Nửa Đời Sau Của Ta

Chương 53

/77


Coi thường ánh mắt mang chút trêu chọc mập mờ này, nhún nhún vai, sử dụng ánh mắt nói: "Hừ, rõ ràng mình mới là một con quỷ háo sắc, vậy mà còn nhìn ta." Nụ cười trong mắt chàng càng đậm hơn, phân phó: "Giờ Dậu mở tiệc." Dứt lời dắt ta đi tới phòng khách. Đi ngang qua hậu hoa viên, nhìn Lục Ngạc không biết từ đâu ra nhắm mắt theo đuôi chúng ta, ta giương mặt cười nói: "Lục Ngạc, ngươi đi nói với trưởng công chúa, lúc dự tiệc nhất định phải dẫn Nam Sở quận chúa theo." Lục Ngạc cúi đầu cười khúc khích nói: "Chủ tử, công chúa điện hạ và Quận chúa Điện hạ đã chờ trong phòng nảy giờ rồi." Nghe câu nói có hàm ý khác, ta nhổ một ngụm, nha đầu chết tiệt kia, lại dám trêu chọc chủ tử, phản rồi.

Hoàng Đế Gia Tĩnh bởi vì Lục Ngạc, Phi Hồng là người đắc lực vô cùng thân cận của ta, lại biết ta rất bao che, cho nên luôn luôn hòa ái với họ, giờ phút này cũng không khỏi buồn cười: "Lục Ngạc, chủ tử của ngươi khó được xấu hổ đấy."

Nam nhân này thật phách lối, chàng nói ta thẹn thùng? Ta sẽ không sợ cho chàng xem, vì vậy giật nhẹ tay chàng, chàng cho rằng ta muốn nói gì, dịu dàng cúi đầu nghe ta nói, ta lập tức không chút nghĩ ngợi nhón chân lên, dùng sức hôn một cái lên gương mặt nở nụ cười đáng ghét kia, Gia Tĩnh dừng chân, trong nháy mắt sửng sốt, rồi sau đó nụ cười trên mặt càng lúc càng rộng, nhưng cũng không che giấu được vệt đỏ ửng trên khuôn mắt, thấy ta ra vẻ vô tội nhìn chàng, chàng nhếch môi, cười khúc khích hai tiếng, nắm thật chặt lấy tay ta, không nói gì, chỉ mỉm cười dắt tay của ta, bước chân nhẹ nhàng đi tới đại sảnh. Ta nhàm chán quét nhìn bốn phía, trời ạ, vừa rồi lúc ta hôn chàng, thị vệ, thái giám, nha hoàn trong vườn hoa có khoảng 20 người, mặc dù giờ phút này đều cúi đầu, nhưng vừa rồi. . . . vừa rồi có cúi đầu hay không thì quỷ mới biết, không khỏi yên lặng kêu rên, mặt mũi của ta. . . .

Chàng vẫn ngồi kiệu rồng đi ở đằng trước, trưởng công chúa, ta, Tiểu Lâu ngồi vào xe ngựa đi theo phía sau, khoe khoang đi vào phủ nha.

Bình thường ta và trưởng công chúa đều vô cùng không thích giao tiếp, bây giờ cùng nhau đến, các nữ quyến tất nhiên say mê cuồng nhiệt tới hoan nghênh, hết sức hăng hái.

Giờ phút này, ta giống như đứa bé ở thời kỳ mọc răng, mới vừa ăn trộm kẹo, muốn chia sẻ sự vui sướng này với người khác nhưng lại không nói ra miệng, cho nên tinh thần ta vẫn luôn kích động cực độ, cả đêm đều chỉ cười, không chỉ ta, các nữ quyến cũng đều cười, phần lớn là giả dối theo nghề nghiệp, hoặc là nụ cười thảm đạm hâm mộ ghen tỵ. Nhưng ở trong mắt ta, giờ phút này đều vô cùng đáng yêu, mặc cho họ an bài ta, trưởng công chúa, Tiểu Lâu và mấy phu nhân có phẩm cấp ngồi ở ghế đầu, khách khí cung kính. Mọi người từ trước đến giờ đều kính sợ trưởng công chúa, bây giờ danh tiếng của ta lại không ai bằng, có lẽ đã đả kích tinh thần của các nàng không ít, cho nên Tiểu Lâu thành nhân vật minh tinh tối nay, bản thân là người vô cùng xuất sắc, lại bởi vì được vương phi nghĩa tỷ sủng ái, lúc này lại tấn phong quận chúa, nên đoàn người đều tuôn ánh mắt hoan nghênh khen ngợi và thèm thuồng về phía nàng.

