Hai tháng sau ……
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã đến đêm Giáng Sinh. Hoàng Phủ Dương Vinh đặc biệt mở tiệc tổ chức long trọng chiêu đãi khách ở bên trong hội sở tư nhân bảy sao.
Phóng tầm mắt nhìn lại, trong hội sở tư nhân hoa lệ to như vậy quả thực là tiếng người ồn ào, thật náo nhiệt.
Trong đó có quan chức cao cấp của quân khu, cũng có những thân thích Nhà họ Hoàng Phủ, nếu nói rằng thật long trọng thì long trọng.
“Anh hai Dương Vinh, năm nay anh thật đúng là lợi hại.” Ở khu vực thân thích Nhà họ Hoàng Phủ tụ tập, Em trai thứ ba của Hoàng Phủ Dương Vinh là Hoàng Phủ Dương Nam tán thưởng vỗ vỗ bờ vai của ông.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mọi người sôi nổi gật gật đầu. “Năm nay Anh hai Dương Vinh mở đầu chuyện vui chính là ôm được cháu trai Đỉnh Đỉnh này.”
“Phải đó. Muốn nói trước kia, mỗi lần Anh hai Dương Vinh thấy người khác mang đứa trẻ lại đây đều thèm muốn chết. Năm nay thì khác, có cháu trai có thể khoe ra cho chúng ta, khó trách sẽ tổ chức long trọng như vậy.”
Mọi người mỉm cười nhìn mắt Tuyết Khả Duy ôm trẻ sơ sinh vào trong ngực.
Muốn nói năm rồi, Hoàng Phủ Dương Vinh làm gì có tâm tình tổ chức loại tụ hội này, nếu không phải bất đắc dĩ ông đều sẽ không gặp mặt nhóm bà con thân thích. Bởi vì người khác đều có cháu trai để ôm, ông không có, mới cảm thấy không thoải mái.
Năm nay đã không giống vậy.
“Đang nói tới chuyện vui thứ hai trong nhà Anh hai Dương Vinh, đó chính là Nguyệt nhi của chúng ta rốt cuộc lập gia đình. Cũng coi như là giải quyết nổi lo trong lòng Anh hai. Nguyệt, lúc này cháu thật đúng là tranh đua đủ!” Chú nghiêng người với Hoàng Phủ Nguyệt giơ lên một ngón tay cái.
Anh khiêm tốn cười, theo bản năng ôm Ly Tiểu Tiểu bên cạnh.
“tôi muốn nói, hôm nay Anh hai Dương Vinh có thể tụ tập chúng ta ở bên nhau. Chúng ta đến cảm tạ Minh Nhi mới phải.” Lúc này, mọi người xem như đem ‘ lửa đạn ’ đều tập trung ở trên người Hoàng Phủ Minh.
“Liền nói, Minh Nhi này một mình làm bao nhiêu đại sự trong năm nay? Tam nha đầu chiến thắng trở về, vinh thăng làm vị nữ tướng quân đầu tiên trong lịch sử. Vợ chồng Minh Nhi cũng coi như là đoàn tụ.”
“Này còn không phải chủ yếu đâu.” Lời nói của Hoàng Phủ Dương Nam vừa chuyển, mỉm cười chỉ bụng nhỏ của Tuyết Vi: “Chủ yếu chính là trong bụng cháu dâu thứ hai của chúng ta cũng có ‘ tin vui ’.”
“Ha ha ha……” Lúc này, Hoàng Phủ Dương Vinh cũng không kìm chế được nụ cười trên mặt, thoải mái liền phá lên cười.
Nửa tháng trước Tuyết Vi cũng biết mình đã mang thai hai tháng, việc này sau khi báo cho Hoàng Phủ Dương Vinh, Hoàng Phủ Dương Vinh miễn bàn cao hứng cỡ nào, trực tiếp tính toán liền định ra hôm nay. Có thể thấy được ông coi trọng Đứa trẻ trong bụng Tuyết Vi bao nhiêu.
“Nhớ rõ lần đầu tiên lúc gặp mặt tam nha đầu là bốn năm trước, khi đó tôi liền nhìn ra cô ta tuyệt không phải vật trong ao. Quả nhiên, hiện nay việc của Nhà họ Nhà họ Hoàng Phủ đều do tam nha đầu xử lý, tam nha đầu còn phải xử lý chuyện bộ đội. Các người nói cháu dâu này của tôi lợi hại hay không lợi hại?”
Có thể cảm giác được, Hoàng Phủ Dương Nam đánh giá cực kỳ cao đối với Tuyết Vi.
Nhưng làm cả nhà Hoàng Phủ Sâm một bên bất mãn.
Sau khi Tuyết Vi ‘ trầm oan giải tội ’ về, quyền quản lý bên trong Nhà họ Hoàng Phủ do cô xử lý như cũ. Lúc này, cô càng truyền ra tin vui, chọc cả nhà lão đại buồn bực không biết bao nhiêu ngày.
“Ha hả, chú ba, chú thật sự quá đề cao cháu. Cháu thuần túy là sợ mẹ chồng mệt, muốn giúp mẹ chồng chia sẻ chuyện nhà một chút.” Tuyết Vi hiếu nghĩa tràn đầy ngồi ở bên cạnh Dạ Phi Nhã Lệ, duỗi tay ôm cánh tay bà.
