“Anh cứ tưởng là.. Em đã chết.” Anh chợt nói trong khi vẫn ôm chặt lấy tôi.
Hử? Tôi ngây ra.
Ba giây trôi qua...
Ah… Tôi hiểu rồi, anh đích thực là Lâm Phong của tôi đây mà. Lý do tôi thấy hơi thở và giọng cười của anh kỳ dị là vì anh đang cố nén cảm xúc mừng rỡ của mình chứ gì nữa. Haizz, xem ra việc bị truy đuổi bởi đám zombie cùng tin đồn có zombie cải trang đã khiến đầu óc tôi mụ cả đi, chẳng còn phân biệt được đâu là người, đâu là zombie nữa. Đúng là thảm thật mà.
Tôi không tránh khỏi tiếng thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu nói đó.
“Em vẫn chưa chết mà! Nhưng… Nếu anh mà cứ ôm chặt như vậy thì em sẽ chết ngạt thật đó.” Tôi khó nhọc nói.
Lâm Phong nghe được, liền thả tôi ra:
“Anh xin lỗi! Anh không cố ý!”
“Haa.. Không sao đâu anh!” Tôi vội ôm lấy lồng ngực mà hít trọn bầu không khí nồng mùi máu tanh vào phổi.
Anh nhìn tôi, trên đôi môi thâm tím do hóa trang khẽ nở một nụ cười ấm áp. Anh ngắm nhìn gương mặt với những vết máu đỏ nhòe cả đi của tôi một lúc lâu, rồi khẽ xoa đầu tôi:
“Em còn sống thế này thì tốt quá rồi! Nhưng em làm gì mà để zombie đuổi theo vậy hả? Có biết nguy hiểm lắm không?”
Nhìn cái nhíu mày khó chịu đó, tôi bèn rụt cổ:
“Thì… Em.. Em bị lạc vào rừng, nên bị chúng.. đuổi theo.”
Và kết quả là nhận ngay một cú cốc đầu rõ đau từ anh.
“Ui! Sao đánh em?” Tôi nhăn mặt.
“Đánh cho em bớt ngốc! Làm gì mà để bị lạc vào rừng vậy hả?”
“Geez, tại người ta bắt gặp một con thỏ dễ thương quá… cho nên… cho nên mới bị lạc chứ bộ! Đâu phải tại ngốc đâu...” Tôi bĩu môi.
“Ơ, thế mà cũng không chịu mình ngốc nữa hả? Có ai bị lạc vào rừng chỉ vì một con thỏ như em không?” Anh trách tôi rồi lại giơ tay định cốc phát nữa, nhưng tôi đã kịp ôm đầu né ra.
“Này, đầu em không phải để cho anh cốc đâu nha. Đừng có mà được nước lấn tới.”
Anh im lặng nhìn tôi khoảng hai giây, liền hạ tay xuống:
“Thôi không đôi co với em nữa, mau đi tắm đi.”
“Vâng. À mà khoan, em thắc mắc xíu!” Tôi gật đầu rồi lại nói nhanh.
“Chuyện gì em?” Đôi mắt màu xanh sâu thẳm của anh gợn tia khó hiểu.
“Hm… Chuyện là.. Sao anh lại ở đây? Với lại sao em bị trượt vào đây mà vẫn không bị lưới dây cước cắt nát vậy?”
Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn ra mớ dây chằng chịt nhuốm máu ngoài kia:
“Mớ dây cước đó là do anh giăng để bẫy zombie, hiện anh đang cải trang thành chúng để sống sót, và thứ giúp anh sống đến bây giờ là thịt cùng máu của chúng, chỉ cần bôi nó lên người, diễn kịch một chút là có thể an toàn lướt qua lũ zombie. Còn vịt ngốc nhà em làm sao lẻn được vào đây thì anh chịu.” Anh nói rồi đi lại gần mớ dây cước đó, gỡ con mắt đỏ lòm trên đó xuống rồi quệt máu trên lưới dây lên người mình.