Ta mặc kệ mấy việc này, chỉ ăn ý vùi đầu ăn cơm uống rượu với trưởng công chúa, đột nhiên tiếng người yên tĩnh lại, ta ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Chu Tam đi vào, một người ăn mặc nổi bật, lại quyền cao chức trọng, nữ quyến dĩ nhiên chú ý. Thần thái hắn kiêu căng lướt qua đám nữ quyến, đi tới giữa ta và trưởng công chúa đang nâng ly rượu uống, cười làm lành nói: "Quấy rầy mấy vị chủ tử dùng bữa rồi, bệ hạ phân phó nô tài chuyển cáo vương phi nương nương, buổi tối đừng ăn nhiều, cẩn thận đầy bụng." Ta cơ hồ phun ra rượu chưa kịp nuốt xuống trong miệng. Nam nhân này, quá ghê tởm, bọn họ truyền lời không biết rõ thế nào, nhưng ta lại biết, bây giờ chắc chàng đang cười trộm, trong đầu toàn tư tưởng xấu xa. Lúc này các nữ quyến đều lộ vẻ mặt mập mờ hâm mộ, cũng được, họ thấy, đều là sự quan tâm và sủng ái Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ dành cho ta.

Nam nhân này! Hừ!

Hàm nhi cư nhiên không tới làm nũng với ta, chỉ nhắm mắt đi theo sau Ngụy Tiến, nghe nói Hàm nhi học bản lãnh với Ngụy Tiến, Gia Tĩnh thoả mãn gật gật đầu, Ngụy Tiến lại được không ít ban thưởng, Hàm nhi đọc mấy câu thi từ trước mặt mọi người, càng thêm vui mừng, được thưởng không ít dụng cụ, lại cho nó tròn 15 thì lập tức tấn tước vị. Theo như quy củ Đại Hán triều, chỉ có trưởng tử đích phòng tuổi tròn 15 mới có quyền thừa kế tước vị. Triệu Hàm là thiếp sanh, lại là con của nghịch thần, tất cả mọi người vốn nghĩ tiểu thế tử giữ được mệnh đã là cực hạn, nào ngờ còn có thể lật người? Vì vậy các cặp mắt kính nể lại rối rít quét tới ta, đều cho rằng lời bên gối của ta rất tuyệt.

Đêm nay ta không xem rõ tiết mục nào cả, đoán chừng nam nhân kia cũng thế, bởi vì cả đêm chỉ cần ta ngẩng đầu nhìn lên, chàng nhất định đang nhìn ta. Ta vừa vui vừa thẹn thùng, nam nhân này, trước mặt mọi người mà không kiêng kỵ gì, còn ra hình dáng gì?

Quan viên ở dưới đều là quỷ trong quỷ, có ai không biết tính toán? Khoảng chín giờ rưỡi tối, dạ tiệc tuyên bố chấm dứt, nghỉ ngơi một lát sẽ tiếp tục.

Ta vội vàng kéo kéo trưởng công chúa cũng không yên lòng bên cạnh, lại kéo ống tay áo Tiểu Lâu, ba người liền vội vàng đứng lên cáo từ. Hoàng Đế Gia Tĩnh bên kia cũng nói đi đường khổ cực, liền bỏ đi tới đây, nắm tay của ta, vượt lên đầu đồng loạt đi ra. Thôi thôi thôi, thấy mọi người quỳ trên mặt đất cúi đầu mỉm cười mập mờ, mặt ta cư nhiên đỏ lên, khó trách mọi người đều nói, nữ nhân trong tình yêu mẫn cảm nhất.

