Dù sao cũng là bạn bè quen biết mười mấy năm, chỉ một ánh mắt cũng có thể đoán được ý nghĩ của đối phương. Hiên Viên Phong không trả lời mà xoay người đi vào bên trong.
Vừa mới ngồi xuống, quản gia đã nhanh chóng bước tới thay trà, sau đó châm một điếu thuốc. Những việc này được làm rất đồng bộ và nhanh chóng như thể đã được huấn luyện nhiều năm.
Hiên Viên Phong cầm điếu thuốc lên rít một hơi, chậm rãi nhả từng vòng khói, ánh mắt có chút say mê. Cả đời này ông đã làm không biết bao nhiêu chuyện huy hoàng, cũng gây ra không ít sai lầm. Đắc tội với rất nhiều người, cũng có rất nhiều người đắc tội với ông, nhưng người đắc tội với ông thì không bao giờ có được kết quả tốt, còn người mà ông đắc tội thì đã biến mất khỏi cuộc sống của ông.
Những tháng ngày chém chém giết giết kia khiến ông vô cùng chán nản. Những chuyện kích thích đó, gặp vài lần thì vui, gặp nhiều lại thành chán. Nhưng mà, đến khi ông muốn sống một cuộc sống yên bình thì lại phát hiện, người vẫn luôn bên cạnh ông đã không còn nữa.
“Đứa bé đó là một con sói, có bản tính của loài sói, cũng có sự khôn khéo của loài sói. Giờ đã như vậy, thành tựu sau này lại càng khó lường."
Cuối cùng, Hiên Viên Phong mở miệng.
Đông Phương Trường Không hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy giờ qua. Ở độ tuổi này mà đã có được kỳ nghệ cao siêu ngần ấy thì đã là chuyện không tưởng rồi. Thế nhưng, thứ hấp dẫn nhất cũng là thứ lợi hại nhất trên người cô lại không phải cái đó, mà là khí thế.
Người bình thường chỉ cần thấy hai người họ thì đã khiếp sợ, nhưng ông lại hoàn toàn không nhìn thấy được điều đó trên người cô nhóc kia. Biểu hiện của cô luôn rất bình tĩnh, như không hề cảm giác được sự áp bức từ người họ, từ đầu đến cuối đều bình thản, ung dung. Dưỡng được khí thế như vậy cũng không phải chuyện đơn giản.
"Ừ, tính theo hiện tại thì có lẽ cô nhóc nhà chúng ta thua xa nó rồi. Không biết là hoàn cảnh gia đình thế nào mà lại có thể nuôi dưỡng ra được một đứa trẻ xuất sắc như thế."
Đông Phương Trường Không thở dài.
"Chàng trai tên Mộc Thần kia, thuộc gia tộc nào của Yến Kinh vậy?"
Hiên Viên Phong đột nhiên hỏi.
Đông Phương Trường Không hơi sửng sốt một chút, nhớ lại dáng vẻ tuy còn trẻ nhưng lại có khí thế mạnh mẽ như đế vương của chàng trai ka, chân mày ông nhíu chặt lại, nói: "Không thuộc gia tộc nào, cậu ấy là người nhà họ Dạ."
Dù cho Hiên Viên Phong có là người bình tĩnh đến mức nào đi nữa thì khi nghe đến ba chữ "Nhà họ Dạ" thì đáy mắt vẫn ánh lên vẻ kinh ngạc: "Là nhà họ Dạ kia sao?"
"Ừ."
Đông Phương Trường Không gật đầu. Mặc dù tứ đại gia tộc của bọn họ là bốn gia tộc hùng mạnh nhất ở Yến Kinh, phía sau mỗi gia tộc đều có một lão tổ tông làm chỗ dựa, nhưng so với nhà họ Dạ thì thật sự không đáng nhắc tới! Sự tồn tại của nhà họ Dạ là một bí mật ít người biết đến ở nước Trung Hoa.
Hiên Viên Phong chỉ trầm mặc thoáng chốc rồi bật cười ha hả: "Không trách được. Xem ra mắt nhìn người của cô nhóc kia không tệ chút nào. Ắt hẳn là thân phận của cậu ta ở nhà họ Dạ cũng không tầm thường, nếu không sao lại có được khí thế như vậy kia chứ?"
Đông Phương Trường Không không trả lời.
Sự tồn tại của nhà họ Dạ không thể tùy tiện nhắc tới. Đây là một bí mật lớn của khắp đất nước Trung Hoa, những người biết đến sự tồn tại của nhà họ Dạ đều rất ăn ý mà giữ kín bí mật này.
"Có vẻ là Tử An thật sự thích cô nhóc tên Lãnh Tâm Nhiên đó rồi!"
Đông Phương Trường Không đưa ra kết luận.
Hiên Viên Phong cười.
Ông cũng không biết tại sao khi nhìn thấy cô nhóc kia lại cảm thấy thích thú. Cái sự yêu mến của trưởng bối dành cho vãn bối đó, lần đầu tiên ông tìm thấy trên người một cô nhóc mới gặp lần đầu như thế.
Nếu không phải nhận được điện thoại của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên quả thật đã quên chuyện mình còn có một kỳ thi. May mắn là trong mấy ngày cô nằm viện, lịch thi ở trường được dời lại nên cô không bị mất buổi thi nào.
"Được, bắt đầu lúc chín giờ sáng sao? Ừ, tớ sẽ đến, cảm ơn."
Cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên thoải mái duỗi người. Bởi vì tìm được tin tức của Á Á nên tối hôm qua cô ngủ rất ngon, hiến khi nào ngủ liền một giấc từ mười giờ tối đến bảy giờ sáng như vậy. Đối với một người luôn chỉ ngủ có năm sáu tiếng như cô mà nói, có thể ngủ một giấc dài như vậy đã là chuyện rất hạnh phúc rồi.
