Giọng Hàn Thu Sinh rất lớn , đột nhiên vang lên , thật quá mức rung động.
Cả đại sảnh rộng lớn đột nhiên rơi vào yên lặng, tất cả mọi người theo bản năng đều im lặng .
Và dĩ nhiên Hàn Thu Sinh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Lãnh Tâm Nhiên nghi ngờ nhìn người cha nuôi mà nay là chú mình đang rất tức giận bên kia, sau đó lại nhìn gương mặt cứng đờ của Hiên Viên Phong đứng bên cạnh mình, cảm thấy hoang mang và khó hiểu.
Lãnh Tâm Nhiên đứng giữa hai người , không khí xung quanh đều rơi vào trầm mặc , cô nghĩ mình cần đứng ra để phá vỡ tình huống hiện tại. Dĩ nhiên , cô không chút do dự đứng về phía Hàn Thu Sinh. Trong lòng cô, vô luận Hiên Viên Phong tốt với cô như thế nào, hay ông ấy có lợi hại như thế nào , Hàn Thu Sinh là người có công nuôi dưỡng cô, không thế thay thế được.
"Chú chuyện gì xảy ra?" Lãnh Tâm Nhiên đi tới, nắm cánh tay Hàn Thu Sinh, nhỏ giọng hỏi thăm.
Không phải cô nghĩ phải cố tình khép nép như vậy, mà là, có một số việc riêng cá nhân , cô không muốn làm cho quá nhiều người biết. Hàn Thu Sinh chưa từng nói với cô về việc ông biết Hiên Viên Phong, còn có cái tên Trần Phong này, càng chưa từng nghe nói qua. Vì vậy cô càng xác định đây là việc riêng của Hàn Thu Sinh.
Hàn Thu Sinh là người tuấn tú trầm ổn, lúc này vì tức giận cực độ mà gương mặt cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn , ánh mắt luôn dịu dàng ấm áp ngày thường lúc này cũng chuyển thành màu đỏ máu ,làm cho Lãnh Tâm Nhiên rất kinh ngạc. Cô chưa bao giờ thấy Hàn Thu Sinh tức giận như vậy qua!
Hiên Viên Phong chỉ hơi sửng sốt một chút liền lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Hàn Thu Sinh lại mang dày đặc sát khí. Ông cũng không nhận ra người ở trước mắt này là ai, chỉ là cái tên "Trần Phong" này gợi cho ông nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Nhìn lại đối phương, trực giác nói cho ông biết, đối phương biết rất nhiều bí mật của mình.
Ánh mắt liếc nhìn một lượt đám người đang đứng xem náo nhiệt, lại nhìn một chút người đàn ông xa lạ đứng bên kia cùng với Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong thu lại nụ cười trên mặt, đi thẳng tới chỗ bên kia : "Tôi nghĩ vị tiên sinh này, giữa chúng ta chắc có gì hiểu lầm. Nếu như không ngại, mời đến phòng tôi nói chuyện?"
Hàn Thu Sinh đang tính tiếp tục mở miệng mắng , ông bây giờ thật rất tức giận. Đời này , ông hận nhất là người đàn ông đã phụ lòng và hại chết người con gái kia. Ông cũng từng nghĩ đến lúc mình gặp lại hắn , nhất định phải thay người kia trả thù . Nhưng ông thật không ngờ lại gặp được hắn trong hoàn cảnh thế này và quan trọng hơn là hắn là người rất có thế lực ở đây.
Đầu của ông bây giờ không thể nghĩ được gì nữa, nếu như lúc này trên tay ông có con dao, ông tuyệt đối sẽ không chút do dự mà đâm vào người hắn. Thế nhưng khi ông sắp mở miệng mắng người,Lãnh Tâm Nhiên ở bên cạnh khẽ kéo tay áo ông.
Chỉ một cái kéo tay, cũng làm cho ông bình tĩnh trở lại, nhìn xung quang cả đám người đứng xem náo nhiệt, Hàn Thu Sinh biết mình hôm nay quá kích động rồi, nhưng ông cũng không hối hận. Chỉ là, nếu như tiếp tục náo động nữa sẽ mang lại phiền phức cho Tâm Nhiên mà thôi. Nghĩ như vậy, ông lạnh lùng gật đầu.
Thật ra thì lúc này trong lòng ông thật chỉ muốn rời khỏi nơi này, không muốn cùng tên súc sinh này hô hấp cùng một bầu không khí, chỉ cần nghĩ tới, đã cảm thấy ghê tởm .
Đi theo Hiên Viên Phong vào thư phòng, thật ra Lãnh Tâm Nhiên cũng không muốn theo vào , dù sao đây là chuyện riêng của chú . Nhưng nhìn thấy chú vô cùng tức giận đến mất cả lý trí , cô cảm thấy rất lo lắng cho ông .Đây là lần đầu tiên cô thấy ông có dáng vẻ như vậy , cô sợ nếu mình không có ở đây sẽ xảy ra chuyện đây.
Nhưng Lãnh Tâm Nhiên chưa kịp làm gì đã bị Hàn Thu Sinh chặn lại : "Tâm Nhiên, con đi ra ngoài trước đi. Mộc Thần chắc cũng đến rồi , con đi tìm Mộc Thần đi . Chú có chút việc phải giải quyết, khi nào xong sẽ đi tìm con." Lãnh Tâm Nhiên nghi ngờ nhìn ông chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của ông, nhưng ánh mắt rất kiên quyết, cô chỉ có thể gật đầu: "Dạ được, chú cẩn thận một chút."
Nói xong, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng. Từ đầu chí cuối, cô cũng không có nhìn Hiên Viên Phong một cái. Bởi vì, từ lúc nhìn thấy vẻ mặt Hiên Viên Phong thay đổi và vẻ mặt tức giận của chú ,cô biết, chuyện này không phải vô duyên vô cớ mà xảy ra như vậy. Mặc dù Hiên Viên Phong đối với cô rất tốt, nhưng nếu như ông ấy đúng là người mà chú ấy đã nói là người phụ bạc cô gái kia, cô sẽ không chút do dự buông tha “cây to” này. Mặc dù, cô cũng biết rõ, nếu như có chỗ dựa như vậy, cô sẽ tiết kiệmđược rất nhiều thời gian để phát triển ở Yên Kinh này.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên đã đi xa, Hàn Thu Sinh lập tức bộc phát tất cả sự tức giận vẫn đè nén nãy giờ, không nói bất cứ cái gì trực tiếp hướng nắm đấm về phía Hiên Viên Phong..
Lúc này ông đâu còn nhớ mình chỉ là người đi làm bình thường, mặc dù thường ngày cũng rất chú ý rèn luyện thân thể. Nhưng nếu so với Hiên Viên Phong, người từng lăn lộn trong giới hắc đạo khiến người người kinh sợ , thì cũng giống như chấu chấu đá xe mà thôi. Vì vậy, tay của ông còn chưa đến gần được mặt đối phương đã bị chế trụ sau lưng.
Mặc dù tay đã bị chế trụ, nhưng Hàn Thu Sinh vẫn không hề sợ hãi, miệng tiếp tục mắng to .
"Trần Phong, người là tên súc sinh, là kẻ bạc tình, ngươi. . . . . ."
Hàn Thu Sinh mắng chửi liên tục. Ông cũng không phải người thích la hét ầm ĩ , nhưng hiện tại, thù hận dồn nén bao nhiêu năm và sự tức giận tột cùng đã khiến ông không thể khống chế chính mình. Từng câu mắng chửi người cứ không ngừng tuôn ra , câu sau lại độc ác hơn câu trước , nhưng vẫn không cách nào làm nhẹ bớt sự phẫn nộ không ngừng dâng lên trong lòng ông.
Ở Yên Kinh không ai không biết , Hiên Viên Phong tính khí thật không tốt, lúc ông còn trẻ còn có biệt hiệu là kẻ điên, vì bất kỳ lúc nào , bất kỳ ở đâu cũng có thể liều mạng bất chấp tất cả như một kẻ điên. Những năm này , đứng ở vị trí cao cao tại thượng này mới bắt đầu tu thân dưỡng tính, nên tính khí cũng giảm bớt không ít. Nhưng đó cũng chỉ là hình tượng bề ngoài, thực chất Hiên Viên Phong vẫn là bản tính ngông cuồng nóng nảy và rất tàn khốc. Nếu như không phải nghĩ người này làm sao biết cái tên "Trần Phong" , chỉ sợ Hiên Viên Phong đã sớm phế bỏ cánh tay này của người kia rồi. Những năm gần đây, không ai dám ở trước mặt ông thất lễ như vậy , ngay cả lãnh đạo quốc gia nhìn thấy ông, cũng phải kiêng dè ông. Nhưng người đàn ông trước mắt này từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn liên tục mở miệng mắng chửi thậm chí muống động thủ với ông , xem ra mấy năm nay có lẽ tính tình của ông càng ngày càng tốt rồi.
"Nếu như ngươi không muốn cánh tay này nữa , cứ tiếp tục nói?"
Hiên Viên Phong cười lạnh, trong giọng nói đã nồng nặc sát khí.
Hàn Thu Sinh không hề sợ hãi mà trả lời: " Dù ngươi có bẻ gãy tay ta cũng không thay đổi được sự thật người chính là tên súc sinh. Chị Y Thanh tốt như vậy, đều là vì ngươi, mới có thể rơi vào kết cục như vậy. Ngươi là kẻ bạc tình, là tên súc sinh, nếu như không phải là vì ngươi, cuộc sống của chị Thanh sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu!”
