Hôm nay, Triều Lộ vì còn phải giải quyết một số công việc nên về muộn hơn ngày thường nửa tiếng. Cô vừa đứng ở cửa thang máy thì gặp Emma nhân viên phòng tài vụ. Bọn họ ít khi trao đổi công việc nhưng trong buổi đi bộ từ thiện lần trước có hàn huyên vài câu nên không tính là xa lạ. Hai người bắt chuyện tán gẫu trong thang máy. Trong lúc vô tình, Emma nói cuối năm nay sẽ chuẩn bị kết hôn khiến Triều Lộ hơi bất ngờ. Cô nghĩ, Emma cùng lắm vừa mới tốt nghiệp không lâu, tuổi còn quá trẻ mà đã nói đến chuyện hôn nhân. Cô không nén nổi lên tiếng: “ Người ta nói dạo này trên tivi hay chiếu các chương trình xem mắt mà hầu hết đều là sinh viên. Chị còn cho rằng như thế là vội vã, không ngờ mình lại tụt hậu như vậy, bị thanh niên bọn em vượt qua”.
Emma cười tủm tỉm: “ Với người trưởng thành thì có gì lạ đâu. Em và bạn trai quen biết nhau đã nhiều năm. Tình cảm và các phương diện khác đều được củng cố chín muồi, kết hôn sớm không có gì là không tốt”.
Đang nói thì chiếc di động trong tay Emma vang lên. Cô ấy dường như cũng biết lúc này sẽ có điện thoại nên ngay lập tức nhận lấy: “ Em đang xuống, sẽ ra thẳng bãi đỗ xe tìm anh”.
“ Bạn trai à?”. Triều Lộ hỏi.
“ Vâng, cuối cùng em cũng được hưởng thụ chuyện yêu đương một thời gian”.
Triều Lộ chợt nhớ ra cả buổi chiều bận làm việc, nửa ngày không để ý đến di động, không biết có bỏ qua cuộc gọi nào không nên vội vàng lôi điện thoại ra xem. Quả nhiên, lúc năm giờ có hai cuộc gọi tới, khoảng cách rất ngắn, đều là của Chử Vân Hành. Còn có một tin nhắn cũng là của anh.
“ Anh ngồi ghế sofa dưới công ty chờ em. Trong trường hợp em phải làm thêm giờ thì hãy để anh gặp mặt một lát rồi sẽ đi”.
Triều Lộ thấy lòng mình thật ngọt ngào, cô chăm chú xem lại tin nhắn không bỏ sót một chữ. Đến khi cửa thang máy mở ra cô mới cất di động cùng Emma đi ra cửa chính. Đi được hai bước cô như nhớ tới điều gì, mi tâm hơi chau lại, vội vàng dừng chân: “ Emma, chị quên đồ ở văn phòng, em đi trước đi. Tạm biệt”.
Emma không nghi ngờ để cô ở lại. Triều Lộ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến bên một lối nhỏ cạnh thang máy, sau đó bấm điện thoại gọi cho Chử Vân Hành:
“ Vân Hành, em vừa mới xem tin nhắn của anh. Em…gần xong việc rồi”.
“ Anh không nói trước với em mà đã tới. Lại không thấy em trả lời, không cam lòng quay về nên anh chưa đi. Em phải làm tiếp à? Anh vẫn ngồi ghế chờ đây”.
Ở đại sảnh có vài chiếc sô pha, từ chỗ Triều Lộ đứng vừa lúc nhìn thấy Chử Vân Hành, anh đang đơn độc ngồi trên ghế quay lưng về phía cô. Sở dĩ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy anh bởi vì trên tay vịn của ghế sô pha có dựa chiếc nạng màu đen.
Triều Lộ ngẫm nghĩ trả lời: “ Có lẽ em còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa. Nếu không phiền thì anh đến tiệm cà phê Vân Nam dưới tầng hầm đợi em nhé. Em cũng hơi mệt một chút, lát nữa muốn uống cà phê để nâng cao tinh thần”.
“ Không sao, anh có thể đến trước rồi gọi cho em một ly cà phê. Em muốn uống gì nào?”.
“ Cà phê nóng đi”.
“ Được”. Anh cúp điện thoại, cầm chiếc nạng để bên, chậm rãi đứng lên.