Lần đầu tiên trong đời hưởng thụ đối xử cấp Đế Vương, ngồi chung kiệu rồng với hoàng đế trở về phủ, ta vốn không muốn, nhưng nam nhân mỉm cười đầy mặt bên cạnh dám không buông tay, chỉ đành phải ngồi lên kiệu rồng, trong lòng lại nhớ tới một câu nổi tiếng ở thế kỷ 21: vợ chồng đồng lòng việc nhà xong ~~~

Lúc này không cần chỉ đường, chàng nắm tay của ta đi thẳng tới Ỷ Tuyết viện. Cũng không cần phân phó, trừ Lục Ngạc Chu Tam, tất cả nha hoàn người làm thị vệ đều tự động tự phát bốc hơi. Được Chu Tam Lục Ngạc hầu hạ hạ hai người đều cởi trang phục chính xuống, thay đồ ngủ, rửa mặt xong, đều không có buồn ngủ chút nào, không thể làm gì khác hơn là xõa mái tóc dài của mình, ngồi trên giường uống trà tán gẫu. Mặt ta sùng bái sờ sờ tóc của chàng, chất tóc thật tốt, có thể quay quảng cáo đó, vừa đen vừa sáng, còn rất mềm mại, nhìn tóc cũng không giống người động chút là muốn đánh người.

Nghĩ đến buổi trưa chàng đánh mông ta, liền thấy ghét vô cùng, hiện tại hai người hòa hảo rồi, tự nhiên phải nhắc lại chuyện xưa.

Liền bĩu môi, hỏi: "Chàng bình thường đều có thói quen đánh người à?" Chàng sửng sốt, sau đó hiểu ra cười nói: "Trẫm bình thường đều không đánh người."

"Hừ, ban ngày chàng nổi nóng dữ thế, còn động thượng thủ nữa, sao chưa từng đánh người? Bạo Quân!" Nghe giọng điệu giận dỗi của ta, chàng vuốt ve tóc của ta, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ ngốc, bạo quân thì càng sẽ không đánh người." Trong sấm sét, ta có điều ngộ ra, thực ngốc, bạo quân dĩ nhiên sẽ không đánh người rồi, hắn chỉ giết người thôi. Càng uất ức hơn, hừ một tiếng: "Vậy sao chàng đánh ta?" Chàng thở dài nói: "Chỉ đánh nhẹ hai cái, nàng muốn nhớ cả đời à?" Cả đời? Cả đời từ trong miệng chàng nói ra, ta lại cảm thấy vui mừng và mong đợi. Đang muốn phun chàng mấy câu, chàng đột nhiên ngạc nhiên nói: "Đúng rồi, trẫm cơ hồ đã quên, là trẫm tìm đến nàng, sao lại đổi thành ta không phải rồi."

Ta xem thường: "Chàng đã nhận lỗi rồi, đương nhiên chính là chàng không đúng rồi, còn muốn quịt nợ à?" Chàng nỗ lực sưng mặt tỏ ra nghiêm chỉnh, nhưng thấy ta mỉm cười nhìn soi mói, rốt cuộc phá công, lắc lắc đầu nói: "Đến chỗ nàng, sao đầu óc trẫm lại lú lẫn thành hôn quân rồi?"

Ta cười to: "Chút chuyện nhỏ cũng muốn so đo, chàng rốt cuộc có phải nam nhân không?" Chàng nhất thời thu lại nụ cười, híp mắt giống như uy hiếp: "Nàng nói trẫm không phải nam nhân?" He, ta mới không sợ ! Cười càng hài lòng hơn, thấy cả người chàng đều tiến lên, động tác nhanh chóng, ôm ta vào trong ngực, đè chặt lên giường, môi càng thêm tiến quân thần tốc, hôn đến đầu ta choáng vàng, thật lâu sau mới phục hồi tinh thần nhìn vào đôi tròng mắt tràn đầy tình dục kia, nhất thời hả hê quên mất, cư nhiên quên nam nhân kiêng kỵ nhất là người khác hoài nghi năng lực của hắn, công việc là vậy, trên giường cũng như thế. Vừa rồi hỏi câu đó, sao phản ứng của ta có thể tiểu nhân đắc chí như vậy? Báo ứng sắp tới.

Quýnh lên giải thích: "Ta sai lầm rồi, chàng là nam nhân, còn là một nam nhân rất lợi hại. . . ." Vừa nhanh chóng thuật lại sự thật, vừa cười né tránh môi và tay của chàng, chàng hung hăng nói: "Tiểu nha đầu này, biết rõ trẫm lớn hơn nàng mười mấy tuổi, còn nói trẫm không phải nam nhân, nói, có phải chê trẫm già hay không? Tối nay phải cho nàng biết sự lợi hại của nam nhan. . . ." Dứt lời quen việc dễ làm cởi xiêm y của ta ra, phủ lên thật nhanh.