Hàn Thu Sinh thế nào cũng sẽ không quên, mười mấy năm trước, đột nhiên xuất hiện người đàn ông này, đã cướp đi người chị gái hàng xóm mà vẫn thầm yêu, và cũng từ đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời ông.
"Y Thanh?"
Vẻ mặt Hiên Viên Phong vốn đang giận dữ nhưng khi nghe Hàn Thu Sinh nhắc tới cái tên ấy thì không khỏi giật mình kinh ngạc, rất nhanh ông liền tỉnh táo lại, một tay giữ chặt bả vai Hàn Thu sanh, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ mà gầm thét: "Y Thanh ở đâu? Làm sao ngươi biết Y Thanh? Cô ấy hiện tại thế nào?"
Nhưng trong mắt Hàn Thu Sinh , thái độ của Hiên Viên Phong chỉ là giả bộ mà thôi. Vì vậy, ông không chút do dự trả lời : "Ngươi không xứng nhắc tên của chị Y Thanh!"
Mặt của Hiên Viên Phong lập tức trầm xuống, mặc dù bây giờ tính tình ông tốt hơn nhiều, nhưng không có nghĩa ông cho phép người khác vô lễ với mình. Càng dùng sức nắm cánh tay của Hàn Thu Sinh, một tay khác thì nắm chặt cần cổ Hàn Thu Sinh, chỉ cần hơi dùng sức sẽ cắt đứt cổ của ông ta.
"Ngươi không cần cố gắng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta. Nếu không nói, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ rời đi cái chỗ này! Còn có Lãnh Tâm Nhiên, ngươi là chú của Lãnh Tâm Nhiên, nếu ngươi nếu không nói, ta cũng không ngại dùng chút thủ đoạn!"
Hiên Viên Phong chỉ nghĩ nói như vậy, đối phương sẽ vì quan tâm Lãnh Tâm Nhiên mà thỏa hiệp. Vậy mà ông chẳng thể ngờ rằng khi ông nói những lời này, đối phương lại càng tức giận như một con nhím xù lông ra ngoài, không sợ hãi chút nào trước uy hiếp của mình: "Ngươi là tên súc sinh, ngươi đã có lỗi với chị Y Thanh, ngươi lại còn dám dùng Tâm Nhiên uy hiếp ta? Ngươi đến cùng có phải là người hay không, lương tâm của ngươi bị chó ăn hết rồi sao? Ngươi. . . . . ."
"Ngươi rốt cuộc nói hay không?"
Hiên Viên Phong thật sự nổi giận. Ông luôn muốn tìm kiếm tin tức người kia, chỉ là mặc kệ tra thế nào cũng không có bất kỳ đầu mối.Chỗ ở bọn họ khi đó đã bị phá bỏ, tất cả mọi người cũng đã dời đi, muốn tìm kiếm tin tức năm đó thật sự quá khó khăn. Nhưng ông cũng chưa bao giờ buông tha, đời này ông thấy có lỗi với duy nhất người kia, vì cô gái đó ông đã chối từ tất cả phụ nữ muốn tiếp cận ông. Nhưng đây là chuyện riêng của ông , ông áy náy, cũng chỉ với cô gái ấy, những người khác không có tư cách nói gì. Sự tha thứ của ông cũng có giới hạn!
"Y Thanh bây giờ ở đâu? Ta một mực tìm cô ấy, nhưng vẫn không tìm được. Ta đã đồng ý sẽ cưới cô ấy. Hiện tại, nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa từng kết hôn . Ngươi mau nói cho ta biết, cô ấy rốt cuộc ở nơi nào? Nếu như. . . . . ." Hiên Viên Phong nghĩ đến một khả năng khác có thể, sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn là ức chế đem tất cả suy nghĩ nói hết ra: "Nếu như cô ấy đã lập gia đình, ta cũng sẽ chúc phúc cô ấy. Ta chỉ là muốn gặp mặt cô ấy mà thôi."
Nghe người đàn ông trước mắt nói những lời áy náy, Hàn Thu Sinh giống như đang nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, cười lớn thành tiếng , cũng không hề chú ý vẻ mặt Hiên Viên Phong đã trở nên vô cùng khó coi đến mức nào: "Muốn gặp ấy chị Y Thanh ? Ngươi mơ đi, đời này người cũng nghĩ được gặp lại chị ấy ! Trần Phong, đều là do ngươi, nếu như ngươi chưa từng xuất hiện ở cuộc sống của chúng ta. Cuộc sống của ta và chị Thanh sẽ tốt đẹp biết bao. Đều là ngươi, làm rối loạn cuộc sống chúng ta , sau cùng còn khiến chị Thanh phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ bất hạnh. Loại người như ngươi, nhất định bị báo ứng!"
Hiên Viên Phong không phải là chưa nghe qua người khác nguyền rủa mình, những kẻ địch của ông mỗi lần thất bại cũng đều nói như vậy. Nhưng nghe những lời của người đàn ông trước mắt này, lại làm cho ông có loại dự cảm chẳng lành.
"Ngươi. . . . . . Lời này của ngươi có ý gì?"
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Từ thư phòng ra ngoài, Lãnh Tâm Nhiên đứng ở bên ngoài để tỉnh táo một chút, nghĩ đến Thần chắc cũng đã đến, mình ở nơi này cũng không được việc gì, nên xoay người trở lại đại sảnh yến tiệc.
Ở đại sảnh , không khí bữa tiệc đã phục hồi như cũ, tất cả mọi người vẫn đang tán gẫu với nhau, nhưng khi Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện không khí lại đột nhiên yên lặng hẳn.
Chỉ là, rất nhanh âm thanh lại vang lên. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhận ra được, hiện tại, tất cả mọi người đang len lén quan sát mình. Bây giờ cô đã trở thành tiêu điểm chú ý ở đây.
Đối với chuyện này, cô cũng không muốn quan tâm. Khi nhìn thấy bóng dáng người đang bị Đông Phương Mạn Lệ theo sát , cô mỉm cười bước về hướng đó.
"Chị Tĩnh chuyện lúc nãy chị có thấy không? Người đàn ông đi với Lãnh Tâm Nhiên thật thô lỗ và không có giáo dục! Tại sao có thể trong yến tiệc này mà dám mắng chửi người khác chứ? Thiệt là, chú Hiên Viên nhất định sẽ giận dữ đây !"
Đông Phương Mạn Lệ chu chu môi cố làm ra vẻ đáng yêu, nhỏ nhẹ nói với Dạ Tĩnh Nhi nãy giờ vẫn đứng yên lặng bên cạnh.
Dạ Tĩnh Nhi không có đưa ra bất cứ nhận xét nào , chỉ thỉnh thoảng gật đầu, có ý bảo đối phương tiếp tục, cô chỉ là người nghe cũng không mở miệng nói gì. Đông Phương Mạn Lệ tuy đang nói chuyện với Dạ Tĩnh Nhi nhưng mọi sự chú ý đều đặt trên người Dạ Mộc Thần, nhưng từ đầu tới cuối Dạ Mộc Thần cũng không nhìn cô ta một cái.
"Thần thiếu gia, Tĩnh tiểu thư."
Ở đây , người nhận ra thân phận của Dạ Mộc Thần cũng không ít. Nhưng mọi người vẫn có chút cố kỵ mà không dám tiến lên chào hỏi, lúc này gia chủ Đông Phương gia Đông Phương Quốc An, nhìn thấy con gái Đông Phương Mạn Lệ đã cùng hai vị của Dạ gia này nói chuyện và cũng có chút quan hệ, nên tiến lên trước chào hỏi, cực kỳ chú ý từng lời nói.
Dạ Mộc Thần vẻ mặt vẫn thản nhiên, Dạ Tĩnh Nhi tươi cười : "Đông Phương gia chủ thật là khách khí."
Đông Phương Quốc An, không kiêu căng ngạo mạn như con gái mình Đông Phương Mạn Lệ, ông là người kín kẽ, uy nghiêm, lúc này cũng không quên nói những câu vui vẻ chúc mừng Dạ Tĩnh Nhi :”Tĩnh tiểu thư thật là càng ngày càng lợi hại. Lần trước trong trao buổi lễ thưởng của Tĩnh tiểu thư, tôi cũng có may mắn được tham dự, trở thành nữ tướng quân trẻ tuổi nhất trong cả nước , Tĩnh tiểu thư thật sự quá tài giỏi , không thua bất cứ người đàn ông nào."
Thật ra , thân phận của Dạ Mộc Thần so với Dạ Tĩnh Nhi thì cao hơn rất nhiều, nhưng anh không thích nói chuyện với người ngoài . Mặc kệ đứng ở trước mặt là người nào, chỉ cần anh không muốn nói chuyện, dù ai cũng không cách nào bắt buộc anh được. Hơn nữa với thân phận cao quý của anh , nên khi nhìn thấy anh , người bình thường cũng sẽ theo bản năng nói chuyện cùng người bên cạnh đi với anh. Không phải bọn họ không chú ý tới anh , mà là muốn dùng phương pháp này có thể thông qua người đó có thể được anh chú ý.
