Nữ Vương Hắc Đạo: Ông Xã Chớ Làm Loạn

Chương 79: Không phải ai cũng có thể tới

/258


Lúc Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại, Dạ Mộc Thần đang ngồi bên cạnh cô trò chuyện thông qua video. Dưới ánh đèn nhợt nhạt, vẻ tuấn mỹ phi phàm của Dạ Mộc Thần càng trở nên mị hoặc, mê người. Lãnh Tâm Nhiên cư mê mẩn nhìn như thế, có ảo giác như được quay lại trước đây.

Dạ Mộc Thần đã sớm chú ý đến chuyện Lãnh Tâm Nhiên tỉnh lại, nhưng anh cũng không lập tức bắt chuyện, chỉ âm thầm chú ý động tác của cô. Khi phát hiện cô đang ngẩn người nhìn mình bằng ánh mắt mơ màng, trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc vui sướng khó nói.

Tắt video đang bàn bạc với cấp dưới đi, sau đó đứng dậy đi đến bên giường, nhìn người trên giường, nhẹ giọng nói: "Sao rồi? Nơi này là trại huấn luyện, ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện. Bất quá ba ngày đầu là huấn luyện cơ sở, sau đó mới tiến hành huấn luyện trong rừng, chỉ là trong đó sẽ có một chút huấn luyện phối hợp giữa cơ sở và các kỹ thuật chiến đấu."

Lãnh Tâm Nhiên đã sớm chú ý tới hoàn cảnh cực kỳ xa lạ mà mình đang ở này. Nghe được lời của anh thì bất giác cảm thấy vui vẻ, xốc chăn bước xuống giường. Căn phòng không lớn, bố cục bên trong cũng rất đơn giản, chỉ có giường và tủ, cửa sổ cũng là loại cửa gỗ đơn giản nhất. Bất quá, Lãnh Tâm Nhiên biết, sinh hoạt trong quân đội vốn gian khổ, phòng như thế này, chỉ có lãnh đạo mới có thể dùng.

Tuy Thần nói không để cho cô được hưởng đãi ngộ đặc biệt, nhưng vấn đề chỗ ở chắc chắn anh sẽ không qua loa. Để một nữ sinh như cô ở giữa một đám đàn ông, cho dù là ai cũng không yên tâm. Nhưng trên thực tế Lãnh Tâm Nhiên lại không chút lo lắng về điều này. Kiếp trước mỗi khi cô ra ngoài thi hành nhiệm vụ, ăn, mặc, ở, đi lại đều là đi với đàn ông. Cô vẫn cảm thấy, chỉ cần bạn có đủ thực lực, cho dù ở trong đám đàn ông thì có sao, căn bản không có bất luận nguy hiểm nào, cũng sẽ không có người không biết sống chết dám làm gì bạn.

"Anh để Ninh Trí Viễn đi ăn rồi. Chút nữa bọn anh sẽ đi. Một tháng sau gặp lại." Dạ Mộc Thần vuốt tóc Lãnh Tâm Nhiên, trong đôi mắt màu lục mang theo vẻ bất đắc dĩ.

Từ mấy tháng trước khi cô rời khỏi mình, anh đã hoài nghi những quyết định lúc trước của mình có đúng hay không. Hiện tại, rất không dễ dàng mới mất mà lại được, nhưng lại nhìn cô đi theo con đường cũ, vậy, thật sự tốt sao? Nếu cô lại xảy ra chuyện gì thì....

Lãnh Tâm Nhiên cảm giác được thân thể người đàn ông bên cạnh trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, theo bản năng nhìn về phía anh, khi thấy đáy mắt anh ánh lên vẻ do dự thì nghi hoặc nháy mắt mấy cái: "Anh sao thế?"

Dạ Mộc Thần hoàn hồn, nhìn người trong lòng mình. Cô bây giờ, vẫn còn yếu ớt như thế, thật sự có thể yên tâm để cô đi con đường này sao?

Dạ Mộc Thần chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay, cũng không thích do dự chọn lựa giữa có và không, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn luôn trầm ổn bình tĩnh. Nhưng mà lúc này đây, đột nhiên anh có một loại xúc động, muốn mang người này rời khỏi đây, không muốn cô bước vào cái vòng luẩn quẩn kia một lần nữa.

Anh thật sự, không muốn mạo hiểm lần nữa, mạo hiểm mất đi cô. Nếu lại có chuyện ngoài ý muốn gì đó xảy ra, anh thật sự sẽ phát điên.

Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy rất kinh ngạc, cô vậy mà lại thấy người bên cạnh bất an? Bất an, loại tình cảm dao động vốn bình thường này xuất hiện trên người đàn ông này liền quá không bình thường rồi. Trong ánh mắt tối đen hiện lên vẻ khó hiểu, theo bản năng Lãnh Tâm Nhiên kéo kéo ông tay áo của người đàn ông đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình: "Tới cùng là anh sao thế?"

