Trái với tưởng tượng của Tô Á, sau khi nghe anh nói, thái độ của Dạ Mộc Thần không hề tức giận hay mất mác gì, mà lại mỉm cười ấm áp .
"Sai rồi, không phải thất vọng, mà là ngoài ý muốn, dĩ nhiên, cũng có thể nói là kinh hỉ, thật sự là rất vui mừng." Dạ Mộc Thần nhếch môi, hàm răng trắng noãn, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng lóng lánh thật làm người khác chói mắt.
Tô Á sửng sốt, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, gương mặt tuấn nhã nở nụ cười lạnh trào phúng: "Xem ra ngươi bây giờ so với trước kia thay đổi không ít. Trước kia ngươi, mặc dù đáng ghét, nhưng chí ít ngươi còn nói thật. Bây giờ ngươi từ trong ra ngoài đều là giả dối, thật đúng là đã thay đổi rồi."
Dạ Mộc Thần không ngờ biểu hiện vui mừng của mình lại bị Tô Á lý giải thành như vậy. Trong lúc nhất thời, có chút dở khóc dở cười . Nhưng anh cũng không thèm quan tâm nó làm gì, vì giữa hai người bọn họ đã có quá nhiều hiểu lầm. Và có lẽ ngọn nguồn đều từ Nhiên. Hai người bọn họ đồng thời cùng yêu một người con gái, chính là Lãnh Tâm Nhiên.
"Anh cũng thay đổi rất nhiều, trước kia anh là một công tử dịu dàng ,văn nhã, bây giờ nói chuyện sắc bén hơn nhiều. Nhưng lời của tôi đều là lời thật lòng, không chỉ có tôi, còn có một người nếu biết anh chưa chết , sẽ càng vui vẻ hơn rất nhiều."
Tô Á cười lạnh, nói với Dạ Mộc Thần những câu càng khó nghe: "Đáng tiếc, người đó đã không có ở đây! Lúc ngươi và Nhiên Nhiên ở bên nhau, ngươi đã nói sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, hiện tại thì sao ? Mới 3 năm mà thôi, Nhiên Nhiên đã không còn trên đời nữa rồi. Ngay cả ngươi, cũng đã tìm người yêu mới rồi ! Dạ Mộc Thần, tình cảm của ngươi, thật đúng là tới cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn. Ngươi nghĩ ta còn có thể tin người! Nếu sớm biết ngươi là hạng người này, năm đó ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để Nhiên Nhiên ở cùng với ngươi."
Có lẽ do tâm tình quá kích động, gương mặt tái nhợt của Tô Á cũng nhàn nhạt ửng hồng, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của anh. Kể cả quyển sách để trên đùi Tô Á cũng rơi xuống đất, phát ra một vang trong phòng.
Dạ Mộc Thần không nói gì, anh biết, khúc mắc với Tô Á đã tồn tại từ lâu, không phải trong thời gian ngắn là có thể dẹp bỏ được. Hiện tại, điều anh có thể làm, chính là tận lực giải thích cùng với Tô Á, làm dịu bớt quan hệ giữa bọn họ. Nếu không, Nhiên bị kẹp ở giữa, sẽ rất khổ sở.
"Ngươi còn có gì để nói không ? Là một người đàn ông mà ngay cả cô gái mình yêu cũng không bảo vệ nổi, ngươi còn có tư cách gì muốn ở chỗ ta nói chuyện!”
Tô Á tức giận mắng. Anh vĩnh viễn không bao giờ quên khoảnh khắc ấy. Khi anh vất vả lắm mới được bệnh viện cho phép về nước , lại nhận được tin tức như sét đánh ngang tai. Anh nỗ lực thời gian dài như vậy, lần lượt từ Quỷ Môn quan bò ra ngoài, cắn răng chịu đựng tất cả thống khổ để trị liệu phục hồi, không phải là vì có thể hoàn hảo đứng ở trước mặt Nhiên Nhiên sao? Nhưng khi anh thật sự rất không dễ dàng có thể đi lại như người bình thường , thì Nhiên của anh đã ra đi.
Chỉ là ngắn ngủn chưa tới một năm, thế nhưng anh cảm giác như đã trôi qua cả đời. Trị liệu ba năm, rất khổ, thời gian trôi qua rất chậm, giống như sống một ngày mà bằng một năm. Nhưng sau khi chữa trị xong, sống so với khi đó còn khổ hơn nhiều. Khi biết tin Nhiên Nhiên đã qua đời , cảm giác của anh là sống không bằng chết. Anh thậm chí không biết những năm này mình cố gắng là vì cái gì. Nếu như không phải còn có những người luôn bên cạnh quan tâm lo lắng ủng hộ cho anh , chỉ sợ, anh đã sớm đi theo Nhiên Nhiên rồi. Anh lựa chọn tiếp tục sống , nhưng lại không biết sống vì cái gì. Cuộc sống của anh trở nên vô vị. Điều anh có thể làm, chính là chịu đựng qua ngày, cố gắng đến lúc cuối cùng mà thôi.
Lời nói của Tô Á, không làm cho Dạ Mộc Thần tức giận chút nào. Ngược lại, nó làm anh nhớ lại khoảng thời gian mà Nhiên mất đi, nếu như không phải ông trời rủ lòng thương xót cho Nhiên một lần cơ hội sống lại, như vậy hiện tại, bọn họ thật là sự âm dương chia cắt rồi. Mặc kệ như thế nào, Nhiên gặp chuyện không may hoàn toàn đều là lỗi của anh. Là người yêu của Nhiên, nhưng anh lại không thể bảo vệ tốt cho cô. Mặc kệ Nhiên có lợi hại thế nào, mạnh mẽ thế nào , thì bảo vệ Nhiên chính là nghĩa vụ của anh. Không có thực hiện tốt nghĩa vụ của mình, chính là anh không đúng. Anh thậm chí từng nghĩ đến, Nhiên từ lúc còn rất nhỏ đã ở bên cạnh Tô Á, nhiều năm như vậy, Nhiên cũng có thể bình an lớn lên, không cần phải nói, trong này công lao lớn nhất chính là của Tô Á. Nhờ anh ta bảo vệ cho Nhiên, mình mới có thể gặp được cô ấy. Nhưng lúc Tô Á gặp chuyện không may rồi biến mất, đến Nhiên gặp chuyện không may, chỉ ngắn ngủn 3 năm. Nói cách khác, Tô Á bảo vệ Nhiên vài chục năm cũng có thể làm cho Nhiên bình an trưởng thành , nhưng anh thì sao, luôn luôn tự cho là lợi hại hơn người bình thường, lại chỉ trong vòng 3 năm để cho Nhiên phải chết đi. Chênh lệch xa như thế,làm cho anh càng tự trách và vô cùng áy náy.