"Đông Phương gia chủ phong thái vẫn như cũ. Lần trước ông nội còn nói Đông Phương gia dưới sự hướng dẫn của Đông Phương gia chủ như ngài nhất định sẽ càng ngày càng cường thịnh ." Dạ Tĩnh Nhi cũng khẽ cười nói.
Dạ Mộc Thần lúc này cũng mở miệng nói : "Tôi tin tưởng Đông Phương gia chủ ngài đây sẽ cống hiến hết sức mình cho quốc gia này .”
Để Dạ Mộc Thần mở miệng nói ra những lời này là cơ hội khó có được . Gương mặt Đông Phương Quốc An trong nháy mắt liền đỏ lên , cười cực kỳ vui vẻ. Ánh mắt hưng phấn nhìn Dạ Mộc Thần , mặc dù đối phương vẫn là nét mặt trước sau như một rất lạnh nhạt, nhưng ông giống như đang được khích lệ cổ vũ rất lớn , dùng sức gật đầu: "Tôi biết rồi, cám ơn Thần thiếu gia tin tưởng."
" Xin lỗi, tôi còn có chuyện."
Lúc này Đông Phương Quốc An đang cực kỳ hưng phấn rốt cuộc tìm được cơ hội bắt chuyện với Dạ Mộc Thần nên không phát hiện sắc mặt Dạ Mộc Thần thay đổi khi nhìn về một hướng khác . Sau đó không đợi ông ta nói tiếp, liền trực tiếp nói tạm biệt rồi đi về phía trước.
Đông Phương Quốc An ngơ ngác nhìn theo, vẻ mặt có chút xấu hổ, ngó theo hướng Dạ Mộc Thần đang đi về phía một cô gái mười bảy mười tám tuổi , thì hai mắt đột nhiên trợn to.
Dạ Tĩnh Nhi dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện tại đại sảnh yến hội, phản ứng đầu tiên của cô là liếc nhìn về phía Đông Phương Mạn Lệ bên cạnh. Quả nhiên, giống dự đoán của cô, gương mặt Đông Phương Mạn Lệ trở nên vặn vẹo, ánh mặt tràn đầy oán hận nhìn về phía kia.
Đông Phương Quốc An nhìn Dạ Mộc Thần cùng một cô gái có cử chỉ thân mật cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc lấy lại tinh thần , ông liền nhìn về phía con gái Đông Phương Mạn Lệ. Thấy con gái nhìn chằm chằm về bên kia hơn nữa vẻ mặt biểu hiện rõ ràng sự tức giận , nhịn không được liếc nhìn vợ mình ý nên nhắc nhở con gái phải bình tĩnh.
Nhưng thật ra trong lòng ông cũng đang rung động mãnh liệt, chuyện gì đang xảy ra? Thần thiếu gia làm sao sẽ cùng một cô gái thân mật như vậy? Anh ta và Mạn Lệ không phải. . . Nếu như vậy, Mạn Lệ làm sao bây giờ?
Ông rất muốn hỏi con gái cho rõ , nhưng Dạ Tĩnh Nhi vẫn đứng bên cạnh, nên không thể hỏi thẳng trước mặt cô ấy . Dạ Tĩnh Nhi giống như cảm giác được tâm tình của ông, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía đó, lễ phép cười: "Đông Phương gia chủ, Đông Phương phu nhân, Mạn Lệ, thật xin lỗi, tôi có chuyện đi trước. Đợi có cơ hội chúng ta tán gẫu tiếp."
Ba người làm sao dám cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Tĩnh tiểu thư, người của Dạ gia có quan hệ tốt nhất với họ,đi thẳng về hướng Dạ Mộc Thần.
"Mạn Lệ, chuyện này là sao? Cô gái kia là ai ? Con không phải vẫn thích Thần thiếu gia sao?" Dạ Tĩnh Nhi vừa rời đi , Đông Phương phu nhân liền không nhịn được hỏi lập tức quay sang hỏi con gái bên cạnh mình.
Đông Phương Mạn Lệ thiếu chút nữa đem những lời khó nghe nhất mà nói ra nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, cũng chỉ tức giận nói sơ qua : "Tiểu tiện nhân đó tên là Lãnh Tâm Nhiên, là cô nhi, không có gia cảnh gì. Cô ta và chú Hiên Viên quan hệ khá tốt nên mới được mời tới đây . Nhưng mà bây giờ sẽ không được may mắn như vậy nữa đâu, chú cô ta mới vừa rồi ở trước mặt mọi người dám mắng chú Hiên Viên. Loại con gái này, muốn xâm nhập vào tầng lớp của chúng ta, còn kém xa lắm ! Cô ta và Mộc Thần làm sao quen biết con cũng không biết, nhưng Mộc Thần nhất định sẽ là của con , ai cũng đừng nghĩ cướp đi."
Đông Phương phu nhân cũng nghiêm túc quan sát tình huống bên kia, nghe nói như thế liền gật đầu tán thưởng: "Thì ra chỉ là một người hạ tiện . Mạn Lệ, con nói đúng, con với Mộc Thần thiếu gia mới là trời sinh một đôi. Người ưu tú như Mộc Thần thiếu gia, con tuyệt đối không được buông tha. Đàn ông luôn thích mới mẻ, Mộc Thần thiếu gia bây giờ còn trẻ tuổi, dễ dàng bị mấy đứa con gái xinh đẹp quyến rũ, cũng rất bình thường . Nhưng với thân phận của anh ta tuyệt đối không phải những thứ này chó mèo này có thể với tới được!" ( công nhận hai mẹ con này nói chuyện y chang nhau ….)
Đông Phương phu nhân nói những lời như vậy, khiến Đông Phương Quốc An có chút không hài lòng, nhăn mày lại. Nhưng ông cũng không nói gì, chỉ thận trọng hỏi : "Con nói cô gái kia, gọi là Lãnh Tâm Nhiên, chỉ là một người bình thường?”
Đông Phương Mạn Lệ dĩ nhiên biết cha mình đang lo lắng cái gì, gật đầu xác định: "Yên tâm đi, ba, con đã điều tra qua, cô ta là người thành phố C, bây giờ đang học ở đại học Yến Đại, không có gia cảnh gì, nhiều lắm là có quan hệ tốt với Thẩm Quân. Nhưng thời đại huy hoàng nhất của Thẩm Quân đã qua rồi ,coi như cô ta và Thẩm Quân có quan hệ gì thì cũng không làm nên trò trống gì đâu."
Đông Phương Quốc An lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn không quên cẩn thận dặn dò: "Mạn Lệ, Dạ gia tuyệt đối không phải là Đông Phương gia chúng ta có thể đắc tội được. Mặc kệ Thần thiếu gia hiện tại thích ai, trước khi Dạ gia tỏ thái độ , con tuyệt đối không nên tự ý làm gì. Nếu không, sẽ gây ra phiền toái lớn. Con nên biết hoàn cảnh của chúng ta bây giờ , mọi hành động phải vô cùng chú ý. Nếu như có thể làm thân với Dạ gia thì tốt , nếu không được chúng ta vẫn có thể hợp tác cùng gia tộc khác. Chúng ta đi không phải cầu độc mộc ( ý là chỉ có một con đường ), phải cẩn thận chừa đường lui an toàn."
Lời cha dặn dò, Đông Phương Mạn Lệ căn bản không để ở trong lòng. Theo cô, Dạ Mộc Thần phải là của Đông Phương Mạn Lệ cô, từ lần gặp đầu tiên mặt cô đã xác định, bây giờ cô làm sao có thề buông tha? Mộc Thần ngày càng trở nên ưu tú về mọi mặt, hơn nữa bối cảnh của Dạ gia, nếu như có thể gả cho anh, dù là buổi tối nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Như vậy, cô làm sao có thể buông tha đây?
"Ba yên tâm đi, con nhất định sẽ kết hôn với Mộc Thần."
Đông Phương Mạn Lệ quyết tâm nói.
Bởi vì, cô biết, hôm nay Lãnh Tâm Nhiên có thể xuất hiện ở đây cũng vì được chú Hiên Viên yêu thích . Nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, cô không tin Hiên Viên Phong sẽ còn tiếp tục yêu thích cô ta. Chỉ cần Hiên Viên Phong không để ý cô ta nữa, như vậy, cô ta nghĩ muốn bước chân vào tầng lớp thượng lưu này , tuyệt đối so với lên trời còn khó hơn.
Đông Phương Quốc An còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của con gái, lại nhịn xuống, chỉ là thở dài một câu: "Nên biết có chừng có mực, không được mang tai họa cho gia tộc."
Đông Phương Mạn Lệ cười đến rực rỡ: "Ba, yên tâm, con sẽ làm cho Đông Phương gia trở thành gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc."
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
"Tâm Nhiên, đây là chị họ của anh Dạ Tĩnh nhi, em cứ gọi giống anh là chị Tĩnh là được. Chị Tĩnh, đây là Tâm Nhiên, hai người đã gặp nhau trước rồi, vậy thì không cần giới thiệu nhiều."
Dạ Mộc Thần vốn còn đang cùng Lãnh Tâm Nhiên nói chuyện, cảm giác được hơi thở quen thuộc đến gần, liền cười giới thiệu hai người với nhau.
