'Destiny' là một từ Tiếng Anh người mặt đất thường dùng, nghĩa là 'định mệnh'...
Đó là một từ chỉ số phận mà Thượng Đế đã sắp đặt cho mỗi con người... Nhưng cá nhân ta đã mặc định 'destiny' chỉ là một nửa còn lại của ta kể từ lần đầu tiên ta nghe chàng nhắc đến...
Và ta tìm được phần mà Mặt Trăng còn khuyết... khi ta gặp chàng...
Thu đến.
Gió thu lay lay những tán lá màu không còn non mơn mởn, thổi vi vu những chiếc lá khô vàng trên cành bàng khẳng khiu rơi, chao liệng vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống nền đất. Gió heo may se se lạnh, không quá nóng khô như gió hạ, không lạnh buốt giá đến tê cóng như gió đông, cũng không ẩm ướt như gió xuân mới về. Mà đó là những luồng không khí chuyển động nhẹ, dịu dàng, một chút hơi mát dễ chịu cùng hương hoa thơm thoang thoảng...
Mùa thu đẹp và lãng mạn. Đó là mùa của tình yêu - người ta nghĩ thế. Người ta gặp nhau trong không khí dịu nhẹ man mát của mùa thu, hẹn hò nhau trên ghế đá dưới những tán lá phong đỏ rực hay cùng nhau đi ngắm sắc màu là lạ của rẻ quạt. Tình yêu chớm nở như thế...
Thật lãng mạn...
Và có lẽ Yousuke cũng vậy... Anh gặp định mệnh của mình trong một ngày cuối hạ, nhưng chỉ có điều anh không thể nhận ra...
___o0o0o___
- Mùa thu là mùa của tình yêu ư? - Yousuke lừ mắt, môi hơi bĩu. Lưng anh hơi cong xuống, hai tay đút túi quần, ba lô đeo một bên vai khá cá tính.
- Cậu không nghĩ vậy ư? - Mày Mea hơi nhíu lại. Cô gập quyển sách trên tay, miệng hét lớn thích thú. - Mùa thu là khởi nguồn tình yêu đôi lứa! Chuyện tình lãng mạn cũng sẽ diễn ra trong mùa này!
- Vớ vẩn. - Chỉ hai tiếng của Yousuke cũng đủ để dập tắt sự hào hứng thái quá của Mea. Như từ trên mây bị kéo rơi cái bịch xuống đất, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Yousuke chẳng buồn để ý đến cái nhìn rách mặt mà cô bạn Mea dành tặng mình, chỉ khẽ ngước đầu nhìn lên trời, nhướn mày tự nhủ: Mùa thu là khởi nguồn của tình yêu? Tức cười! Là khởi nguồn của rắc rối thì có!
Khẽ trút ra một tiếng thở dài than thân trách phận...
Anh ngoái đầu nhìn Mea, khoát tay:
- Tớ có việc, về trước nhé!
Nói rồi chẳng để cô có một khắc tiếp nhận thông tin, anh vội chạy về chiếc moto dựng bên hông trường.
Một giây... hai giây... ba giây...
Mãi khi Mea kịp ngộ ra thì xung quanh cô chẳng còn lấy một bóng người...
Một làn gió thu khẽ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá khô, đơn độc y như cô lúc này vậy...
___o0o0o___
Yousuke chập chững bước vào hang động. Triều lên, mạch nước ngầm vào động cũng dâng cao, anh phải tránh né để không bị ướt. Hơi lúng túng, nhưng anh chắc mẩm rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ phải quen thôi...
Ánh sáng mở ra, khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ chiều qua hiện ra trước mắt. Chẳng có gì thay đổi cả, trên tảng đá cao kia vẫn là một cô gái.
Nhưng không phải với đôi chân, mà là với một chiếc đuôi cá...
Anh chưa kịp nhìn kỹ thì ngay lập tức, một tia sáng vụt tới chân anh.
Yousuke hoảng hồn. Theo quán tính anh nhảy bật ra sau, né tránh đòn đánh. Tia sét chạm đất, phát nổ. Vùng nước quanh chân anh bắn tung lên.
