Bộ phim kết thúc, Triều Lộ sợ Chử Vân Hành bị đám người xô đẩy, cô dứt khoát để anh ngồi xem nốt đoạn cuối đợi họ chuẩn bị giải tán. Triều Lộ lấy hạt bỏng ngô còn lại nhét vào miệng Chử Vân Hành, sau đó đỡ anh đứng lên. Đi ra khỏi rạp chiếu phim, không đợi Triều Lộ lên tiếng, Chử Vân Hành liền tranh nói trước: “ Chúng ta xuống tầng dưới đi mua sắm nhé”.
Triều Lộ trả lời: “ Không đi”.
“ Sao lại không đi?”. Hàng lông mày của Chử Vân Hành nhíu lại, anh không hài lòng với quyết định của cô.
“ Đắt lắm”. Câu trả lời của cô đầy vẻ tiếc rẻ.
Chử Vân Hành mỉm cười: “ Thứ nhất, chỉ ngắm không nhất thiết phải mua. Thứ hai, muốn mua thì không nhất định là em bỏ tiền. Thứ ba, lâu rồi anh không có thời gian đi mua sắm, coi như theo anh tiêu khiển đi. Thứ tư…”.
“ Còn thứ tư nữa cơ à?”. Triều Lộ mở to hai mắt nhìn anh.
“ Thứ tư, anh thích em mặc đẹp. Mùa hè là mùa rất tốt với phụ nữ. Anh muốn em mặc váy đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh”.
“ Thầy Chử, anh có thể giải thích định nghĩa ‘ váy đẹp’ được không? Trong sáng hay nữ tính? Giới hạn kiềm chế như thế nào? Váy dài hay váy ngắn?”. Triều Lộ cố ý trêu chọc anh.
Anh ho khan trả lời: “ Dài ngắn gì cũng được”.
Triều Lộ thấy bộ dạng khó xử của anh, cười rung cả vai: “ Được rồi, nghe lời anh”.
“ Anh đoán, lý do cuối cùng đã thuyết phục em”. Anh cười híp mắt nhìn cô.
Triều Lộ giơ tay trái anh lên, làm động tác giả vờ cắn.
Hai người cười ha hả rồi bắt thang máy đi thẳng xuống tầng trang phục nữ. Rốt cục, Triều Lộ cũng chọn được hai chiếc váy liền dài tới đầu gối, không phải thương hiệu sang trọng nhưng kiểu dáng rất đẹp, được thiết kế phù hợp với dáng người, màu xanh và màu vàng làm tôn làn da trắng mịn của cô. Chử Vân Hành nhìn mà mắt sáng lấp lánh. Lúc anh mở ví thanh toán tiền, Triều Lộ không tranh giành, chỉ đứng lặng lẽ suy nghĩ, sau này cô sẽ tìm cơ hội chọn cho anh một món quà thực tế để đáp lễ.
“ Người đàn ông bị tật ở chân vừa mới ngồi kia…- Oa, thật là đẹp trai. Dáng đi hơi sợ, giống như từng bị đột quỵ”.
“ Tuổi còn trẻ sao lại bị đột quỵ?”.
“ Biết sao được, chẳng lẽ là bị bệnh Parkinson? Bạn gái cũng xinh nữa. Cô nói xem, hay là cô ấy coi trọng anh ta có tiền?”.
…
Bọn họ còn chưa ra khỏi cửa hàng, chợt nghe thấy tiếng bàn tán xì xào phía sau.
“ Này”. Triều Lộ đẩy đẩy khuỷu tay Chử Vân Hành: “ Bọn họ nói em đẹp kìa”.
Anh ngẩn người đáp lời: “ Đúng vậy, bọn họ cũng khen anh rất đẹp trai”.
Hai người nhìn nhau cười.
Nghe người khác bàn tán về bạn trai tàn tật, trong lòng cô không phải không đau đớn. Chỉ là trước mặt anh, cô không thể tỏ ra để ý, càng những chuyện như vậy cô càng phải coi như không có việc gì. Che đậy những từ ngữ gây tổn thương, lựa chọn những câu nói khiến ta vui vẻ. Việc ở cùng một chỗ với Chử Vân Hành, cô đã học được điều ấy và lần này cô càng hiểu rõ ràng hơn.