Sau khi nghe Thần kể về thân phận của chị, Lãnh Tâm Nhiên đối với vị" nữ tướng quân trẻ tuổi nhất”này rất nhiều hứng thú. Dĩ nhiên, không chỉ là hứng thú, mà còn có hảo cảm. Lúc này, gặp lại cô gái đứng trước mặt , nhìn chị lúc nào cũng đứng thẳng lưng, còn có ánh mắt sắc bén quan sát mọi thứ, Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười thật tươi : "Chị Tĩnh, lần trước thật sự có lỗi."
Mặc dù lúc ấy cô biết cô gái này là người thân của Thần , nhưng từ trước tới giờ cô cũng chỉ để ý người mình quan tâm, đối với Dạ gia, cô chỉ quan tâm một mình Thần mà thôi. Cho nên, dù là thân thích với Thần ,cô cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng khi nghe kể về chiến tích của chị, thì cảm giác lại hoàn toàn khác. Lại nghe Thần đặc biệt nhấn mạnh quan hệ của hai người rất tốt, cô đã coi chị là người của phe mình rồi.
Vẻ mặt Dạ Tĩnh Nhi vẫn là lạnh nhạt, nhưng không thể không nói, trong tổ hợp ba người cùng đứng một chỗ ở đây thì vẻ mặt cô vẫn là có biểu hiện nhiều nhất. Gương mặt Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần luôn là lạnh lùng , như cảnh cáo người khác chớ đến gần. Trừ phi cần thiết, nếu không vẻ mặt ấy sẽ chẳng bao giờ thay đổi , ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng không kém.
"Chị có nghe Mộc Thần nói về em. Nghe nói em đã tham gia đợt đặc huấn của đội đặc chủng Báo Tuyết, nếu có cơ hội chúng ta tỷ thí một trận." Dạ Tĩnh Nhi cười nói.
Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe mắt lập tức sáng lên, những lời này, cô rất thích nha! Không cần suy nghĩ hay do dự gì cả, trực tiếp gật đầu đồng ý: "Được, nếu chị Tĩnh có thời gian, em lúc nào cũng được”.
Có người nói, có người đàn ông nam nhân ở giữa tình cảm tới rất nhanh, có khi chỉ cần một câu nói thậm chí có khi chỉ cần một ánh mắt . Câu nói đó đối với hai cô gái trước mặt này là một ví dụ cực kỳ chính xác. Chỉ nói chuyện mấy câu đơn giản như vậy, ở giữa Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Tĩnh Nhi liền xuất hiện một loại hảo cảm . Đây có thể nói là duyên phận, có lúc, tới chính là đơn giản như vậy.
"Đúng rồi, Nhiên, chuyện chú Hàn là thế nào?" Đợi hai người tán gẫu xong, Dạ Mộc Thần mới bắt đầu hỏi thăm về chuyện vừa xảy ra.
Lãnh Tâm Nhiên cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, trên nét mặt tràn đầy hoang mang: "Em cũng không biết. Bọn họ bây giờ còn đang nói chuyện bên trong. Là chuyện riêng của chú, nên em đi ra ngoài. Nhưng chuyện này rất kỳ quái, chú Hiên Viên vẫn luôn ở nước ngoài , chú thì ở thành phố C, hai người bọn họ, làm sao có thể có quen biết thậm chí là mâu thuẫn với nhau? Hi vọng, đều là hiểu lầm!"
Dạ Mộc Thần và Dạ Tĩnh Nhi vừa tới bữa tiệc thì chứng kiến ngay chuyện này. Hồi tưởng lại tình hình lúc đó, hai người không nhịn được đồng thời cau mày. Tiếng tăm của Hiên Viên Phong ở trong xã hội tuyệt đối không phải là hư danh , danh hiệu “kẻ điên” không phải tự nhiên mà có. Cho nên, chuyện này, chỉ sợ không dễ dàng giải quyết như vậy. Nếu không phải là hiểu lầm, như vậy, có thể làm cho Hàn Thu sinh trước mặt mọi người mắng ra"Súc sinh" như thế , tuyệt đối không chỉ đơn giản là thù hận bình thường. Chỉ sợ quan hệ của hai người, tuyệt đối là “ngươi chết ta sống”. Coi như, thật sự là hiểu lầm, với thân phận và địa vị của Hiên viên Phong, ông chắc chắn không cho phép người khác mắng chửi mình trước mặt mọi người.
Tình huống này dù thế nào cũng cực kỳ khó giải quyết đây!
"Mộc Thần, chị Tĩnh, mấy người bạn của em muốn làm quen với hai người. Chúng ta nói chuyện một chút được không? Đều là bạn tốt của em , chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều đề tài để nói nha."
Chẳng biết lúc nào, Đông Phương Mạn Lệ đã đi về phía này , cất giọng vô cùng thân thiết . Chỉ là lúc này ba người ở chỗ này lại không ai còn tâm trí để ý đến cô ta.
Sau một lúc , Dạ Tĩnh Nhi phục hồi tinh thần đầu tiên, nhìn Đông Phương Mạn Lệ, khẽ nhíu mày: " Mạn Lệ, chị và Mộc Thần còn có chút việc phải xử lý. Em và bạn em cứ nói chuyện trước đi."
Trong lời nói, không hề che giấu ý đuổi người chút nào .
Nụ cười trên mặt Đông Phương Mạn Lệ lập tức cứng đờ, cả người hơi run rẩy, mắt long lanh nước, dáng vẻ mềm yếu khiến người khác thương tiếc: " Chị Tĩnh, là Mạn Lệ làm gì sai chuyện gì sao? Em. . . . . ."
Nhưng Dạ Tĩnh Nhi là ai , là người trong gia tộc lớn lại từng trải qua vô số chuyện tình, một chút tiểu xảo như vậy làm sao cô không nhận ra được. Hơn nữa, cô xuất thân là quân nhân, làm việc luôn thẳng thắn chính trực không thích giả dối. Lúc này, cô lại càng thêm phản cảm với cô gái đang quấy rối trước mặt này .
"Mạn Lệ, chúng tôi thật sự có chuyện phải xử lý, chuyện này không liên quan gì tới em, em cứ đi làm chuyện của mình đi."
Nói xong, quay sang ý kêu Dạ Mộc Thần và Lãnh Tâm Nhiên đi chỗ khác nói chuyện.
Hành động này, thật sự là quá trực tiếp rồi , làm người ta không khỏi giơ ngón tay cái bày tỏ bội phục. Lãnh Tâm Nhiên từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe, đối với Đông Phương Mạn Lệ cố ý dây dưa cũng không thèm để ý . Lúc này thấy cô ta dáng vẻ đáng thương đứng một chỗ cũng không có bất kỳ tia thương hại nào hay cảm giác vui vẻ gì. Chỉ là người ngoài không đáng phải để tâm chú ý, rất lãng phí thời gian.
"Chị Tĩnh, như vậy không sao chứ?" Mặc dù rất bội phục phương pháp xử sự đánh nhanh thắng nhanh của Dạ Tĩnh Nhi, nhưng nghĩ tới thân phận của Đông Phương Mạn Lệ và quan hệ khá tốt của hai người, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
DạTĩnh Nhi thờ ơ lắc đầu: "Mạn Lệ cũng không nhỏ, nếu em ấy cứ sống theo cách luôn tự cho mình là đúng thì sẽ không phải là chuyện tốt gì. Với gia thế của em ấy , bây giờ đã là thời đại nào mà vẫn quen coi mình là trung tâm chú ý của mọi người , thật sự là quá ngây thơ."
"Phốc."
Nghe Dạ Tĩnh Nhi đánh giá Đông Phương Mạn Lệ , Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng. Cô cười, cũng không phải vì Đông Phương Mạn Lệ bị quở mắng mà vui mừng, mà là vì, Dạ Tĩnh Nhi có cách nhìn về Đông Phương Mạn Lệ hoàn toàn giống như cô. Đây là cỡ nào ăn ý, hoàn toàn không có thể sử dụng ngôn ngữ mà hình dung được .
Dạ Mộc Thần đứng bên cạnh, chỉ một ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Nhìn Dạ Tĩnh Nhi ngây ngốc không hiểu, anh chậm rãi giải thích thay Lãnh Tâm Nhiên : " Chị Tĩnh, Nhiên cười là vì hai người suy nghĩ quá ăn ý với nhau. Em ấy trước mặt em cũng đánh giá Đông Phương Mạn Lệ giống như chị vậy, cơ hồ không kém một chữ. Xem ra, không sớm giới thiệu hai người quen biết nhau thật là thất sách nha!"
Nghe nói thế, ánh mắt Dạ Tĩnh Nhi nhìn Lãnh Tâm Nhiên lại thêm mấy phần thân thiết.
"Không thể nào! Y Thanh làm sao có thể chết? Cô ấy đã đồng ý sẽ chờ ta , cô ấy làm sao có thể. . . . . . Cô ấy. . . . . ." Bên trong thư phòng, đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ không dám tin của Hiên Viên Phong.
Cả đại sảnh rộng lớn đột nhiên rơi vào yên lặng, tất cả mọi người theo bản năng đều im lặng .
Và dĩ nhiên Hàn Thu Sinh trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Lãnh Tâm Nhiên nghi ngờ nhìn người cha nuôi mà nay là chú mình đang rất tức giận bên kia, sau đó lại nhìn gương mặt cứng đờ của Hiên Viên Phong đứng bên cạnh mình, cảm thấy hoang mang và khó hiểu.
