Lãnh Tâm Nhiên cực kỳ chán ghét đứa con gái luôn làm ra vẻ này, không muốn vì loại bỏ đi này mà làm hỏng tâm tình. Cũng lười quan tâm những thứ này, trực tiếp xoay người rời đi. Triệu Nghị theo sát phía sau, Lăng Vũ cũng không thèm chào hỏi những bạn học khác đuổi theo. Vừa chạy còn vừa kêu: "Sư phụ, sư phụ, chờ mình một chút."
Bộ dáng chân chó này, khiến cho những người chưa nhìn thấy qua bộ dáng này của Lăng thiếu kinh ngạc một phen, nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
"Anh, nam sinh đẹp hơn cả nữ sinh vừa rồi là ai? Thật đáng ghét!"
Bắc Âu Hân kéo tay anh trai làm nũng.
"Không biết."
Tâm tình Bắc Âu Hàn phức tạp thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, lắc đầu bỏ đi. Hắn phát hiện, càng thấy người kia, tâm tình lại càng phức tạp. Trong lòng giống như một con thú, khiến cho bản thân càng ngày càng trở nên kỳ quái. Một mặt oán giận người nọ kiêu ngạo phách lối, một mặt lại bị tính cách đó của cô hấp dẫn, loại tâm tình phức tạp xa lạ này, rốt cuộc cũng khiến cho thiên kiêu chi tử Bắc Âu Hàn trở nên phiền não.
"Sư phụ, sư phụ, cậu chờ mình một chút, người ta theo không kịp."
Bên này Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị bước đi thật nhanh, phía sau có một người không ngừng làm nũng giả bộ đáng thương bám theo.
Khóe miệng của Triệu Nghị cũng co quắp muốn chết lặng, cậu thề, tuyệt đối không phải cậu cố ý. Chẳng qua là vừa nhìn thấy nam sinh này mới vừa rồi bày ra bộ dạng vô cùng kiêu ngạo trước mặt Bắc Âu Hân giờ lại bày qua vẻ mặt chân chó với nữ vương, tương phản mãnh liệt như thế khiến cho cậu tiêu hóa không kịp.
"A............ "
Chỉ nghe được "ầm" một tiếng, phía sau liền truyền đến tiếng thét thê thàm chói tai của người nào đó.
Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục bước đi, nhưng Triệu Nghị lại có chút do dự. Cậu phát hiện, tên nhóc kia rất biết đùa. Cậu thấy, chỉ cần chống đối Bắc Âu Hân thì đều là đồng mình, nếu là đồng minh, thì nên quan tâm đến nhau một chút.
"Nữ vương, chúng ta chờ cậu ta một chút đi."
Lãnh Tâm Nhiên không nói chuyện, nhưng bước chân lại ngừng lại. Lăng Vũ vốn đang nằm trên mặt đấy giả bộ đáng thương nhìn thấy thế, lập tức nhanh nhẹn xông tới, lấy lòng Lãnh Tâm Nhiên: "Sư phụ, sư phụ, cậu thu nhận mình đi."
Triệu Nghị không phúc hậu cười cười, với vì cậu liên tưởng đến một câu nói lưu truyền trên mạng mấy năm trước —— Sư thái, ngươi đi theo lão nạp đi!
Nhưng mà, cậu rất tò mò, thằng nhóc xinh đẹp vẫn luôn đuổi theo nữ vương gọi sư phụ, cậu ta muốn nữ vương dạy cho cậu ta cái gì? Đánh nhau? Học tập. Hay là còn có gì đó mà mậu không biết rõ.
"Cậu muốn bái sư học cái gì?"
Mặc dù Lăng Vũ không muốn nói chuyện với nam sinh bình thường này, nhưng nhìn quan hệ có vẻ rất tốt của cậu ta và sư phụ tương lại, vẫn rất nể tình trả lời: "Chơi bóng rổ."
"Hả!"