Rất không dễ dàng mới điều chỉnh được cảm xúc của mình, vừa cúi đầu liền nhìn thấy ánh mắt thân thiết của đối phương, Dạ Mộc Thần hơi nhếch miệng, nụ cười có chút chua xót: "Anh đang suy nghĩ không biết quyết định của mình là đúng hay sai. Anh đã hối hận một lần, ông trời cũng đã đặc biệt khai ân ban cho anh cơ hội lần này, nhưng mà, anh không biết nếu mình tiếp tục làm như thế có phạm sai lầm hay không...."

Lãnh Tâm Nhiên nghe được liền mờ mịt không hiểu, trong ấn tượng của cô người đàn ông này luôn tự tin, kiên định, sao giờ lại có bộ dạng do dự như thế?

Nhìn ra vẻ nghi hoặc của Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần cũng cười chính mình hôm nay lại không quả quyết, nhẹ nhàng sờ đầu cô, cười nói: "Được rồi, không có việc gì rồi. Coi như vừa rồi anh nổi điên đi."

Sau khi ăn cơm xong, Dạ Mộc Thần dẫn Lãnh Tâm Nhiên đi gặp người phụ trách Trần Anh. Cực kỳ hiển nhiên là Trần Anh vạn phần bất mãn với Lãnh Tâm Nhiên, lúc nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên mặt không chút thay đổi đi tới, liền thân thiết nói: "Em gái, em cần phải suy nghĩ cho rõ. Huấn luyện của chúng tôi không phải dành cho tất cả mọi người, người bình thường không chịu được đâu, nếu em có ẩn tình gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ giúp em."

Trần Anh vừa nói vừa dùng ánh mắt cảnh cáo trừng Dạ Mộc Thần, cực kỳ hiển nhiên, anh ta xem như Lãnh Tâm Nhiên bị uy hiếp ép buộc đến tham gia huấn luyện. Dù sao, một cô gái vị thành niên, giờ đang là kỳ nghỉ hè, không ở nhà làm nũng ba hưởng thụ kỳ nghỉ, sao lại chạy đến nơi này?

Hơn nữa do quan niệm chủ quan lúc trước, lúc này ấn tượng của Trần Anh dành cho Dạ Mộc Thần đã bị giáng xuống đến giá trị âm rồi. Vốn anh ta đã bất mãn khi đột nhiên tăng thêm một người đến tham gia huấn luyện, giờ nhìn thấy người tới là cái dạng ăn chơi trác táng giống anh ta dự đoán thì càng bùng nổ. Cho dù anhta biết dựa theo thân phận và khí thế của Dạ Mộc Thần, khẳng định không phú thì quý, nhưng anh ta vẫn không thể sinh ra chút thiện cảm nào với anh được.

Chính bởi vì tính tình ngay thẳng như thế, nên đến bây giờ anh ta vẫn chỉ là thiếu tá mà thôi. Tuy tuổi không lớn, nhưng anh ta đã hai lần lập công trạng hạng nhất, ba lần lập công trạng hạng nhì, thành tích như thế, sớm đủ để anh ta được thăng cấp rồi. Chỉ đáng tiếc tính tình anh ta quá ngay thẳng, vậy nên mới phải dùng thân phận thiếu tá đến huấn luyện quân đội.

"Cảm ơn." Cảm giác được người đàn ông trước mắt này đang quan tâm chính mình, tuy Lãnh Tâm Nhiên không đồng ý lời nói của anh ta, nhưng vẫn lễ phép nói lời cảm ơn. Nhưng mà, không đợi Trần Anh mở miệng, lại tiếp tục nói: "Là tôi tự muốn tham gia lần đặc huấn này, không ai bức tôi cả. Tôi nghĩ tôi có thể chịu khổ, có thể kiên trì."

Ánh mắt vừa mới sáng lên của Lãnh Tâm Nhiên liền đen lại trong nháy mắt. Nhìn cô gái nhỏ này ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, giống như búp bê vậy, trong lòng anh ta liền hừ lạnh: có thể kiên trì sao? Chẳng lẽ cô nghĩ rằng tôi và cô đang đi đến nơi dành cho tất cả mọi người, hay là cô nghĩ mình đang tham gia trại hè?

"Được, dù sao tôi cũng đã nói rồi. Rất nhanh cô sẽ phát hiện quyết định chính mình sai lầm đến chừng nào." Trần Anh khoát tay, hiển nhiên không muốn tiếp tục tán gẫu với hai kẻ cố chấp không biết trời cao đất rộng là gì này.

Dạ Mộc Thần không tức giận, chỉ lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ. Trao đổi ánh mắt dở khóc dở cười với Lãnh Tâm Nhiên, sau đó hai người rời khỏi phòng nghỉ của anh ta.

