"Mặc kệ như thế nào, chuyện ngày hôm nay cám ơn A Thắng đại ca, nếu sau này có tin tức gì, xin anh nhất định phải liên lạc với tôi, làm ơn!" Lãnh Tâm Nhiên từ trên chỗ ngồi đứng lên, hướng A thắng cúi người chào một cái thật sâu. Chuyện này, đối với cô mà nói, rất quan trọng, dù làm gì cũng đáng giá!
Hiên Viên Phong vẫn một mực quan sát Dạ Mộc Thần, mặc dù Trường Không chưa nói, nhưng có thể làm cho ông ta kiêng kỵ, tuyệt đối vị trí ở Dạ gia phải rất cao.Vị thế của Dạ gia, ngay cả ông cũng chỉ có thể nhìn lên. Không phải ông không bằng Dạ gia, tài sản của ông đứng số một số hai cả nước, nếu không Đông Phương Trường Không sẽ không dùng mọi biện pháp muốn ông ở lại Yên kinh lâu dài, mục đích là để trợ giúp Đông Phương gia ở thời điểm mấu chốt.
Chỉ là, sự tồn tại của Dạ gia không phải dùng tiền tài để cân nhắc. Không ai biết Dạ gia có bao nhiêu người, bởi vì không ai có ý định điều tra. Sự tồn tại của nó quá là thần bí quá quan trọng, vì vậy rất ít người biết tới và trở thành một bí mật không thể tiết lộ.
Người của Dạ gia sinh ra thì đã có thân phận cao quý so người khác, từ nhỏ tới lớn đều tiếp nhận ánh mắt sùng bái kính ngưỡng của mọi người. Người thanh niên ngồi trước mặt ông khí thế quá cường đại , tùy ý ngồi ở đó, không nói một lời, giống như một đế vương cao cao tại thượng. Trên người của anh ta có loại khí chất cao quý trời sinh làm cho người khác phải thần phục.
Nhưng người đàn ông ưu tú như vậy, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, lại trở nên bình thường. Khi bọn họ đi chung với nhau, giống như một cặp tình nhân bình thường, vị trí ngang hàng nhau, anh ta cũng không quyết định thay cô bất cứ điều gì. Phần lớn thời gian, anh ta đều là im lặng, cứ như vậy dùng cặp mắt u lam quan sát tất cả, nhưng cũng đủ khiến người khác phải chú ý.
Hai người ngồi cùng một chỗ, mười ngón tay đan vào nhau. Người Dạ gia luôn luôn khiêm tốn, nhưng anh ta không để ý ánh mắt mọi người luôn nắm tay Lãnh Tâm Nhiên, xem ra anh ta thật quyết định muốn cùng cô cả đời.
Hiên Viên Phong luôn âm thầm quan sát không muốn người khác chú ý, nhưng là Dạ Mộc Thần vẫn cảm thấy được. Tầm mắt di chuyển rời khỏi Lãnh Tâm Nhiên, chống lại đôi mắt đen nhánh của Hiên Viên Phong, Dạ Mộc Thần không mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ là nhìn một cái liền dời ánh mắt.
Cùng lúc này, Hiên Viên Phong như có điều suy nghĩ cũng thu hồi tầm mắt. Ông ta ngược lại tò mò, hai người kia làm sao gặp gỡ? Con người lúc còn sống, có thể gặp được người tâm ý tương đồng như thế, thật sự là quá khó!
"Cô nhóc, cháu đừng cảm ơn A Thắng nữa, cháu không thấy mặt của A Thắng cũng hồng đến muốn nổ tung sao?"
Hiên Viên Phong trêu ghẹo nói.
Mặt A Thắng càng đỏ hơn, liền gật đầu liên tục: "Lãnh tiểu thư, những thứ này là tôi nên làm, có thể giúp đỡ tiểu thư, là vinh hạnh của tôi."
Như vậy, Lãnh Tâm Nhiên mới ngồi xuống, cầm lên tờ giấy xem nghiêm túc. Mới nhìn cô liền xác định nhất định là chữ của Á Á . Chỉ là, Á Á bây giờ đang ở đâu? Nếu như anh không chết, tại sao không xuất hiện? Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh hội trưởng hội Thương Minh luôn mang theo mặt nạ,người đó từ hình dáng, phong cách lẫn giọng nói đều rất giống Á Á, kể cả thói quen mặc áo sơ mi trắng, nếu gộp hai người này lại, chẳng lẽ, anh ta thật chính là Á Á?
Trước kia, không hề có một chút tin tức nào, cô cũng không gấp. Đối với chuyện hội trưởng Thương Minh có thể là Á Á cũng chỉ là cảm giác của cô, hoặc là nói, là trốn tránh lừa mình dối người. Nhưng hiện tại, biết Á Á không chết, cô lại bắt đầu không kịp chờ đợi muốn được chứng thực.
"Được rồi nhóc, chuyện của cháu xong rồi, vậy bây giờ, thúc cũng có chút chuyện muốn hỏi cháu”.
Nhìn gương mặt tinh xảo của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt Hiên Viên Phong chẳng biết tại sao có chút hoảng hốt. Từ lần đầu tiên gặp mặt, đối với nha đầu này, ông lại có cảm giác quen thuộc, còn có một loại hảo cảm rất khó nói. Ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, ông đã sớm trở nên lãnh khốc tuyệt tình rồi, tính khí cũng biến thành thô bạo, mặc dù những năm gần đây đã tu tâm dưỡng tính, nhưng có vài thứ không phải trong thời gian ngắn mà có thể thay đổi. Nhưng khi gặp nha đầu này, tâm tình ông lại vui vẻ, bất ngờ hơn là ông còn giúp cô, còn kêu cô gọi mình là thúc, khó trách Trường Không cũng trêu ghẹo ông có phải phải nghĩ “trâu già gặm cỏ non” rồi ! “Cỏ non” không phải chưa từng ăn, với thân phận của ông, vừa độc thân,vừa giàu có, người đẹp đưa tới cửa rất nhiều, nhưng ông biết rõ, mình đối với nha đầu này, không phải loại cảm giác đó. Loại hảo cảm này không liên quan tình yêu nam nữ, chính là một loại thân thiết từ trong máu tràn ra. Lãnh Tâm Nhiên trợn to hai mắt, cô có thể giúp được gì Hiên Viên Phong. Không phải cô xem thường mình, cô hiểu rõ khả năng của mình, cô bây giờ so với người từng trải như Hiên Viên Phong, còn kém rất xa, chuyện ngay cả ông cũng làm không được thì mình còn có thể làm cái gì? Theo bản năng nhìn về phía Thần ngồi bên cạnh, sau đó nhíu mày —— chẳng lẽ là vì Thần?
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên khẽ trầm xuống, đợi đến lúc đầu óc tỉnh táo lại thì mới lạnh nhạt nói: "Không biết thúc muốn con giúp cái gì? Con ngược lại thật ra tò mò, thúc lợi hại như thế còn có chuyện gì không làm được, còn con chỉ là một sinh viên đại học năm nhất có thể làm được gì đây!"
Lời nói này của cô hàm ý rất rõ ràng, cô đang hoài nghi và đề phòng ông.
Hiên Viên Phong dĩ nhiên đem biểu hiện trên mặt của Lãnh Tâm Nhiên thu hết vào mắt, chẳng biết tại sao, lúc này ông cũng không tức giận, lại cảm thấy chơi thật vui, thậm chí còn có tâm tình nói đùa: "Cô nhóc, cháu làm không được, nhưng Mộc Thần bên cạnh cháu có thể làm được à? Ta giúp cháu chuyện tìm anh cháu, cháu nhờ Mộc Thần giúp đỡ ta đây không phải là rất công bằng sao? Nếu nhóc không đồng ý, thúc có thể sẽ tức giận, sau đó cũng không cho A Thắng giúp cháu nữa!"
Lời nói Hiên Viên Phong rất trực tiếp, nhưng Dạ Mộc Thần lại chú ý tới đáy mắt ông chợt lóe lên tia hài hước, tự nhiên cũng đoán được ý của đối phương căn bản không muốn tìm mình giúp một tay, mà nói như vậy, rất có thể là muốn trêu chọc Tâm Nhiên.
Chỉ là, đối với vấn đề này, trong lòng anh cũng rất tò mò.
Xin anh giúp một tay, hoặc không thể biết thêm tin tức về Á Á, hai cái lựa chọn này, Nhiên rốt cuộc sẽ chọn cái nào đây? Mặc dù anh biết Nhiên đối với Tô Á đó là thân tình, nhưng người ta nói trong tình yêu người đàn ông đều cực kỳ ích kỷ sao? Anh rất muốn biết, mình và Tô Á, nếu quả như thật khiến Nhiên phải chọn, cô sẽ chọn ai?
Mặc dù cũng muốn biết cô sẽ chọn ai nhưng anh hiểu đó chỉ là vui đùa mà thôi. Bởi vì, anh biết trong lòng Nhiên mình và Á Á đều quan trọng như nhau, cho nên tuyệt đối sẽ không để cô phải khổ sở lựa chọn một trong hai người! Nhiên trong lòng anh là quan trọng nhất, cho nên, anh sẽ không bao giờ để cô chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa. Những chuyện rối rắm phức tạp kia, liền giao để cho anh giải quyết thôi! Anh biết giữa mình và Tô Á, bất luận là chọn cái nào, cũng sẽ tổn thương tới Nhiên, rất sâu rất sâu không gì bù đắp được.
Lãnh Tâm Nhiên không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Hiên Viên Phong, cô cho là ông ta thật coi trọng Thần rồi, ánh mắt trong nháy mắt chuyển lạnh, trở nên sắc bén: "Ý của tiên sinh nói là, chuyện tôi xin người giúp một tay, và khiến Thần giúp người một chút, hai chuyện này phải chọn một sao?"
Nghe cô gọi "Tiên sinh" như lần đầu gặp, Hiên Viên Phong sững sờ, sau đó có chút không biết nên khóc hay cười, ông vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng không ngờ cô nhóc này tỏ ra đề phòng ông. Chỉ là, như vậy chuyện này càng lúc càng vui rồi!
