Ánh trăng rủ xuống, hoa đồng rơi rồi.
Cô ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn cánh hoa màu trắng xoay tròn trong gió, sau đó bay đến trên hồ nước.
Cảnh tượng như vậy có chút tịch mịch, giống như khi cô còn nhỏ điểm mũi chân ở sườn núi vọng âm lại, lại phát hiện đất của tất cả các cây me đều khô.
Rầm…
Tiếng cửa lớn phòng khách vang lên, cô nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn chạy đến dưới lầu.
Cậu đang đứng ở tù giày trước cửa đổi giày, vùi đầu, nhìn không rõ biểu tình gì, cô nhìn qua đồng hồ treo tường ở góc tường, đã là ba giờ sáng.
“Không phải bảo chị không cần chờ cửa à?” Cậu ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh nhỏ yếu trước mặt, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
“Lúc về đến nhà nếu mà thấy còn thắp đèn, trong lòng vẫn luôn cảm thấy dễ chịu một chút.” Cô cười nhàn nhạt, lập tức đi qua giúp cậu cởi áo khoác.
“Hừ.” Cậu hừ một tiếng, nhắm mắt lại lẳng lặng dựa vào trên sô pha: “Rót ly trà đến cho tôi.”
Cô treo quần áo lên, sau đó rót ly nước trắng đi đến.
“Tắm xong rồi à?” Cô ngồi ở bên người cậu, an tĩnh mà cười: “Hôm nay lại không ngửi thấy những hương vị gay mũi đó.”
“Là chị không có phẩm vị, không biết thưởng thức mùi nước hoa cao cấp.” Cậu uống một ngụm nước, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống: “Làm sao lại không phải trà? Tôi nói tôi muốn uống trà!”
“Đã muộn rồi, không cần uống trà, em cứ tạm thời uống một chút nước nhuận nhuận yết hầu đi.” Cô xin lỗi khuyên nhủ.
“Chị dựa vào cái gì mà quản tôi?!” Cậu cười lạnh dùng sức đổ ly nước trên mặt đất: “Đồ đê tiện!”
Nước đổ hết, trên thảm có thêm ít màu đen lấm tấm, vô thanh vô tức lan tràn ra.
Cô rũ mi, khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn xoay người đi lấy nước trà.
“Về sau không cần về muộn như vậy, cha sẽ tức giận. Em cũng già đầu rồi, phải tính toán vì tương lai của chính mình.” Cô nhìn cậu đang uống trà, vẫn là không nhịn được cắn răng mở miệng: “Vị trí người thừa kế của Thích Thị này…”
“Muốn có phải không?”
Cậu nghiêng lại đây liếc mắt nhìn một cái, đầy mặt đều là trào phúng chanh chua: “Đáng tiếc Thích tiểu thư nửa đường xuất gia là chị này, đến học vị ra dáng cũng không có! Căn bản chính là sỉ nhục của nhà này! Rác rưởi!”
Mặt cô trắng bệch, im lặng không trả lời.
Vì vậy cậu vừa lòng mà đứng lên, cầm cái ly muốn đi lên lầu.
“Mạc Sinh!”
Cô ở sau lưng gọi cậu lại, âm thanh có hơi hơi run rẩy: “Ngày kia… nhớ phải về nhà sớm một chút.”
Lửa giận bừng lên, cậu quay đầu lại muốn mắng cô, lại nghe thấy cô nhẹ nhàng nói câu tiếp theo:
“Ngày kia, chị phải kết hôn rồi.”
Tiếng của cô mờ ảo, tươi cười hạnh phúc, giống như từ bên ngoài trời bay đến, vòng nhẹ nhàng trong đại sảnh trống trải.
“Cạch!” Ly nước tuột ra khỏi tay, rớt trên mặt đất, vỡ rồi.
Đêm đầu hạ, tất cả vừa lúc, hoa đồng nở rộ như cẩm ở ngoài cửa sổ, trong phòng có hương vị thanh mát của trà mới ngoài đồng ruộng.
Thế giới như vậy, phảng phất giống như một giấc mộng, một người dùng hết tất cả sức lực mới có thể tỉnh lại, nửa đời một mộng.