Lãnh Tâm Nhiên đứng giữa hai người , không khí xung quanh đều rơi vào trầm mặc , cô nghĩ mình cần đứng ra để phá vỡ tình huống hiện tại. Dĩ nhiên , cô không chút do dự đứng về phía Hàn Thu Sinh. Trong lòng cô, vô luận Hiên Viên Phong tốt với cô như thế nào, hay ông ấy có lợi hại như thế nào , Hàn Thu Sinh là người có công nuôi dưỡng cô, không thế thay thế được.
"Chú chuyện gì xảy ra?" Lãnh Tâm Nhiên đi tới, nắm cánh tay Hàn Thu Sinh, nhỏ giọng hỏi thăm.
Không phải cô nghĩ phải cố tình khép nép như vậy, mà là, có một số việc riêng cá nhân , cô không muốn làm cho quá nhiều người biết. Hàn Thu Sinh chưa từng nói với cô về việc ông biết Hiên Viên Phong, còn có cái tên Trần Phong này, càng chưa từng nghe nói qua. Vì vậy cô càng xác định đây là việc riêng của Hàn Thu Sinh.
Hàn Thu Sinh là người tuấn tú trầm ổn, lúc này vì tức giận cực độ mà gương mặt cũng trở nên vặn vẹo dữ tợn , ánh mắt luôn dịu dàng ấm áp ngày thường lúc này cũng chuyển thành màu đỏ máu ,làm cho Lãnh Tâm Nhiên rất kinh ngạc. Cô chưa bao giờ thấy Hàn Thu Sinh tức giận như vậy qua!
Hiên Viên Phong chỉ hơi sửng sốt một chút liền lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Hàn Thu Sinh lại mang dày đặc sát khí. Ông cũng không nhận ra người ở trước mắt này là ai, chỉ là cái tên "Trần Phong" này gợi cho ông nhớ lại rất nhiều chuyện cũ. Nhìn lại đối phương, trực giác nói cho ông biết, đối phương biết rất nhiều bí mật của mình.
Ánh mắt liếc nhìn một lượt đám người đang đứng xem náo nhiệt, lại nhìn một chút người đàn ông xa lạ đứng bên kia cùng với Lãnh Tâm Nhiên, Hiên Viên Phong thu lại nụ cười trên mặt, đi thẳng tới chỗ bên kia : "Tôi nghĩ vị tiên sinh này, giữa chúng ta chắc có gì hiểu lầm. Nếu như không ngại, mời đến phòng tôi nói chuyện?"
Hàn Thu Sinh đang tính tiếp tục mở miệng mắng , ông bây giờ thật rất tức giận. Đời này , ông hận nhất là người đàn ông đã phụ lòng và hại chết người con gái kia. Ông cũng từng nghĩ đến lúc mình gặp lại hắn , nhất định phải thay người kia trả thù . Nhưng ông thật không ngờ lại gặp được hắn trong hoàn cảnh thế này và quan trọng hơn là hắn là người rất có thế lực ở đây.
Đầu của ông bây giờ không thể nghĩ được gì nữa, nếu như lúc này trên tay ông có con dao, ông tuyệt đối sẽ không chút do dự mà đâm vào người hắn. Thế nhưng khi ông sắp mở miệng mắng người,Lãnh Tâm Nhiên ở bên cạnh khẽ kéo tay áo ông.
Chỉ một cái kéo tay, cũng làm cho ông bình tĩnh trở lại, nhìn xung quang cả đám người đứng xem náo nhiệt, Hàn Thu Sinh biết mình hôm nay quá kích động rồi, nhưng ông cũng không hối hận. Chỉ là, nếu như tiếp tục náo động nữa sẽ mang lại phiền phức cho Tâm Nhiên mà thôi. Nghĩ như vậy, ông lạnh lùng gật đầu.
Thật ra thì lúc này trong lòng ông thật chỉ muốn rời khỏi nơi này, không muốn cùng tên súc sinh này hô hấp cùng một bầu không khí, chỉ cần nghĩ tới, đã cảm thấy ghê tởm .
Đi theo Hiên Viên Phong vào thư phòng, thật ra Lãnh Tâm Nhiên cũng không muốn theo vào , dù sao đây là chuyện riêng của chú . Nhưng nhìn thấy chú vô cùng tức giận đến mất cả lý trí , cô cảm thấy rất lo lắng cho ông .Đây là lần đầu tiên cô thấy ông có dáng vẻ như vậy , cô sợ nếu mình không có ở đây sẽ xảy ra chuyện đây.
Nhưng Lãnh Tâm Nhiên chưa kịp làm gì đã bị Hàn Thu Sinh chặn lại : "Tâm Nhiên, con đi ra ngoài trước đi. Mộc Thần chắc cũng đến rồi , con đi tìm Mộc Thần đi . Chú có chút việc phải giải quyết, khi nào xong sẽ đi tìm con." Lãnh Tâm Nhiên nghi ngờ nhìn ông chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của ông, nhưng ánh mắt rất kiên quyết, cô chỉ có thể gật đầu: "Dạ được, chú cẩn thận một chút."
Nói xong, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng. Từ đầu chí cuối, cô cũng không có nhìn Hiên Viên Phong một cái. Bởi vì, từ lúc nhìn thấy vẻ mặt Hiên Viên Phong thay đổi và vẻ mặt tức giận của chú ,cô biết, chuyện này không phải vô duyên vô cớ mà xảy ra như vậy. Mặc dù Hiên Viên Phong đối với cô rất tốt, nhưng nếu như ông ấy đúng là người mà chú ấy đã nói là người phụ bạc cô gái kia, cô sẽ không chút do dự buông tha “cây to” này. Mặc dù, cô cũng biết rõ, nếu như có chỗ dựa như vậy, cô sẽ tiết kiệmđược rất nhiều thời gian để phát triển ở Yên Kinh này.
Thấy Lãnh Tâm Nhiên đã đi xa, Hàn Thu Sinh lập tức bộc phát tất cả sự tức giận vẫn đè nén nãy giờ, không nói bất cứ cái gì trực tiếp hướng nắm đấm về phía Hiên Viên Phong..
Lúc này ông đâu còn nhớ mình chỉ là người đi làm bình thường, mặc dù thường ngày cũng rất chú ý rèn luyện thân thể. Nhưng nếu so với Hiên Viên Phong, người từng lăn lộn trong giới hắc đạo khiến người người kinh sợ , thì cũng giống như chấu chấu đá xe mà thôi. Vì vậy, tay của ông còn chưa đến gần được mặt đối phương đã bị chế trụ sau lưng.
Mặc dù tay đã bị chế trụ, nhưng Hàn Thu Sinh vẫn không hề sợ hãi, miệng tiếp tục mắng to .
"Trần Phong, người là tên súc sinh, là kẻ bạc tình, ngươi. . . . . ."
Hàn Thu Sinh mắng chửi liên tục. Ông cũng không phải người thích la hét ầm ĩ , nhưng hiện tại, thù hận dồn nén bao nhiêu năm và sự tức giận tột cùng đã khiến ông không thể khống chế chính mình. Từng câu mắng chửi người cứ không ngừng tuôn ra , câu sau lại độc ác hơn câu trước , nhưng vẫn không cách nào làm nhẹ bớt sự phẫn nộ không ngừng dâng lên trong lòng ông.
Ở Yên Kinh không ai không biết , Hiên Viên Phong tính khí thật không tốt, lúc ông còn trẻ còn có biệt hiệu là kẻ điên, vì bất kỳ lúc nào , bất kỳ ở đâu cũng có thể liều mạng bất chấp tất cả như một kẻ điên. Những năm này , đứng ở vị trí cao cao tại thượng này mới bắt đầu tu thân dưỡng tính, nên tính khí cũng giảm bớt không ít. Nhưng đó cũng chỉ là hình tượng bề ngoài, thực chất Hiên Viên Phong vẫn là bản tính ngông cuồng nóng nảy và rất tàn khốc. Nếu như không phải nghĩ người này làm sao biết cái tên "Trần Phong" , chỉ sợ Hiên Viên Phong đã sớm phế bỏ cánh tay này của người kia rồi. Những năm gần đây, không ai dám ở trước mặt ông thất lễ như vậy , ngay cả lãnh đạo quốc gia nhìn thấy ông, cũng phải kiêng dè ông. Nhưng người đàn ông trước mắt này từ lúc bắt đầu tới giờ vẫn liên tục mở miệng mắng chửi thậm chí muống động thủ với ông , xem ra mấy năm nay có lẽ tính tình của ông càng ngày càng tốt rồi.
"Nếu như ngươi không muốn cánh tay này nữa , cứ tiếp tục nói?"
Hiên Viên Phong cười lạnh, trong giọng nói đã nồng nặc sát khí.
Hàn Thu Sinh không hề sợ hãi mà trả lời: " Dù ngươi có bẻ gãy tay ta cũng không thay đổi được sự thật người chính là tên súc sinh. Chị Y Thanh tốt như vậy, đều là vì ngươi, mới có thể rơi vào kết cục như vậy. Ngươi là kẻ bạc tình, là tên súc sinh, nếu như không phải là vì ngươi, cuộc sống của chị Thanh sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu!”
Hàn Thu Sinh thế nào cũng sẽ không quên, mười mấy năm trước, đột nhiên xuất hiện người đàn ông này, đã cướp đi người chị gái hàng xóm mà vẫn thầm yêu, và cũng từ đó đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời ông.