Triệu Nghị cả kinh đến nỗi cằm sắp rớt. Nháy mắt quay đầu lại, quan sát vóc dánh nhỏ bé của nữ vương từ trên xuống dưới, sau đó có chút do dự mở miệng: "Tôi nghĩ, cậu không có nhận lầm người đúng không?"
"Tuyệt đối không, chính là sư phụ, tôi nhớ rất rõ ràng. Lần trước lúc chúng tôi thi đấu đường phố với ba tên côn đồ, chính sư phụ đã "mỹ nữ cứu anh hùng" ra sân giúp chúng tôi giành được thắng lợi." Chẳng qua đáng tiếc sư phụ đi quá nhanh, không đợi tôi nói chuyện bái sư đã đi rồi, tôi đã tìm rất lâu rồi, không nghĩ đến hôm nay lại được gặp sư phụ ở trường thi, đó là duyên phận nha."
Vừa nghĩ đến động tác xinh đẹp bức người của sư phụ lúc ấy, ánh mắt lấp lánh nước của Lăng Vũ liền sáng lên, tràn dầy hy vọng và sùng kính.
"Không thể nào............ "
Triệu Nghị vẫn chưa tin.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng: "Một lần một, cậu để lại số điện thoại cho tôi. Gần đây bận rất nhiều việc không rãnh, chờ có thời gian tôi sẽ liên lạc với cậu."
Khuôn mặt Lăng Vũ hưng phấn đến đỏ bừng, trực tiếp nhào qua muốn nắm lấy quần áo của Lãnh Tâm Nhiên, miệng không ngừng nói: "Có thật không có thật không? Sự phụ, người bằng lòng thu nhận ta."
Đáng tiếc, không đợi cậu đến gần, Lãnh Tâm Nhiên đã xoay người một cái khiến cho đối phương hoa lệ nhào xuống mặt đất. Triệu Nghị lại buồn cười lần nữa, trước mắt không có mấu người có thể chiếm được tiện nghi của nữ vương đâu, đều sẽ bị giày vò mà thôi.
"Sư phụ cậu thật mạnh mẽ, thật tàn nhẫn............ "
Hai hàng lệ của Lăng Vũ chảy dài như sợi mì.
Đáng tiếc Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ cậu ta, đi thẳng. Còn Triệu Nghị thì bước tới lấy số điện thoại của cậu ta, thuận tiện hỏi chuyện mình đang tò mò: "Nữ vương biết chơi bóng rổ thật sao?"
"Nữ vương?" Lăng Vũ lần nữa khôi phục dáng vẻ bất cần đời, chỉ là dáng vẻ kiêu ngạo pha lẫn vẻ hài hước đó càng khiến cho Triệu Nghị cảm thấy buồn cười.
"Chúng tôi gọi cậu ấy như thế. Tên của cậu ấy là Lãnh Tâm Nhiên." Triệu Nghị giải thích.
"Sư phụ chơi bóng rổ rất giỏi, ít nhất là giỏi hơn tôi. Tôi tên là Lăng Vũ. Sau này xin giúp đỡ." Lăng Vũ vẫn rất cho Triệu Nghị mặt mũi.
Lúc nghe được tên cậu ta Triệu Nghị lại không nhìn được trực tiếp phun: "Cậu tên là Lăng Vũ? Người đoạt cúp League MVP cấp trung học Lăng Vũ?"
Làm sao có thể............Triệu Nghị có chút lảo đảo trong gió.
"Nam tử hán không nhắc lại quá khứ. Dù sao sau khi nhìn thấy bản lãnh của sư phụ, tôi mới biết mình còn rất yếu. Được rồi, tôi đi trước, lần sau gặp lại. Đúng rồi, cậu tên là gì?" Lăng Vũ khoát tay chuẩn bị đi, sau đó đột nhiên nhớ đến còn chưa biết tên người có quan hệ rất thân với sư phụ này.
"Tôi tên là Triệu Nghị. Lăng thiếu, rất hân hạnh được biết cậu." Triệu Nghị cười híp mắt nói.
"Được rồi, tôi nhớ rồi, lần sau gặp lại."