Cô nhóc này thoạt nhìn rất coi trọng người cô gọi là anh kia, đồng thời cũng rất yêu thiếu gia của Dạ gia này, chỉ là, hai người kia, ai quan trọng hơn ai đây?
Hiên Viên Phong không hề lo lắng hai người sẽ vì chuyện này mà có gì khúc mắc, cũng không lo lắng Dạ Mộc Thần và Lãnh Tâm Nhiên sẽ có thành kiến với ông, tính ông vốn cuồng vọng không theo lẽ thường, chỉ cần mình muốn làm, không gì cản trở được ông!
"Nếu như ta có ý đó? Nhóc sẽ lựa chọn như thế nào?"
Hiên Viên Phong cười híp mắt hỏi.
Trên mặt Lãnh Tâm Nhiên bao phủ một tầng lạnh lẽo, thân hình cô nhìn mảnh mai nhưng lại phát ra khí thế cường đại làm cho người ta không dám nhìn thẳng, làm cho người ta hít thở không thông, khiến vẻ tán thưởng trong mắt Hiên Viên Phong càng đậm.
"Hiên Viên tiên sinh, người giúp tôi một chút, tôi rất cảm kích. Nhưng nếu như người nghĩ mượn chuyện này uy hiếp tôi, rất xin lỗi! Tôi sẽ không để mình biến thành con rối!"
Lãnh Tâm Nhiên đứng lên lạnh lùng nói, nói xong chuẩn bị lôi kéo Thần trực tiếp rời đi.
Biết Lãnh Tâm Nhiên tức giận, nhưng Hiên Viên Phong cũng không có bỏ qua, mà lại tiếp tục hỏi: "Tại sao vậy chứ? Theo lẽ thường mà nói, chỉ là để cho Mộc Thần giúp ta một chuyện mà thôi, cháu không phải rất để ý quan tâm tới anh cháu sao? So với tin tức của anh cháu, để Mộc Thần giúp một tay, cái này đâu có gì lớn lao?"
Nghe Hiên Viên Phong nói như vậy, Lãnh Tâm Nhiên càng nổi giận hơn: "Tôi rất muốn biết tin tức của anh tôi, nhưng cũng không nghĩ vì thế mà hy sinh Thần. Chuyện này, không thể so sánh! Chuyện anh trai, tôi sẽ tự mình điều tra, chuyện lúc trước, đa tạ Hiên Viên tiên sinh giúp một tay, tạm biệt!"
"Ha!"
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên cả người đều lạnh băng, Hiên Viên Phong rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng. Ông cảm thấy, dáng vẻ như vậy của nha đầu thật sự đáng yêu.
Ngay cả Dạ Mộc Thần vẫn im lặng ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng xù lông của Nhiên thì cũng không nhịn được lấy tay che miệng cười.
Cho dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết tình huống bây giờ không được bình thường, nhìn Thần cố nén cười rất cực khổ, lại nhìn Hiên Viên Phong đang cười đến vui sướng, Lãnh Tâm Nhiên nổi giận: "Các người đang trêu chọc cháu?"
"Ha ha ha ha ha!"
Hiên Viên Phong cười càng lớn tiếng hơn.
Lần này, kể cả Dạ Mộc Thần cũng không nhịn được bật cười.
Ở trong phòng này,đoán chừng cũng chỉ có A Thắng là người thành thật nhất, anh ngây ngốc cười: "Lãnh tiểu thư, tiên sinh đang chọc người thôi."
Anh không biết tiên sinh muốn tìm Lãnh tiểu thư hỗ trợ cái gì, nhưng biểu hiện tiên sinh rất rõ ràng, nhất định là muốn trêu chọc cô gái này.
Lãnh Tâm Nhiên đưa mắt nhìn sang Hiên Viên Phong muốn chứng thực, Hiên Viên Phong vẫn cười đến thở không nổi. Nếu bình thường người không lễ phép với ông như vậy nhất định sẽ không có kết quả tốt. Nhưng đối với tiểu nha đầu rất hợp tâm ý này, ông lại không thể tức giận được.
Lúc này, Dạ Mộc Thần lấy lại tinh thần, lôi kéo Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ tay cô: " Ừ, Hiên Viên tiên sinh đúng là muốn đùa với em thôi. Ông thật sự có chuyện muốn tìm em giúp một tay, không có quan hệ gì với anh.”
Lãnh Tâm Nhiên hoài nghi nhìn anh, thấy anh gật đầu khẳng định, sau đó lại nhìn Hiên Viên Phong ngồi đối diện vẫn không ngừng cười, rất tức giận: "Có gì đáng cười, không được cười nữa, cười nữa cháu sẽ tức giận!"
Hiên Viên Phong cố gắng nhịn cười, nhưng nhìn Lãnh Tâm Nhiên trong ánh mắt không giấu được vui vẻ: "Thế nào, hiện tại nhóc định tiếp tục gọi tiên sinh hay là gọi thúc đây? Chỉ đùa một chút liền trực tiếp gọi tiên sinh, nhóc trở mặt thật đúng là mau! Xem ra xong việc cần ta liền vứt bỏ đây.”
Lãnh Tâm Nhiên hơi xấu hổ, loại tâm tình này chỉ có khi cô còn rất nhỏ lúc còn trong cô nhi viện, nếu không phải có Á Á, chỉ sợ cô không thể sống tới lớn lên. Thái độ của Hiên Viên Phong như một trưởng bối đang nói chuyện với con cháu của mình, chuyện như vậy đối với cô mà nói quá xa lạ.
"Tốt lắm, không đùa với cháu nữa. Mộc Thần nói đúng, ta thật sự có chuyện tìm cháu giúp một tay, yên tâm đi, không liên quan đến người đàn ông của cháu." Hiên Viên Phong nghịch ngợm dùng cách gọi mà người trẻ tuổi hay dùng "người đàn ông của", thấy Lãnh Tâm Nhiên lại sắp tức giận vội vàng nói sang chuyện khác: "Cháu nói cháu là người thành phố C, lúc còn trẻ ta cũng có một khoảng thời gian ở đó. Ta muốn hỏi thăm cháu về một người."
Giọng nói của Hiên Viên Phong rất nghiêm túc, Lãnh Tâm Nhiên quyết định ”người lớn không chấp nhất lỗi lầm của người nhỏ“ , ngồi thẳng người: "Là ai vậy? Mặc dù cháu là người thành phố C, nhưng cháu không quen nhiều người lắm, một năm trước xảy ra chút chuyện, trí nhớ không còn tốt nữa, rất nhiều chuyện trước kia đều không nhớ được."
Để tránh lúc nói chuyện lộ ra sơ hở, Lãnh Tâm Nhiên quyết định nói rõ ngay từ đầu.
Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói, Hiên Viên Phong hơi lộ ra buồn bã lẫn mất mác, trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là thở dài nói: "Thôi, tới đâu hay tới đó vậy, nhóc biết khu Hướng Dương ở thành phố C chứ? Không biết cháu có nghe nói có người tên Lãnh Y Thanh sống ở đó không? Cô ấy hiện tại đại khái ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, lại rất dịu dàng nhã nhặn."
Hiên Viên Phong giống như đang nhớ lại chuyện gì rất xa xôi, giọng nói có chút mờ mịt, suy nghĩ cũng như đang trở về rất nhiều năm trước. Có lúc ông từng nghĩ, nếu như cho ông cơ hội quay trở lại năm đó, ông có quyết định giống như vậy không? Đáng tiếc, ông biết là không thể nào, tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ và không cách nào thay đổi được.
"Lãnh Y Thanh?"
Lãnh Tâm Nhiên cau mày, cùng họ Lãnh như cô, rõ ràng cái tên hoàn toàn xa lạ, chẳng biết tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc. Ngay cả Dạ Mộc Thần, cũng nhăn mày suy tư.
Nhìn vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên đăm chiêu như đang cố nhớ , Hiên Viên Phong vốn đang tuyệt vọng lại lóe lên hi vọng, mong đợi nhìn Lãnh Tâm Nhiên: “Nhóc, cháu biết người này sao?"
Rất nhanh Lãnh Tâm Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt mong đợi của Hiên Viên Phong, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa nghe nói qua."
Nhưng cô cũng không có nói ra nghi ngờ trong lòng mình .
Hiên Viên Phong dường như cũng đoán trước được, chỉ sâu kín thở dài: "Là do ta sai lầm rồi, đã nhiều năm như vậy, không chừng cô ấy đã chuyển đi nơi khác. Cháu còn nhỏ tuổi như vậy, không chừng có thể làm con cô ấy, làm sao biết được cô ấy? Huống chi, thành phố C khá lớn. . . . . ."
Hiên Viên Phong mặc dù trong giọng nói đã xác định kết quả, nhưng ông không chú ý tới, mình nói chuyện có chút hỗn loạn lẫn lộn trước sau.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của ông như vừa mất đi vật vô cùng quý báu, lòng hiếu kỳ của Lãnh Tâm Nhiên nổi lên cũng muốn biết nguyên nhân: "Thúc, người này rất quan trọng với người sao?"
Hiên Viên Phong không muốn nói quá nhiều: "Là một người bạn, đã nhiều năm không gặp nên muốn tìm hiểu một chút"
Nghe được ý tứ của ông, Lãnh Tâm Nhiên cũng không tiếp tục hỏi, tiếp tục nghĩ tới cái tên đó, kể cả chuyện Tô Á cũng bị cô ném sau ót.
Trở lại nhà hai người, Lãnh Tâm Nhiên ngồi trên ghế sa lon vẫn không ngừng suy nghĩ.
Dạ Mộc Thần ngồi ghế salon đối diện, bắt đầu mở máy vi tính xử lý công việc.
Không biết suy nghĩ bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắ Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhíu chặt, khổ não cong môi: "Thần, em vẫn cảm thấy cái tên Lãnh Y Thanh này rất quen thuộc? Nhưng em nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi, hình như trong số người quen của em không ai tên này cả?"
