Chỉ là cô không nói ra cách nghĩ của mình, mà suy nghĩ những kế hoạch có thể thực hiện được để tiến sâu vào trong. Những chuyện này đều là chuyện lúc sau, hiện tại việc cấp bách là hoàn thành kế hoạch đặc huấn lần này. Từ bỏ không phải là tác phong của cô, nếu đã đên đây, thì phải có thu hoạch.
"Tâm Nhiên, la bàn vô dụng, cũng không nhận được tin tức của tổng bộ, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thường Triết cau mày, mắt mở to, không còn vẻ cười sang sảng lúc bình thường.
"Không nhất thiết phải dùng đến la bàn mới có thể phân biệt được phương hướng."
Ném lại một câu, Lãnh Tâm Nhiên lại lần nữa tiến bước.
Bất quá, không giống như lúc trước, giờ đây cô bắt đầu cẩn thận quan sát những thực vật xung quanh, so sánh độ lớn nhỏ của lá cây, sau đó dựa theo những chi tiết này để xác định phương hướng.
Đây là bài học cơ bản để sinh tồn trong rừng. Như là làm thế nào để có thể xác định được phương hướng trong trường hợp không có la bàn. Kỳ thật những thứ này bọn Thường Triết cũng biết, những kỹ năng sinh hoạt cơ bản bọn họ cũng nắm rõ, chỉ là đột nhiên phát sinh nhiều chuyện như vậy, cho nên trong một lúc không đủ tĩnh tâm để nghĩ thông suốt việc này.
Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Tâm Nhiên, tiểu đội lại tiếp tục hướng về mục tiêu phía trước.
Thời gian hiện tại, là ngày đặc huấn thứ 11!
Trại huấn luyện, sắc mặt của hai người phụ trách là Trần Anh và Chu Đào đã đen hệt như đáy nồi. Trước mặt, có mấy phi công đang đứng, chỉ là sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng, cực kỳ hiển nhiên là tình thế vô cùng nghiêm trọng.
"Cậu thấy thế nào?"
Trần Anh như già đi mười mấy tuổi trong tức khắc, cả người đều tản mát ra vẻ suy sụp bất lực.
Tình huống hiện tại cho đến lúc này, anh ta đã biết, đã biết mình tính sai hoàn toàn rồi. Đến hiện tại, 135 người đã có gần 100 người bỏ cuộc. Mà hiện tại, cách thời điểm kết thúc đặc huấn, chỉ mới một nửa thời gian mà thôi.
"Để cho tổ kỹ thuật điều chỉnh lại tín hiệu của tổng bộ, bắt liên lạc với đội viên. Tuy hiện tại kế hoạch đặc huấn đã thất bại, nhưng tôi vẫn muốn nhìn xem tới cùng có ai vượt qua được khảo nghiệm này hay không. Chỉ cần còn có một người chưa bỏ cuộc, tôi sẽ không kết thúc. Chỉ cần có một người thành công, vậy thì chứng tỏ kế hoạch lần này còn có khả năng, vấn đề chủ yếu, là thực lực của đội viên chúng ta quá yếu. Tôi muốn nhìn xem tới cùng có người tạo ra được kỳ tích hay không."
Thái độ của Chu Đào cực kỳ kiên quyết.
Cậu ta luôn khiến cho người ta có cảm giác bất cần đời lại nguy hiểm, nhưng mà hiện tại, vẻ mặt nghiệm túc, bình tĩnh, thanh âm trầm thấp, lại khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra tâm lý tin phục.
"Được rồi, cậu đã quyết định như vậy, vậy thì tiếp tục kéo dài đi. Khi nào toàn bộ 135 người đều bỏ cuộc, thì đình chỉ đặc huấn."
Cuối cùng, Trần Anh ra quyết định. Kỳ thật, trong lòng anh ta cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì rồi. Căn cứ vào kết quả điều tra, tình huống vô cùng bất lợi. Từ trường của khu vực này cực kỳ đặc biệt, càng đi sâu vào bên trong thì từ trường lại càng mạnh, hơn nữa các động vật chung quanh đều bị chịu ảnh hưởng, động vật hung mãnh ở nơi này đặc biệt nhiều, đây mới là nguyên nhân thất bại chủ yếu của lần đặc huấn này.
Hiện tại, nếu muốn kiên trì ở trong một khu rừng sâu mà la bàn đã mất hiệu lực ba tuần để đi được đến địch, kỳ tích như vậy, thật sự sẽ xuất hiện sao?
Sau một ngày, phi cơ trực thăng lại tìm được năm người bỏ cuộc.
Ba ngày sau, tổng số người bỏ cuộc đã đạt ới con số 100 người.
Một tuần sau, tổng số người từ bỏ nhiệm vụ đạt tới 125 người. Tổng cộng, cũng chỉ còn mười người, một tổ năm người, vừa đủ hai tổ.
Sau một ngày, lại nhận được tin có năm người bỏ cuộc.
Đến đây, đặc huấn đã qua được hai mươi này, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày kết thúc đặc huấn. Mà đồng dạng, vẫn còn một tổ đang kiên trì.
"Tổ đội viên kia là ai vậy?"
Tất cả mọi người đều bỏ cuộc, chỉ còn lại một tổ, nhưng cũng còn một ngày, nói không chừng cũng sắp bỏ cuộc rồi.
Chu Đào nhìn danh sách, vẻ mặt trở nên kỳ quái, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Trần Anh: "Là tổ đội viên của Trịnh Đạt, có Trịnh Đạt, Lưu Thành, Triệu Vũ, Thường Triết, còn có..... Lãnh Tâm Nhiên!"
Trần Anh lập tức ngẩng đầu, đối diện với Chu Đào, trong lòng hai người đồng loại dâng lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ bởi vì trong tổ kia có Lãnh Tâm Nhiên cho nên đến bây giờ vẫn chưa thất bại sao? Bất quá cái suy nghĩ này chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn liền bị hai người cưỡng chế chặt đứt.
" Xem ra chúng ta vẫn luôn xem thường Tiểu Quái Vật kia rồi."
Trần Anh bất đắc dĩ cười khổ.
