Khu ổ chuột Tam Bần,ngoại ô Tp Xuân Mộc – nơi tồn tại một thế giới hoàn toàn khác hẳn với bộ mặt hoa lệ,hào nhoáng,sang trọng ,đẹp đẽ của Xuân Mộc đáng tự hào… Nơi mà tập trung đủ loại người từ lao động nghèo cho tới quân bất lương,trộm cướp,…
-Anh Cát Luân!Anh sao vậy?
Cô gái trẻ chạy tới dìu một thanh niên ngồi dậy.Gã dựa vào tường, quằn quại, vật vã trong đau đớn vì cơn đói thuốc,sắc diện tàn tạ không còn hình người. Ánh mắt gã ngây dại và hung tợn… Gã với tay về phía cô gái …
-Có…có thuốc cho anh không?
Cô gái lắc đầu thất vọng…
-Họ không chịu bán thiếu nữa.Em hết cách rồi.
Gã nhìn cô gái giận dữ,thù hằn, nói như quát ,như đe doạ…
-Em phải tìm thuốc cho anh ngay!Anh chết mất…
Cô gái nhỏ chỉ biết đứng nhìn… Không phải cô không muốn giúp hắn,nhưng cô không thể… Gã con trai bỗng nhiên cố gắng đứng dậy bằng cách dựa vào tường . Hắn định rời khỏi nhà . Miệng lẩm bẩm một cái tên…
-Thằng Trọng…
Cô gái nhỏ chạy theo níu tay hắn lại:
-Anh lại muốn đi tìm anh Trọng sao?
Hắn thô bạo gạt tay cô gái ra:
-Em mặc kệ anh đi!
Cơn đói thuốc đang hành hạ hắn. Hắn căm ghét con người tên Trọng kia,nhưng vẫn kiên quyết đi tìm anh ta… Hắn thừa biết Trọng chỉ xem mình như con chó,chạy tới cầu xin anh ta chẳng khác nào chấp nhận bị xỉ nhục và coi rẻ. Hắn quên cả những tự ái vặt vãnh, chạy tới nhà Trọng. Từ lúc bước chân vào thế giới của tử thần trắng, hắn đã đánh mất cái gọi là danh dự và lòng tự ái…
Tại quán Bar Lưu Linh-điểm đóng quân mọi ngày của Dũ Trọng, tên con trai khi nãy đang quỳ mọt dưới chân anh ta cầu xin , sự đau đớn vật vã hằn trên nét mặt và lời nói…
-Tao… van mày.Tao… đau lắm. Chết mất…
Trọng cười đắc ý. Anh ta biết Cát Luân-gã con trai kia- sẽ không thể chịu đựng quá lâu. Anh ta đã bảo tất cả các tụ điểm bán thuốc không được bán cho hắn,vì anh ta biết,khi Cát Luân bị dồn vào đường cùng,hắn sẽ quay lại van xin cầu luỵ anh ta.
Trọng lại gần và ngồi xuống đối diện Cát Luân với những gói hang trắng trong tay. Anh ta cười:
-Không tự ái nữa sao?Mày cần thuốc chứ gì?Tao có nhiều lắm.
Cát Luân với tay chụp lấy nhưng Trọng phũ phàng giật lên cao-như đang chơi trò câu cá. Cát Luân vẫn đờ đẫn,không còn chút tự tôn nào…
-Phải…xin mày…
Trọng nhếch mép cười
-OK, được thôi ! Vậy thì đi bằng 4 chân sủa “gâu ,gâu” cho tao xem nào?
Lương tri ít ỏi của Cát Luân nhắc nhở mình vẫn còn là một con người.Còn hèn hạ nào hơn khi tự biến mình thành chó trước mặt kẻ thù ?
Vậy mà…hắn nhẫn nhục làm điều đáng khinh đó chỉ vì muốn được thoả mãn cơn nghiện ma tuý…
-Không được!
Thiên Thiên ngăn hắn lại. Cô nhóc vừa tới ý như lời hẹn với Trọng hôm trước vì không muốn anh ta tới trường mình làm loạn. Vừa lúc bắt gặp chuyện này,cô nhóc rất bất bình:
-Anh có còn là đàn ông không hả?
Rồi cô quay sang Trọng:
-Anh không thấy mình độc ác lắm sao? Tôi sẽ báo cảnh sát về việc làm của anh!
-Đó là chuyện của anh. Nó tự mò tới chứ anh đâu có ép? Còn cảnh sát à? Trọng phì cười. Đây là địa bàn của anh,gã cảnh sát nào dám đặt chân vào đây ?
-Anh…
-Thiên Thiên nhìn Trọng. Cô rít qua kẽ răng. Sau,cô quay qua người thanh niên kia.Cát Luân nhìn Thiên Thiên bằng cái nhìn thật buồn rồi cười ngây dại. Hắn vẫn quỳ và làm theo lời Trọng sủa “gâu, gâu”-“gâu, gâu”…
Trọng tiến lại ôm vai Thiên Thiên.