"Y Thanh?"
Vẻ mặt Hiên Viên Phong vốn đang giận dữ nhưng khi nghe Hàn Thu Sinh nhắc tới cái tên ấy thì không khỏi giật mình kinh ngạc, rất nhanh ông liền tỉnh táo lại, một tay giữ chặt bả vai Hàn Thu sanh, vẻ mặt vô cùng mừng rỡ mà gầm thét: "Y Thanh ở đâu? Làm sao ngươi biết Y Thanh? Cô ấy hiện tại thế nào?"
Nhưng trong mắt Hàn Thu Sinh , thái độ của Hiên Viên Phong chỉ là giả bộ mà thôi. Vì vậy, ông không chút do dự trả lời : "Ngươi không xứng nhắc tên của chị Y Thanh!"
Mặt của Hiên Viên Phong lập tức trầm xuống, mặc dù bây giờ tính tình ông tốt hơn nhiều, nhưng không có nghĩa ông cho phép người khác vô lễ với mình. Càng dùng sức nắm cánh tay của Hàn Thu Sinh, một tay khác thì nắm chặt cần cổ Hàn Thu Sinh, chỉ cần hơi dùng sức sẽ cắt đứt cổ của ông ta.
"Ngươi không cần cố gắng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta. Nếu không nói, hôm nay ngươi cũng đừng nghĩ rời đi cái chỗ này! Còn có Lãnh Tâm Nhiên, ngươi là chú của Lãnh Tâm Nhiên, nếu ngươi nếu không nói, ta cũng không ngại dùng chút thủ đoạn!"
Hiên Viên Phong chỉ nghĩ nói như vậy, đối phương sẽ vì quan tâm Lãnh Tâm Nhiên mà thỏa hiệp. Vậy mà ông chẳng thể ngờ rằng khi ông nói những lời này, đối phương lại càng tức giận như một con nhím xù lông ra ngoài, không sợ hãi chút nào trước uy hiếp của mình: "Ngươi là tên súc sinh, ngươi đã có lỗi với chị Y Thanh, ngươi lại còn dám dùng Tâm Nhiên uy hiếp ta? Ngươi đến cùng có phải là người hay không, lương tâm của ngươi bị chó ăn hết rồi sao? Ngươi. . . . . ."
"Ngươi rốt cuộc nói hay không?"
Hiên Viên Phong thật sự nổi giận. Ông luôn muốn tìm kiếm tin tức người kia, chỉ là mặc kệ tra thế nào cũng không có bất kỳ đầu mối.Chỗ ở bọn họ khi đó đã bị phá bỏ, tất cả mọi người cũng đã dời đi, muốn tìm kiếm tin tức năm đó thật sự quá khó khăn. Nhưng ông cũng chưa bao giờ buông tha, đời này ông thấy có lỗi với duy nhất người kia, vì cô gái đó ông đã chối từ tất cả phụ nữ muốn tiếp cận ông. Nhưng đây là chuyện riêng của ông , ông áy náy, cũng chỉ với cô gái ấy, những người khác không có tư cách nói gì. Sự tha thứ của ông cũng có giới hạn!
"Y Thanh bây giờ ở đâu? Ta một mực tìm cô ấy, nhưng vẫn không tìm được. Ta đã đồng ý sẽ cưới cô ấy. Hiện tại, nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa từng kết hôn . Ngươi mau nói cho ta biết, cô ấy rốt cuộc ở nơi nào? Nếu như. . . . . ." Hiên Viên Phong nghĩ đến một khả năng khác có thể, sắc mặt âm trầm, nhưng vẫn là ức chế đem tất cả suy nghĩ nói hết ra: "Nếu như cô ấy đã lập gia đình, ta cũng sẽ chúc phúc cô ấy. Ta chỉ là muốn gặp mặt cô ấy mà thôi."
Nghe người đàn ông trước mắt nói những lời áy náy, Hàn Thu Sinh giống như đang nghe chuyện buồn cười nhất trên đời, cười lớn thành tiếng , cũng không hề chú ý vẻ mặt Hiên Viên Phong đã trở nên vô cùng khó coi đến mức nào: "Muốn gặp ấy chị Y Thanh ? Ngươi mơ đi, đời này người cũng nghĩ được gặp lại chị ấy ! Trần Phong, đều là do ngươi, nếu như ngươi chưa từng xuất hiện ở cuộc sống của chúng ta. Cuộc sống của ta và chị Thanh sẽ tốt đẹp biết bao. Đều là ngươi, làm rối loạn cuộc sống chúng ta , sau cùng còn khiến chị Thanh phải gánh chịu bao nhiêu đau khổ bất hạnh. Loại người như ngươi, nhất định bị báo ứng!"
Hiên Viên Phong không phải là chưa nghe qua người khác nguyền rủa mình, những kẻ địch của ông mỗi lần thất bại cũng đều nói như vậy. Nhưng nghe những lời của người đàn ông trước mắt này, lại làm cho ông có loại dự cảm chẳng lành.
"Ngươi. . . . . . Lời này của ngươi có ý gì?"
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Từ thư phòng ra ngoài, Lãnh Tâm Nhiên đứng ở bên ngoài để tỉnh táo một chút, nghĩ đến Thần chắc cũng đã đến, mình ở nơi này cũng không được việc gì, nên xoay người trở lại đại sảnh yến tiệc.
Ở đại sảnh , không khí bữa tiệc đã phục hồi như cũ, tất cả mọi người vẫn đang tán gẫu với nhau, nhưng khi Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện không khí lại đột nhiên yên lặng hẳn.
Chỉ là, rất nhanh âm thanh lại vang lên. Nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhận ra được, hiện tại, tất cả mọi người đang len lén quan sát mình. Bây giờ cô đã trở thành tiêu điểm chú ý ở đây.
Đối với chuyện này, cô cũng không muốn quan tâm. Khi nhìn thấy bóng dáng người đang bị Đông Phương Mạn Lệ theo sát , cô mỉm cười bước về hướng đó.
"Chị Tĩnh chuyện lúc nãy chị có thấy không? Người đàn ông đi với Lãnh Tâm Nhiên thật thô lỗ và không có giáo dục! Tại sao có thể trong yến tiệc này mà dám mắng chửi người khác chứ? Thiệt là, chú Hiên Viên nhất định sẽ giận dữ đây !"
Đông Phương Mạn Lệ chu chu môi cố làm ra vẻ đáng yêu, nhỏ nhẹ nói với Dạ Tĩnh Nhi nãy giờ vẫn đứng yên lặng bên cạnh.
Dạ Tĩnh Nhi không có đưa ra bất cứ nhận xét nào , chỉ thỉnh thoảng gật đầu, có ý bảo đối phương tiếp tục, cô chỉ là người nghe cũng không mở miệng nói gì. Đông Phương Mạn Lệ tuy đang nói chuyện với Dạ Tĩnh Nhi nhưng mọi sự chú ý đều đặt trên người Dạ Mộc Thần, nhưng từ đầu tới cuối Dạ Mộc Thần cũng không nhìn cô ta một cái.
"Thần thiếu gia, Tĩnh tiểu thư."
Ở đây , người nhận ra thân phận của Dạ Mộc Thần cũng không ít. Nhưng mọi người vẫn có chút cố kỵ mà không dám tiến lên chào hỏi, lúc này gia chủ Đông Phương gia Đông Phương Quốc An, nhìn thấy con gái Đông Phương Mạn Lệ đã cùng hai vị của Dạ gia này nói chuyện và cũng có chút quan hệ, nên tiến lên trước chào hỏi, cực kỳ chú ý từng lời nói.
Dạ Mộc Thần vẻ mặt vẫn thản nhiên, Dạ Tĩnh Nhi tươi cười : "Đông Phương gia chủ thật là khách khí."
Đông Phương Quốc An, không kiêu căng ngạo mạn như con gái mình Đông Phương Mạn Lệ, ông là người kín kẽ, uy nghiêm, lúc này cũng không quên nói những câu vui vẻ chúc mừng Dạ Tĩnh Nhi :”Tĩnh tiểu thư thật là càng ngày càng lợi hại. Lần trước trong trao buổi lễ thưởng của Tĩnh tiểu thư, tôi cũng có may mắn được tham dự, trở thành nữ tướng quân trẻ tuổi nhất trong cả nước , Tĩnh tiểu thư thật sự quá tài giỏi , không thua bất cứ người đàn ông nào."
Thật ra , thân phận của Dạ Mộc Thần so với Dạ Tĩnh Nhi thì cao hơn rất nhiều, nhưng anh không thích nói chuyện với người ngoài . Mặc kệ đứng ở trước mặt là người nào, chỉ cần anh không muốn nói chuyện, dù ai cũng không cách nào bắt buộc anh được. Hơn nữa với thân phận cao quý của anh , nên khi nhìn thấy anh , người bình thường cũng sẽ theo bản năng nói chuyện cùng người bên cạnh đi với anh. Không phải bọn họ không chú ý tới anh , mà là muốn dùng phương pháp này có thể thông qua người đó có thể được anh chú ý.
"Đông Phương gia chủ phong thái vẫn như cũ. Lần trước ông nội còn nói Đông Phương gia dưới sự hướng dẫn của Đông Phương gia chủ như ngài nhất định sẽ càng ngày càng cường thịnh ." Dạ Tĩnh Nhi cũng khẽ cười nói.
