Xem ra ông trời vẫn còn rất thương nó nhỉ, ông để nó buồn nhưng ngày ngày vẫn miệt mài đổ mưa, từng làn mưa cứ giăng kín bầu trời, một màu trắng xoá và trong trẻo. Từng hạt nước cứ nhẹ rớt trên đôi vai nhiều mỏi mệt.
Cứ đi cứ đi, đến lúc thấy đôi chân mỏi nhừ nó dừng chân tại một công viên nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế đá trắng, chân đu đưa đá tung làn nước mát lạnh đọng dưới nền, chốc chốc lại nhẹ cười.
Đột nhiên không cảm thấy nước rơi xuống người mình nữa trong khi mưa vẫn đang rơi. Nó ngước lên nhìn, trên đỉnh đầu đang hiện diện một chiếc ô, và chủ nhân của chiếc ô đó là Hoàng Quân. Cậu cười hiền nhìn nó rồi ngồi xuống bên cạnh. Toàn thân cậu cũng ướt sũng vậy mà lại cầm theo ô.
_Anh ? tại sao lại ở đây ? – Yun nhíu mày hỏi, có vẻ hơi mất tự nhiên.
_Tại em không biết đó thôi, anh lúc nào cũng ở phía sau em cả.- cậu nói có chút trầm tư, mắt nhìn vô định vào khoảng không gian trước mặt.
_Anh theo dõi em đó à !- nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, nó hỏi cậu khi chân vẫn mải nghịch nước, có chút đùa giỡn.
_Phải nói là anh dõi theo em chứ nhỉ ?!- cậu nhìn sang nó, trầm ngâm, thở hắt ra một tiếng rồi nhỏ giọng nói.- Từ lúc ở sân bay, anh chẳng khi nào thôi dõi theo em cả, cứ phải nhìn em từ phía sau, thật chẳng dễ chịu chút nào !
Một phút. Tất cả chìm trong im lặng, một không gian đủ để mọi phẫn uất lắng xuống.
_Em…yêu Kỳ Lâm sao ?- ngập ngừng một chút, cậu hỏi, giọng buồn bã.
_Haiz, chán em thật, em lại đi trên còn đường mòn ngày trước rồi anh à ! – nó quay sang cậu, nở một nụ cười.
_Ừ, con đường đó do anh khai quật, xin lỗi em nhé, mệt mỏi rồi phải không, vai anh đây này.
_Không, Yun đã nói là sẽ không dựa vào vai người làm em tổn thương mà, lời đã nói, nhất định phải làm chứ anh !
Hoàng Quân im lặng, cậu hiểu Yun nhiều hơn nó nghĩ, cậu biết Yun luôn cố gắng mạnh mẽ để không phải nương nhờ bất cứ ai, và cậu cũng hiểu, cố gắng như thế càng mệt mỏi hơn. Nhưng có lẽ nỗi đau mà cậu đã gây ra lớn tới mức nó chẳng muốn dính dáng gì đến cậu.
Nhưng mối quan hệ khi trở thành “ đã từng yêu “ thì trong tim người con gái ấy vẫn còn bóng hình của cậu, có điều là nó trở thành một thứ người ta muốn cất giữ và quên đi.
Cơn gió lạnh lùa qua, như một phép màu để cậu nhận ra rằng mình đã sai khi cứ một mực níu giữ tình yêu ấy. Lạnh. Một cảm giác rất thực, xuyên thấu. Cậu muốn chuộc lại lỗi lầm ấy ngay lúc này, không phải là có thể xoa dịu nhưng cậu muốn san sẻ nỗi đau ấy. Để cảm nhận một phần những gì cậu đã khiến nó trải qua !
Trong cuộc sống có đôi lúc chóng vánh như thế, nhưng ta lại thay đổi được rất nhiều thứ, phải không ?