“Chị dâu Nhã Lệ, nhìn cô con dâu này hiểu chuyện, chị cũng coi như là có thể cùng Anh hai Dương Vinh hưởng thanh phúc.”
“Ha hả, đúng vậy, đúng vậy……” Dạ Phi Nhã Lệ ứng phó gật đầu.
Người khác nhìn không ra Tuyết Vi dối trá, bà còn có thể nhìn không ra sao?
Ngẫm lại, năm rồi không phải bà giả hiền huệ được người tán dương lên trời, lần này hay rồi, Tuyết Vi y hồ lô họa gáo, đem dối trá trở thành hiếu thuận, cũng trở thành đối tượng được mọi người tán dương. Thật là làm bà vô cùng buồn bực!!
“Đúng rồi, tam nha đầu, đứa nhỏ này trong bụng cháu là nam hay là nữ?”
“Ha hả, chú sáu, lúc này cháu mới vừa mang thai hai tháng, làm sao biết nam hay nữ nhanh như vậy chứ?” Tuyết Vi thẹn thùng cúi đầu xuống.
Chú sáu này xem như trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích: “Đúng vậy, em ngốc a, em sáu, nào mới có hai tháng liền biết bé trai, hay gái? Dù sao, nếu tôi đoán, nhất định là bé trai.”
“ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi nghe nói trước đó không lâu Minh Nhi mới nhận nuôi một dưỡng nữ. Lúc này, nếu Tuyết Vi sinh con trai mà nói, sẽ biến thành một chữ ‘ hảo ’, thật sự là tiện giết người khác.”
“Anh hai Dương Vinh.” Hoàng Phủ Dương Nam mỉm cười xoay đầu: “anh nghĩ hay không nghĩ tới kêu Minh Nhi vĩnh viễn chấp chính Quân Khu Bạch Hổ hả?”
Đề tài đang vui vẻ đột nhiên trở nên đứng đắn lên, đôi mắt mọi người không khỏi trở nên vô cùng u lạnh, đặc biệt là Hoàng Phủ Sâm càng mở to hai mắt nhìn chờ đợi Hoàng Phủ Dương Vinh phản ứng.
“Dương Nam, rõ ràng Anh hai nói qua ai sinh cháu nội đích tôn cho Nhà họ Hoàng Phủ trước tiên, Con dấu của Quân Khu Bạch Hổ liền giao cho người đó. Bây giờ là Sâm nhi có cháu nội đích tôn trước, không phải sao?”
“Ai! Các người không hiểu Anh hai Dương Vinh, tôi còn có thể không hiểu sao?” Hoàng Phủ Dương Nam giảo hoạt cười, nói: “lúc trước sở dĩ Anh hai Dương Vinh lập lời thề này đơn giản chính là bức Minh Nhi nhanh chóng kết hôn sinh con mà thôi. Bây giờ tuy rằng Minh Nhi không tổ chức hôn lễ, cũng coi như là đã kết hôn, có con. Còn Con dấu của Quân Khu Bạch Hổ rốt cuộc giao cho ai, còn không phải một câu của Anh hai Dương Vinh mà thôi?”
Lúc này, không khí vui vẻ trở nên càng thêm khẩn trương.
Nếu thật dựa theo như lời Hoàng Phủ Dương Nam như vậy, vậy Hoàng Phủ Sâm sinh ra con trai chẳng phải là lãng phí sao?
Thật lâu sau đó, rốt cuộc Hoàng Phủ Dương Vinh cho ra một ít phản ứng: “Chuyện này…… để sau hãy nói, để sau hãy nói. Ha hả……”
Người này ba phải, đáp án nào cũng được hiển nhiên làm Hoàng Phủ Sâm có chút bất mãn.
Anh lạnh lùng nheo mắt, theo bản năng cùng Dạ Phi Nhã Lệ và Tuyết Khả Duy trao đổi ánh mắt.
Trong hai tháng này, trong nhà vô cùng bình tĩnh, Hoàng Phủ Sâm ở Quân Khu Bạch Hổ cũng vô cùng nỗ lực.
Anh cho dù sợ Tuyết Khả Duy ở đây vì đối phó Tuyết Vi làm ra chuyện gì, do đó ảnh hưởng đến chuyện anh kế thừa con dấu, mới khuyên bảo Tuyết Khả Duy trước tạm hoãn báo thù cho Địch Mạn Lị.
Nếu lúc này đây Hoàng Phủ Dương Vinh thật sự thay đổi ước nguyện ban đầu. Mấy tháng này anh đã sớm không khách khí, cần gì chờ đến lúc bụng của Tuyết Vi lớn lên chứ?
“Minh, em đi toilet.” Thừa dịp mọi người đang nói chuyện, chân trước Tuyết Vi mới vừa rời đi.
Tuyết Khả Duy theo sát liền tiến vào trong toilet.
Đứng ở trước bàn trang điểm toilet, Tuyết Vi ưu nhã rửa tay, sau khi quay lại thấy Tuyết Khả Duy vẫn luôn nhìn mình. Cô rút ra một cái khăn giấy vừa lau tay, vừa xoay người: “Chị cả, chị vẫn luôn đứng ở đây. Chẳng lẽ có chuyện muốn nói với em sao?”
/495
|