Đông Duẩn đang ở bên trong Hoa Tiêu Điện xem tấu sớ thì Bách Công Công đi vào và hành lễ. -Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô Hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế.
-Trẫm miễn lễ, Bách Công Công mau bình thân.
-Tạ ơn Hoàng Thượng.- Bách công công đứng dậy.- Bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có Đại Thái Tử Khoa Huyễn ở Viên Thông Quốc cầu kiến.
-Mau truyền vào.
-Thần tuân chỉ. Truyền Đại Thái Tử Khoa Huyễn vào Điện.
Khoa Huyễn từ bên ngoài đi vào. Đứng trước Đông Duẩn, chàng quỳ xuống hành lễ.
-Vi thần là Khoa Huyễn, Đại Thái Tử Viên Thông Quốc xin tham kiến Hoàng Thượng. Thần kính chúc Bệ Hạ phúc như Đông Hải, thọ tiễn Nam Sơn.
-Trẫm miễn lễ, khanh hãy bình thân.
-Tạ ơn Hoàng Thượng.
Đợi khi Khoa Huyễn đã đứng dậy thì Đông Duẩn mới ôn tồn lên tiếng.
-Khoa Huyễn Thái Tử không ngại đường xa mà đến đây, ắt hẳn là việc quan trọng lắm.
-Bẩm, thần đến Đông Thuyên Quốc để mời Bệ Hạ đến dự nghi lễ chọn Thái Tử Phi của Viên Thông Quốc. Đây là thư ngỏ do chính tay Phụ Hoàng của thần viết.- Khoa Huyễn dâng bằng cả hai tay.
Bách công công đi đến nhận lấy thư ngỏ rồi mang đến dâng lên cho Đông Duẩn.
-Được, hôm đó Trẫm sẽ đến. Nhưng Trẫm hỏi khanh một việc.
-Hoàng Thượng cứ hỏi.
-Lập Thái Tử Phi có phải người mà khanh đang ưng thuận không?
-Không dấu người, tình cảm mà thần dành cho công chúa Vỹ Ái vẫn còn sâu đậm, lẽ thế khi về Viên Thông Quốc, chẳng nữ nhi nào làm thần ưng ý cả.- Khoa Huyễn mỉm cười xót xa.
-Vậy à? Trẫm sẽ cho khanh xem một thứ. Khanh hãy cân nhắc thật kỹ lưỡng, nếu xem rồi mà bỏ ý định tuyển Thái Tử Phi là Trẫm không đồng ý đâu đấy.
-Thần tuân mệnh.
-Mau truyền An Nhiên công chúa đến đây cho Trẫm.
-Thần tuân chỉ.
Bách công công lui ra ngoài rồi sai người đến Xuân Xuân Dược gọi Vỹ Ái.
...
Vỹ Ái vừa hồi Cung, nàng mệt mỏi ngã lưng lên giường. Bỗng dưng nàng lại chảy nước mắt. Rõ ràng Khoa Huyễn không phải Lan Phong, cho dù chàng ấy có tuyển trăm nghìn phi tần cũng không hề liên quan đến nàng. Hà cớ gì nàng phải đau lòng chứ? Nhưng tại sao thời gian lại nhanh như vậy, mới đó mà sắp đến ngày tuyển Thái Tử Phi rồi.
-Này, ngươi có khóc cạn nước mắt thì cũng vậy thôi. Khoa Huyễn là Khoa Huyễn, Lan Phong là Lan Phong. Không thể lẫn lộn được.- Di Bối Bối leo lên giường và nằm kế nàng.
-Ta biết, bởi vậy cho nên ta đâu dám ngăn cản.
-Thôi, ngươi đi thay y phục đi. Theo linh cảm của ta thì sẽ có người tìm ngươi.
-Thật sao? Ai thế?
-Sao ta biết được.- Di Bối Bối quay mặt sang hướng khác.
-Nuôi ngươi quả thật uổng cơm.- Nói rồi nàng bật dậy, đi thay y phục.
Một vài cung nữ đi vào mộng phòng của Vỹ Ái và lên tiếng.
-Tỳ nữ xin thỉnh an công chúa.
-Ai đó?- Nàng nói vọng ra.
-Tỳ nữ là A Nhung đây! Hoàng Thượng muốn người đến Hao Tiêu Điện có việc cần ạ!
-Ta đến ngay, ngươi hãy lui đi.
-Tỳ nữ đã rõ.