“Anh… Anh không thấy tởm á?” Tôi khẽ rùng mình khi đống máu nhớp nhúa đó bết lên người anh.
Chỉ thấy khóe môi anh vẽ nên một nụ cười: “Sau cùng thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất mà, chúng ta phải làm mọi cách để sống sót dù cho phải hóa thành chúng, đó là quy luật rồi.”
Đúng thế, đó là quy luật của thế giới này. Tôi chẳng biết làm gì ngoài cái gật đầu thoáng qua, rồi lại hỏi nhanh:
“Thế còn Tiểu Hy… Tiểu Hy đâu rồi anh?”
“...”
Tiểu Hy chính là Hoàng Lâm Hy - em gái của Hoàng Lâm Phong, sở dĩ tên con bé giống con trai vì ba mẹ của anh luôn muốn có hai đứa con trai, thậm chí đã đặt tên sẵn cho con nhưng sinh ra lại là con gái nên họ đã thất vọng đúng ba ngày ba đêm, sau đó quyết định đặt tên con bé là Lâm Hy luôn, lúc nhỏ còn bắt em ấy ăn mặc như con trai nữa. Thế nên lúc lớn lên tính tình con bé vẫn cứ mạnh mẽ và ấm áp hệt như anh trai nó. Từ nhỏ Tiểu Hy luôn bám dính lấy anh trai và thường xuyên leo rào qua nhà tôi chơi, có những lúc cả ba đứa trộm chocolate ba tôi mới nấu để ăn nữa, mà không phải là loại làm thành kẹo rồi đâu, là cái loại đen thui nguyên chất ấy. Và ăn xong thì mặt đứa nào đứa nấy không những lấm lem mà còn nhăn nhó hệt như khỉ ăn ớt nữa.(Tại hồi đó ngây thơ nên mới nghĩ rằng đồ nguyên chất thì dĩ nhiên ngọt. Ai ngờ được cái thứ đen đen đó lại đắng thế cơ chứ!)
Có khi lại chơi trò đánh bài bôi… chocolate đen! Nhưng mà cái đứa thua bao giờ cũng là tôi hết, chẳng bao giờ chơi xong mà cái mặt tôi còn nguyên vẹn cả, lúc nào nó cũng đen hệt như Bao Công hết.
Vì nhà tôi là đại lý làm chocolate ngon nhất nhì vùng nên quanh nhà là cả một rừng cacao trĩu quả luôn, nhưng trong vườn lại có một cây cổ thụ to ơi là to, đủ cho tất cả đám nhóc trong vùng vây thành một vòng ôm không xuể, lý do là nó đã ở đây được hơn hàng trăm năm rồi và ba tôi không cho phép đốn nó xuống, cứ để nó là nơi chôn giấu tuổi thơ của tôi cùng hương cacao thơm lừng.
Ba tôi còn có hẳn một nhà máy làm chocolate từ bột cacao nhỏ nữa, lúc nào trong nhà tôi cũng sực nức mùi hạt cacao mới rang béo ngậy, khiến cho quần áo tôi lúc nào cũng có mùi đặc trưng của cacao cùng chocolate hết! Những đứa trẻ trong xóm (kẻ cả Lâm Phong và Lâm Hy), đứa nào đứa nấy cũng rất hay qua nhà tôi hái trộm cacao, để rồi bị ba tôi lôi vào nhà đét cho tét cả mông ấy. Và điều làm tôi ức chế nhất trong cái chuỗi ký ức đó là tôi luôn bị bé Hy và anh gọi là “vịt con xấu xí” . Uầy uầy uầy, chỉ vì hồi ba, bốn tuổi người ta chưa có phát triển về thể chất thôi mà! Ốm tong teo thì sao chứ? Tóc ngắn cũn cỡn, mũi tẹt thì sao chứ? Mấy cái đốm tàn nhang cũng có gì là lạ đâu mà! Khi bé ai mà bộc lộ được hết cái đẹp ra ngoài chứ?