Mặc dù còn ở bệnh viện, nhưng do cô ở phòng VIP nên đồ dùng trang thiết bị đều được chuẩn bị rất đầy đủ, còn có cả phòng tắm nữa. Vậy nên tuy không thích không khí bệnh viện chút nào nhưng phải ở lại đây cũng không quá khó khăn.
Đến khi cô thay quần áo rửa mặt, thu dọn mọi thứ xong thì cũng đã nửa tiếng trôi qua. Thật ra thì cơ thể của cô cũng đã gần như khỏi hẳn, vết thương trên cổ tay cũng đã đóng vảy. Lượng thuốc trong người cô cũng đã gần tan hết, bình thường chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thật tốt là được.
Cô chào y tá rồi bước xuống lầu. Bởi vì lo lắng cô nằm viện lâu, không tiện cho việc đi lại nên Thần đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc xe, để lúc cô muốn ra ngoài thì có thể tự lái xe đi.
Tìm được chiếc Lamborghini màu trắng nằm trong bãi đỗ, Lãnh Tâm Nhiên bước lên xe. Trước kia cô rất thích lái xe thể thao, thích cái cảm giác phóng nhanh như chớp, nhưng sau khi trọng sinh, cơ hội được lái xe lại giảm đi không ít.
Bình thường khi ở chung với Thẩm Quân, đều là Thẩm Quân lái xe, sau đó Thẩm Quân còn tìm thêm tài xế riêng cho cô. Còn lúc ở chung với Thần thì nếu không phải Trí Viễn lái xe thì cũng là Thần lái. Khi ở trường học, lúc cần dùng đến xe đều có Lăng Vũ chuẩn bị, có sẵn cả tài xế.
Tuy vậy nhưng cô vẫn bớt chút thời gian để đi thi lấy bằng lái. Cô không đi học, chỉ lộ mặt vào đúng bữa thi, dùng tốc độ nhanh nhất để lấy được bằng lái.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ, gắn tai nghe vào tai rồi ấn phím gọi.
"Ừ, sáng nay trường em có cuộc thi, em đến trường trước. Em không sao. Ừ, chuyện đó em đã tự mình giải quyết rồi, yên tâm đi."
Nhắn lại với Thần một tiếng xong, Lãnh Tâm Nhiên đạp chân ga phóng xe rời khỏi bệnh viện.
Chiếc xe mà Dạ Mộc Thần chuẩn bị đương nhiên là được trang bị rất đầy đủ. Vừa dừng trước cổng trường Yến Kinh, thậm chí cô còn chưa kịp nói gì thì bảo vệ đã cho cô vào rồi.
Mặc dù ở nơi này ngọa hổ tàng long, con cháu đại gia nhiều vô số kể nhưng khi có một chiếc xe thể thao nổi tiếng số lượng giới hạn xuất hiện thì vẫn thu hút không ít ánh nhìn hâm mộ.
Chiếc xe lao nhanh đến khu giảng đường như một làn khói, cô đóng cửa bước xuống.
Ven đường có rất nhiều sinh viên tò mò quan sát chiếc xe thể thao màu trắng này, đến khi thấy người bước xuống xe thì hoàn toàn kinh hãi, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.
"Người đó chính là Lãnh Tâm Nhiên."
Phải nói là cái tên "Lãnh Tâm Nhiên" này vô cùng vang dội trong giới sinh viên năm nhất. Thậm chí cái tên này còn được nhắc đến ở khắp nơi trong đại học Yến Kinh.
"Cô ta chính là Lãnh Tâm Nhiên, là người đánh nhau với nữ sinh khác ở thư viện sao? Nghe nói Phượng Lệ ở khoa vũ đạo đã nghỉ học, sao cô ta lại không bị gì thế? Không phải mọi người đều nói là cô ta đánh Phượng Lệ sao?"
Không quan tâm đến những tiến thảo luận ầm ĩ xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên sải bước đi thẳng về phía phòng học, ngồi vào chỗ mà Lam Kỳ Nhi đã chọn.
Lãnh Tâm Nhiên không quan tâm mấy đến chuyện thi cử, nếu không phải do người khác yêu cầu thì cô cũng chẳng màn đến cái học vị này. Dù sao thì lúc đầu cô vào đại học Yến Kinh là vì thầy Trương và để tìm kiếm người bạn cũ của mình. Giờ cô đã làm được cả hai chuyện, cô tin cho dù cô không phải là sinh viên của đại học Yến Kinh thì sự yêu mến của thầy Trương dành cho cô cũng sẽ không giảm. Vậy nên cái thân phận sinh viên của đại học Yến Kinh này đối với cô mà nói, chả là gì cả.
Lúc vào phòng thi, bởi vì còn sớm nên trong phòng chỉ có lác đác mười mấy người. Tìm được vị trí của Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc ngay gần cửa sổ, Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng về phía hai người.
Mặc dù là mùa đông nhưng thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời phát ra những tia nắng rực rỡ, ấm áp khiến con người ta thấy dễ chịu. Ánh nắng vàng rực chiếu lên người Lãnh Tâm Nhiên, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi mắt tròn to như hai viên ngọc phát sáng lấp lánh, đôi môi đỏ hơi mím lại như hai cánh hoa anh đào tuyệt đẹp. Vóc người cô cao gầy, mặc dù trông hơi nhỏ bé nhưng tỷ lệ cơ thể lại gần như hoàn mỹ, không quá gầy cũng không quá đầy đặn, khoác một chiếc áo nỉ màu xám nhạt, chân mang giày boot cao gót, trông vô cùng bắt mắt.