-Em thấy đó . Anh đã bảo là chuyện của anh . Anh chỉ ra điều kiện thôi. Làm hay không là chuyện của nó. Em nhìn đi: nó không còn liêm sĩ, nó không phải là con người.
-Anh…anh là quỷ dữ.Thiên Thiên này không bao giờ kết giao với quỷ.Chuyện của các người,các người tự mà thanh toán lấy! Tôi đến chỉ muốn nói anh biết: đừng bao giớ bén mảng tới học viện Xuân Mộc tìm tôi,nhất là kẻ giết người như anh. Nếu không đừng trách.
-Thiên Thiên,anh…
Thiên Thiên bỏ đi.Trọng bực tức đấm bể cái bàn bằng kiếng trước mắt không thương tiếc. Anh ta quăng cho Luân những bao thuốc Heroin khi nãy rồi lên xe chạy theo Thiên Thiên. Luân nắm chặt gói thuốc lại và… cười, nụ cười khó hiểu…
“Tao sẽ trả thù!”
-Thiên Thiên!
Trọng dừng chiếc mô to của mình lại ngay trước đầu xe của Thiên Thiên. Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt lạnh lung,căm ghét…
-Theo tôi làm gì?
Anh cẩn thận nhìn quanh,khi nhận thấy đoạn đường này không ai qua lại,mới quay qua nói với cô nhóc:
-Em phải hiểu đó là công việc của anh.
Thiên Thiên cười nhạt,mỉa mai:
-Công việc của anh là gieo rắc cái chết trắng ư?
-Anh…cũng vì bắt đắc dĩ thôi.
Cô nhóc không muốn đôi co với hạng người như Trọng nên quay đầu chiếc xe đạp của mình theo hướng khác rồi đạp đi. Trọng rời khỏi xe mình chạy theo giữ cô nhóc lại. Thiên Thiên đạp anh ta ra ,anh ta nhanh nhẹn né qua một bên.
Thiên Thiên lại đạp đi. Trọng lìm lợm chạy phía trước đầu xe của cô nhóc. Cô nhóc không chịu dừng,cán luôn anh ta… Trọng vẫn không chịu né. Thiên Thiên bực tức hét to lên:
-Anh có biết dì tôi là ai không hả? Cứ bám theo tôi, anh không sợ à?
-Sợ chứ! Nhưng vì em anh không biết sợ nữa.
-Anh thừa biết tôi không thể giao du với những người như các anh.Tôi căm ghét bọn giết người như các người ! Nhất quyết không đội trời chung !
-Vậy nếu anh bảo anh không buôn bán ma túy nữa, em sẽ suy nghĩ lại chứ?
Trọng nói,giọng anh ta chùn xuống,tha thiết và cũng rất chân thành. Thiên nhìn anh. Dũ Trọng khi nãy và Dũ Trọng bây giờ dường như là 2 con người hoàn toàn khác nhau. Cô nhóc thôi nhìn anh căm tức, và hỏi:
-Anh hứa?
-Phải, anh hứa. Vì em bất cứ thứ gì anh cũng hứa.
Thiên Thiên gật đầu:
-Được,tôi tạm thời tin anh. Nhưng tôi cần có thời gian kiểm chứng xem lời hứa của anh là đúng hay không.Nếu đúng, tôi sẽ chịu làm bạn với anh.Nói trước,chỉ bạn bè mà thôi.
-Còn bây giờ?
-Hãy để tôi yên. Nếu anh còn đi theo coi như tôi chưa nói gì hết.
Trọng buông tay ra khỏi chiếc xe của cô nhóc:
-Thôi được.Em phải giữ lời hứa đó. Anh sẽ cho em thấy thành ý của mình.
Thiên Thiên thản nhiên quay bước.Nếu không vì anh ta đã cứu cô một lần và đối với anh ta… cũng có chút gì cảm mến thì cô đã tố giác anh.Cô mong có thể dùng mối thiện cảm anh ta dành cho cô mà giúp hắn từ bỏ con đường xấu.Cô không tự cho rằng bản thân có sức mạnh khai sang tâm hồn hãy bản tính lương thiện của một ai.Nhưng cô tin vào sự chân thành có thể thay đổi một con người. Xưa nay,Thiên Thiên thường quen với việc nhìn cuộc đời chung quanh theo hương đơn giản và tích cực, vì thế mà luôn sống vô ưu vô lo…
Khoảng một tháng sau đó…
-Taxi!
Chiếc Taxi dừng lại ngay chỗ Thiên Thiên.
-Cho tôi đến sân bay.
Người tài xế nhìn cô qua kiếng chiếu hậu.Trên khuôn mặt cô bé có nét gì khẩn trương, háo hức.Gã tài xế đột ngột tăng ga chạy luồng lách giữa phố xá đông người.
-Chậm lại! Anh chạy gì ghê thế?
-Cô đang gấp mà.
-Nhưng tôi không muốn tai nạn xảy ra.
-Yên tâm đi.