"Nhiên gặp chuyện không may, là trách nhiệm của tôi. Là tôi không bảo vệ tốt cô ấy, điểm này tôi thừa nhận."
Dạ Mộc Thần cúi đầu, chán nản nói. Khoảng thời Nhiên mất đi, đối với anh đúng là sống không bằng chết, đau đến không muốn sống, cho tới bây giờ, mỗi lần nhớ tới, trong lòng vẫn đau âm ỉ.
Tô Á giận quá hóa cười: "Ngươi thừa nhận là được? Ta muốn là ngươi, sau khi Nhiên Nhiên chết nên lập tức đi theo Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên một mình ở dưới sẽ rất tịch mịch. Nhưng là ngươi...ngươi không chỉ rất sợ chết, mà ngươi trong thời gian ngắn như vậy, liền đi tìm mùa xuân thứ hai của mình rồi. Dạ Mộc Thần, ngươi thật là làm tốt lắm! Ta và Nhiên Nhiên, đều nhìn lầm ngươi!"
Mùa xuận thứ hai?
Nghe mấy từ đó, khóe miệng Dạ Mộc Thần co quắp lợi hại. Anh thừa nhận Nhiên gặp chuyện không may là anh thất trách, nhưng mùa xuân thứ hai gì chứ, thật đúng là oan uổng cho anh mà. Anh đã sớm nói, trên đời này, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất chính là Nhiên. Nếu như không có Nhiên, anh tình nguyện sống một mình đến già cũng sẽ không tìm thêm người khác. Chỉ là, Tô Á không biết, hiện tại cô gái đi theo bên anh, chính là người mà anh ta không ngừng lẩm bẩm trong miệng "Nhiên Nhiên" . Cho nên, chút chuyện nhỏ này, cũng không cần so đo với anh ta.
"Nhiên không có nhìn lầm tôi. Người tôi yêu, từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình Nhiên. Tô Á, tôi hiểu tình cảm của anh dành cho Nhiên, và tôi cũng như thế. Ngoài Nhiên tôi sẽ không cần bất kỳ người phụ nữ nào. Cho nên anh nói tôi đi tìm ‘mùa xuân thứ hai’ là không bao giờ xảy ra."
Dạ Mộc Thần ngẩng đầu, ánh mắt rất kiên định.
Tô Á lần nữa bị chọc giận: "Ngươi mang theo cô gái cùng tên với Nhiên Nhiên đi khắp nơi khoe khoang , ngươi cho rằng người khác đều là người mù sao? Coi như cô ta có tên giống với Nhiên, nhưng cô ấy không phải Nhiên. Cho dù Nhiên không còn ở đây, ngươi tìm người khác làm thế thân, đó cũng là một loại phản bội! Cô gái có thể đứng bên cạnh ngươi , chỉ có Nhiên Nhiên!"
Bên trong thư phòng hai người đàn ông này, một tuấn mỹ như thần, một thanh nhã như thần, đều là đàn ông cực phẩm trên đời. Cuộc nói chuyện giữa hai người ngày càng thêm gay gắt. Người đàn ông tuấn mỹ , vốn là dựa vào trên ghế, hiện tại cũng ngồi thẳng người lên. Người đàn ông thanh nhã lịch sự, lúc này đã tức giận đứng trước mặt đối phương mà mắng người.
"Tôi không có!"
Dạ Mộc Thần cuối cùng cũng bị chọc giận, đời này, người anh quan tâm nhất chính là Nhiên. Tuyệt đối không thể chấp nhận để bất kỳ ai có thể nói như vậy. Lúc này, điều anh muốn làm nhất chính là muốn đem tất cả tất cả nói hết ra, phải khiến cho tên tự cao tự đại Tô Á này phải một phen kinh hãi, mới có thể dịu bớt cơn giận này.
"Ngươi không có ? Ngươi không có cái rắm, Dạ Mộc Thần, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, đã làm thì phải thừa nhận! Ở Yến Đại, trước mặt của mọi người , cô gái đó thừa nhận ngươi là bạn trai cô ấy không phải sao? Trước mặt mọi người, thân thiết nắm tay cô ấy, không phải là ngươi sao? Ở trên xe , hôn cô ấy , chẳng lẽ cũng không phải là ngươi sao? Đã rành rành trước mắt, mà ngươi vẫn còn muốn nguỵ biện cái gì? Dạ Mộc Thần, tôi vẫn cảm thấy ngươi là đỉnh thiên lập địa , nhưng bây giờ, thật tôi xem thường!"
Tô Á một chút cũng không sợ đối phương tức giận, ngược lại càng lớn tiếng quát mắng .
Dạ Mộc Thần lúc này thật có chút dở khóc dở cười rồi, nhìn người đàn ông trước mặt mình đang vô cùng tức giận , hung hăng nói: " Tôi nói tôi không có, bên cạnh tôi từ đầu tới cuối chỉ có một người duy nhất chính là Nhiên!"
Anh thề, nếu tên ngu ngốc này còn không hiểu được ám chỉ của anh , anh nhất định phải đem đầu của anh ta bổ ra xem trong đó chứa thứ gì . Đường đườnglà hội trưởng Thương Minh, nếu mà còn nghe không hiểu ám chỉ rõ ràng như vậy thì đúng là đầu óc bã đậu , thật sự làm cho người ta phải nổi giận rồi!
