"A. . . Huyên HUyên, cô hẳn không độc ác như vậy đi." Đường Sâm lúc này che che phía dưới.
"Huyên Huyên, tôi nói cho cô a. Nếu cô biến tôi thành thái giám, Sương Sương nhà cô cũng không có tính * * * phúc rồi." Đường Sâm nhìn Hạ Du Huyên đang từng bước tiến gần phía mình, đành phải lôi Mộc Y Sương ra làm lá chắn.
Thế nhưng, tựa như cũng không có tác dụng "Không sao. Sương Sương nhà tôi đáng yêu như vậy, người theo đuổi cô ấy có rất nhiều, còn sợ thiếu một Đường Sâm hay sao?"
"Hơn nữa, nhân phẩm của anh tồi tệ như vậy, suốt ngày bưng một khối hoa tâm đi tìm một vài cô gái sặc sỡ, tôi còn không yên tâm giao Sương Sương nhà tôi cho anh."
"Hạ Du Huyên. . . A. . .Cô đừng tới!" Đường Sâm hoảng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con dao có khả năng lấy đi hương khói nhà họ Đường. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng bạc xét qua chính giữa đũng quần.
"mẹ nó, nếu không phải lão tử đã học qua công phu, hương khói nhà họ Đường tôi đã bị cô chặt đứt rồi." Đường Sâm thở hổn hển.
Đáng ghét là phía sau Hạ Du Huyên có tên biến thái yêu nghiệt nào đó làm lá chắn. Anh có tức cũng không dám làm bừa, đành phải lôi kéo Thanh Long và Ngân Long cùng xuống nước "Này song sinh, hai người còn ăn sao? đều đã ăn xong hết rồi."
Ai ngờ, Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhu thuận hướng Thanh Long và Ngân Long cười nói "Không sao, Thanh Long ca ca, Ngân Long ca ca, hai người cứ từ từ ăn, nhớ lưu lại một chút cho tôi, nếu không còn cũng không sao, lần sau tôi lại bảo người đàn ông của tôi làm tiếp. Cứ từ từ ăn a. . ."
Sau đó quay đầu lại, hung tợn trừng mắt với Đường Sâm "Anh là người ăn nhiều nhất, còn đòi ồn ào cái gì?"
"Cô. . .cô. . .Hàn, quản tốt cô gái của anh đi, suốt ngày nhằm vào em." Cuối cùng Đường Sâm không còn cách nào khác, đành phải gầm loạn với Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, không cần làm bẩn tay mình, chơi đủ rồi thì qua đây ăn đi." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Du Huyên.
"Anh. . ." Đường Sâm thật hối hận với câu nói kia của mình, cái gì người đàn ông tốt của gia đình? Hai người đều làm rắn chuột một ổ.
Nhìn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Du Huyên, nhìn vào vẻ mặt tự nhiên của Thanh Long và Ngân Long, rồi lại nhìn vào nụ cười đê tiện của Lãnh Liệt Hàn.
Quả nhiên, ngây ngốc đi theo Lãnh Liệt Hàn lâu như vậy, cũng đã bị nhiễm sự biến thái đó rồi. Từ tiểu bạch thỏ biến thành sói đội lốt cừu.
Thế nhưng, Đường Sâm đã quên mất rằng, chính mình cũng là người đi theo Lãnh Liệt Hàn, hơn nữa còn là người có thời gian lâu nhất.
Bây giờ, Đường Sâm cũng đã gián tiếp công nhận mình là biến thái!
Đường Sâm vẫn che chắn phía dưới của mình, nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên lại khoái trá vung trán lên, chạy vội vào lòng Lãnh Liệt Hàn, vẻ mặt lười biếng nhìn Đường Sâm "Thôi, tôi người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ con. Sâm Sâm yêu quý, lại đây, chúng ta tiếp tục ăn đi."
Đều nói phụ nữ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách, nhìn đi, Hạ Du Huyên không phải là một ví dụ tuyệt vời hay sao?
Đường Sâm không nói gì, có tên biến thái như Lãnh Liệt Hàn che chở, anh vẫn là không dám ồn ào.
Hạ Du Huyên ru rú trong lòng Lãnh Liệt Hàn, quét mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, Ừm, hình ảnh này thật là vui vẻ hòa thuận biết bao.
Nét bi thương trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất rất nhanh.