Thiên Thiên sợ đứng tim.Gã tài xế vẫn vô cùng bình thản.Sự lo lắng của cô bé khiến hắn thích thú.
15 phút sau…
- Tới rồi.Xin mời cô.
Hắn lịch thiệp mở cửa xe cho Thiên Thiên.
- Cảm ơn
Thiên Thiên dúi cho anh ta tờ bạc rồi chạy nhanh về phía người đàn ông đang đứng đợi.
-Cha!
Ông Khưu Tuấn vui mừng ôm lấy con gái cưng.
-Con gái. Tưởng con không ra đón cha chứ.
Thiên Thiên cúi đầu,đôi má đỏ au…
-Tui xin lỗi.Chỉ tại tui…ngủ quên. Ông tới bao lâu rồi hả,cha?
Ông Tuấn cười rồi lắc đầu:
-Khoảng nửa tiếng thôi,con gái.
Cô nhìn qua mớ hành lý của ông rồi háo hức cầm lên cho ông:
-Đây, để tui khiêng hành lý của ông ra xe. Ông có xe đến đón chứ?
-Không .Cha về sớm hơn dự kiến một ngày .Cha tranh thủ gặp con.
Thiên Thiên cười tươi,hồn nhiên nói:
-Hay ông về nhà tui ngủ tạm đêm nay nhé?
-Được,nếu con không phiền.
Cô nhóc vội vã quơ tay bảo:
-Không phiền, không phiền chút nào cả!
Ông Tuấn xoa đầu con gái rồi cùng cô ra bên ngoài.
Sân bay quốc tế Ocean Airport rất rộng và luôn luôn tấp nập người. Những chiếc Taxi xếp thành một dãy dài để đợi khách. Thiên Thiên định ngoắc xe thì chiếc Taxi-rõ ràng là chiếc Taxi lúc nãy chạy đến.
Thiên Thiên ngạc nhiên:
-Lại là anh à?
-Đi chứ?
-Không.Tôi không thích cảm giác mạnh.
-Tôi sẽ không chạy nhanh nữa..
-Vậy ư?
-Ừ
-Được ,nhưng anh coi chừng đó . Tôi mà hoảng sợ như khi nãy là quên trả tiền cho anh luôn đó.
Gã đem hành lí bỏ ra sau xe và lặng lẽ quan sát cả 2, nhất là người đàn ông rất nổi tiếng kia-Tỉ phú Khưu Tuấn.Qua cách xưng hô, hắn đoán được mối quan hệ của cả 2 người.
“Đúng là một con cá lớn”.
Lần này ,người tài xế lái xe cẩn thận. Thỉnh thoảng,anh ta nhìn qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát 2 người khách và lắng nghe chăm chú câu chuyện giữa họ…
Thiên Thiên không chút nghi ngờ…
Vài hôm sau, trong căn tin của trường Xuân Mộc…
Thiên Thiên đang ngồi uống nước cùng các bạn rất vui. Căn-tin giờ này không đông lắm.Các cô bạn của cô đang bàn tán sôi nổi về một chàng ca sĩ mới nổi. Cô nhóc không biết gì về âm nhạc,nghe chẳng hiểu gì hết. Cô đứng lên tiến về quầy thức ăn kêu một phần mì Pagetti cho mình. Cô nhóc đang loay hoay lấy tiền thì bỗng một giọng nói lạ vang lên:
-Chào em! Em học ở đây sao?
Thiên Thiên ngước lên nhìn anh ta-người thanh niên lái Taxi mấy hôm trước
-Lại là anh sao?
-Trùng hợp thật nhỉ ?
Anh ta cười với cô. Anh ta có nụ cười thật dễ thương, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai và một cái gì rất cuốn hút cái nhìn của đối phương-đó là ánh mắt biết nói… Thế nhưng Thiên Thiên vô tư thì không có quan tâm. Cô nhóc từng “thề” là không thèm có bạn trai,vì đối với cô nhóc, con trai trên thế gian này không có ai tốt và chung thuỷ hết. Chuyện tình yêu của các bạn cô nhóc là một bằng chứng sống.
-Sao anh lại xuất hiện ở đây?
-Tại sao không?Nơi này đâu có đề bảng cấm,sao anh lại không vào được?
-Có sao chứ.Vì đây là trường của tôi.Và tôi chưa từng gặp anh trước đây.
-Anh là nhân viên mới của căn-tin.
Thiên Thiên chú ý anh ta hơn một chút. Đúng là anh ta đang trong bộ dạng một người phục vụ trong căn-tin. Hèn chi cái bảng tuyển nhân viên phục vụ treo mấy hôm nay đã được gỡ xuống…
-Sao anh kiêm đủ nghề vậy?
-Cuộc sống mà. Anh ta nhún vai.
-Khá khen cho anh đấy.
-Anh là Cát Luân.
-Tôi là Thiên Thiên.
Bỗng có một người thình lình vỗ vai Thiên Thiên.