Chờ Lăng Vũ đi, Triệu Nghị mới mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh. Thân ảnh Lãnh Tâm Nhiên, đã sớm biết mất khỏi tầm mắt. Bị bỏ lại bị bỏ lại............Buồn bã ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn.
"Có đi hay không?"
Đang khi Triệu Nghị bày ra bộ mặt đưa đám vạn phần, một thanh âm giống như chúa cứu thế vang lên. Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đi tới từ lúc nào, rốt cuộc Triệu Nghị cũng yên lòng cười: "Mình còn tưởng nữ vương ném mình ở đây luôn rồi."
Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, Triệu Nghị không biết, thật ra thì lúc nãy cô cũng đã quên mất cậu ta, đi được một hồi mới đột nhiên nhớ tới sau đó quay trở lại.
Ba ngày thi kết thúc rất nhanh, đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, thay đổi lớn nhất chính là nhiều hơn một đồ đệ xinh đẹp hơn cả nữ. Sau khi cuộc thi kết thúc, cô cũng không nghỉ ngơi, mà lập tức triển khai một kế hoạch khác.
"Bây giờ mọi việc đều đã sẵn sàng, bao giờ thì có tiền?"
Thẩm Quân vẫn vùi đầu trong phòng mướn của Lãnh Tâm Nhiên như cũ, vừa nhìn biểu đồ của thị trường chứng khoáng trên màn hình máy tính vừa hỏi Lãnh Tâm Nhiên đang chơi trò ném phi tiêu.
"Ừ, ngày mai tôi sẽ ra ngoài một chuyến. Đại khái là khoảng một tuần. Sau khi trở lại thì mọi chuyện coi như ổn thỏa." Tay Lãnh Tâm Nhiên tùy tiện ném ra một cái phi tiêu, thờ ơ nói.
"Một tuần sao? Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch cho tốt, chờ cô trở lại sẽ lập tức triển khai hành động."
Thẩm Quân tràn đầy tự tin nói.
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gật đầu.
Bộ dáng chân chó này, khiến cho những người chưa nhìn thấy qua bộ dáng này của Lăng thiếu kinh ngạc một phen, nửa ngày cũng không bình tĩnh lại được.
"Anh, nam sinh đẹp hơn cả nữ sinh vừa rồi là ai? Thật đáng ghét!"
Bắc Âu Hân kéo tay anh trai làm nũng.
"Không biết."
Tâm tình Bắc Âu Hàn phức tạp thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng kia, lắc đầu bỏ đi. Hắn phát hiện, càng thấy người kia, tâm tình lại càng phức tạp. Trong lòng giống như một con thú, khiến cho bản thân càng ngày càng trở nên kỳ quái. Một mặt oán giận người nọ kiêu ngạo phách lối, một mặt lại bị tính cách đó của cô hấp dẫn, loại tâm tình phức tạp xa lạ này, rốt cuộc cũng khiến cho thiên kiêu chi tử Bắc Âu Hàn trở nên phiền não.
"Sư phụ, sư phụ, cậu chờ mình một chút, người ta theo không kịp."
Bên này Lãnh Tâm Nhiên và Triệu Nghị bước đi thật nhanh, phía sau có một người không ngừng làm nũng giả bộ đáng thương bám theo.
Khóe miệng của Triệu Nghị cũng co quắp muốn chết lặng, cậu thề, tuyệt đối không phải cậu cố ý. Chẳng qua là vừa nhìn thấy nam sinh này mới vừa rồi bày ra bộ dạng vô cùng kiêu ngạo trước mặt Bắc Âu Hân giờ lại bày qua vẻ mặt chân chó với nữ vương, tương phản mãnh liệt như thế khiến cho cậu tiêu hóa không kịp.
"A............ "
Chỉ nghe được "ầm" một tiếng, phía sau liền truyền đến tiếng thét thê thàm chói tai của người nào đó.
