"Tay nghề của chú Mạnh rất giỏi, tiệm mì thịt bò nhà bọn họ, vô cùng nổi tiếng ở đây."
Giữa không khí trầm mặc, Dung Thiếu Tuyệt chủ động mở miệng phá vỡ sự lúng túng.
Mặt của Lãnh Tâm Nhiên vẫn không biểu cảm, nhưng điều khiến cho Dung Thiếu Tuyệt thở phào nhẹ nhõm chính là, trên mặt của cô, cũng khkông có bất kỳ biểu hiện chán ghét nào.
"Nữ vương, cậu xem lần này thành tích của bọn mình cao lên không ít nha. Có phải nên ăn mừng hay không?"
Triệu Nghị lại lấy máy tính ra, chỉ vào bảng thống kê nói.
"Điểm trung bình còn chưa tới ba mươi điểm, chẳng lẽ điểm này là mục tiêu của cậu?"
Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng mở miệng. Từ khi bước vào tiệm này, cô vẫn không nói gì, khiến cho người ta nhìn không ra ý nghĩ của cô.
Triệu Nghị nghẹn họng, lấy lòng cười cười: "Không phải là mình quá phấn khích hay sao? Cậu xem, điểm ngữ văn của mình được tới năm mươi điểm, còn có tổng điểm khoa học xã hội của mình cũng tăng tới hơn một trăm điểm. Đây tuyệt đối là điểm số kỷ lục nha. Thật không dễ dàng, đúng là kỳ tích mà."
Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng liếc cậu ta một cái, khiến cho ý tưởng dương dương tự đắc của Triệu Nghị chết trong nháy mắt.
"Cậu không có lời gì muốn nói sao?"
Nhìn vẻ mặt phức tạp của người đối diện, Lãnh Tâm Nhiên mở miệng.
Cô thấy, quan hệ giữa anh ta và chủ tiệm này rất tốt, hơn nữa anh ta lại ít khi dẫn người đến nơi này, nếu không, ông chủ cũng sẽ không bày ra bộ mặt kỳ quái giống như gặp quỷ vậy. Ở trong lòng anh ta, nơi này là một nơi rất đặc biệt. Như vậy, anh ta muốn cho mình biết một chút gì đó.
Dung Thiếu Tuyệt cứng người, ngay cả nụ cười trên mặt Triệu Nghị cũng biến mất theo. Hồi lâu sau, mới phát ra thanh âm: "Cậu có thành kiến gì với côn đồ không?"
"Không có tiền đồ."
Vẻ mặt Dung Thiếu Tuyệt ảm đạm thêm mấy phần, giống như là bị đả kích.
"Vậy............Đối với hắc đạo thì sao?"
Thật ra thì, trong lòng anh đã tuyệt vọng. Quả nhiên, người bình thường rất ghét những người thuộc giới hắc đạo. Vậy mà, anh không biết, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, côn đồ hoàn toàn khác với hắc đạo. Côn đồ là những kẻ làm xằng làm bậy, còn những người thuộc hắc đạo, là dựa vào thực lực của mình để nói chuyện, dựa vào cố gắng của chính mình để kiếm sống.
"Hắc đạo sao?"
Lãnh Tâm Nhiên đã đoán được ít nhiều lời Dung Thiếu Tuyệt muốn nói. Chắc là muốn nói ra thân phận của mình. Cảm giác được sự khẩn trương của hai người, trong lòng cô âm thầm cười một tiếng, cố ý kéo dài thanh âm làm ra bộ dáng trầm tư.
"Đó là một............nói như thế nào đây............ "
Lòng bàn tay của Dung Thiếu Tuyệt có chút mồ hôi lạnh, Triệu Nghị len lén nuốt một ngụm nước bọt.
"Là một nơi khiến cho người ta say mê, ân nghĩa với thù hận được giải quyết rất sảng khoái, là thế giới dùng thực lực để nói chuyện."
Nghe được một câu hoàn toàn khác với dự đoán, Dung Thiếu Tuyệt lộ ra vẻ mặt ngốc trệ, nhìn chằm chằm cô thật lâu, giống như nghe được điều không thể tưởng tượng nổi.