Chu Đào lại cau mày, "Không chừng chỉ là trùng hợp, không có quan hệ với Lãnh Tâm Nhiên. Dù sau Trịnh Đạt và Triệu Vũ cũng thuộc đội này. Trịnh Đạt là người nhà họ Trịnh ở Yên Kinh, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện gia tộc, năng lực của cậu ta, lợi hại hơn nhiều so với người bình thường."
Trần Anh cũng gật đầu theo, "Hy vọng là vậy!"
Thời gian trôi qua thật chậm. Tuy một ngày 24h, nhưng hai người Trần Anh và Chu Đào lại cảm thấy còn dài hơn so với một năm. Sáng sớm, bọn họ ngồi vào trực thăng chuẩn bị đi đến địa điểm **, chờ đợi kết quả cuối cùng được công bố.
Dựa theo quy củ, chỉ cần trước 12h trưa xuất hiện ở địa điểm **, liền tính là thành công. Nhưng mà Trần Anh và Chu Đào thật sự không đợi nổi nữa, tình nguyện sáng sớm đi đến đó chờ cũng không muốn tiếp tục ngồi đợi ở chỗ này.
Từng giây từng phút trôi qua.
Bất tri bất giác đã đến hơn mười một giờ rưỡi, từ vị trí Trần Anh, Chu Đào và mấy binh lính cấp dưới nhìn chăm chú, một nhóm người chật vật không chịu nỗi từ trong rừng bước ra. Mỗi người đều vô cùng nhếch nhác, quân trang trên người bị rách tứ tung, nhưng mà, tinh thần lại rất tốt, khiến cho hai người vừa lòng chính là, trên thân bọn họ đều tán mát ra một lại khí chất xơ xác tiêu điều rất mạnh mẽ. Cái này, là thứ mà một chiến sĩ chân chính tất phải có được!
Ánh mắt của Trần Anh và Chu Đào lập tức trở nên nóng bỏng.
Năm người, dìu dắt lẫn nhau, cao thấp, có trai có gái, nhưng mà giờ phút này, bọn họ là một tập thể, đoàn kết chặt chẽ với nhau, giống như một thể thống nhất. Trong đám bọn họ, đi ở chính giữa là một cô gái nhỏ, trở nên đặc biệt bắt mắt!
Quả nhiên là Tiểu Quái Vật!
Nhìn thấy người nọ, Trần Anh và Chu Đào liếc mắt nhìn nhau, sau đó chủ động đi qua, trên mặt mang theo nụ cười: "Chúc mừng các cậu, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
Nhưng mà, sự tình không chỉ đơn giản như thế, vừa đến gần, hai người mới nhìn thấy, trên quần áo của năm người bọn họ đều nhuộm đỏ máu tươi, hơn nữa dựa vào màu sắc đó, cực kỳ hiển nhiên là vừa trải qua một trận hỗn chiến.
"Sếp, mau gọi xe cứu thương, Tâm Nhiên bị thương!"
Nhìn thấy người tới, Trịnh Đạt bước một bước dài đến, nếu không phải còn chút lý trí, có lẽ đã trực tiếp ngã vào bả vai bọn họ mà truyền đạt mệnh lệnh rồi.
Trần Anh bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng chạy tới nhìn xem người đang được che chở ở giữa. Quả nhiên, nếu nói quần áo của bốn người khác là được nhuộm đỏ mà nói, vậy thì của cô là bị tẩm ướt rồi. Sắc mặt trắng như giấy, môi trắng bệch, nhưng mà ánh mắt rất sáng, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiệnđược đồng từ của cô đã bắt đầu co rút lại rồi!
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại, bên cạnh cô là một người đã lâu không gặp.
"Tỉnh?"
Vừa thất cô tỉnh lại, người canh giữ bên giường lập tức tiến lên, bưng cốc nước đến cho cô uống một chút, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự lo lắng và phẫn nộ không che giấu được, "Gần đây tỉ lệ bị thương của em càng ngày càng cao, Nhiên...."
Lãnh Tâm Nhiên có chút chột dạ nhìn người đàn ông đang tức giận này. Cô nhớ, trước khi đi bộ đội anh đã có nói, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị thương, toàn bộ đều lấy an toàn bản thân làm chủ, có nguy hiểm thì phải từ bỏ đặc huấn đúng lúc. Nhưng mà....
Càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, hơn nữa dường như từ sau khi gặp lại mình nằm viện ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi lần đều bị anh bắt gặp, trong lòng ngày càng phức tạp.
Chú ý tới vẻ mặt của cô, sự phẫn nộ trên mặt Dạ Mộc Thần cũng vơi đi chút ít. Bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, bất đắc dĩ thở dài: "Anh biết em rất muốn mạnh mẽ, cũng biết em hiện tại rất vội. Nhưng xin em đồng ý với anh, mặc kệ là làm cái gì, đều phải đem sự an toàn của bản thân đặt lên hàng đầu. Giống như lần này vậy, rõ ràng em có thể cực kỳ an toàn, nhưng vì cứu người mới khiến bản thân bị thương nặng. Chẳng lẽ người kia quan trong đến thế sao? Quan trọng đến mức em nguyệný dùng sinh mệnh của chính mình để đi đổi?"
Lãnh Tâm Nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, nhỏ giọng than thở: "Đương nhiên là không nghĩ nhiều. Dù sao cũng là đội hữu, không thể thấy chết mà không cứu được, em cũng không nghĩ tới cái răng hổ kia lại lợi hại đến thế."
Đúng vậy, trước đó bọn họ gặp rất nhiều dã thú hung mãnh, sau đó, ở ngày cuối cùng, như là để huấn luyện cho bọn họ một cái kết thúc hoàn mỹ, bọn họ gặp phải một con cọp nanh kiếm, hơn nữa, còn là một con cọp nanh kiếm đang đói khát. Đương nhiên, trên người mấy người bọn họ ít nhiều đã mang theo thương tổn, mà còn thể chất suy kiệt, tỉ lệ chiến thắng rất nhỏ. Nhưng mà, hiện thực cũng không cho bọn họ có quyền lợi chạy trốn. Điều duy nhất bọn họ có thể làm, là lên tinh thần để đọ sức với con hổ đói đó.