Lại nói đến chuyện nhan sắc, đến năm tôi được khoảng mười ba tuổi, mái tóc màu hạt dẻ đã xõa ngang vai, óng mượt diệu kỳ giống như trong quảng cáo Sunsilk cùng gương mặt sáng mịn không có lấy một nốt tàn nhang đã khiến lũ con trai khắp xóm chú ý đến tôi. Bọn nó đứa thì vò đầu bứt tóc, đứa thì tim đập chân run khi gặp tôi, cũng không ít đứa ngỡ ngàng vì sự thay đổi đáng kể của con vịt xấu xí là tôi. Tuy nhiên, anh em nhà Lâm vẫn cứ gọi tôi là “vịt con xấu xí” , không khá lên được tí nào. Haizz...
Có một chuyện cứ khiến tôi bối rối mãi, đó là cả Lâm Hy lẫn Lâm Phong đều thích tôi. (Đó chỉ là suy nghĩ của con ngốc ảo tưởng sức mạnh là tôi thôi, thật ra tôi cũng không biết đó có phải sự thật không nữa). Họ có gì ngon, có gì lạ đều mang đến cho tôi thử, thậm chí còn thi xem ai làm con ngốc như tôi cười nhiều nhất nữa! Hy nhỏ hơn tôi một tuổi, còn Phong thì lại lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng mà hai người con nít và ấm áp hệt như nhau, tuy Hy là con gái nhưng tính tình chẳng khác gì một cậu nhóc kháu khỉnh cả, lại còn rất cứng đầu nữa.
Bằng chứng là vào một buổi trưa hè oi ả, tôi mặc một chiếc váy ngắn ngang đùi ngồi đung đưa trên cành cây vươn dài trong vườn, vừa hóng mát vừa tận hưởng mùi cacao chín ngây ngất tràn ngập khắp không gian. Ngồi nhìn trời nhìn đất được một lúc lâu, tôi liền bắt gặp bóng lưng cao nghệu của một tên con trai khoảng mười lăm tuổi bên dưới. Nụ cười tươi rói nhanh đậu trên môi tôi, để lộ hai cái răng khểnh trắng tinh:
“Nhảy nè!” Tôi hét to.
Ngay sau đó là cảnh một đứa con gái từ trên cây nhảy ập xuống như quả mít rụng, khiến cho chàng trai ở bên dưới giật mình quay lại, nhanh chộp lấy “quả mít” đó theo phản xạ, giữ chặt trong tay:
“Đồ ngốc này! Có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả?”
“Hihi, có anh nên mới nhảy!” Tôi lè lưỡi trêu anh.
“Em.. Em… Đồ vịt con ngốc!” Mặt anh đã trở nên đỏ gay vì tức, nhanh thả tôi rơi xuống đất, nghe cái “oạch”.
Tôi điên máu đứng bật dậy, định phùng mang trợn má mà la hét ỏm tỏi, nhưng bỗng có người nhảy ra đứng giữa tôi và anh, phồng má nói:
“Anh không được ăn hiếp Tiểu Ái của em!”
“Gì? Cái tên Tiểu Ái là để em gọi hả? Người ta lớn hơn em hai tuổi đó!” Lâm Phong cau có đặt ngón trỏ lên mũi Lâm Hy - người chắn giữa tôi và anh, đẩy đẩy để mũi con bé xếch lên hệt mũi heo.
Lâm Hy nhanh cắn mạnh cái ngón tay tùy tiện đó rồi kéo một bên mi mắt xuống, lè lưỡi làm mặt xấu trước anh:
“Plè, anh gọi được thì em cũng gọi được! Tiểu Ái là của em!” Con bé nói trong khi nắm lấy tay tôi, còn mặt tôi thì cứ ngơ ra.