Dạ Mộc Thần đã sớm phát hiện Lãnh Tâm Nhiên ngẩn người, lúc này nghe cô nhắc tới , anh mới tạm dừng công việc nói chuyện với cô: "Lúc nghe cái tên ấy anh cũng vậy cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi là ai, nếu như em cũng có cảm giác như vậy, xem ra thật sự là người chúng ta từng quen biết, hoặc nếu không biết thì cũng nghe qua cái tên này rồi. Được rồi, đừng suy nghĩ, dù sao Hiên Viên tiên sinh cũng chỉ hỏi một chút, thật ra thì trong lòng ông ấy chắc cũng không hy vọng gì."
Cảm thấy Thần nói rất đúng, Lãnh Tâm Nhiên ngã người gác đầu lên gối ôm, sau đó nhớ tới mẩu giấy kia, bắt đầu nhìn kỹ, vừa nhìn vừa cười khúc khích.
Dạ Mộc Thần thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy cô chỉ mới thấy được mẩu giẩy có chữ cũa Á Á đã vui vẻ như thế, không nhịn được cười, lắc đầu một cái rồi tiếp tục làm việc.
Đối với chuyện của Tô Á, bắt đầu từ hôm nay anh quyết định sẽ không để ý nữa. Bởi vì, lúc xế chiều, Nhiên đã đưa ra lựa chọn, có lẽ ngay cả chính cô cũng không nhận ra được, giữa mình và Tô Á, cô không chút do dự mà chọn mình. Nếu biểu hiện của Nhiên đã kiên định như vậy, anh cũng không cần phải tiếp tục để tâm đến mấy chuyện vụn vặt kia nữa.
Sau chuyện này, tâm tình của anh rất tốt, anh nghĩ có lẽ anh nên cảm ơn Hiên Viên Phong. Có lẽ ông ta chỉ do trong lúc nhàm chán, cũng có thể là do nhìn ra được điều gì đó, nhưng mà, chuyện ông làm, lại khiến cho tâm tình của anh tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ đến Tô Á, ánh mắt của Dạ Mộc Thần lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trên màn ảnh đang hiện lên một tài liệu, là tư liệu về chuyện Tô Á và Nhiên gặp chuyện không may ba năm trước. Hai chuyện này luôn khiến trong lòng anh hiện lên một cảm giác mơ hồ. Kể cả tổ chức J, gần đây anh cũng đã tra được chút tin tức, trong đó, quan trọng nhất là mối liên hệ với người tên Gia Đằng Quang của nước N.
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian Lãnh Tâm Nhiên đều ở nhà với Thần, có đôi khi ở chung một phòng, có khi lại tách ra ngủ riêng, nhưng đến bây giờ, giữa họ vẫn chỉ mới hôn mà thôi.
Còn căn nhà mà Thẩm Quân chuẩn bị cho cô, gần như đã trở thành chỗ vui chơi cho hai thằng nhóc rồi, chỉ còn hai đứa nó và bảo mẫu ở. Phải nói là Lãnh Tâm Nhiên rất thích hai đứa nhỏ đó, những ngày qua, cô cũng đã cho người đi thăm dò thân thế của hai đứa nhỏ này. Nhưng kết quả điều tra của thám tử cho biết, hai đứa nhóc này theo mẹ - cũng chính là người phụ nữ trẻ tuổi chết oan kia, mới chuyển đến khu gần đó sống chưa được một năm, ngay cả hộ khẩu cũng không có chứ đừng nói đến việc điều tra thân thế của hai đứa nhỏ.
Vốn là Lãnh Tâm Nhiên cũng chỉ muốn điều tra thân thế của hai đứa nhỏ cho biết mà thôi, hai đứa nhỏ đó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô. Nếu không tìm được người thân vậy thì nuôi thôi. Chẳng qua là nếu bên cạnh không có cha mẹ, cuộc sống của hai đứa trẻ sẽ bị mất mát rất nhiều.
Sáng hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên lái xe về nhà mình. Cô còn rất nhiều chuyện phải làm, đặc biệt là chuyện tiếp nhận mấy công ty của Huyết Ưng. Mặc dù những chuyện này có thể giao cho Dương Lâm và Thẩm Quân phụ trách, nhưng mình là chủ, phải có mặt mới được.
"Đường Kiến ngã!"
Tiếng Hoa gượng gạo như phát ra từ đầu lưỡi, nghe rất quái dị.
Gia Đằng Quang nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon. Phía sau có một thiếu nữ mặc kimono đang đứng, da của thiếu nữ trắng như gốm sứ, lại mịn màng như sữa. Dáng vóc của cô ta cực đẹp, trong đó, đẹp nhất là đôi tay. Đôi tay thon dài tinh xảo đang nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Gia Đằng Quang, hàng mi rũ xuống, trông giống như cung nữ Trung Hoa cổ đại.
"Tên ngu ngốc kia, ta đã sớm biết hắn xui xảo mà. Nhưng mà hình như lần này hắn thua dưới tay một con nhóc, mà có vẻ như cậu cũng biết con nhóc đó?"
Trong phòng còn một vị khách khác, là một người đàn ông mặc sơ mi đen, ngũ quan âm trầm, trong mắt mang theo sự khát máu, bên má phải của hắn có một vết sẹo dài khoảng một ngón tay. Khí chất tỏa ra từ người hắn giống như tà ma, âm khí rất nặng, người bị hắn để mắt tới cũng giống như bị cái râu dài ngoằn uốn éo đầy nguy hiểm của bạch tuộc quấn lấy, ánh mắt của hắn lại gian xảo như xà, nói tóm lại, đây là một người đàn ông khiến cho người khác cảm thấy cả người không thoải mái. Mặc dù vóc dáng hắn rất được, tư thể ngồi và cách ăn nói cũng được dạy dỗ rất tốt, nhưng lại không khiến cho ai có thiện cảm với hắn cho được.
Giống như Gia Đằng Quang, sau lưng người đàn ông này cũng có một thiếu nữ trẻ tuổi hầu hạ, hai người vừa tán gẫu vừa hưởng thụ sự xoa bóp của thiếu nữ.
"Ha ha, là một cô gái rất thú vị, Thượng Dã cũng bại trên tay cô ấy. Mặc dù không nghe hắn nói, nhưng có một số chuyện không thể gạt được người khác, tôi nghe nói, tuy bây giờ Thượng Dã đã có thể cử động lại bình thường nhưng có một số chỗ lại hỏng rồi. Nhà bọn họ gần như điên lên, chỉ có một đứa con trai độc nhất, lại thành phế vật, ha ha, quả thật rất thú vị. Thượng Dã ở trong nước danh tiếng lẫy lừng là thế, ỷ vào thân phận của lão già nhà mình, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, đã sớm trở thành cái đinh trong mắt của nhiều người rồi."
Có lẽ là do cảm thấy nói tiếng Hoa quá làm khó cho lưỡi mình, Gia Đằng Quang kết lại mấy câu rồi chuyển sang nói tiếng N, bất quá hình như người đàn ông tà khí kia hình như cũng nghe hiểu tiếng N, vẻ mặt lạnh lùng: "Thượng Dã Tiểu Thứ Lang? Hắn có tới tìm tôi một lần, nhưng tôi không gặp hắn. Vậy mà lại bị một con nhóc giải quyết, thật đủ mất thể diện!"
"Kế hoạch của chuyện kia sao rồi?"
Người đàn ông chỉ tùy ý nói ra chuyện của Đường Kiến, chuyện hắn quan tâm nhất là vấn đề hợp tác giữa hai người. Sơn Khẩu Tổ của nước N là một tổ chức vô cùng danh tiếng trên thế giới, mà Gia Đằng Quang là người thừa kế của lãnh đạo tiền nhiệm tổ chức này. Bất kể hắn có định giành lấy Sơn Khẩu Tổ hay không thì hiện tại hắn cũng là sự lựa chọn tốt nhất để hợp tác.
Gia Đằng Quang phất tay một cái, hai thiếu nữ xoa bóp cúi sâu người chào một cái rồi rón rén rời khỏi. Da mặt của Gia Đằng Quang tái nhợt như ma cà rồng, chờ hai người đi ra khỏi phòng rồi mới mở miệng: "Đừng nói đến Đường Kiến, hình như gần đây anh bị người ta theo dõi?"
Người đàn ông như bị đạp phải đuôi, khuôn mặt trở nên dữ tợn kinh khủng: "Gia Đằng Quang, cậu cố ý có phải không?"
Gia Đằng Quang như đã sớm ngờ tới phản ứng của hắn, hờ hững nói: "Mới vừa nãy anh còn nói Đường Kiến, đừng cho rằng mình tài giỏi. Nước ở Trung Hoa các người quá sâu, nếu không phải chuyện này có lợi cho đất nước chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác. Tuy nhiên, Jone, hành động gần đây của anh quá lớn, bị người khác để mắt tới cũng bình thường. Yến Kinh không phải mục đích cuối cùng của chúng ta."
Người đàn ông nện một quyền lên bàn, cả người như mãng xà bị chọc giận, tản mát ra hơi thở nguy hiểm: "Yến Kinh này, sớm muộn gì cũng trở thành thiên hạ của tôi. Tôi muốn để cho tất cả mọi người biết tên của tôi!"
Gia Đằng Quang hiểu rất rõ cái gọi là có chừng có mực, nói khích cũng có điểm dừng: "Dĩ nhiên, chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công, mục tiêu của tôi hoàn thành, mà giấc mộng của anh cũng trở thành sự thật! Lần hợp tác này đôi bên cùng có lợi, cầu chúc cho chúng ta hợp tác thuận lợi!"
Người đàn ông giống rắn độc cầm chai Vodka trước mặt lên, bộ dạng như thể không sợ say, trực tiếp rót rượu vào miệng.
Sau khi đưa Lãnh Tâm Nhiên đi xong, Dạ Mộc Thần bắt đầu làm chuyện của mình.
Anh cũng không tới công ty mà gọi điện thoại cho người khác. Nghe được tiếng hỏi ở đầu dây bên kia, Dạ Mộc Thần có chút bất đắc dĩ cười cười. Dựa vào thân phận của anh, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác xếp hàng chờ gặp anh, nhưng giờ anh lại phải chờ thông qua kiểm tra mới có thể gặp được người mình muốn gặp. Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào!