Bọn họ còn tới nhà hàng Quảng Đông ngay gần đấy để ăn tối. Lúc từ nhà hàng đi ra mới được vài bước chợt nghe sau lưng có tiếng người gọi tên cô: “ Triều Lộ!”.
Triều Lộ quay lại nhìn thấy Nhược Chi đang cầm hai chiếc túi mua sắm lớn đi tới. Cô hơi bất ngờ, không nghĩ có thể gặp bạn thân ở đây.
“ Nhược Chi!”. Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Nhược Chi, cô hoặc nhiều hoặc ít có chút mất tự nhiên.
Trong lần tán gẫu cách đây không lâu, Nhược Chi từng nói cô gần đây có số đào hoa. Khi ấy, cô và Chử Vân Hành còn chưa xác định quan hệ. Cô cũng chưa có cơ hội nói với cô ấy về việc qua lại với Chử Vân Hành. Lúc này, đóa hoa đào trong truyền thuyết đột nhiên đứng ngay trước mặt Nhược Chi, không cần đoán cũng biết Chử Vân Hành khiến Nhược Chi ngạc nhiên thế nào.
Tình huống này so với dự tính của Triều Lộ có phần hơi khoa trương. Nhược Chi mở miệng nhìn Chử Vân Hành một lúc lâu không nói nên lời. May mà sau khi lấy lại tinh thần, cô rất lễ phép hướng về phía anh gật đầu: “ Xin chào, tôi…là bạn học cùng phổ thông với Triều Lộ, là bạn tốt của cô ấy”.
“ Xin chào”. Giọng nói của Chử Vân Hành vừa bình tĩnh vừa nho nhã lịch sự. Chỉ có Triều Lộ mới có khả năng nghe ra trong đó có sự khẩn trương: “ Tôi là bạn trai của Triều Lộ”.
“ …Vâng”. Nhược Chi do dự hồi lâu rồi im lặng.
Chử Vân Hành hơi điều chỉnh tay cầm nạng đưa về phía Nhược Chi cười cười. Triều Lộ nhận ra nụ cười của anh mang theo sự lo lắng mất tự nhiên.
Lúc này, Triều Lộ cảm thấy trí thông minh của mình như bị chậm lại – cô không thể để Chử Vân Hành một mình đối mặt với “ tình huống bất ngờ”, về chuyện gặp mặt bạn của cô, cô phải thay anh trở thành lá chắn. Biện pháp khác không có nhưng thay đổi chủ đề thì cô có thể: “ Nhược Chi, Tiểu Bằng nhà cậu không cần người trông à?”.
“ Ba thằng bé dẫn nó sang nhà nội rồi. Tại mình ở nhà buồn quá, lại tìm không được cậu, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài đi dạo một chút”.
“ Cậu tìm mình?”. Triều Lộ theo bản năng giở điện thoại ra xem. Quả nhiên, có cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi: “ Ngại quá, mình vừa ở rạp chiếu phim nên để điện thoại chế độ im lặng”.
“ Hai người các cậu…cùng nhau đi xem phim à?”. Nhược Chi sửng sốt, coi đây như một việc không tin nổi.
“ Đúng vậy, bọn mình vừa xem một bộ phim hài rất buồn cười, cười đến đau cả quai hàm”. Những chuyện ấy hoàn toàn không phải cường điệu. Có một cảnh khiến Triều Lộ cười phun cả bỏng ngô ra ngoài. Lúc ấy, trong đầu cô còn lóe lên một ý nghĩ: “ May mà đèn trong rạp tối om”, điều này làm cô không quá xấu hổ khi ở trước mặt Chử Vân Hành. Hình tượng ư, những người đang yêu làm thể nào để không quan tâm đến hình ảnh của mình trong mắt đối phương.
Nhược Chi trầm ngâm nhìn cô: “ Triều Lộ, cậu đúng là phụ nữ đang yêu?”.
“ Trăm phần trăm, không thể giả được”. Triều Lộ kéo Chử Vân Hành, ý tứ trả lời: “ Chứng cứ rõ ràng ở đây, lẽ nào cậu không nhìn thấy”.
Chử Vân Hành nói: “ Hay là, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi uống nước đi”.