“Hơ hơ, của em khi nào chứ? Hai đứa con gái sao yêu nhau được? Tiểu Ái phải là của anh!” Lâm Phong nói rồi kéo mạnh tôi về phía mình, nhưng Lâm Hy lại níu chặt tay còn lại của tôi, khiến tôi đột nhiên lọt vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
“Ơ, sao lại không chứ? Không có gì có thể thắng tình yêu chân chính! Chỉ cần thật sự yêu nhau là được! Tiểu Ái là của em!” Tiểu Hy nói rồi kéo mạnh tôi về phía em ấy, quyết không giao tôi cho anh trai mình.
“Của anh! Anh cũng thích Tiểu Ái vậy, anh với em ấy là đẹp đôi nhất! Em không có cơ hội đâu!” Lâm Phong cũng kéo tôi về phía anh.
“Gì chứ? Chị ấy phải là của em! Hoàng Lâm Hy thích Tiểu Ái, thích hơn kẹo chocolate của ba Tiểu Ái luôn! Thích hơn tất cả mọi thứ!”
“Nhưng em ấy phải là của anh! Của anh của anh!”
Tình hình là hai người này đang giành giật tôi, kéo qua kéo lại như giành một quả cacao chín mùi béo múp vậy, khiến đầu óc tôi cứ quay mòng mòng trong khi cơ thể sắp bị anh em nhà này xé ra làm hai mảnh!
“Ah stop! Tụi mình còn nhỏ mà, không được tính chuyện yêu đương!” Tôi hét lên khi trận chiến giành “cacao” này ngày càng trở nên quyết liệt cũng như hai tay sắp đứt lìa.
“Sao lại không? Anh/Hy thích Tiểu Ái mà!” Cả hai người đồng thanh, phản bác tôi ngay tức khắc.
Tôi im luôn.
“Không nói nữa, tóm lại vịt con là của anh/Hy!” Lại một lần nữa hai anh em này đồng thanh.
“Của anh!”
“Của em!”
“Của anh!”
….
Hử? Tôi ngây ra.
Ba giây trôi qua...
Ah… Tôi hiểu rồi, anh đích thực là Lâm Phong của tôi đây mà. Lý do tôi thấy hơi thở và giọng cười của anh kỳ dị là vì anh đang cố nén cảm xúc mừng rỡ của mình chứ gì nữa. Haizz, xem ra việc bị truy đuổi bởi đám zombie cùng tin đồn có zombie cải trang đã khiến đầu óc tôi mụ cả đi, chẳng còn phân biệt được đâu là người, đâu là zombie nữa. Đúng là thảm thật mà.
Tôi không tránh khỏi tiếng thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu nói đó.
“Em vẫn chưa chết mà! Nhưng… Nếu anh mà cứ ôm chặt như vậy thì em sẽ chết ngạt thật đó.” Tôi khó nhọc nói.
Lâm Phong nghe được, liền thả tôi ra:
“Anh xin lỗi! Anh không cố ý!”
“Haa.. Không sao đâu anh!” Tôi vội ôm lấy lồng ngực mà hít trọn bầu không khí nồng mùi máu tanh vào phổi.
Anh nhìn tôi, trên đôi môi thâm tím do hóa trang khẽ nở một nụ cười ấm áp. Anh ngắm nhìn gương mặt với những vết máu đỏ nhòe cả đi của tôi một lúc lâu, rồi khẽ xoa đầu tôi:
“Em còn sống thế này thì tốt quá rồi! Nhưng em làm gì mà để zombie đuổi theo vậy hả? Có biết nguy hiểm lắm không?”
Nhìn cái nhíu mày khó chịu đó, tôi bèn rụt cổ:
“Thì… Em.. Em bị lạc vào rừng, nên bị chúng.. đuổi theo.”
Và kết quả là nhận ngay một cú cốc đầu rõ đau từ anh.
“Ui! Sao đánh em?” Tôi nhăn mặt.