"Tôi là Dạ Mộc Thần, chỉ cần cô nói tên này là anh ta sẽ biết!"
Dù có bất mãn hay không thì chuyện này cũng đã quyết định, anh không thể buông xuôi dễ dàng được. Dạ Mộc Thần chỉ hơi trầm mặc một chút rồi nói ra những lời này.
Bên kia điện thoại không biết nói gì, đợi đến khi Dạ Mộc Thần nhận được câu trả lời mình muốn thì cũng đã qua năm phút. Dạ Mộc Thần cũng không vì chờ đợi năm phút mà nảy sinh những cảm xúc không tốt, bởi vì anh biết, nếu chuyện này quả giống như anh đoán, vậy thì dù có chờ lâu hơn nữa cũng là bình thường.
"Được, địa điểm ở đâu?"
Sự tốt bụng được nuôi dạy từ nhỏ của Dạ Mộc Thần giờ phút này đã đạt đến cực hạn.
"Nửa giờ sau tôi sẽ đến."
Nghe được địa chỉ, Dạ Mộc Thần nhớ hình như có lần mình đi đón Nhiên cũng đến chỗ đó. Những chuyện này, nếu quả thật có thể khiến Nhiên trở nên vui vẻ, vậy thì hết thảy nỗ lực đều đáng giá.
Dạ Mộc Thần luôn là người nói là làm, khi anh ngồi xuống ghê salon trong phòng khách thì thời gian vừa đúng nửa giờ theo lời anh nói. So với sự đúng giờ của anh thì hình như đối phương hơi thất lễ, bởi vì từ lúc anh tới đến giờ, đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Thật ra thì Dạ Mộc Thần cũng chưa từng gặp hội trưởng hội Thương Minh này, mặc dù anh cũng có công ty, nhưng lại không có liên hệ nhiều với hội Thương Minh, hơn nữa trong khoảng thời gian này anh phải lo chuyện ở nơi khác, cơ hội tiếp xúc lại càng ít đi. Tuy nhiên, anh nghi ngờ, nói ít cũng không thật, rất có thể là do có người cố ý tạo ra.
Dù vậy, vào lúc này Dạ Mộc Thần vẫn tỏ ra rất lịch sự, không hề oán trách mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, rốt cuộc cũng có người từ trên lầu đi xuống. Nhưng mà, người đó không phải là người Dạ Mộc Thần đợi, mà là một người đàn ông tóc đỏ. Tính cách của người đàn ông thoạt nhìn rất cởi mở, màu tóc đỏ phối với đôi mi dày, quả là một thanh niên tuấn mỹ.
"Xin hỏi có phải là Dạ tiên sinh không?"
Người đàn ông đi tới trước mặt Dạ Mộc Thần, mặc dù dùng tôn xưng tỏ ý tôn trọng nhưng giọng nói lại rất tùy ý, nghe thế nào cũng không nhận ra nữa điểm lễ nghi.
Mặc dù tính nhẫn nại của Dạ Mộc Thần cực cao nhưng không có nghĩa là tính khí anh tốt.
"Nếu như quý hội trưởng không muốn gặp tôi, vậy tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi vì đã quấy rầy, không làm phiền việc chính sự của các người nữa." Dạ Mộc Thần đứng lên, anh cao hơn người kia mấy phần, hơn nữa còn có khí chất cao quý trời sinh, khiến cho người đàn ông kiêu ngạo kia cảm nhận được sự áp bức. Dưới cảm giác bị áp bức đó, anh thấy khiếp sợ.
Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, nhiều năm trời vào Nam ra Bắc, hắn chỉ có cảm giác này khi đối mặt với công tử. Nhưng mà hiện tại, người đàn ông tên Dạ Mộc Thần này, rốt cuộc là ai mà lại khiến cho công tử lộ ra vẻ mặt buồn bã đó?
"Thật ngại quá, Dạ tiên sinh, mới vừa rồi là tôi không đúng. Chẳng qua là, chuyện này cũng có nguyên nhân, không phải công tử nhà tôi lỡ hẹn, chẳng qua là sức khỏe của công tử không tốt, mới vừa rồi đang tiếp nhận trị liệu với bác sĩ cho nên làm trễ nãi thời gian, thật ngại quá!"
"Nếu như Dạ tiên sinh không ngại, có thể cùng tôi lên lầu gặp công tử."
Dạ Mộc Thần không nói nữa, dùng ánh mắt bảo đối phương dẫn đường.
Lên lầu, Dạ Mộc Thần liền nhìn thấy trên hành lang có một đống người, trong đó phần lớn là những người mặc đồ trắng đại biểu cho nhân viên chăm sóc y tế, ngoài ra còn có mấy nữ người làm tay đang bưng đồ.
Tình cảnh này giúp Dạ Mộc Thần, những lời vừa nãy của đối phương là thật.
"Nếu cơ thể của quý hội trưởng khó chịu, vậy lần sau tôi sẽ đến chào hỏi. Dù sao chuyện của tôi cũng không gấp, sức khỏe của quý hội trưởng quan trọng hơn." Thấy một màn như thế, Dạ Mộc Thần đột nhiên thay đổi quyết định của mình. Không phải vì tức giận, mà là tình huống bây giờ có vẻ không thích hợp để nói chuyện. Vẻ mặt của những bác sĩ và nhân viên chăm sóc kia đều ngưng trọng, ngay cả người đàn ông bên cạnh này cũng cau mày, quan trọng nhất là, trong không khí truyền tới mùi thuốc nồng nặc.
Anh biết, nếu người kia thực sự là cậu ta, điều anh không muốn nhất là nhìn thấy một mặt yếu ớt của cậu ta. Bọn họ trời sinh đã là đối thủ, ai lại muốn lộ ra vẻ suy yếu và chật vật của mình trước mặt đối phương chứ.
Nghe được lời của Dạ Mộc Thần, người đàn ông tóc đỏ thở phào một cái, nụ cười trên mặt chân thành hơn rất nhiều: "Cảm ơn Dạ tiên sinh. Chờ sức khỏe của công tử nhà tôi tốt lên, nhất định sẽ lập tức gặp mặt Dạ tiên sinh. Dĩ nhiên, nếu chuyện của Dạ tiên sinh không phải đặc biệt bí mật, nói với tôi cũng như nhau. Chờ sau khi công tử kết thúc đợt trị liệu, tôi sẽ báo lại với công tử."
Dạ Mộc Thần lắc đầu cự tuyệt lời đề nghị của anh ta không chút do dự: "Không cần, cảm ơn. Chúc quý hội trưởng sớm ngày khỏe mạnh!"
"Cảm ơn!"
Sau đó, người đàn ông tóc đỏ liền đưa Dạ Mộc Thần xuống lầu, thậm chí còn tự mình tiễn anh đến tận cổng lớn. Thái độ này quả thật là khác biệt một trời một vực so với lúc mới bước xuống. Mà thái độ của anh ta thay đổi nhanh như vậy Dạ Mộc Thần đoán được nguyên nhân nhất định có liên quan đến quyết định tạm thờ không gặp mặt đối phương. Xem ra, năng lực lãnh đạo của hội trưởng hội Thương Minh này không chỉ mạnh bình thường!
Nhìn cỗ xe Bentley màu đen rời đi rồi, người đàn ông tóc đỏ mới lo lắng chạy về phòng.
Sức khỏe của công tử luôn không tốt, không nghĩ tới lần này lại nghiêm trọng đến vậy, hơn nữa còn ngay lúc Dạ Mộc Thần đến đây. Cũng vì nguyên nhân này nên anh ta mới sinh ra cảm giác giận chó đánh mèo, bất quá, người tên Dạ Mộc Thần này cũng không tệ, xem như có thể kết giao.
Lên lầu, đi vòng qua đám người đông nghịt, còn chạm phải một nữ hầu đang bưng gì đó trên tay, người đàn ông tóc đỏ bước vào trong phòng. Căn phòng rất lớn nhưng lại được trang trí cực kỳ đơn giản, tất cả mọi thứ đều là màu sáng, vách tường cũng được sơn trắng toát, ngay cả một hình vẽ cũng không có. Trong phòng có một cái giường lớn, bên giường có hai ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi đang vây quanh, hai người đều mặc áo blouse trắng, đang khẩn trương nghị luận gì đó. Người đàn ông nằm trên giường khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, người đàn ông mở đôi mắt đen ôn hòa, đang nhỏ giọng nói chuyện với họ.
Trên mặt người đàn ông chảy đầy mồ hôi lạnh, kể cả quần áo trên người cũng bị thấm ướt bởi mồ hôi, nhưng anh ta vẫn mỉm cười, ngay cả khi một trong hai vị bác sĩ già châm kim vào người anh ta, anh ta vẫn mỉm cười khích lệ họ. Khuôn mặt của người đàn ông như ngọc, tuấn tú, nhã nhặn, vẻ ôn hòa như ngọc toát ra từ tận tâm hồn, giống như một công tử lễ độ thời cổ đại, ánh mắt trong suốt, mặc dù sắc mặt trắng bệnh nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến hình tượng của anh. Trên người anh toát ra khí chất trầm tĩnh, những người đứng cạnh anh chỉ cần nhìn thấy nụ cười ôn hòa này liền cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.
Nhìn nụ cười của người đàn ông, vẻ mặt của những người xung quanh đều trở nên đau đớn, đau vì những nỗi đau mà đối phương phải gánh chịu.
Kể cả người đàn ông tóc đỏ luôn tỏ ra cởi mở trước mặt Dạ Mộc Thần thì khi nhìn thấy người trên giường, lệ khí trong mắt cũng biết mất, chỉ biết siết chặt quả đấm đến nỗi phát ra tiếng vang kẽo kẹt của xương.
Hiên Viên Phong vẫn một mực quan sát Dạ Mộc Thần, mặc dù Trường Không chưa nói, nhưng có thể làm cho ông ta kiêng kỵ, tuyệt đối vị trí ở Dạ gia phải rất cao.Vị thế của Dạ gia, ngay cả ông cũng chỉ có thể nhìn lên. Không phải ông không bằng Dạ gia, tài sản của ông đứng số một số hai cả nước, nếu không Đông Phương Trường Không sẽ không dùng mọi biện pháp muốn ông ở lại Yên kinh lâu dài, mục đích là để trợ giúp Đông Phương gia ở thời điểm mấu chốt.