Không đành lòng tiếp tục trêu bọn họ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên mới tiếp tục nói: "Tôi không có bất kỳ bài xích nào đối với hắc đạo hết, hơn nữa, ngược lại, tôi rất thích thể giới này, thích cuộc sống ở đó. Mặc dù trong mắt người ngoài, đây là một thế giới máu tanh hỗn loạn. Nhưng mà, hắc đạo thật ra cũng có quy tắc của riêng mình, chẳng qua là khác với thế giới bình thường, là một nơi dùng thực lực để nói chuyện, kẻ mạnh làm vua của thế giới."
"Cậu............ "
Dung Thiếu Tuyệt không nghĩ được mình lại có thể nghe những lời khiến cho người khác hoảng sợ đến thế. Anh sống mười tám năm, người xung quanh căn bản đều vô cùng ghê tởm hắc đạo. Nhưng người này khác, giống như là, cô thật thích cái thế giới này.
"Dường như cậu rất rành hắc đạo."
Vấn đề này, là nghi vấn của anh từ trước đến giờ. Đột nhiên anh rất muốn biết, cô gái này, rốt cuộc có thân phận gì. Một học sinh bình thường, tại sao lại có thân thủ ác liệt như vậy? Nhưng mà, căn cứ vào tài liệu của Triệu Nghị, cô thật ra chỉ là một người bình thường, thậm chí trước đây không lâu, còn là một người vô cùng háo sắc thấy nam sinh là muốn sáp tới.
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên không phủ nhận. Quả thật cô rất rành về thế giới này, bất quá đó là thân phận Huyết sư, mà không phải là học sinh lớp mười hai bình thường Lãnh Tâm Nhiên.
"Không trách được."
Dung Thiếu Tuyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, bất an lúc trước, dường như lập tức tan biến, đôi lông mày nhíu chặt của anh cuối cùng cũng dãn ra.
"Nhưng cậu nói côn đồ là những kẻ không có tiền đồ, còn nói thích hắc đạo, không phải là rất mâu thuẫn sao?"
Mặc dù là anh em với Dung Thiếu Tuyệt, nhưng Triệu Nghị không phải người trong hắc đạo, đối với cái thế giới này, cũng rất xa lạ. Chỉ vởi vì cậu quen Dung Thiếu Tuyệt, cho nên mới không bài xích thế giới này giống như người bình thường.
Lãnh Tâm Nhiên cười, cô biết, rất nhiều người cũng cảm thấy côn đồ đại diện cho hắc đạo. Nhưng thực ra, đó là những kẻ vô cùng ngây thơ ếch ngồi đáy giếng. Hắc đạo không hề đơn giản như vậy, các phần tử trong đó rất phức tạp, cũng giống như bạch đạo, nó là một thế giới đầy đủ. Loại côn đồ này, không được phép tồn tại trong hắc đạo, thậm chí căn bản còn không có tư cách được xếp chung với hắc đạo.
"Côn đồ, không phải là hắc đạo. Nó chỉ là một loại tồn tại bất hợp pháp, hắc đạo, phức tạp hơn so với cậu nghĩ nhiều. Thu phí bảo hộ, lường gạt vơ vét tài sản gì đó, đều là những việc bất hợp pháp, là những việc một người thuộc hắc đạo chân chính xem thường. Rất nhiều người không biết hắc đạo rốt cuộc là cái gì, luôn cảm thấy những kẻ phạm tội làm chuyện xấu xa là người trong hắc đạo, hắc đạo đại biểu cho tội phạm. Đây là hiểu biết của loại người cực kỳ ngu ngốc."
Triệu Nghị bên cạnh len lén đỏ mặt.
Nhưng Dung Thiếu Tuyệt không phát hiện, anh nghe rất nghiêm túc. Đây là một khái niệm hoàn toàn khác với những gì anh biết, anh biết hiện, những thứ mình biết trước kia, thật sự là quá ít so với toàn bộ mọi thứ. Từ trước tới giờ không ai giải thích cho anh nghe hắc đạo là gì, giải thích côn đồ và hắc đạo khác nhau thế nào, đây là một khái niệm hoàn toàn mới, lời giải thích khiến cho tim anh đập thình thịch.
