CHƯƠNG 4
Minh San sợ hãi nghiêng mặt đi muốn thét chói tai, nhưng phản ứng của đối phương rất nhanh, giơ tay che miệng cô lại.
Ngay sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông “Là muốn tất cả mọi người tới xem tao hóa em bị tôi thao như thế nào ư?”
Giọng nói của hắn thô trầm, kèm theo thở dốc, phả ra hơi thở nóng bỏng đến mức như có thể bỏng rát người ta, nghiến răng nghiến lợi nói
“Dám bỏ thuốc với tôi, không dám cho tôi thao sao?”
Tao hóa gì cơ?
Bỏ thuốc gì cơ?
Thao cái gì?
Mấy từ này thật sự như sách trời đối với Minh San, hoàn toàn không phải phạm trù cô có thể lý giải.
Không không kêu ra được, chỉ có thể càng dùng sức mà giãy giụa, đôi tay đấm lung tung lên ngực đối phương, đôi chân cũng đá loạn không có kết cấu.
Người đàn ông đang đứng ngược sáng cho nên không thể thấy rõ mặt hắn, nhưng dưới cái nhìn của Minh San, hắn như vậy quả thực là ác quỷ đến từ địa ngục.
Tiểu thư yếu đuối vẫn luôn nuôi ở trong khuê phòng, đâu có bao nhiêu sức lực, đối với đàn ông mà nói chút tay đấm chân đá này giống như là cào ngứa.
Lúc này trong cơ thể hắn đang thiêu đốt lửa dục hừng hực, đôi mắt đều thiêu đỏ, nhìn cô giống y như đang nhìn con mồi ngon miệng.
Nương theo động tác đá chân của cô, người đàn ông chen cơ thể vào giữa hai chân cô, kín không một kẽ hở gần sát cơ thể của cô, đè cô dựa sát vào vách tường.
Đồng thời hắn lại cúi đầu lần nữa, cúi người xuống hôn cổ cô, vươn đầu lưỡi trơn trượt liếm cổ của cô.
“Ừm… Ừm ừm…” Minh San nức nở, khi cảm nhận được đầu lưỡi của đối phương di chuyển, làn da của cô lập tức nổi lên một tầng da gà, gương mặt vốn đỏ lên cũng vèo một tiếng trở nên trắng bệch.
Cơ thể bị đè ép chặt chẽ, chân tâm mở ra có thể dễ dàng cảm nhận được có đồ vật dạng gậy đang cứng rắn chống lên cô.
Trong lúc hoảng loạn Minh San bất ngờ nhớ ra, đó là mệnh căn của đàn ông.
Máu trong cơ thể lập tức bị rút sạch, Minh San kinh hãi đến mức cả người phát run.
Giây tiếp theo cô giống như một con thú nhỏ gần chết, chỉ trong nháy mắt bùng nổ sức lực lớn hơn, ra sức giãy giụa.
Chỉ trong nháy mắt, cô suýt nữa chạy thoát khỏi giam cầm của người đàn ông.
Nhưng không đợi chân cô chạm vào mặt đất, cô lại bị đè chặt lên tường lần nữa.
Cô cố gắng phản kháng như vậy, xem như hoàn toàn chọc giận người đàn ông.
/315
|