Mặc dù chỉ có mười mấy người nhưng sự xuất hiện của cô vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Những người trong phòng này đều cùng lớp với Lãnh Tâm Nhiên, đương nhiên là quen thuộc với cô hơn những người khác.
"Sao cô ta lại tới đây?"
Một nữ sinh nhỏ giọng hỏi người bạn trai đang múa bút thành văn bên cạnh.
Cậu con trai ngẩng đầu, nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang đi từ xa tới, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc: "Hôm nay là ngày thi, đương nhiên là phải đến rồi. Chẳng lẽ không thi hay sao?"
Cô gái ngắt mạnh một phát vào người chàng trai, ai kêu cậu ta dám nhìn cô gái khác đến thất thần: "Anh bị ngốc à. Mấy ngày nay tin đồn Phượng Lệ của khoa vũ đạo bị buộc thôi học đã vang khắp trường, anh không nhớ sao? Lúc trước không phải cô ta và Lãnh Tâm Nhiên ẩu đả trong thư viện nên bị mời lên phòng ban giám hiệu hay sao? Hôm trước không phải có cảnh sát tới trường dẫn Lãnh Tâm Nhiên đi sao? Mới có mấy ngày, Lãnh Tâm Nhiên thì không sao, Phượng Lệ lại phải nghỉ học. Chuyện này thật là kỳ quái."
"Đúng đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
Không riêng gì đôi tình nhân đó mà những người khác cũng nghĩ vậy.
Chuyện Lãnh Tâm Nhiên và Phượng Lệ của khoa vũ đạo đánh nhau đã đến tai nhà trường, Lãnh Tâm Nhiên còn bị cảnh sát dẫn đi, chuyện này mọi người đều biết.
Nửa năm qua, Lãnh Tâm Nhiên đã trở nên vô cùng nổi tiếng trong giới sinh viên năm nhất, đặc biệt là khi những người vây quanh bên cạnh cô đều là nhân vật phong vân có ngoại hình đẹp, gia thế tốt mà tài năng thì lại xuất chúng.
Từ lúc huấn luyện quân sự đã đối chiến với huấn luyện viên, chiến tích oanh oanh liệt liệt đó đến cả lãnh đạo trường cũng biết, nhưng kết quả lại là huấn luyện viên kia phải ra đi, còn cô gái nhìn như nhỏ nhắn, yếu đuối này lại bình yên vô sự. Chuyện này chính là phát súng đầu tiên mở màng cho những thành tích vang dội của Lãnh Tâm Nhiên trong đại học Yến Kinh.
Tiếp đó chính là sự kiện đối đầu với nước N, bởi vì Lăng Vũ bị thương nên cô tự mình ra trận, trình diễn một trận đảo trời lệch đất. Còn khả năng chơi bóng của cô thì càng khiến cho những người trong đội bóng rổ phải mặc cảm.
Sau khi đại biểu của xã đoàn máy tính bị bại dưới tay những thành viên của nước N, Lãnh Tâm Nhiên lại dẫn dắt KING rửa sạch mối nhục, chiến thắng những đại biểu nước N một lần nữa.
Gần đây, cô lại trực tiếp đánh nhau với Phượng Lệ của khoa vũ đạo trong thư viện, thậm chí còn kinh động đến cả lãnh đạo trường, cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên bị cảnh sát đến trường dẫn đi, ai biết được mấy ngày sau Phượng Lệ của khoa vũ đạo đã bị buộc thôi học, còn Lãnh Tâm Nhiên vẫn đi học bình thường.
Nửa năm ngắn ngủi, cô gái nhìn như bình thường này đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, gần như tất cả những người đối địch với cô đều có kết cục thảm bại. Ngay cả Vệ Kính Khải - xã trưởng xã đoàn máy tính có công ty gia đình bị phá sản cũng có liên quan với cô.
Nếu như một người có thành tích nổi trội hơn người khác một chút thì sẽ bị mọi người ganh ghét. Nhưng khi người này nổi trội đến mức người khác không thể bắt kịp thì họ chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.
Lãnh Tâm Nhiên thì lại càng chạy càng xa, xa đến mức bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Lãnh Tâm Nhiên luôn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cô thản nhiên ngồi xuống cạnh Lam Kỳ Nhi, nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng đầy ân cần của hai người, lông mày hơi nhíu lại.
"Tâm Nhiên, cậu không sao chứ? Lâu rồi tụi tớ không gặp cậu. Nghe nói Phượng Lệ của khoa vũ đạo bị buộc thôi học, cậu không sao chứ?"
Lam Kỳ Nhi lo lắng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Tớ không sao."
Đối với chuyện Phượng Lệ nghỉ học, mặc dù Lãnh Tâm Nhiên mới nghe lần đầu nhưng cũng không nghĩ nhiều, những người đắc tội vớ cô đều không có được kết quả tốt. Bà cô Phượng Lan kia chính là ví dụ tốt nhất, bị đuổi việc, phải ly hôn với chồng, ngay cả chuyện nuôi tình nhân bên ngoài rồi chuyện thu hối lộ đều bị đào lên hết. Không chỉ bà ta, công ty khai thác mỏ của nhà Phượng Lệ cũng bị theo dõi, trốn thuế, thuê lao động trẻ em, không đảm bảo chỉ tiêu về an toàn lao động... tóm lại là mỗi ngày đều bị cục công thương, cục thuế, cục cảnh sát tìm đến cửa.
"Vậy thì tốt."
Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt của Đông Phương Hiểu Diệc liền thay đổi, cô sinh ra trong gia đình trung y, rất mẫn cảm với tình trạng sức khỏe của những người xung quanh. Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên không nhắc đến nhưng cô vẫn cảm thấy tình trạng của Lãnh Tâm Nhiên không tốt lắm.