"Ngươi còn nói xạo?" Tô Á thật sự là giận tím mặt, anh chỉ tay vào trước mặt Dạ Mộc Thần, phẫn nộ không nói được một lời nào. Nếu như bây giờ trên tay anh có cây dao, anh nhất định sẽ không chút do dự mà đâm tên này một nhát! Người này tâm địa lang sói, thì không nên sống trên đời! Nhưng là rất nhanh, anh liền giống như bị điện giật , trong đầu đều nóng lên, lẩm bẩm lại những lời mà Dạ Mộc Thần vừa nói, đột nhiên có cảm giác hơi chút không thích hợp. Những lời này, chẳng lẽ. . . . . . Ý tứ của anh ta. . . . . .
Chợt ngẩng đầu, ánh mắt không dám tin hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Mộc Thần, gương mặt tuấn tú của Tô Á lúc này bởi vì quá hưng phấn và cực kỳ vui mừng mà trở nên vặn vẹo dữ tợn. Nhưng mà hiện tại cũng không ai thèm để ý đến những thứ bên ngoài đó.
"Ngươi...ngươi ý tứ. . . . . . Nhiên nhiên. . . . . . Nhiên nhiên. . . . . ."
Tâm tình Tô Á quá mức kích động giọng nói cứ lắp ba lắp bắp không thành lời, còn hơi có chút run rẩy .
Dạ Mộc Thần thấy Tô Á rốt cuộc cũng hiểu được ám chỉ của anh, nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, rốt cuộc cũng giải quyết xong, nếu anh ta còn chưa nghĩ ra ý tứ trong lời nói của anh, chuyện còn lại sẽ khó khăn đây.
Trong lòng Tô Á lúc này cực kỳ phức tạp, vừa mừng rỡ như điên khi biết Nhiên còn sống , vừa không dám tin về điều mình mới nghe thấy , cứ nhìn chằm chằm Dạ Mộc Thần như muốn được xác nhận điều anh đang nghĩ là sự thật .Dạ Mộc Thần bị nhìn đến cảm thấy mất tự nhiên,đứng lên, hít thật sâu, chậm rãi gật đầu.
"Đúng, chính là điều anh đang nghĩ!"
Nghe Dạ Mộc Thần xác nhận ,Tô Á thật sự kích động, quên cả những câu trách mắng lúc trước, vọt thẳng tới trước mặt anh ta, nắm bả vai của đối phương, mừng rỡ hỏi không ngừng: "Nhiên Nhiên không có chết? Nhiên Nhiên thật không có chết? Ý của ngươi là nói Nhiên Nhiên không có chết? Điều này sao có thể? Rõ ràng. . . . . ."
Phản ứng của Tô Á như vậy , Dạ Mộc Thần cũng đã đoán trước , rất giống anh khi biết được tin tức này , nhưng cũng không có nghĩa là anh để người khác tùy tiện đụng chạm vào mình , bị người khác bắt bả vai, giống như bị người khác bao vây mình, cảm giác đó anh thật sự không thích chút nào.
Đem tay Tô Á đẩy ra, Dạ Mộc Thần lần nữa khẳng định gật đầu: "Đúng, Nhiên không có chết."
Tô Á kích động đến hận không được điên cuồng hét lên mấy tiếng, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Dạ Mộc Thần, như xác nhận độ chân thật của lời nói vừa rồi, sau đó cũng không để ý hình tượng, ở trong phòng vừa đi tới đi lui vừa không ngừng tự lẩm bẩm. Trên đời này, không có gì làm cho anh vui mừng như lúc này , đến mức gần như quên cả suy nghĩ , chỉ có cảm giác cực kỳ vui mừng mà thôi. Cứ nghĩ rằng Nhiên Nhiên , người quan trọng nhất trong cuộc đời anh , đã bỏ anh mà đi, làm cho anh thật sự tuyệt vọng với cuộc sống này. Nhưng hiện tại biết được Nhiên còn sống , trong lòng anh thật sự vui mừng không nói nên lời.
Dạ Mộc Thần cũng lười để ý tới hành động như bị động kinh của Tô Á lúc này, bởi vì chính anh lúc đó cũng không tốt hơn là mấy. Vẫn như cũ ngồi trên ghế, nhìn phong cảnh phía ngoài, trong đầu đang suy nghĩ, lúc nào thì đem tin tức Tô Á chưa có chết này nói với Nhiên. Nếu cô ấy biết, tuyệt đối sẽ mừng rỡ như điên cho xem. Nghĩ vậy , Dạ Mộc Thần khẽ mỉm cười.
"Dạ Mộc Thần ,ngươi là thằng khốn, là một tên lường gạt. Làm sao ngươi có thể đem cái chết của Nhiên Nhiên ra cười giỡn? Cô gái kia, nhất định không thể nào là Nhiên Nhiên!"
Tô Á sau khi bị động kinh mười mấy phút , rốt cuộc tỉnh táo lại, hồi tưởng lại chuyện gì đó, lập tức liền nổi giận, liền vung nắm đấm về phía Dạ Mộc Thần.
Dạ Mộc Thần không ngờ anh ta trở mặt nhanh như vậy, bất ngờ không đề phòng nên bị đánh trúng một quyền. Đối với Dạ Mộc Thần , đây là lần đầu tiên có người dám ra tay với anh như thế. Mặc dù Tô Á là thư sinh văn nhược, nên lực cũng không lớn, nhưng lại càng làm cho anh cảm thấy bị sỉ nhục rất lớn.
"Tôi không có nói giỡn. Nhiên, thật không có chết. Cô gái mà anh đã nhìn thấy , chính là Nhiên. Chỉ là trong lúc đó đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, không phải vài ba lời là có thể giải thích rõ . Huống chi, hiện tại tôi
đã biết thân phận chân thật của anh rồi, anh còn chuẩn bị gạt Nhiên sao, tính giả vờ không quen biết cô ấy sao? Nhiên là người kiên cường thế nào, tôi nghĩ anh là người hiểu rõ nhất, nhưng nếu như anh thấy được Nhiên năm đó sau khi hay tin anh chết, anh tuyệt đối sẽ hận chết mình vì đã biến mất ba năm nay.”
