Edit: A Cửu
Cuối cùng Hề Ngọc Đường đáng thương vẫn không tìm được cách nào để giúp mình hết say tàu.
Xét thấy tình huống của nàng không thích hợp với việc đi nhanh, Việt Thanh Phong buộc lòng phải thấy cảng liền dừng, gặp trấn liền xuống, giúp hai chân của nàng thường xuyên tiếp đất, hóa giải chút cảm giác say tàu. Tuy sau khi nhận được tin tức của Tử Vi Lâu, Hề Ngọc Đường chỉ hận không thể chạy tới Giang Nam ngay lập tức, nhưng vì sự sống còn của bản thân, buộc lòng nàng phải nhận ân tình của hắn, mỗi lần thuyền dừng đều lên bờ đi dạo một chút.
Lần này thật sự có tác dụng, chí ít nàng cũng không còn phải dở sống dở chết như ba ngày trước.
Còn sau khi lên thuyền, nàng chỉ có thể dựa vào việc uống thuốc, dựa vào điểm huyệt, có thể ngủ được bao nhiêu thì ngủ bấy nhiêu, cứ như thế thì tinh thần cũng không quá uể oải. Cùng lúc đó, sau khi nàng và Việt Thanh Phong thương lượng kĩ càng, quyết định dù khó chịu đến mấy cũng phải tiếp tục luyện công, tranh thủ nhanh chóng trở về trạng thái cũ, có thực lực, say tàu sẽ không trở thành vấn đề lớn.
Nhưng tất cả như muối bỏ biển, trước khi đến Hàng Châu, nàng cũng không còn bao nhiêu tinh thần và sức lực.
Cũng may trên thuyền còn có vài vị tiểu bằng hữu đáng tin. Thẩm Thất thì không cần phải nói, còn Giang mỹ nhân, mỗi ngày đều dùng mọi cách để di dời sự chú ý của nàng, không kể chuyện cười thì kéo nàng đi đánh cờ, thấy nàng khó chịu, có lúc còn múa kiếm cho nàng nhận xét. Lúc đó Việt Thanh Phong sẽ ở một bên đánh đàn, đặc biệt còn sử dụng cả cầm của Tạ Ngạn. Không thể không nói, chiêu này vẫn rất có tác dụng, hai vị mỹ nhân người đánh đàn người múa kiếm, vô cùng vui tai vui mắt, vì vậy khiến Hề Ngọc Đường có cảm giác mình như đang ở chốn tiên cảnh, trái phải đều có mỹ nhân hệt như phi tần trong hậu cung...
Lâu dài, nàng cảm thấy chứng say tàu của mình đã giảm đi không ít...
Dưới sự phổ cập của Việt Thanh Phong, Hề Ngọc Đường và Thẩm Thất đã biết được không ít chuyện có liên quan tới Tạ Ngạn và cầm của y, khi biết hiện tại dù có tiền cũng không thể mua được cây cầm này, hai vị giáo chúng Huyền Thiên xuất thân nghèo khó đều đỏ mắt, mỗi ngày khi Việt thiếu chủ cầm đàn ra ngoài, hai người đều dùng ánh mắt thật nóng bỏng để nhìn nó, hệt như đối phương không phải là cầm, mà là vạn lượng hoàng kim.
Tiền ở trước mặt, lại không phải là của mình, trái tim nhỏ bé của Hề tiểu giáo chủ và Thẩm đại phu vô cùng uất ức.
... Lúc đầu Việt Thanh Phong còn cho rằng Hề Ngọc Đường thích cây cầm này, muốn tặng cho nàng, nhưng sau khi biết trên con thuyền này ngoài hắn ra thì không còn ai biết đánh đàn, suy nghĩ này sụp đổ trong nháy mắt... đùa gì thế, hắn dám đưa, chẳng lẽ Hề Ngọc Đường không dám bán sao?
Vì vậy hành trình dự định chỉ tốn nửa tháng lại bị Hề Ngọc Đường kéo dài thành một tháng, chờ tới lúc bọn họ đến Giang Nam, đã là đầu tháng bảy.
Giang Nam nhiều sông, khí trời nóng bức như đang trong lồng hấp, cơn mưa dầm vừa qua đi, nhiệt độ bắt đầu trở nóng, Giang Thiên Đồng và Thẩm Thất thì không sao, sau khi rời thuyền đều thay y phục mỏng, chỉ có Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong, kẻ trúng hàn độc, chỉ sợ lạnh không sợ nóng, kẻ bệnh lâu năm, thân thể yếu ớt, quần áo không cần mỏng manh như hai người kia, thậm chí ngay cả mồ hôi cũng không có, vô cùng thoải mái, khiến biết bao người mơ ước.