Chỉ là, sự tồn tại của Dạ gia không phải dùng tiền tài để cân nhắc. Không ai biết Dạ gia có bao nhiêu người, bởi vì không ai có ý định điều tra. Sự tồn tại của nó quá là thần bí quá quan trọng, vì vậy rất ít người biết tới và trở thành một bí mật không thể tiết lộ.
Người của Dạ gia sinh ra thì đã có thân phận cao quý so người khác, từ nhỏ tới lớn đều tiếp nhận ánh mắt sùng bái kính ngưỡng của mọi người. Người thanh niên ngồi trước mặt ông khí thế quá cường đại , tùy ý ngồi ở đó, không nói một lời, giống như một đế vương cao cao tại thượng. Trên người của anh ta có loại khí chất cao quý trời sinh làm cho người khác phải thần phục.
Nhưng người đàn ông ưu tú như vậy, ở trước mặt Lãnh Tâm Nhiên, lại trở nên bình thường. Khi bọn họ đi chung với nhau, giống như một cặp tình nhân bình thường, vị trí ngang hàng nhau, anh ta cũng không quyết định thay cô bất cứ điều gì. Phần lớn thời gian, anh ta đều là im lặng, cứ như vậy dùng cặp mắt u lam quan sát tất cả, nhưng cũng đủ khiến người khác phải chú ý.
Hai người ngồi cùng một chỗ, mười ngón tay đan vào nhau. Người Dạ gia luôn luôn khiêm tốn, nhưng anh ta không để ý ánh mắt mọi người luôn nắm tay Lãnh Tâm Nhiên, xem ra anh ta thật quyết định muốn cùng cô cả đời.
Hiên Viên Phong luôn âm thầm quan sát không muốn người khác chú ý, nhưng là Dạ Mộc Thần vẫn cảm thấy được. Tầm mắt di chuyển rời khỏi Lãnh Tâm Nhiên, chống lại đôi mắt đen nhánh của Hiên Viên Phong, Dạ Mộc Thần không mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ là nhìn một cái liền dời ánh mắt.
Cùng lúc này, Hiên Viên Phong như có điều suy nghĩ cũng thu hồi tầm mắt. Ông ta ngược lại tò mò, hai người kia làm sao gặp gỡ? Con người lúc còn sống, có thể gặp được người tâm ý tương đồng như thế, thật sự là quá khó!
"Cô nhóc, cháu đừng cảm ơn A Thắng nữa, cháu không thấy mặt của A Thắng cũng hồng đến muốn nổ tung sao?"
Hiên Viên Phong trêu ghẹo nói.
Mặt A Thắng càng đỏ hơn, liền gật đầu liên tục: "Lãnh tiểu thư, những thứ này là tôi nên làm, có thể giúp đỡ tiểu thư, là vinh hạnh của tôi."
Như vậy, Lãnh Tâm Nhiên mới ngồi xuống, cầm lên tờ giấy xem nghiêm túc. Mới nhìn cô liền xác định nhất định là chữ của Á Á . Chỉ là, Á Á bây giờ đang ở đâu? Nếu như anh không chết, tại sao không xuất hiện? Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh hội trưởng hội Thương Minh luôn mang theo mặt nạ,người đó từ hình dáng, phong cách lẫn giọng nói đều rất giống Á Á, kể cả thói quen mặc áo sơ mi trắng, nếu gộp hai người này lại, chẳng lẽ, anh ta thật chính là Á Á?
Trước kia, không hề có một chút tin tức nào, cô cũng không gấp. Đối với chuyện hội trưởng Thương Minh có thể là Á Á cũng chỉ là cảm giác của cô, hoặc là nói, là trốn tránh lừa mình dối người. Nhưng hiện tại, biết Á Á không chết, cô lại bắt đầu không kịp chờ đợi muốn được chứng thực.
"Được rồi nhóc, chuyện của cháu xong rồi, vậy bây giờ, thúc cũng có chút chuyện muốn hỏi cháu”.
Nhìn gương mặt tinh xảo của Lãnh Tâm Nhiên, vẻ mặt Hiên Viên Phong chẳng biết tại sao có chút hoảng hốt. Từ lần đầu tiên gặp mặt, đối với nha đầu này, ông lại có cảm giác quen thuộc, còn có một loại hảo cảm rất khó nói. Ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy, ông đã sớm trở nên lãnh khốc tuyệt tình rồi, tính khí cũng biến thành thô bạo, mặc dù những năm gần đây đã tu tâm dưỡng tính, nhưng có vài thứ không phải trong thời gian ngắn mà có thể thay đổi. Nhưng khi gặp nha đầu này, tâm tình ông lại vui vẻ, bất ngờ hơn là ông còn giúp cô, còn kêu cô gọi mình là thúc, khó trách Trường Không cũng trêu ghẹo ông có phải phải nghĩ “trâu già gặm cỏ non” rồi ! “Cỏ non” không phải chưa từng ăn, với thân phận của ông, vừa độc thân,vừa giàu có, người đẹp đưa tới cửa rất nhiều, nhưng ông biết rõ, mình đối với nha đầu này, không phải loại cảm giác đó. Loại hảo cảm này không liên quan tình yêu nam nữ, chính là một loại thân thiết từ trong máu tràn ra. Lãnh Tâm Nhiên trợn to hai mắt, cô có thể giúp được gì Hiên Viên Phong. Không phải cô xem thường mình, cô hiểu rõ khả năng của mình, cô bây giờ so với người từng trải như Hiên Viên Phong, còn kém rất xa, chuyện ngay cả ông cũng làm không được thì mình còn có thể làm cái gì? Theo bản năng nhìn về phía Thần ngồi bên cạnh, sau đó nhíu mày —— chẳng lẽ là vì Thần?
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Lãnh Tâm Nhiên khẽ trầm xuống, đợi đến lúc đầu óc tỉnh táo lại thì mới lạnh nhạt nói: "Không biết thúc muốn con giúp cái gì? Con ngược lại thật ra tò mò, thúc lợi hại như thế còn có chuyện gì không làm được, còn con chỉ là một sinh viên đại học năm nhất có thể làm được gì đây!"
Lời nói này của cô hàm ý rất rõ ràng, cô đang hoài nghi và đề phòng ông.
Hiên Viên Phong dĩ nhiên đem biểu hiện trên mặt của Lãnh Tâm Nhiên thu hết vào mắt, chẳng biết tại sao, lúc này ông cũng không tức giận, lại cảm thấy chơi thật vui, thậm chí còn có tâm tình nói đùa: "Cô nhóc, cháu làm không được, nhưng Mộc Thần bên cạnh cháu có thể làm được à? Ta giúp cháu chuyện tìm anh cháu, cháu nhờ Mộc Thần giúp đỡ ta đây không phải là rất công bằng sao? Nếu nhóc không đồng ý, thúc có thể sẽ tức giận, sau đó cũng không cho A Thắng giúp cháu nữa!"
Lời nói Hiên Viên Phong rất trực tiếp, nhưng Dạ Mộc Thần lại chú ý tới đáy mắt ông chợt lóe lên tia hài hước, tự nhiên cũng đoán được ý của đối phương căn bản không muốn tìm mình giúp một tay, mà nói như vậy, rất có thể là muốn trêu chọc Tâm Nhiên.
Chỉ là, đối với vấn đề này, trong lòng anh cũng rất tò mò.
Xin anh giúp một tay, hoặc không thể biết thêm tin tức về Á Á, hai cái lựa chọn này, Nhiên rốt cuộc sẽ chọn cái nào đây? Mặc dù anh biết Nhiên đối với Tô Á đó là thân tình, nhưng người ta nói trong tình yêu người đàn ông đều cực kỳ ích kỷ sao? Anh rất muốn biết, mình và Tô Á, nếu quả như thật khiến Nhiên phải chọn, cô sẽ chọn ai?
Mặc dù cũng muốn biết cô sẽ chọn ai nhưng anh hiểu đó chỉ là vui đùa mà thôi. Bởi vì, anh biết trong lòng Nhiên mình và Á Á đều quan trọng như nhau, cho nên tuyệt đối sẽ không để cô phải khổ sở lựa chọn một trong hai người! Nhiên trong lòng anh là quan trọng nhất, cho nên, anh sẽ không bao giờ để cô chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa. Những chuyện rối rắm phức tạp kia, liền giao để cho anh giải quyết thôi! Anh biết giữa mình và Tô Á, bất luận là chọn cái nào, cũng sẽ tổn thương tới Nhiên, rất sâu rất sâu không gì bù đắp được.
Lãnh Tâm Nhiên không chú ý tới vẻ mặt biến hóa của Hiên Viên Phong, cô cho là ông ta thật coi trọng Thần rồi, ánh mắt trong nháy mắt chuyển lạnh, trở nên sắc bén: "Ý của tiên sinh nói là, chuyện tôi xin người giúp một tay, và khiến Thần giúp người một chút, hai chuyện này phải chọn một sao?"
Nghe cô gọi "Tiên sinh" như lần đầu gặp, Hiên Viên Phong sững sờ, sau đó có chút không biết nên khóc hay cười, ông vốn chỉ muốn đùa một chút, nhưng không ngờ cô nhóc này tỏ ra đề phòng ông. Chỉ là, như vậy chuyện này càng lúc càng vui rồi!
Cô nhóc này thoạt nhìn rất coi trọng người cô gọi là anh kia, đồng thời cũng rất yêu thiếu gia của Dạ gia này, chỉ là, hai người kia, ai quan trọng hơn ai đây?
Hiên Viên Phong không hề lo lắng hai người sẽ vì chuyện này mà có gì khúc mắc, cũng không lo lắng Dạ Mộc Thần và Lãnh Tâm Nhiên sẽ có thành kiến với ông, tính ông vốn cuồng vọng không theo lẽ thường, chỉ cần mình muốn làm, không gì cản trở được ông!
"Nếu như ta có ý đó? Nhóc sẽ lựa chọn như thế nào?"
