Lãnh Tâm Nhiên coi như không nghe thấy tiếng chó sủa, nhưng cô không nói lời nào không có nghĩ là người khác cũng như thế.
"Vị đồng chí này........."
Một người đàn ông đeo mắt kính viền đỏ bước ra từ phía sau Lãnh Tâm Nhiên. Người đàn ông này đại khái khoảng 27, 28 tuổi, mặc một bộ tây trang, diện mạo tuấn tú, bộ dáng này hấp dẫn một lượng lớn thiếu nữ đang hoài xuân.
"Chuyện gì?"
Dư Mông đứng lên, tuy cường tráng như không cao bằng, đứng trước mặt người đàn ông này căn bản không có chút khí thế nào.
Lấy nhu thắng cương, chính là để nói đến tình huống hiện tại.
Người đàn ông vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười mê người khiến cách nữ sinh đều mặt đỏ tim đập, ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng không ngoại lệ, bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn.
"Tôi muốn hỏi, vì sao anh lại dùng cách xử phạt thể xác của sinh viên? Vừa rồi tôi ở cạnh sân thể dục nhìn thấy em nữ sinh này chạy mười vòng quanh sân thể dục, hỏi ra mới biết thì ra là do mệnh lệnh của anh. Hiện tại đang trong lúc huấn luyện. Trường học tổ chức huấn luyện quân sự mục đích là để các sinh viên trở nên có tổ chức có kỷ luật. Nhưng mà, huấn luyện cũng không phải để hành hạ thể xác, nếu anh chỉ huấn luyện bình thường tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà bây giờ, cực kỳ hiển nhiên là dùng cách xử phạt thể xác sinh viên. Là một giáo viên trong trường, tôi nghĩ anh phải giải thích cho rõ hành vi của mình!"
Thanh âm của người đàn ông này trầm thấp, rất có từ tính, giống như một hủ rượu lâu năm vô cùng trân quý, chất cồn thơm mát khiến cho người ta vô cùng say mê.
Nếu xét về sức quyến rũ mà nói, cực kỳ hiển nhiên, người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối chiếm ưu thế.
Lãnh Tâm Nhiên chẳng muốn quản những thứ này, sở dĩ chạy mười vòng, nguyên nhân chủ yếu không phải vì mệnh lệnh của huấn luyện viên, mà là buổi sáng sau khi thức dậy cô còn chưa rèn luyện thân thể. Khoảng thời gian huấn luyện quân sự dành cho sinh viên này, đối với cô mà nói thật sự là một môn học dành cho con nít, căn bản không có bất kỳ tác dụng nào. Nếu có thể, cô tình nguyện chọn ở trong phòng ngủ hoặc đi giám sát việc chuẩn bị công ty của Thẩm Quân cũng không muốn ở đây làm việc vô dụng này.
Đi thẳng đến cạnh Lam Kỳ Nhi ngồi xuống, thuận tiện điều chỉnh lại hơi thở.
"Tâm Nhiên."
Lam Kỳ Nhi tò mò nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Người này là ai vậy? Các cậu quen nhau sao?"
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không biết. Mới vừa rồi đụng phải trên đường. Anh ta nói dùng cách xử phạt thể xác là không đúng, cho nên liền dạy dỗ người nào đó một phen."
Bên này hai người tán gẫu vui vẻ, bên kia hai người anh tới tôi đi nói đến nước miếng tung bay.
"Vị tiên sinh này, nơi này là sân huấn luyện, làm phiền anh rời khỏi nơi này, để khỏi ảnh hưởng đến việc huấn luyện của sinh viên. Tôi là huấn luyện viên, nơi này là do tôi quản, người khác không có tư cách xen mồm. Mặt khác, vừa rồi chỉ là trừng phạt bình thường mà thôi. Em sinh viên này không chuyên tâm luyện tập, tôi cũng không tin em đó thành thực chạy đủ mời vòng. 4000m, chạy đủ 4000m được như vậy sao?"
Đối mặt với lời nói hung hãn của Dư Mông, lửa giận của Văn Nhân Gia ứa ra. Anh ta đã từng gặp không ít tên côn đồ không phân rõ phải trái, không nghĩ tới ngay cả quân nhân cũng bại hoại như vậy. Cho dù anh ta đần độn của nghe ra được huấn luyện viên này đang làm khó sinh viên.
"Chuyện này anh không cần hoài nghi. Tôi ở ngay bên cạnh nhìn. Tôi có thể làm chứng, em sinh viên này đã chạy đủ mười vòng."
Nghe được lời của anh ta, Dư Mông cười ha ha vài tiếng: "Anh làm chứng? Anh dựa vào cái gì mà làm chứng? Nhìn anh che chở cô ta như vậy, ai biết các người có quan hệ gì chứ? Còn nói là giáo viên trong trường, nhìn anh như vậy, còn không bằng đi làm "tiểu bạch kiểm" để cho người ta bao dưỡng còn có lời hơn!"
"Tâm Nhiên?" Bên kia Dư Mông ngày càng hung hãn, Lam Kỳ Nhi phát hiện Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh đột nhiên đứng lên.
Như là không nghe thấy tiếng gọi của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng đến trước mặt Dư Mông, mặt không chút thay đổi. Nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh: "Xin lỗi!"
Dư Mông lờ mờ nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên nói ra một câu vớ vẩn như vậy.
"Ông vũ nhục tôi, lập tức xin lỗi!"
Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng nói.
Tuy cô không thèm để ý tiếng chó sủa, nhưng nếu là lời vũ nhục cô, cô tuyệt đối không thể xem nhẹ. Tuy cô nghĩ muốn giữ người này lại để từ từ chơi đùa, nhưng nếu tên cặn bã này không biết cảm kích, vậy thì không giữ nữa.
Dư Mông như nghe được một câu chuyện cười: "Cô đang nói giỡn gì thế? Dựa vào cái gì mà muốn tôi xin lỗi!"