Thời điểm sau cùng, vì cứu Trịnh Đạt, cô đã dùng thân thể giúp anh ta cản một lần công kích của con hổ đói. Kết quả, chính là như bây giờ, thiếu chút nữa mất đi cái mạng nhỏ.
"Thôi. Dù sao tính của em cũng đã như vậy. Sao rồi, có thu hoạch không?"
Lần giao chiến này, Dạ Mộc Thần lựa chọn thỏa hiệp trước. Bởi vì anh phát hiện, người trước mắt này căn bản không có bất hội suy nghĩ hối hận nào. Anh biết, dưới tình huống như vậy, nếu là cho cô một cơ hội, cô vẫn sẽ chọn như thế!
"Vết thương của em rất nghiêm trọng, phải nhập viện. Ngày mai chúng ta trở về đi. Còn một tuần nữa là các em khai giảng rồi." Dạ Mộc Thần dùng loại giọng điệu không thể thương lượng trực tiếp an bài thật tốt khoảng thời gian sắp tới của cô.
Lãnh Tâm Nhiên mếu máo, mặc dù có chút bất mãn với sự bá đạo của anh, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi quả thật là mình không đúng, liền không có không biết xấu hổ mở miệng phản bác.
"Cộc cộc."
"Vào đi."
Thu hồi vẻ ôn nhu và phúc hắc chỉ xuất hiện khi ở cùng Lãnh Tâm Nhiên, trước mặt người ngoài Dạ Mộc Thần luôn bày ra tư thái của một quý công tử lạnh lùng. Trên thực tế, từ nhỏ tới lớn, anh cũng chỉ tỏ ra đặc biệt khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, những người khác đều đối đãi như nhau, cho dù là người nhà cũng không ngoại lệ.
"Thiếu tá Trần."
Người tới chính là Trần Anh, Chu Đào đứng phía sau anh, trên tay mang theo hoa quả.
Trần Anh của hiện tại, không còn giống với Trần Anh của lần đầu gặp mặt nữa. Tuy trên mặt anh ta vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt đã ôn hòa hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi nhìn đến Lãnh Tâm Nhiên đang nằm trên giường, lại càng dùng ánh mắt từ ái để nhìn cô.
"Tâm Nhiên, thân thể của cô thế nào rồi, không có việc gì chứ?"
Vừa mở miệng đã xưng hô vô cùng thân thiết, khiến cho biểu tình trên mặt Lãnh Tâm Nhiên trở nên vặn vẹo.
"Cảm ơn thiếu tá đã quan tâm, tôi không sao rồi."
Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
"Tôi đã biết được tình huống đặc huấn lần này từ trong miệng của bọn người Trịnh Đạt rồi. Biểu hiện của cô rất không tệ, so với cô, nhưng binh lính này của tôi đều phải tự thấy xấu hổ. Nếu không có cô, phỏng chừng kế hoạch đặc huấn lần này sẽ là toàn quân bị diệt rồi."
Tính tình của Trần Anh cực kỳ ngay thẳng, đặc điểm lớn nhất là thích người có thực lực. Cực kỳ hiển nhiên, biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên trong một tháng này đã chinh phục được anh ta, khiến cho anh ta sản sinh ra thiện cảm vô cùng lớn với Lãnh Tâm Nhiên.
Dạ Mộc Thần đứng ở một bên nhìn, không nói gì.
"Lần này là kết quả cố gắng của tất cả mọi người, ít đi một người đều không thể thành công. Tuy cực kỳ khó khăn, nhưng thu hoạch được rất nhiều. Cảm ơn thiếu tá đã cho tôi cơ hội tham gia lần đặc huấn này."
Lãnh Tâm Nhiên luôn rất thưởng thức Trần Anh, cho nên giọng điệu nói chuyện cũng có vẻ ôn hòa.
"Tốt, không kiêu ngạo không nóng nảy, không hèn mọn không khuất phục, đây mới là phẩm chất chân chính mà quân nhân nên có. Tâm Nhiên, lúc trước tôi có chút quan điểm không tốt với cô, hiện tại tôi đã biết sai rồi, hy vọng cô bỏ qua cho. Tôi là một người bảo thủ, quan niệm có chút cố chấp, nhưng giờ tôi đã biết sai rồi. Bây giờ tôi nói xin lỗi với cô."
Sự thẳng thắn của Trần Anh khiến cho thiện cảm mà Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần dành cho anh ta cũng tăng thêm vài phần. Dạ Mộc Thần cảm thấy, người lãnh mà có thể thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm của mình, mới chân chính là một lãnh đạo tốt. Cực kỳ hiển nhiên, người trước mắt làm việc có chút cứng nhắc không biết ngả theo chiều gió này, chính là một trong số đó.
"Thiếu tá quá lời rồi, chuyện này, căn bản không phải lỗi của thiếu tá. Nếu không phải do tôi phá hỏng quy củ đi cửa sau, thiếu tá cũng sẽ không có thành kiến với tôi. Dưới tình huống đó thì đây là chuyện rất hiển nhiên."
Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi, giờ nhìn đến Dạ Mộc Thần, Trần Anh cũng không còn phản cảm như trước, chỉ cười ha ha, hoàn toàn không lên mặt ra vẻ lãnh đạo.
"Tâm Nhiên, tôi tới đây có hai mục đích. Một vì muốn thăm cô, cái còn lại, chính là muốn hỏi xem cô có muốn ở lại bộ đội hay không? Tôi thấy cô rất thích sinh hoạt trong bộ đội, nếu cô nghĩ muốn ở lại chỗ này, chuyện này tôi sẽ thu xếp giúp cô. Nếu cô muốn tiếp tục đi học, bộ đội chúng tôi cũng có trường quân đội, có thể đi học ở trường quân đội."
Vui đùa xong, Trần Anh liền nói ra mục đích chính khi tới đây.