“Đánh cho em bớt ngốc! Làm gì mà để bị lạc vào rừng vậy hả?”
“Geez, tại người ta bắt gặp một con thỏ dễ thương quá… cho nên… cho nên mới bị lạc chứ bộ! Đâu phải tại ngốc đâu...” Tôi bĩu môi.
“Ơ, thế mà cũng không chịu mình ngốc nữa hả? Có ai bị lạc vào rừng chỉ vì một con thỏ như em không?” Anh trách tôi rồi lại giơ tay định cốc phát nữa, nhưng tôi đã kịp ôm đầu né ra.
“Này, đầu em không phải để cho anh cốc đâu nha. Đừng có mà được nước lấn tới.”
Anh im lặng nhìn tôi khoảng hai giây, liền hạ tay xuống:
“Thôi không đôi co với em nữa, mau đi tắm đi.”
“Vâng. À mà khoan, em thắc mắc xíu!” Tôi gật đầu rồi lại nói nhanh.
“Chuyện gì em?” Đôi mắt màu xanh sâu thẳm của anh gợn tia khó hiểu.
“Hm… Chuyện là.. Sao anh lại ở đây? Với lại sao em bị trượt vào đây mà vẫn không bị lưới dây cước cắt nát vậy?”
Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn ra mớ dây chằng chịt nhuốm máu ngoài kia:
“Mớ dây cước đó là do anh giăng để bẫy zombie, hiện anh đang cải trang thành chúng để sống sót, và thứ giúp anh sống đến bây giờ là thịt cùng máu của chúng, chỉ cần bôi nó lên người, diễn kịch một chút là có thể an toàn lướt qua lũ zombie. Còn vịt ngốc nhà em làm sao lẻn được vào đây thì anh chịu.” Anh nói rồi đi lại gần mớ dây cước đó, gỡ con mắt đỏ lòm trên đó xuống rồi quệt máu trên lưới dây lên người mình.
“Anh… Anh không thấy tởm á?” Tôi khẽ rùng mình khi đống máu nhớp nhúa đó bết lên người anh.
Chỉ thấy khóe môi anh vẽ nên một nụ cười: “Sau cùng thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất mà, chúng ta phải làm mọi cách để sống sót dù cho phải hóa thành chúng, đó là quy luật rồi.”
Đúng thế, đó là quy luật của thế giới này. Tôi chẳng biết làm gì ngoài cái gật đầu thoáng qua, rồi lại hỏi nhanh:
“Thế còn Tiểu Hy… Tiểu Hy đâu rồi anh?”
“...”
Tiểu Hy chính là Hoàng Lâm Hy - em gái của Hoàng Lâm Phong, sở dĩ tên con bé giống con trai vì ba mẹ của anh luôn muốn có hai đứa con trai, thậm chí đã đặt tên sẵn cho con nhưng sinh ra lại là con gái nên họ đã thất vọng đúng ba ngày ba đêm, sau đó quyết định đặt tên con bé là Lâm Hy luôn, lúc nhỏ còn bắt em ấy ăn mặc như con trai nữa. Thế nên lúc lớn lên tính tình con bé vẫn cứ mạnh mẽ và ấm áp hệt như anh trai nó. Từ nhỏ Tiểu Hy luôn bám dính lấy anh trai và thường xuyên leo rào qua nhà tôi chơi, có những lúc cả ba đứa trộm chocolate ba tôi mới nấu để ăn nữa, mà không phải là loại làm thành kẹo rồi đâu, là cái loại đen thui nguyên chất ấy. Và ăn xong thì mặt đứa nào đứa nấy không những lấm lem mà còn nhăn nhó hệt như khỉ ăn ớt nữa.(Tại hồi đó ngây thơ nên mới nghĩ rằng đồ nguyên chất thì dĩ nhiên ngọt. Ai ngờ được cái thứ đen đen đó lại đắng thế cơ chứ!)