Văn Nhân Gia cũng nhịn không được đánh giá nữ sinh trước mắt này. Trước giờ anh ta còn chưa thấy nữ sinh nào có dũng khí chống đối lại huấn luyện viên như thế. Là sinh viên mới, trong lòng chắc chắn còn tồn tại lối suy nghĩ thời trung học, luôn luôn kính sợ giáo viên. Mà huấn luyện viên, trong lòng bọn họ cũng có vị trí như thế.
"Một" Lãnh Tâm Nhiên chẳng muốn tiếp tục dong dài với ông ta, bắt đầu ba giây đếm ngược: "Hai."
Dư Mông vẫn cười như cũ, thậm chí còn chủ động hỗ trợ bổ sung thêm: "Ba."
Ngay khi thanh âm của ông ta vừa vang ra, một tiếng tát tai vang dội vang vào lỗ tai ông ta. Khuôn mặt vốn đã bị đánh thành đầu heo lúc trước, giờ lại càng "tuyết thượng thêm sương" (đã có tuyết mà lại còn có thêm sương) bị cái tát của Lãnh Tâm Nhiên đánh cho méo xệch.
Trên sân huấn luyện, tiếng tát tay vang lên đột ngột kia tựa như tiếng sấm, không chỉ có các sinh viên năm nhất, ngay cả những lớp bên cạnh cũng nhìn về phía này.
Lãnh Tâm Nhiên căn bản không biết chuyện mình vừa làm kinh thiên động địa đến chừng nào, vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhìn vào khuôn mặt bắt đầu hung dữ của Dư Mông: "Nhớ kỹ, đừng có tùy tiện vũ nhục người khác! Nếu cha mẹ ông không có dạy ông cái này, vậy thì, xin ông về nói lại với cha mẹ ông đừng có ra đường để khỏi mất mặt xấu hổ!"
Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, khiến cho cảm xúc trong lòng người nghe trở nên hỗn độn. Nếu Lãnh Tâm Nhiên chỉ là một sinh viên bình thường, không có những hào quang này, không có thân thủ nhanh nhẹn, vậy thì, ngay từ lần đầu tiên đối đầu với ông ta, cô đã vào viện nằm rồi. Một nữ sinh vị thành niên bình thường chống lại quân nhân đã từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, sao có thể giành được lợi thế chứ?
Đây là chỗ may mắn của Lãnh Tâm Nhiên, cũng là chỗ bất hạnh của Dư Mông. Nếu sinh viên của ông ta chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường, vậy thì cho dù ông ta có hung hãn bá đạo đến chừng nào cũng không dám nói gì, nhưng đáng tiếc trong đám sinh viên của ông ta lại có một kẻ ngoại tộc, cho nên, cũng chỉ có thể nói là do ông ta xui xẻo rồi!
"Cô......."
Rốt cuộc Dư Mông cũng phản ứng kịp, phẫn nộ nắm chặt quả đấm vung về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Là một giáo viên, là một người đàn ông, trước mặt nhiều người như vậy bị chính sinh viên của mình tát một cái, loại khuất nhục này, sao ông ta có thể chịu được?
Văn Nhân Gia nhạy cảm thấy được phản ứng của ông ta, lúc nhìn thấy ông ta phóng về phía Lãnh Tâm Nhiên, không chút do dự vươn chân ra chặn ngang đường chạy của ông ta.
"Ầm!"
Một tiếng vang lên, một bóng dáng to lớn bỉ ổi nào đó ngã ầm xuống đất, từng lớp bụi đất không ngừng bay lên.
Dư Mông vốn đang hùng hỗ, lại bị một cú này làm cho té ngã trên đất, cả khuôn mặt đều bầm dập.
Bị người ta tát một cái, còn bị té như chó ăn phân trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt Dư Mông biến thành lúc trắng lúc hồng, giống cái bảng pha màu, sắc thái rực rỡ rất đặc sắc.
Khiến cho mọi người rớt mắt chính là "thái độ" của giáo viên Văn Nhân Gia, chỉ thấy anh ta dùng ánh mắt vô tội nhìn Dư Môn, sau đó đi đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống, dùng giọng điệu thương hại thở dài nói: "Ai, thật ngại quá, không nghĩ tới ánh mắt của huấn luyện viên lại không tốt không thấy được chân của tôi. Lực của anh quá lớn, chân của tôi bây giờ vẫn còn đau nè, bất quá nhìn thấy anh huấn luyện viên vất vả như vậy xem như xong đi!"
Các sinh viên năm nhất có chút líu lưỡi, nhìn vị giáo viên đột nhiên như thay đổi thành một người khác này, ngổn ngang trong gió.
Trời ạ, vốn tưởng rằng là người tốt, không nghĩ tới cũng là vai ác. Thế giới này sao lại nhiều yêu nghiệt như vậy chứ? Vốn đã có một người cả người thần bí là Lãnh Tâm Nhiên, giờ lại thêm một giáo viên hai mặt. Rõ là......
Nói xong lời này, Văn Nhân Gia trực tiếp đi đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cô, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhợt nhạt: "Có thể biết tên của em được không?"
Phương thức đến gần giống như đã từng quen biết này khiến cho ánh mắt của các nữ sinh đều bắn ra tim hồng. Không đợi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, đám nữ sinh nhiệt tình kia liền la lớn: "Anh đẹp trai, cô ấy tên Lãnh Tâm Nhiên."
"Lãnh Tâm Nhiên sao?"
Ánh mắt Văn Nhân Gia lóe lên dưới mắt kính, nhưng lại biến mất rất nhanh, lúc mở miệng lần nữa đã trở về bộ dạng lịch sự: "Tôi là Văn Nhân Gia, là giảng viên thỉnh giảng của trường này. Các em học lớp quản trị công thương đúng không, về sau tôi sẽ dạy các em."
Các nữ sinh lại phát ra một trận gào thét mừng như điên.
"Chuyện của huấn luyện viên này em không cần lo lắng. Trường học tuyệt đối sẽ không cho phép những người có phẩm hạnh không đoan chính làm huấn luyện viên, chuyện này tôi sẽ phản ánh lại với hiệu trưởng. Tôi nghĩ, rất nhanh các em sẽ có một huấn luyện viên mới."
Văn Nhân Gia nói.