Dạ Mộc Thần không khách khí mà quát mắng lại Tô Á.
Đã đến lúc này rồi, việc Nhiên và Tô Á nhận lại nhau đã là chuyện tất nhiên rồi. Mặc dù chuyện tiến triển so với anh dự đoán thuận lợi hơn rất nhiều, vả lại Nhiên đã biết được ít nhiều nên cũng không cần phải giấu giếm cô ấy. Huống chi, hiện tại bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần làm, không cần thiết phải lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này.
Tô Á sửng sốt, anh ta bắt đầu nhớ lại cô gái nhỏ cũng gọi là Lãnh Tâm Nhiên kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, da thịt trắng nõn, một đôi mắt to tròn đen nhánh, vóc người mảnh khảnh, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt ngây thơ, tuổi chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, người này, sao có thể là Nhiên Nhiên đây? Anh là người cùng Nhiên Nhiên lớn lên, làm sao có thể không nhận ra Nhiên đây? Một người biến hóa dù lớn hơn nữa, cũng không thể biến thành một người hoàn toàn xa lạ như vậy. Vóc người, diện mạo, qua nhiều năm cũng sẽ thay đổi, nhưng hai người này rõ ràng không thể nào có thể là cùng một người được?
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tô Á, Dạ Mộc Thần biết, dù có giải thích thế nào sợ rằng cũng chẳng thể nào lọt tai cái người này rồi, không bằng trực tiếp dẫn anh ta đến gặp mặt Nhiên, lúc đó mọi chuyện sẽ đều sáng tỏ rồi.
Quyết định như vậy, Dạ Mộc Thần lên tiếng: “Muốn biết thật hay giả, sao anh không trực tiếp đi hỏi Nhiên. Tôi nghĩ anh hẳn là trước đó cũng cảm thấy cô ấy có nhiều điểm rất giống Nhiên chẳng hạn như cô ấy cũng gọi là Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt và khí thế của cô ấy cũng rất giống Nhiên không phải sao! Như vậy đợi lát nữa gặp mặt, anh sẽ biết rõ chân tướng rồi. Nếu như anh tin tôi… bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi gặp mặt Nhiên.”
Tô Á không hề do dự liền đồng ý: “Được, tôi sẽ tin anh một lần! Dạ Mộc Thần, hi vọng anh sẽ không để cho tôi thất vọng!”
Đối với lời nói của Tô Á, Dạ Mộc Thần chỉ thờ ơ cười lạnh một tiếng: “Yên tâm, Dạ Mộc Thần tôi không tệ đến nỗi phải làm như vậy !”
Nhìn thấy Dạ Mộc Thần và Tô Á cùng nhau xuất hiện ở cầu thang, Ninh Trí Viễn nãy giờ vẫn đứng canh gác ở cầu thang, vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy người đã chết cách đây ba năm, Tô Á, bỗng dưng xuất hiện trước mắt mình, Ninh Trí Viễn thật sự không nói nên lời, cứ đứng yên tại chỗ mà trừng mắt nhìn hai người đang từ từ đi về phía mình.
“Tô Á?”
Ninh Trí Viễn sau khi tỉnh táo lại, liền lên tiếng dò hỏi. Cái người đi phía sau thiếu gia không là Tô Á đã chết cách đây ba năm sao? Anh ta thật không có chết. Nhưng tại sao đột nhiên lại biến thành hội trưởng Thương Minh? Trong đầu Ninh Trí Viễn hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Ninh Trí Viễn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Á, bọn họ đều chỉ mới là thanh niên mười mấy tuổi. Tô Á lúc ấy vẫn còn đi học, mặc áo sơmi màu trắng, tóc đen nhánh, khóe miệng luôn treo nụ cười nhàn nhạt, kết hợp với gương mặt tuấn tú, quả thật giống như một hoàng tử trong mấy câu chuyện cổ tích. Nhưng ba năm trước, anh ta không phải đã?
So với Dạ Mộc Thần, Tô Á đối với Ninh Trí Viễn ấn tượng cũng không tính được tốt. Dù sao, anh ta là người duy nhất luôn luôn ở bên cạnh Dạ Mộc Thần. Cho nên, ấn tượng của anh ta với Ninh Trí Viễn lại càng không tốt.
“Là tôi.”
Giọng nói Tô Á vẫn là nhàn nhạt, cũng như con người của anh, cho người khác một cảm giác thanh nhã cúc. Nhưng hàm ý xa cách cũng là rất rõ ràng. Ninh Trí Viễn tò mò liếc mắt nhìn thiếu gia bên cạnh, chú ý tới sắc mặt thiếu gia cũng không vui vẻ gì, cũng giấu xuống tất cả kích động, lễ phép trả lời: “Thì ra là anh thật không có chết, nếu Tâm Nhiên tiểu thư biết nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Lại thêm một người biết tin về Nhiên Nhiên!
Ánh mắt Tô Á lóe lên một cái, lòng anh bây giờ cực độ khẩn trương. Anh cảm thấy tất cả có chút quá hoang đường, rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng anh vẫn muốn tin tưởng nó. Chỉ là, anh đang lo lắng chính là, nếu như tất cả đều là giả, vậy…… Trong lòng anh đang không ngừng nói với chính mình, không phải là giả. Nhân phẩm của Dạ Mộc Thần vẫn là có thể tin được. Chỉ là, càng như vậy anh lại càng khẩn trương, vừa nghĩ tới lát nữa có thể nhìn thấy Nhiên Nhiên rồi, tay chân anh cũng bắt đầu có chút luống cuống rồi. Tình huống như thế, trong đời anh xảy ra thật sự vô cùng ít.
"Sai rồi, không phải thất vọng, mà là ngoài ý muốn, dĩ nhiên, cũng có thể nói là kinh hỉ, thật sự là rất vui mừng." Dạ Mộc Thần nhếch môi, hàm răng trắng noãn, dưới ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng lóng lánh thật làm người khác chói mắt.