_Không dựa vào người làm em tổn thương, thì dựa vào anh, với tư cách một người luôn mong muốn được quan tâm em thì được chứ, anh muốn mối quan hệ của chúng ta được thay đổi.
_Thay đổi, như thế nào cơ.- vẫn là một thái độ thân thiện với cậu, cũng đúng thôi, có được mấy người Yun có thể thân thiết được chứ.
_Một người để em có thể trút bầu tâm sự, bất cứ lúc nào, được không, gọi là….gì nhỉ…tri kỷ ?! – cậu nhíu mày, suy nghĩ mới ra được từ tri kỷ làm Yun bật cười.
_Anh đi Mỹ chẳng lâu mà có vẻ sắp quên mất tiếng mẹ đẻ rồi, không được đâu, quê hương phải là nhất biết chưa !? – Yun vui vẻ “ răn đe “ cậu. Rồi nó ngả người gối đầu lên chân cậu, ngửa mặt lên trời nhắm mắt hứng những giọt nước mát, một cảm giác khoan khoái lạ thường.
Cậu nhìn Yun một lúc lâu, em luôn đối xử với mọi người một cách rất đặc biệt Yun ạ, và vì thế mà anh yêu em, thiên thần thì luôn đem lại hạnh phúc cho người khác chứ bản thân cũng đâu sướng ích gì. Nếu có thể, hãy nhắm mắt lại và yên bình một chút đi em nhé !
Tình yêu có thể khiến con người ta vì lợi ích của mình thì cũng có thể khiến ta vì lợi ích của người ta yêu. Tình yêu mà Hoàng Quân dành cho Yun đâu hẳn đã hết, chỉ là có một điều còn quan trọng hơn cả được yêu…đó là làm cho người mình yêu được hạnh phúc.
Ở văn phòng tập đoàn The Best, Khắc Minh đứng khoanh tay dựa tường nhìn ra ngoài mưa. Mấy hôm nay cứ mưa mãi thế không biết.
Vẻ lạnh lùng trong cậu giờ đây biến mất, thay vào đó là một chút trầm tư. Cậu đang suy nghĩ về việc của Lý Phong, con người ấy ắt phải trả giá, cậu cần có được bằng chứng. Một cách sát thực nhất, và bằng chứng phải đủ sức thuyết phục để ông ta có thể đi tù, như thế mọi người mới được yên ổn.
Hiện giờ, người duy nhất có thể làm việc đó là cậu, chỉ cậu. Và không gì khiến cậu lung lay ý định đó được.
Đột nhiên trong suy nghĩ vang lên một nụ cười giòn tan, ngọt dịu của ai đó. Cậu ngẩn người ra một lúc, lập tức lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ. Một nụ cười ấm như khói tách trà thơm, thoang thoảng trong bầu không khí lành lạnh ngày mưa.
Sáng hôm sau, tiết trời trở nên dịu nhẹ sau một cơn mưa tầm tã, cây cối cũng xanh tươi hơn. Những cánh hoa tuy có hơi ủ rũ nhưng cũng e ấp nở ra đón ngày mới, thời điểm thật tuyệt để bình minh ló dạng.
Lại một ngày mới sang !
Hôm nay Nguyên Khang sang đón Yun đi học, hai người họ và Bảo Kỳ đi cùng nhau. Bằng cách nào đó Yun và Nguyên Khang thân thiết hơn, cũng bằng một cách nào đó, các Angels ít đi cùng nhau hơn.
Hạ Băng hớn hở tìm một góc trong trường nhìn hoạt cảnh sẽ diễn ra sau kế hoạch của mình. Nhưng hoàn toàn ngược lại, nhỏ nhìn thấy Zan đến trường cùng Kỳ Lâm, tay trong tay vui vẻ, nhỏ bắt đầu nổi khùng.
Và tâm trạng càng tệ hơn khi thấy Nguyên Khang cười nói đi cạnh Bảo Ngọc. Sức chịu đựng hạn hẹp đến đó là hết. Nhỏ thật sự giận dữ, ánh mắt nhìn Yun như muốn thiêu đốt, độc ác và nham hiểm luôn là hai từ thích đáng để nói về Hạ Băng.