Lãnh Tâm Nhiên có chút giật mình, mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Cô không nghĩ tới anh ta lại coi trọng mình như vậy, vô thân vô cố lại nguyện ý giúp mình làm chuyện này, phần tình nghĩa này khiến cho cô cực kỳ cảm kích. Bất quá, ngược lại có chuyện anh ta nói rất đúng, cô quả thật rất thích quân đội, nơi này là nơi kẻ mạnh tranh nhau. Nhưng mà, thích không có nghĩa là muốn ở lại, hiện tại, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Thật ngại quá thiếu tá Trần. Đúng là tôi rất thích bộ đội, ở đây tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải hoàn thành, việc kia mới đúng là việc tôi phải làm trước mắt. Cho nên...."
Lãnh Tâm Nhiên nói rất trực tiếp, Dạ Mộc Thần ở một bên nghe được những lời này, trong đôi mắt màu lục nhiễm lên một tầng sắc lưu ly, lưu giữ trong đó vô hạn mị hoặc.
Trần Anh không nghĩ tới đề nghị của mình sẽ bị cự tuyệt. Anh ta nhìn ra được Lãnh Tâm Nhiên rất thích quân đội mới ra đề nghị này, đương nhiên, bên trong cũng có nhân tố luyến tiếc tài năng.
"Thì ra là như vậy. Vậy thật đáng tiếc. Bất quá, nếu sau này cô muốn đến bộ đội, gọi điện thoại cho tôi là được. Sau này đặc huấn của bộ đội đặc chủng gì gì đó, chỉ cần là tôi phụ trách, cô đều có thể tham gia."
Đề nghị bị cự tuyệt, Trần Anh cũng không cảm thấy xấu hổ hay tức giận gì cả. Có thể chủ động giải thích với một cô gái thừa nhận sai lầm của mình, lòng dạ tuyệt đối không hẹp như thế. Ngược lại, anh ta là điển hình của lòng Tể Tướng có thể chống thuyền, là loại người có lòng dạ rộng lớn, là nam tứ hán chân chính!
Lãnh Tâm Nhiên càng ngày càng thích Trần Anh rồi. Tuy tuổi tác chênh lệch gần hai mươi, nhưng lại có cảm giác như tri kỷ. Nghe thấy anh ta nói như vậy, liền lộ ra nụ cười hiếm có: "Được. Sau này chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ tới tham gia. Ở đây, tôi có thể học được rất nhiều thứ."
"Đúng rồi, Tâm Nhiên, nghe Thường Triết nói cô vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Học ở trường nào thế? Con tôi cũng học đại học, nếu cô muốn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Cách nói của anh ta có vẻ uyển chuyển, nhưng ý tứ trong đó mọi người đều có thể rõ ràng. Nếu Lãnh Tâm Nhiên nói muốn, anh ta sẽ đưa cô đến trường học của con anh ta. Hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên, hổ phụ không sinh khuyển tử, con của anh ta tuyệt đối đứng đầu ở trường đó.
Xem thế này, ngay cả Dạ Mộc Thần cũng thấy người đàn ông trung niên trước mắt này đáng yêu rồi.
"Cảm ơn thiếu tá Trần, tôi là tân sinh viên của đại học X, là học trò của thầy Trương, cũng sắp nhập học rồi." Lãnh Tâm Nhiên cười nói.
Trần Anh trừng to mắt, "Thầy Trương đại học X? Chẳng lẽ là thầy Trương hiệu trưởng tiền nhiệm của đại học X sao? Không phải ông ta đã về hưu không nhận học trò nữa sao?"
Thầy Trương quả nhiên là Thái Đẩu nổi tiếng trong ngành giáo dục, ngay cả quân đội cũng biết ông ấy, thật sự là quá thần kỳ rồi .
"Ừ, là thầy Trương." Lãnh Tâm Nhiên thành thật đáp.
Trần Anh dùng loại ánh mắt nhìn quái vật đánh giá Lãnh Tâm Nhiên trên dưới một hồi lâu, sau cùng mới thở dài nói: "Thật muốn biết hoàn cảnh nào lại có thể nuôi dưỡng ra một Tiểu Quái Vật như thế. Tôi vốn cảm thấy lấy số tuổi của cô mà nói có được thực lực về mặt võ học như thế đã là thiên tài rồi, không nghĩ tới thiên phú về học tập của cô còn cao hơn. Tiểu Quái Vật văn võ song toàn, quả thật là giang sơn rộng lớn không đâu không có người tài xuất hiện. Ha ha, không tệ không tệ, tôi xem trọng cô. Quốc gia chính là cần những nhân tài như thế, sau này cô nhất định phải cố gắng thật tốt, sau này cống hiến cho quốc gia. Thằng nhóc nhà tôi tên là Trần Hi Khải, cũng ở đại học X, học ngành quản lý. Lúc về tôi sẽ gọi điện cho thằng nhóc đó, đến lúc đó nó sẽ chăm sóc cho cô."
"Cảm ơn thiếu tá Trần."
Lãnh Tâm Nhiên thật tâm nói lời cảm tạ.
"Được rồi, tôi thấy cô thật sự rất thuận mắt, đã lâu không gặp người trẻ tuổi nào khiến tôi hài lòng đến thế. Nếu cô không ngại, về sau cứ gọi tôi là chú Trần đi."
Thiếu tá Trần cười sang sảng.
Lãnh Tâm Nhiên tự nhiên cũng thuận theo: "Cảm ơn chú Trần."
"Đại học X cũng sắp khai giảng rồi, vậy có phải cô chuẩn bị rời đi không?"
Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu, "Ừ, ngày mai sẽ trở về."
"Vết thương không sao chứ, nếu không được thì có thể xin trường học lùi ngày nhập học lại." Trần Anh càng nhìn Lãnh Tâm Nhiên càng thích, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch hay là để cho thằng nhóc nhà mình cố sức dẫn cô ấy vè nhà thôi.
"Cám ơn chú Trần đã quan tâm, tôi không sao. Về nhà nghĩ ngơi vài ngày là tốt rồi."
Chu Đào vẫn đứng bên cạnh không nói gì, nhìn thân hình bề ngoài mảnh mai trên giường, khóe miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười mười phần tà khí.
"Tâm Nhiên, la bàn vô dụng, cũng không nhận được tin tức của tổng bộ, kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?" Thường Triết cau mày, mắt mở to, không còn vẻ cười sang sảng lúc bình thường.