Cô ghé vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn cánh hoa màu trắng xoay tròn trong gió, sau đó bay đến trên hồ nước.
Cảnh tượng như vậy có chút tịch mịch, giống như khi cô còn nhỏ điểm mũi chân ở sườn núi vọng âm lại, lại phát hiện đất của tất cả các cây me đều khô.
Rầm…
Tiếng cửa lớn phòng khách vang lên, cô nhảy dựng lên, hoang mang rối loạn chạy đến dưới lầu.
Cậu đang đứng ở tù giày trước cửa đổi giày, vùi đầu, nhìn không rõ biểu tình gì, cô nhìn qua đồng hồ treo tường ở góc tường, đã là ba giờ sáng.
“Không phải bảo chị không cần chờ cửa à?” Cậu ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh nhỏ yếu trước mặt, không khỏi hơi hơi nhíu mày.
“Lúc về đến nhà nếu mà thấy còn thắp đèn, trong lòng vẫn luôn cảm thấy dễ chịu một chút.” Cô cười nhàn nhạt, lập tức đi qua giúp cậu cởi áo khoác.
“Hừ.” Cậu hừ một tiếng, nhắm mắt lại lẳng lặng dựa vào trên sô pha: “Rót ly trà đến cho tôi.”
Cô treo quần áo lên, sau đó rót ly nước trắng đi đến.
“Tắm xong rồi à?” Cô ngồi ở bên người cậu, an tĩnh mà cười: “Hôm nay lại không ngửi thấy những hương vị gay mũi đó.”
“Là chị không có phẩm vị, không biết thưởng thức mùi nước hoa cao cấp.” Cậu uống một ngụm nước, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống: “Làm sao lại không phải trà? Tôi nói tôi muốn uống trà!”
“Đã muộn rồi, không cần uống trà, em cứ tạm thời uống một chút nước nhuận nhuận yết hầu đi.” Cô xin lỗi khuyên nhủ.
“Chị dựa vào cái gì mà quản tôi?!” Cậu cười lạnh dùng sức đổ ly nước trên mặt đất: “Đồ đê tiện!”
Nước đổ hết, trên thảm có thêm ít màu đen lấm tấm, vô thanh vô tức lan tràn ra.
Cô rũ mi, khe khẽ thở dài, cuối cùng vẫn xoay người đi lấy nước trà.
“Về sau không cần về muộn như vậy, cha sẽ tức giận. Em cũng già đầu rồi, phải tính toán vì tương lai của chính mình.” Cô nhìn cậu đang uống trà, vẫn là không nhịn được cắn răng mở miệng: “Vị trí người thừa kế của Thích Thị này…”
“Muốn có phải không?”
Cậu nghiêng lại đây liếc mắt nhìn một cái, đầy mặt đều là trào phúng chanh chua: “Đáng tiếc Thích tiểu thư nửa đường xuất gia là chị này, đến học vị ra dáng cũng không có! Căn bản chính là sỉ nhục của nhà này! Rác rưởi!”
Mặt cô trắng bệch, im lặng không trả lời.
Vì vậy cậu vừa lòng mà đứng lên, cầm cái ly muốn đi lên lầu.
“Mạc Sinh!”
Cô ở sau lưng gọi cậu lại, âm thanh có hơi hơi run rẩy: “Ngày kia… nhớ phải về nhà sớm một chút.”
Lửa giận bừng lên, cậu quay đầu lại muốn mắng cô, lại nghe thấy cô nhẹ nhàng nói câu tiếp theo:
“Ngày kia, chị phải kết hôn rồi.”
Tiếng của cô mờ ảo, tươi cười hạnh phúc, giống như từ bên ngoài trời bay đến, vòng nhẹ nhàng trong đại sảnh trống trải.
“Cạch!” Ly nước tuột ra khỏi tay, rớt trên mặt đất, vỡ rồi.
Đêm đầu hạ, tất cả vừa lúc, hoa đồng nở rộ như cẩm ở ngoài cửa sổ, trong phòng có hương vị thanh mát của trà mới ngoài đồng ruộng.
Thế giới như vậy, phảng phất giống như một giấc mộng, một người dùng hết tất cả sức lực mới có thể tỉnh lại, nửa đời một mộng.
/5
|