Hiên Viên Phong cười híp mắt hỏi.
Trên mặt Lãnh Tâm Nhiên bao phủ một tầng lạnh lẽo, thân hình cô nhìn mảnh mai nhưng lại phát ra khí thế cường đại làm cho người ta không dám nhìn thẳng, làm cho người ta hít thở không thông, khiến vẻ tán thưởng trong mắt Hiên Viên Phong càng đậm.
"Hiên Viên tiên sinh, người giúp tôi một chút, tôi rất cảm kích. Nhưng nếu như người nghĩ mượn chuyện này uy hiếp tôi, rất xin lỗi! Tôi sẽ không để mình biến thành con rối!"
Lãnh Tâm Nhiên đứng lên lạnh lùng nói, nói xong chuẩn bị lôi kéo Thần trực tiếp rời đi.
Biết Lãnh Tâm Nhiên tức giận, nhưng Hiên Viên Phong cũng không có bỏ qua, mà lại tiếp tục hỏi: "Tại sao vậy chứ? Theo lẽ thường mà nói, chỉ là để cho Mộc Thần giúp ta một chuyện mà thôi, cháu không phải rất để ý quan tâm tới anh cháu sao? So với tin tức của anh cháu, để Mộc Thần giúp một tay, cái này đâu có gì lớn lao?"
Nghe Hiên Viên Phong nói như vậy, Lãnh Tâm Nhiên càng nổi giận hơn: "Tôi rất muốn biết tin tức của anh tôi, nhưng cũng không nghĩ vì thế mà hy sinh Thần. Chuyện này, không thể so sánh! Chuyện anh trai, tôi sẽ tự mình điều tra, chuyện lúc trước, đa tạ Hiên Viên tiên sinh giúp một tay, tạm biệt!"
"Ha!"
Nhìn Lãnh Tâm Nhiên cả người đều lạnh băng, Hiên Viên Phong rốt cuộc không nhịn được cười ra tiếng. Ông cảm thấy, dáng vẻ như vậy của nha đầu thật sự đáng yêu.
Ngay cả Dạ Mộc Thần vẫn im lặng ngồi bên cạnh, nhìn bộ dạng xù lông của Nhiên thì cũng không nhịn được lấy tay che miệng cười.
Cho dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết tình huống bây giờ không được bình thường, nhìn Thần cố nén cười rất cực khổ, lại nhìn Hiên Viên Phong đang cười đến vui sướng, Lãnh Tâm Nhiên nổi giận: "Các người đang trêu chọc cháu?"
"Ha ha ha ha ha!"
Hiên Viên Phong cười càng lớn tiếng hơn.
Lần này, kể cả Dạ Mộc Thần cũng không nhịn được bật cười.
Ở trong phòng này,đoán chừng cũng chỉ có A Thắng là người thành thật nhất, anh ngây ngốc cười: "Lãnh tiểu thư, tiên sinh đang chọc người thôi."
Anh không biết tiên sinh muốn tìm Lãnh tiểu thư hỗ trợ cái gì, nhưng biểu hiện tiên sinh rất rõ ràng, nhất định là muốn trêu chọc cô gái này.
Lãnh Tâm Nhiên đưa mắt nhìn sang Hiên Viên Phong muốn chứng thực, Hiên Viên Phong vẫn cười đến thở không nổi. Nếu bình thường người không lễ phép với ông như vậy nhất định sẽ không có kết quả tốt. Nhưng đối với tiểu nha đầu rất hợp tâm ý này, ông lại không thể tức giận được.
Lúc này, Dạ Mộc Thần lấy lại tinh thần, lôi kéo Lãnh Tâm Nhiên ngồi xuống, vỗ vỗ tay cô: " Ừ, Hiên Viên tiên sinh đúng là muốn đùa với em thôi. Ông thật sự có chuyện muốn tìm em giúp một tay, không có quan hệ gì với anh.”
Lãnh Tâm Nhiên hoài nghi nhìn anh, thấy anh gật đầu khẳng định, sau đó lại nhìn Hiên Viên Phong ngồi đối diện vẫn không ngừng cười, rất tức giận: "Có gì đáng cười, không được cười nữa, cười nữa cháu sẽ tức giận!"
Hiên Viên Phong cố gắng nhịn cười, nhưng nhìn Lãnh Tâm Nhiên trong ánh mắt không giấu được vui vẻ: "Thế nào, hiện tại nhóc định tiếp tục gọi tiên sinh hay là gọi thúc đây? Chỉ đùa một chút liền trực tiếp gọi tiên sinh, nhóc trở mặt thật đúng là mau! Xem ra xong việc cần ta liền vứt bỏ đây.”
Lãnh Tâm Nhiên hơi xấu hổ, loại tâm tình này chỉ có khi cô còn rất nhỏ lúc còn trong cô nhi viện, nếu không phải có Á Á, chỉ sợ cô không thể sống tới lớn lên. Thái độ của Hiên Viên Phong như một trưởng bối đang nói chuyện với con cháu của mình, chuyện như vậy đối với cô mà nói quá xa lạ.
"Tốt lắm, không đùa với cháu nữa. Mộc Thần nói đúng, ta thật sự có chuyện tìm cháu giúp một tay, yên tâm đi, không liên quan đến người đàn ông của cháu." Hiên Viên Phong nghịch ngợm dùng cách gọi mà người trẻ tuổi hay dùng "người đàn ông của", thấy Lãnh Tâm Nhiên lại sắp tức giận vội vàng nói sang chuyện khác: "Cháu nói cháu là người thành phố C, lúc còn trẻ ta cũng có một khoảng thời gian ở đó. Ta muốn hỏi thăm cháu về một người."
Giọng nói của Hiên Viên Phong rất nghiêm túc, Lãnh Tâm Nhiên quyết định ”người lớn không chấp nhất lỗi lầm của người nhỏ“ , ngồi thẳng người: "Là ai vậy? Mặc dù cháu là người thành phố C, nhưng cháu không quen nhiều người lắm, một năm trước xảy ra chút chuyện, trí nhớ không còn tốt nữa, rất nhiều chuyện trước kia đều không nhớ được."
Để tránh lúc nói chuyện lộ ra sơ hở, Lãnh Tâm Nhiên quyết định nói rõ ngay từ đầu.
Nghe Lãnh Tâm Nhiên nói, Hiên Viên Phong hơi lộ ra buồn bã lẫn mất mác, trầm mặc thật lâu, cuối cùng vẫn là thở dài nói: "Thôi, tới đâu hay tới đó vậy, nhóc biết khu Hướng Dương ở thành phố C chứ? Không biết cháu có nghe nói có người tên Lãnh Y Thanh sống ở đó không? Cô ấy hiện tại đại khái ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, khuôn mặt rất xinh đẹp, lại rất dịu dàng nhã nhặn."
Hiên Viên Phong giống như đang nhớ lại chuyện gì rất xa xôi, giọng nói có chút mờ mịt, suy nghĩ cũng như đang trở về rất nhiều năm trước. Có lúc ông từng nghĩ, nếu như cho ông cơ hội quay trở lại năm đó, ông có quyết định giống như vậy không? Đáng tiếc, ông biết là không thể nào, tất cả mọi chuyện đều đã là quá khứ và không cách nào thay đổi được.
"Lãnh Y Thanh?"
Lãnh Tâm Nhiên cau mày, cùng họ Lãnh như cô, rõ ràng cái tên hoàn toàn xa lạ, chẳng biết tại sao cô lại có cảm giác quen thuộc. Ngay cả Dạ Mộc Thần, cũng nhăn mày suy tư.
Nhìn vẻ mặt Lãnh Tâm Nhiên đăm chiêu như đang cố nhớ , Hiên Viên Phong vốn đang tuyệt vọng lại lóe lên hi vọng, mong đợi nhìn Lãnh Tâm Nhiên: “Nhóc, cháu biết người này sao?"
Rất nhanh Lãnh Tâm Nhiên lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt mong đợi của Hiên Viên Phong, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa nghe nói qua."
Nhưng cô cũng không có nói ra nghi ngờ trong lòng mình .
Hiên Viên Phong dường như cũng đoán trước được, chỉ sâu kín thở dài: "Là do ta sai lầm rồi, đã nhiều năm như vậy, không chừng cô ấy đã chuyển đi nơi khác. Cháu còn nhỏ tuổi như vậy, không chừng có thể làm con cô ấy, làm sao biết được cô ấy? Huống chi, thành phố C khá lớn. . . . . ."
Hiên Viên Phong mặc dù trong giọng nói đã xác định kết quả, nhưng ông không chú ý tới, mình nói chuyện có chút hỗn loạn lẫn lộn trước sau.
Nhìn vẻ mặt buồn bã của ông như vừa mất đi vật vô cùng quý báu, lòng hiếu kỳ của Lãnh Tâm Nhiên nổi lên cũng muốn biết nguyên nhân: "Thúc, người này rất quan trọng với người sao?"
Hiên Viên Phong không muốn nói quá nhiều: "Là một người bạn, đã nhiều năm không gặp nên muốn tìm hiểu một chút"
Nghe được ý tứ của ông, Lãnh Tâm Nhiên cũng không tiếp tục hỏi, tiếp tục nghĩ tới cái tên đó, kể cả chuyện Tô Á cũng bị cô ném sau ót.
Trở lại nhà hai người, Lãnh Tâm Nhiên ngồi trên ghế sa lon vẫn không ngừng suy nghĩ.
Dạ Mộc Thần ngồi ghế salon đối diện, bắt đầu mở máy vi tính xử lý công việc.
Không biết suy nghĩ bao lâu, khuôn mặt nhỏ nhắ Lãnh Tâm Nhiên vẫn nhíu chặt, khổ não cong môi: "Thần, em vẫn cảm thấy cái tên Lãnh Y Thanh này rất quen thuộc? Nhưng em nghĩ mãi vẫn không nhớ nổi, hình như trong số người quen của em không ai tên này cả?"