-Ê, ai vậy?Giới thiệu tao coi.
-Thích thì tự làm quen.Tao không rảnh.
Cô bé bưng phần ăn của mình đi lại bàn. Cô bạn Thiếu Mi của cô hình như có vẻ khoái cái anh chàng nhân viên cực kì đẹp trai có cái tên Cát Luân đó.Nhưng ánh mắt anh chàng đó chỉ chú ý đến cô bé có mái tóc ngắn cột thành cái đuôi gà với cái nhìn láu lỉnh Thiên Thiên.
Thiên Thiên hay xuống căn-tin vào giờ ra chơi thứ II,vì khi ấy căn-tin vắng người,chứ không đông đúc với cái cảnh chen lấn hỗn độn như giờ ra chơi thứ I. Mỗi lần như thế cô bé thường gọi một phần mì Pagetti với một tách cà fê hoặc là một ly nước ngọt. Cô bé cũng rất thích ăn vặt,đặc biệt là kẹo và bánh ngọt.
Hắn-gã nhân viên mới ở Căn-tin biết hết những món Thiên Thiên thích,quen hết những người bạn trong lớp cô bé.Và hắn cũng rất được lòng các cô gái trong trường. Thiên Thiên chỉ nghĩ anh ta đơn giản là một anh chàng làm việc cho căn-tin trường chứ không suy nghĩ gì khác ,cũng không mải mai chú ý thái độ anh ta với mình.
Có một hôm,có một cậu học trò khá lịch lãm cứ tò tò bám phía sau cô bé xuống căn-tin.
-Thiên Thiên, bạn đi cùng mình nhé!Party hôm ấy vui lắm.
-Đã bảo không cơ mà.
-Nhưng mình đã hứa với tụi bạn sẽ đem bạn gái đến cùng.
-Tớ đâu phải bạn gái cậu đâu!
-Nhưng tớ thích cậu ,thật đấy.Tớ…
Ngờ đâu,một ly nước ngọt vô tình rơi tọt vào người cậu ta,làm ướt hết cái trắng với cái màu đỏ đỏ của nước dâu trông thật khó coi.
-Ai vậy?
Cậu ta hét lên. Cát Luân bối rối xin lỗi. Cậu ta không muốn bị mất điểm trước mặt người đẹp bằng cách quát tháo ầm ĩ nên đành bực tức bỏ vào phòng vệ sinh.
Thiên Thiên cười khúc khích.Cô bé bắt gặp cái nháy mắt và nụ cười thật tinh ranh của Cát Luân.Thiên Thiên nháy mắt đáp lại như một lời cảm ơn.
Sau đó…
-Cậu bạn ấy phiền thật.Lúc nãy…thật cảm ơn anh.
-Không có chi.
Hắn cười. Cô nhóc quay qua nhìn hắn,hỏi:
-Anh không chạy Taxi nữa à?
Hắn lắc đầu:
-Không,còn chạy chứ ,nhưng anh chạy vào buổi chiều đến tối.
-Anh không đi học sao?
-Anh đã ra trường.
-Trường gì?
-Trường Luật. Em biết ĐH BestLaw chứ ?
Thiên Thiên mở to mắt nhìn hắn. BestLaw là một ĐH học thuộc vào hang danh tiếng nhất thế giới và nhất đất nước giàu có này. Là nơi đào tạo nên những nhà chính trị, những luật sư tài ba, những phóng viên gai góc… Nói chung là nơi của những người nổi tiếng… Với sức học Trung bình Khá, Thiên Thiên chỉ hy vọng tốt nghiệp Trung học và đậu vào một trường ĐH bình thường. BestLaw là nơi cô không bao giờ mơ đặt chân tới…
Thiên Thiên nhìn Cát Luân với cái nhìn đầy nghi ngờ…
-Vậy tại sao anh ở đây?
-Vì gia đình muốn anh theo nghiệp kinh doanh của họ. Kinh doanh về địa ốc ở Cát Lan.
-Xa vậy sao? Thì ra anh là một đại công tử bỏ nhà đi. Sao anh lại không chịu an phận làm con cưng của cha mẹ mà phải bương trải kiếm sống thế này chứ?
-Anh thích tự đi làm nuôi bản thân hơn. Dựa vào chính đôi tay của mình. Anh đang kiếm tiền để làm một đề án nghiên cứu nhưng lại không muốn cha mẹ biết mình đang ở đây,vì vậy mà đành phải làm thêm thôi.
-Vậy ư?
Thiên Thiên nhìn cậu con trai đó với cái nhìn đầy thiện cảm và ngưỡng mộ. “Ít ra, anh ấy còn hơn khối người chỉ biết sống bám như một loài tầm gửi ký sinh.Tuy có hơi khó hiểu và bí ẩn một chút, nhưng anh ấy có thể là một người bạn tốt”
Thiên Thiên không tỏ ra vồ vập với Cát Luân,dù cái ấn tượng về anh đã khác hơn cái lần anh là anh chàng quái xế khiến cô bé thót tim.Vốn là một người ít khi để người khác thấy được tâm trạng của mình, Thiên Thiên vẫn tỏ ra thờ ơ lãnh đạm.
