“Hai vị muốn ăn gì?” Một cô gái mang theo vẻ mặt si mê trai đẹp đi đến.
“Ừmm. . . Ưu tiên phụ nữ.” Liệt Diễm lễ độ mở miệng.
Cô gái lại càng thêm si ngốc, người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa thân sĩ như vậy a. . .Trong miệng thì hỏi Hạ Du Huyên, nhưng ngoài mắt vẫn nhìn chằm chằm Liệt Diễm.
“Tiểu thư muốn ăn gì?”
“Một phần sandwich, một ly cà phê Cappuccino.” Hạ Du Huyên nhàn nhạt nói.
“Tiên sinh muốn ăn gì a?”
“Giống như vậy đi.” Liệt Diễm khép thực đơn lại, nói.
“Được, xin hai vị chờ chút.” Cô gái không ngừng liếc mắt đưa tình với Liệt Diễm, thế nhưng Liệt Diễm lại coi như không nhìn thấy gì. Điều này khiến cho cô gái phục vụ rất không cam lòng, trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên, sau đó cầm thực đơn rời đi.
“Nhân khí của Liệt tiên sinh thật mạnh a, toàn bộ các cô gái trong này đều đang nhìn anh kìa.” Hạ Du Huyên nhíu mày, trêu đùa cười nói.
“Không phải còn có một cô gái không nhìn tôi sao?” Liệt Diễm nhếch môi, mở miệng nói.
“Ha ha.” Hạ Du Huyên biết anh ta đang nói mình, con người màu tím hồng cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Bởi vì Hạ Du Huyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên không có nhìn thấy trong ánh mắt Liệt Diễm xuất hiện một tia âm hiểm cùng nghiền ngẫm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Cô gái vừa rồi lại bưng ra hai phần sandwich cùng hai ly Cappuccino, trong lúc đặt đồ xuống, còn không quên liếc mắt đưa tình thêm mấy lần với Liệt Diễm, nhưng anh ta vẫn coi như không nhìn thấy.
Dạo này, có trai đẹp là có thể ăn cơm?
Hạ Du Huyên tao nhã ăn phần của mình, Liệt Diễm theo thói quen nhìn Hạ Du Huyên: Chậc chậc, không hổ là người phụ nữ của Lãnh đương gia, ngay cả khí chất cũng phi phàm như vậy.
Hạ Du Huyên biết Liệt Diễm đang nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng lại không biết trong mắt anh ta có ý gì.
Đột nhiên, trong phòng ăn nổi lên một trận xôn xao.
Chỉ thấy ở cửa nhà ăn, xuất hiện một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả người đàn ông đang ngồi bên trong.
Toàn thân người đàn ông này mặc một bộ quần áo màu đen. Mái tóc màu tím bạc hơi hơi rối loạn, phía trước trán có vài sợi tóc mái rơi xuống, khiến cho khuôn mặt yêu nghiệt như ẩn như hiện. Hai hàng lông mi rất dài, so với con gái còn dài hơn rất nhiều, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi anh đào gợi cảm nhẹ ngàng nhếch lên, mang theo nụ cười tà mị như có như không, Trên khuôn mặt không tìm thấy một chút tì vết nào, làn da trắng nõn mịn màng, thân hình yêu nghiệt cao thẳng, đẹp đến mức không thể soi mói. Bên tai phải có khảm một viên bông tai màu tím, kết hợp cùng với chiếc vòng hình chữ thập màu tím trên cổ, thay nhau phát sáng lấp lánh, trên khóe miệng luôn mang theo nụ cười của ác ma, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng thần bí.
Hạ Du Huyên hơi kinh ngạc đứng dậy, lo lắng đưa mắt nhìn Liệt Diễm. Cô hiểu quá rõ sự bá đạo cùng khát máu của người đàn ông này. Hơn nữa cô còn không báo với người đàn ông này mình ra ngoài ăn cơm cùng người khác, xem ra lần này xong rồi, người đàn ông này lại tự tìm đến đây.
Lãnh Liệt Hàn vốn đang xử lý công chuyện ở công ty, lại nhận được điện thoại của người vệ sĩ, trong nháy mắt đứng dậy rời khỏi công ty, Tìm đến sơn trang Cầu Phúc này, cô nhóc này. . . .
Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người đang ở bên trong, bộ dạng cuồng ngạo giống như một quân vương, đi đến trước mặt Hạ Du Huyên, hoàn toàn coi Liệt Diễm như không tồn tại.
“Ừmm. . . Ưu tiên phụ nữ.” Liệt Diễm lễ độ mở miệng.