Dạ Mộc Thần đã sớm phát hiện Lãnh Tâm Nhiên ngẩn người, lúc này nghe cô nhắc tới , anh mới tạm dừng công việc nói chuyện với cô: "Lúc nghe cái tên ấy anh cũng vậy cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi là ai, nếu như em cũng có cảm giác như vậy, xem ra thật sự là người chúng ta từng quen biết, hoặc nếu không biết thì cũng nghe qua cái tên này rồi. Được rồi, đừng suy nghĩ, dù sao Hiên Viên tiên sinh cũng chỉ hỏi một chút, thật ra thì trong lòng ông ấy chắc cũng không hy vọng gì."
Cảm thấy Thần nói rất đúng, Lãnh Tâm Nhiên ngã người gác đầu lên gối ôm, sau đó nhớ tới mẩu giấy kia, bắt đầu nhìn kỹ, vừa nhìn vừa cười khúc khích.
Dạ Mộc Thần thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy cô chỉ mới thấy được mẩu giẩy có chữ cũa Á Á đã vui vẻ như thế, không nhịn được cười, lắc đầu một cái rồi tiếp tục làm việc.
Đối với chuyện của Tô Á, bắt đầu từ hôm nay anh quyết định sẽ không để ý nữa. Bởi vì, lúc xế chiều, Nhiên đã đưa ra lựa chọn, có lẽ ngay cả chính cô cũng không nhận ra được, giữa mình và Tô Á, cô không chút do dự mà chọn mình. Nếu biểu hiện của Nhiên đã kiên định như vậy, anh cũng không cần phải tiếp tục để tâm đến mấy chuyện vụn vặt kia nữa.
Sau chuyện này, tâm tình của anh rất tốt, anh nghĩ có lẽ anh nên cảm ơn Hiên Viên Phong. Có lẽ ông ta chỉ do trong lúc nhàm chán, cũng có thể là do nhìn ra được điều gì đó, nhưng mà, chuyện ông làm, lại khiến cho tâm tình của anh tốt hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, nghĩ đến Tô Á, ánh mắt của Dạ Mộc Thần lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Trên màn ảnh đang hiện lên một tài liệu, là tư liệu về chuyện Tô Á và Nhiên gặp chuyện không may ba năm trước. Hai chuyện này luôn khiến trong lòng anh hiện lên một cảm giác mơ hồ. Kể cả tổ chức J, gần đây anh cũng đã tra được chút tin tức, trong đó, quan trọng nhất là mối liên hệ với người tên Gia Đằng Quang của nước N.
Mấy ngày nay, phần lớn thời gian Lãnh Tâm Nhiên đều ở nhà với Thần, có đôi khi ở chung một phòng, có khi lại tách ra ngủ riêng, nhưng đến bây giờ, giữa họ vẫn chỉ mới hôn mà thôi.
Còn căn nhà mà Thẩm Quân chuẩn bị cho cô, gần như đã trở thành chỗ vui chơi cho hai thằng nhóc rồi, chỉ còn hai đứa nó và bảo mẫu ở. Phải nói là Lãnh Tâm Nhiên rất thích hai đứa nhỏ đó, những ngày qua, cô cũng đã cho người đi thăm dò thân thế của hai đứa nhỏ này. Nhưng kết quả điều tra của thám tử cho biết, hai đứa nhóc này theo mẹ - cũng chính là người phụ nữ trẻ tuổi chết oan kia, mới chuyển đến khu gần đó sống chưa được một năm, ngay cả hộ khẩu cũng không có chứ đừng nói đến việc điều tra thân thế của hai đứa nhỏ.
Vốn là Lãnh Tâm Nhiên cũng chỉ muốn điều tra thân thế của hai đứa nhỏ cho biết mà thôi, hai đứa nhỏ đó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô. Nếu không tìm được người thân vậy thì nuôi thôi. Chẳng qua là nếu bên cạnh không có cha mẹ, cuộc sống của hai đứa trẻ sẽ bị mất mát rất nhiều.
Sáng hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên lái xe về nhà mình. Cô còn rất nhiều chuyện phải làm, đặc biệt là chuyện tiếp nhận mấy công ty của Huyết Ưng. Mặc dù những chuyện này có thể giao cho Dương Lâm và Thẩm Quân phụ trách, nhưng mình là chủ, phải có mặt mới được.
"Đường Kiến ngã!"
Tiếng Hoa gượng gạo như phát ra từ đầu lưỡi, nghe rất quái dị.
Gia Đằng Quang nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon. Phía sau có một thiếu nữ mặc kimono đang đứng, da của thiếu nữ trắng như gốm sứ, lại mịn màng như sữa. Dáng vóc của cô ta cực đẹp, trong đó, đẹp nhất là đôi tay. Đôi tay thon dài tinh xảo đang nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Gia Đằng Quang, hàng mi rũ xuống, trông giống như cung nữ Trung Hoa cổ đại.
"Tên ngu ngốc kia, ta đã sớm biết hắn xui xảo mà. Nhưng mà hình như lần này hắn thua dưới tay một con nhóc, mà có vẻ như cậu cũng biết con nhóc đó?"
Trong phòng còn một vị khách khác, là một người đàn ông mặc sơ mi đen, ngũ quan âm trầm, trong mắt mang theo sự khát máu, bên má phải của hắn có một vết sẹo dài khoảng một ngón tay. Khí chất tỏa ra từ người hắn giống như tà ma, âm khí rất nặng, người bị hắn để mắt tới cũng giống như bị cái râu dài ngoằn uốn éo đầy nguy hiểm của bạch tuộc quấn lấy, ánh mắt của hắn lại gian xảo như xà, nói tóm lại, đây là một người đàn ông khiến cho người khác cảm thấy cả người không thoải mái. Mặc dù vóc dáng hắn rất được, tư thể ngồi và cách ăn nói cũng được dạy dỗ rất tốt, nhưng lại không khiến cho ai có thiện cảm với hắn cho được.
Giống như Gia Đằng Quang, sau lưng người đàn ông này cũng có một thiếu nữ trẻ tuổi hầu hạ, hai người vừa tán gẫu vừa hưởng thụ sự xoa bóp của thiếu nữ.
"Ha ha, là một cô gái rất thú vị, Thượng Dã cũng bại trên tay cô ấy. Mặc dù không nghe hắn nói, nhưng có một số chuyện không thể gạt được người khác, tôi nghe nói, tuy bây giờ Thượng Dã đã có thể cử động lại bình thường nhưng có một số chỗ lại hỏng rồi. Nhà bọn họ gần như điên lên, chỉ có một đứa con trai độc nhất, lại thành phế vật, ha ha, quả thật rất thú vị. Thượng Dã ở trong nước danh tiếng lẫy lừng là thế, ỷ vào thân phận của lão già nhà mình, không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu, đã sớm trở thành cái đinh trong mắt của nhiều người rồi."
Có lẽ là do cảm thấy nói tiếng Hoa quá làm khó cho lưỡi mình, Gia Đằng Quang kết lại mấy câu rồi chuyển sang nói tiếng N, bất quá hình như người đàn ông tà khí kia hình như cũng nghe hiểu tiếng N, vẻ mặt lạnh lùng: "Thượng Dã Tiểu Thứ Lang? Hắn có tới tìm tôi một lần, nhưng tôi không gặp hắn. Vậy mà lại bị một con nhóc giải quyết, thật đủ mất thể diện!"
"Kế hoạch của chuyện kia sao rồi?"
Người đàn ông chỉ tùy ý nói ra chuyện của Đường Kiến, chuyện hắn quan tâm nhất là vấn đề hợp tác giữa hai người. Sơn Khẩu Tổ của nước N là một tổ chức vô cùng danh tiếng trên thế giới, mà Gia Đằng Quang là người thừa kế của lãnh đạo tiền nhiệm tổ chức này. Bất kể hắn có định giành lấy Sơn Khẩu Tổ hay không thì hiện tại hắn cũng là sự lựa chọn tốt nhất để hợp tác.
Gia Đằng Quang phất tay một cái, hai thiếu nữ xoa bóp cúi sâu người chào một cái rồi rón rén rời khỏi. Da mặt của Gia Đằng Quang tái nhợt như ma cà rồng, chờ hai người đi ra khỏi phòng rồi mới mở miệng: "Đừng nói đến Đường Kiến, hình như gần đây anh bị người ta theo dõi?"
Người đàn ông như bị đạp phải đuôi, khuôn mặt trở nên dữ tợn kinh khủng: "Gia Đằng Quang, cậu cố ý có phải không?"
Gia Đằng Quang như đã sớm ngờ tới phản ứng của hắn, hờ hững nói: "Mới vừa nãy anh còn nói Đường Kiến, đừng cho rằng mình tài giỏi. Nước ở Trung Hoa các người quá sâu, nếu không phải chuyện này có lợi cho đất nước chúng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác. Tuy nhiên, Jone, hành động gần đây của anh quá lớn, bị người khác để mắt tới cũng bình thường. Yến Kinh không phải mục đích cuối cùng của chúng ta."
Người đàn ông nện một quyền lên bàn, cả người như mãng xà bị chọc giận, tản mát ra hơi thở nguy hiểm: "Yến Kinh này, sớm muộn gì cũng trở thành thiên hạ của tôi. Tôi muốn để cho tất cả mọi người biết tên của tôi!"
Gia Đằng Quang hiểu rất rõ cái gọi là có chừng có mực, nói khích cũng có điểm dừng: "Dĩ nhiên, chỉ cần kế hoạch của chúng ta thành công, mục tiêu của tôi hoàn thành, mà giấc mộng của anh cũng trở thành sự thật! Lần hợp tác này đôi bên cùng có lợi, cầu chúc cho chúng ta hợp tác thuận lợi!"
Người đàn ông giống rắn độc cầm chai Vodka trước mặt lên, bộ dạng như thể không sợ say, trực tiếp rót rượu vào miệng.
Sau khi đưa Lãnh Tâm Nhiên đi xong, Dạ Mộc Thần bắt đầu làm chuyện của mình.
Anh cũng không tới công ty mà gọi điện thoại cho người khác. Nghe được tiếng hỏi ở đầu dây bên kia, Dạ Mộc Thần có chút bất đắc dĩ cười cười. Dựa vào thân phận của anh, cho tới bây giờ cũng chỉ có người khác xếp hàng chờ gặp anh, nhưng giờ anh lại phải chờ thông qua kiểm tra mới có thể gặp được người mình muốn gặp. Cảm giác này thật không dễ chịu chút nào!