Triều Lộ trốn ở lối nhỏ nhìn anh khập khiễng đi ra thang máy dành cho khách, cô không chịu đựng nổi chỉ muốn chạy ra gọi anh quay lại. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể. Cô không muốn bào chữa nói mình nhất thời hồ đồ mà làm càn. Cô hiểu rõ vì sao mình lại hành động như vậy – chỉ vì cô không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy Chử Vân Hành.
Cho đến giờ phút này cô mới hiểu mình vẫn như trước kia sợ người bên cạnh biết được, bạn trai của cô là một người tàn tật. Cho dù, Chử Vân Hành là một người đàn ông xuất chúng. Nhưng người khác sẽ không thể biết và sẽ đem chuyện tình cảm của cô ra để làm trò cười.
Cô và anh đã từng cùng nhau đi trên đường, thậm chí còn vui vẻ chơi đùa trong công viên. Nhưng giờ đây, bọn họ cho dù có mối quan hệ bạn bè bình thường nhất cũng chắc chắn không được thừa nhận. Cô thản nhiên và không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Hơn nữa, họ không biết cô là ai, tất cả bọn họ đều là những người khách vội vã qua đường, đương nhiên cô không cần để ý. Nhưng trong cái vòng tròn lẩn quẩn của người thân, nơi mà ngoài mẹ cô ra, cô chưa bao giờ muốn đưa Chử Vân Hành ra ánh sáng. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do thời gian kết giao giữa họ quá ngắn. Triều Lộ từng tự hỏi, mình phải làm thế nào để trọn vẹn đôi đường, để có thể thản nhiên giới thiệu với người khác rằng: Đây là bạn trai của cô.
Cô ghét sự yếu đuối giả tạo của mình và không đủ khả năng để tự thoát ra.
Tin nhắn di động vang lên nhắc nhở, cô vừa nhìn thấy nước mắt lập tức rơi xuống.
“ Cà phê nóng ngon lắm. Em còn bao lâu thì xong?”.
Đằng sau tin nhắn là một biểu tượng mặt cười.
Cô dùng giấy ăn lau khô nước mắt, sau khi ổn định cảm xúc mới mở cửa đi ra.
Anh ngồi tựa lưng vào góc tường, vừa thấy Triều Lộ đi vào, ánh mắt hơi mơ màng bỗng chốc sáng rực dịu dàng.
“ Ngại quá, em không nghĩ là phải tăng ca”. Cô cúi đầu nói.
“ Không muộn đâu, trước đó anh không nghĩ là sẽ gặp được em. Giờ có thể gặp quả thực rất thỏa mãn”.
Triều Lộ che giấu tâm trạng, bưng cốc cà phê lên uống ngay: “ Đúng rồi, em không nói với anh địa chỉ công ty mà?”.
Chử Vân Hành đáp: “ Xin lỗi, anh đã tự ý tìm địa chỉ công ty em. Em từng nói với anh, em làm ở công ty này. Công ty của em lại rất danh tiếng nên có địa chỉ trên mạng. Anh nghĩ không đợi được đến thứ bảy, cho nên… mới đến đây”.
Triều Lộ chăm chú lắng nghe, không thể không cảm thấy xúc động và hài lòng. Tâm trạng chán nản được quét qua hơn một nửa. Cô quyết định tạm thời bỏ qua và vui vẻ hưởng thụ buổi tối cùng Chử Vân Hành.
“ Uống cà phê xong chúng ta tìm chỗ nào ăn tối đi. Em biết gần đây có một nhà hàng nấu món Quảng Đông không tồi”.
“ Không thành vấn đề, do em quyết định”. Chử Vân Hành nuông chiều với lấy chiếc muỗng nhỏ và đĩa bánh put – đinh đưa cho Triều Lộ. “ May quá, thiếu chút nữa thì anh gọi cho em mấy cái bánh ngọt. Nghĩ lát nữa chúng ta có thể còn đi chỗ khác ăn tối nên sửa lại thành bánh pút đinh. Nếu không em ăn cơm lại không được ngon”.
Triều Lộ cười lớn: “ Anh đừng nhìn em như vậy mà tưởng, em ăn rất khỏe đấy”.
Chử Vân Hành nói: “ Ừ, dáng vẻ ăn uống cũng được lắm”. Nói xong, anh ghé sát người cô, nhỏ giọng buông một câu: “ Vô cùng đáng yêu”.