“ Không được, con trai mình sắp về, mình cũng phải về đây”. Nhược Chi mỉm cười: “ Hai người đi dạo tiếp đi”.
Triều Lộ biết Chử Vân Hành đang cố gắng nhưng trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi không che giấu được. Vì vậy, cô bảo: “ Bọn mình cũng chuẩn bị về đây”.
Nhược Chi nói: “ Để mình đưa hai người về”.
“ Nếu cậu vội thì không cần đưa bọn mình về đâu, nơi ở của Vân Hành xa lắm”.
“ Không cần, tôi sẽ bắt taxi. Nếu tiện thì cô có thể đưa Triều Lộ về nhà được không?”. Chử Vân Hành hỏi.
Nhược Chi liếc nhìn Chử Vân Hành: “ Tôi sẽ đưa anh về trước rồi tiễn cô ấy. Anh đừng khách khí”.
Nhược Chi im lặng lái xe. Triều Lộ định nói chuyện với cô ấy nhưng lại lo lắng không cẩn thận nhắc tới những điều không nên và sẽ động chạm đến Chử Vân Hành. Nhưng trên đường đi, Chử Vân Hành tìm đủ đề tài để nói, hai người cứ như thế câu được câu chăng. Triều Lộ đoán tâm trạng anh đang thấp thỏm nhưng cô không biểu lộ, chỉ nắm chặt tay anh. Lúc xuống xe, anh cảm ơn Nhược Chi nhiều lần, nhìn thoáng qua Triều Lộ rồi đẩy cửa đi ra. Từ gương chiếu hậu, Triều Lộ thấy anh vẫn đứng ở hành lang nhìn xe của cô rời đi. Trong bóng đêm mênh mông, bóng dáng của anh nhìn so với ban ngày dường như yếu ớt gầy còm hơn.
“ Triều Lộ, bạn trai của cậu rất đáng ngạc nhiên”. Trong lúc lái xe, Nhược Chi đột nhiên mở miệng.
Triều Lộ vô thức ngẩng lên: “ Ngày ấy mọi người đều nghĩ Phương Uẩn Châu là ‘thiên chi kiêu tử’ nên mình không xứng với anh ấy. Còn bây giờ, cậu không đồng ý vì nghĩ Vân Hành là người tàn tật, anh ấy không xứng đáng với mình?”.
Nhược Chi không nói lời nào.
Triều Lộ chậm rãi tiếp tục: “ Khi mình và Phương Uẩn Châu bên nhau, cậu đã nói bọn mình không có kết quả. Những lời ấy có thể không hay nhưng mình biết cậu chỉ vì muốn tốt cho mình nên mới nhẫn tâm nói sự thật. Giờ đây cậu thấy Chử Vân Hành, mình có thể đoán được trong lòng cậu nghĩ gì, cậu hiểu được bao nhiêu. Cậu có biết – mình cảm kích cậu nhất ở điều gì không? Mình vô cùng cảm ơn cậu vì hôm nay ở trước mặt anh ấy đã kiềm chế không nói ra suy nghĩ trong lòng, không làm tổn thương anh ấy. Điều này với mình hết sức quan trọng. Cảm ơn cậu”.
Nhược Chi thở dài lắc đầu: “ Ôi, cậu đúng là đứa con gái ngu ngốc. Mình chán chả muốn mắng”.
Triều Lộ cười đùa: “ Muốn mắng thì mắng đi. Cậu có ở đấy mắng chửi chỉ thêm tức mà thôi, mình không quan tâm đâu nhé. Mình cam đoan, từ từ cậu sẽ phát hiện ra Vân Hành là một người đàn ông thực sự rất đáng yêu”.
“ Người đàn ông đáng yêu? Đầy người đáng yêu hơn mà”. Vẻ mặt Nhược Chi trở nên tức giận: “ Cậu có cần phải tìm người như vậy không?”.
Triều Lộ trả lời: “ Cậu chỉ thấy anh ấy tàn tật? Nói thật, mình cũng không muốn tìm kiếm người như anh ấy nhưng anh ấy chính là như vậy đấy, không thể không được sao”.
Nhược Chi trầm ngâm suy nghĩ: “ Cậu chắc chắn? Cậu chắc chắn không phải vì ngày ấy bị đả kích quá lớn nên không hồi phục được?”.