"Tâm Nhiên, sức khỏe của cậu sao thế? Sắc mặt của cậu tái quá."
Lãnh Tâm Nhiên vừa giơ tay nhận thẻ sinh viên Lam Kỳ Nhi đưa sang, vừa trả lời: "Không sao, chỉ có chút vấn đề thôi."
Lúc này Đông Phương Hiểu Diệc mới yên tâm, nhưng vẫn không quên bổ sung một câu: "Tâm Nhiên, đợi lát nữa thi xong để tớ xem giúp cậu. Mặc dù hiện tại Tây y tương đối tốt, nhưng nói đến việc điều dưỡng cơ thể thì Trung y vẫn hữu hiệu hơn. Gần đây cậu bận như thế, cứ để tớ xem giúp cậu, châm cứu một lát sẽ giúp nâng cao tinh thần."
Đối với thân phận của Đông Phương Hiểu Diệc, Lãnh Tâm Nhiên không hề phái người đi điều tra, nhưng cô cũng không phải kẻ ngu, vẻ lúng túng mỗi khi gặp Thần của Hiểu Diệc nói lên một chuyện, cô ấy biết Thần và thậm chí là cả thân phận thật của Thần. Người biết Thần, tuyệt đối không phải người bình thường.
"Được."
Buổi thi bắt đầu lúc 9h, kéo dài hai tiếng, nửa tiếng sau khi bắt đầu là có thể nộp bài, cả phòng thi tổng cộng có ba vị giám thị.
Lãnh Tâm Nhiên lướt cây viết trên bài thi, chỉ nửa giờ đã làm xong tất cả các câu. Cô đang định nộp bài thì nhớ ra chuyện Hiểu Diệc nói sẽ châm cứu cho mình nên đành ngồi chờ.
Một tay chóng cằm, một tay xoay bút, bài thi đã hoàn thành được đặt ngay ngắn bên cạnh, cô nhàn nhã ngồi ngẩn ngơ nghĩ chuyện của mình.
Có quái vật như Lãnh Tâm Nhiên làm tấm gương nên bình thường Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc học tập vô cùng nghiêm túc, cuộc thi cuối kỳ đối với họ mà nói cũng chỉ như bữa ăn sáng, sau một giờ hai người cũng đã hoàn thành bài thi. Không hẹn mà cũng đưa mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên đàng nhàm chán xoay bút trước mặt, đoán được chắc chắn là cô ấy đã làm bài xong sớm và đang đợi mình nên liền đứng dậy nộp bài thi.
Sau khi Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc nộp bài, Lãnh Tâm Nhiên cũng đứng lên theo. Một giám thị vẫn luôn để ý đến nữ sinh vừa bắt đầu không bao lâu thì đã ngồi ngẩn người đến giờ, thấy cô đứng lên nộp bài thì nghĩ nhất định là một đứa không học hành gì. Vậy mà, khi nhìn vào nét chữ đẹp đẽ trên bài thi thì bà ta kinh hãi không thôi.
"Đến KING đi."
Ba người liếc nhau một cái, Lãnh Tâm Nhiên đưa ra quyết định.
Hiện tại KING không chỉ là tên xã đoàn của các cô, mà còn là địa điểm tụ tập.
"Lên xe."
Lãnh Tâm Nhiên lên xe trước, nhìn hai người vẫn đang đứng ngốc ở đó, hờ hững nói.
Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc đã sớm biết Lãnh Tâm Nhiên có tiền bởi vì Lam Kỳ Nhi là nhân viên trong công ty của Lãnh Tâm Nhiên còn Đông Phương Hiểu Diệc thì biết nhờ Dạ Mộc Thần. Nhưng bình thường Lãnh Tâm Nhiên luôn khiên tốn, tuy quần áo trên người đều là hàng hiệu nhưng lại ít người nhận ra, cô lại không thích nữ trang nên bình thường rất ít khi đeo những thứ xa xỉ đó, ngay cả ăn cơm cũng thường ăn ở căn tin. Một người khiêm tốn như vậy, sao hôm nay lại lái xe thể thao đến trường? Khó trách khiến cho bọn họ giật mình.
KING cách khu giảng đường không xa! Đi bộ mười mấy phút là tới nhưng vì chạy xe phải đi đường vòng nên cũng phải mất mấy phút.
Đến KING, Lam Kỳ Nhi mở cửa ra trước, bên trong có một đám người đang tự tập, thấy cô đi vào thì giật mình, sau đó lại thấy Lãnh Tâm Nhiên đi phía sau thì càng giống như gặp quỷ, cả đám đều im phăng phắt.
"Xã trưởng!"
"Chào xã trưởng!"
Mấy người bọn Diêu Vũ đều chào Lãnh Tâm Nhiên. Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên mới là sinh viên năm nhất nhưng bản lãnh tài ba của cô đã chinh phục cả đám bọn họ. Huống chi nếu không có cô, cả bọn đều đã bị hội sinh viên cô lập, đâu thể tự do làm điều mình thích giống như bây giờ.
"Các anh cứ làm tiếp đi. Có chuyện gì thì lát nữa nói với tôi sau."
Lãnh Tâm Nhiên nhìn vào chồng văn kiện đang bày trên bàn, thầm đoán được chút gì đó.
"Vâng, xã trưởng."
Mấy người trăm miệng một lời.
Ở đây Lãnh Tâm Nhiên có một phòng riêng, bình thường chỉ có mấy người Lăng Nghị, Triệu Vũ là có thể vào. Trong phòng có đặt một bộ ghế sofa, trên ghế có cả gối tựa và một cái giường, giường là vật dụng cá nhân của Lãnh Tâm Nhiên, những người khác dù có mệt cũng chỉ nằm nghỉ trên sofa.