Tin tức này thật sự khiến cho người ta phấn chấn, chẳng quan tâm Dư Mông còn đang ở đây, các sinh viên năm nhất liền phát ra từng đợt hoan hô, hành động này khiến cho Dư Mông tức giận đến thiếu chút nữa thì trào máu.
Bắt đầu từ khi gặp được Lãnh Tâm Nhiên, cuộc sống của Dư Mông giống như rơi xuống địa ngục vậy.
Đầu tiên là bị một nữ sinh đánh bại trước mặt các sinh viên, sau đó lại bị lên án mạnh mẽ thiếu chút nữa thì bị bãi bỏ chức vị huấn luyện viên. Hôm nay lại càng thê thảm, phạt cô ta chạy 4000m, cô ta không có bất kỳ phản ứng nào, trái lại lại đưa đến một giáo viên thích xen vào việc của người khác, vừa mở miệng liền bênh vực kẻ yếu gì gì đó sau đó còn muốn cắt chức ông ta.
Quan trọng nhất là, ngay khi một ngày đầy bực bội này kết thúc, ông ta lại nhận được điện thoại thủ trưởng gọi tới.
"Đồng chí Dư Mông."
Thanh âm của thủ trưởng vẫn luôn âm vang có lực. Nếu nói Dư Mông còn kiêng nể gì đó. Chắc hẳn chính là vị thủ trưởng này rồi.
"Tôi vừa nhận được điện thoại của hiệu trưởng đại học Yến Kinh. Ông ấy cho hay với vì tính tình của cậu tàn bạo, nhiều lần gây chuyện xử phạt thể xác sinh viên, lại gây mâu thuẫn với sinh viên, bị khéo léo nói là muốn đổi một huấn luyện viên mới. Đó là một tin tức vô cùng không may, cho nên, tôi nói cho cậu biết, cậu không còn là huấn luyện viên huấn luyện quân sự của đại học Yến Kinh nữa: " Vừa bắt đầu là dùng giọng điệu hơi trêu chọc, đến sau cùng lại biến thành phẫn nộ rồi.
Dư Mông nghe được thì hoảng lên, hắn biết thủ trưởng còn rất nhiều điều chưa nói. Thí dụ như những hành vi này của hắn hủy hoại hình tượng quân nhân gì gì đó, hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên, lúc về đơn vị hắn có thể còn phải chịu xử phạt.
Khẳng định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia và tên "tiểu bạch kiểm" hôm nay rồi!
Dư Mộng tức giận đến mức trực tiếp ném bể cái điện thoại trên tay xuống đất, lại một cước đá bay bàn trà trước mắt hắn, hận ý với Lãnh Tâm Nhiên lập tức phá tan trói buộc lý trí của hắn, cả đầu đều là suy nghĩ muốn trả thù.
Nếu có người nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn mà nói, tuyệt đối sẽ không tin tưởng người đàn ông có khuôn mặt hung dữ vặn vẹo này là quân nhân. Bởi vì khí tức tỏa ra trên người hắn, căn bản không phải chính khí của một quân nhân, mà là mười phần tà khí. Loại hình tượng này, so với quân nhân, càng giống một tên tội phạm làm chuyện phi pháp hơn!
Mọi người năm nhất đều chấn kinh rồi! Thậm chí có thể nói là mừng như điên, trong đó người hưng phấn nhất chính là Lam Kỳ Nhi. Phải biết rằng, cô nhẫn nhịn tên huấn luyện viên này lâu lắm rồi, tự cho là đúng còn không nói, lại luôn lấy cớ huấn luyện để sàm sỡ. Này căn bản không phải là huấn luyện viên, rõ ràng chính là cặn bã, xui xẻo ở chỗ cô lại không thể nói. Hiện tại, rốt cuộc cô cũng được giải thoát rồi.
Nghĩ vậy, Lam Kỳ Nhi theo bản năng nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chuyện đổi huấn luyện viên lần này, tuyệt đối là do cô ấy. Cũng chỉ có cô ấy, mới có dũng khí đối đầu với huấn luyện viên. Nghĩ đến việc này, Lam Kỳ Nhi càng có thiện cảm với Lãnh Tâm Nhiên.
Người tiếp nhận huấn luyện viên mới là một thanh niên cực kỳ sôi nổi, tuy diện mạo không tốt như Dư Mông, nhưng lại chất phác, hay cười ngây ngô. Nhưng lúc huấn luyện lại yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, chỉ là anh ta là loại người thưởng phạt phân minh, sai thì anh ta sẽ nhắc nhở, làm tốt thì anh ta khen thưởng. Đồng thời, anh ta còn đối với Lãnh Tâm Nhiên mới gặp đã thân, tuệ nhãn biết anh hùng vừa nhìn đã biết Lãnh Tâm Nhiên có căn bản chuyên môn.
Vì thế, anh ta trực tiếp đem Lãnh Tâm Nhiên ra làm mẫu cho cả lớp, đồng thời cũng trực tiếp tỏ vẻ động tác của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ chuẩn không có bất kỳ sai sót nào, thậm chỉ ngay cả anh ta cũng còn thua kém.
Khích lệ thẳng thắn như vậy, so với vẻ khiêu khích của Dư Mông trước đây quả thật là một so sánh hoàn mỹ.
Một ngày qua đi, vị huấn luyện viên mới tới này nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt của các bạn trong lớp. Mọi người rút ra được, sau khi trải qua sự huấn luyện của tên huấn luyện viên biến thái cuồng vọng kia, mọi người trong lớp cảm thấy cuộc sống bây giờ như đang ở thiên đường.