“ Đả kích cái gì? Cậu muốn nói tới Phương Uẩn Châu?”.
“ Cậu còn có người đàn ông khác hay sao?”.
“ Không có”.
Nhược Chi lái xe rất chậm: “ Triều Lộ, suốt ngày cậu nhìn Phương Uẩn Châu. Suy nghĩ lại một chút thì bạn trai của cậu bây giờ, cậu không thấy thất vọng và so sánh sao?”.
Triều Lộ đàng hoàng trả lời: “ Thứ nhất, mình không suốt ngày nhìn Phương Uẩn Châu. Mình chỉ là đồng nghiệp của anh ấy, mình bận rộn nhiều việc, anh ấy còn bận rộn hơn, bọn mình không rảnh rỗi để liếc mắt đưa tình. Thứ hai, mình không thấy buồn, không vì chuyện quá khứ mà đau khổ, càng không vì chuyện tình cảm hiện tại mà thất vọng. Lần trước cậu đã nói gì với mình ‘ thần thái sáng láng’, nhớ không? Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, mình căn bản không so sánh Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu. Anh ấy không cần phải so sánh với Phương Uẩn Châu, bọn họ đều có những điểm tốt riêng, chỉ là, điều thứ tư – là điều cực kỳ quan trọng, hiện tại người mình yêu là Chử Vân Hành”. Cô vô tình áp dụng cách nói chuyện của Chử Vân Hành, một…hai…liệt kê ba bốn điều rất rõ ràng.
Nhược Chi đánh tay lái sang phải: “ Quên đi, không nói chuyện này nữa…Thứ bảy tới là sinh nhật mình, cậu nhớ không?”.
“ Mình vẫn nhớ, quà tặng mua xong rồi, không nói trước cho cậu biết là cái gì đâu, đến lúc ấy để cậu ngạc nhiên”.
“ Mình phát hiện ra, cậu đã làm cho mình thấy ‘ngạc nhiên’ và ‘sốc’ là hai khái niệm khác nhau rất lớn”. Nhược Chi ý tứ nói.
Triều Lộ không hề tức giận, cô đối với Nhược Chi luôn luôn khoan dung, cho dù miệng lưỡi cô ấy sắc bén hay gây chuyện thế nào, cô đều tìm được cái cớ khả dĩ để thông cảm cho Nhược Chi. Cô ấy vẫn giữ chặt thái độ đó đối với Chử Vân hành, cô có thể lý giải đầy đủ. Chính cô phải mất rất nhiều thời gian mới hoàn toàn chấp nhận anh, nói gì đến người khác?
“ Được rồi, nếu cậu muốn thì hôm ấy nhớ dẫn theo bạn trai đến nhà mình ăn cơm”.
“ Không thành vấn đề, thứ bảy chắc anh ấy cũng rảnh rỗi”. Triều Lộ đồng ý. “ Đúng rồi, mình còn chưa hỏi cậu, cậu và Phan Hải gần đây thế nào rồi?”.
“ Đừng hỏi nữa, cứ như vậy đi. Có nhiều việc không thể nói hết”. Tâm trạng Nhược Chi có phần chán nản: “ Tối qua anh ấy còn nói cuối tuần phải đi Thái Lan vì công việc. Ai mà biết được – mình cũng không muốn quản”.
“ Hôm đó là sinh nhật cậu mà…”.
“ À”. Cô ấy bật cười mỉa mai: “ Thật ra anh ấy có quà cho mình, là một chiếc nhẫn ru bi và một chiếc thẻ. Nói là hôm sinh nhật tùy mình sắp xếp, thoải mái vui chơi. Đúng rồi, mình nên cảm động vì anh ấy vẫn nhớ đến sinh nhật mình, bất kể là đặt điện thoại ghi nhớ hay gì đi nữa. Ít ra…chứng minh hình như anh ấy vẫn rất quan tâm đến mình”.
Triều Lộ không biết khuyên lơn thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói với Nhược Chi: “ Vậy cậu cứ chơi vui vẻ đi, đừng suy nghĩ nhiều”.
Nhược Chi liếc nhìn gương chiếu hậu: “ Triều Lộ, nhiều lúc mình ước được như cậu”.
“ Vừa mới khuyên nhủ mình, giờ lại ước được như mình”. Triều Lộ cười.