"Không nhất thiết phải dùng đến la bàn mới có thể phân biệt được phương hướng."
Ném lại một câu, Lãnh Tâm Nhiên lại lần nữa tiến bước.
Bất quá, không giống như lúc trước, giờ đây cô bắt đầu cẩn thận quan sát những thực vật xung quanh, so sánh độ lớn nhỏ của lá cây, sau đó dựa theo những chi tiết này để xác định phương hướng.
Đây là bài học cơ bản để sinh tồn trong rừng. Như là làm thế nào để có thể xác định được phương hướng trong trường hợp không có la bàn. Kỳ thật những thứ này bọn Thường Triết cũng biết, những kỹ năng sinh hoạt cơ bản bọn họ cũng nắm rõ, chỉ là đột nhiên phát sinh nhiều chuyện như vậy, cho nên trong một lúc không đủ tĩnh tâm để nghĩ thông suốt việc này.
Dưới sự dẫn dắt của Lãnh Tâm Nhiên, tiểu đội lại tiếp tục hướng về mục tiêu phía trước.
Thời gian hiện tại, là ngày đặc huấn thứ 11!
Trại huấn luyện, sắc mặt của hai người phụ trách là Trần Anh và Chu Đào đã đen hệt như đáy nồi. Trước mặt, có mấy phi công đang đứng, chỉ là sắc mặt mỗi người đều ngưng trọng, cực kỳ hiển nhiên là tình thế vô cùng nghiêm trọng.
"Cậu thấy thế nào?"
Trần Anh như già đi mười mấy tuổi trong tức khắc, cả người đều tản mát ra vẻ suy sụp bất lực.
Tình huống hiện tại cho đến lúc này, anh ta đã biết, đã biết mình tính sai hoàn toàn rồi. Đến hiện tại, 135 người đã có gần 100 người bỏ cuộc. Mà hiện tại, cách thời điểm kết thúc đặc huấn, chỉ mới một nửa thời gian mà thôi.
"Để cho tổ kỹ thuật điều chỉnh lại tín hiệu của tổng bộ, bắt liên lạc với đội viên. Tuy hiện tại kế hoạch đặc huấn đã thất bại, nhưng tôi vẫn muốn nhìn xem tới cùng có ai vượt qua được khảo nghiệm này hay không. Chỉ cần còn có một người chưa bỏ cuộc, tôi sẽ không kết thúc. Chỉ cần có một người thành công, vậy thì chứng tỏ kế hoạch lần này còn có khả năng, vấn đề chủ yếu, là thực lực của đội viên chúng ta quá yếu. Tôi muốn nhìn xem tới cùng có người tạo ra được kỳ tích hay không."
Thái độ của Chu Đào cực kỳ kiên quyết.
Cậu ta luôn khiến cho người ta có cảm giác bất cần đời lại nguy hiểm, nhưng mà hiện tại, vẻ mặt nghiệm túc, bình tĩnh, thanh âm trầm thấp, lại khiến cho người ta không tự chủ được mà sinh ra tâm lý tin phục.
"Được rồi, cậu đã quyết định như vậy, vậy thì tiếp tục kéo dài đi. Khi nào toàn bộ 135 người đều bỏ cuộc, thì đình chỉ đặc huấn."
Cuối cùng, Trần Anh ra quyết định. Kỳ thật, trong lòng anh ta cũng không ôm bất kỳ hy vọng gì rồi. Căn cứ vào kết quả điều tra, tình huống vô cùng bất lợi. Từ trường của khu vực này cực kỳ đặc biệt, càng đi sâu vào bên trong thì từ trường lại càng mạnh, hơn nữa các động vật chung quanh đều bị chịu ảnh hưởng, động vật hung mãnh ở nơi này đặc biệt nhiều, đây mới là nguyên nhân thất bại chủ yếu của lần đặc huấn này.
Hiện tại, nếu muốn kiên trì ở trong một khu rừng sâu mà la bàn đã mất hiệu lực ba tuần để đi được đến địch, kỳ tích như vậy, thật sự sẽ xuất hiện sao?
Sau một ngày, phi cơ trực thăng lại tìm được năm người bỏ cuộc.
Ba ngày sau, tổng số người bỏ cuộc đã đạt ới con số 100 người.
Một tuần sau, tổng số người từ bỏ nhiệm vụ đạt tới 125 người. Tổng cộng, cũng chỉ còn mười người, một tổ năm người, vừa đủ hai tổ.
Sau một ngày, lại nhận được tin có năm người bỏ cuộc.
Đến đây, đặc huấn đã qua được hai mươi này, chỉ còn một ngày nữa là đến ngày kết thúc đặc huấn. Mà đồng dạng, vẫn còn một tổ đang kiên trì.
"Tổ đội viên kia là ai vậy?"
Tất cả mọi người đều bỏ cuộc, chỉ còn lại một tổ, nhưng cũng còn một ngày, nói không chừng cũng sắp bỏ cuộc rồi.
Chu Đào nhìn danh sách, vẻ mặt trở nên kỳ quái, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn Trần Anh: "Là tổ đội viên của Trịnh Đạt, có Trịnh Đạt, Lưu Thành, Triệu Vũ, Thường Triết, còn có..... Lãnh Tâm Nhiên!"
Trần Anh lập tức ngẩng đầu, đối diện với Chu Đào, trong lòng hai người đồng loại dâng lên một ý nghĩ không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ bởi vì trong tổ kia có Lãnh Tâm Nhiên cho nên đến bây giờ vẫn chưa thất bại sao? Bất quá cái suy nghĩ này chỉ tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn liền bị hai người cưỡng chế chặt đứt.
" Xem ra chúng ta vẫn luôn xem thường Tiểu Quái Vật kia rồi."
Trần Anh bất đắc dĩ cười khổ.
Chu Đào lại cau mày, "Không chừng chỉ là trùng hợp, không có quan hệ với Lãnh Tâm Nhiên. Dù sau Trịnh Đạt và Triệu Vũ cũng thuộc đội này. Trịnh Đạt là người nhà họ Trịnh ở Yên Kinh, từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện gia tộc, năng lực của cậu ta, lợi hại hơn nhiều so với người bình thường."