-Anh Cát Luân!Anh sao vậy?
Cô gái trẻ chạy tới dìu một thanh niên ngồi dậy.Gã dựa vào tường, quằn quại, vật vã trong đau đớn vì cơn đói thuốc,sắc diện tàn tạ không còn hình người. Ánh mắt gã ngây dại và hung tợn… Gã với tay về phía cô gái …
-Có…có thuốc cho anh không?
Cô gái lắc đầu thất vọng…
-Họ không chịu bán thiếu nữa.Em hết cách rồi.
Gã nhìn cô gái giận dữ,thù hằn, nói như quát ,như đe doạ…
-Em phải tìm thuốc cho anh ngay!Anh chết mất…
Cô gái nhỏ chỉ biết đứng nhìn… Không phải cô không muốn giúp hắn,nhưng cô không thể… Gã con trai bỗng nhiên cố gắng đứng dậy bằng cách dựa vào tường . Hắn định rời khỏi nhà . Miệng lẩm bẩm một cái tên…
-Thằng Trọng…
Cô gái nhỏ chạy theo níu tay hắn lại:
-Anh lại muốn đi tìm anh Trọng sao?
Hắn thô bạo gạt tay cô gái ra:
-Em mặc kệ anh đi!
Cơn đói thuốc đang hành hạ hắn. Hắn căm ghét con người tên Trọng kia,nhưng vẫn kiên quyết đi tìm anh ta… Hắn thừa biết Trọng chỉ xem mình như con chó,chạy tới cầu xin anh ta chẳng khác nào chấp nhận bị xỉ nhục và coi rẻ. Hắn quên cả những tự ái vặt vãnh, chạy tới nhà Trọng. Từ lúc bước chân vào thế giới của tử thần trắng, hắn đã đánh mất cái gọi là danh dự và lòng tự ái…
Tại quán Bar Lưu Linh-điểm đóng quân mọi ngày của Dũ Trọng, tên con trai khi nãy đang quỳ mọt dưới chân anh ta cầu xin , sự đau đớn vật vã hằn trên nét mặt và lời nói…
-Tao… van mày.Tao… đau lắm. Chết mất…
Trọng cười đắc ý. Anh ta biết Cát Luân-gã con trai kia- sẽ không thể chịu đựng quá lâu. Anh ta đã bảo tất cả các tụ điểm bán thuốc không được bán cho hắn,vì anh ta biết,khi Cát Luân bị dồn vào đường cùng,hắn sẽ quay lại van xin cầu luỵ anh ta.
Trọng lại gần và ngồi xuống đối diện Cát Luân với những gói hang trắng trong tay. Anh ta cười:
-Không tự ái nữa sao?Mày cần thuốc chứ gì?Tao có nhiều lắm.
Cát Luân với tay chụp lấy nhưng Trọng phũ phàng giật lên cao-như đang chơi trò câu cá. Cát Luân vẫn đờ đẫn,không còn chút tự tôn nào…
-Phải…xin mày…
Trọng nhếch mép cười
-OK, được thôi ! Vậy thì đi bằng 4 chân sủa “gâu ,gâu” cho tao xem nào?
Lương tri ít ỏi của Cát Luân nhắc nhở mình vẫn còn là một con người.Còn hèn hạ nào hơn khi tự biến mình thành chó trước mặt kẻ thù ?
Vậy mà…hắn nhẫn nhục làm điều đáng khinh đó chỉ vì muốn được thoả mãn cơn nghiện ma tuý…
-Không được!
Thiên Thiên ngăn hắn lại. Cô nhóc vừa tới ý như lời hẹn với Trọng hôm trước vì không muốn anh ta tới trường mình làm loạn. Vừa lúc bắt gặp chuyện này,cô nhóc rất bất bình:
-Anh có còn là đàn ông không hả?
Rồi cô quay sang Trọng:
-Anh không thấy mình độc ác lắm sao? Tôi sẽ báo cảnh sát về việc làm của anh!
-Đó là chuyện của anh. Nó tự mò tới chứ anh đâu có ép? Còn cảnh sát à? Trọng phì cười. Đây là địa bàn của anh,gã cảnh sát nào dám đặt chân vào đây ?
-Anh…
-Thiên Thiên nhìn Trọng. Cô rít qua kẽ răng. Sau,cô quay qua người thanh niên kia.Cát Luân nhìn Thiên Thiên bằng cái nhìn thật buồn rồi cười ngây dại. Hắn vẫn quỳ và làm theo lời Trọng sủa “gâu, gâu”-“gâu, gâu”…
Trọng tiến lại ôm vai Thiên Thiên.
-Em thấy đó . Anh đã bảo là chuyện của anh . Anh chỉ ra điều kiện thôi. Làm hay không là chuyện của nó. Em nhìn đi: nó không còn liêm sĩ, nó không phải là con người.