Vẻ nản lòng nhụt chí của cả lớp trước kia giờ được thay đổi, trở nên nhiệt huyết đầy sức sống. Ngay cả Lam Kỳ Nhi tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng sáng hơn không ít. Sau khi trải qua một ngày kiểm chứng, cô rốt cuộc xác định được, vị huấn luyện viên hiện tại hoàn toàn khác với người trước kia. Người này, sẽ không chiếm tiện nghi của nữ sinh. Sự thật này, khiến cho cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật không dễ mới đến được chủ nhật, Sơ Hạ đề nghị, bốn người trong phòng cùng đi dạo phố. Lãnh Tâm Nhiên chưa từng có kinh nghiệm đi dạo phố với người khác, nên cả quá trình đều biểu hiện rất lạnh nhạt. Đối với cô mà nói, đi dạo phố là một chuyện quá xa vời. Lúc trước, quần áo gì đó đều có chuyên gia người chuyên môn phụ trách chuẩn bị. Từ sáng đến tối cô đều bộn bề công việc, gấp rút xử lý chuyện hắc bang, gấp rút huấn luyện đàn em, gấp rút làm chuyện này gấp rút làm chuyện kia, căn bản không có cơ hội đi dạo phố gì gì đó.
"Tâm Nhiên, mau tới đây. Kem ở đây ăn rất ngon. Cậu muốn ăn vị gì?" Sơ Hạ lớn giọng ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lãnh Tâm Nhiên.
Hiện giờ cá cô đang đứng trước một tiệm bán điểm tâm ngọt, là do Sơ Hạ cực lực tiến cử, dựa theo cách nói của cô ấy chính là những món điểm tâm ngọt ngon nhất mà cô ấy từng thử đều ở trong này.
"Sao cũng được."
Nhìn những thứ xanh xanh đỏ đỏ này, Lãnh Tâm Nhiên thấy vô cùng xa lạ, cuối cùng chỉ có thể ném vấn đề lại cho người khác.
Bất quá may mà Sơ Hạ rất hăng hái, căn bản mặc kệ những thứ này, nghe thấy đáp án của cô liền nói với phục vụ: "Cho hai phần ô mai, một phần vị xoài, một phần vị đào mật."
Rất nhanh, trong tay Lãnh Tâm Nhiên đã bị nhét một cây kem màu hồng. Đối diện với nụ cười rực rỡ của Sơ Hạ, tay chân của Lãnh Tâm Nhiên có chút luống cuống.
"Thì, mình thích nhất là ô mai, cậu nói sao cũng được, mình liền gọi cho cậu món mình thích nhất. Được rồi, chúng ta đi thôi, hôm nay chúng ta phải đi dạo phố một lần cho thật đã, từ đầu bên này dạo đến đầu bên kia."
Sơ Hạ hào hùng tuyên bố.
Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu đã sớm quen với chứng động kinh thường nhật của Sơ Hạ, căn bản không thấy gì. Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên, đang vừa cầm vừa thưởng thức cây câu màu hồng hoàn toàn không phù hợp với cô, đi theo sau ba người Sơ Hạ, bước chân cứng ngắc, trên mặt cũng xuất hiện vẻ vô thố hiếm có.
Cô thật sự không có kinh nghiệm ở chung với bạn đồng trang lứa, càng không có mấy chị em tốt để cùng đi dạo phố, toàn bộ những thứ này, quá mức xa lạ đối với cô, khiến cho cô không biết nên làm thế nào mới tốt. Bất quá dần dần, nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của ba người bên cạnh, tâm lý đề phòng của cô cũng chậm chầm được gỡ bỏ, bắt đầu để bản thân làm quen với những chuyện này.
Ngày hôm nay, bốn người các cô đều đã điên rồi!
Cả con đường dành cho người đi bộ, các cô thật sự làm theo lời Sơ Hạ nói đi từ đầu này đến đầu kia con phố. Tiệm trang sức, tiệm giày, cửa hàng quần áo, quán ăn, cửa hàng nội y, một cái cũng không thiếu, thậm chí thiếu chút nữa còn bị Sơ Hạ kéo vào tiệm nội y nam. Bất quá may mà lúc đó kịp phanh chân lại, nhưng mà cái tiệm nhỏ đó cũng không làm ảnh hưởng đến sự hưng phấn của các cô, vét trang sức, thử quần áo, mua đồ ăn, bốn người như đang nổi điên, tùy ý mà phóng túng.
Lãnh Tâm Nhiên bỏ những bao quần áo đang vác trên vai xuống, như một đứa con nít, tươi cười không ngừng. Giống như một người đàn bà chanh chua ép giá với phục vụ, vừa đi dạo phố vừa ăn đủ thứ, vài người cùng ăn một phần, những trải nghiệm hoàn toàn mới này, khiến cho tâm tình của cô trở nên khoan khoái.
"Thiếu gia, không đi gặp cô ấy sao?"
Ninh Trí Viễn nhìn bốn bóng dáng tiêu sái tùy ý ở cách đó không xa, nghe hoặc hỏi người bên cạnh.
Dạ Mộc Thần ngồi trên xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp kia. Trong đôi mắt màu lục chứa đầy tình cảm làm say làm người, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng hiện lên nụ cười ôn nhu: "Không cần, cứ để cô ấy chơi đi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy vui vẻ như vậy. Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi........"
Ninh Trí Viễn không biết anh nói những lời này là có ý gì. Trong ấn tượng của cậu, Lãnh Tâm Nhiên là một cô gái đột nhiên bước vào thế giới của thiếu gia, thay thế sự tồn tại của một người khác, điểm tốt của cô, cậu nhìn không thấy. Nếu không phải bởi vì từ nhỏ đã được huấn luyện cậu phải luôn tôn kính thiếu gia, chỉ sợ đã sớm nảy sinh tâm lý phản nghịch với cô rồi.
Bất quá, hiện tại cậu có thể nghĩ thoáng một chút rồi. Ít nhất, hiện giờ thiếu gia đang vui vẻ. Cậu biết thiếu gia có rất nhiều bí mật chưa nói với mình, nhưng cậu tin tưởng, tương lai không lâu, thiếu gia nhất định sẽ nói cho cậu biết. Những chuyện này, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
"Vị đồng chí này........."
Một người đàn ông đeo mắt kính viền đỏ bước ra từ phía sau Lãnh Tâm Nhiên. Người đàn ông này đại khái khoảng 27, 28 tuổi, mặc một bộ tây trang, diện mạo tuấn tú, bộ dáng này hấp dẫn một lượng lớn thiếu nữ đang hoài xuân.
"Chuyện gì?"
Dư Mông đứng lên, tuy cường tráng như không cao bằng, đứng trước mặt người đàn ông này căn bản không có chút khí thế nào.