"Một quốc gia, nếu muốn phát triển, không chỉ xây dựng mặt nổi, là bạch đạo. Luật pháp, các tổ chức, cảnh sát, công ty, cán bộ, những thứ này, đều thuộc bạch đạo, có thể tồn tại quan minh chính đại. Trừ những thứ này, muốn phát triển nhanh chóng, còn cần hắc đạo. Rất nhiều thứ không thể dùng phương pháp quang minh chính đại để giải quyết, đều được giải quyết thông qua con đường tắt này. Hắc đạo cũng không bị quốc gia bài xích không cho phép, mà hoàn toàn ngược lại, sự phát triển của quốc gia không thể tách rời với hắc đạo. Bất quá, đó không phải là những thứ côn đồ không ra gì này, mà là hắc đạo chân chính, ý nghĩa chân chính tượng trưng cho thế giới hắc đạo. Đặc công, nghiên cứu khoa học, cơ quan tình báo, quốc gia nếu muốn phát triển đều cần tới những thứ này. Mà cái này, không tồn tại ở mặt nổi, mà thuộc về hắc đạo. Người bình thường thì cảm thấy, một quốc gia nếu muốn phát triển phải dựa vào kinh tế, dựa vào thực lực tổng hợp. Trên thực tế, sự phát triển của một quốc gia, đều cần tới hắc đạo. Nếu cậu nắm trong tay giới hắc đạo của một quốc gia, như vậy, cậu đã nắm một nửa quốc gia trong tay. Biết điều này có nghĩa là gì không?"
Lãnh Tâm Nhiên ngừng giải thích, dùng một ánh mắt mê hoặc nhìn hai nam sinh nhỏ trước mặt.
Dung Thiếu Tuyệt có chút không chắn chắn nói: "Vậy thì chứng tỏ người đó có thể một tay che trời, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng phải nể mặt anh ta."
"Ha ha ha ha ha!"
Lãnh Tâm Nhiên cười lớn. Đây là lần đầu tiên cô cười trước mặt anh như vậy, cởi mở, phóng khoáng, hoàn toàn khác với Lãnh Tâm Nhiên thường ngày. Cô như vậy, làm cho tim người khác đập càng nhanh. Mà Dung Thiếu Tuyệt, cũng bị hấp dẫn, một mặt lại không yên lòng không biết quan niệm của mình có gì không đúng, lại khiến cô cười đến như vậy.
"Nắm trong tay nửa quốc gia, quốc gia này, cũng không phải chỉ là quốc gia của mình chúng ta. Hắc đạo không phải dùng để khoe khoang, bất kể như thế nào, sự tồn tại của nó, cũng giống như bạch đạo, đều là vì sự phát triển của quốc gia. Chỉ khác ở chỗ nó đại diện cho một loại thế lực, một loại thế lực hoàn toàn khác với quan niệm truyền thống của người bình thường. Khống chế hắc đạo của một quốc gia, chính là khống chế nửa quốc gia. Tiếp đó, không phải là hưởng thụ, khôgn phải là quyần cao chức trọng một tay che trời, mà là............ "
"Có thể lợi dụng thế lực này để khiến quốc gia khác thần phục, để cho quốc gia của mình trở thành bá vương chân chính!"
Một câu nói như vậy, nhìn thì đơn giản, nhưng lại hàm chứa sức mạnh khôn cùng.
Cả người Dung Thiếu Tuyệt chấn động, vẻ mặt lạnh như băng cũng không còn, giống như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Lãnh Tâm Nhiên trước mặt, nói không nên lời. Ngay cả Triệu Nghị, cũng biệt hàm nghĩa trong câu nói này dọa cho hoảng sợ, tất cả chuyện này, đều vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ, hoàn toàn khác xa với những lý lẽ mà họ biết cho đến nay.