“Người ăn hại nhất trong chuyện này là Zan, chính con nhỏ đã làm kế hoạch của mình đi lệch “- Hạ Băng nắm chặt tay tức tối.
Lúc vào lớp, nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Zan là lại tức điên lên, nhưng ngay lập tức sắc mặt nhỏ dịu lại, tiến đến gần Zan, chất giọng dịu ngọt lại được cất lên một cách có chủ ý.
_Zan và Kỳ Lâm có vẻ hạnh phúc nhỉ ?- điệu bộ khinh thường trong câu nói mà chỉ có những người tinh ý mới có thể nhận ra.
_Cảm ơn Băng, trời thương Zan mà !
_Ừm…có lẽ trời thương cậu, nhưng còn sót đôi số chỗ, vì người mà Kỳ Lâm yêu vẫn còn hiện diện gần anh ý, tình cũ không rủ cũng tới, cố gắng mà nắm giữ hạnh phúc nhé bạn!- nhỏ ngồi xuống chỗ mình ở bàn trên, ra vẻ tư lự rồi quay lên trên sau đó.
Zan ngay lập tức bị kích động bởi câu nói của Hạ Băng, cô bé hiện giờ không đủ lí trí để nhận thấy Hạ Băng đang cố tình dắt mình đi. Cô bé chỉ lo về Yun, từ lúc biết Kỳ lâm có tình cảm với Yun cô bé đã chả ưa Yun tí nào. Trong tình yêu thứ đáng sợ nhất chính là cơn ghen, nó cuồng nộ đến nỗi lấn át cả lý trí và con tim.
Hạ Băng và Zan giờ có cùng quan điểm: Yun, sự có mặt của Yun phải trở nên vô hình.
Nhưng trong chuyện này Hạ Băng là người cao tay hơn, nhỏ đã mấy lần muốn hại Yun mà không được, xem ra lần này “ có đao để mượn “ rồi.
Cứ đi cứ đi, đến lúc thấy đôi chân mỏi nhừ nó dừng chân tại một công viên nhỏ, ngồi xuống chiếc ghế đá trắng, chân đu đưa đá tung làn nước mát lạnh đọng dưới nền, chốc chốc lại nhẹ cười.
Đột nhiên không cảm thấy nước rơi xuống người mình nữa trong khi mưa vẫn đang rơi. Nó ngước lên nhìn, trên đỉnh đầu đang hiện diện một chiếc ô, và chủ nhân của chiếc ô đó là Hoàng Quân. Cậu cười hiền nhìn nó rồi ngồi xuống bên cạnh. Toàn thân cậu cũng ướt sũng vậy mà lại cầm theo ô.
_Anh ? tại sao lại ở đây ? – Yun nhíu mày hỏi, có vẻ hơi mất tự nhiên.
_Tại em không biết đó thôi, anh lúc nào cũng ở phía sau em cả.- cậu nói có chút trầm tư, mắt nhìn vô định vào khoảng không gian trước mặt.
_Anh theo dõi em đó à !- nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, nó hỏi cậu khi chân vẫn mải nghịch nước, có chút đùa giỡn.
_Phải nói là anh dõi theo em chứ nhỉ ?!- cậu nhìn sang nó, trầm ngâm, thở hắt ra một tiếng rồi nhỏ giọng nói.- Từ lúc ở sân bay, anh chẳng khi nào thôi dõi theo em cả, cứ phải nhìn em từ phía sau, thật chẳng dễ chịu chút nào !
Một phút. Tất cả chìm trong im lặng, một không gian đủ để mọi phẫn uất lắng xuống.
_Em…yêu Kỳ Lâm sao ?- ngập ngừng một chút, cậu hỏi, giọng buồn bã.