Như con robot hỏng, anh giật giật đầu ngước lên nhìn.
Ashley chiễm chệ ngồi trên cao, tay vẫn nắm chắc cây quyền trượng chĩa về phía anh, đầu vẫn còn bốc khói nghi ngút. Mày cô khẽ nhíu, giọng cất ra đều đều:
- Ngươi vẫn sống tốt nhỉ? - Cô lườm anh, tiện tay giơ chiếc đồng hồ bằng vàng chạm khắc tinh xảo lên ngắm nghía. - Chậm hai phút bốn tư giây. Ta cứ tưởng ngươi chết nghoẻo ở đâu đó rồi kia.
Yousuke lừ mắt, chẳng nói năng gì bước tới về phía cô.
Không sai, đây chính là 'khởi nguồn của rắc rối' mà anh đã nghĩ đến...
Ngươi biết chứ? Rằng trên đời này chẳng có gì miễn phí cả... Ashley nhếch môi cười.
Thoáng mấy giây, anh sững lại. Rồi chắc mẩm mình đã hiểu điều mà cô ta muốn nói, anh trầm trầm:
Cô cần bao nhiêu?
Đến phiên Ashley đơ ra, và chỉ mấy giây sau, cô ta phá lên cười:
Haha! Lũ người mặt đất các ngươi được mấy đồng tiền mà dám trao đổi với chúng ta? Tay cô ta vỗ vào đùi, miệng cười nắc nẻ chế giễu anh, nhưng khí chất của cô ta vẫn rất cao sang và quyền quý.
Vậy ý cô là sao? Người cá các cô giàu tới mức nào? Nhà Yousuke rất rất khá giả, nếu không muốn nói là giàu có. Lần đầu tiên có một cô gái dám cười chê số tài sản của gia đình anh là ít ỏi không khiến anh khỏi ngạc nhiên.
Môi Ashley tắt hẳn nụ cười vang ban nãy, thay vào đó là một sự lạnh lùng đáng sợ:
Năm 2030, 200 hòn đảo của Indonesia sẽ chìm xuống đáy biển. Năm 2100, London sẽ chìm trong biển nước. Năm 2110, Maldives sẽ biến mất vĩnh viễn...
Cái gì vậy? Yousuke nhíu mày, nhưng cô chẳng buồn bận tâm mà cứ tiếp tục nói bằng cái giọng đều đều, lạnh lùng và đáng sợ ấy.
Và trong quá khứ, hàng ngàn năm trước, chúng ta đã nuốt gọn Lục địa MU và Lục địa Atlantis xuống biển sâu...
Gì vậy? Cô ta đang lảm nhảm cái gì vậy? Yousuke không thể hiểu nổi.
Ngươi thấy đấy... Sau vài giây im lặng, cô ta lại nói tiếp. Chúa mặc định phần của biển cả chiếm tới 75% diện tích bề mặt Trái Đất. Thế nhưng chúng ta lại đang dần dần lấn chiếm đất liền. Và một ngày không xa, 100% sẽ là của biển cả. Với người cá chúng ta, con người chỉ như loài sâu bọ mà thôi...
Vô lý! Người cá làm sao có quyền? Yousuke giận dữ. Anh khoát tay bác bỏ.
Sao không? Chúng ta đâu có cố ý ăn sâu vào đất liền đâu? Chính lũ người mặt đất các ngươi đã hiến dâng cho chúng ta đấy thôi. Bằng một vẻ mặt điềm nhiên, Ashley đáp. Chẳng lẽ chưa ai nhắc đến cho ngươi thứ gọi là 'Biến đổi khí hậu' ư?
A...
Yousuke cứng họng. Anh không biết nói gì hơn. Phải, không những con người hủy hoại cả một hệ sinh thái, hủy hoại chính họ mà còn làm thương tổn đến người cá. Nước biển nóng lên, họ cũng khó chịu. Dầu tràn, đánh bắt thủy sản bừa bãi, đổ chất thải ra biển,... chẳng phải chính người cá mới phải gánh chịu hậu quả ư? Anh còn chưa xin lỗi họ, lại còn cứ trách, liệu có đáng không?