-Anh…anh là quỷ dữ.Thiên Thiên này không bao giờ kết giao với quỷ.Chuyện của các người,các người tự mà thanh toán lấy! Tôi đến chỉ muốn nói anh biết: đừng bao giớ bén mảng tới học viện Xuân Mộc tìm tôi,nhất là kẻ giết người như anh. Nếu không đừng trách.
-Thiên Thiên,anh…
Thiên Thiên bỏ đi.Trọng bực tức đấm bể cái bàn bằng kiếng trước mắt không thương tiếc. Anh ta quăng cho Luân những bao thuốc Heroin khi nãy rồi lên xe chạy theo Thiên Thiên. Luân nắm chặt gói thuốc lại và… cười, nụ cười khó hiểu…
“Tao sẽ trả thù!”
-Thiên Thiên!
Trọng dừng chiếc mô to của mình lại ngay trước đầu xe của Thiên Thiên. Cô ngước lên nhìn anh với ánh mắt lạnh lung,căm ghét…
-Theo tôi làm gì?
Anh cẩn thận nhìn quanh,khi nhận thấy đoạn đường này không ai qua lại,mới quay qua nói với cô nhóc:
-Em phải hiểu đó là công việc của anh.
Thiên Thiên cười nhạt,mỉa mai:
-Công việc của anh là gieo rắc cái chết trắng ư?
-Anh…cũng vì bắt đắc dĩ thôi.
Cô nhóc không muốn đôi co với hạng người như Trọng nên quay đầu chiếc xe đạp của mình theo hướng khác rồi đạp đi. Trọng rời khỏi xe mình chạy theo giữ cô nhóc lại. Thiên Thiên đạp anh ta ra ,anh ta nhanh nhẹn né qua một bên.
Thiên Thiên lại đạp đi. Trọng lìm lợm chạy phía trước đầu xe của cô nhóc. Cô nhóc không chịu dừng,cán luôn anh ta… Trọng vẫn không chịu né. Thiên Thiên bực tức hét to lên:
-Anh có biết dì tôi là ai không hả? Cứ bám theo tôi, anh không sợ à?
-Sợ chứ! Nhưng vì em anh không biết sợ nữa.
-Anh thừa biết tôi không thể giao du với những người như các anh.Tôi căm ghét bọn giết người như các người ! Nhất quyết không đội trời chung !
-Vậy nếu anh bảo anh không buôn bán ma túy nữa, em sẽ suy nghĩ lại chứ?
Trọng nói,giọng anh ta chùn xuống,tha thiết và cũng rất chân thành. Thiên nhìn anh. Dũ Trọng khi nãy và Dũ Trọng bây giờ dường như là 2 con người hoàn toàn khác nhau. Cô nhóc thôi nhìn anh căm tức, và hỏi:
-Anh hứa?
-Phải, anh hứa. Vì em bất cứ thứ gì anh cũng hứa.
Thiên Thiên gật đầu:
-Được,tôi tạm thời tin anh. Nhưng tôi cần có thời gian kiểm chứng xem lời hứa của anh là đúng hay không.Nếu đúng, tôi sẽ chịu làm bạn với anh.Nói trước,chỉ bạn bè mà thôi.
-Còn bây giờ?
-Hãy để tôi yên. Nếu anh còn đi theo coi như tôi chưa nói gì hết.
Trọng buông tay ra khỏi chiếc xe của cô nhóc:
-Thôi được.Em phải giữ lời hứa đó. Anh sẽ cho em thấy thành ý của mình.
Thiên Thiên thản nhiên quay bước.Nếu không vì anh ta đã cứu cô một lần và đối với anh ta… cũng có chút gì cảm mến thì cô đã tố giác anh.Cô mong có thể dùng mối thiện cảm anh ta dành cho cô mà giúp hắn từ bỏ con đường xấu.Cô không tự cho rằng bản thân có sức mạnh khai sang tâm hồn hãy bản tính lương thiện của một ai.Nhưng cô tin vào sự chân thành có thể thay đổi một con người. Xưa nay,Thiên Thiên thường quen với việc nhìn cuộc đời chung quanh theo hương đơn giản và tích cực, vì thế mà luôn sống vô ưu vô lo…
Khoảng một tháng sau đó…
-Taxi!
Chiếc Taxi dừng lại ngay chỗ Thiên Thiên.
-Cho tôi đến sân bay.
Người tài xế nhìn cô qua kiếng chiếu hậu.Trên khuôn mặt cô bé có nét gì khẩn trương, háo hức.Gã tài xế đột ngột tăng ga chạy luồng lách giữa phố xá đông người.
-Chậm lại! Anh chạy gì ghê thế?
-Cô đang gấp mà.
-Nhưng tôi không muốn tai nạn xảy ra.
-Yên tâm đi.
Thiên Thiên sợ đứng tim.Gã tài xế vẫn vô cùng bình thản.Sự lo lắng của cô bé khiến hắn thích thú.