Lam Kỳ Nhi khóa trái cửa phòng lại.
Lãnh Tâm Nhiên ngồ trên sofa, Đông Phương Hiểu Diệc bắt mạch giúp cô, một lúc lâu sau, vẻ mặt ngày càng trở nên trầm trọng.
Mấy phút sau, Đông Phương Hiểu Diệc buông tay cô ra, nói với vẻ do dự: "Tâm Nhiên, có phải cậu..."
Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện mình bị bỏ thuốc sẽ không gạt được Đông Phương Hiểu Diệc, không nói đâu xa, chỉ riêng cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn của cô cũng đủ để nhìn ra rồi: "Ừ, mấy ngày trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai ngày nay đều nằm viện, không sao, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày chờ thuốc tan hết là được."
Vừa mới ngồi xuống, quản gia đã nhanh chóng bước tới thay trà, sau đó châm một điếu thuốc. Những việc này được làm rất đồng bộ và nhanh chóng như thể đã được huấn luyện nhiều năm.
Hiên Viên Phong cầm điếu thuốc lên rít một hơi, chậm rãi nhả từng vòng khói, ánh mắt có chút say mê. Cả đời này ông đã làm không biết bao nhiêu chuyện huy hoàng, cũng gây ra không ít sai lầm. Đắc tội với rất nhiều người, cũng có rất nhiều người đắc tội với ông, nhưng người đắc tội với ông thì không bao giờ có được kết quả tốt, còn người mà ông đắc tội thì đã biến mất khỏi cuộc sống của ông.
Những tháng ngày chém chém giết giết kia khiến ông vô cùng chán nản. Những chuyện kích thích đó, gặp vài lần thì vui, gặp nhiều lại thành chán. Nhưng mà, đến khi ông muốn sống một cuộc sống yên bình thì lại phát hiện, người vẫn luôn bên cạnh ông đã không còn nữa.
“Đứa bé đó là một con sói, có bản tính của loài sói, cũng có sự khôn khéo của loài sói. Giờ đã như vậy, thành tựu sau này lại càng khó lường."
Cuối cùng, Hiên Viên Phong mở miệng.
Đông Phương Trường Không hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong mấy giờ qua. Ở độ tuổi này mà đã có được kỳ nghệ cao siêu ngần ấy thì đã là chuyện không tưởng rồi. Thế nhưng, thứ hấp dẫn nhất cũng là thứ lợi hại nhất trên người cô lại không phải cái đó, mà là khí thế.
Người bình thường chỉ cần thấy hai người họ thì đã khiếp sợ, nhưng ông lại hoàn toàn không nhìn thấy được điều đó trên người cô nhóc kia. Biểu hiện của cô luôn rất bình tĩnh, như không hề cảm giác được sự áp bức từ người họ, từ đầu đến cuối đều bình thản, ung dung. Dưỡng được khí thế như vậy cũng không phải chuyện đơn giản.
"Ừ, tính theo hiện tại thì có lẽ cô nhóc nhà chúng ta thua xa nó rồi. Không biết là hoàn cảnh gia đình thế nào mà lại có thể nuôi dưỡng ra được một đứa trẻ xuất sắc như thế."
Đông Phương Trường Không thở dài.
"Chàng trai tên Mộc Thần kia, thuộc gia tộc nào của Yến Kinh vậy?"
Hiên Viên Phong đột nhiên hỏi.
Đông Phương Trường Không hơi sửng sốt một chút, nhớ lại dáng vẻ tuy còn trẻ nhưng lại có khí thế mạnh mẽ như đế vương của chàng trai ka, chân mày ông nhíu chặt lại, nói: "Không thuộc gia tộc nào, cậu ấy là người nhà họ Dạ."
Dù cho Hiên Viên Phong có là người bình tĩnh đến mức nào đi nữa thì khi nghe đến ba chữ "Nhà họ Dạ" thì đáy mắt vẫn ánh lên vẻ kinh ngạc: "Là nhà họ Dạ kia sao?"
"Ừ."
Đông Phương Trường Không gật đầu. Mặc dù tứ đại gia tộc của bọn họ là bốn gia tộc hùng mạnh nhất ở Yến Kinh, phía sau mỗi gia tộc đều có một lão tổ tông làm chỗ dựa, nhưng so với nhà họ Dạ thì thật sự không đáng nhắc tới! Sự tồn tại của nhà họ Dạ là một bí mật ít người biết đến ở nước Trung Hoa.
Hiên Viên Phong chỉ trầm mặc thoáng chốc rồi bật cười ha hả: "Không trách được. Xem ra mắt nhìn người của cô nhóc kia không tệ chút nào. Ắt hẳn là thân phận của cậu ta ở nhà họ Dạ cũng không tầm thường, nếu không sao lại có được khí thế như vậy kia chứ?"
Đông Phương Trường Không không trả lời.
Sự tồn tại của nhà họ Dạ không thể tùy tiện nhắc tới. Đây là một bí mật lớn của khắp đất nước Trung Hoa, những người biết đến sự tồn tại của nhà họ Dạ đều rất ăn ý mà giữ kín bí mật này.
"Có vẻ là Tử An thật sự thích cô nhóc tên Lãnh Tâm Nhiên đó rồi!"
Đông Phương Trường Không đưa ra kết luận.
Hiên Viên Phong cười.
Ông cũng không biết tại sao khi nhìn thấy cô nhóc kia lại cảm thấy thích thú. Cái sự yêu mến của trưởng bối dành cho vãn bối đó, lần đầu tiên ông tìm thấy trên người một cô nhóc mới gặp lần đầu như thế.