Nhưng mà...
...
... lạc đề quá rồi thì phải?
Yousuke đơ ra. Vốn lúc đầu đang xin được nhận lại thi thể Hanako, vậy mà thoắt cái đã nhảy sang Biến đổi khí hâu với cả trách nhiệm gì gì đó, liên quan thật!
Hơi lạc đề rồi, tôi xin lỗi... Yousuke khoát tay cười khổ. - Vậy cô ra điều kiện đi.
Ashley nghe anh nói cũng mới ngộ ra, bèn trầm xuống. Có chút đắn đo, cô bắt đầu ra điều kiện. Nói là 'ra điều kiện' nhưng nhìn giống 'ra lệnh' hơn:
Đơn giản thôi. Giờ này mỗi buổi chiều, tất cả các buổi chiều... Ashley nhấn mạnh, rồi khẽ nuốt khan, cô yêu cầu. Ta muốn ngươi đến đây làm bạn với ta.
Hả? Yousuke nghệt mặt. Vậy ư? Cô gái, à nhầm, cá cái này đòi anh ra đây làm bạn với cô ta mỗi buổi chiều? Có thế mới trả lại Hanako cho anh ư?
Cũng phải đắn đo lắm đấy, bởi anh không tài nào thích nghi nổi bản tính kiêu căng ngạo mạn khó chữa của cô ta, nhưng không quá lâu, bởi anh biết điều quan trọng nhất đối với anh - đưa Hanako về mai táng cẩn thận.
Tôi đồng ý. Nhưng nếu tôi làm vậy, cô sẽ trả lại Hanako cho tôi chứ? Yousuke ngờ vực.
Lại nữa... Ashley lại khó chịu một lần nữa...
Không đơn giản vậy đâu!! Ashley hét lên. Đúng năm giờ ngươi phải có mặt!! Ngươi chỉ cần trễ vài giây thôi, thi thể cô ta sẽ không còn nguyên vẹn!
Yousuke không hiểu lắm, sau đột nhiên cô ta lại gắt lên như vậy. Nhưng cũng chẳng bận tâm lâu, anh hỏi tiếp:
Đến bao giờ?
Khi nào ta chán thì thôi! Ashley khoanh tay trước ngực, đáp.
Anh lừ mắt.
Khi nào tôi mới được nhận thi thể của Hanako? Anh sốt ruột, hỏi tiếp.
Khi ngươi hoàn thành tốt điều kiện! Ashley vừa dịu xuống lại gắt tiếp.
Chẳng nhỡ thi thể cô ấy bị thối rữa thì sao?
Nước thánh sẽ bảo vệ cô ta!!
À... ừ... Càng lúc càng không thể hiểu con cá cái này muốn gì, tốt nhất Yousuke cứ im lặng cho lành chuyện.
Anh nào hay, đến bản thân cô cũng không hiểu cảm xúc của chính cô.
Tại sao cô lại gắt? Tại sao cô lại khó chịu? Tại sao cô lại tức đến nghẹn giọng? Tại sao... tại sao toàn là 'Hanako'?
Tại sao...
...
- Hanako vẫn an toàn chứ? - Yousuke ngập ngừng hỏi. - Chẳng qua tớ bị tắc đường nên đến muộn vài phút, cậu không nỡ động đến cô ấy đâu đúng không?
- Tan xác rồi. - Ashley quay mặt, lừ mắt nói.
- Cái gì? - Yousuke trố mắt ra. Nếu như là một người bình thường nói, anh sẽ không tin. Nhưng đối với một con-cá-cái điên khùng, chập mạch, tính khí thất thường, kiêu căng ngạo mạn thì chắc chắn anh không muốn tin cũng phải tin. Nhưng rồi anh thoáng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy lấp loáng bóng dáng Hanako ở đằng xa.
Chân anh vô thức tiến về phía cô.