Lãnh Tâm Nhiên tiếp tục bước đi, nhưng Triệu Nghị lại có chút do dự. Cậu phát hiện, tên nhóc kia rất biết đùa. Cậu thấy, chỉ cần chống đối Bắc Âu Hân thì đều là đồng mình, nếu là đồng minh, thì nên quan tâm đến nhau một chút.
"Nữ vương, chúng ta chờ cậu ta một chút đi."
Lãnh Tâm Nhiên không nói chuyện, nhưng bước chân lại ngừng lại. Lăng Vũ vốn đang nằm trên mặt đấy giả bộ đáng thương nhìn thấy thế, lập tức nhanh nhẹn xông tới, lấy lòng Lãnh Tâm Nhiên: "Sư phụ, sư phụ, cậu thu nhận mình đi."
Triệu Nghị không phúc hậu cười cười, với vì cậu liên tưởng đến một câu nói lưu truyền trên mạng mấy năm trước —— Sư thái, ngươi đi theo lão nạp đi!
Nhưng mà, cậu rất tò mò, thằng nhóc xinh đẹp vẫn luôn đuổi theo nữ vương gọi sư phụ, cậu ta muốn nữ vương dạy cho cậu ta cái gì? Đánh nhau? Học tập. Hay là còn có gì đó mà mậu không biết rõ.
"Cậu muốn bái sư học cái gì?"
Mặc dù Lăng Vũ không muốn nói chuyện với nam sinh bình thường này, nhưng nhìn quan hệ có vẻ rất tốt của cậu ta và sư phụ tương lại, vẫn rất nể tình trả lời: "Chơi bóng rổ."
"Hả!"
Triệu Nghị cả kinh đến nỗi cằm sắp rớt. Nháy mắt quay đầu lại, quan sát vóc dánh nhỏ bé của nữ vương từ trên xuống dưới, sau đó có chút do dự mở miệng: "Tôi nghĩ, cậu không có nhận lầm người đúng không?"
"Tuyệt đối không, chính là sư phụ, tôi nhớ rất rõ ràng. Lần trước lúc chúng tôi thi đấu đường phố với ba tên côn đồ, chính sư phụ đã "mỹ nữ cứu anh hùng" ra sân giúp chúng tôi giành được thắng lợi." Chẳng qua đáng tiếc sư phụ đi quá nhanh, không đợi tôi nói chuyện bái sư đã đi rồi, tôi đã tìm rất lâu rồi, không nghĩ đến hôm nay lại được gặp sư phụ ở trường thi, đó là duyên phận nha."
Vừa nghĩ đến động tác xinh đẹp bức người của sư phụ lúc ấy, ánh mắt lấp lánh nước của Lăng Vũ liền sáng lên, tràn dầy hy vọng và sùng kính.
"Không thể nào............ "
Triệu Nghị vẫn chưa tin.
Lãnh Tâm Nhiên vẫn trầm mặc cuối cùng cũng mở miệng: "Một lần một, cậu để lại số điện thoại cho tôi. Gần đây bận rất nhiều việc không rãnh, chờ có thời gian tôi sẽ liên lạc với cậu."
Khuôn mặt Lăng Vũ hưng phấn đến đỏ bừng, trực tiếp nhào qua muốn nắm lấy quần áo của Lãnh Tâm Nhiên, miệng không ngừng nói: "Có thật không có thật không? Sự phụ, người bằng lòng thu nhận ta."
Đáng tiếc, không đợi cậu đến gần, Lãnh Tâm Nhiên đã xoay người một cái khiến cho đối phương hoa lệ nhào xuống mặt đất. Triệu Nghị lại buồn cười lần nữa, trước mắt không có mấu người có thể chiếm được tiện nghi của nữ vương đâu, đều sẽ bị giày vò mà thôi.
"Sư phụ cậu thật mạnh mẽ, thật tàn nhẫn............ "
Hai hàng lệ của Lăng Vũ chảy dài như sợi mì.
Đáng tiếc Lãnh Tâm Nhiên mặc kệ cậu ta, đi thẳng. Còn Triệu Nghị thì bước tới lấy số điện thoại của cậu ta, thuận tiện hỏi chuyện mình đang tò mò: "Nữ vương biết chơi bóng rổ thật sao?"