Trần Anh cũng gật đầu theo, "Hy vọng là vậy!"
Thời gian trôi qua thật chậm. Tuy một ngày 24h, nhưng hai người Trần Anh và Chu Đào lại cảm thấy còn dài hơn so với một năm. Sáng sớm, bọn họ ngồi vào trực thăng chuẩn bị đi đến địa điểm **, chờ đợi kết quả cuối cùng được công bố.
Dựa theo quy củ, chỉ cần trước 12h trưa xuất hiện ở địa điểm **, liền tính là thành công. Nhưng mà Trần Anh và Chu Đào thật sự không đợi nổi nữa, tình nguyện sáng sớm đi đến đó chờ cũng không muốn tiếp tục ngồi đợi ở chỗ này.
Từng giây từng phút trôi qua.
Bất tri bất giác đã đến hơn mười một giờ rưỡi, từ vị trí Trần Anh, Chu Đào và mấy binh lính cấp dưới nhìn chăm chú, một nhóm người chật vật không chịu nỗi từ trong rừng bước ra. Mỗi người đều vô cùng nhếch nhác, quân trang trên người bị rách tứ tung, nhưng mà, tinh thần lại rất tốt, khiến cho hai người vừa lòng chính là, trên thân bọn họ đều tán mát ra một lại khí chất xơ xác tiêu điều rất mạnh mẽ. Cái này, là thứ mà một chiến sĩ chân chính tất phải có được!
Ánh mắt của Trần Anh và Chu Đào lập tức trở nên nóng bỏng.
Năm người, dìu dắt lẫn nhau, cao thấp, có trai có gái, nhưng mà giờ phút này, bọn họ là một tập thể, đoàn kết chặt chẽ với nhau, giống như một thể thống nhất. Trong đám bọn họ, đi ở chính giữa là một cô gái nhỏ, trở nên đặc biệt bắt mắt!
Quả nhiên là Tiểu Quái Vật!
Nhìn thấy người nọ, Trần Anh và Chu Đào liếc mắt nhìn nhau, sau đó chủ động đi qua, trên mặt mang theo nụ cười: "Chúc mừng các cậu, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ."
Nhưng mà, sự tình không chỉ đơn giản như thế, vừa đến gần, hai người mới nhìn thấy, trên quần áo của năm người bọn họ đều nhuộm đỏ máu tươi, hơn nữa dựa vào màu sắc đó, cực kỳ hiển nhiên là vừa trải qua một trận hỗn chiến.
"Sếp, mau gọi xe cứu thương, Tâm Nhiên bị thương!"
Nhìn thấy người tới, Trịnh Đạt bước một bước dài đến, nếu không phải còn chút lý trí, có lẽ đã trực tiếp ngã vào bả vai bọn họ mà truyền đạt mệnh lệnh rồi.
Trần Anh bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng chạy tới nhìn xem người đang được che chở ở giữa. Quả nhiên, nếu nói quần áo của bốn người khác là được nhuộm đỏ mà nói, vậy thì của cô là bị tẩm ướt rồi. Sắc mặt trắng như giấy, môi trắng bệch, nhưng mà ánh mắt rất sáng, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiệnđược đồng từ của cô đã bắt đầu co rút lại rồi!
Đợi đến khi Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại, bên cạnh cô là một người đã lâu không gặp.
"Tỉnh?"
Vừa thất cô tỉnh lại, người canh giữ bên giường lập tức tiến lên, bưng cốc nước đến cho cô uống một chút, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo sự lo lắng và phẫn nộ không che giấu được, "Gần đây tỉ lệ bị thương của em càng ngày càng cao, Nhiên...."
Lãnh Tâm Nhiên có chút chột dạ nhìn người đàn ông đang tức giận này. Cô nhớ, trước khi đi bộ đội anh đã có nói, ngàn vạn lần đừng để bản thân bị thương, toàn bộ đều lấy an toàn bản thân làm chủ, có nguy hiểm thì phải từ bỏ đặc huấn đúng lúc. Nhưng mà....
Càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, hơn nữa dường như từ sau khi gặp lại mình nằm viện ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi lần đều bị anh bắt gặp, trong lòng ngày càng phức tạp.
Chú ý tới vẻ mặt của cô, sự phẫn nộ trên mặt Dạ Mộc Thần cũng vơi đi chút ít. Bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ tinh xảo của cô, bất đắc dĩ thở dài: "Anh biết em rất muốn mạnh mẽ, cũng biết em hiện tại rất vội. Nhưng xin em đồng ý với anh, mặc kệ là làm cái gì, đều phải đem sự an toàn của bản thân đặt lên hàng đầu. Giống như lần này vậy, rõ ràng em có thể cực kỳ an toàn, nhưng vì cứu người mới khiến bản thân bị thương nặng. Chẳng lẽ người kia quan trong đến thế sao? Quan trọng đến mức em nguyệný dùng sinh mệnh của chính mình để đi đổi?"
Lãnh Tâm Nhiên hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, nhỏ giọng than thở: "Đương nhiên là không nghĩ nhiều. Dù sao cũng là đội hữu, không thể thấy chết mà không cứu được, em cũng không nghĩ tới cái răng hổ kia lại lợi hại đến thế."
Đúng vậy, trước đó bọn họ gặp rất nhiều dã thú hung mãnh, sau đó, ở ngày cuối cùng, như là để huấn luyện cho bọn họ một cái kết thúc hoàn mỹ, bọn họ gặp phải một con cọp nanh kiếm, hơn nữa, còn là một con cọp nanh kiếm đang đói khát. Đương nhiên, trên người mấy người bọn họ ít nhiều đã mang theo thương tổn, mà còn thể chất suy kiệt, tỉ lệ chiến thắng rất nhỏ. Nhưng mà, hiện thực cũng không cho bọn họ có quyền lợi chạy trốn. Điều duy nhất bọn họ có thể làm, là lên tinh thần để đọ sức với con hổ đói đó.
Thời điểm sau cùng, vì cứu Trịnh Đạt, cô đã dùng thân thể giúp anh ta cản một lần công kích của con hổ đói. Kết quả, chính là như bây giờ, thiếu chút nữa mất đi cái mạng nhỏ.