Vỹ Ái bước ra, nàng đến gương tô thêm một ít son và lấy đôi hoa tay đẹp nhất đeo vào. Bây giờ nàng mới chợt nhớ rằng mình đã mất đi mảnh ngọc bội vừa mua lúc nãy. Cố nghĩ ngợi lại càng không nhớ ra. Thôi thì khi về rồi sẽ tìm lại sau.
-Di Bối Bối, ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu đấy, nếu bị bắt là ta sẽ bỏ mặc ngươi luôn.
...
Khoa Huyễn vẫn ở Hao Tiêu Điện chờ đợi, bỗng nhiên chàng quay sang hỏi Đông Duẩn.
-An Nhiên công chúa? Chẳng lẽ đây là công chúa mới sao Hoàng Thượng?
-Không, toàn người cũ thôi!- Đông Duẩn mỉm cười.
-An Nhiên công chúa đến!
Vỹ Ái vào Điện, nàng cúi đầu và bước đến trước Đông Duẩn hành lễ.
-Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng!
-Trẫm miễn lễ, An Nhiên công chúa mau đứng dậy.
-Tạ ơn phụ hoàng.
Vỹ Ái đứng dậy, vừa ngẩn mặt lên thì đã thấy Khoa Huyễn cũng ở đây. Gương mặt nàng không khỏi kém sắc. Khoa Huyễn cũng không khác Vỹ Ái, bỗng nhiên tim lại đập luân hồi, không khỏi hồi hộp, chàng chỉ kịp thốt ra.
-Vỹ Ái!!!
Đông Duẩn nhìn thấy sự căn thẳng của cả hai nên vội lên tiếng.
-Vỹ Ái đã tỉnh lại cách đây không lâu. Khanh là người ngoại Quốc đầu tiên biết tin này.
-Thần đã rõ.
-Thôi được rồi, Vỹ Ái, con mau đưa Khoa Huyễn Thái Tử đi thăm Ngự Hoa Viên đi, ta nghe nói dạo gần đây nhờ con chăm sóc thường xuyên nên đã có nhiều loài nở rộ.
-Nhi thần tuân chỉ.- Vỹ Ái gật đầu rồi quay sang Khoa Huyễn.- Khoa Huyễn Thái Tử, mời theo ta.
-Thần xin mạng phép cáo lui.- Chàng tâu với Đông Duẩn rồi theo sau Vỹ Ái.
Vỹ Ái đưa Khoa Huyễn đến Ngự Hoa Viên, trên đường không ai nói với ai lời nào. Bỗng dưng gương mặt của Vỹ Ái đỏ ửng và vô tình lọt vào mắt của Khoa Huyễn. Không nói một lời chỉ nhoẻn miệng cười. Chàng đưa mắt nhìn Vỹ Ái.
Cùng nhau dạo quanh khu vườn không lâu thì Vỹ Ái nhìn thấy một cành hoa đang héo úa. Ví như thân phận của mình, nàng bỗng chốc ngân nga hai câu thơ.
-Nữ nhi Đông Quốc phận ngang trái, Duyên tình Ngũ Quốc tựa lầu hoang.
Hai câu thơ ý chỉ thân phận của Vỹ Ái lớn lên sẽ được gả sang Quốc khác. Trong khi đó chuyện tình duyên của Đông Thuyên Quốc và bốn Quốc kia vẫn không đâu vào đâu.
Khoa Huyễn nhìn lên trời cao, bất giác cũng đối lại bằng thơ.
-Duyên tình Ngũ Quốc tuy tan vỡ, Nhưng ta không hay được chữ ngờ . Ngỡ đâu thương phận người con gái, Viên Thông Đại Tử cưới thê hiền.
Bốn câu thơ mà Khoa Huyễn đối lại mang đầy ẩn ý. Có người nào khờ dại lắm mới chẳng nhận ra. Vỹ Ái tất nhiên sẽ hiểu, vì thế gương mặt bỗng đỏ như gất. Chẳng phải ý nói dù chuyện giữa năm Quốc đã kết thúc nhưng Khoa Huyễn vẫn muốn cưới nàng.
Vỹ Ái không trả lời, nàng chỉ rơm rớm nước mắt rồi quay lưng đi. Chợt nhớ đến Lan Phong thì nàng không khỏi đau lòng. Đột nhiên có ai đó ôm lấy nàng từ phía sau. Cả người cũng chợt run lên.
-Vỹ Ái, ngươi đừng rời xa ta nữa, có được không? Ngươi có biết ta đã lo lắng cho ngươi, mất ăn mất ngủ vì ngươi không? Ba năm, ta đã chờ ngươi suốt ba năm dài đằng đẵng. Ngươi đừng biến mất khỏi tâm trí của ta nữa, ta xin ngươi.- Giọng nói kèm theo những tiếng nấc nhè nhẹ của Khoa Huyễn như xé lòng Vỹ Ái. Ai ngờ đâu ngay lúc này Khoa Huyễn lại khóc kia chứ.