Dưới hòn non bộ mà Ashley đang ngồi chiễm chệ bên trên là một hồ nước rộng phẳng lặng. Phía bên tay phải theo hướng anh là một phần hồ cực cực kỳ nhỏ, giống một bể cá. Theo lời Ashley, đó là phần nước thánh. Nước sẽ bảo vệ thân thể Hanako khỏi bị phân hủy. Nước thánh xanh trong một màu thấy rõ, ven hồ rong rêu mọc xanh mươn mướt, và trong lòng hồ là một cô gái.
Mái tóc nâu vàng, dài và mỏng. Cặp lông mi đen dày điểm tô cho đôi mắt bồ câu nhắm khít, đôi môi chúm chím đỏ hồng, tất cả tạo nên vẻ đẹp rất duyên ở Hanako.
Anh xao xuyến nhìn cô ấy, lòng bồn chồn không sao tả xiết, đồng thời sâu trong trái tim, vết thương lòng lâu rất lâu lại đột ngột rỉ máu. Anh xót thương thay cho người con gái đang nằm kia, và cũng là xót thương cho chính bản thân mình.
Yousuke cứ mãi ngắm nhìn mà chẳng hề hay biết, anh tự làm rách vết thương lòng cũ trong tim, đồng thời cũng rạch một vết thương mới lên con tim của ai đó đang nhìn anh nãy giờ.
Vừa hận lại vừa đau, Ashley đột ngột phát hiện anh đang nhìn như thôi miên vào cô gái dưới kia, lòng cũng bộn bề xúc cảm.
Tại sao... tại sao luôn là Hanako? Ngươi là định mệnh của ta cơ mà?
- Destiny... - Yousuke vô thức thốt ra một từ mà Ashley chẳng hề hiểu nghĩa.
Hai người trầm ngâm thêm một chút nữa, rồi mấy giây sau, Yousuke ngoảnh mặt lại với nụ cười thật tươi tắn:
- ... nghĩa là 'Định mệnh'!
___o0o0o___
Hết chương 4. Đăng bởi: admin
Đó là một từ chỉ số phận mà Thượng Đế đã sắp đặt cho mỗi con người... Nhưng cá nhân ta đã mặc định 'destiny' chỉ là một nửa còn lại của ta kể từ lần đầu tiên ta nghe chàng nhắc đến...
Và ta tìm được phần mà Mặt Trăng còn khuyết... khi ta gặp chàng...
Thu đến.
Gió thu lay lay những tán lá màu không còn non mơn mởn, thổi vi vu những chiếc lá khô vàng trên cành bàng khẳng khiu rơi, chao liệng vài vòng rồi nhẹ nhàng đáp xuống nền đất. Gió heo may se se lạnh, không quá nóng khô như gió hạ, không lạnh buốt giá đến tê cóng như gió đông, cũng không ẩm ướt như gió xuân mới về. Mà đó là những luồng không khí chuyển động nhẹ, dịu dàng, một chút hơi mát dễ chịu cùng hương hoa thơm thoang thoảng...
Mùa thu đẹp và lãng mạn. Đó là mùa của tình yêu - người ta nghĩ thế. Người ta gặp nhau trong không khí dịu nhẹ man mát của mùa thu, hẹn hò nhau trên ghế đá dưới những tán lá phong đỏ rực hay cùng nhau đi ngắm sắc màu là lạ của rẻ quạt. Tình yêu chớm nở như thế...
Thật lãng mạn...
Và có lẽ Yousuke cũng vậy... Anh gặp định mệnh của mình trong một ngày cuối hạ, nhưng chỉ có điều anh không thể nhận ra...
___o0o0o___
- Mùa thu là mùa của tình yêu ư? - Yousuke lừ mắt, môi hơi bĩu. Lưng anh hơi cong xuống, hai tay đút túi quần, ba lô đeo một bên vai khá cá tính.
- Cậu không nghĩ vậy ư? - Mày Mea hơi nhíu lại. Cô gập quyển sách trên tay, miệng hét lớn thích thú. - Mùa thu là khởi nguồn tình yêu đôi lứa! Chuyện tình lãng mạn cũng sẽ diễn ra trong mùa này!