Có khi lại chơi trò đánh bài bôi… chocolate đen! Nhưng mà cái đứa thua bao giờ cũng là tôi hết, chẳng bao giờ chơi xong mà cái mặt tôi còn nguyên vẹn cả, lúc nào nó cũng đen hệt như Bao Công hết.
Vì nhà tôi là đại lý làm chocolate ngon nhất nhì vùng nên quanh nhà là cả một rừng cacao trĩu quả luôn, nhưng trong vườn lại có một cây cổ thụ to ơi là to, đủ cho tất cả đám nhóc trong vùng vây thành một vòng ôm không xuể, lý do là nó đã ở đây được hơn hàng trăm năm rồi và ba tôi không cho phép đốn nó xuống, cứ để nó là nơi chôn giấu tuổi thơ của tôi cùng hương cacao thơm lừng.
Ba tôi còn có hẳn một nhà máy làm chocolate từ bột cacao nhỏ nữa, lúc nào trong nhà tôi cũng sực nức mùi hạt cacao mới rang béo ngậy, khiến cho quần áo tôi lúc nào cũng có mùi đặc trưng của cacao cùng chocolate hết! Những đứa trẻ trong xóm (kẻ cả Lâm Phong và Lâm Hy), đứa nào đứa nấy cũng rất hay qua nhà tôi hái trộm cacao, để rồi bị ba tôi lôi vào nhà đét cho tét cả mông ấy. Và điều làm tôi ức chế nhất trong cái chuỗi ký ức đó là tôi luôn bị bé Hy và anh gọi là “vịt con xấu xí” . Uầy uầy uầy, chỉ vì hồi ba, bốn tuổi người ta chưa có phát triển về thể chất thôi mà! Ốm tong teo thì sao chứ? Tóc ngắn cũn cỡn, mũi tẹt thì sao chứ? Mấy cái đốm tàn nhang cũng có gì là lạ đâu mà! Khi bé ai mà bộc lộ được hết cái đẹp ra ngoài chứ?
Lại nói đến chuyện nhan sắc, đến năm tôi được khoảng mười ba tuổi, mái tóc màu hạt dẻ đã xõa ngang vai, óng mượt diệu kỳ giống như trong quảng cáo Sunsilk cùng gương mặt sáng mịn không có lấy một nốt tàn nhang đã khiến lũ con trai khắp xóm chú ý đến tôi. Bọn nó đứa thì vò đầu bứt tóc, đứa thì tim đập chân run khi gặp tôi, cũng không ít đứa ngỡ ngàng vì sự thay đổi đáng kể của con vịt xấu xí là tôi. Tuy nhiên, anh em nhà Lâm vẫn cứ gọi tôi là “vịt con xấu xí” , không khá lên được tí nào. Haizz...
Có một chuyện cứ khiến tôi bối rối mãi, đó là cả Lâm Hy lẫn Lâm Phong đều thích tôi. (Đó chỉ là suy nghĩ của con ngốc ảo tưởng sức mạnh là tôi thôi, thật ra tôi cũng không biết đó có phải sự thật không nữa). Họ có gì ngon, có gì lạ đều mang đến cho tôi thử, thậm chí còn thi xem ai làm con ngốc như tôi cười nhiều nhất nữa! Hy nhỏ hơn tôi một tuổi, còn Phong thì lại lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng mà hai người con nít và ấm áp hệt như nhau, tuy Hy là con gái nhưng tính tình chẳng khác gì một cậu nhóc kháu khỉnh cả, lại còn rất cứng đầu nữa.
Bằng chứng là vào một buổi trưa hè oi ả, tôi mặc một chiếc váy ngắn ngang đùi ngồi đung đưa trên cành cây vươn dài trong vườn, vừa hóng mát vừa tận hưởng mùi cacao chín ngây ngất tràn ngập khắp không gian. Ngồi nhìn trời nhìn đất được một lúc lâu, tôi liền bắt gặp bóng lưng cao nghệu của một tên con trai khoảng mười lăm tuổi bên dưới. Nụ cười tươi rói nhanh đậu trên môi tôi, để lộ hai cái răng khểnh trắng tinh:
“Nhảy nè!” Tôi hét to.