Triều Lộ nhanh tay nhanh mắt cầm miếng bánh nhét vào miệng anh.
Chử Vân Hành vui vẻ cười.
“ Anh Vân Hành”.
Triều Lộ và Chử Vân Hành đang cười đùa bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng người gọi. Triều Lộ ngẩng lên đúng lúc đối phương đi đến bên bàn. Người đi tới có gương mặt quen thuộc, xinh đẹp động lòng người, đó là Lâm Thư Tiếu. Triều Lộ không khỏi buồn cười khi nghĩ đến việc cảnh giác người khác là một điều vô lý. Nhưng lúc này nhìn thấy Thư Tiếu, cô cảm thấy không được tự nhiên. Cô vẫn cố chấp tin tưởng vào trực giác của chính mình. Lâm Thư Tiếu đối với Chử Vân Hành tuyệt đối không đơn giản chỉ là tình bằng hữu bình thường. Điểm chết người chính là đây, Triều Lộ phải thừa nhận – dáng vóc của Thư Tiếu thật quyến rũ mê người. Nếu chỉ hơi xinh đẹp thì không làm gì cũng khiến người ta nhớ tới nhưng Lâm Thư Tiếu lại quá đẹp nên cô không thể thuộc về kiểu như vậy.
“ Chào Thư Tiếu, sao lại trùng hợp vậy?”. Chử Vân Hành cất tiếng chào hỏi.
“ Buổi chiều em có việc xử lý ở gần đây. Xong rồi muốn xuống tầng hầm uống cốc cà phê nghỉ ngơi. Không nghĩ lại gặp được hai người. Bình thường em thấy anh hiếm khi đến trung tâm thành phố”. Lâm Thư Tiếu cũng không khách sáo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, nhìn về phía Triều Lộ ngồi đối diện cười cười. Triều Lộ cũng lịch sự mỉm cười.
“ Bạn gái anh à?”. Lâm Thư Tiếu bâng quơ hỏi.
Chử Vân Hành đáp: “ Đúng vậy. Cô ấy tên là Đổng Triều Lộ. Hai người đã từng gặp qua”.
“ Vâng, em nhớ rồi. Lần trước ở nhà anh, sau khi Đổng tiểu thư về, em còn hỏi anh, anh nói không phải. Không ngờ…Vân Hành. Anh hành động nhanh thật đấy”.
Nét mặt Chử Vân Hành hơi ngượng ngùng, anh nói đùa để che lấp sự xấu hổ của bản thân: “ Anh á? Anh không thể hành động nhanh được. Em không phải không biết. Chẳng qua, anh may mắn, gặp đúng người nguyện ý vì anh dừng bước”.
Triều Lộ cười mắng: “ Anh lại nói linh tinh, em chạy đi bao giờ”.
Lâm Thư Tiếu không nói gì chỉ nhìn cô và Chử Vân Hành rồi vẫy tay gọi bồi bàn mang tới một cốc cà phê.
Ba người vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm. Tuy Triều Lộ rất muốn cùng Chử Vân Hành chuyển sang nhà hàng khác để tiếp tục thế giới của hai người nhưng ngại Lâm Thư Tiếu và Chử Vân Hành vốn là bạn bè, cô ngồi với bọn họ không phải lúc nào cũng thích hợp. Rốt cục, Chử Vân Hành cũng mở miệng: “ Thư Tiếu, em là bạn nên anh không cần phải khách sáo. Anh và Triều Lộ phải đi trước đây, em cứ thong thả uống nước, trên đường về nhớ lái xe cẩn thận”.
Lâm Thư Tiếu tỏ vẻ không để ý, gật đầu nói: “ Hai người đi đi, em không sao đâu”.
Triều Lộ đứng dậy: “ Em đi toilet trước đã”.
Lâm Thư Tiếu nói cũng muốn đi, hai người liền đứng dậy cùng nhau bước vào toilet.
Hành lang đi thông từ toilet đến nhà hàng hơi chật, Triều Lộ cùng Lâm Thư Tiếu giải quyết xong một trước một sau từ bên trong đi ra ngoài. Đến cuối hành lang, Triều Lộ như nhìn thấy gì đó muốn trốn tránh, bỗng nhiên dừng lại không đi tiếp.
Lâm Thư Tiếu thấy sắc mặt cô khác thường liền hỏi: “ Sao vậy?”.