- Vớ vẩn. - Chỉ hai tiếng của Yousuke cũng đủ để dập tắt sự hào hứng thái quá của Mea. Như từ trên mây bị kéo rơi cái bịch xuống đất, cô nhìn lại anh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí.
Yousuke chẳng buồn để ý đến cái nhìn rách mặt mà cô bạn Mea dành tặng mình, chỉ khẽ ngước đầu nhìn lên trời, nhướn mày tự nhủ: Mùa thu là khởi nguồn của tình yêu? Tức cười! Là khởi nguồn của rắc rối thì có!
Khẽ trút ra một tiếng thở dài than thân trách phận...
Anh ngoái đầu nhìn Mea, khoát tay:
- Tớ có việc, về trước nhé!
Nói rồi chẳng để cô có một khắc tiếp nhận thông tin, anh vội chạy về chiếc moto dựng bên hông trường.
Một giây... hai giây... ba giây...
Mãi khi Mea kịp ngộ ra thì xung quanh cô chẳng còn lấy một bóng người...
Một làn gió thu khẽ thổi qua cuốn theo vài chiếc lá khô, đơn độc y như cô lúc này vậy...
___o0o0o___
Yousuke chập chững bước vào hang động. Triều lên, mạch nước ngầm vào động cũng dâng cao, anh phải tránh né để không bị ướt. Hơi lúng túng, nhưng anh chắc mẩm rằng sớm muộn gì anh cũng sẽ phải quen thôi...
Ánh sáng mở ra, khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ chiều qua hiện ra trước mắt. Chẳng có gì thay đổi cả, trên tảng đá cao kia vẫn là một cô gái.
Nhưng không phải với đôi chân, mà là với một chiếc đuôi cá...
Anh chưa kịp nhìn kỹ thì ngay lập tức, một tia sáng vụt tới chân anh.
Yousuke hoảng hồn. Theo quán tính anh nhảy bật ra sau, né tránh đòn đánh. Tia sét chạm đất, phát nổ. Vùng nước quanh chân anh bắn tung lên.
Như con robot hỏng, anh giật giật đầu ngước lên nhìn.
Ashley chiễm chệ ngồi trên cao, tay vẫn nắm chắc cây quyền trượng chĩa về phía anh, đầu vẫn còn bốc khói nghi ngút. Mày cô khẽ nhíu, giọng cất ra đều đều:
- Ngươi vẫn sống tốt nhỉ? - Cô lườm anh, tiện tay giơ chiếc đồng hồ bằng vàng chạm khắc tinh xảo lên ngắm nghía. - Chậm hai phút bốn tư giây. Ta cứ tưởng ngươi chết nghoẻo ở đâu đó rồi kia.
Yousuke lừ mắt, chẳng nói năng gì bước tới về phía cô.
Không sai, đây chính là 'khởi nguồn của rắc rối' mà anh đã nghĩ đến...
Ngươi biết chứ? Rằng trên đời này chẳng có gì miễn phí cả... Ashley nhếch môi cười.
Thoáng mấy giây, anh sững lại. Rồi chắc mẩm mình đã hiểu điều mà cô ta muốn nói, anh trầm trầm:
Cô cần bao nhiêu?
Đến phiên Ashley đơ ra, và chỉ mấy giây sau, cô ta phá lên cười:
Haha! Lũ người mặt đất các ngươi được mấy đồng tiền mà dám trao đổi với chúng ta? Tay cô ta vỗ vào đùi, miệng cười nắc nẻ chế giễu anh, nhưng khí chất của cô ta vẫn rất cao sang và quyền quý.
Vậy ý cô là sao? Người cá các cô giàu tới mức nào? Nhà Yousuke rất rất khá giả, nếu không muốn nói là giàu có. Lần đầu tiên có một cô gái dám cười chê số tài sản của gia đình anh là ít ỏi không khiến anh khỏi ngạc nhiên.