Giữa không khí trầm mặc, Dung Thiếu Tuyệt chủ động mở miệng phá vỡ sự lúng túng.
Mặt của Lãnh Tâm Nhiên vẫn không biểu cảm, nhưng điều khiến cho Dung Thiếu Tuyệt thở phào nhẹ nhõm chính là, trên mặt của cô, cũng khkông có bất kỳ biểu hiện chán ghét nào.
"Nữ vương, cậu xem lần này thành tích của bọn mình cao lên không ít nha. Có phải nên ăn mừng hay không?"
Triệu Nghị lại lấy máy tính ra, chỉ vào bảng thống kê nói.
"Điểm trung bình còn chưa tới ba mươi điểm, chẳng lẽ điểm này là mục tiêu của cậu?"
Cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên cũng mở miệng. Từ khi bước vào tiệm này, cô vẫn không nói gì, khiến cho người ta nhìn không ra ý nghĩ của cô.
Triệu Nghị nghẹn họng, lấy lòng cười cười: "Không phải là mình quá phấn khích hay sao? Cậu xem, điểm ngữ văn của mình được tới năm mươi điểm, còn có tổng điểm khoa học xã hội của mình cũng tăng tới hơn một trăm điểm. Đây tuyệt đối là điểm số kỷ lục nha. Thật không dễ dàng, đúng là kỳ tích mà."
Lãnh Tâm Nhiên lạnh lùng liếc cậu ta một cái, khiến cho ý tưởng dương dương tự đắc của Triệu Nghị chết trong nháy mắt.
"Cậu không có lời gì muốn nói sao?"
Nhìn vẻ mặt phức tạp của người đối diện, Lãnh Tâm Nhiên mở miệng.
Cô thấy, quan hệ giữa anh ta và chủ tiệm này rất tốt, hơn nữa anh ta lại ít khi dẫn người đến nơi này, nếu không, ông chủ cũng sẽ không bày ra bộ mặt kỳ quái giống như gặp quỷ vậy. Ở trong lòng anh ta, nơi này là một nơi rất đặc biệt. Như vậy, anh ta muốn cho mình biết một chút gì đó.
Dung Thiếu Tuyệt cứng người, ngay cả nụ cười trên mặt Triệu Nghị cũng biến mất theo. Hồi lâu sau, mới phát ra thanh âm: "Cậu có thành kiến gì với côn đồ không?"
"Không có tiền đồ."
Vẻ mặt Dung Thiếu Tuyệt ảm đạm thêm mấy phần, giống như là bị đả kích.
"Vậy............Đối với hắc đạo thì sao?"
Thật ra thì, trong lòng anh đã tuyệt vọng. Quả nhiên, người bình thường rất ghét những người thuộc giới hắc đạo. Vậy mà, anh không biết, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên, côn đồ hoàn toàn khác với hắc đạo. Côn đồ là những kẻ làm xằng làm bậy, còn những người thuộc hắc đạo, là dựa vào thực lực của mình để nói chuyện, dựa vào cố gắng của chính mình để kiếm sống.
"Hắc đạo sao?"
Lãnh Tâm Nhiên đã đoán được ít nhiều lời Dung Thiếu Tuyệt muốn nói. Chắc là muốn nói ra thân phận của mình. Cảm giác được sự khẩn trương của hai người, trong lòng cô âm thầm cười một tiếng, cố ý kéo dài thanh âm làm ra bộ dáng trầm tư.
"Đó là một............nói như thế nào đây............ "
Lòng bàn tay của Dung Thiếu Tuyệt có chút mồ hôi lạnh, Triệu Nghị len lén nuốt một ngụm nước bọt.
"Là một nơi khiến cho người ta say mê, ân nghĩa với thù hận được giải quyết rất sảng khoái, là thế giới dùng thực lực để nói chuyện."
Nghe được một câu hoàn toàn khác với dự đoán, Dung Thiếu Tuyệt lộ ra vẻ mặt ngốc trệ, nhìn chằm chằm cô thật lâu, giống như nghe được điều không thể tưởng tượng nổi.