"Tôi là Dạ Mộc Thần, chỉ cần cô nói tên này là anh ta sẽ biết!"
Dù có bất mãn hay không thì chuyện này cũng đã quyết định, anh không thể buông xuôi dễ dàng được. Dạ Mộc Thần chỉ hơi trầm mặc một chút rồi nói ra những lời này.
Bên kia điện thoại không biết nói gì, đợi đến khi Dạ Mộc Thần nhận được câu trả lời mình muốn thì cũng đã qua năm phút. Dạ Mộc Thần cũng không vì chờ đợi năm phút mà nảy sinh những cảm xúc không tốt, bởi vì anh biết, nếu chuyện này quả giống như anh đoán, vậy thì dù có chờ lâu hơn nữa cũng là bình thường.
"Được, địa điểm ở đâu?"
Sự tốt bụng được nuôi dạy từ nhỏ của Dạ Mộc Thần giờ phút này đã đạt đến cực hạn.
"Nửa giờ sau tôi sẽ đến."
Nghe được địa chỉ, Dạ Mộc Thần nhớ hình như có lần mình đi đón Nhiên cũng đến chỗ đó. Những chuyện này, nếu quả thật có thể khiến Nhiên trở nên vui vẻ, vậy thì hết thảy nỗ lực đều đáng giá.
Dạ Mộc Thần luôn là người nói là làm, khi anh ngồi xuống ghê salon trong phòng khách thì thời gian vừa đúng nửa giờ theo lời anh nói. So với sự đúng giờ của anh thì hình như đối phương hơi thất lễ, bởi vì từ lúc anh tới đến giờ, đối phương vẫn chưa xuất hiện.
Thật ra thì Dạ Mộc Thần cũng chưa từng gặp hội trưởng hội Thương Minh này, mặc dù anh cũng có công ty, nhưng lại không có liên hệ nhiều với hội Thương Minh, hơn nữa trong khoảng thời gian này anh phải lo chuyện ở nơi khác, cơ hội tiếp xúc lại càng ít đi. Tuy nhiên, anh nghi ngờ, nói ít cũng không thật, rất có thể là do có người cố ý tạo ra.
Dù vậy, vào lúc này Dạ Mộc Thần vẫn tỏ ra rất lịch sự, không hề oán trách mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Khoảng mười phút sau, rốt cuộc cũng có người từ trên lầu đi xuống. Nhưng mà, người đó không phải là người Dạ Mộc Thần đợi, mà là một người đàn ông tóc đỏ. Tính cách của người đàn ông thoạt nhìn rất cởi mở, màu tóc đỏ phối với đôi mi dày, quả là một thanh niên tuấn mỹ.
"Xin hỏi có phải là Dạ tiên sinh không?"
Người đàn ông đi tới trước mặt Dạ Mộc Thần, mặc dù dùng tôn xưng tỏ ý tôn trọng nhưng giọng nói lại rất tùy ý, nghe thế nào cũng không nhận ra nữa điểm lễ nghi.
Mặc dù tính nhẫn nại của Dạ Mộc Thần cực cao nhưng không có nghĩa là tính khí anh tốt.
"Nếu như quý hội trưởng không muốn gặp tôi, vậy tôi chỉ có thể nói tiếng xin lỗi vì đã quấy rầy, không làm phiền việc chính sự của các người nữa." Dạ Mộc Thần đứng lên, anh cao hơn người kia mấy phần, hơn nữa còn có khí chất cao quý trời sinh, khiến cho người đàn ông kiêu ngạo kia cảm nhận được sự áp bức. Dưới cảm giác bị áp bức đó, anh thấy khiếp sợ.
Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, nhiều năm trời vào Nam ra Bắc, hắn chỉ có cảm giác này khi đối mặt với công tử. Nhưng mà hiện tại, người đàn ông tên Dạ Mộc Thần này, rốt cuộc là ai mà lại khiến cho công tử lộ ra vẻ mặt buồn bã đó?
"Thật ngại quá, Dạ tiên sinh, mới vừa rồi là tôi không đúng. Chẳng qua là, chuyện này cũng có nguyên nhân, không phải công tử nhà tôi lỡ hẹn, chẳng qua là sức khỏe của công tử không tốt, mới vừa rồi đang tiếp nhận trị liệu với bác sĩ cho nên làm trễ nãi thời gian, thật ngại quá!"
"Nếu như Dạ tiên sinh không ngại, có thể cùng tôi lên lầu gặp công tử."
Dạ Mộc Thần không nói nữa, dùng ánh mắt bảo đối phương dẫn đường.
Lên lầu, Dạ Mộc Thần liền nhìn thấy trên hành lang có một đống người, trong đó phần lớn là những người mặc đồ trắng đại biểu cho nhân viên chăm sóc y tế, ngoài ra còn có mấy nữ người làm tay đang bưng đồ.
Tình cảnh này giúp Dạ Mộc Thần, những lời vừa nãy của đối phương là thật.
"Nếu cơ thể của quý hội trưởng khó chịu, vậy lần sau tôi sẽ đến chào hỏi. Dù sao chuyện của tôi cũng không gấp, sức khỏe của quý hội trưởng quan trọng hơn." Thấy một màn như thế, Dạ Mộc Thần đột nhiên thay đổi quyết định của mình. Không phải vì tức giận, mà là tình huống bây giờ có vẻ không thích hợp để nói chuyện. Vẻ mặt của những bác sĩ và nhân viên chăm sóc kia đều ngưng trọng, ngay cả người đàn ông bên cạnh này cũng cau mày, quan trọng nhất là, trong không khí truyền tới mùi thuốc nồng nặc.
Anh biết, nếu người kia thực sự là cậu ta, điều anh không muốn nhất là nhìn thấy một mặt yếu ớt của cậu ta. Bọn họ trời sinh đã là đối thủ, ai lại muốn lộ ra vẻ suy yếu và chật vật của mình trước mặt đối phương chứ.
Nghe được lời của Dạ Mộc Thần, người đàn ông tóc đỏ thở phào một cái, nụ cười trên mặt chân thành hơn rất nhiều: "Cảm ơn Dạ tiên sinh. Chờ sức khỏe của công tử nhà tôi tốt lên, nhất định sẽ lập tức gặp mặt Dạ tiên sinh. Dĩ nhiên, nếu chuyện của Dạ tiên sinh không phải đặc biệt bí mật, nói với tôi cũng như nhau. Chờ sau khi công tử kết thúc đợt trị liệu, tôi sẽ báo lại với công tử."
Dạ Mộc Thần lắc đầu cự tuyệt lời đề nghị của anh ta không chút do dự: "Không cần, cảm ơn. Chúc quý hội trưởng sớm ngày khỏe mạnh!"
"Cảm ơn!"
Sau đó, người đàn ông tóc đỏ liền đưa Dạ Mộc Thần xuống lầu, thậm chí còn tự mình tiễn anh đến tận cổng lớn. Thái độ này quả thật là khác biệt một trời một vực so với lúc mới bước xuống. Mà thái độ của anh ta thay đổi nhanh như vậy Dạ Mộc Thần đoán được nguyên nhân nhất định có liên quan đến quyết định tạm thờ không gặp mặt đối phương. Xem ra, năng lực lãnh đạo của hội trưởng hội Thương Minh này không chỉ mạnh bình thường!
Nhìn cỗ xe Bentley màu đen rời đi rồi, người đàn ông tóc đỏ mới lo lắng chạy về phòng.
Sức khỏe của công tử luôn không tốt, không nghĩ tới lần này lại nghiêm trọng đến vậy, hơn nữa còn ngay lúc Dạ Mộc Thần đến đây. Cũng vì nguyên nhân này nên anh ta mới sinh ra cảm giác giận chó đánh mèo, bất quá, người tên Dạ Mộc Thần này cũng không tệ, xem như có thể kết giao.
Lên lầu, đi vòng qua đám người đông nghịt, còn chạm phải một nữ hầu đang bưng gì đó trên tay, người đàn ông tóc đỏ bước vào trong phòng. Căn phòng rất lớn nhưng lại được trang trí cực kỳ đơn giản, tất cả mọi thứ đều là màu sáng, vách tường cũng được sơn trắng toát, ngay cả một hình vẽ cũng không có. Trong phòng có một cái giường lớn, bên giường có hai ông lão khoảng hơn sáu mươi tuổi đang vây quanh, hai người đều mặc áo blouse trắng, đang khẩn trương nghị luận gì đó. Người đàn ông nằm trên giường khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, người đàn ông mở đôi mắt đen ôn hòa, đang nhỏ giọng nói chuyện với họ.
Trên mặt người đàn ông chảy đầy mồ hôi lạnh, kể cả quần áo trên người cũng bị thấm ướt bởi mồ hôi, nhưng anh ta vẫn mỉm cười, ngay cả khi một trong hai vị bác sĩ già châm kim vào người anh ta, anh ta vẫn mỉm cười khích lệ họ. Khuôn mặt của người đàn ông như ngọc, tuấn tú, nhã nhặn, vẻ ôn hòa như ngọc toát ra từ tận tâm hồn, giống như một công tử lễ độ thời cổ đại, ánh mắt trong suốt, mặc dù sắc mặt trắng bệnh nhưng không hề ảnh hưởng chút nào đến hình tượng của anh. Trên người anh toát ra khí chất trầm tĩnh, những người đứng cạnh anh chỉ cần nhìn thấy nụ cười ôn hòa này liền cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.
Nhìn nụ cười của người đàn ông, vẻ mặt của những người xung quanh đều trở nên đau đớn, đau vì những nỗi đau mà đối phương phải gánh chịu.
Kể cả người đàn ông tóc đỏ luôn tỏ ra cởi mở trước mặt Dạ Mộc Thần thì khi nhìn thấy người trên giường, lệ khí trong mắt cũng biết mất, chỉ biết siết chặt quả đấm đến nỗi phát ra tiếng vang kẽo kẹt của xương.
/258
|