Vỹ Ái không vùng vẫy, không gỡ tay chàng ra mà còn nhẹ nhàng đặt tay của mình lên tay chàng ấy.
-Khoa Huyễn, ngươi phải tuyển Thái Tử Phi, ngươi không thể làm trái được.
-Ta không muốn, ta không cần Thái Tử Phi gì cả. Ta chỉ cần ngươi, ngươi rõ chưa?
Vỹ Ái nấc nghẹn. Nàng xoay người lại ôm chặt lấy Khoa Huyễn.
-Ta không muốn xa ngươi, không muốn chút nào hết.
-Vỹ Ái, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ đưa ngươi về Viên Thông Quốc làm Thái Tử Phi.
-Ngươi...ngươi...- Vỹ Ái nhìn Khoa Huyễn, bây giờ nàng mới nhận ra. Đây là Khoa Huyễn, không phải Lan Phong. Vậy là những gì nàng làm là ngỡ Khoa Huyễn là Lan Phong sao?
Khoa Huyễn là Khoa Huyễn, Lan Phong là Lan Phong, không thể lẫn lộn được. _Tiếng nói của Di Bối Bối vang lên trong đầu làm nàng bừng tỉnh.
Đúng, cả hai không phải là một. Tuy dung mạo, tính cách hoàn toàn giống nhau nhưng ở họ lại khác nhau duy nhất một điểm. Đó chính là tâm hồn. Bên trong Khoa Huyễn không thể nào tồn tại một Tiết Lan Phong được. Mãi mãi không được.
Vỹ Ái cố sức đẩy Khoa Huyễn ra, nàng không muốn Khoa Huyễn là người thay thế Lan Phong trong tâm trí nàng. Nói nàng không yêu Khoa Huyễn là không đúng nhưng một khi biết được sự thật thì có chết đi Khoa Huyễn vẫn không tha thứ cho nàng đâu.
Khoa Huyễn càng ôm chặt Vỹ Ái đến khi nhận thấy nàng càng lúc càng muốn rời xa vòng tay thì chàng quát lên.
-Ta yêu muội, muội có biết không hả?...
-Trẫm miễn lễ, Bách Công Công mau bình thân.
-Tạ ơn Hoàng Thượng.- Bách công công đứng dậy.- Bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có Đại Thái Tử Khoa Huyễn ở Viên Thông Quốc cầu kiến.
-Mau truyền vào.
-Thần tuân chỉ. Truyền Đại Thái Tử Khoa Huyễn vào Điện.
Khoa Huyễn từ bên ngoài đi vào. Đứng trước Đông Duẩn, chàng quỳ xuống hành lễ.
-Vi thần là Khoa Huyễn, Đại Thái Tử Viên Thông Quốc xin tham kiến Hoàng Thượng. Thần kính chúc Bệ Hạ phúc như Đông Hải, thọ tiễn Nam Sơn.
-Trẫm miễn lễ, khanh hãy bình thân.
-Tạ ơn Hoàng Thượng.
Đợi khi Khoa Huyễn đã đứng dậy thì Đông Duẩn mới ôn tồn lên tiếng.
-Khoa Huyễn Thái Tử không ngại đường xa mà đến đây, ắt hẳn là việc quan trọng lắm.
-Bẩm, thần đến Đông Thuyên Quốc để mời Bệ Hạ đến dự nghi lễ chọn Thái Tử Phi của Viên Thông Quốc. Đây là thư ngỏ do chính tay Phụ Hoàng của thần viết.- Khoa Huyễn dâng bằng cả hai tay.
Bách công công đi đến nhận lấy thư ngỏ rồi mang đến dâng lên cho Đông Duẩn.
-Được, hôm đó Trẫm sẽ đến. Nhưng Trẫm hỏi khanh một việc.
-Hoàng Thượng cứ hỏi.
-Lập Thái Tử Phi có phải người mà khanh đang ưng thuận không?
-Không dấu người, tình cảm mà thần dành cho công chúa Vỹ Ái vẫn còn sâu đậm, lẽ thế khi về Viên Thông Quốc, chẳng nữ nhi nào làm thần ưng ý cả.- Khoa Huyễn mỉm cười xót xa.
-Vậy à? Trẫm sẽ cho khanh xem một thứ. Khanh hãy cân nhắc thật kỹ lưỡng, nếu xem rồi mà bỏ ý định tuyển Thái Tử Phi là Trẫm không đồng ý đâu đấy.
