CHƯƠNG 13
Minh San không cử động, cũng không hé răng, cơ thể nhỏ xinh co rúc trong chăn mỏng, im lặng chảy nước mắt.
Thích Kỳ Niên bế con gái được quấn trong chăn mỏng lên, bước nhanh rời khỏi phòng làm việc, chọn con đường yên tĩnh nhất xuyên qua vườn hoa, vội vàng đi tới phía sau.
May mà Minh San và mẹ ở Thanh Viên tương đối yên tĩnh, không có nhiều giúp việc lắm, trời tối Thanh Viên càng thêm tĩnh lặng, chỉ có mấy ngọn đèn mơ hồ sáng lên.
Thích Kỳ Niên sải bước xuyên qua đình viện nhỏ, đi tới sương phòng của Minh San, thì gặp Tiểu Thanh đang đợi ở cửa, khiến giúp việc này khiếp sợ, lắp bắp nói
“Đại… Đại soái.”
“Câm miệng.” Người đàn ông khẽ quát một tiếng, lướt qua cô ấy đi vào trong phòng, vừa đi vừa dặn dò “Chuẩn bị nước cho tiểu thư, hầu hạ cô ấy tắm gội.”
Tiểu Thanh vừa thấy cảnh này không dám hỏi nhiều, đáp một tiếng vội vàng đi ra ngoài múc nước.
Thích Kỳ Niên ôm con gái đi tới phía sau bình phong, tay chân nhẹ nhàng đặt cô lên giường, do dự một lát hắn vươn tay run rẩy kéo chăn mỏng trên mặt cô ra.
Khi thấy gương mặt nhỏ của cô trắng bệch như tờ giấy, khóe mắt còn treo hai hàng nước mắt.
Dáng vẻ trông vô cùng đáng thương.
Hắn thở dài, nhẹ giọng nói
“Minh San, là cha có lỗi với con, tối nay con nghỉ ngơi đi, chuyện khác ngày mai chúng ta lại nói.”
Sau khi hắn nói xong, lẳng lặng nhìn phản ứng của con gái.
Nhưng Minh San vẫn luôn nhắm mắt, không nhúc nhích, cũng không đáp lại hắn câu nào.
Hắn lại thở dài, nói
“Con đừng suy nghĩ linh tinh, càng đừng nghĩ quẩn trong lòng, con phải nghĩ cho mẹ con, không có con, chỉ sợ bà ấy không sống nổi.”
Lại đợi một lát thấy cô vẫn không có phản ứng, Thích Kỳ Niên bất đắc dĩ mà lau mặt, xoay người đi ra ngoài.
Đợi tiếng bước chân của hắn biến mất, một hàng lệ nóng lại chảy từ khóe mắt Minh San ra lần nữa.
Cho nên cô ngay cả tư cách tự tử đều không có sao?
…
Từ trước tới nay đại soái chưa từng tới Thanh Viên đột nhiên ôm đại tiểu thư trở về, còn dùng chăn mỏng quấn cô thành bánh chưng, nhìn đã thấy rất kỳ lạ.
Tuy trong lòng Tiểu Thanh tràn ngập nghi ngờ nhưng không dám hỏi nhiều, nấu nước nóng xong thì tiến vào hỏi
“Tiểu thư, cô muốn tắm trong phòng hay là đến phòng tắm?”
Đợi một lúc lâu trong bình phong mới truyền ra giọng nói suy yếu của Minh San, nhỏ giọng nói
“Trong phòng đi.”
“Vâng.”
Tiểu Thanh gọi người ở phòng bếp tới, hai người nâng thau tắm tiến vào, lại bận rộn đổ nước ấm.
/315
|