Ngay sau đó là cảnh một đứa con gái từ trên cây nhảy ập xuống như quả mít rụng, khiến cho chàng trai ở bên dưới giật mình quay lại, nhanh chộp lấy “quả mít” đó theo phản xạ, giữ chặt trong tay:
“Đồ ngốc này! Có biết như vậy là nguy hiểm lắm không hả?”
“Hihi, có anh nên mới nhảy!” Tôi lè lưỡi trêu anh.
“Em.. Em… Đồ vịt con ngốc!” Mặt anh đã trở nên đỏ gay vì tức, nhanh thả tôi rơi xuống đất, nghe cái “oạch”.
Tôi điên máu đứng bật dậy, định phùng mang trợn má mà la hét ỏm tỏi, nhưng bỗng có người nhảy ra đứng giữa tôi và anh, phồng má nói:
“Anh không được ăn hiếp Tiểu Ái của em!”
“Gì? Cái tên Tiểu Ái là để em gọi hả? Người ta lớn hơn em hai tuổi đó!” Lâm Phong cau có đặt ngón trỏ lên mũi Lâm Hy - người chắn giữa tôi và anh, đẩy đẩy để mũi con bé xếch lên hệt mũi heo.
Lâm Hy nhanh cắn mạnh cái ngón tay tùy tiện đó rồi kéo một bên mi mắt xuống, lè lưỡi làm mặt xấu trước anh:
“Plè, anh gọi được thì em cũng gọi được! Tiểu Ái là của em!” Con bé nói trong khi nắm lấy tay tôi, còn mặt tôi thì cứ ngơ ra.
“Hơ hơ, của em khi nào chứ? Hai đứa con gái sao yêu nhau được? Tiểu Ái phải là của anh!” Lâm Phong nói rồi kéo mạnh tôi về phía mình, nhưng Lâm Hy lại níu chặt tay còn lại của tôi, khiến tôi đột nhiên lọt vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.
“Ơ, sao lại không chứ? Không có gì có thể thắng tình yêu chân chính! Chỉ cần thật sự yêu nhau là được! Tiểu Ái là của em!” Tiểu Hy nói rồi kéo mạnh tôi về phía em ấy, quyết không giao tôi cho anh trai mình.
“Của anh! Anh cũng thích Tiểu Ái vậy, anh với em ấy là đẹp đôi nhất! Em không có cơ hội đâu!” Lâm Phong cũng kéo tôi về phía anh.
“Gì chứ? Chị ấy phải là của em! Hoàng Lâm Hy thích Tiểu Ái, thích hơn kẹo chocolate của ba Tiểu Ái luôn! Thích hơn tất cả mọi thứ!”
“Nhưng em ấy phải là của anh! Của anh của anh!”
Tình hình là hai người này đang giành giật tôi, kéo qua kéo lại như giành một quả cacao chín mùi béo múp vậy, khiến đầu óc tôi cứ quay mòng mòng trong khi cơ thể sắp bị anh em nhà này xé ra làm hai mảnh!
“Ah stop! Tụi mình còn nhỏ mà, không được tính chuyện yêu đương!” Tôi hét lên khi trận chiến giành “cacao” này ngày càng trở nên quyết liệt cũng như hai tay sắp đứt lìa.
“Sao lại không? Anh/Hy thích Tiểu Ái mà!” Cả hai người đồng thanh, phản bác tôi ngay tức khắc.
Tôi im luôn.
“Không nói nữa, tóm lại vịt con là của anh/Hy!” Lại một lần nữa hai anh em này đồng thanh.
“Của anh!”
“Của em!”
“Của anh!”
….
/47
|