Lấy nhu thắng cương, chính là để nói đến tình huống hiện tại.
Người đàn ông vẫn mỉm cười như cũ, nụ cười mê người khiến cách nữ sinh đều mặt đỏ tim đập, ngay cả Lam Kỳ Nhi cũng không ngoại lệ, bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện này hấp dẫn.
"Tôi muốn hỏi, vì sao anh lại dùng cách xử phạt thể xác của sinh viên? Vừa rồi tôi ở cạnh sân thể dục nhìn thấy em nữ sinh này chạy mười vòng quanh sân thể dục, hỏi ra mới biết thì ra là do mệnh lệnh của anh. Hiện tại đang trong lúc huấn luyện. Trường học tổ chức huấn luyện quân sự mục đích là để các sinh viên trở nên có tổ chức có kỷ luật. Nhưng mà, huấn luyện cũng không phải để hành hạ thể xác, nếu anh chỉ huấn luyện bình thường tôi cũng không muốn xen vào việc của người khác, nhưng mà bây giờ, cực kỳ hiển nhiên là dùng cách xử phạt thể xác sinh viên. Là một giáo viên trong trường, tôi nghĩ anh phải giải thích cho rõ hành vi của mình!"
Thanh âm của người đàn ông này trầm thấp, rất có từ tính, giống như một hủ rượu lâu năm vô cùng trân quý, chất cồn thơm mát khiến cho người ta vô cùng say mê.
Nếu xét về sức quyến rũ mà nói, cực kỳ hiển nhiên, người đàn ông xa lạ đột nhiên xuất hiện này tuyệt đối chiếm ưu thế.
Lãnh Tâm Nhiên chẳng muốn quản những thứ này, sở dĩ chạy mười vòng, nguyên nhân chủ yếu không phải vì mệnh lệnh của huấn luyện viên, mà là buổi sáng sau khi thức dậy cô còn chưa rèn luyện thân thể. Khoảng thời gian huấn luyện quân sự dành cho sinh viên này, đối với cô mà nói thật sự là một môn học dành cho con nít, căn bản không có bất kỳ tác dụng nào. Nếu có thể, cô tình nguyện chọn ở trong phòng ngủ hoặc đi giám sát việc chuẩn bị công ty của Thẩm Quân cũng không muốn ở đây làm việc vô dụng này.
Đi thẳng đến cạnh Lam Kỳ Nhi ngồi xuống, thuận tiện điều chỉnh lại hơi thở.
"Tâm Nhiên."
Lam Kỳ Nhi tò mò nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Người này là ai vậy? Các cậu quen nhau sao?"
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Không biết. Mới vừa rồi đụng phải trên đường. Anh ta nói dùng cách xử phạt thể xác là không đúng, cho nên liền dạy dỗ người nào đó một phen."
Bên này hai người tán gẫu vui vẻ, bên kia hai người anh tới tôi đi nói đến nước miếng tung bay.
"Vị tiên sinh này, nơi này là sân huấn luyện, làm phiền anh rời khỏi nơi này, để khỏi ảnh hưởng đến việc huấn luyện của sinh viên. Tôi là huấn luyện viên, nơi này là do tôi quản, người khác không có tư cách xen mồm. Mặt khác, vừa rồi chỉ là trừng phạt bình thường mà thôi. Em sinh viên này không chuyên tâm luyện tập, tôi cũng không tin em đó thành thực chạy đủ mời vòng. 4000m, chạy đủ 4000m được như vậy sao?"
Đối mặt với lời nói hung hãn của Dư Mông, lửa giận của Văn Nhân Gia ứa ra. Anh ta đã từng gặp không ít tên côn đồ không phân rõ phải trái, không nghĩ tới ngay cả quân nhân cũng bại hoại như vậy. Cho dù anh ta đần độn của nghe ra được huấn luyện viên này đang làm khó sinh viên.
"Chuyện này anh không cần hoài nghi. Tôi ở ngay bên cạnh nhìn. Tôi có thể làm chứng, em sinh viên này đã chạy đủ mười vòng."
Nghe được lời của anh ta, Dư Mông cười ha ha vài tiếng: "Anh làm chứng? Anh dựa vào cái gì mà làm chứng? Nhìn anh che chở cô ta như vậy, ai biết các người có quan hệ gì chứ? Còn nói là giáo viên trong trường, nhìn anh như vậy, còn không bằng đi làm "tiểu bạch kiểm" để cho người ta bao dưỡng còn có lời hơn!"
"Tâm Nhiên?" Bên kia Dư Mông ngày càng hung hãn, Lam Kỳ Nhi phát hiện Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh đột nhiên đứng lên.
Như là không nghe thấy tiếng gọi của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng đến trước mặt Dư Mông, mặt không chút thay đổi. Nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh: "Xin lỗi!"
Dư Mông lờ mờ nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên nói ra một câu vớ vẩn như vậy.
"Ông vũ nhục tôi, lập tức xin lỗi!"
Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng nói.
Tuy cô không thèm để ý tiếng chó sủa, nhưng nếu là lời vũ nhục cô, cô tuyệt đối không thể xem nhẹ. Tuy cô nghĩ muốn giữ người này lại để từ từ chơi đùa, nhưng nếu tên cặn bã này không biết cảm kích, vậy thì không giữ nữa.
Dư Mông như nghe được một câu chuyện cười: "Cô đang nói giỡn gì thế? Dựa vào cái gì mà muốn tôi xin lỗi!"
Văn Nhân Gia cũng nhịn không được đánh giá nữ sinh trước mắt này. Trước giờ anh ta còn chưa thấy nữ sinh nào có dũng khí chống đối lại huấn luyện viên như thế. Là sinh viên mới, trong lòng chắc chắn còn tồn tại lối suy nghĩ thời trung học, luôn luôn kính sợ giáo viên. Mà huấn luyện viên, trong lòng bọn họ cũng có vị trí như thế.
"Một" Lãnh Tâm Nhiên chẳng muốn tiếp tục dong dài với ông ta, bắt đầu ba giây đếm ngược: "Hai."