Bệnh say tàu của Hề Ngọc Đường đã chuyển biến tốt đẹp hai ngày trước khi tới gần Hàng Châu, tuy trải qua chuyện này, nàng đã gầy hẳn đi, cũng may tinh thần coi như không tệ, ánh mắt như hồ sâu phong ba bất động cũng có chút ánh sáng, huyền bào lúc trước đã được đổi thành thanh sam theo lời đề nghị của Giang Thiên Đồng, tóc dài cột lên thành một cái đuôi ngựa dài, thoạt nhìn vừa kiên định vừa tuấn mỹ.
Ngoại trừ Việt Thanh Phong, Thẩm Thất, Hề Ngọc Đường và Giang Thiên Đồng đều dịch dung. Giang Thiên Đồng hoán đổi dung mạo, xiêm y vàng nhạt thường ngày được nàng đổi thành màu hồng, Thẩm Thất chỉnh lại chân mày, đeo hòm thuốc, che giấu sự sắc sảo hằng ngày, biến hóa nhanh chóng, trở thành một vị đại phu du hành bốn phương. Hề Ngọc Đường tháo mặt nạ, để lộ bờ trán cùng vết sẹo dài của nàng, thoáng sửa lại khí chất trong ánh mắt, thoạt nhìn không còn sắc bén như trước, đeo bội kiếm bên hông, hoàn toàn khác với giáo chủ của Huyền Thiên giáo, chỉ cần không sử dụng châm tuyến làm vũ khí, cho dù có là ai cũng không thể nhận ra nàng.
Dung mạo của nàng không xấu, thậm chí còn có thể nói là vô cùng thanh tú, nhưng tính cách đã quyết định khí chất, trang phục quyết định dáng vẻ dung mạo, tuy rằng đã gỡ mặt nạ xuống, nhưng trông nàng vẫn anh khí mười phần, mặc y phục thường ngày bên người lại trở thành vị thiếu hiệp phong lưu.
Đây là lần đầu tiên Giang Thiên Đồng nhìn thấy diện mạo thật của Hề Ngọc Đường, nhìn thấy nàng gỡ mặt nạ ra thì ngơ ngác một hồi lâu, lúc này mới vội vàng dời tầm mắt, tai hơi đỏ, nói nhỏ một tiếng 'hóa ra là vậy', Hề Ngọc Đường nghe được thì dở khóc dở cười.
Dù sao cũng xuất thân từ đại tông môn, là đệ tử được Ly Tuyết Cung trọng dưỡng, đạo lí đối nhân xử thế của Giang Thiên Đồng cũng không tệ, sau khi thấy mặt của Hề Ngọc Đường, liền thề son sắt tỏ vẻ mình sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật. Lời này vừa nói ra, Thẩm Thất và Việt Thanh Phong đều cười, cả hai đều cảm thấy yên tâm với sự hiểu chuyện và tâm tư sâu sắc của nàng.
Đến Hàng Châu, xuống thuyền, Hề Ngọc Đường đề nghị Việt Thanh Phong và nàng nên tách ra để hành động. Thiếu chủ Việt gia luôn thu hút quá nhiều sự chú ý, mà nàng cần phải lén lút vào thành, sau đó ước định đợi mọi chuyện yên ổn sẽ tái hợp. Dù Việt Thanh Phong không muốn nhưng vẫn phải đồng ý. Làm chủ nhà, hắn phải tận chức tường thuật toàn bộ tình huống của vùng Giang Nam này một lần, cũng nói cho Hề Ngọc Đường một ít thế lực của Việt gia ở Hàng Châu, có đi đâu thì tới tìm hắn.
Hắn cũng không định trở về bản trạch (nhà chính) Việt gia, Hàng Châu có biệt viện của Việt gia, không xa nhà lắm, một năm hắn đã ở đó mất nửa năm.
Hề Ngọc Đường ghi nhớ toàn bộ, sau đó mang Thẩm Thất và Giang Thiên Đồng đi trong đêm trước thời hạn một ngày, tiến vào thành Hàng Châu, tìm một khách điếm, thuê ba phòng, sau đó bắt đầu chuyện của mình.
Vì say tàu, nàng tức đến say ruột, nếu không phải nàng bị trọng thương không có cách nào để lựa chọn đường đi, cũng không cần đến
Cuối cùng Hề Ngọc Đường đáng thương vẫn không tìm được cách nào để giúp mình hết say tàu.
