng ta sẽ xoay vòng, còn việc nguy hiểm như ra ngoài lấy lương thực, những vật dụng cần thiết thì chúng ta sẽ đi thành từng nhóm từ năm đến sáu người, mỗi lần một nhóm sẽ đi, em đã hiểu chưa?”
Sau khi nghe cô giải thích cặn kẽ, tôi liền gật lia lịa:
“Vâng, em hiểu rồi thưa cô. Nhưng mà… Em sẽ chung nhóm với ai vậy cô?” Tôi nói trong khi chỉ tay vào mặt mình, ngơ ngác nhìn cô.
Cô nhìn tôi cười:
“Em là do Băng Nhi mang về đây, dĩ nhiên em sẽ chung nhóm với em ấy rồi. Vừa hay vài hôm trước một thành viên trong nhóm em ấy bị zombie ăn thịt nên nhóm vẫn còn thiếu một người, em đến đúng lúc lắm đấy.”
“Ơ… Vâng ạ.” Tôi nhìn cô, gật đầu.
Nếu là trước đây, cô Trịnh sẽ không thản nhiên như vậy khi mất một học sinh. Nhưng giờ đây, tôi chắc chắn rằng cô đã quá quen với sự mất mát, đành phải giấu đau buồn mà gồng mình sống tiếp… Vì những học sinh còn lại của cô…
Trong lúc tôi suy nghĩ lung tung thì cô đã xoay người tiến bước. Thấy thế, tôi liền vội vã theo sau cô.
Cô Trịnh dẫn tôi đến một căn phòng với chi chít dây điện, giữa phòng là một cái máy to đùng cứ liên tục phát ra tiếng kêu “rè rè” khô khốc của máy móc, bên cạnh nó là một cô gái với mái tóc đen ngắn ôm trọn lấy quả đầu nhìn tôi cười. Trông cô ấy giống hệt một cây nấm di động vậy, và tôi chắc chắn làn da trắng mịn kia sẽ khiến lũ zombie thèm thuồng.
“Chào bạn, mình tên là Diệp Gia Ái, năm nay mình vừa tròn mười bảy tuổi. Mình là học sinh mới nên cũng không biết gì nhiều. Còn bạn, bạn tên gì?” Tôi nở nụ cười nhìn cô ấy trong khi giơ tay hình chữ V ra vẻ thân thiện.
Cô ấy vẫn cười nhìn tôi.
Một phút trôi qua…
Cô ấy vẫn chỉ đứng cười nhìn tôi…
“À bạn gì đó...ơi...” Tiếng RẦM bỗng vang lên cắt ngang câu nói của tôi.
Kéo theo nó là nhân ảnh một cô gái chống tay trên chồng sách to ụ, và tiếng động kinh trời đó là tiếng cô ấy đặt chồng sách lên bàn. Cô ấy trông khá mong manh, nhưng vẫn xinh ứ chịu được với mái tóc đen hơi xoăn xõa ngang vai, làn da thì trắng khỏi chê rồi! Cô ấy mang một đôi găng tay màu đen để lộ năm ngón tay ra ngoài, trông cực kỳ ngầu luôn!
Có một sự thật là…
Ở đây ai cũng xinh hết trừ tôi. Biết là ngẫu nhiên nhưng tại sao những cô gái sống sót ai cũng xinh lung linh thế này!!!!
. . .
Cơ mà tôi cũng sống => Tôi cũng xinh hớ hớ hớ.
Khi tôi đang lơ lửng lơ lửng tận chín tầng mây với cái logic cùn của mình, bỗng cô gái ấy lên tiếng giật ngược tôi trở lại thực tại:
“Nếu chị dám đụng một ngón tay vào An Nhiên, tôi giết!”
Nói rồi cô ấy đan tay vào tay An Nhiên, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn tôi.
Câu nói đó khiến tôi bỗng rùng mình, da gà da vịt gì cũng nổi lên hết trơn, sởn cả gai óc luôn ấy! Hic, mặt dễ thương vậy mà hung dữ quá à!
“Eh…”
Trong lúc tôi đang luống cuống không biết nói sao thì cô Trịnh bỗng cất tiếng:
“Ồ, tôi cứ tưởng hôm nay em để con bé một mình ở đây chứ. Xem ra hai đứa không thể tách ra nhỉ.”
Đối mặt với cô Trịnh, cô ấy liền nở nụ cười tươi rói:
“Cô hiểu bọn em nhất mà!”
Cô cười nhìn họ rồi lại quay sang tôi:
“Đây chính là An Nhiên và An Vũ - hai học sinh lớp 10 duy nhất sống sót sau hôm đó, đồng thời cũng là hai học sinh thiên tài sáng chế ra máy phát điện cho chúng ta, hơn nữa các em ấy còn có thể tạo nên liên kết Internet tạm thời để thăm dò xem những người sống sót còn lại trên thế giới có thông tin gì hữu ích về zombie không nữa. Tuy nhiên nếu trạm máy chủ cuối cùng ở Mỹ bị zombie phá nát thì sẽ chẳng có Internet nào cả. Và hai em ấy cũng đã giúp chúng ta duy trì sự sống hằng ngày. Nhưng An Nhiên chẳng bao giờ nói chuyện cả, tất cả những thông điệp của em ấy đều được An Vũ truyền đạt cho chúng ta.” Nói đến đây, cô liền nháy mắt với tôi, nói nhỏ: “Nếu có ai động vào An Nhiên là An Vũ sẽ mang bộ mặt sát khí tràn trề đó đó, cô nghĩ em cũng nên biết điều này.”
“Oh… Uhm.. Vâng, em hiểu rồi ạ.” Tôi gật gù trong khi nhìn họ bằng cặp mắt ếch ngu ngơ, lòng thì không ngừng thán phục hai bé này.
Oh oh… Đúng là tài không đợi tuổi a.
“Chị có ý đồ gì mà nhìn An Nhiên với cái bản mặt kinh dị đó vậy hả? Bà cô già!” An Vũ vẫn chĩa ánh mắt hình viên đạn về phía tôi.
Hic hic… Ba chữ “bà cô già” của em nó khiến tôi sock toàn tập a~ .
An Vũ ơi An Vũ à! Sao em nỡ nói Diệp Gia Ái xinh đẹp mĩ miều này như vậy hả? Thật là đau lòng quá đi mà!
Tôi mím chặt môi, dùng ánh mắt cừu non long lanh lóng lánh nhìn em nó. Nhưng em nó liền phang cho tôi một tiếng “hứ” rồi quay mặt đi hướng khác khiến tôi như hóa đá tại chỗ. Ớ… Người gì đâu mà...
Còn An Nhiên thì không nói một lời mà chỉ cười tươi rói nhìn tôi.
“Đi thôi em, giờ chúng ta sẽ đến phòng giặt giũ, kho chứa thức ăn, khu phòng ngủ và phòng giải trí.” Cô nói rồi kéo tôi đi, miệng gắng nói câu cuối: “Hai em làm việc chăm chỉ nhé, nguồn điện duy nhất của chúng ta trông cả vào hai em đó!”
“Vâng.” An Vũ đáp lời cô còn An Nhiên thì vẫy tay tạm biệt chúng tôi, tôi cũng gắng ngoái đầu nhìn, vẫy tay lại và kết quả là có một nụ hôn rất ư là mặn nồng với… mép tường gần cửa!
Aizza, xui gì mà xui dữ vậy nữa không biết! Nụ hôn đầu đời của tôi!
À, mà chắc không phải nụ hôn đầu đâu ha, hôn tường mà, thôi bỏ đi bỏ đi. Tham quan tiếp thôi.
/47
|