Môi Ashley tắt hẳn nụ cười vang ban nãy, thay vào đó là một sự lạnh lùng đáng sợ:
Năm 2030, 200 hòn đảo của Indonesia sẽ chìm xuống đáy biển. Năm 2100, London sẽ chìm trong biển nước. Năm 2110, Maldives sẽ biến mất vĩnh viễn...
Cái gì vậy? Yousuke nhíu mày, nhưng cô chẳng buồn bận tâm mà cứ tiếp tục nói bằng cái giọng đều đều, lạnh lùng và đáng sợ ấy.
Và trong quá khứ, hàng ngàn năm trước, chúng ta đã nuốt gọn Lục địa MU và Lục địa Atlantis xuống biển sâu...
Gì vậy? Cô ta đang lảm nhảm cái gì vậy? Yousuke không thể hiểu nổi.
Ngươi thấy đấy... Sau vài giây im lặng, cô ta lại nói tiếp. Chúa mặc định phần của biển cả chiếm tới 75% diện tích bề mặt Trái Đất. Thế nhưng chúng ta lại đang dần dần lấn chiếm đất liền. Và một ngày không xa, 100% sẽ là của biển cả. Với người cá chúng ta, con người chỉ như loài sâu bọ mà thôi...
Vô lý! Người cá làm sao có quyền? Yousuke giận dữ. Anh khoát tay bác bỏ.
Sao không? Chúng ta đâu có cố ý ăn sâu vào đất liền đâu? Chính lũ người mặt đất các ngươi đã hiến dâng cho chúng ta đấy thôi. Bằng một vẻ mặt điềm nhiên, Ashley đáp. Chẳng lẽ chưa ai nhắc đến cho ngươi thứ gọi là 'Biến đổi khí hậu' ư?
A...
Yousuke cứng họng. Anh không biết nói gì hơn. Phải, không những con người hủy hoại cả một hệ sinh thái, hủy hoại chính họ mà còn làm thương tổn đến người cá. Nước biển nóng lên, họ cũng khó chịu. Dầu tràn, đánh bắt thủy sản bừa bãi, đổ chất thải ra biển,... chẳng phải chính người cá mới phải gánh chịu hậu quả ư? Anh còn chưa xin lỗi họ, lại còn cứ trách, liệu có đáng không?
Nhưng mà...
...
... lạc đề quá rồi thì phải?
Yousuke đơ ra. Vốn lúc đầu đang xin được nhận lại thi thể Hanako, vậy mà thoắt cái đã nhảy sang Biến đổi khí hâu với cả trách nhiệm gì gì đó, liên quan thật!
Hơi lạc đề rồi, tôi xin lỗi... Yousuke khoát tay cười khổ. - Vậy cô ra điều kiện đi.
Ashley nghe anh nói cũng mới ngộ ra, bèn trầm xuống. Có chút đắn đo, cô bắt đầu ra điều kiện. Nói là 'ra điều kiện' nhưng nhìn giống 'ra lệnh' hơn:
Đơn giản thôi. Giờ này mỗi buổi chiều, tất cả các buổi chiều... Ashley nhấn mạnh, rồi khẽ nuốt khan, cô yêu cầu. Ta muốn ngươi đến đây làm bạn với ta.
Hả? Yousuke nghệt mặt. Vậy ư? Cô gái, à nhầm, cá cái này đòi anh ra đây làm bạn với cô ta mỗi buổi chiều? Có thế mới trả lại Hanako cho anh ư?
Cũng phải đắn đo lắm đấy, bởi anh không tài nào thích nghi nổi bản tính kiêu căng ngạo mạn khó chữa của cô ta, nhưng không quá lâu, bởi anh biết điều quan trọng nhất đối với anh - đưa Hanako về mai táng cẩn thận.
Tôi đồng ý. Nhưng nếu tôi làm vậy, cô sẽ trả lại Hanako cho tôi chứ? Yousuke ngờ vực.
Lại nữa... Ashley lại khó chịu một lần nữa...
Không đơn giản vậy đâu!! Ashley hét lên. Đúng năm giờ ngươi phải có mặt!! Ngươi chỉ cần trễ vài giây thôi, thi thể cô ta sẽ không còn nguyên vẹn!