Tô Á sửng sốt, nhưng rất nhanh phục hồi tinh thần lại, gương mặt tuấn nhã nở nụ cười lạnh trào phúng: "Xem ra ngươi bây giờ so với trước kia thay đổi không ít. Trước kia ngươi, mặc dù đáng ghét, nhưng chí ít ngươi còn nói thật. Bây giờ ngươi từ trong ra ngoài đều là giả dối, thật đúng là đã thay đổi rồi."
Dạ Mộc Thần không ngờ biểu hiện vui mừng của mình lại bị Tô Á lý giải thành như vậy. Trong lúc nhất thời, có chút dở khóc dở cười . Nhưng anh cũng không thèm quan tâm nó làm gì, vì giữa hai người bọn họ đã có quá nhiều hiểu lầm. Và có lẽ ngọn nguồn đều từ Nhiên. Hai người bọn họ đồng thời cùng yêu một người con gái, chính là Lãnh Tâm Nhiên.
"Anh cũng thay đổi rất nhiều, trước kia anh là một công tử dịu dàng ,văn nhã, bây giờ nói chuyện sắc bén hơn nhiều. Nhưng lời của tôi đều là lời thật lòng, không chỉ có tôi, còn có một người nếu biết anh chưa chết , sẽ càng vui vẻ hơn rất nhiều."
Tô Á cười lạnh, nói với Dạ Mộc Thần những câu càng khó nghe: "Đáng tiếc, người đó đã không có ở đây! Lúc ngươi và Nhiên Nhiên ở bên nhau, ngươi đã nói sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, hiện tại thì sao ? Mới 3 năm mà thôi, Nhiên Nhiên đã không còn trên đời nữa rồi. Ngay cả ngươi, cũng đã tìm người yêu mới rồi ! Dạ Mộc Thần, tình cảm của ngươi, thật đúng là tới cũng nhanh mà đi càng nhanh hơn. Ngươi nghĩ ta còn có thể tin người! Nếu sớm biết ngươi là hạng người này, năm đó ta tuyệt đối sẽ không đồng ý để Nhiên Nhiên ở cùng với ngươi."
Có lẽ do tâm tình quá kích động, gương mặt tái nhợt của Tô Á cũng nhàn nhạt ửng hồng, càng làm tăng thêm sự hấp dẫn của anh. Kể cả quyển sách để trên đùi Tô Á cũng rơi xuống đất, phát ra một vang trong phòng.
Dạ Mộc Thần không nói gì, anh biết, khúc mắc với Tô Á đã tồn tại từ lâu, không phải trong thời gian ngắn là có thể dẹp bỏ được. Hiện tại, điều anh có thể làm, chính là tận lực giải thích cùng với Tô Á, làm dịu bớt quan hệ giữa bọn họ. Nếu không, Nhiên bị kẹp ở giữa, sẽ rất khổ sở.
"Ngươi còn có gì để nói không ? Là một người đàn ông mà ngay cả cô gái mình yêu cũng không bảo vệ nổi, ngươi còn có tư cách gì muốn ở chỗ ta nói chuyện!”
Tô Á tức giận mắng. Anh vĩnh viễn không bao giờ quên khoảnh khắc ấy. Khi anh vất vả lắm mới được bệnh viện cho phép về nước , lại nhận được tin tức như sét đánh ngang tai. Anh nỗ lực thời gian dài như vậy, lần lượt từ Quỷ Môn quan bò ra ngoài, cắn răng chịu đựng tất cả thống khổ để trị liệu phục hồi, không phải là vì có thể hoàn hảo đứng ở trước mặt Nhiên Nhiên sao? Nhưng khi anh thật sự rất không dễ dàng có thể đi lại như người bình thường , thì Nhiên của anh đã ra đi.
Chỉ là ngắn ngủn chưa tới một năm, thế nhưng anh cảm giác như đã trôi qua cả đời. Trị liệu ba năm, rất khổ, thời gian trôi qua rất chậm, giống như sống một ngày mà bằng một năm. Nhưng sau khi chữa trị xong, sống so với khi đó còn khổ hơn nhiều. Khi biết tin Nhiên Nhiên đã qua đời , cảm giác của anh là sống không bằng chết. Anh thậm chí không biết những năm này mình cố gắng là vì cái gì. Nếu như không phải còn có những người luôn bên cạnh quan tâm lo lắng ủng hộ cho anh , chỉ sợ, anh đã sớm đi theo Nhiên Nhiên rồi. Anh lựa chọn tiếp tục sống , nhưng lại không biết sống vì cái gì. Cuộc sống của anh trở nên vô vị. Điều anh có thể làm, chính là chịu đựng qua ngày, cố gắng đến lúc cuối cùng mà thôi.
Lời nói của Tô Á, không làm cho Dạ Mộc Thần tức giận chút nào. Ngược lại, nó làm anh nhớ lại khoảng thời gian mà Nhiên mất đi, nếu như không phải ông trời rủ lòng thương xót cho Nhiên một lần cơ hội sống lại, như vậy hiện tại, bọn họ thật là sự âm dương chia cắt rồi. Mặc kệ như thế nào, Nhiên gặp chuyện không may hoàn toàn đều là lỗi của anh. Là người yêu của Nhiên, nhưng anh lại không thể bảo vệ tốt cho cô. Mặc kệ Nhiên có lợi hại thế nào, mạnh mẽ thế nào , thì bảo vệ Nhiên chính là nghĩa vụ của anh. Không có thực hiện tốt nghĩa vụ của mình, chính là anh không đúng. Anh thậm chí từng nghĩ đến, Nhiên từ lúc còn rất nhỏ đã ở bên cạnh Tô Á, nhiều năm như vậy, Nhiên cũng có thể bình an lớn lên, không cần phải nói, trong này công lao lớn nhất chính là của Tô Á. Nhờ anh ta bảo vệ cho Nhiên, mình mới có thể gặp được cô ấy. Nhưng lúc Tô Á gặp chuyện không may rồi biến mất, đến Nhiên gặp chuyện không may, chỉ ngắn ngủn 3 năm. Nói cách khác, Tô Á bảo vệ Nhiên vài chục năm cũng có thể làm cho Nhiên bình an trưởng thành , nhưng anh thì sao, luôn luôn tự cho là lợi hại hơn người bình thường, lại chỉ trong vòng 3 năm để cho Nhiên phải chết đi. Chênh lệch xa như thế,làm cho anh càng tự trách và vô cùng áy náy.