"Thôi. Dù sao tính của em cũng đã như vậy. Sao rồi, có thu hoạch không?"
Lần giao chiến này, Dạ Mộc Thần lựa chọn thỏa hiệp trước. Bởi vì anh phát hiện, người trước mắt này căn bản không có bất hội suy nghĩ hối hận nào. Anh biết, dưới tình huống như vậy, nếu là cho cô một cơ hội, cô vẫn sẽ chọn như thế!
"Vết thương của em rất nghiêm trọng, phải nhập viện. Ngày mai chúng ta trở về đi. Còn một tuần nữa là các em khai giảng rồi." Dạ Mộc Thần dùng loại giọng điệu không thể thương lượng trực tiếp an bài thật tốt khoảng thời gian sắp tới của cô.
Lãnh Tâm Nhiên mếu máo, mặc dù có chút bất mãn với sự bá đạo của anh, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi quả thật là mình không đúng, liền không có không biết xấu hổ mở miệng phản bác.
"Cộc cộc."
"Vào đi."
Thu hồi vẻ ôn nhu và phúc hắc chỉ xuất hiện khi ở cùng Lãnh Tâm Nhiên, trước mặt người ngoài Dạ Mộc Thần luôn bày ra tư thái của một quý công tử lạnh lùng. Trên thực tế, từ nhỏ tới lớn, anh cũng chỉ tỏ ra đặc biệt khi ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, những người khác đều đối đãi như nhau, cho dù là người nhà cũng không ngoại lệ.
"Thiếu tá Trần."
Người tới chính là Trần Anh, Chu Đào đứng phía sau anh, trên tay mang theo hoa quả.
Trần Anh của hiện tại, không còn giống với Trần Anh của lần đầu gặp mặt nữa. Tuy trên mặt anh ta vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng ánh mắt đã ôn hòa hơn rất nhiều. Đặc biệt là khi nhìn đến Lãnh Tâm Nhiên đang nằm trên giường, lại càng dùng ánh mắt từ ái để nhìn cô.
"Tâm Nhiên, thân thể của cô thế nào rồi, không có việc gì chứ?"
Vừa mở miệng đã xưng hô vô cùng thân thiết, khiến cho biểu tình trên mặt Lãnh Tâm Nhiên trở nên vặn vẹo.
"Cảm ơn thiếu tá đã quan tâm, tôi không sao rồi."
Lãnh Tâm Nhiên nhàn nhạt nói.
"Tôi đã biết được tình huống đặc huấn lần này từ trong miệng của bọn người Trịnh Đạt rồi. Biểu hiện của cô rất không tệ, so với cô, nhưng binh lính này của tôi đều phải tự thấy xấu hổ. Nếu không có cô, phỏng chừng kế hoạch đặc huấn lần này sẽ là toàn quân bị diệt rồi."
Tính tình của Trần Anh cực kỳ ngay thẳng, đặc điểm lớn nhất là thích người có thực lực. Cực kỳ hiển nhiên, biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên trong một tháng này đã chinh phục được anh ta, khiến cho anh ta sản sinh ra thiện cảm vô cùng lớn với Lãnh Tâm Nhiên.
Dạ Mộc Thần đứng ở một bên nhìn, không nói gì.
"Lần này là kết quả cố gắng của tất cả mọi người, ít đi một người đều không thể thành công. Tuy cực kỳ khó khăn, nhưng thu hoạch được rất nhiều. Cảm ơn thiếu tá đã cho tôi cơ hội tham gia lần đặc huấn này."
Lãnh Tâm Nhiên luôn rất thưởng thức Trần Anh, cho nên giọng điệu nói chuyện cũng có vẻ ôn hòa.
"Tốt, không kiêu ngạo không nóng nảy, không hèn mọn không khuất phục, đây mới là phẩm chất chân chính mà quân nhân nên có. Tâm Nhiên, lúc trước tôi có chút quan điểm không tốt với cô, hiện tại tôi đã biết sai rồi, hy vọng cô bỏ qua cho. Tôi là một người bảo thủ, quan niệm có chút cố chấp, nhưng giờ tôi đã biết sai rồi. Bây giờ tôi nói xin lỗi với cô."
Sự thẳng thắn của Trần Anh khiến cho thiện cảm mà Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần dành cho anh ta cũng tăng thêm vài phần. Dạ Mộc Thần cảm thấy, người lãnh mà có thể thẳng thắn thừa nhận khuyết điểm của mình, mới chân chính là một lãnh đạo tốt. Cực kỳ hiển nhiên, người trước mắt làm việc có chút cứng nhắc không biết ngả theo chiều gió này, chính là một trong số đó.
"Thiếu tá quá lời rồi, chuyện này, căn bản không phải lỗi của thiếu tá. Nếu không phải do tôi phá hỏng quy củ đi cửa sau, thiếu tá cũng sẽ không có thành kiến với tôi. Dưới tình huống đó thì đây là chuyện rất hiển nhiên."
Có lẽ là do yêu ai yêu cả đường đi, giờ nhìn đến Dạ Mộc Thần, Trần Anh cũng không còn phản cảm như trước, chỉ cười ha ha, hoàn toàn không lên mặt ra vẻ lãnh đạo.
"Tâm Nhiên, tôi tới đây có hai mục đích. Một vì muốn thăm cô, cái còn lại, chính là muốn hỏi xem cô có muốn ở lại bộ đội hay không? Tôi thấy cô rất thích sinh hoạt trong bộ đội, nếu cô nghĩ muốn ở lại chỗ này, chuyện này tôi sẽ thu xếp giúp cô. Nếu cô muốn tiếp tục đi học, bộ đội chúng tôi cũng có trường quân đội, có thể đi học ở trường quân đội."
Vui đùa xong, Trần Anh liền nói ra mục đích chính khi tới đây.