-Thần tuân mệnh.
-Mau truyền An Nhiên công chúa đến đây cho Trẫm.
-Thần tuân chỉ.
Bách công công lui ra ngoài rồi sai người đến Xuân Xuân Dược gọi Vỹ Ái.
...
Vỹ Ái vừa hồi Cung, nàng mệt mỏi ngã lưng lên giường. Bỗng dưng nàng lại chảy nước mắt. Rõ ràng Khoa Huyễn không phải Lan Phong, cho dù chàng ấy có tuyển trăm nghìn phi tần cũng không hề liên quan đến nàng. Hà cớ gì nàng phải đau lòng chứ? Nhưng tại sao thời gian lại nhanh như vậy, mới đó mà sắp đến ngày tuyển Thái Tử Phi rồi.
-Này, ngươi có khóc cạn nước mắt thì cũng vậy thôi. Khoa Huyễn là Khoa Huyễn, Lan Phong là Lan Phong. Không thể lẫn lộn được.- Di Bối Bối leo lên giường và nằm kế nàng.
-Ta biết, bởi vậy cho nên ta đâu dám ngăn cản.
-Thôi, ngươi đi thay y phục đi. Theo linh cảm của ta thì sẽ có người tìm ngươi.
-Thật sao? Ai thế?
-Sao ta biết được.- Di Bối Bối quay mặt sang hướng khác.
-Nuôi ngươi quả thật uổng cơm.- Nói rồi nàng bật dậy, đi thay y phục.
Một vài cung nữ đi vào mộng phòng của Vỹ Ái và lên tiếng.
-Tỳ nữ xin thỉnh an công chúa.
-Ai đó?- Nàng nói vọng ra.
-Tỳ nữ là A Nhung đây! Hoàng Thượng muốn người đến Hao Tiêu Điện có việc cần ạ!
-Ta đến ngay, ngươi hãy lui đi.
-Tỳ nữ đã rõ.
Vỹ Ái bước ra, nàng đến gương tô thêm một ít son và lấy đôi hoa tay đẹp nhất đeo vào. Bây giờ nàng mới chợt nhớ rằng mình đã mất đi mảnh ngọc bội vừa mua lúc nãy. Cố nghĩ ngợi lại càng không nhớ ra. Thôi thì khi về rồi sẽ tìm lại sau.
-Di Bối Bối, ngươi ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu đấy, nếu bị bắt là ta sẽ bỏ mặc ngươi luôn.
...
Khoa Huyễn vẫn ở Hao Tiêu Điện chờ đợi, bỗng nhiên chàng quay sang hỏi Đông Duẩn.
-An Nhiên công chúa? Chẳng lẽ đây là công chúa mới sao Hoàng Thượng?
-Không, toàn người cũ thôi!- Đông Duẩn mỉm cười.
-An Nhiên công chúa đến!
Vỹ Ái vào Điện, nàng cúi đầu và bước đến trước Đông Duẩn hành lễ.
-Nhi thần tham kiến Phụ Hoàng!
-Trẫm miễn lễ, An Nhiên công chúa mau đứng dậy.
-Tạ ơn phụ hoàng.
Vỹ Ái đứng dậy, vừa ngẩn mặt lên thì đã thấy Khoa Huyễn cũng ở đây. Gương mặt nàng không khỏi kém sắc. Khoa Huyễn cũng không khác Vỹ Ái, bỗng nhiên tim lại đập luân hồi, không khỏi hồi hộp, chàng chỉ kịp thốt ra.
-Vỹ Ái!!!
Đông Duẩn nhìn thấy sự căn thẳng của cả hai nên vội lên tiếng.
-Vỹ Ái đã tỉnh lại cách đây không lâu. Khanh là người ngoại Quốc đầu tiên biết tin này.
-Thần đã rõ.
-Thôi được rồi, Vỹ Ái, con mau đưa Khoa Huyễn Thái Tử đi thăm Ngự Hoa Viên đi, ta nghe nói dạo gần đây nhờ con chăm sóc thường xuyên nên đã có nhiều loài nở rộ.
-Nhi thần tuân chỉ.- Vỹ Ái gật đầu rồi quay sang Khoa Huyễn.- Khoa Huyễn Thái Tử, mời theo ta.
-Thần xin mạng phép cáo lui.- Chàng tâu với Đông Duẩn rồi theo sau Vỹ Ái.