Nhược Chi dừng xe, ánh mắt mang theo lớp sương mù: “ Mình ngưỡng mộ cậu vì cậu rất dũng cảm”.
Triều Lộ trả lời: “ Không đi”.
“ Sao lại không đi?”. Hàng lông mày của Chử Vân Hành nhíu lại, anh không hài lòng với quyết định của cô.
“ Đắt lắm”. Câu trả lời của cô đầy vẻ tiếc rẻ.
Chử Vân Hành mỉm cười: “ Thứ nhất, chỉ ngắm không nhất thiết phải mua. Thứ hai, muốn mua thì không nhất định là em bỏ tiền. Thứ ba, lâu rồi anh không có thời gian đi mua sắm, coi như theo anh tiêu khiển đi. Thứ tư…”.
“ Còn thứ tư nữa cơ à?”. Triều Lộ mở to hai mắt nhìn anh.
“ Thứ tư, anh thích em mặc đẹp. Mùa hè là mùa rất tốt với phụ nữ. Anh muốn em mặc váy đẹp lúc ẩn lúc hiện trước mặt anh”.
“ Thầy Chử, anh có thể giải thích định nghĩa ‘ váy đẹp’ được không? Trong sáng hay nữ tính? Giới hạn kiềm chế như thế nào? Váy dài hay váy ngắn?”. Triều Lộ cố ý trêu chọc anh.
Anh ho khan trả lời: “ Dài ngắn gì cũng được”.
Triều Lộ thấy bộ dạng khó xử của anh, cười rung cả vai: “ Được rồi, nghe lời anh”.
“ Anh đoán, lý do cuối cùng đã thuyết phục em”. Anh cười híp mắt nhìn cô.
Triều Lộ giơ tay trái anh lên, làm động tác giả vờ cắn.
Hai người cười ha hả rồi bắt thang máy đi thẳng xuống tầng trang phục nữ. Rốt cục, Triều Lộ cũng chọn được hai chiếc váy liền dài tới đầu gối, không phải thương hiệu sang trọng nhưng kiểu dáng rất đẹp, được thiết kế phù hợp với dáng người, màu xanh và màu vàng làm tôn làn da trắng mịn của cô. Chử Vân Hành nhìn mà mắt sáng lấp lánh. Lúc anh mở ví thanh toán tiền, Triều Lộ không tranh giành, chỉ đứng lặng lẽ suy nghĩ, sau này cô sẽ tìm cơ hội chọn cho anh một món quà thực tế để đáp lễ.
“ Người đàn ông bị tật ở chân vừa mới ngồi kia…- Oa, thật là đẹp trai. Dáng đi hơi sợ, giống như từng bị đột quỵ”.
“ Tuổi còn trẻ sao lại bị đột quỵ?”.
“ Biết sao được, chẳng lẽ là bị bệnh Parkinson? Bạn gái cũng xinh nữa. Cô nói xem, hay là cô ấy coi trọng anh ta có tiền?”.
…
Bọn họ còn chưa ra khỏi cửa hàng, chợt nghe thấy tiếng bàn tán xì xào phía sau.
“ Này”. Triều Lộ đẩy đẩy khuỷu tay Chử Vân Hành: “ Bọn họ nói em đẹp kìa”.
Anh ngẩn người đáp lời: “ Đúng vậy, bọn họ cũng khen anh rất đẹp trai”.
Hai người nhìn nhau cười.
Nghe người khác bàn tán về bạn trai tàn tật, trong lòng cô không phải không đau đớn. Chỉ là trước mặt anh, cô không thể tỏ ra để ý, càng những chuyện như vậy cô càng phải coi như không có việc gì. Che đậy những từ ngữ gây tổn thương, lựa chọn những câu nói khiến ta vui vẻ. Việc ở cùng một chỗ với Chử Vân Hành, cô đã học được điều ấy và lần này cô càng hiểu rõ ràng hơn.
Bọn họ còn tới nhà hàng Quảng Đông ngay gần đấy để ăn tối. Lúc từ nhà hàng đi ra mới được vài bước chợt nghe sau lưng có tiếng người gọi tên cô: “ Triều Lộ!”.