"Huyên Huyên, tôi nói cho cô a. Nếu cô biến tôi thành thái giám, Sương Sương nhà cô cũng không có tính * * * phúc rồi." Đường Sâm nhìn Hạ Du Huyên đang từng bước tiến gần phía mình, đành phải lôi Mộc Y Sương ra làm lá chắn.
Thế nhưng, tựa như cũng không có tác dụng "Không sao. Sương Sương nhà tôi đáng yêu như vậy, người theo đuổi cô ấy có rất nhiều, còn sợ thiếu một Đường Sâm hay sao?"
"Hơn nữa, nhân phẩm của anh tồi tệ như vậy, suốt ngày bưng một khối hoa tâm đi tìm một vài cô gái sặc sỡ, tôi còn không yên tâm giao Sương Sương nhà tôi cho anh."
"Hạ Du Huyên. . . A. . .Cô đừng tới!" Đường Sâm hoảng sợ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con dao có khả năng lấy đi hương khói nhà họ Đường. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng bạc xét qua chính giữa đũng quần.
"mẹ nó, nếu không phải lão tử đã học qua công phu, hương khói nhà họ Đường tôi đã bị cô chặt đứt rồi." Đường Sâm thở hổn hển.
Đáng ghét là phía sau Hạ Du Huyên có tên biến thái yêu nghiệt nào đó làm lá chắn. Anh có tức cũng không dám làm bừa, đành phải lôi kéo Thanh Long và Ngân Long cùng xuống nước "Này song sinh, hai người còn ăn sao? đều đã ăn xong hết rồi."
Ai ngờ, Hạ Du Huyên hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhu thuận hướng Thanh Long và Ngân Long cười nói "Không sao, Thanh Long ca ca, Ngân Long ca ca, hai người cứ từ từ ăn, nhớ lưu lại một chút cho tôi, nếu không còn cũng không sao, lần sau tôi lại bảo người đàn ông của tôi làm tiếp. Cứ từ từ ăn a. . ."
Sau đó quay đầu lại, hung tợn trừng mắt với Đường Sâm "Anh là người ăn nhiều nhất, còn đòi ồn ào cái gì?"
"Cô. . .cô. . .Hàn, quản tốt cô gái của anh đi, suốt ngày nhằm vào em." Cuối cùng Đường Sâm không còn cách nào khác, đành phải gầm loạn với Lãnh Liệt Hàn.
"Bảo bối, không cần làm bẩn tay mình, chơi đủ rồi thì qua đây ăn đi." Lãnh Liệt Hàn sủng nịnh nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Du Huyên.
"Anh. . ." Đường Sâm thật hối hận với câu nói kia của mình, cái gì người đàn ông tốt của gia đình? Hai người đều làm rắn chuột một ổ.
Nhìn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hạ Du Huyên, nhìn vào vẻ mặt tự nhiên của Thanh Long và Ngân Long, rồi lại nhìn vào nụ cười đê tiện của Lãnh Liệt Hàn.
Quả nhiên, ngây ngốc đi theo Lãnh Liệt Hàn lâu như vậy, cũng đã bị nhiễm sự biến thái đó rồi. Từ tiểu bạch thỏ biến thành sói đội lốt cừu.
Thế nhưng, Đường Sâm đã quên mất rằng, chính mình cũng là người đi theo Lãnh Liệt Hàn, hơn nữa còn là người có thời gian lâu nhất.
Bây giờ, Đường Sâm cũng đã gián tiếp công nhận mình là biến thái!
Đường Sâm vẫn che chắn phía dưới của mình, nhìn Hạ Du Huyên.
Hạ Du Huyên lại khoái trá vung trán lên, chạy vội vào lòng Lãnh Liệt Hàn, vẻ mặt lười biếng nhìn Đường Sâm "Thôi, tôi người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của trẻ con. Sâm Sâm yêu quý, lại đây, chúng ta tiếp tục ăn đi."
Đều nói phụ nữ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn cả lật sách, nhìn đi, Hạ Du Huyên không phải là một ví dụ tuyệt vời hay sao?
Đường Sâm không nói gì, có tên biến thái như Lãnh Liệt Hàn che chở, anh vẫn là không dám ồn ào.
Hạ Du Huyên ru rú trong lòng Lãnh Liệt Hàn, quét mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, Ừm, hình ảnh này thật là vui vẻ hòa thuận biết bao.
Nét bi thương trong ánh mắt chợt lóe rồi biến mất rất nhanh.
/156
|