Dạ Mộc Thần lúc này cũng mở miệng nói : "Tôi tin tưởng Đông Phương gia chủ ngài đây sẽ cống hiến hết sức mình cho quốc gia này .”
Để Dạ Mộc Thần mở miệng nói ra những lời này là cơ hội khó có được . Gương mặt Đông Phương Quốc An trong nháy mắt liền đỏ lên , cười cực kỳ vui vẻ. Ánh mắt hưng phấn nhìn Dạ Mộc Thần , mặc dù đối phương vẫn là nét mặt trước sau như một rất lạnh nhạt, nhưng ông giống như đang được khích lệ cổ vũ rất lớn , dùng sức gật đầu: "Tôi biết rồi, cám ơn Thần thiếu gia tin tưởng."
" Xin lỗi, tôi còn có chuyện."
Lúc này Đông Phương Quốc An đang cực kỳ hưng phấn rốt cuộc tìm được cơ hội bắt chuyện với Dạ Mộc Thần nên không phát hiện sắc mặt Dạ Mộc Thần thay đổi khi nhìn về một hướng khác . Sau đó không đợi ông ta nói tiếp, liền trực tiếp nói tạm biệt rồi đi về phía trước.
Đông Phương Quốc An ngơ ngác nhìn theo, vẻ mặt có chút xấu hổ, ngó theo hướng Dạ Mộc Thần đang đi về phía một cô gái mười bảy mười tám tuổi , thì hai mắt đột nhiên trợn to.
Dạ Tĩnh Nhi dĩ nhiên cũng nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên xuất hiện tại đại sảnh yến hội, phản ứng đầu tiên của cô là liếc nhìn về phía Đông Phương Mạn Lệ bên cạnh. Quả nhiên, giống dự đoán của cô, gương mặt Đông Phương Mạn Lệ trở nên vặn vẹo, ánh mặt tràn đầy oán hận nhìn về phía kia.
Đông Phương Quốc An nhìn Dạ Mộc Thần cùng một cô gái có cử chỉ thân mật cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc lấy lại tinh thần , ông liền nhìn về phía con gái Đông Phương Mạn Lệ. Thấy con gái nhìn chằm chằm về bên kia hơn nữa vẻ mặt biểu hiện rõ ràng sự tức giận , nhịn không được liếc nhìn vợ mình ý nên nhắc nhở con gái phải bình tĩnh.
Nhưng thật ra trong lòng ông cũng đang rung động mãnh liệt, chuyện gì đang xảy ra? Thần thiếu gia làm sao sẽ cùng một cô gái thân mật như vậy? Anh ta và Mạn Lệ không phải. . . Nếu như vậy, Mạn Lệ làm sao bây giờ?
Ông rất muốn hỏi con gái cho rõ , nhưng Dạ Tĩnh Nhi vẫn đứng bên cạnh, nên không thể hỏi thẳng trước mặt cô ấy . Dạ Tĩnh Nhi giống như cảm giác được tâm tình của ông, thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía đó, lễ phép cười: "Đông Phương gia chủ, Đông Phương phu nhân, Mạn Lệ, thật xin lỗi, tôi có chuyện đi trước. Đợi có cơ hội chúng ta tán gẫu tiếp."
Ba người làm sao dám cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Tĩnh tiểu thư, người của Dạ gia có quan hệ tốt nhất với họ,đi thẳng về hướng Dạ Mộc Thần.
"Mạn Lệ, chuyện này là sao? Cô gái kia là ai ? Con không phải vẫn thích Thần thiếu gia sao?" Dạ Tĩnh Nhi vừa rời đi , Đông Phương phu nhân liền không nhịn được hỏi lập tức quay sang hỏi con gái bên cạnh mình.
Đông Phương Mạn Lệ thiếu chút nữa đem những lời khó nghe nhất mà nói ra nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được, cũng chỉ tức giận nói sơ qua : "Tiểu tiện nhân đó tên là Lãnh Tâm Nhiên, là cô nhi, không có gia cảnh gì. Cô ta và chú Hiên Viên quan hệ khá tốt nên mới được mời tới đây . Nhưng mà bây giờ sẽ không được may mắn như vậy nữa đâu, chú cô ta mới vừa rồi ở trước mặt mọi người dám mắng chú Hiên Viên. Loại con gái này, muốn xâm nhập vào tầng lớp của chúng ta, còn kém xa lắm ! Cô ta và Mộc Thần làm sao quen biết con cũng không biết, nhưng Mộc Thần nhất định sẽ là của con , ai cũng đừng nghĩ cướp đi."
Đông Phương phu nhân cũng nghiêm túc quan sát tình huống bên kia, nghe nói như thế liền gật đầu tán thưởng: "Thì ra chỉ là một người hạ tiện . Mạn Lệ, con nói đúng, con với Mộc Thần thiếu gia mới là trời sinh một đôi. Người ưu tú như Mộc Thần thiếu gia, con tuyệt đối không được buông tha. Đàn ông luôn thích mới mẻ, Mộc Thần thiếu gia bây giờ còn trẻ tuổi, dễ dàng bị mấy đứa con gái xinh đẹp quyến rũ, cũng rất bình thường . Nhưng với thân phận của anh ta tuyệt đối không phải những thứ này chó mèo này có thể với tới được!" ( công nhận hai mẹ con này nói chuyện y chang nhau ….)
Đông Phương phu nhân nói những lời như vậy, khiến Đông Phương Quốc An có chút không hài lòng, nhăn mày lại. Nhưng ông cũng không nói gì, chỉ thận trọng hỏi : "Con nói cô gái kia, gọi là Lãnh Tâm Nhiên, chỉ là một người bình thường?”
Đông Phương Mạn Lệ dĩ nhiên biết cha mình đang lo lắng cái gì, gật đầu xác định: "Yên tâm đi, ba, con đã điều tra qua, cô ta là người thành phố C, bây giờ đang học ở đại học Yến Đại, không có gia cảnh gì, nhiều lắm là có quan hệ tốt với Thẩm Quân. Nhưng thời đại huy hoàng nhất của Thẩm Quân đã qua rồi ,coi như cô ta và Thẩm Quân có quan hệ gì thì cũng không làm nên trò trống gì đâu."
Đông Phương Quốc An lúc này mới yên tâm, nhưng vẫn không quên cẩn thận dặn dò: "Mạn Lệ, Dạ gia tuyệt đối không phải là Đông Phương gia chúng ta có thể đắc tội được. Mặc kệ Thần thiếu gia hiện tại thích ai, trước khi Dạ gia tỏ thái độ , con tuyệt đối không nên tự ý làm gì. Nếu không, sẽ gây ra phiền toái lớn. Con nên biết hoàn cảnh của chúng ta bây giờ , mọi hành động phải vô cùng chú ý. Nếu như có thể làm thân với Dạ gia thì tốt , nếu không được chúng ta vẫn có thể hợp tác cùng gia tộc khác. Chúng ta đi không phải cầu độc mộc ( ý là chỉ có một con đường ), phải cẩn thận chừa đường lui an toàn."
Lời cha dặn dò, Đông Phương Mạn Lệ căn bản không để ở trong lòng. Theo cô, Dạ Mộc Thần phải là của Đông Phương Mạn Lệ cô, từ lần gặp đầu tiên mặt cô đã xác định, bây giờ cô làm sao có thề buông tha? Mộc Thần ngày càng trở nên ưu tú về mọi mặt, hơn nữa bối cảnh của Dạ gia, nếu như có thể gả cho anh, dù là buổi tối nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh. Như vậy, cô làm sao có thể buông tha đây?
"Ba yên tâm đi, con nhất định sẽ kết hôn với Mộc Thần."
Đông Phương Mạn Lệ quyết tâm nói.
Bởi vì, cô biết, hôm nay Lãnh Tâm Nhiên có thể xuất hiện ở đây cũng vì được chú Hiên Viên yêu thích . Nhưng xảy ra chuyện vừa rồi, cô không tin Hiên Viên Phong sẽ còn tiếp tục yêu thích cô ta. Chỉ cần Hiên Viên Phong không để ý cô ta nữa, như vậy, cô ta nghĩ muốn bước chân vào tầng lớp thượng lưu này , tuyệt đối so với lên trời còn khó hơn.
Đông Phương Quốc An còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của con gái, lại nhịn xuống, chỉ là thở dài một câu: "Nên biết có chừng có mực, không được mang tai họa cho gia tộc."
Đông Phương Mạn Lệ cười đến rực rỡ: "Ba, yên tâm, con sẽ làm cho Đông Phương gia trở thành gia tộc đứng đầu trong tứ đại gia tộc."
--- ------ ------ ------ ------ ------ -------
"Tâm Nhiên, đây là chị họ của anh Dạ Tĩnh nhi, em cứ gọi giống anh là chị Tĩnh là được. Chị Tĩnh, đây là Tâm Nhiên, hai người đã gặp nhau trước rồi, vậy thì không cần giới thiệu nhiều."
Dạ Mộc Thần vốn còn đang cùng Lãnh Tâm Nhiên nói chuyện, cảm giác được hơi thở quen thuộc đến gần, liền cười giới thiệu hai người với nhau.