Dư Mông vẫn cười như cũ, thậm chí còn chủ động hỗ trợ bổ sung thêm: "Ba."
Ngay khi thanh âm của ông ta vừa vang ra, một tiếng tát tai vang dội vang vào lỗ tai ông ta. Khuôn mặt vốn đã bị đánh thành đầu heo lúc trước, giờ lại càng "tuyết thượng thêm sương" (đã có tuyết mà lại còn có thêm sương) bị cái tát của Lãnh Tâm Nhiên đánh cho méo xệch.
Trên sân huấn luyện, tiếng tát tay vang lên đột ngột kia tựa như tiếng sấm, không chỉ có các sinh viên năm nhất, ngay cả những lớp bên cạnh cũng nhìn về phía này.
Lãnh Tâm Nhiên căn bản không biết chuyện mình vừa làm kinh thiên động địa đến chừng nào, vẻ mặt vẫn lạnh như băng nhìn vào khuôn mặt bắt đầu hung dữ của Dư Mông: "Nhớ kỹ, đừng có tùy tiện vũ nhục người khác! Nếu cha mẹ ông không có dạy ông cái này, vậy thì, xin ông về nói lại với cha mẹ ông đừng có ra đường để khỏi mất mặt xấu hổ!"
Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, khiến cho cảm xúc trong lòng người nghe trở nên hỗn độn. Nếu Lãnh Tâm Nhiên chỉ là một sinh viên bình thường, không có những hào quang này, không có thân thủ nhanh nhẹn, vậy thì, ngay từ lần đầu tiên đối đầu với ông ta, cô đã vào viện nằm rồi. Một nữ sinh vị thành niên bình thường chống lại quân nhân đã từng tiếp nhận huấn luyện chuyên nghiệp, sao có thể giành được lợi thế chứ?
Đây là chỗ may mắn của Lãnh Tâm Nhiên, cũng là chỗ bất hạnh của Dư Mông. Nếu sinh viên của ông ta chỉ là một sinh viên năm nhất bình thường, vậy thì cho dù ông ta có hung hãn bá đạo đến chừng nào cũng không dám nói gì, nhưng đáng tiếc trong đám sinh viên của ông ta lại có một kẻ ngoại tộc, cho nên, cũng chỉ có thể nói là do ông ta xui xẻo rồi!
"Cô......."
Rốt cuộc Dư Mông cũng phản ứng kịp, phẫn nộ nắm chặt quả đấm vung về phía Lãnh Tâm Nhiên.
Là một giáo viên, là một người đàn ông, trước mặt nhiều người như vậy bị chính sinh viên của mình tát một cái, loại khuất nhục này, sao ông ta có thể chịu được?
Văn Nhân Gia nhạy cảm thấy được phản ứng của ông ta, lúc nhìn thấy ông ta phóng về phía Lãnh Tâm Nhiên, không chút do dự vươn chân ra chặn ngang đường chạy của ông ta.
"Ầm!"
Một tiếng vang lên, một bóng dáng to lớn bỉ ổi nào đó ngã ầm xuống đất, từng lớp bụi đất không ngừng bay lên.
Dư Mông vốn đang hùng hỗ, lại bị một cú này làm cho té ngã trên đất, cả khuôn mặt đều bầm dập.
Bị người ta tát một cái, còn bị té như chó ăn phân trước mặt nhiều người như vậy, khuôn mặt Dư Mông biến thành lúc trắng lúc hồng, giống cái bảng pha màu, sắc thái rực rỡ rất đặc sắc.
Khiến cho mọi người rớt mắt chính là "thái độ" của giáo viên Văn Nhân Gia, chỉ thấy anh ta dùng ánh mắt vô tội nhìn Dư Môn, sau đó đi đến trước mặt ông ta, từ trên cao nhìn xuống, dùng giọng điệu thương hại thở dài nói: "Ai, thật ngại quá, không nghĩ tới ánh mắt của huấn luyện viên lại không tốt không thấy được chân của tôi. Lực của anh quá lớn, chân của tôi bây giờ vẫn còn đau nè, bất quá nhìn thấy anh huấn luyện viên vất vả như vậy xem như xong đi!"
Các sinh viên năm nhất có chút líu lưỡi, nhìn vị giáo viên đột nhiên như thay đổi thành một người khác này, ngổn ngang trong gió.
Trời ạ, vốn tưởng rằng là người tốt, không nghĩ tới cũng là vai ác. Thế giới này sao lại nhiều yêu nghiệt như vậy chứ? Vốn đã có một người cả người thần bí là Lãnh Tâm Nhiên, giờ lại thêm một giáo viên hai mặt. Rõ là......
Nói xong lời này, Văn Nhân Gia trực tiếp đi đến trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, nhìn gương mặt không chút biểu cảm của cô, khóe miệng vẽ ra một nụ cười nhợt nhạt: "Có thể biết tên của em được không?"
Phương thức đến gần giống như đã từng quen biết này khiến cho ánh mắt của các nữ sinh đều bắn ra tim hồng. Không đợi Lãnh Tâm Nhiên mở miệng, đám nữ sinh nhiệt tình kia liền la lớn: "Anh đẹp trai, cô ấy tên Lãnh Tâm Nhiên."
"Lãnh Tâm Nhiên sao?"
Ánh mắt Văn Nhân Gia lóe lên dưới mắt kính, nhưng lại biến mất rất nhanh, lúc mở miệng lần nữa đã trở về bộ dạng lịch sự: "Tôi là Văn Nhân Gia, là giảng viên thỉnh giảng của trường này. Các em học lớp quản trị công thương đúng không, về sau tôi sẽ dạy các em."
Các nữ sinh lại phát ra một trận gào thét mừng như điên.
"Chuyện của huấn luyện viên này em không cần lo lắng. Trường học tuyệt đối sẽ không cho phép những người có phẩm hạnh không đoan chính làm huấn luyện viên, chuyện này tôi sẽ phản ánh lại với hiệu trưởng. Tôi nghĩ, rất nhanh các em sẽ có một huấn luyện viên mới."
Văn Nhân Gia nói.