"Nhiên gặp chuyện không may, là trách nhiệm của tôi. Là tôi không bảo vệ tốt cô ấy, điểm này tôi thừa nhận."
Dạ Mộc Thần cúi đầu, chán nản nói. Khoảng thời Nhiên mất đi, đối với anh đúng là sống không bằng chết, đau đến không muốn sống, cho tới bây giờ, mỗi lần nhớ tới, trong lòng vẫn đau âm ỉ.
Tô Á giận quá hóa cười: "Ngươi thừa nhận là được? Ta muốn là ngươi, sau khi Nhiên Nhiên chết nên lập tức đi theo Nhiên Nhiên. Nhiên Nhiên một mình ở dưới sẽ rất tịch mịch. Nhưng là ngươi...ngươi không chỉ rất sợ chết, mà ngươi trong thời gian ngắn như vậy, liền đi tìm mùa xuân thứ hai của mình rồi. Dạ Mộc Thần, ngươi thật là làm tốt lắm! Ta và Nhiên Nhiên, đều nhìn lầm ngươi!"
Mùa xuận thứ hai?
Nghe mấy từ đó, khóe miệng Dạ Mộc Thần co quắp lợi hại. Anh thừa nhận Nhiên gặp chuyện không may là anh thất trách, nhưng mùa xuân thứ hai gì chứ, thật đúng là oan uổng cho anh mà. Anh đã sớm nói, trên đời này, anh chỉ có một người phụ nữ duy nhất chính là Nhiên. Nếu như không có Nhiên, anh tình nguyện sống một mình đến già cũng sẽ không tìm thêm người khác. Chỉ là, Tô Á không biết, hiện tại cô gái đi theo bên anh, chính là người mà anh ta không ngừng lẩm bẩm trong miệng "Nhiên Nhiên" . Cho nên, chút chuyện nhỏ này, cũng không cần so đo với anh ta.
"Nhiên không có nhìn lầm tôi. Người tôi yêu, từ đầu tới cuối đều chỉ có một mình Nhiên. Tô Á, tôi hiểu tình cảm của anh dành cho Nhiên, và tôi cũng như thế. Ngoài Nhiên tôi sẽ không cần bất kỳ người phụ nữ nào. Cho nên anh nói tôi đi tìm ‘mùa xuân thứ hai’ là không bao giờ xảy ra."
Dạ Mộc Thần ngẩng đầu, ánh mắt rất kiên định.
Tô Á lần nữa bị chọc giận: "Ngươi mang theo cô gái cùng tên với Nhiên Nhiên đi khắp nơi khoe khoang , ngươi cho rằng người khác đều là người mù sao? Coi như cô ta có tên giống với Nhiên, nhưng cô ấy không phải Nhiên. Cho dù Nhiên không còn ở đây, ngươi tìm người khác làm thế thân, đó cũng là một loại phản bội! Cô gái có thể đứng bên cạnh ngươi , chỉ có Nhiên Nhiên!"
Bên trong thư phòng hai người đàn ông này, một tuấn mỹ như thần, một thanh nhã như thần, đều là đàn ông cực phẩm trên đời. Cuộc nói chuyện giữa hai người ngày càng thêm gay gắt. Người đàn ông tuấn mỹ , vốn là dựa vào trên ghế, hiện tại cũng ngồi thẳng người lên. Người đàn ông thanh nhã lịch sự, lúc này đã tức giận đứng trước mặt đối phương mà mắng người.
"Tôi không có!"
Dạ Mộc Thần cuối cùng cũng bị chọc giận, đời này, người anh quan tâm nhất chính là Nhiên. Tuyệt đối không thể chấp nhận để bất kỳ ai có thể nói như vậy. Lúc này, điều anh muốn làm nhất chính là muốn đem tất cả tất cả nói hết ra, phải khiến cho tên tự cao tự đại Tô Á này phải một phen kinh hãi, mới có thể dịu bớt cơn giận này.
"Ngươi không có ? Ngươi không có cái rắm, Dạ Mộc Thần, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, đã làm thì phải thừa nhận! Ở Yến Đại, trước mặt của mọi người , cô gái đó thừa nhận ngươi là bạn trai cô ấy không phải sao? Trước mặt mọi người, thân thiết nắm tay cô ấy, không phải là ngươi sao? Ở trên xe , hôn cô ấy , chẳng lẽ cũng không phải là ngươi sao? Đã rành rành trước mắt, mà ngươi vẫn còn muốn nguỵ biện cái gì? Dạ Mộc Thần, tôi vẫn cảm thấy ngươi là đỉnh thiên lập địa , nhưng bây giờ, thật tôi xem thường!"
Tô Á một chút cũng không sợ đối phương tức giận, ngược lại càng lớn tiếng quát mắng .
Dạ Mộc Thần lúc này thật có chút dở khóc dở cười rồi, nhìn người đàn ông trước mặt mình đang vô cùng tức giận , hung hăng nói: " Tôi nói tôi không có, bên cạnh tôi từ đầu tới cuối chỉ có một người duy nhất chính là Nhiên!"
Anh thề, nếu tên ngu ngốc này còn không hiểu được ám chỉ của anh , anh nhất định phải đem đầu của anh ta bổ ra xem trong đó chứa thứ gì . Đường đườnglà hội trưởng Thương Minh, nếu mà còn nghe không hiểu ám chỉ rõ ràng như vậy thì đúng là đầu óc bã đậu , thật sự làm cho người ta phải nổi giận rồi!