Triều Lộ nhìn người đứng cách đó không xa, đúng là Phương Uẩn Châu.
Không phải vì đối phương đặc biệt là Phương Uẩn Châu. Cho dù có thay đổi là Emma hay bất kỳ đồng nghiệp nào khác, cô đều không hi vọng giờ phút này sẽ bị chạm mặt.
Mang theo tâm trạng lừa mình dối người, Triều Lộ cúi đầu đi về phía trước, cùng Lâm Thư Tiếu ngồi về vị trí. Chử Vân Hành thấy cô quay lại liền chuẩn bị cầm nạng đứng lên. Triều Lộ kích động nói: “ Em muốn ngồi nghỉ thêm một lát”.
Chử Vân Hành buông nạng, muốn thân mật nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn nhưng bị cô cố ý như vô tình né tránh. Thần sắc của anh càng thêm bất an, hỏi: “ Nhìn em có vẻ không ổn lắm. Em không sao chứ?”.
Cô ngẩng mặt lên nhưng không dám nhìn anh, trong lòng cảm thấy xấu hổ không biết nói gì. Khi cô quay đầu đi, anh và Lâm Thư Tiếu ngồi bên cạnh bốn mắt nhìn nhau càng khiến cô không còn mặt mũi nào đối mặt. Ánh mắt quyến rũ lúc này đang lạnh lùng dõi theo cô chất vấn và khinh thường. Triều Lộ tin rằng Lâm Thư Tiếu đã nhìn ra manh mối.
“ Vân Hành, mình ngồi thêm một lát nữa hãy đi. Nói chuyện thêm vài câu với bạn cũ không phải yêu cầu gì quá đáng đúng không?”. Lâm Thư Tiếu nhìn lướt qua Triều Lộ: “ Lúc Đổng tiểu thư từ toilet đi ra không để ý trán đụng phải cánh cửa nên đầu óc hơi choáng váng. Tốt nhất là để cô ấy bình tĩnh lại đã”.
Triều Lộ nghe Thư Tiếu nói, trong lòng rất biết ơn vì đã không chọc phá làm lộ chân tướng.
Chỉ có Chử Vân Hành vừa nghe xong vội sốt ruột hỏi: “ Em có đau không? Có cần phải đi bệnh viện không?”. Nói xong anh định cầm nạng đứng lên.
“ Vân Hành, anh cứ yên tâm ngồi xuống đi. Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Em vừa xem rồi, không vấn đề gì đâu”. Lâm Thư Tiếu thản nhiên nói.
Gương mặt Triều Lộ như bị đốt cháy đỏ bừng.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong.
Emma cười tủm tỉm: “ Với người trưởng thành thì có gì lạ đâu. Em và bạn trai quen biết nhau đã nhiều năm. Tình cảm và các phương diện khác đều được củng cố chín muồi, kết hôn sớm không có gì là không tốt”.
Đang nói thì chiếc di động trong tay Emma vang lên. Cô ấy dường như cũng biết lúc này sẽ có điện thoại nên ngay lập tức nhận lấy: “ Em đang xuống, sẽ ra thẳng bãi đỗ xe tìm anh”.
“ Bạn trai à?”. Triều Lộ hỏi.
“ Vâng, cuối cùng em cũng được hưởng thụ chuyện yêu đương một thời gian”.
Triều Lộ chợt nhớ ra cả buổi chiều bận làm việc, nửa ngày không để ý đến di động, không biết có bỏ qua cuộc gọi nào không nên vội vàng lôi điện thoại ra xem. Quả nhiên, lúc năm giờ có hai cuộc gọi tới, khoảng cách rất ngắn, đều là của Chử Vân Hành. Còn có một tin nhắn cũng là của anh.
“ Anh ngồi ghế sofa dưới công ty chờ em. Trong trường hợp em phải làm thêm giờ thì hãy để anh gặp mặt một lát rồi sẽ đi”.
Triều Lộ thấy lòng mình thật ngọt ngào, cô chăm chú xem lại tin nhắn không bỏ sót một chữ. Đến khi cửa thang máy mở ra cô mới cất di động cùng Emma đi ra cửa chính. Đi được hai bước cô như nhớ tới điều gì, mi tâm hơi chau lại, vội vàng dừng chân: “ Emma, chị quên đồ ở văn phòng, em đi trước đi. Tạm biệt”.