Xét thấy tình huống của nàng không thích hợp với việc đi nhanh, Việt Thanh Phong buộc lòng phải thấy cảng liền dừng, gặp trấn liền xuống, giúp hai chân của nàng thường xuyên tiếp đất, hóa giải chút cảm giác say tàu. Tuy sau khi nhận được tin tức của Tử Vi Lâu, Hề Ngọc Đường chỉ hận không thể chạy tới Giang Nam ngay lập tức, nhưng vì sự sống còn của bản thân, buộc lòng nàng phải nhận ân tình của hắn, mỗi lần thuyền dừng đều lên bờ đi dạo một chút.
Lần này thật sự có tác dụng, chí ít nàng cũng không còn phải dở sống dở chết như ba ngày trước.
Còn sau khi lên thuyền, nàng chỉ có thể dựa vào việc uống thuốc, dựa vào điểm huyệt, có thể ngủ được bao nhiêu thì ngủ bấy nhiêu, cứ như thế thì tinh thần cũng không quá uể oải. Cùng lúc đó, sau khi nàng và Việt Thanh Phong thương lượng kĩ càng, quyết định dù khó chịu đến mấy cũng phải tiếp tục luyện công, tranh thủ nhanh chóng trở về trạng thái cũ, có thực lực, say tàu sẽ không trở thành vấn đề lớn.
Nhưng tất cả như muối bỏ biển, trước khi đến Hàng Châu, nàng cũng không còn bao nhiêu tinh thần và sức lực.
Cũng may trên thuyền còn có vài vị tiểu bằng hữu đáng tin. Thẩm Thất thì không cần phải nói, còn Giang mỹ nhân, mỗi ngày đều dùng mọi cách để di dời sự chú ý của nàng, không kể chuyện cười thì kéo nàng đi đánh cờ, thấy nàng khó chịu, có lúc còn múa kiếm cho nàng nhận xét. Lúc đó Việt Thanh Phong sẽ ở một bên đánh đàn, đặc biệt còn sử dụng cả cầm của Tạ Ngạn. Không thể không nói, chiêu này vẫn rất có tác dụng, hai vị mỹ nhân người đánh đàn người múa kiếm, vô cùng vui tai vui mắt, vì vậy khiến Hề Ngọc Đường có cảm giác mình như đang ở chốn tiên cảnh, trái phải đều có mỹ nhân hệt như phi tần trong hậu cung...
Lâu dài, nàng cảm thấy chứng say tàu của mình đã giảm đi không ít...
Dưới sự phổ cập của Việt Thanh Phong, Hề Ngọc Đường và Thẩm Thất đã biết được không ít chuyện có liên quan tới Tạ Ngạn và cầm của y, khi biết hiện tại dù có tiền cũng không thể mua được cây cầm này, hai vị giáo chúng Huyền Thiên xuất thân nghèo khó đều đỏ mắt, mỗi ngày khi Việt thiếu chủ cầm đàn ra ngoài, hai người đều dùng ánh mắt thật nóng bỏng để nhìn nó, hệt như đối phương không phải là cầm, mà là vạn lượng hoàng kim.
Tiền ở trước mặt, lại không phải là của mình, trái tim nhỏ bé của Hề tiểu giáo chủ và Thẩm đại phu vô cùng uất ức.
... Lúc đầu Việt Thanh Phong còn cho rằng Hề Ngọc Đường thích cây cầm này, muốn tặng cho nàng, nhưng sau khi biết trên con thuyền này ngoài hắn ra thì không còn ai biết đánh đàn, suy nghĩ này sụp đổ trong nháy mắt... đùa gì thế, hắn dám đưa, chẳng lẽ Hề Ngọc Đường không dám bán sao?
Vì vậy hành trình dự định chỉ tốn nửa tháng lại bị Hề Ngọc Đường kéo dài thành một tháng, chờ tới lúc bọn họ đến Giang Nam, đã là đầu tháng bảy.
Giang Nam nhiều sông, khí trời nóng bức như đang trong lồng hấp, cơn mưa dầm vừa qua đi, nhiệt độ bắt đầu trở nóng, Giang Thiên Đồng và Thẩm Thất thì không sao, sau khi rời thuyền đều thay y phục mỏng, chỉ có Hề Ngọc Đường và Việt Thanh Phong, kẻ trúng hàn độc, chỉ sợ lạnh không sợ nóng, kẻ bệnh lâu năm, thân thể yếu ớt, quần áo không cần mỏng manh như hai người kia, thậm chí ngay cả mồ hôi cũng không có, vô cùng thoải mái, khiến biết bao người mơ ước.