Triều Lộ quay lại nhìn thấy Nhược Chi đang cầm hai chiếc túi mua sắm lớn đi tới. Cô hơi bất ngờ, không nghĩ có thể gặp bạn thân ở đây.
“ Nhược Chi!”. Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Nhược Chi, cô hoặc nhiều hoặc ít có chút mất tự nhiên.
Trong lần tán gẫu cách đây không lâu, Nhược Chi từng nói cô gần đây có số đào hoa. Khi ấy, cô và Chử Vân Hành còn chưa xác định quan hệ. Cô cũng chưa có cơ hội nói với cô ấy về việc qua lại với Chử Vân Hành. Lúc này, đóa hoa đào trong truyền thuyết đột nhiên đứng ngay trước mặt Nhược Chi, không cần đoán cũng biết Chử Vân Hành khiến Nhược Chi ngạc nhiên thế nào.
Tình huống này so với dự tính của Triều Lộ có phần hơi khoa trương. Nhược Chi mở miệng nhìn Chử Vân Hành một lúc lâu không nói nên lời. May mà sau khi lấy lại tinh thần, cô rất lễ phép hướng về phía anh gật đầu: “ Xin chào, tôi…là bạn học cùng phổ thông với Triều Lộ, là bạn tốt của cô ấy”.
“ Xin chào”. Giọng nói của Chử Vân Hành vừa bình tĩnh vừa nho nhã lịch sự. Chỉ có Triều Lộ mới có khả năng nghe ra trong đó có sự khẩn trương: “ Tôi là bạn trai của Triều Lộ”.
“ …Vâng”. Nhược Chi do dự hồi lâu rồi im lặng.
Chử Vân Hành hơi điều chỉnh tay cầm nạng đưa về phía Nhược Chi cười cười. Triều Lộ nhận ra nụ cười của anh mang theo sự lo lắng mất tự nhiên.
Lúc này, Triều Lộ cảm thấy trí thông minh của mình như bị chậm lại – cô không thể để Chử Vân Hành một mình đối mặt với “ tình huống bất ngờ”, về chuyện gặp mặt bạn của cô, cô phải thay anh trở thành lá chắn. Biện pháp khác không có nhưng thay đổi chủ đề thì cô có thể: “ Nhược Chi, Tiểu Bằng nhà cậu không cần người trông à?”.
“ Ba thằng bé dẫn nó sang nhà nội rồi. Tại mình ở nhà buồn quá, lại tìm không được cậu, không thể làm gì khác hơn là ra ngoài đi dạo một chút”.
“ Cậu tìm mình?”. Triều Lộ theo bản năng giở điện thoại ra xem. Quả nhiên, có cuộc gọi nhỡ của Nhược Chi: “ Ngại quá, mình vừa ở rạp chiếu phim nên để điện thoại chế độ im lặng”.
“ Hai người các cậu…cùng nhau đi xem phim à?”. Nhược Chi sửng sốt, coi đây như một việc không tin nổi.
“ Đúng vậy, bọn mình vừa xem một bộ phim hài rất buồn cười, cười đến đau cả quai hàm”. Những chuyện ấy hoàn toàn không phải cường điệu. Có một cảnh khiến Triều Lộ cười phun cả bỏng ngô ra ngoài. Lúc ấy, trong đầu cô còn lóe lên một ý nghĩ: “ May mà đèn trong rạp tối om”, điều này làm cô không quá xấu hổ khi ở trước mặt Chử Vân Hành. Hình tượng ư, những người đang yêu làm thể nào để không quan tâm đến hình ảnh của mình trong mắt đối phương.
Nhược Chi trầm ngâm nhìn cô: “ Triều Lộ, cậu đúng là phụ nữ đang yêu?”.
“ Trăm phần trăm, không thể giả được”. Triều Lộ kéo Chử Vân Hành, ý tứ trả lời: “ Chứng cứ rõ ràng ở đây, lẽ nào cậu không nhìn thấy”.
Chử Vân Hành nói: “ Hay là, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi uống nước đi”.
“ Không được, con trai mình sắp về, mình cũng phải về đây”. Nhược Chi mỉm cười: “ Hai người đi dạo tiếp đi”.
Triều Lộ biết Chử Vân Hành đang cố gắng nhưng trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi không che giấu được. Vì vậy, cô bảo: “ Bọn mình cũng chuẩn bị về đây”.