"Nữ vương?" Lăng Vũ lần nữa khôi phục dáng vẻ bất cần đời, chỉ là dáng vẻ kiêu ngạo pha lẫn vẻ hài hước đó càng khiến cho Triệu Nghị cảm thấy buồn cười.
"Chúng tôi gọi cậu ấy như thế. Tên của cậu ấy là Lãnh Tâm Nhiên." Triệu Nghị giải thích.
"Sư phụ chơi bóng rổ rất giỏi, ít nhất là giỏi hơn tôi. Tôi tên là Lăng Vũ. Sau này xin giúp đỡ." Lăng Vũ vẫn rất cho Triệu Nghị mặt mũi.
Lúc nghe được tên cậu ta Triệu Nghị lại không nhìn được trực tiếp phun: "Cậu tên là Lăng Vũ? Người đoạt cúp League MVP cấp trung học Lăng Vũ?"
Làm sao có thể............Triệu Nghị có chút lảo đảo trong gió.
"Nam tử hán không nhắc lại quá khứ. Dù sao sau khi nhìn thấy bản lãnh của sư phụ, tôi mới biết mình còn rất yếu. Được rồi, tôi đi trước, lần sau gặp lại. Đúng rồi, cậu tên là gì?" Lăng Vũ khoát tay chuẩn bị đi, sau đó đột nhiên nhớ đến còn chưa biết tên người có quan hệ rất thân với sư phụ này.
"Tôi tên là Triệu Nghị. Lăng thiếu, rất hân hạnh được biết cậu." Triệu Nghị cười híp mắt nói.
"Được rồi, tôi nhớ rồi, lần sau gặp lại."
Chờ Lăng Vũ đi, Triệu Nghị mới mờ mịt nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh. Thân ảnh Lãnh Tâm Nhiên, đã sớm biết mất khỏi tầm mắt. Bị bỏ lại bị bỏ lại............Buồn bã ngồi trên mặt đất vẽ vòng tròn.
"Có đi hay không?"
Đang khi Triệu Nghị bày ra bộ mặt đưa đám vạn phần, một thanh âm giống như chúa cứu thế vang lên. Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên đi tới từ lúc nào, rốt cuộc Triệu Nghị cũng yên lòng cười: "Mình còn tưởng nữ vương ném mình ở đây luôn rồi."
Vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn vô cảm như cũ, Triệu Nghị không biết, thật ra thì lúc nãy cô cũng đã quên mất cậu ta, đi được một hồi mới đột nhiên nhớ tới sau đó quay trở lại.
Ba ngày thi kết thúc rất nhanh, đối với Lãnh Tâm Nhiên mà nói, thay đổi lớn nhất chính là nhiều hơn một đồ đệ xinh đẹp hơn cả nữ. Sau khi cuộc thi kết thúc, cô cũng không nghỉ ngơi, mà lập tức triển khai một kế hoạch khác.
"Bây giờ mọi việc đều đã sẵn sàng, bao giờ thì có tiền?"
Thẩm Quân vẫn vùi đầu trong phòng mướn của Lãnh Tâm Nhiên như cũ, vừa nhìn biểu đồ của thị trường chứng khoáng trên màn hình máy tính vừa hỏi Lãnh Tâm Nhiên đang chơi trò ném phi tiêu.
"Ừ, ngày mai tôi sẽ ra ngoài một chuyến. Đại khái là khoảng một tuần. Sau khi trở lại thì mọi chuyện coi như ổn thỏa." Tay Lãnh Tâm Nhiên tùy tiện ném ra một cái phi tiêu, thờ ơ nói.
"Một tuần sao? Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị kế hoạch cho tốt, chờ cô trở lại sẽ lập tức triển khai hành động."
Thẩm Quân tràn đầy tự tin nói.
"Ừ."
Lãnh Tâm Nhiên lạnh nhạt gật đầu.
/258
|