Trở lại phòng của Lãnh Tâm Nhiên, Ninh Trí Viễn đã chờ ở cửa, vừa nhìn thấy Dạ Mộc Thần đã vội vàng đi tới: "Thiếu gia."

Cậu ta còn chưa nói xong, hai người đã biết lời cậu ta muốn diễn đạt rồi.

Dưới tình huống như vậy, không ngoài một ý, đã đến giờ rời khỏi rồi.

Trước vẫn không cảm thấy gì, giờ đến lúc chia xa, đột nhiên có loại cảm xúc không nỡ khó kìm chế.

Ninh Trí Viễn biểt khẳng định hai người có chuyện phải làm, không đợi đối phương mở miệng đã mở cửa bước ra khỏi phòng. Cậu ta vốn tưởng rằng, dựa theo cảm tình của thiếu gia dành cho cô, ít nhất cũng phải đợi nửa giờ. Nhưng mà, chỉ mới hai phút, cửa liền mở, bóng dáng cao lớn quen thuộc bước ra, nhìn cậu ta, môi mỏng nâng lên: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Nói xong, liền trực tiếp đi nhanh ra ngoài.

Hồi lâu Ninh Trí Viễn vẫn cảm thấy nghi hoặc, theo bản năng nhìn về phía cánh cửa đang đóng. Mãi cho đến khi cậu ta cũng rời khỏi, cánh cửa kia vẫn không mở ra. Chẳng lẽ, cô không có chút luyến tiếc nào với thiếu gia sao?

Ninh Trí Viễn căm phẫn nghĩ. Lãnh Tâm Nhiên ngồi trên giường, theo bản năng sờ sờ cánh môi. Vừa rồi, anh lại cho mình một nụ hôn, hơn nữa còn muốn một lời hứa hẹn. Một tháng sau an toàn trở về, không để cho bản thân có chút tổn thương nào. Lúc huấn luyện tuyệt đối không thể lấy an toàn của mình ra để mạo hiểm, tình nguyện bỏ cuộc cũng không được để bán thân vướng vào nguy hiểm.

Tuy Lãnh Tâm Nhiên biết mỗi khi mình gặp chuyện đều chọn tiếp tục kiên trì, nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh lục kia, cô vẫn chọn nói dối thiện ý. Thậm chí cô còn có ảo giác, người đàn ông này, kỳ thật cũng biết cách nghĩ chân thật của cô, chỉ là tự lừa gạt bản thân, mới có thể rời đi an tâm như thế. Nằm trên giường, cả đầu đều hiện lên ánh mắt màu lục kia, đôi mi thanh tú hơi nheo lại, vừa mới chia xa, đã bắt đầu thấy nhớ rồi.

Phiền não bước từ trên giuờng xuống, tư tình nam nữa, quả nhiên là làm hỏng việc mà! Nhưng mà, cho dù phiền muộn thế nào, lý trí vẫn còn, cô biết, chuyện quan trọng nhất lúc này, chính là nghỉ ngơi. Tuy thân thể cô hiện tại đã trải qua một tháng tập thể hình, nhưng vẫn còn chưa đủ. Tôn Hồng lợi hại hơn người bình thường ở chỗ có xuất thân từ bộ đội đặc chủng, nhưng chỉ có một người. Mà bắt đầu từ mai, cô phải đối mặt, chính là một đám người giống Tôn Hồng. Một Tôn Hồng, cô còn có thể giải quyết, nhưng một đám Tôn Hồng mà nói, cô nhất định phải tiếp tục cố gắng, trở nên mạnh mẽ trở nên mạnh mẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ!

Lăn lộn trên giường chừng một giờ, rốt cuộc Lãnh Tâm Nhiên cũng điều tỉnh được tâm tình an tâm nhắm mắt ngủ.

Năm giờ sáng, cô liền nghe thấy một tiếng còi chói tai. Mà bên ngoài, cũng trở nên ồn ào. Trước kia cô từng sinh hoạt trong quân đội một khoảng thời gian, tự nhiên biết đó là còi báo rời giường. Không chút do dự, liền trực tiếp xuống giường dùng tốc độ cực nhanh khoác bộ quân phục vừa nhận hôm qua lên người.

Điều quan trọng nhất trong quân đội là kỷ luật và hiệu suất. Thời gian rời giường, là ba phút. Sau ba phút, sếp sẽ xuất hiện, sau đó những người tới trễ sẽ phải chịu trừng phạt.

Lúc Trần Anh xuất hiện, là lúc vang lên tiếng còi báo hiệu hết ba phút.

Nhìn một đám cấp dưới tư thế oai hùng hiên ngang trước mặt, trên khuôn mặt nghiêm túc của Trần Anh cũng lộ ra vẻ tự đắc. Đây mới là quân nhân chân chính! Những kẻ chỉ biết hưởng thụ tuyệt đối không làm được. Rời giường buổi sáng, là bài học đầu tiên anh ta định dạy dỗ cô gái tên Lãnh Tâm Nhiên kia.