Ta than vãn, trời ạ, bệ hạ vạn năng, trí tưởng tượng của ngài quá phong phú rồi? Ta chỉ nói đùa một câu, ngài đừng coi là thật nha. Chàng mới chừng ba mươi tuổi, ta làm sao chê chàng được? Đừng nghĩ vậy chứ!

Trong khoảnh khắc ta mất hồn, xiêm y của chàng đã sớm bay ra, sắp sửa nhào lên, nếu nam nhân này ác độc lên, ta sẽ tiêu mất, buổi chiều đã. . . . một lần. Ta vội vàng dùng sức đẩy chàng ra, nhanh chóng xuống giường, đang muốn tránh khỏi ngọn gió đầu, ai ngờ một giây kế tiếp đã bị chàng chiếm lấy, cùng nhau ngã lăn trên mặt thảm thật dầy, môi của chàng lập tức cuồng dã hôn lên, bàn tay càng thêm dùng sức vuốt ve bộ ngực, eo, bắp đùi cùng với. . . . Nơi bí ẩn của ta.

Ta còn muốn nói chuyện, môi lập tức bị chận lại, dục vọng ở đáy lòng cũng dần dần bị trêu chọc lên, mới vừa có chút cảm giác, chàng đã nâng cao ta, hung hăng đâm vào, ta lại hít một hơi, cánh cửa tình dục quen thuộc mà xa lạ bị mở ra lần nữa, bây giờ không phải tình thâm ý nồng ngày thường, theo động tác cuồng bạo của chàng, khoái cảm mãnh liệt ập tới, cuốn lấy toàn thân, ta nhanh chóng buông lỏng tất cả, từ lúc bắt đầu ỡm ờ chuyển hóa thành tùy ý trầm luân, đôi tay vòng qua nách chàng ôm lưng của chàng, ở thời điểm vui vẻ dùng sức vuốt ve chàng, cảm nhận được phối hợp của ta, chàng càng vui vẻ hơn, hưng phấn, tốc độ tăng nhanh, hai người liều mạng, hận không thể nuốt đối phương vào trong bụng, cả cặn bã đều không còn. . . .

Không biết qua bao lâu, lâu đến cho rằng chúng ta đều sẽ bị đối phương hòa tan, khoái cảm đang dần dần tích lũy, cực hạn vui vẻ trên sinh lý rốt cuộc đến, chàng tăng nhanh động tác, ta ôm chặt bờ vai của chàng, trong khoảnh khắc dục vọng nổ tung đạt tới đỉnh núi vui vẻ cùng với chàng.

Địa điểm này, tình trạng này, đoán chừng cả đời Hoàng Đế Gia Tĩnh bệ hạ chưa từng trải qua.

Hai người đều mệt mỏi vô cùng, tình dục phóng túng qua đi liền chìm đắm trong thâm tình của đối phương, dần dần bị hạnh phúc lấp đầy, hai người đều không nhúc nhích nằm ngửa trên mặt đất, nhìn chằm chằm nóc nhà điêu rồng khắc phượng, đều không nói chuyện. Trong không khí vẫn tràn ngập hương vị tình dục. Rốt cuộc, chàng thở dài một hơi, nghiêng đầu nhìn ta, nhẹ nhàng xoa xoa tóc của ta, nhẹ giọng nói: "Thấy chưa, về sau không cho phép chê ta già." Ta chỉ buồn cười, thì ra. . . Chàng cũng sợ hãi, lo được lo mất giống như ta.

Thấy ta không đáp lời, chàng cũng im lặng, chậm rãi ngồi dậy, nhỏ giọng hỏi: "Hậu viện cũng có hồ nước nóng à?" Ta mỏi mệt, chỉ nhắm hai mắt gật đầu một cái, mơ hồ biết nam nhân túng dục quá độ bên cạnh cật lực ẵm ta ngã trên mặt đất, chậm rãi đi về phía hồ nước nóng đằng sau, trong khoảnh khắc chàng ôm lấy ta, ta nhớ mang máng ta có nói với chàng: "Không già, vừa vặn!" . . . . Trong khoảnh khắc chạm đến nước ấm, rốt cuộc, ta ngủ thiếp đi!

/77

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status