Emma không nghi ngờ để cô ở lại. Triều Lộ thở phào nhẹ nhõm, xoay người đến bên một lối nhỏ cạnh thang máy, sau đó bấm điện thoại gọi cho Chử Vân Hành:
“ Vân Hành, em vừa mới xem tin nhắn của anh. Em…gần xong việc rồi”.
“ Anh không nói trước với em mà đã tới. Lại không thấy em trả lời, không cam lòng quay về nên anh chưa đi. Em phải làm tiếp à? Anh vẫn ngồi ghế chờ đây”.
Ở đại sảnh có vài chiếc sô pha, từ chỗ Triều Lộ đứng vừa lúc nhìn thấy Chử Vân Hành, anh đang đơn độc ngồi trên ghế quay lưng về phía cô. Sở dĩ, liếc mắt một cái có thể nhìn thấy anh bởi vì trên tay vịn của ghế sô pha có dựa chiếc nạng màu đen.
Triều Lộ ngẫm nghĩ trả lời: “ Có lẽ em còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa. Nếu không phiền thì anh đến tiệm cà phê Vân Nam dưới tầng hầm đợi em nhé. Em cũng hơi mệt một chút, lát nữa muốn uống cà phê để nâng cao tinh thần”.
“ Không sao, anh có thể đến trước rồi gọi cho em một ly cà phê. Em muốn uống gì nào?”.
“ Cà phê nóng đi”.
“ Được”. Anh cúp điện thoại, cầm chiếc nạng để bên, chậm rãi đứng lên.
Triều Lộ trốn ở lối nhỏ nhìn anh khập khiễng đi ra thang máy dành cho khách, cô không chịu đựng nổi chỉ muốn chạy ra gọi anh quay lại. Nhưng cuối cùng cô vẫn không thể. Cô không muốn bào chữa nói mình nhất thời hồ đồ mà làm càn. Cô hiểu rõ vì sao mình lại hành động như vậy – chỉ vì cô không muốn để đồng nghiệp nhìn thấy Chử Vân Hành.
Cho đến giờ phút này cô mới hiểu mình vẫn như trước kia sợ người bên cạnh biết được, bạn trai của cô là một người tàn tật. Cho dù, Chử Vân Hành là một người đàn ông xuất chúng. Nhưng người khác sẽ không thể biết và sẽ đem chuyện tình cảm của cô ra để làm trò cười.
Cô và anh đã từng cùng nhau đi trên đường, thậm chí còn vui vẻ chơi đùa trong công viên. Nhưng giờ đây, bọn họ cho dù có mối quan hệ bạn bè bình thường nhất cũng chắc chắn không được thừa nhận. Cô thản nhiên và không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh. Hơn nữa, họ không biết cô là ai, tất cả bọn họ đều là những người khách vội vã qua đường, đương nhiên cô không cần để ý. Nhưng trong cái vòng tròn lẩn quẩn của người thân, nơi mà ngoài mẹ cô ra, cô chưa bao giờ muốn đưa Chử Vân Hành ra ánh sáng. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do thời gian kết giao giữa họ quá ngắn. Triều Lộ từng tự hỏi, mình phải làm thế nào để trọn vẹn đôi đường, để có thể thản nhiên giới thiệu với người khác rằng: Đây là bạn trai của cô.
Cô ghét sự yếu đuối giả tạo của mình và không đủ khả năng để tự thoát ra.
Tin nhắn di động vang lên nhắc nhở, cô vừa nhìn thấy nước mắt lập tức rơi xuống.
“ Cà phê nóng ngon lắm. Em còn bao lâu thì xong?”.
Đằng sau tin nhắn là một biểu tượng mặt cười.
Cô dùng giấy ăn lau khô nước mắt, sau khi ổn định cảm xúc mới mở cửa đi ra.
Anh ngồi tựa lưng vào góc tường, vừa thấy Triều Lộ đi vào, ánh mắt hơi mơ màng bỗng chốc sáng rực dịu dàng.
“ Ngại quá, em không nghĩ là phải tăng ca”. Cô cúi đầu nói.
“ Không muộn đâu, trước đó anh không nghĩ là sẽ gặp được em. Giờ có thể gặp quả thực rất thỏa mãn”.
Triều Lộ che giấu tâm trạng, bưng cốc cà phê lên uống ngay: “ Đúng rồi, em không nói với anh địa chỉ công ty mà?”.