Tin tức này thật sự khiến cho người ta phấn chấn, chẳng quan tâm Dư Mông còn đang ở đây, các sinh viên năm nhất liền phát ra từng đợt hoan hô, hành động này khiến cho Dư Mông tức giận đến thiếu chút nữa thì trào máu.
Bắt đầu từ khi gặp được Lãnh Tâm Nhiên, cuộc sống của Dư Mông giống như rơi xuống địa ngục vậy.
Đầu tiên là bị một nữ sinh đánh bại trước mặt các sinh viên, sau đó lại bị lên án mạnh mẽ thiếu chút nữa thì bị bãi bỏ chức vị huấn luyện viên. Hôm nay lại càng thê thảm, phạt cô ta chạy 4000m, cô ta không có bất kỳ phản ứng nào, trái lại lại đưa đến một giáo viên thích xen vào việc của người khác, vừa mở miệng liền bênh vực kẻ yếu gì gì đó sau đó còn muốn cắt chức ông ta.
Quan trọng nhất là, ngay khi một ngày đầy bực bội này kết thúc, ông ta lại nhận được điện thoại thủ trưởng gọi tới.
"Đồng chí Dư Mông."
Thanh âm của thủ trưởng vẫn luôn âm vang có lực. Nếu nói Dư Mông còn kiêng nể gì đó. Chắc hẳn chính là vị thủ trưởng này rồi.
"Tôi vừa nhận được điện thoại của hiệu trưởng đại học Yến Kinh. Ông ấy cho hay với vì tính tình của cậu tàn bạo, nhiều lần gây chuyện xử phạt thể xác sinh viên, lại gây mâu thuẫn với sinh viên, bị khéo léo nói là muốn đổi một huấn luyện viên mới. Đó là một tin tức vô cùng không may, cho nên, tôi nói cho cậu biết, cậu không còn là huấn luyện viên huấn luyện quân sự của đại học Yến Kinh nữa: " Vừa bắt đầu là dùng giọng điệu hơi trêu chọc, đến sau cùng lại biến thành phẫn nộ rồi.
Dư Mông nghe được thì hoảng lên, hắn biết thủ trưởng còn rất nhiều điều chưa nói. Thí dụ như những hành vi này của hắn hủy hoại hình tượng quân nhân gì gì đó, hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên, lúc về đơn vị hắn có thể còn phải chịu xử phạt.
Khẳng định là con tiện nhân Lãnh Tâm Nhiên kia và tên "tiểu bạch kiểm" hôm nay rồi!
Dư Mộng tức giận đến mức trực tiếp ném bể cái điện thoại trên tay xuống đất, lại một cước đá bay bàn trà trước mắt hắn, hận ý với Lãnh Tâm Nhiên lập tức phá tan trói buộc lý trí của hắn, cả đầu đều là suy nghĩ muốn trả thù.
Nếu có người nhìn thấy bộ dáng lúc này của hắn mà nói, tuyệt đối sẽ không tin tưởng người đàn ông có khuôn mặt hung dữ vặn vẹo này là quân nhân. Bởi vì khí tức tỏa ra trên người hắn, căn bản không phải chính khí của một quân nhân, mà là mười phần tà khí. Loại hình tượng này, so với quân nhân, càng giống một tên tội phạm làm chuyện phi pháp hơn!
Mọi người năm nhất đều chấn kinh rồi! Thậm chí có thể nói là mừng như điên, trong đó người hưng phấn nhất chính là Lam Kỳ Nhi. Phải biết rằng, cô nhẫn nhịn tên huấn luyện viên này lâu lắm rồi, tự cho là đúng còn không nói, lại luôn lấy cớ huấn luyện để sàm sỡ. Này căn bản không phải là huấn luyện viên, rõ ràng chính là cặn bã, xui xẻo ở chỗ cô lại không thể nói. Hiện tại, rốt cuộc cô cũng được giải thoát rồi.
Nghĩ vậy, Lam Kỳ Nhi theo bản năng nhìn về phía Lãnh Tâm Nhiên bên cạnh.
Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, chuyện đổi huấn luyện viên lần này, tuyệt đối là do cô ấy. Cũng chỉ có cô ấy, mới có dũng khí đối đầu với huấn luyện viên. Nghĩ đến việc này, Lam Kỳ Nhi càng có thiện cảm với Lãnh Tâm Nhiên.
Người tiếp nhận huấn luyện viên mới là một thanh niên cực kỳ sôi nổi, tuy diện mạo không tốt như Dư Mông, nhưng lại chất phác, hay cười ngây ngô. Nhưng lúc huấn luyện lại yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, chỉ là anh ta là loại người thưởng phạt phân minh, sai thì anh ta sẽ nhắc nhở, làm tốt thì anh ta khen thưởng. Đồng thời, anh ta còn đối với Lãnh Tâm Nhiên mới gặp đã thân, tuệ nhãn biết anh hùng vừa nhìn đã biết Lãnh Tâm Nhiên có căn bản chuyên môn.
Vì thế, anh ta trực tiếp đem Lãnh Tâm Nhiên ra làm mẫu cho cả lớp, đồng thời cũng trực tiếp tỏ vẻ động tác của Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ chuẩn không có bất kỳ sai sót nào, thậm chỉ ngay cả anh ta cũng còn thua kém.
Khích lệ thẳng thắn như vậy, so với vẻ khiêu khích của Dư Mông trước đây quả thật là một so sánh hoàn mỹ.
Một ngày qua đi, vị huấn luyện viên mới tới này nhận được sự hoan nghênh nồng nhiệt của các bạn trong lớp. Mọi người rút ra được, sau khi trải qua sự huấn luyện của tên huấn luyện viên biến thái cuồng vọng kia, mọi người trong lớp cảm thấy cuộc sống bây giờ như đang ở thiên đường.