Sau khi nghe Thần kể về thân phận của chị, Lãnh Tâm Nhiên đối với vị" nữ tướng quân trẻ tuổi nhất”này rất nhiều hứng thú. Dĩ nhiên, không chỉ là hứng thú, mà còn có hảo cảm. Lúc này, gặp lại cô gái đứng trước mặt , nhìn chị lúc nào cũng đứng thẳng lưng, còn có ánh mắt sắc bén quan sát mọi thứ, Lãnh Tâm Nhiên nở nụ cười thật tươi : "Chị Tĩnh, lần trước thật sự có lỗi."
Mặc dù lúc ấy cô biết cô gái này là người thân của Thần , nhưng từ trước tới giờ cô cũng chỉ để ý người mình quan tâm, đối với Dạ gia, cô chỉ quan tâm một mình Thần mà thôi. Cho nên, dù là thân thích với Thần ,cô cũng không có hứng thú tìm hiểu. Nhưng khi nghe kể về chiến tích của chị, thì cảm giác lại hoàn toàn khác. Lại nghe Thần đặc biệt nhấn mạnh quan hệ của hai người rất tốt, cô đã coi chị là người của phe mình rồi.
Vẻ mặt Dạ Tĩnh Nhi vẫn là lạnh nhạt, nhưng không thể không nói, trong tổ hợp ba người cùng đứng một chỗ ở đây thì vẻ mặt cô vẫn là có biểu hiện nhiều nhất. Gương mặt Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần luôn là lạnh lùng , như cảnh cáo người khác chớ đến gần. Trừ phi cần thiết, nếu không vẻ mặt ấy sẽ chẳng bao giờ thay đổi , ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng không kém.
"Chị có nghe Mộc Thần nói về em. Nghe nói em đã tham gia đợt đặc huấn của đội đặc chủng Báo Tuyết, nếu có cơ hội chúng ta tỷ thí một trận." Dạ Tĩnh Nhi cười nói.
Lãnh Tâm Nhiên vừa nghe mắt lập tức sáng lên, những lời này, cô rất thích nha! Không cần suy nghĩ hay do dự gì cả, trực tiếp gật đầu đồng ý: "Được, nếu chị Tĩnh có thời gian, em lúc nào cũng được”.
Có người nói, có người đàn ông nam nhân ở giữa tình cảm tới rất nhanh, có khi chỉ cần một câu nói thậm chí có khi chỉ cần một ánh mắt . Câu nói đó đối với hai cô gái trước mặt này là một ví dụ cực kỳ chính xác. Chỉ nói chuyện mấy câu đơn giản như vậy, ở giữa Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Tĩnh Nhi liền xuất hiện một loại hảo cảm . Đây có thể nói là duyên phận, có lúc, tới chính là đơn giản như vậy.
"Đúng rồi, Nhiên, chuyện chú Hàn là thế nào?" Đợi hai người tán gẫu xong, Dạ Mộc Thần mới bắt đầu hỏi thăm về chuyện vừa xảy ra.
Lãnh Tâm Nhiên cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, trên nét mặt tràn đầy hoang mang: "Em cũng không biết. Bọn họ bây giờ còn đang nói chuyện bên trong. Là chuyện riêng của chú, nên em đi ra ngoài. Nhưng chuyện này rất kỳ quái, chú Hiên Viên vẫn luôn ở nước ngoài , chú thì ở thành phố C, hai người bọn họ, làm sao có thể có quen biết thậm chí là mâu thuẫn với nhau? Hi vọng, đều là hiểu lầm!"
Dạ Mộc Thần và Dạ Tĩnh Nhi vừa tới bữa tiệc thì chứng kiến ngay chuyện này. Hồi tưởng lại tình hình lúc đó, hai người không nhịn được đồng thời cau mày. Tiếng tăm của Hiên Viên Phong ở trong xã hội tuyệt đối không phải là hư danh , danh hiệu “kẻ điên” không phải tự nhiên mà có. Cho nên, chuyện này, chỉ sợ không dễ dàng giải quyết như vậy. Nếu không phải là hiểu lầm, như vậy, có thể làm cho Hàn Thu sinh trước mặt mọi người mắng ra"Súc sinh" như thế , tuyệt đối không chỉ đơn giản là thù hận bình thường. Chỉ sợ quan hệ của hai người, tuyệt đối là “ngươi chết ta sống”. Coi như, thật sự là hiểu lầm, với thân phận và địa vị của Hiên viên Phong, ông chắc chắn không cho phép người khác mắng chửi mình trước mặt mọi người.
Tình huống này dù thế nào cũng cực kỳ khó giải quyết đây!
"Mộc Thần, chị Tĩnh, mấy người bạn của em muốn làm quen với hai người. Chúng ta nói chuyện một chút được không? Đều là bạn tốt của em , chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều đề tài để nói nha."
Chẳng biết lúc nào, Đông Phương Mạn Lệ đã đi về phía này , cất giọng vô cùng thân thiết . Chỉ là lúc này ba người ở chỗ này lại không ai còn tâm trí để ý đến cô ta.
Sau một lúc , Dạ Tĩnh Nhi phục hồi tinh thần đầu tiên, nhìn Đông Phương Mạn Lệ, khẽ nhíu mày: " Mạn Lệ, chị và Mộc Thần còn có chút việc phải xử lý. Em và bạn em cứ nói chuyện trước đi."
Trong lời nói, không hề che giấu ý đuổi người chút nào .
Nụ cười trên mặt Đông Phương Mạn Lệ lập tức cứng đờ, cả người hơi run rẩy, mắt long lanh nước, dáng vẻ mềm yếu khiến người khác thương tiếc: " Chị Tĩnh, là Mạn Lệ làm gì sai chuyện gì sao? Em. . . . . ."
Nhưng Dạ Tĩnh Nhi là ai , là người trong gia tộc lớn lại từng trải qua vô số chuyện tình, một chút tiểu xảo như vậy làm sao cô không nhận ra được. Hơn nữa, cô xuất thân là quân nhân, làm việc luôn thẳng thắn chính trực không thích giả dối. Lúc này, cô lại càng thêm phản cảm với cô gái đang quấy rối trước mặt này .
"Mạn Lệ, chúng tôi thật sự có chuyện phải xử lý, chuyện này không liên quan gì tới em, em cứ đi làm chuyện của mình đi."
Nói xong, quay sang ý kêu Dạ Mộc Thần và Lãnh Tâm Nhiên đi chỗ khác nói chuyện.
Hành động này, thật sự là quá trực tiếp rồi , làm người ta không khỏi giơ ngón tay cái bày tỏ bội phục. Lãnh Tâm Nhiên từ nãy đến giờ vẫn im lặng lắng nghe, đối với Đông Phương Mạn Lệ cố ý dây dưa cũng không thèm để ý . Lúc này thấy cô ta dáng vẻ đáng thương đứng một chỗ cũng không có bất kỳ tia thương hại nào hay cảm giác vui vẻ gì. Chỉ là người ngoài không đáng phải để tâm chú ý, rất lãng phí thời gian.
"Chị Tĩnh, như vậy không sao chứ?" Mặc dù rất bội phục phương pháp xử sự đánh nhanh thắng nhanh của Dạ Tĩnh Nhi, nhưng nghĩ tới thân phận của Đông Phương Mạn Lệ và quan hệ khá tốt của hai người, Lãnh Tâm Nhiên không nhịn được mở miệng hỏi thăm.
DạTĩnh Nhi thờ ơ lắc đầu: "Mạn Lệ cũng không nhỏ, nếu em ấy cứ sống theo cách luôn tự cho mình là đúng thì sẽ không phải là chuyện tốt gì. Với gia thế của em ấy , bây giờ đã là thời đại nào mà vẫn quen coi mình là trung tâm chú ý của mọi người , thật sự là quá ngây thơ."
"Phốc."
Nghe Dạ Tĩnh Nhi đánh giá Đông Phương Mạn Lệ , Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng. Cô cười, cũng không phải vì Đông Phương Mạn Lệ bị quở mắng mà vui mừng, mà là vì, Dạ Tĩnh Nhi có cách nhìn về Đông Phương Mạn Lệ hoàn toàn giống như cô. Đây là cỡ nào ăn ý, hoàn toàn không có thể sử dụng ngôn ngữ mà hình dung được .
Dạ Mộc Thần đứng bên cạnh, chỉ một ánh mắt của Lãnh Tâm Nhiên liền đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Nhìn Dạ Tĩnh Nhi ngây ngốc không hiểu, anh chậm rãi giải thích thay Lãnh Tâm Nhiên : " Chị Tĩnh, Nhiên cười là vì hai người suy nghĩ quá ăn ý với nhau. Em ấy trước mặt em cũng đánh giá Đông Phương Mạn Lệ giống như chị vậy, cơ hồ không kém một chữ. Xem ra, không sớm giới thiệu hai người quen biết nhau thật là thất sách nha!"
Nghe nói thế, ánh mắt Dạ Tĩnh Nhi nhìn Lãnh Tâm Nhiên lại thêm mấy phần thân thiết.
"Không thể nào! Y Thanh làm sao có thể chết? Cô ấy đã đồng ý sẽ chờ ta , cô ấy làm sao có thể. . . . . . Cô ấy. . . . . ." Bên trong thư phòng, đột nhiên truyền đến tiếng gầm gừ không dám tin của Hiên Viên Phong.
/258
|