Bệnh say tàu của Hề Ngọc Đường đã chuyển biến tốt đẹp hai ngày trước khi tới gần Hàng Châu, tuy trải qua chuyện này, nàng đã gầy hẳn đi, cũng may tinh thần coi như không tệ, ánh mắt như hồ sâu phong ba bất động cũng có chút ánh sáng, huyền bào lúc trước đã được đổi thành thanh sam theo lời đề nghị của Giang Thiên Đồng, tóc dài cột lên thành một cái đuôi ngựa dài, thoạt nhìn vừa kiên định vừa tuấn mỹ.
Ngoại trừ Việt Thanh Phong, Thẩm Thất, Hề Ngọc Đường và Giang Thiên Đồng đều dịch dung. Giang Thiên Đồng hoán đổi dung mạo, xiêm y vàng nhạt thường ngày được nàng đổi thành màu hồng, Thẩm Thất chỉnh lại chân mày, đeo hòm thuốc, che giấu sự sắc sảo hằng ngày, biến hóa nhanh chóng, trở thành một vị đại phu du hành bốn phương. Hề Ngọc Đường tháo mặt nạ, để lộ bờ trán cùng vết sẹo dài của nàng, thoáng sửa lại khí chất trong ánh mắt, thoạt nhìn không còn sắc bén như trước, đeo bội kiếm bên hông, hoàn toàn khác với giáo chủ của Huyền Thiên giáo, chỉ cần không sử dụng châm tuyến làm vũ khí, cho dù có là ai cũng không thể nhận ra nàng.
Dung mạo của nàng không xấu, thậm chí còn có thể nói là vô cùng thanh tú, nhưng tính cách đã quyết định khí chất, trang phục quyết định dáng vẻ dung mạo, tuy rằng đã gỡ mặt nạ xuống, nhưng trông nàng vẫn anh khí mười phần, mặc y phục thường ngày bên người lại trở thành vị thiếu hiệp phong lưu.
Đây là lần đầu tiên Giang Thiên Đồng nhìn thấy diện mạo thật của Hề Ngọc Đường, nhìn thấy nàng gỡ mặt nạ ra thì ngơ ngác một hồi lâu, lúc này mới vội vàng dời tầm mắt, tai hơi đỏ, nói nhỏ một tiếng 'hóa ra là vậy', Hề Ngọc Đường nghe được thì dở khóc dở cười.
Dù sao cũng xuất thân từ đại tông môn, là đệ tử được Ly Tuyết Cung trọng dưỡng, đạo lí đối nhân xử thế của Giang Thiên Đồng cũng không tệ, sau khi thấy mặt của Hề Ngọc Đường, liền thề son sắt tỏ vẻ mình sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật. Lời này vừa nói ra, Thẩm Thất và Việt Thanh Phong đều cười, cả hai đều cảm thấy yên tâm với sự hiểu chuyện và tâm tư sâu sắc của nàng.
Đến Hàng Châu, xuống thuyền, Hề Ngọc Đường đề nghị Việt Thanh Phong và nàng nên tách ra để hành động. Thiếu chủ Việt gia luôn thu hút quá nhiều sự chú ý, mà nàng cần phải lén lút vào thành, sau đó ước định đợi mọi chuyện yên ổn sẽ tái hợp. Dù Việt Thanh Phong không muốn nhưng vẫn phải đồng ý. Làm chủ nhà, hắn phải tận chức tường thuật toàn bộ tình huống của vùng Giang Nam này một lần, cũng nói cho Hề Ngọc Đường một ít thế lực của Việt gia ở Hàng Châu, có đi đâu thì tới tìm hắn.
Hắn cũng không định trở về bản trạch (nhà chính) Việt gia, Hàng Châu có biệt viện của Việt gia, không xa nhà lắm, một năm hắn đã ở đó mất nửa năm.
Hề Ngọc Đường ghi nhớ toàn bộ, sau đó mang Thẩm Thất và Giang Thiên Đồng đi trong đêm trước thời hạn một ngày, tiến vào thành Hàng Châu, tìm một khách điếm, thuê ba phòng, sau đó bắt đầu chuyện của mình.
Vì say tàu, nàng tức đến say ruột, nếu không phải nàng bị trọng thương không có cách nào để lựa chọn đường đi, cũng không cần đến
/56
|