Không đành lòng tiếp tục trêu bọn họ như vậy, Lãnh Tâm Nhiên mới tiếp tục nói: "Tôi không có bất kỳ bài xích nào đối với hắc đạo hết, hơn nữa, ngược lại, tôi rất thích thể giới này, thích cuộc sống ở đó. Mặc dù trong mắt người ngoài, đây là một thế giới máu tanh hỗn loạn. Nhưng mà, hắc đạo thật ra cũng có quy tắc của riêng mình, chẳng qua là khác với thế giới bình thường, là một nơi dùng thực lực để nói chuyện, kẻ mạnh làm vua của thế giới."
"Cậu............ "
Dung Thiếu Tuyệt không nghĩ được mình lại có thể nghe những lời khiến cho người khác hoảng sợ đến thế. Anh sống mười tám năm, người xung quanh căn bản đều vô cùng ghê tởm hắc đạo. Nhưng người này khác, giống như là, cô thật thích cái thế giới này.
"Dường như cậu rất rành hắc đạo."
Vấn đề này, là nghi vấn của anh từ trước đến giờ. Đột nhiên anh rất muốn biết, cô gái này, rốt cuộc có thân phận gì. Một học sinh bình thường, tại sao lại có thân thủ ác liệt như vậy? Nhưng mà, căn cứ vào tài liệu của Triệu Nghị, cô thật ra chỉ là một người bình thường, thậm chí trước đây không lâu, còn là một người vô cùng háo sắc thấy nam sinh là muốn sáp tới.
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên không phủ nhận. Quả thật cô rất rành về thế giới này, bất quá đó là thân phận Huyết sư, mà không phải là học sinh lớp mười hai bình thường Lãnh Tâm Nhiên.
"Không trách được."
Dung Thiếu Tuyệt nhỏ giọng lẩm bẩm, bất an lúc trước, dường như lập tức tan biến, đôi lông mày nhíu chặt của anh cuối cùng cũng dãn ra.
"Nhưng cậu nói côn đồ là những kẻ không có tiền đồ, còn nói thích hắc đạo, không phải là rất mâu thuẫn sao?"
Mặc dù là anh em với Dung Thiếu Tuyệt, nhưng Triệu Nghị không phải người trong hắc đạo, đối với cái thế giới này, cũng rất xa lạ. Chỉ vởi vì cậu quen Dung Thiếu Tuyệt, cho nên mới không bài xích thế giới này giống như người bình thường.
Lãnh Tâm Nhiên cười, cô biết, rất nhiều người cũng cảm thấy côn đồ đại diện cho hắc đạo. Nhưng thực ra, đó là những kẻ vô cùng ngây thơ ếch ngồi đáy giếng. Hắc đạo không hề đơn giản như vậy, các phần tử trong đó rất phức tạp, cũng giống như bạch đạo, nó là một thế giới đầy đủ. Loại côn đồ này, không được phép tồn tại trong hắc đạo, thậm chí căn bản còn không có tư cách được xếp chung với hắc đạo.
"Côn đồ, không phải là hắc đạo. Nó chỉ là một loại tồn tại bất hợp pháp, hắc đạo, phức tạp hơn so với cậu nghĩ nhiều. Thu phí bảo hộ, lường gạt vơ vét tài sản gì đó, đều là những việc bất hợp pháp, là những việc một người thuộc hắc đạo chân chính xem thường. Rất nhiều người không biết hắc đạo rốt cuộc là cái gì, luôn cảm thấy những kẻ phạm tội làm chuyện xấu xa là người trong hắc đạo, hắc đạo đại biểu cho tội phạm. Đây là hiểu biết của loại người cực kỳ ngu ngốc."
Triệu Nghị bên cạnh len lén đỏ mặt.
Nhưng Dung Thiếu Tuyệt không phát hiện, anh nghe rất nghiêm túc. Đây là một khái niệm hoàn toàn khác với những gì anh biết, anh biết hiện, những thứ mình biết trước kia, thật sự là quá ít so với toàn bộ mọi thứ. Từ trước tới giờ không ai giải thích cho anh nghe hắc đạo là gì, giải thích côn đồ và hắc đạo khác nhau thế nào, đây là một khái niệm hoàn toàn mới, lời giải thích khiến cho tim anh đập thình thịch.