Lãnh Tâm Nhiên có chút giật mình, mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Cô không nghĩ tới anh ta lại coi trọng mình như vậy, vô thân vô cố lại nguyện ý giúp mình làm chuyện này, phần tình nghĩa này khiến cho cô cực kỳ cảm kích. Bất quá, ngược lại có chuyện anh ta nói rất đúng, cô quả thật rất thích quân đội, nơi này là nơi kẻ mạnh tranh nhau. Nhưng mà, thích không có nghĩa là muốn ở lại, hiện tại, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Thật ngại quá thiếu tá Trần. Đúng là tôi rất thích bộ đội, ở đây tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải hoàn thành, việc kia mới đúng là việc tôi phải làm trước mắt. Cho nên...."
Lãnh Tâm Nhiên nói rất trực tiếp, Dạ Mộc Thần ở một bên nghe được những lời này, trong đôi mắt màu lục nhiễm lên một tầng sắc lưu ly, lưu giữ trong đó vô hạn mị hoặc.
Trần Anh không nghĩ tới đề nghị của mình sẽ bị cự tuyệt. Anh ta nhìn ra được Lãnh Tâm Nhiên rất thích quân đội mới ra đề nghị này, đương nhiên, bên trong cũng có nhân tố luyến tiếc tài năng.
"Thì ra là như vậy. Vậy thật đáng tiếc. Bất quá, nếu sau này cô muốn đến bộ đội, gọi điện thoại cho tôi là được. Sau này đặc huấn của bộ đội đặc chủng gì gì đó, chỉ cần là tôi phụ trách, cô đều có thể tham gia."
Đề nghị bị cự tuyệt, Trần Anh cũng không cảm thấy xấu hổ hay tức giận gì cả. Có thể chủ động giải thích với một cô gái thừa nhận sai lầm của mình, lòng dạ tuyệt đối không hẹp như thế. Ngược lại, anh ta là điển hình của lòng Tể Tướng có thể chống thuyền, là loại người có lòng dạ rộng lớn, là nam tứ hán chân chính!
Lãnh Tâm Nhiên càng ngày càng thích Trần Anh rồi. Tuy tuổi tác chênh lệch gần hai mươi, nhưng lại có cảm giác như tri kỷ. Nghe thấy anh ta nói như vậy, liền lộ ra nụ cười hiếm có: "Được. Sau này chỉ cần có thời gian, nhất định sẽ tới tham gia. Ở đây, tôi có thể học được rất nhiều thứ."
"Đúng rồi, Tâm Nhiên, nghe Thường Triết nói cô vừa mới kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học. Học ở trường nào thế? Con tôi cũng học đại học, nếu cô muốn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Cách nói của anh ta có vẻ uyển chuyển, nhưng ý tứ trong đó mọi người đều có thể rõ ràng. Nếu Lãnh Tâm Nhiên nói muốn, anh ta sẽ đưa cô đến trường học của con anh ta. Hơn nữa, cực kỳ hiển nhiên, hổ phụ không sinh khuyển tử, con của anh ta tuyệt đối đứng đầu ở trường đó.
Xem thế này, ngay cả Dạ Mộc Thần cũng thấy người đàn ông trung niên trước mắt này đáng yêu rồi.
"Cảm ơn thiếu tá Trần, tôi là tân sinh viên của đại học X, là học trò của thầy Trương, cũng sắp nhập học rồi." Lãnh Tâm Nhiên cười nói.
Trần Anh trừng to mắt, "Thầy Trương đại học X? Chẳng lẽ là thầy Trương hiệu trưởng tiền nhiệm của đại học X sao? Không phải ông ta đã về hưu không nhận học trò nữa sao?"
Thầy Trương quả nhiên là Thái Đẩu nổi tiếng trong ngành giáo dục, ngay cả quân đội cũng biết ông ấy, thật sự là quá thần kỳ rồi .
"Ừ, là thầy Trương." Lãnh Tâm Nhiên thành thật đáp.
Trần Anh dùng loại ánh mắt nhìn quái vật đánh giá Lãnh Tâm Nhiên trên dưới một hồi lâu, sau cùng mới thở dài nói: "Thật muốn biết hoàn cảnh nào lại có thể nuôi dưỡng ra một Tiểu Quái Vật như thế. Tôi vốn cảm thấy lấy số tuổi của cô mà nói có được thực lực về mặt võ học như thế đã là thiên tài rồi, không nghĩ tới thiên phú về học tập của cô còn cao hơn. Tiểu Quái Vật văn võ song toàn, quả thật là giang sơn rộng lớn không đâu không có người tài xuất hiện. Ha ha, không tệ không tệ, tôi xem trọng cô. Quốc gia chính là cần những nhân tài như thế, sau này cô nhất định phải cố gắng thật tốt, sau này cống hiến cho quốc gia. Thằng nhóc nhà tôi tên là Trần Hi Khải, cũng ở đại học X, học ngành quản lý. Lúc về tôi sẽ gọi điện cho thằng nhóc đó, đến lúc đó nó sẽ chăm sóc cho cô."
"Cảm ơn thiếu tá Trần."
Lãnh Tâm Nhiên thật tâm nói lời cảm tạ.
"Được rồi, tôi thấy cô thật sự rất thuận mắt, đã lâu không gặp người trẻ tuổi nào khiến tôi hài lòng đến thế. Nếu cô không ngại, về sau cứ gọi tôi là chú Trần đi."
Thiếu tá Trần cười sang sảng.
Lãnh Tâm Nhiên tự nhiên cũng thuận theo: "Cảm ơn chú Trần."
"Đại học X cũng sắp khai giảng rồi, vậy có phải cô chuẩn bị rời đi không?"
Lãnh Tâm Nhiên gật gật đầu, "Ừ, ngày mai sẽ trở về."
"Vết thương không sao chứ, nếu không được thì có thể xin trường học lùi ngày nhập học lại." Trần Anh càng nhìn Lãnh Tâm Nhiên càng thích, trong lòng bắt đầu lên kế hoạch hay là để cho thằng nhóc nhà mình cố sức dẫn cô ấy vè nhà thôi.
"Cám ơn chú Trần đã quan tâm, tôi không sao. Về nhà nghĩ ngơi vài ngày là tốt rồi."
Chu Đào vẫn đứng bên cạnh không nói gì, nhìn thân hình bề ngoài mảnh mai trên giường, khóe miệng hơi hơi gợi lên, lộ ra một nụ cười mười phần tà khí.
/258
|