"Ngươi còn nói xạo?" Tô Á thật sự là giận tím mặt, anh chỉ tay vào trước mặt Dạ Mộc Thần, phẫn nộ không nói được một lời nào. Nếu như bây giờ trên tay anh có cây dao, anh nhất định sẽ không chút do dự mà đâm tên này một nhát! Người này tâm địa lang sói, thì không nên sống trên đời! Nhưng là rất nhanh, anh liền giống như bị điện giật , trong đầu đều nóng lên, lẩm bẩm lại những lời mà Dạ Mộc Thần vừa nói, đột nhiên có cảm giác hơi chút không thích hợp. Những lời này, chẳng lẽ. . . . . . Ý tứ của anh ta. . . . . .
Chợt ngẩng đầu, ánh mắt không dám tin hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Mộc Thần, gương mặt tuấn tú của Tô Á lúc này bởi vì quá hưng phấn và cực kỳ vui mừng mà trở nên vặn vẹo dữ tợn. Nhưng mà hiện tại cũng không ai thèm để ý đến những thứ bên ngoài đó.
"Ngươi...ngươi ý tứ. . . . . . Nhiên nhiên. . . . . . Nhiên nhiên. . . . . ."
Tâm tình Tô Á quá mức kích động giọng nói cứ lắp ba lắp bắp không thành lời, còn hơi có chút run rẩy .
Dạ Mộc Thần thấy Tô Á rốt cuộc cũng hiểu được ám chỉ của anh, nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Trời ạ, rốt cuộc cũng giải quyết xong, nếu anh ta còn chưa nghĩ ra ý tứ trong lời nói của anh, chuyện còn lại sẽ khó khăn đây.
Trong lòng Tô Á lúc này cực kỳ phức tạp, vừa mừng rỡ như điên khi biết Nhiên còn sống , vừa không dám tin về điều mình mới nghe thấy , cứ nhìn chằm chằm Dạ Mộc Thần như muốn được xác nhận điều anh đang nghĩ là sự thật .Dạ Mộc Thần bị nhìn đến cảm thấy mất tự nhiên,đứng lên, hít thật sâu, chậm rãi gật đầu.
"Đúng, chính là điều anh đang nghĩ!"
Nghe Dạ Mộc Thần xác nhận ,Tô Á thật sự kích động, quên cả những câu trách mắng lúc trước, vọt thẳng tới trước mặt anh ta, nắm bả vai của đối phương, mừng rỡ hỏi không ngừng: "Nhiên Nhiên không có chết? Nhiên Nhiên thật không có chết? Ý của ngươi là nói Nhiên Nhiên không có chết? Điều này sao có thể? Rõ ràng. . . . . ."
Phản ứng của Tô Á như vậy , Dạ Mộc Thần cũng đã đoán trước , rất giống anh khi biết được tin tức này , nhưng cũng không có nghĩa là anh để người khác tùy tiện đụng chạm vào mình , bị người khác bắt bả vai, giống như bị người khác bao vây mình, cảm giác đó anh thật sự không thích chút nào.
Đem tay Tô Á đẩy ra, Dạ Mộc Thần lần nữa khẳng định gật đầu: "Đúng, Nhiên không có chết."
Tô Á kích động đến hận không được điên cuồng hét lên mấy tiếng, anh nghiêm túc nhìn chằm chằm Dạ Mộc Thần, như xác nhận độ chân thật của lời nói vừa rồi, sau đó cũng không để ý hình tượng, ở trong phòng vừa đi tới đi lui vừa không ngừng tự lẩm bẩm. Trên đời này, không có gì làm cho anh vui mừng như lúc này , đến mức gần như quên cả suy nghĩ , chỉ có cảm giác cực kỳ vui mừng mà thôi. Cứ nghĩ rằng Nhiên Nhiên , người quan trọng nhất trong cuộc đời anh , đã bỏ anh mà đi, làm cho anh thật sự tuyệt vọng với cuộc sống này. Nhưng hiện tại biết được Nhiên còn sống , trong lòng anh thật sự vui mừng không nói nên lời.
Dạ Mộc Thần cũng lười để ý tới hành động như bị động kinh của Tô Á lúc này, bởi vì chính anh lúc đó cũng không tốt hơn là mấy. Vẫn như cũ ngồi trên ghế, nhìn phong cảnh phía ngoài, trong đầu đang suy nghĩ, lúc nào thì đem tin tức Tô Á chưa có chết này nói với Nhiên. Nếu cô ấy biết, tuyệt đối sẽ mừng rỡ như điên cho xem. Nghĩ vậy , Dạ Mộc Thần khẽ mỉm cười.
"Dạ Mộc Thần ,ngươi là thằng khốn, là một tên lường gạt. Làm sao ngươi có thể đem cái chết của Nhiên Nhiên ra cười giỡn? Cô gái kia, nhất định không thể nào là Nhiên Nhiên!"
Tô Á sau khi bị động kinh mười mấy phút , rốt cuộc tỉnh táo lại, hồi tưởng lại chuyện gì đó, lập tức liền nổi giận, liền vung nắm đấm về phía Dạ Mộc Thần.
Dạ Mộc Thần không ngờ anh ta trở mặt nhanh như vậy, bất ngờ không đề phòng nên bị đánh trúng một quyền. Đối với Dạ Mộc Thần , đây là lần đầu tiên có người dám ra tay với anh như thế. Mặc dù Tô Á là thư sinh văn nhược, nên lực cũng không lớn, nhưng lại càng làm cho anh cảm thấy bị sỉ nhục rất lớn.
"Tôi không có nói giỡn. Nhiên, thật không có chết. Cô gái mà anh đã nhìn thấy , chính là Nhiên. Chỉ là trong lúc đó đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, không phải vài ba lời là có thể giải thích rõ . Huống chi, hiện tại tôi
đã biết thân phận chân thật của anh rồi, anh còn chuẩn bị gạt Nhiên sao, tính giả vờ không quen biết cô ấy sao? Nhiên là người kiên cường thế nào, tôi nghĩ anh là người hiểu rõ nhất, nhưng nếu như anh thấy được Nhiên năm đó sau khi hay tin anh chết, anh tuyệt đối sẽ hận chết mình vì đã biến mất ba năm nay.”