Nếu không phải nhận được điện thoại của Lam Kỳ Nhi, Lãnh Tâm Nhiên quả thật đã quên chuyện mình còn có một kỳ thi. May mắn là trong mấy ngày cô nằm viện, lịch thi ở trường được dời lại nên cô không bị mất buổi thi nào.
"Được, bắt đầu lúc chín giờ sáng sao? Ừ, tớ sẽ đến, cảm ơn."
Cúp điện thoại, Lãnh Tâm Nhiên thoải mái duỗi người. Bởi vì tìm được tin tức của Á Á nên tối hôm qua cô ngủ rất ngon, hiến khi nào ngủ liền một giấc từ mười giờ tối đến bảy giờ sáng như vậy. Đối với một người luôn chỉ ngủ có năm sáu tiếng như cô mà nói, có thể ngủ một giấc dài như vậy đã là chuyện rất hạnh phúc rồi.
Mặc dù còn ở bệnh viện, nhưng do cô ở phòng VIP nên đồ dùng trang thiết bị đều được chuẩn bị rất đầy đủ, còn có cả phòng tắm nữa. Vậy nên tuy không thích không khí bệnh viện chút nào nhưng phải ở lại đây cũng không quá khó khăn.
Đến khi cô thay quần áo rửa mặt, thu dọn mọi thứ xong thì cũng đã nửa tiếng trôi qua. Thật ra thì cơ thể của cô cũng đã gần như khỏi hẳn, vết thương trên cổ tay cũng đã đóng vảy. Lượng thuốc trong người cô cũng đã gần tan hết, bình thường chỉ cần chú ý nghỉ ngơi thật tốt là được.
Cô chào y tá rồi bước xuống lầu. Bởi vì lo lắng cô nằm viện lâu, không tiện cho việc đi lại nên Thần đã đặc biệt chuẩn bị cho cô một chiếc xe, để lúc cô muốn ra ngoài thì có thể tự lái xe đi.
Tìm được chiếc Lamborghini màu trắng nằm trong bãi đỗ, Lãnh Tâm Nhiên bước lên xe. Trước kia cô rất thích lái xe thể thao, thích cái cảm giác phóng nhanh như chớp, nhưng sau khi trọng sinh, cơ hội được lái xe lại giảm đi không ít.
Bình thường khi ở chung với Thẩm Quân, đều là Thẩm Quân lái xe, sau đó Thẩm Quân còn tìm thêm tài xế riêng cho cô. Còn lúc ở chung với Thần thì nếu không phải Trí Viễn lái xe thì cũng là Thần lái. Khi ở trường học, lúc cần dùng đến xe đều có Lăng Vũ chuẩn bị, có sẵn cả tài xế.
Tuy vậy nhưng cô vẫn bớt chút thời gian để đi thi lấy bằng lái. Cô không đi học, chỉ lộ mặt vào đúng bữa thi, dùng tốc độ nhanh nhất để lấy được bằng lái.
Lái xe ra khỏi bãi đỗ, gắn tai nghe vào tai rồi ấn phím gọi.
"Ừ, sáng nay trường em có cuộc thi, em đến trường trước. Em không sao. Ừ, chuyện đó em đã tự mình giải quyết rồi, yên tâm đi."
Nhắn lại với Thần một tiếng xong, Lãnh Tâm Nhiên đạp chân ga phóng xe rời khỏi bệnh viện.
Chiếc xe mà Dạ Mộc Thần chuẩn bị đương nhiên là được trang bị rất đầy đủ. Vừa dừng trước cổng trường Yến Kinh, thậm chí cô còn chưa kịp nói gì thì bảo vệ đã cho cô vào rồi.
Mặc dù ở nơi này ngọa hổ tàng long, con cháu đại gia nhiều vô số kể nhưng khi có một chiếc xe thể thao nổi tiếng số lượng giới hạn xuất hiện thì vẫn thu hút không ít ánh nhìn hâm mộ.
Chiếc xe lao nhanh đến khu giảng đường như một làn khói, cô đóng cửa bước xuống.
Ven đường có rất nhiều sinh viên tò mò quan sát chiếc xe thể thao màu trắng này, đến khi thấy người bước xuống xe thì hoàn toàn kinh hãi, sau đó bắt đầu xì xào bàn tán.
"Người đó chính là Lãnh Tâm Nhiên."
Phải nói là cái tên "Lãnh Tâm Nhiên" này vô cùng vang dội trong giới sinh viên năm nhất. Thậm chí cái tên này còn được nhắc đến ở khắp nơi trong đại học Yến Kinh.
"Cô ta chính là Lãnh Tâm Nhiên, là người đánh nhau với nữ sinh khác ở thư viện sao? Nghe nói Phượng Lệ ở khoa vũ đạo đã nghỉ học, sao cô ta lại không bị gì thế? Không phải mọi người đều nói là cô ta đánh Phượng Lệ sao?"
Không quan tâm đến những tiến thảo luận ầm ĩ xung quanh, Lãnh Tâm Nhiên sải bước đi thẳng về phía phòng học, ngồi vào chỗ mà Lam Kỳ Nhi đã chọn.
Lãnh Tâm Nhiên không quan tâm mấy đến chuyện thi cử, nếu không phải do người khác yêu cầu thì cô cũng chẳng màn đến cái học vị này. Dù sao thì lúc đầu cô vào đại học Yến Kinh là vì thầy Trương và để tìm kiếm người bạn cũ của mình. Giờ cô đã làm được cả hai chuyện, cô tin cho dù cô không phải là sinh viên của đại học Yến Kinh thì sự yêu mến của thầy Trương dành cho cô cũng sẽ không giảm. Vậy nên cái thân phận sinh viên của đại học Yến Kinh này đối với cô mà nói, chả là gì cả.