15 phút sau…
- Tới rồi.Xin mời cô.
Hắn lịch thiệp mở cửa xe cho Thiên Thiên.
- Cảm ơn
Thiên Thiên dúi cho anh ta tờ bạc rồi chạy nhanh về phía người đàn ông đang đứng đợi.
-Cha!
Ông Khưu Tuấn vui mừng ôm lấy con gái cưng.
-Con gái. Tưởng con không ra đón cha chứ.
Thiên Thiên cúi đầu,đôi má đỏ au…
-Tui xin lỗi.Chỉ tại tui…ngủ quên. Ông tới bao lâu rồi hả,cha?
Ông Tuấn cười rồi lắc đầu:
-Khoảng nửa tiếng thôi,con gái.
Cô nhìn qua mớ hành lý của ông rồi háo hức cầm lên cho ông:
-Đây, để tui khiêng hành lý của ông ra xe. Ông có xe đến đón chứ?
-Không .Cha về sớm hơn dự kiến một ngày .Cha tranh thủ gặp con.
Thiên Thiên cười tươi,hồn nhiên nói:
-Hay ông về nhà tui ngủ tạm đêm nay nhé?
-Được,nếu con không phiền.
Cô nhóc vội vã quơ tay bảo:
-Không phiền, không phiền chút nào cả!
Ông Tuấn xoa đầu con gái rồi cùng cô ra bên ngoài.
Sân bay quốc tế Ocean Airport rất rộng và luôn luôn tấp nập người. Những chiếc Taxi xếp thành một dãy dài để đợi khách. Thiên Thiên định ngoắc xe thì chiếc Taxi-rõ ràng là chiếc Taxi lúc nãy chạy đến.
Thiên Thiên ngạc nhiên:
-Lại là anh à?
-Đi chứ?
-Không.Tôi không thích cảm giác mạnh.
-Tôi sẽ không chạy nhanh nữa..
-Vậy ư?
-Ừ
-Được ,nhưng anh coi chừng đó . Tôi mà hoảng sợ như khi nãy là quên trả tiền cho anh luôn đó.
Gã đem hành lí bỏ ra sau xe và lặng lẽ quan sát cả 2, nhất là người đàn ông rất nổi tiếng kia-Tỉ phú Khưu Tuấn.Qua cách xưng hô, hắn đoán được mối quan hệ của cả 2 người.
“Đúng là một con cá lớn”.
Lần này ,người tài xế lái xe cẩn thận. Thỉnh thoảng,anh ta nhìn qua kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát 2 người khách và lắng nghe chăm chú câu chuyện giữa họ…
Thiên Thiên không chút nghi ngờ…
Vài hôm sau, trong căn tin của trường Xuân Mộc…
Thiên Thiên đang ngồi uống nước cùng các bạn rất vui. Căn-tin giờ này không đông lắm.Các cô bạn của cô đang bàn tán sôi nổi về một chàng ca sĩ mới nổi. Cô nhóc không biết gì về âm nhạc,nghe chẳng hiểu gì hết. Cô đứng lên tiến về quầy thức ăn kêu một phần mì Pagetti cho mình. Cô nhóc đang loay hoay lấy tiền thì bỗng một giọng nói lạ vang lên:
-Chào em! Em học ở đây sao?
Thiên Thiên ngước lên nhìn anh ta-người thanh niên lái Taxi mấy hôm trước
-Lại là anh sao?
-Trùng hợp thật nhỉ ?
Anh ta cười với cô. Anh ta có nụ cười thật dễ thương, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai và một cái gì rất cuốn hút cái nhìn của đối phương-đó là ánh mắt biết nói… Thế nhưng Thiên Thiên vô tư thì không có quan tâm. Cô nhóc từng “thề” là không thèm có bạn trai,vì đối với cô nhóc, con trai trên thế gian này không có ai tốt và chung thuỷ hết. Chuyện tình yêu của các bạn cô nhóc là một bằng chứng sống.
-Sao anh lại xuất hiện ở đây?
-Tại sao không?Nơi này đâu có đề bảng cấm,sao anh lại không vào được?
-Có sao chứ.Vì đây là trường của tôi.Và tôi chưa từng gặp anh trước đây.
-Anh là nhân viên mới của căn-tin.
Thiên Thiên chú ý anh ta hơn một chút. Đúng là anh ta đang trong bộ dạng một người phục vụ trong căn-tin. Hèn chi cái bảng tuyển nhân viên phục vụ treo mấy hôm nay đã được gỡ xuống…
-Sao anh kiêm đủ nghề vậy?
-Cuộc sống mà. Anh ta nhún vai.
-Khá khen cho anh đấy.
-Anh là Cát Luân.
-Tôi là Thiên Thiên.
Bỗng có một người thình lình vỗ vai Thiên Thiên.
-Ê, ai vậy?Giới thiệu tao coi.
-Thích thì tự làm quen.Tao không rảnh.