Dạ Mộc Thần không khách khí mà quát mắng lại Tô Á.
Đã đến lúc này rồi, việc Nhiên và Tô Á nhận lại nhau đã là chuyện tất nhiên rồi. Mặc dù chuyện tiến triển so với anh dự đoán thuận lợi hơn rất nhiều, vả lại Nhiên đã biết được ít nhiều nên cũng không cần phải giấu giếm cô ấy. Huống chi, hiện tại bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần làm, không cần thiết phải lãng phí thời gian vào những chuyện như thế này.
Tô Á sửng sốt, anh ta bắt đầu nhớ lại cô gái nhỏ cũng gọi là Lãnh Tâm Nhiên kia. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, da thịt trắng nõn, một đôi mắt to tròn đen nhánh, vóc người mảnh khảnh, trên mặt vẫn còn vẻ non nớt ngây thơ, tuổi chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, người này, sao có thể là Nhiên Nhiên đây? Anh là người cùng Nhiên Nhiên lớn lên, làm sao có thể không nhận ra Nhiên đây? Một người biến hóa dù lớn hơn nữa, cũng không thể biến thành một người hoàn toàn xa lạ như vậy. Vóc người, diện mạo, qua nhiều năm cũng sẽ thay đổi, nhưng hai người này rõ ràng không thể nào có thể là cùng một người được?
Nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Tô Á, Dạ Mộc Thần biết, dù có giải thích thế nào sợ rằng cũng chẳng thể nào lọt tai cái người này rồi, không bằng trực tiếp dẫn anh ta đến gặp mặt Nhiên, lúc đó mọi chuyện sẽ đều sáng tỏ rồi.
Quyết định như vậy, Dạ Mộc Thần lên tiếng: “Muốn biết thật hay giả, sao anh không trực tiếp đi hỏi Nhiên. Tôi nghĩ anh hẳn là trước đó cũng cảm thấy cô ấy có nhiều điểm rất giống Nhiên chẳng hạn như cô ấy cũng gọi là Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt và khí thế của cô ấy cũng rất giống Nhiên không phải sao! Như vậy đợi lát nữa gặp mặt, anh sẽ biết rõ chân tướng rồi. Nếu như anh tin tôi… bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi gặp mặt Nhiên.”
Tô Á không hề do dự liền đồng ý: “Được, tôi sẽ tin anh một lần! Dạ Mộc Thần, hi vọng anh sẽ không để cho tôi thất vọng!”
Đối với lời nói của Tô Á, Dạ Mộc Thần chỉ thờ ơ cười lạnh một tiếng: “Yên tâm, Dạ Mộc Thần tôi không tệ đến nỗi phải làm như vậy !”
Nhìn thấy Dạ Mộc Thần và Tô Á cùng nhau xuất hiện ở cầu thang, Ninh Trí Viễn nãy giờ vẫn đứng canh gác ở cầu thang, vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy người đã chết cách đây ba năm, Tô Á, bỗng dưng xuất hiện trước mắt mình, Ninh Trí Viễn thật sự không nói nên lời, cứ đứng yên tại chỗ mà trừng mắt nhìn hai người đang từ từ đi về phía mình.
“Tô Á?”
Ninh Trí Viễn sau khi tỉnh táo lại, liền lên tiếng dò hỏi. Cái người đi phía sau thiếu gia không là Tô Á đã chết cách đây ba năm sao? Anh ta thật không có chết. Nhưng tại sao đột nhiên lại biến thành hội trưởng Thương Minh? Trong đầu Ninh Trí Viễn hiện lên vô số dấu chấm hỏi.
Ninh Trí Viễn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy Tô Á, bọn họ đều chỉ mới là thanh niên mười mấy tuổi. Tô Á lúc ấy vẫn còn đi học, mặc áo sơmi màu trắng, tóc đen nhánh, khóe miệng luôn treo nụ cười nhàn nhạt, kết hợp với gương mặt tuấn tú, quả thật giống như một hoàng tử trong mấy câu chuyện cổ tích. Nhưng ba năm trước, anh ta không phải đã?
So với Dạ Mộc Thần, Tô Á đối với Ninh Trí Viễn ấn tượng cũng không tính được tốt. Dù sao, anh ta là người duy nhất luôn luôn ở bên cạnh Dạ Mộc Thần. Cho nên, ấn tượng của anh ta với Ninh Trí Viễn lại càng không tốt.
“Là tôi.”
Giọng nói Tô Á vẫn là nhàn nhạt, cũng như con người của anh, cho người khác một cảm giác thanh nhã cúc. Nhưng hàm ý xa cách cũng là rất rõ ràng. Ninh Trí Viễn tò mò liếc mắt nhìn thiếu gia bên cạnh, chú ý tới sắc mặt thiếu gia cũng không vui vẻ gì, cũng giấu xuống tất cả kích động, lễ phép trả lời: “Thì ra là anh thật không có chết, nếu Tâm Nhiên tiểu thư biết nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Lại thêm một người biết tin về Nhiên Nhiên!
Ánh mắt Tô Á lóe lên một cái, lòng anh bây giờ cực độ khẩn trương. Anh cảm thấy tất cả có chút quá hoang đường, rõ ràng là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng anh vẫn muốn tin tưởng nó. Chỉ là, anh đang lo lắng chính là, nếu như tất cả đều là giả, vậy…… Trong lòng anh đang không ngừng nói với chính mình, không phải là giả. Nhân phẩm của Dạ Mộc Thần vẫn là có thể tin được. Chỉ là, càng như vậy anh lại càng khẩn trương, vừa nghĩ tới lát nữa có thể nhìn thấy Nhiên Nhiên rồi, tay chân anh cũng bắt đầu có chút luống cuống rồi. Tình huống như thế, trong đời anh xảy ra thật sự vô cùng ít.
/258
|