Chử Vân Hành đáp: “ Xin lỗi, anh đã tự ý tìm địa chỉ công ty em. Em từng nói với anh, em làm ở công ty này. Công ty của em lại rất danh tiếng nên có địa chỉ trên mạng. Anh nghĩ không đợi được đến thứ bảy, cho nên… mới đến đây”.
Triều Lộ chăm chú lắng nghe, không thể không cảm thấy xúc động và hài lòng. Tâm trạng chán nản được quét qua hơn một nửa. Cô quyết định tạm thời bỏ qua và vui vẻ hưởng thụ buổi tối cùng Chử Vân Hành.
“ Uống cà phê xong chúng ta tìm chỗ nào ăn tối đi. Em biết gần đây có một nhà hàng nấu món Quảng Đông không tồi”.
“ Không thành vấn đề, do em quyết định”. Chử Vân Hành nuông chiều với lấy chiếc muỗng nhỏ và đĩa bánh put – đinh đưa cho Triều Lộ. “ May quá, thiếu chút nữa thì anh gọi cho em mấy cái bánh ngọt. Nghĩ lát nữa chúng ta có thể còn đi chỗ khác ăn tối nên sửa lại thành bánh pút đinh. Nếu không em ăn cơm lại không được ngon”.
Triều Lộ cười lớn: “ Anh đừng nhìn em như vậy mà tưởng, em ăn rất khỏe đấy”.
Chử Vân Hành nói: “ Ừ, dáng vẻ ăn uống cũng được lắm”. Nói xong, anh ghé sát người cô, nhỏ giọng buông một câu: “ Vô cùng đáng yêu”.
Triều Lộ nhanh tay nhanh mắt cầm miếng bánh nhét vào miệng anh.
Chử Vân Hành vui vẻ cười.
“ Anh Vân Hành”.
Triều Lộ và Chử Vân Hành đang cười đùa bỗng nghe thấy trên đỉnh đầu có tiếng người gọi. Triều Lộ ngẩng lên đúng lúc đối phương đi đến bên bàn. Người đi tới có gương mặt quen thuộc, xinh đẹp động lòng người, đó là Lâm Thư Tiếu. Triều Lộ không khỏi buồn cười khi nghĩ đến việc cảnh giác người khác là một điều vô lý. Nhưng lúc này nhìn thấy Thư Tiếu, cô cảm thấy không được tự nhiên. Cô vẫn cố chấp tin tưởng vào trực giác của chính mình. Lâm Thư Tiếu đối với Chử Vân Hành tuyệt đối không đơn giản chỉ là tình bằng hữu bình thường. Điểm chết người chính là đây, Triều Lộ phải thừa nhận – dáng vóc của Thư Tiếu thật quyến rũ mê người. Nếu chỉ hơi xinh đẹp thì không làm gì cũng khiến người ta nhớ tới nhưng Lâm Thư Tiếu lại quá đẹp nên cô không thể thuộc về kiểu như vậy.
“ Chào Thư Tiếu, sao lại trùng hợp vậy?”. Chử Vân Hành cất tiếng chào hỏi.
“ Buổi chiều em có việc xử lý ở gần đây. Xong rồi muốn xuống tầng hầm uống cốc cà phê nghỉ ngơi. Không nghĩ lại gặp được hai người. Bình thường em thấy anh hiếm khi đến trung tâm thành phố”. Lâm Thư Tiếu cũng không khách sáo ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, nhìn về phía Triều Lộ ngồi đối diện cười cười. Triều Lộ cũng lịch sự mỉm cười.
“ Bạn gái anh à?”. Lâm Thư Tiếu bâng quơ hỏi.
Chử Vân Hành đáp: “ Đúng vậy. Cô ấy tên là Đổng Triều Lộ. Hai người đã từng gặp qua”.
“ Vâng, em nhớ rồi. Lần trước ở nhà anh, sau khi Đổng tiểu thư về, em còn hỏi anh, anh nói không phải. Không ngờ…Vân Hành. Anh hành động nhanh thật đấy”.
Nét mặt Chử Vân Hành hơi ngượng ngùng, anh nói đùa để che lấp sự xấu hổ của bản thân: “ Anh á? Anh không thể hành động nhanh được. Em không phải không biết. Chẳng qua, anh may mắn, gặp đúng người nguyện ý vì anh dừng bước”.