_Haiz, chán em thật, em lại đi trên còn đường mòn ngày trước rồi anh à ! – nó quay sang cậu, nở một nụ cười.
_Ừ, con đường đó do anh khai quật, xin lỗi em nhé, mệt mỏi rồi phải không, vai anh đây này.
_Không, Yun đã nói là sẽ không dựa vào vai người làm em tổn thương mà, lời đã nói, nhất định phải làm chứ anh !
Hoàng Quân im lặng, cậu hiểu Yun nhiều hơn nó nghĩ, cậu biết Yun luôn cố gắng mạnh mẽ để không phải nương nhờ bất cứ ai, và cậu cũng hiểu, cố gắng như thế càng mệt mỏi hơn. Nhưng có lẽ nỗi đau mà cậu đã gây ra lớn tới mức nó chẳng muốn dính dáng gì đến cậu.
Nhưng mối quan hệ khi trở thành “ đã từng yêu “ thì trong tim người con gái ấy vẫn còn bóng hình của cậu, có điều là nó trở thành một thứ người ta muốn cất giữ và quên đi.
Cơn gió lạnh lùa qua, như một phép màu để cậu nhận ra rằng mình đã sai khi cứ một mực níu giữ tình yêu ấy. Lạnh. Một cảm giác rất thực, xuyên thấu. Cậu muốn chuộc lại lỗi lầm ấy ngay lúc này, không phải là có thể xoa dịu nhưng cậu muốn san sẻ nỗi đau ấy. Để cảm nhận một phần những gì cậu đã khiến nó trải qua !
Trong cuộc sống có đôi lúc chóng vánh như thế, nhưng ta lại thay đổi được rất nhiều thứ, phải không ?
_Không dựa vào người làm em tổn thương, thì dựa vào anh, với tư cách một người luôn mong muốn được quan tâm em thì được chứ, anh muốn mối quan hệ của chúng ta được thay đổi.
_Thay đổi, như thế nào cơ.- vẫn là một thái độ thân thiện với cậu, cũng đúng thôi, có được mấy người Yun có thể thân thiết được chứ.
_Một người để em có thể trút bầu tâm sự, bất cứ lúc nào, được không, gọi là….gì nhỉ…tri kỷ ?! – cậu nhíu mày, suy nghĩ mới ra được từ tri kỷ làm Yun bật cười.
_Anh đi Mỹ chẳng lâu mà có vẻ sắp quên mất tiếng mẹ đẻ rồi, không được đâu, quê hương phải là nhất biết chưa !? – Yun vui vẻ “ răn đe “ cậu. Rồi nó ngả người gối đầu lên chân cậu, ngửa mặt lên trời nhắm mắt hứng những giọt nước mát, một cảm giác khoan khoái lạ thường.
Cậu nhìn Yun một lúc lâu, em luôn đối xử với mọi người một cách rất đặc biệt Yun ạ, và vì thế mà anh yêu em, thiên thần thì luôn đem lại hạnh phúc cho người khác chứ bản thân cũng đâu sướng ích gì. Nếu có thể, hãy nhắm mắt lại và yên bình một chút đi em nhé !
Tình yêu có thể khiến con người ta vì lợi ích của mình thì cũng có thể khiến ta vì lợi ích của người ta yêu. Tình yêu mà Hoàng Quân dành cho Yun đâu hẳn đã hết, chỉ là có một điều còn quan trọng hơn cả được yêu…đó là làm cho người mình yêu được hạnh phúc.
Ở văn phòng tập đoàn The Best, Khắc Minh đứng khoanh tay dựa tường nhìn ra ngoài mưa. Mấy hôm nay cứ mưa mãi thế không biết.
Vẻ lạnh lùng trong cậu giờ đây biến mất, thay vào đó là một chút trầm tư. Cậu đang suy nghĩ về việc của Lý Phong, con người ấy ắt phải trả giá, cậu cần có được bằng chứng. Một cách sát thực nhất, và bằng chứng phải đủ sức thuyết phục để ông ta có thể đi tù, như thế mọi người mới được yên ổn.