Nhược Chi nói: “ Để mình đưa hai người về”.
“ Nếu cậu vội thì không cần đưa bọn mình về đâu, nơi ở của Vân Hành xa lắm”.
“ Không cần, tôi sẽ bắt taxi. Nếu tiện thì cô có thể đưa Triều Lộ về nhà được không?”. Chử Vân Hành hỏi.
Nhược Chi liếc nhìn Chử Vân Hành: “ Tôi sẽ đưa anh về trước rồi tiễn cô ấy. Anh đừng khách khí”.
Nhược Chi im lặng lái xe. Triều Lộ định nói chuyện với cô ấy nhưng lại lo lắng không cẩn thận nhắc tới những điều không nên và sẽ động chạm đến Chử Vân Hành. Nhưng trên đường đi, Chử Vân Hành tìm đủ đề tài để nói, hai người cứ như thế câu được câu chăng. Triều Lộ đoán tâm trạng anh đang thấp thỏm nhưng cô không biểu lộ, chỉ nắm chặt tay anh. Lúc xuống xe, anh cảm ơn Nhược Chi nhiều lần, nhìn thoáng qua Triều Lộ rồi đẩy cửa đi ra. Từ gương chiếu hậu, Triều Lộ thấy anh vẫn đứng ở hành lang nhìn xe của cô rời đi. Trong bóng đêm mênh mông, bóng dáng của anh nhìn so với ban ngày dường như yếu ớt gầy còm hơn.
“ Triều Lộ, bạn trai của cậu rất đáng ngạc nhiên”. Trong lúc lái xe, Nhược Chi đột nhiên mở miệng.
Triều Lộ vô thức ngẩng lên: “ Ngày ấy mọi người đều nghĩ Phương Uẩn Châu là ‘thiên chi kiêu tử’ nên mình không xứng với anh ấy. Còn bây giờ, cậu không đồng ý vì nghĩ Vân Hành là người tàn tật, anh ấy không xứng đáng với mình?”.
Nhược Chi không nói lời nào.
Triều Lộ chậm rãi tiếp tục: “ Khi mình và Phương Uẩn Châu bên nhau, cậu đã nói bọn mình không có kết quả. Những lời ấy có thể không hay nhưng mình biết cậu chỉ vì muốn tốt cho mình nên mới nhẫn tâm nói sự thật. Giờ đây cậu thấy Chử Vân Hành, mình có thể đoán được trong lòng cậu nghĩ gì, cậu hiểu được bao nhiêu. Cậu có biết – mình cảm kích cậu nhất ở điều gì không? Mình vô cùng cảm ơn cậu vì hôm nay ở trước mặt anh ấy đã kiềm chế không nói ra suy nghĩ trong lòng, không làm tổn thương anh ấy. Điều này với mình hết sức quan trọng. Cảm ơn cậu”.
Nhược Chi thở dài lắc đầu: “ Ôi, cậu đúng là đứa con gái ngu ngốc. Mình chán chả muốn mắng”.
Triều Lộ cười đùa: “ Muốn mắng thì mắng đi. Cậu có ở đấy mắng chửi chỉ thêm tức mà thôi, mình không quan tâm đâu nhé. Mình cam đoan, từ từ cậu sẽ phát hiện ra Vân Hành là một người đàn ông thực sự rất đáng yêu”.
“ Người đàn ông đáng yêu? Đầy người đáng yêu hơn mà”. Vẻ mặt Nhược Chi trở nên tức giận: “ Cậu có cần phải tìm người như vậy không?”.
Triều Lộ trả lời: “ Cậu chỉ thấy anh ấy tàn tật? Nói thật, mình cũng không muốn tìm kiếm người như anh ấy nhưng anh ấy chính là như vậy đấy, không thể không được sao”.
Nhược Chi trầm ngâm suy nghĩ: “ Cậu chắc chắn? Cậu chắc chắn không phải vì ngày ấy bị đả kích quá lớn nên không hồi phục được?”.
“ Đả kích cái gì? Cậu muốn nói tới Phương Uẩn Châu?”.
“ Cậu còn có người đàn ông khác hay sao?”.
“ Không có”.
