Editor: Thơ Thơ
Không khí vốn vô cùng khẩn trương, hoàn toàn bị tiếng hai người này cãi nhau đánh vỡ.
Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều đen xuống.
Cô thật muốn hỏi một câu, hai người này là thiệt tình muốn tới cứu cô sao? Xác định, không phải lại đây chơi sao? Tại đây, làm sao còn có sức cãi nhau chứ? Đều tà môn.
Nhưng mà, Tuyết Vi cũng không biết chính là……
Trên đường hai người lại đây nghĩ cách cứu viện cô, đã cãi không biết bao nhiêu lần.
Một người đôi mắt nhìn không thấy, phụ trách lái xe; một người phụ trách chỉ huy.
Trời tối, đường hẹp. Khẳng định sẽ có lúc xuất hiện lý giải sai lầm.
Bao nhiêu lần, xe suýt nữa bị rơi xuống mương, hai người Dạ Phi Linh và Hoàng Phủ Minh một lời không hợp chuẩn sẽ đánh lên.
Kết quả, cứ như vậy một đường chạy, một đường đánh; một đường đánh, một đường chạy, mới miễn cưỡng chống đỡ đến nơi đây, nếu không đã sớm tới rồi……
“Nghe ý tứ này, hai người bọn họ một người tay phải bị thương; một người đôi mắt mù, chúng ta hợp tác đánh cuộc một phen!”
“ừ. Dù sao làm gì đều phải chết, liều mạng!” Thừa dịp hai người kia bận cãi nhau, nhóm dư đảng nhà họ Địch tính toán, sôi nổi vọt qua bọn họ ……
Hoàng Phủ Minh mắt nghiêm khắc chợt lóe ‘đoàng, đoàng, đoàng’ liền nổ vài phát thương (súng).
Đôi mắt Dạ Phi Linh nhìn không thấy, khi bước vào Quân Khu Bạch Hổ không có thương (súng), chỉ có thể dựa vào tiếng động miễn cưỡng cùng kẻ thù ‘ giao thủ’.
Mắt thấy Dạ Phi Linh bên kia đã cố hết sức, Hoàng Phủ Minh một bên cùng kẻ thù chém giết, một bên chỉ huy nói: “phía sau anh có ba người, bên phải anh có một người.”
“Bây giờ bên trái có một người, mặt sau có một người.”
“Mặt sau chạy đến vị trí 8 giờ của anh!!”
Nhưng thật ra đừng nói, hai người này trải qua mấy phen phối hợp ăn ý, sau một lúc lâu, liền tiêu diệt kẻ thù bốn phần còn ba.
Cũng khó trách lúc trước Hoàng Phủ Minh và Dạ Phi Linh khi ở Quân khu Huyền Vũ có thể ăn ý như vậy, quả thực có thể dùng thiên y vô phùng tới hình dung bọn họ phối hợp, chuyện này đủ để chứng minh giữa bọn họ có
Không khí vốn vô cùng khẩn trương, hoàn toàn bị tiếng hai người này cãi nhau đánh vỡ.
Tuyết Vi không thể tưởng tượng mở to hai mắt, cả khuôn mặt đều đen xuống.
Cô thật muốn hỏi một câu, hai người này là thiệt tình muốn tới cứu cô sao? Xác định, không phải lại đây chơi sao? Tại đây, làm sao còn có sức cãi nhau chứ? Đều tà môn.
Nhưng mà, Tuyết Vi cũng không biết chính là……
Trên đường hai người lại đây nghĩ cách cứu viện cô, đã cãi không biết bao nhiêu lần.
Một người đôi mắt nhìn không thấy, phụ trách lái xe; một người phụ trách chỉ huy.
Trời tối, đường hẹp. Khẳng định sẽ có lúc xuất hiện lý giải sai lầm.
Bao nhiêu lần, xe suýt nữa bị rơi xuống mương, hai người Dạ Phi Linh và Hoàng Phủ Minh một lời không hợp chuẩn sẽ đánh lên.
Kết quả, cứ như vậy một đường chạy, một đường đánh; một đường đánh, một đường chạy, mới miễn cưỡng chống đỡ đến nơi đây, nếu không đã sớm tới rồi……
“Nghe ý tứ này, hai người bọn họ một người tay phải bị thương; một người đôi mắt mù, chúng ta hợp tác đánh cuộc một phen!”
“ừ. Dù sao làm gì đều phải chết, liều mạng!” Thừa dịp hai người kia bận cãi nhau, nhóm dư đảng nhà họ Địch tính toán, sôi nổi vọt qua bọn họ ……
Hoàng Phủ Minh mắt nghiêm khắc chợt lóe ‘đoàng, đoàng, đoàng’ liền nổ vài phát thương (súng).
Đôi mắt Dạ Phi Linh nhìn không thấy, khi bước vào Quân Khu Bạch Hổ không có thương (súng), chỉ có thể dựa vào tiếng động miễn cưỡng cùng kẻ thù ‘ giao thủ’.
Mắt thấy Dạ Phi Linh bên kia đã cố hết sức, Hoàng Phủ Minh một bên cùng kẻ thù chém giết, một bên chỉ huy nói: “phía sau anh có ba người, bên phải anh có một người.”
“Bây giờ bên trái có một người, mặt sau có một người.”
“Mặt sau chạy đến vị trí 8 giờ của anh!!”
Nhưng thật ra đừng nói, hai người này trải qua mấy phen phối hợp ăn ý, sau một lúc lâu, liền tiêu diệt kẻ thù bốn phần còn ba.
Cũng khó trách lúc trước Hoàng Phủ Minh và Dạ Phi Linh khi ở Quân khu Huyền Vũ có thể ăn ý như vậy, quả thực có thể dùng thiên y vô phùng tới hình dung bọn họ phối hợp, chuyện này đủ để chứng minh giữa bọn họ có
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/495
|