"Điểm số!"

Quát lớn một tiếng. Sau đó đội trưởng bước ra, chỉ huy cấp dưới điểm số.

"Báo cáo, tổng cộng 135 người, toàn bộ đủ!"

Nghe con số đó, trên mặt Trần Anh lộ ra một tia đắc ý. Nhưng rất nhanh, ý cười kia liền cứng lại, 35? Anh ta nhớ rõ, những người tham gia huấn luyện lần này dưới ta anh ta rõ ràng là 134 người, sao có thể có 135 người? Xuất hiện thêm một người là xảy ra chuyện gì?"

"Sao lại có thêm một người?"

Trần Anh lớn tiếng chất vấn.

Tổ trưởng là một người trẻ tuổi khoảng hai mươi mấy, lúc nghe Trần Anh chất vấn liền cao giọng nói: "Báo cáo, trung đội tổng cộng có 134 người, thêm một người hôm nay mới gia nhập, tổng cộng 135 người."

Trần Anh lộ ra vẻ mặt chấn kinh như bị sét đánh. Nhìn theo ánh mắt của tổ trưởng, anh ta nhìn thấy trong đám đàn ông cao lớn, có một bóng dáng đặc biệt nhỏ xinh. Trang phục trên người rất chỉnh tề, toàn thân mặt quân trang, mang theo mũ, giống những người bên cạnh, đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, tư thế chuẩn mực khiến anh ta hoài nghi mình đang nằm mơ.

Sao có thể? Sao cô có thể xuất hiện ở trong này?

Chuyện dậy sớm này, nghe qua đơn giản, nhưng nếu muốn tự làm thì tuyệt đối không dễ dàng. Lúc huấn luyện tân binh, trong vòng một tuần, người có thể làm được không vượt quá một nửa. Nhưng mà lúc này, cô gái mới tới hôm qua, còn say xe mê mang cả một ngày sao có thể làm được? Bất quá rất nhanh, anh ta đã tìm được một đáp án tốt. Có lẽ, hôm qua bị người đàn ông kia uy hiếp, khẳng định trước đó anh ta tìm hiểu bảng giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi trong quân đội, uy hiếp cô gái nhỏ này nghe theo!

Thương thay cho Dạ Mộc Thần, cứ như vậy vô duyên vô với bị Trần Anh đổ oan.

"Lãnh Tâm Nhiên, bước ra khỏi hàng!"

Nếu đối phương đã đến đây, vậy là muốn tiếp tục huấn luyện. Tuy rất không vui khi có một người như vậy tồn tại, nhưng dù sao cũng là một nữ sinh, Trần Anh vẫn sẽ cố gắng chiếu cố cho cô.

Nhìn bóng dáng kia khi nghe khẩu lệnh của mình liền dùng động tác thuần thục bước ra khỏi hàng đi tới đứng nghiêm báo cáo, Trần Anh lại chấn kinh lần nữa. Biểu hiện như vậy, tuyệt đối không phải là một người mới có thể làm được. Dù sau, mỗi bước đi mỗi hành động tuân theo quy tắc, đối với một tân thủ mà nói, không thể biết quá nhiều về chức nghiệp này. Chẳng lẽ, thật sự anh ta nhìn lầm người rồi sao?

"Được rồi, tôi giới thiệu cho mọi người một người mới. Vị này là đồng chí Lãnh Tâm Nhiên, một tháng tới, cô ấy sẽ tham gia huấn luyện chung với chúng ta. Bình thường mọi người nên chiếu cố đến cô nhiều hơn."

Đã đến đây rồi, kỳ thật Trần Anh cũng không cần phải nói những lời này. Chỉ là, anh ta thật sự không đành lòng nhìn một cô gái yêu điệu tới đây chịu khổ. Đàn ông tham qua quân ngũ đều là những người vô cùng khí phách, cho nên, anh ta lại càng không muốn để cho một cô gái vị thành niên đi chịu khổ theo bọn họ. Khuyên cũng đã khuyên, chuyện anh ta có thể làm chỉ là trước khi cô bỏ cuộc cô gắng để cô thoải mái đi.

Cảm giác được sự quan tâm của Trần Anh, Lãnh Tâm Nhiên sâu xa nhìn anh ta một cái, ghi nhớ những người quan tâm mình trong lòng, sau đó xoay người đối mặt với những binh lính khác, lớn tiếng tự giới thiệu bản thân. Lúc nghe thấy giọng nói mềm mại kia, những người đàn ông kiên cường không sợ khổ không sợ đổ máu này, đều theo bản năng phát ra tiếng thét kinh hãi: Con gái?

/258

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status