Nhược Chi lái xe rất chậm: “ Triều Lộ, suốt ngày cậu nhìn Phương Uẩn Châu. Suy nghĩ lại một chút thì bạn trai của cậu bây giờ, cậu không thấy thất vọng và so sánh sao?”.
Triều Lộ đàng hoàng trả lời: “ Thứ nhất, mình không suốt ngày nhìn Phương Uẩn Châu. Mình chỉ là đồng nghiệp của anh ấy, mình bận rộn nhiều việc, anh ấy còn bận rộn hơn, bọn mình không rảnh rỗi để liếc mắt đưa tình. Thứ hai, mình không thấy buồn, không vì chuyện quá khứ mà đau khổ, càng không vì chuyện tình cảm hiện tại mà thất vọng. Lần trước cậu đã nói gì với mình ‘ thần thái sáng láng’, nhớ không? Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất, mình căn bản không so sánh Chử Vân Hành và Phương Uẩn Châu. Anh ấy không cần phải so sánh với Phương Uẩn Châu, bọn họ đều có những điểm tốt riêng, chỉ là, điều thứ tư – là điều cực kỳ quan trọng, hiện tại người mình yêu là Chử Vân Hành”. Cô vô tình áp dụng cách nói chuyện của Chử Vân Hành, một…hai…liệt kê ba bốn điều rất rõ ràng.
Nhược Chi đánh tay lái sang phải: “ Quên đi, không nói chuyện này nữa…Thứ bảy tới là sinh nhật mình, cậu nhớ không?”.
“ Mình vẫn nhớ, quà tặng mua xong rồi, không nói trước cho cậu biết là cái gì đâu, đến lúc ấy để cậu ngạc nhiên”.
“ Mình phát hiện ra, cậu đã làm cho mình thấy ‘ngạc nhiên’ và ‘sốc’ là hai khái niệm khác nhau rất lớn”. Nhược Chi ý tứ nói.
Triều Lộ không hề tức giận, cô đối với Nhược Chi luôn luôn khoan dung, cho dù miệng lưỡi cô ấy sắc bén hay gây chuyện thế nào, cô đều tìm được cái cớ khả dĩ để thông cảm cho Nhược Chi. Cô ấy vẫn giữ chặt thái độ đó đối với Chử Vân hành, cô có thể lý giải đầy đủ. Chính cô phải mất rất nhiều thời gian mới hoàn toàn chấp nhận anh, nói gì đến người khác?
“ Được rồi, nếu cậu muốn thì hôm ấy nhớ dẫn theo bạn trai đến nhà mình ăn cơm”.
“ Không thành vấn đề, thứ bảy chắc anh ấy cũng rảnh rỗi”. Triều Lộ đồng ý. “ Đúng rồi, mình còn chưa hỏi cậu, cậu và Phan Hải gần đây thế nào rồi?”.
“ Đừng hỏi nữa, cứ như vậy đi. Có nhiều việc không thể nói hết”. Tâm trạng Nhược Chi có phần chán nản: “ Tối qua anh ấy còn nói cuối tuần phải đi Thái Lan vì công việc. Ai mà biết được – mình cũng không muốn quản”.
“ Hôm đó là sinh nhật cậu mà…”.
“ À”. Cô ấy bật cười mỉa mai: “ Thật ra anh ấy có quà cho mình, là một chiếc nhẫn ru bi và một chiếc thẻ. Nói là hôm sinh nhật tùy mình sắp xếp, thoải mái vui chơi. Đúng rồi, mình nên cảm động vì anh ấy vẫn nhớ đến sinh nhật mình, bất kể là đặt điện thoại ghi nhớ hay gì đi nữa. Ít ra…chứng minh hình như anh ấy vẫn rất quan tâm đến mình”.
Triều Lộ không biết khuyên lơn thế nào, không thể làm gì khác hơn là nói với Nhược Chi: “ Vậy cậu cứ chơi vui vẻ đi, đừng suy nghĩ nhiều”.
Nhược Chi liếc nhìn gương chiếu hậu: “ Triều Lộ, nhiều lúc mình ước được như cậu”.
“ Vừa mới khuyên nhủ mình, giờ lại ước được như mình”. Triều Lộ cười.
Nhược Chi dừng xe, ánh mắt mang theo lớp sương mù: “ Mình ngưỡng mộ cậu vì cậu rất dũng cảm”.
/44
|