Vỹ Ái đưa Khoa Huyễn đến Ngự Hoa Viên, trên đường không ai nói với ai lời nào. Bỗng dưng gương mặt của Vỹ Ái đỏ ửng và vô tình lọt vào mắt của Khoa Huyễn. Không nói một lời chỉ nhoẻn miệng cười. Chàng đưa mắt nhìn Vỹ Ái.
Cùng nhau dạo quanh khu vườn không lâu thì Vỹ Ái nhìn thấy một cành hoa đang héo úa. Ví như thân phận của mình, nàng bỗng chốc ngân nga hai câu thơ.
-Nữ nhi Đông Quốc phận ngang trái, Duyên tình Ngũ Quốc tựa lầu hoang.
Hai câu thơ ý chỉ thân phận của Vỹ Ái lớn lên sẽ được gả sang Quốc khác. Trong khi đó chuyện tình duyên của Đông Thuyên Quốc và bốn Quốc kia vẫn không đâu vào đâu.
Khoa Huyễn nhìn lên trời cao, bất giác cũng đối lại bằng thơ.
-Duyên tình Ngũ Quốc tuy tan vỡ, Nhưng ta không hay được chữ ngờ . Ngỡ đâu thương phận người con gái, Viên Thông Đại Tử cưới thê hiền.
Bốn câu thơ mà Khoa Huyễn đối lại mang đầy ẩn ý. Có người nào khờ dại lắm mới chẳng nhận ra. Vỹ Ái tất nhiên sẽ hiểu, vì thế gương mặt bỗng đỏ như gất. Chẳng phải ý nói dù chuyện giữa năm Quốc đã kết thúc nhưng Khoa Huyễn vẫn muốn cưới nàng.
Vỹ Ái không trả lời, nàng chỉ rơm rớm nước mắt rồi quay lưng đi. Chợt nhớ đến Lan Phong thì nàng không khỏi đau lòng. Đột nhiên có ai đó ôm lấy nàng từ phía sau. Cả người cũng chợt run lên.
-Vỹ Ái, ngươi đừng rời xa ta nữa, có được không? Ngươi có biết ta đã lo lắng cho ngươi, mất ăn mất ngủ vì ngươi không? Ba năm, ta đã chờ ngươi suốt ba năm dài đằng đẵng. Ngươi đừng biến mất khỏi tâm trí của ta nữa, ta xin ngươi.- Giọng nói kèm theo những tiếng nấc nhè nhẹ của Khoa Huyễn như xé lòng Vỹ Ái. Ai ngờ đâu ngay lúc này Khoa Huyễn lại khóc kia chứ.
Vỹ Ái không vùng vẫy, không gỡ tay chàng ra mà còn nhẹ nhàng đặt tay của mình lên tay chàng ấy.
-Khoa Huyễn, ngươi phải tuyển Thái Tử Phi, ngươi không thể làm trái được.
-Ta không muốn, ta không cần Thái Tử Phi gì cả. Ta chỉ cần ngươi, ngươi rõ chưa?
Vỹ Ái nấc nghẹn. Nàng xoay người lại ôm chặt lấy Khoa Huyễn.
-Ta không muốn xa ngươi, không muốn chút nào hết.
-Vỹ Ái, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ đưa ngươi về Viên Thông Quốc làm Thái Tử Phi.
-Ngươi...ngươi...- Vỹ Ái nhìn Khoa Huyễn, bây giờ nàng mới nhận ra. Đây là Khoa Huyễn, không phải Lan Phong. Vậy là những gì nàng làm là ngỡ Khoa Huyễn là Lan Phong sao?
Khoa Huyễn là Khoa Huyễn, Lan Phong là Lan Phong, không thể lẫn lộn được. _Tiếng nói của Di Bối Bối vang lên trong đầu làm nàng bừng tỉnh.
Đúng, cả hai không phải là một. Tuy dung mạo, tính cách hoàn toàn giống nhau nhưng ở họ lại khác nhau duy nhất một điểm. Đó chính là tâm hồn. Bên trong Khoa Huyễn không thể nào tồn tại một Tiết Lan Phong được. Mãi mãi không được.
Vỹ Ái cố sức đẩy Khoa Huyễn ra, nàng không muốn Khoa Huyễn là người thay thế Lan Phong trong tâm trí nàng. Nói nàng không yêu Khoa Huyễn là không đúng nhưng một khi biết được sự thật thì có chết đi Khoa Huyễn vẫn không tha thứ cho nàng đâu.
Khoa Huyễn càng ôm chặt Vỹ Ái đến khi nhận thấy nàng càng lúc càng muốn rời xa vòng tay thì chàng quát lên.
-Ta yêu muội, muội có biết không hả?...
/51
|