Cô bé bưng phần ăn của mình đi lại bàn. Cô bạn Thiếu Mi của cô hình như có vẻ khoái cái anh chàng nhân viên cực kì đẹp trai có cái tên Cát Luân đó.Nhưng ánh mắt anh chàng đó chỉ chú ý đến cô bé có mái tóc ngắn cột thành cái đuôi gà với cái nhìn láu lỉnh Thiên Thiên.
Thiên Thiên hay xuống căn-tin vào giờ ra chơi thứ II,vì khi ấy căn-tin vắng người,chứ không đông đúc với cái cảnh chen lấn hỗn độn như giờ ra chơi thứ I. Mỗi lần như thế cô bé thường gọi một phần mì Pagetti với một tách cà fê hoặc là một ly nước ngọt. Cô bé cũng rất thích ăn vặt,đặc biệt là kẹo và bánh ngọt.
Hắn-gã nhân viên mới ở Căn-tin biết hết những món Thiên Thiên thích,quen hết những người bạn trong lớp cô bé.Và hắn cũng rất được lòng các cô gái trong trường. Thiên Thiên chỉ nghĩ anh ta đơn giản là một anh chàng làm việc cho căn-tin trường chứ không suy nghĩ gì khác ,cũng không mải mai chú ý thái độ anh ta với mình.
Có một hôm,có một cậu học trò khá lịch lãm cứ tò tò bám phía sau cô bé xuống căn-tin.
-Thiên Thiên, bạn đi cùng mình nhé!Party hôm ấy vui lắm.
-Đã bảo không cơ mà.
-Nhưng mình đã hứa với tụi bạn sẽ đem bạn gái đến cùng.
-Tớ đâu phải bạn gái cậu đâu!
-Nhưng tớ thích cậu ,thật đấy.Tớ…
Ngờ đâu,một ly nước ngọt vô tình rơi tọt vào người cậu ta,làm ướt hết cái trắng với cái màu đỏ đỏ của nước dâu trông thật khó coi.
-Ai vậy?
Cậu ta hét lên. Cát Luân bối rối xin lỗi. Cậu ta không muốn bị mất điểm trước mặt người đẹp bằng cách quát tháo ầm ĩ nên đành bực tức bỏ vào phòng vệ sinh.
Thiên Thiên cười khúc khích.Cô bé bắt gặp cái nháy mắt và nụ cười thật tinh ranh của Cát Luân.Thiên Thiên nháy mắt đáp lại như một lời cảm ơn.
Sau đó…
-Cậu bạn ấy phiền thật.Lúc nãy…thật cảm ơn anh.
-Không có chi.
Hắn cười. Cô nhóc quay qua nhìn hắn,hỏi:
-Anh không chạy Taxi nữa à?
Hắn lắc đầu:
-Không,còn chạy chứ ,nhưng anh chạy vào buổi chiều đến tối.
-Anh không đi học sao?
-Anh đã ra trường.
-Trường gì?
-Trường Luật. Em biết ĐH BestLaw chứ ?
Thiên Thiên mở to mắt nhìn hắn. BestLaw là một ĐH học thuộc vào hang danh tiếng nhất thế giới và nhất đất nước giàu có này. Là nơi đào tạo nên những nhà chính trị, những luật sư tài ba, những phóng viên gai góc… Nói chung là nơi của những người nổi tiếng… Với sức học Trung bình Khá, Thiên Thiên chỉ hy vọng tốt nghiệp Trung học và đậu vào một trường ĐH bình thường. BestLaw là nơi cô không bao giờ mơ đặt chân tới…
Thiên Thiên nhìn Cát Luân với cái nhìn đầy nghi ngờ…
-Vậy tại sao anh ở đây?
-Vì gia đình muốn anh theo nghiệp kinh doanh của họ. Kinh doanh về địa ốc ở Cát Lan.
-Xa vậy sao? Thì ra anh là một đại công tử bỏ nhà đi. Sao anh lại không chịu an phận làm con cưng của cha mẹ mà phải bương trải kiếm sống thế này chứ?
-Anh thích tự đi làm nuôi bản thân hơn. Dựa vào chính đôi tay của mình. Anh đang kiếm tiền để làm một đề án nghiên cứu nhưng lại không muốn cha mẹ biết mình đang ở đây,vì vậy mà đành phải làm thêm thôi.
-Vậy ư?
Thiên Thiên nhìn cậu con trai đó với cái nhìn đầy thiện cảm và ngưỡng mộ. “Ít ra, anh ấy còn hơn khối người chỉ biết sống bám như một loài tầm gửi ký sinh.Tuy có hơi khó hiểu và bí ẩn một chút, nhưng anh ấy có thể là một người bạn tốt”
Thiên Thiên không tỏ ra vồ vập với Cát Luân,dù cái ấn tượng về anh đã khác hơn cái lần anh là anh chàng quái xế khiến cô bé thót tim.Vốn là một người ít khi để người khác thấy được tâm trạng của mình, Thiên Thiên vẫn tỏ ra thờ ơ lãnh đạm.
/28
|