Lúc vào phòng thi, bởi vì còn sớm nên trong phòng chỉ có lác đác mười mấy người. Tìm được vị trí của Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc ngay gần cửa sổ, Lãnh Tâm Nhiên đi thẳng về phía hai người.
Mặc dù là mùa đông nhưng thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời phát ra những tia nắng rực rỡ, ấm áp khiến con người ta thấy dễ chịu. Ánh nắng vàng rực chiếu lên người Lãnh Tâm Nhiên, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, đôi mắt tròn to như hai viên ngọc phát sáng lấp lánh, đôi môi đỏ hơi mím lại như hai cánh hoa anh đào tuyệt đẹp. Vóc người cô cao gầy, mặc dù trông hơi nhỏ bé nhưng tỷ lệ cơ thể lại gần như hoàn mỹ, không quá gầy cũng không quá đầy đặn, khoác một chiếc áo nỉ màu xám nhạt, chân mang giày boot cao gót, trông vô cùng bắt mắt.
Mặc dù chỉ có mười mấy người nhưng sự xuất hiện của cô vẫn hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Những người trong phòng này đều cùng lớp với Lãnh Tâm Nhiên, đương nhiên là quen thuộc với cô hơn những người khác.
"Sao cô ta lại tới đây?"
Một nữ sinh nhỏ giọng hỏi người bạn trai đang múa bút thành văn bên cạnh.
Cậu con trai ngẩng đầu, nhìn Lãnh Tâm Nhiên đang đi từ xa tới, trong mắt thoáng vẻ kinh ngạc: "Hôm nay là ngày thi, đương nhiên là phải đến rồi. Chẳng lẽ không thi hay sao?"
Cô gái ngắt mạnh một phát vào người chàng trai, ai kêu cậu ta dám nhìn cô gái khác đến thất thần: "Anh bị ngốc à. Mấy ngày nay tin đồn Phượng Lệ của khoa vũ đạo bị buộc thôi học đã vang khắp trường, anh không nhớ sao? Lúc trước không phải cô ta và Lãnh Tâm Nhiên ẩu đả trong thư viện nên bị mời lên phòng ban giám hiệu hay sao? Hôm trước không phải có cảnh sát tới trường dẫn Lãnh Tâm Nhiên đi sao? Mới có mấy ngày, Lãnh Tâm Nhiên thì không sao, Phượng Lệ lại phải nghỉ học. Chuyện này thật là kỳ quái."
"Đúng đó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
Không riêng gì đôi tình nhân đó mà những người khác cũng nghĩ vậy.
Chuyện Lãnh Tâm Nhiên và Phượng Lệ của khoa vũ đạo đánh nhau đã đến tai nhà trường, Lãnh Tâm Nhiên còn bị cảnh sát dẫn đi, chuyện này mọi người đều biết.
Nửa năm qua, Lãnh Tâm Nhiên đã trở nên vô cùng nổi tiếng trong giới sinh viên năm nhất, đặc biệt là khi những người vây quanh bên cạnh cô đều là nhân vật phong vân có ngoại hình đẹp, gia thế tốt mà tài năng thì lại xuất chúng.
Từ lúc huấn luyện quân sự đã đối chiến với huấn luyện viên, chiến tích oanh oanh liệt liệt đó đến cả lãnh đạo trường cũng biết, nhưng kết quả lại là huấn luyện viên kia phải ra đi, còn cô gái nhìn như nhỏ nhắn, yếu đuối này lại bình yên vô sự. Chuyện này chính là phát súng đầu tiên mở màng cho những thành tích vang dội của Lãnh Tâm Nhiên trong đại học Yến Kinh.
Tiếp đó chính là sự kiện đối đầu với nước N, bởi vì Lăng Vũ bị thương nên cô tự mình ra trận, trình diễn một trận đảo trời lệch đất. Còn khả năng chơi bóng của cô thì càng khiến cho những người trong đội bóng rổ phải mặc cảm.
Sau khi đại biểu của xã đoàn máy tính bị bại dưới tay những thành viên của nước N, Lãnh Tâm Nhiên lại dẫn dắt KING rửa sạch mối nhục, chiến thắng những đại biểu nước N một lần nữa.
Gần đây, cô lại trực tiếp đánh nhau với Phượng Lệ của khoa vũ đạo trong thư viện, thậm chí còn kinh động đến cả lãnh đạo trường, cuối cùng Lãnh Tâm Nhiên bị cảnh sát đến trường dẫn đi, ai biết được mấy ngày sau Phượng Lệ của khoa vũ đạo đã bị buộc thôi học, còn Lãnh Tâm Nhiên vẫn đi học bình thường.
Nửa năm ngắn ngủi, cô gái nhìn như bình thường này đã tạo ra quá nhiều kỳ tích, gần như tất cả những người đối địch với cô đều có kết cục thảm bại. Ngay cả Vệ Kính Khải - xã trưởng xã đoàn máy tính có công ty gia đình bị phá sản cũng có liên quan với cô.
Nếu như một người có thành tích nổi trội hơn người khác một chút thì sẽ bị mọi người ganh ghét. Nhưng khi người này nổi trội đến mức người khác không thể bắt kịp thì họ chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.
Lãnh Tâm Nhiên thì lại càng chạy càng xa, xa đến mức bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Lãnh Tâm Nhiên luôn không quan tâm đến cái nhìn của người khác, cô thản nhiên ngồi xuống cạnh Lam Kỳ Nhi, nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng đầy ân cần của hai người, lông mày hơi nhíu lại.