"Một quốc gia, nếu muốn phát triển, không chỉ xây dựng mặt nổi, là bạch đạo. Luật pháp, các tổ chức, cảnh sát, công ty, cán bộ, những thứ này, đều thuộc bạch đạo, có thể tồn tại quan minh chính đại. Trừ những thứ này, muốn phát triển nhanh chóng, còn cần hắc đạo. Rất nhiều thứ không thể dùng phương pháp quang minh chính đại để giải quyết, đều được giải quyết thông qua con đường tắt này. Hắc đạo cũng không bị quốc gia bài xích không cho phép, mà hoàn toàn ngược lại, sự phát triển của quốc gia không thể tách rời với hắc đạo. Bất quá, đó không phải là những thứ côn đồ không ra gì này, mà là hắc đạo chân chính, ý nghĩa chân chính tượng trưng cho thế giới hắc đạo. Đặc công, nghiên cứu khoa học, cơ quan tình báo, quốc gia nếu muốn phát triển đều cần tới những thứ này. Mà cái này, không tồn tại ở mặt nổi, mà thuộc về hắc đạo. Người bình thường thì cảm thấy, một quốc gia nếu muốn phát triển phải dựa vào kinh tế, dựa vào thực lực tổng hợp. Trên thực tế, sự phát triển của một quốc gia, đều cần tới hắc đạo. Nếu cậu nắm trong tay giới hắc đạo của một quốc gia, như vậy, cậu đã nắm một nửa quốc gia trong tay. Biết điều này có nghĩa là gì không?"
Lãnh Tâm Nhiên ngừng giải thích, dùng một ánh mắt mê hoặc nhìn hai nam sinh nhỏ trước mặt.
Dung Thiếu Tuyệt có chút không chắn chắn nói: "Vậy thì chứng tỏ người đó có thể một tay che trời, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng phải nể mặt anh ta."
"Ha ha ha ha ha!"
Lãnh Tâm Nhiên cười lớn. Đây là lần đầu tiên cô cười trước mặt anh như vậy, cởi mở, phóng khoáng, hoàn toàn khác với Lãnh Tâm Nhiên thường ngày. Cô như vậy, làm cho tim người khác đập càng nhanh. Mà Dung Thiếu Tuyệt, cũng bị hấp dẫn, một mặt lại không yên lòng không biết quan niệm của mình có gì không đúng, lại khiến cô cười đến như vậy.
"Nắm trong tay nửa quốc gia, quốc gia này, cũng không phải chỉ là quốc gia của mình chúng ta. Hắc đạo không phải dùng để khoe khoang, bất kể như thế nào, sự tồn tại của nó, cũng giống như bạch đạo, đều là vì sự phát triển của quốc gia. Chỉ khác ở chỗ nó đại diện cho một loại thế lực, một loại thế lực hoàn toàn khác với quan niệm truyền thống của người bình thường. Khống chế hắc đạo của một quốc gia, chính là khống chế nửa quốc gia. Tiếp đó, không phải là hưởng thụ, khôgn phải là quyần cao chức trọng một tay che trời, mà là............ "
"Có thể lợi dụng thế lực này để khiến quốc gia khác thần phục, để cho quốc gia của mình trở thành bá vương chân chính!"
Một câu nói như vậy, nhìn thì đơn giản, nhưng lại hàm chứa sức mạnh khôn cùng.
Cả người Dung Thiếu Tuyệt chấn động, vẻ mặt lạnh như băng cũng không còn, giống như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Lãnh Tâm Nhiên trước mặt, nói không nên lời. Ngay cả Triệu Nghị, cũng biệt hàm nghĩa trong câu nói này dọa cho hoảng sợ, tất cả chuyện này, đều vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ, hoàn toàn khác xa với những lý lẽ mà họ biết cho đến nay.
/258
|