Hiện giờ, người duy nhất có thể làm việc đó là cậu, chỉ cậu. Và không gì khiến cậu lung lay ý định đó được.
Đột nhiên trong suy nghĩ vang lên một nụ cười giòn tan, ngọt dịu của ai đó. Cậu ngẩn người ra một lúc, lập tức lắc lắc đầu xua đi ý nghĩ. Một nụ cười ấm như khói tách trà thơm, thoang thoảng trong bầu không khí lành lạnh ngày mưa.
Sáng hôm sau, tiết trời trở nên dịu nhẹ sau một cơn mưa tầm tã, cây cối cũng xanh tươi hơn. Những cánh hoa tuy có hơi ủ rũ nhưng cũng e ấp nở ra đón ngày mới, thời điểm thật tuyệt để bình minh ló dạng.
Lại một ngày mới sang !
Hôm nay Nguyên Khang sang đón Yun đi học, hai người họ và Bảo Kỳ đi cùng nhau. Bằng cách nào đó Yun và Nguyên Khang thân thiết hơn, cũng bằng một cách nào đó, các Angels ít đi cùng nhau hơn.
Hạ Băng hớn hở tìm một góc trong trường nhìn hoạt cảnh sẽ diễn ra sau kế hoạch của mình. Nhưng hoàn toàn ngược lại, nhỏ nhìn thấy Zan đến trường cùng Kỳ Lâm, tay trong tay vui vẻ, nhỏ bắt đầu nổi khùng.
Và tâm trạng càng tệ hơn khi thấy Nguyên Khang cười nói đi cạnh Bảo Ngọc. Sức chịu đựng hạn hẹp đến đó là hết. Nhỏ thật sự giận dữ, ánh mắt nhìn Yun như muốn thiêu đốt, độc ác và nham hiểm luôn là hai từ thích đáng để nói về Hạ Băng.
“Người ăn hại nhất trong chuyện này là Zan, chính con nhỏ đã làm kế hoạch của mình đi lệch “- Hạ Băng nắm chặt tay tức tối.
Lúc vào lớp, nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Zan là lại tức điên lên, nhưng ngay lập tức sắc mặt nhỏ dịu lại, tiến đến gần Zan, chất giọng dịu ngọt lại được cất lên một cách có chủ ý.
_Zan và Kỳ Lâm có vẻ hạnh phúc nhỉ ?- điệu bộ khinh thường trong câu nói mà chỉ có những người tinh ý mới có thể nhận ra.
_Cảm ơn Băng, trời thương Zan mà !
_Ừm…có lẽ trời thương cậu, nhưng còn sót đôi số chỗ, vì người mà Kỳ Lâm yêu vẫn còn hiện diện gần anh ý, tình cũ không rủ cũng tới, cố gắng mà nắm giữ hạnh phúc nhé bạn!- nhỏ ngồi xuống chỗ mình ở bàn trên, ra vẻ tư lự rồi quay lên trên sau đó.
Zan ngay lập tức bị kích động bởi câu nói của Hạ Băng, cô bé hiện giờ không đủ lí trí để nhận thấy Hạ Băng đang cố tình dắt mình đi. Cô bé chỉ lo về Yun, từ lúc biết Kỳ lâm có tình cảm với Yun cô bé đã chả ưa Yun tí nào. Trong tình yêu thứ đáng sợ nhất chính là cơn ghen, nó cuồng nộ đến nỗi lấn át cả lý trí và con tim.
Hạ Băng và Zan giờ có cùng quan điểm: Yun, sự có mặt của Yun phải trở nên vô hình.
Nhưng trong chuyện này Hạ Băng là người cao tay hơn, nhỏ đã mấy lần muốn hại Yun mà không được, xem ra lần này “ có đao để mượn “ rồi.
/56
|