Yousuke không hiểu lắm, sau đột nhiên cô ta lại gắt lên như vậy. Nhưng cũng chẳng bận tâm lâu, anh hỏi tiếp:
Đến bao giờ?
Khi nào ta chán thì thôi! Ashley khoanh tay trước ngực, đáp.
Anh lừ mắt.
Khi nào tôi mới được nhận thi thể của Hanako? Anh sốt ruột, hỏi tiếp.
Khi ngươi hoàn thành tốt điều kiện! Ashley vừa dịu xuống lại gắt tiếp.
Chẳng nhỡ thi thể cô ấy bị thối rữa thì sao?
Nước thánh sẽ bảo vệ cô ta!!
À... ừ... Càng lúc càng không thể hiểu con cá cái này muốn gì, tốt nhất Yousuke cứ im lặng cho lành chuyện.
Anh nào hay, đến bản thân cô cũng không hiểu cảm xúc của chính cô.
Tại sao cô lại gắt? Tại sao cô lại khó chịu? Tại sao cô lại tức đến nghẹn giọng? Tại sao... tại sao toàn là 'Hanako'?
Tại sao...
...
- Hanako vẫn an toàn chứ? - Yousuke ngập ngừng hỏi. - Chẳng qua tớ bị tắc đường nên đến muộn vài phút, cậu không nỡ động đến cô ấy đâu đúng không?
- Tan xác rồi. - Ashley quay mặt, lừ mắt nói.
- Cái gì? - Yousuke trố mắt ra. Nếu như là một người bình thường nói, anh sẽ không tin. Nhưng đối với một con-cá-cái điên khùng, chập mạch, tính khí thất thường, kiêu căng ngạo mạn thì chắc chắn anh không muốn tin cũng phải tin. Nhưng rồi anh thoáng thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy lấp loáng bóng dáng Hanako ở đằng xa.
Chân anh vô thức tiến về phía cô.
Dưới hòn non bộ mà Ashley đang ngồi chiễm chệ bên trên là một hồ nước rộng phẳng lặng. Phía bên tay phải theo hướng anh là một phần hồ cực cực kỳ nhỏ, giống một bể cá. Theo lời Ashley, đó là phần nước thánh. Nước sẽ bảo vệ thân thể Hanako khỏi bị phân hủy. Nước thánh xanh trong một màu thấy rõ, ven hồ rong rêu mọc xanh mươn mướt, và trong lòng hồ là một cô gái.
Mái tóc nâu vàng, dài và mỏng. Cặp lông mi đen dày điểm tô cho đôi mắt bồ câu nhắm khít, đôi môi chúm chím đỏ hồng, tất cả tạo nên vẻ đẹp rất duyên ở Hanako.
Anh xao xuyến nhìn cô ấy, lòng bồn chồn không sao tả xiết, đồng thời sâu trong trái tim, vết thương lòng lâu rất lâu lại đột ngột rỉ máu. Anh xót thương thay cho người con gái đang nằm kia, và cũng là xót thương cho chính bản thân mình.
Yousuke cứ mãi ngắm nhìn mà chẳng hề hay biết, anh tự làm rách vết thương lòng cũ trong tim, đồng thời cũng rạch một vết thương mới lên con tim của ai đó đang nhìn anh nãy giờ.
Vừa hận lại vừa đau, Ashley đột ngột phát hiện anh đang nhìn như thôi miên vào cô gái dưới kia, lòng cũng bộn bề xúc cảm.
Tại sao... tại sao luôn là Hanako? Ngươi là định mệnh của ta cơ mà?
- Destiny... - Yousuke vô thức thốt ra một từ mà Ashley chẳng hề hiểu nghĩa.
Hai người trầm ngâm thêm một chút nữa, rồi mấy giây sau, Yousuke ngoảnh mặt lại với nụ cười thật tươi tắn:
- ... nghĩa là 'Định mệnh'!
___o0o0o___
Hết chương 4. Đăng bởi: admin
/19
|