Cô gái lại càng thêm si ngốc, người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa thân sĩ như vậy a. . .Trong miệng thì hỏi Hạ Du Huyên, nhưng ngoài mắt vẫn nhìn chằm chằm Liệt Diễm.
“Tiểu thư muốn ăn gì?”
“Một phần sandwich, một ly cà phê Cappuccino.” Hạ Du Huyên nhàn nhạt nói.
“Tiên sinh muốn ăn gì a?”
“Giống như vậy đi.” Liệt Diễm khép thực đơn lại, nói.
“Được, xin hai vị chờ chút.” Cô gái không ngừng liếc mắt đưa tình với Liệt Diễm, thế nhưng Liệt Diễm lại coi như không nhìn thấy gì. Điều này khiến cho cô gái phục vụ rất không cam lòng, trừng mắt nhìn Hạ Du Huyên, sau đó cầm thực đơn rời đi.
“Nhân khí của Liệt tiên sinh thật mạnh a, toàn bộ các cô gái trong này đều đang nhìn anh kìa.” Hạ Du Huyên nhíu mày, trêu đùa cười nói.
“Không phải còn có một cô gái không nhìn tôi sao?” Liệt Diễm nhếch môi, mở miệng nói.
“Ha ha.” Hạ Du Huyên biết anh ta đang nói mình, con người màu tím hồng cố tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
Bởi vì Hạ Du Huyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cho nên không có nhìn thấy trong ánh mắt Liệt Diễm xuất hiện một tia âm hiểm cùng nghiền ngẫm, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Cô gái vừa rồi lại bưng ra hai phần sandwich cùng hai ly Cappuccino, trong lúc đặt đồ xuống, còn không quên liếc mắt đưa tình thêm mấy lần với Liệt Diễm, nhưng anh ta vẫn coi như không nhìn thấy.
Dạo này, có trai đẹp là có thể ăn cơm?
Hạ Du Huyên tao nhã ăn phần của mình, Liệt Diễm theo thói quen nhìn Hạ Du Huyên: Chậc chậc, không hổ là người phụ nữ của Lãnh đương gia, ngay cả khí chất cũng phi phàm như vậy.
Hạ Du Huyên biết Liệt Diễm đang nhìn chằm chằm vào mình, thế nhưng lại không biết trong mắt anh ta có ý gì.
Đột nhiên, trong phòng ăn nổi lên một trận xôn xao.
Chỉ thấy ở cửa nhà ăn, xuất hiện một người đàn ông còn đẹp trai hơn cả người đàn ông đang ngồi bên trong.
Toàn thân người đàn ông này mặc một bộ quần áo màu đen. Mái tóc màu tím bạc hơi hơi rối loạn, phía trước trán có vài sợi tóc mái rơi xuống, khiến cho khuôn mặt yêu nghiệt như ẩn như hiện. Hai hàng lông mi rất dài, so với con gái còn dài hơn rất nhiều, cánh mũi cao thẳng hoàn mỹ, đôi môi anh đào gợi cảm nhẹ ngàng nhếch lên, mang theo nụ cười tà mị như có như không, Trên khuôn mặt không tìm thấy một chút tì vết nào, làn da trắng nõn mịn màng, thân hình yêu nghiệt cao thẳng, đẹp đến mức không thể soi mói. Bên tai phải có khảm một viên bông tai màu tím, kết hợp cùng với chiếc vòng hình chữ thập màu tím trên cổ, thay nhau phát sáng lấp lánh, trên khóe miệng luôn mang theo nụ cười của ác ma, vô cùng hoàn mỹ, vô cùng thần bí.
Hạ Du Huyên hơi kinh ngạc đứng dậy, lo lắng đưa mắt nhìn Liệt Diễm. Cô hiểu quá rõ sự bá đạo cùng khát máu của người đàn ông này. Hơn nữa cô còn không báo với người đàn ông này mình ra ngoài ăn cơm cùng người khác, xem ra lần này xong rồi, người đàn ông này lại tự tìm đến đây.
Lãnh Liệt Hàn vốn đang xử lý công chuyện ở công ty, lại nhận được điện thoại của người vệ sĩ, trong nháy mắt đứng dậy rời khỏi công ty, Tìm đến sơn trang Cầu Phúc này, cô nhóc này. . . .
Lãnh Liệt Hàn không thèm để ý đến ánh mắt của những người đang ở bên trong, bộ dạng cuồng ngạo giống như một quân vương, đi đến trước mặt Hạ Du Huyên, hoàn toàn coi Liệt Diễm như không tồn tại.
/156
|