Vẻ nản lòng nhụt chí của cả lớp trước kia giờ được thay đổi, trở nên nhiệt huyết đầy sức sống. Ngay cả Lam Kỳ Nhi tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, nụ cười trên mặt cũng sáng hơn không ít. Sau khi trải qua một ngày kiểm chứng, cô rốt cuộc xác định được, vị huấn luyện viên hiện tại hoàn toàn khác với người trước kia. Người này, sẽ không chiếm tiện nghi của nữ sinh. Sự thật này, khiến cho cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật không dễ mới đến được chủ nhật, Sơ Hạ đề nghị, bốn người trong phòng cùng đi dạo phố. Lãnh Tâm Nhiên chưa từng có kinh nghiệm đi dạo phố với người khác, nên cả quá trình đều biểu hiện rất lạnh nhạt. Đối với cô mà nói, đi dạo phố là một chuyện quá xa vời. Lúc trước, quần áo gì đó đều có chuyên gia người chuyên môn phụ trách chuẩn bị. Từ sáng đến tối cô đều bộn bề công việc, gấp rút xử lý chuyện hắc bang, gấp rút huấn luyện đàn em, gấp rút làm chuyện này gấp rút làm chuyện kia, căn bản không có cơ hội đi dạo phố gì gì đó.
"Tâm Nhiên, mau tới đây. Kem ở đây ăn rất ngon. Cậu muốn ăn vị gì?" Sơ Hạ lớn giọng ngắt ngang dòng suy nghĩ của Lãnh Tâm Nhiên.
Hiện giờ cá cô đang đứng trước một tiệm bán điểm tâm ngọt, là do Sơ Hạ cực lực tiến cử, dựa theo cách nói của cô ấy chính là những món điểm tâm ngọt ngon nhất mà cô ấy từng thử đều ở trong này.
"Sao cũng được."
Nhìn những thứ xanh xanh đỏ đỏ này, Lãnh Tâm Nhiên thấy vô cùng xa lạ, cuối cùng chỉ có thể ném vấn đề lại cho người khác.
Bất quá may mà Sơ Hạ rất hăng hái, căn bản mặc kệ những thứ này, nghe thấy đáp án của cô liền nói với phục vụ: "Cho hai phần ô mai, một phần vị xoài, một phần vị đào mật."
Rất nhanh, trong tay Lãnh Tâm Nhiên đã bị nhét một cây kem màu hồng. Đối diện với nụ cười rực rỡ của Sơ Hạ, tay chân của Lãnh Tâm Nhiên có chút luống cuống.
"Thì, mình thích nhất là ô mai, cậu nói sao cũng được, mình liền gọi cho cậu món mình thích nhất. Được rồi, chúng ta đi thôi, hôm nay chúng ta phải đi dạo phố một lần cho thật đã, từ đầu bên này dạo đến đầu bên kia."
Sơ Hạ hào hùng tuyên bố.
Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu đã sớm quen với chứng động kinh thường nhật của Sơ Hạ, căn bản không thấy gì. Ngược lại Lãnh Tâm Nhiên, đang vừa cầm vừa thưởng thức cây câu màu hồng hoàn toàn không phù hợp với cô, đi theo sau ba người Sơ Hạ, bước chân cứng ngắc, trên mặt cũng xuất hiện vẻ vô thố hiếm có.
Cô thật sự không có kinh nghiệm ở chung với bạn đồng trang lứa, càng không có mấy chị em tốt để cùng đi dạo phố, toàn bộ những thứ này, quá mức xa lạ đối với cô, khiến cho cô không biết nên làm thế nào mới tốt. Bất quá dần dần, nhìn khuôn mặt tươi cười sáng lạn của ba người bên cạnh, tâm lý đề phòng của cô cũng chậm chầm được gỡ bỏ, bắt đầu để bản thân làm quen với những chuyện này.
Ngày hôm nay, bốn người các cô đều đã điên rồi!
Cả con đường dành cho người đi bộ, các cô thật sự làm theo lời Sơ Hạ nói đi từ đầu này đến đầu kia con phố. Tiệm trang sức, tiệm giày, cửa hàng quần áo, quán ăn, cửa hàng nội y, một cái cũng không thiếu, thậm chí thiếu chút nữa còn bị Sơ Hạ kéo vào tiệm nội y nam. Bất quá may mà lúc đó kịp phanh chân lại, nhưng mà cái tiệm nhỏ đó cũng không làm ảnh hưởng đến sự hưng phấn của các cô, vét trang sức, thử quần áo, mua đồ ăn, bốn người như đang nổi điên, tùy ý mà phóng túng.
Lãnh Tâm Nhiên bỏ những bao quần áo đang vác trên vai xuống, như một đứa con nít, tươi cười không ngừng. Giống như một người đàn bà chanh chua ép giá với phục vụ, vừa đi dạo phố vừa ăn đủ thứ, vài người cùng ăn một phần, những trải nghiệm hoàn toàn mới này, khiến cho tâm tình của cô trở nên khoan khoái.
"Thiếu gia, không đi gặp cô ấy sao?"
Ninh Trí Viễn nhìn bốn bóng dáng tiêu sái tùy ý ở cách đó không xa, nghe hoặc hỏi người bên cạnh.
Dạ Mộc Thần ngồi trên xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào bóng dáng xinh đẹp kia. Trong đôi mắt màu lục chứa đầy tình cảm làm say làm người, trên khuôn mặt tuấn mỹ cũng hiện lên nụ cười ôn nhu: "Không cần, cứ để cô ấy chơi đi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy vui vẻ như vậy. Cô ấy đã quá mệt mỏi rồi........"
Ninh Trí Viễn không biết anh nói những lời này là có ý gì. Trong ấn tượng của cậu, Lãnh Tâm Nhiên là một cô gái đột nhiên bước vào thế giới của thiếu gia, thay thế sự tồn tại của một người khác, điểm tốt của cô, cậu nhìn không thấy. Nếu không phải bởi vì từ nhỏ đã được huấn luyện cậu phải luôn tôn kính thiếu gia, chỉ sợ đã sớm nảy sinh tâm lý phản nghịch với cô rồi.
Bất quá, hiện tại cậu có thể nghĩ thoáng một chút rồi. Ít nhất, hiện giờ thiếu gia đang vui vẻ. Cậu biết thiếu gia có rất nhiều bí mật chưa nói với mình, nhưng cậu tin tưởng, tương lai không lâu, thiếu gia nhất định sẽ nói cho cậu biết. Những chuyện này, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
/258
|