Triều Lộ cười mắng: “ Anh lại nói linh tinh, em chạy đi bao giờ”.
Lâm Thư Tiếu không nói gì chỉ nhìn cô và Chử Vân Hành rồi vẫy tay gọi bồi bàn mang tới một cốc cà phê.
Ba người vừa uống cà phê vừa nói chuyện phiếm. Tuy Triều Lộ rất muốn cùng Chử Vân Hành chuyển sang nhà hàng khác để tiếp tục thế giới của hai người nhưng ngại Lâm Thư Tiếu và Chử Vân Hành vốn là bạn bè, cô ngồi với bọn họ không phải lúc nào cũng thích hợp. Rốt cục, Chử Vân Hành cũng mở miệng: “ Thư Tiếu, em là bạn nên anh không cần phải khách sáo. Anh và Triều Lộ phải đi trước đây, em cứ thong thả uống nước, trên đường về nhớ lái xe cẩn thận”.
Lâm Thư Tiếu tỏ vẻ không để ý, gật đầu nói: “ Hai người đi đi, em không sao đâu”.
Triều Lộ đứng dậy: “ Em đi toilet trước đã”.
Lâm Thư Tiếu nói cũng muốn đi, hai người liền đứng dậy cùng nhau bước vào toilet.
Hành lang đi thông từ toilet đến nhà hàng hơi chật, Triều Lộ cùng Lâm Thư Tiếu giải quyết xong một trước một sau từ bên trong đi ra ngoài. Đến cuối hành lang, Triều Lộ như nhìn thấy gì đó muốn trốn tránh, bỗng nhiên dừng lại không đi tiếp.
Lâm Thư Tiếu thấy sắc mặt cô khác thường liền hỏi: “ Sao vậy?”.
Triều Lộ nhìn người đứng cách đó không xa, đúng là Phương Uẩn Châu.
Không phải vì đối phương đặc biệt là Phương Uẩn Châu. Cho dù có thay đổi là Emma hay bất kỳ đồng nghiệp nào khác, cô đều không hi vọng giờ phút này sẽ bị chạm mặt.
Mang theo tâm trạng lừa mình dối người, Triều Lộ cúi đầu đi về phía trước, cùng Lâm Thư Tiếu ngồi về vị trí. Chử Vân Hành thấy cô quay lại liền chuẩn bị cầm nạng đứng lên. Triều Lộ kích động nói: “ Em muốn ngồi nghỉ thêm một lát”.
Chử Vân Hành buông nạng, muốn thân mật nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên bàn nhưng bị cô cố ý như vô tình né tránh. Thần sắc của anh càng thêm bất an, hỏi: “ Nhìn em có vẻ không ổn lắm. Em không sao chứ?”.
Cô ngẩng mặt lên nhưng không dám nhìn anh, trong lòng cảm thấy xấu hổ không biết nói gì. Khi cô quay đầu đi, anh và Lâm Thư Tiếu ngồi bên cạnh bốn mắt nhìn nhau càng khiến cô không còn mặt mũi nào đối mặt. Ánh mắt quyến rũ lúc này đang lạnh lùng dõi theo cô chất vấn và khinh thường. Triều Lộ tin rằng Lâm Thư Tiếu đã nhìn ra manh mối.
“ Vân Hành, mình ngồi thêm một lát nữa hãy đi. Nói chuyện thêm vài câu với bạn cũ không phải yêu cầu gì quá đáng đúng không?”. Lâm Thư Tiếu nhìn lướt qua Triều Lộ: “ Lúc Đổng tiểu thư từ toilet đi ra không để ý trán đụng phải cánh cửa nên đầu óc hơi choáng váng. Tốt nhất là để cô ấy bình tĩnh lại đã”.
Triều Lộ nghe Thư Tiếu nói, trong lòng rất biết ơn vì đã không chọc phá làm lộ chân tướng.
Chỉ có Chử Vân Hành vừa nghe xong vội sốt ruột hỏi: “ Em có đau không? Có cần phải đi bệnh viện không?”. Nói xong anh định cầm nạng đứng lên.
“ Vân Hành, anh cứ yên tâm ngồi xuống đi. Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn thôi. Em vừa xem rồi, không vấn đề gì đâu”. Lâm Thư Tiếu thản nhiên nói.
Gương mặt Triều Lộ như bị đốt cháy đỏ bừng.
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong.
/44
|