"Tâm Nhiên, cậu không sao chứ? Lâu rồi tụi tớ không gặp cậu. Nghe nói Phượng Lệ của khoa vũ đạo bị buộc thôi học, cậu không sao chứ?"
Lam Kỳ Nhi lo lắng hỏi.
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: "Tớ không sao."
Đối với chuyện Phượng Lệ nghỉ học, mặc dù Lãnh Tâm Nhiên mới nghe lần đầu nhưng cũng không nghĩ nhiều, những người đắc tội vớ cô đều không có được kết quả tốt. Bà cô Phượng Lan kia chính là ví dụ tốt nhất, bị đuổi việc, phải ly hôn với chồng, ngay cả chuyện nuôi tình nhân bên ngoài rồi chuyện thu hối lộ đều bị đào lên hết. Không chỉ bà ta, công ty khai thác mỏ của nhà Phượng Lệ cũng bị theo dõi, trốn thuế, thuê lao động trẻ em, không đảm bảo chỉ tiêu về an toàn lao động... tóm lại là mỗi ngày đều bị cục công thương, cục thuế, cục cảnh sát tìm đến cửa.
"Vậy thì tốt."
Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó sắc mặt của Đông Phương Hiểu Diệc liền thay đổi, cô sinh ra trong gia đình trung y, rất mẫn cảm với tình trạng sức khỏe của những người xung quanh. Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên không nhắc đến nhưng cô vẫn cảm thấy tình trạng của Lãnh Tâm Nhiên không tốt lắm.
"Tâm Nhiên, sức khỏe của cậu sao thế? Sắc mặt của cậu tái quá."
Lãnh Tâm Nhiên vừa giơ tay nhận thẻ sinh viên Lam Kỳ Nhi đưa sang, vừa trả lời: "Không sao, chỉ có chút vấn đề thôi."
Lúc này Đông Phương Hiểu Diệc mới yên tâm, nhưng vẫn không quên bổ sung một câu: "Tâm Nhiên, đợi lát nữa thi xong để tớ xem giúp cậu. Mặc dù hiện tại Tây y tương đối tốt, nhưng nói đến việc điều dưỡng cơ thể thì Trung y vẫn hữu hiệu hơn. Gần đây cậu bận như thế, cứ để tớ xem giúp cậu, châm cứu một lát sẽ giúp nâng cao tinh thần."
Đối với thân phận của Đông Phương Hiểu Diệc, Lãnh Tâm Nhiên không hề phái người đi điều tra, nhưng cô cũng không phải kẻ ngu, vẻ lúng túng mỗi khi gặp Thần của Hiểu Diệc nói lên một chuyện, cô ấy biết Thần và thậm chí là cả thân phận thật của Thần. Người biết Thần, tuyệt đối không phải người bình thường.
"Được."
Buổi thi bắt đầu lúc 9h, kéo dài hai tiếng, nửa tiếng sau khi bắt đầu là có thể nộp bài, cả phòng thi tổng cộng có ba vị giám thị.
Lãnh Tâm Nhiên lướt cây viết trên bài thi, chỉ nửa giờ đã làm xong tất cả các câu. Cô đang định nộp bài thì nhớ ra chuyện Hiểu Diệc nói sẽ châm cứu cho mình nên đành ngồi chờ.
Một tay chóng cằm, một tay xoay bút, bài thi đã hoàn thành được đặt ngay ngắn bên cạnh, cô nhàn nhã ngồi ngẩn ngơ nghĩ chuyện của mình.
Có quái vật như Lãnh Tâm Nhiên làm tấm gương nên bình thường Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc học tập vô cùng nghiêm túc, cuộc thi cuối kỳ đối với họ mà nói cũng chỉ như bữa ăn sáng, sau một giờ hai người cũng đã hoàn thành bài thi. Không hẹn mà cũng đưa mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên đàng nhàm chán xoay bút trước mặt, đoán được chắc chắn là cô ấy đã làm bài xong sớm và đang đợi mình nên liền đứng dậy nộp bài thi.
Sau khi Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc nộp bài, Lãnh Tâm Nhiên cũng đứng lên theo. Một giám thị vẫn luôn để ý đến nữ sinh vừa bắt đầu không bao lâu thì đã ngồi ngẩn người đến giờ, thấy cô đứng lên nộp bài thì nghĩ nhất định là một đứa không học hành gì. Vậy mà, khi nhìn vào nét chữ đẹp đẽ trên bài thi thì bà ta kinh hãi không thôi.
"Đến KING đi."
Ba người liếc nhau một cái, Lãnh Tâm Nhiên đưa ra quyết định.
Hiện tại KING không chỉ là tên xã đoàn của các cô, mà còn là địa điểm tụ tập.
"Lên xe."
Lãnh Tâm Nhiên lên xe trước, nhìn hai người vẫn đang đứng ngốc ở đó, hờ hững nói.
Lam Kỳ Nhi và Đông Phương Hiểu Diệc đã sớm biết Lãnh Tâm Nhiên có tiền bởi vì Lam Kỳ Nhi là nhân viên trong công ty của Lãnh Tâm Nhiên còn Đông Phương Hiểu Diệc thì biết nhờ Dạ Mộc Thần. Nhưng bình thường Lãnh Tâm Nhiên luôn khiên tốn, tuy quần áo trên người đều là hàng hiệu nhưng lại ít người nhận ra, cô lại không thích nữ trang nên bình thường rất ít khi đeo những thứ xa xỉ đó, ngay cả ăn cơm cũng thường ăn ở căn tin. Một người khiêm tốn như vậy, sao hôm nay lại lái xe thể thao đến trường? Khó trách khiến cho bọn họ giật mình.
KING cách khu giảng đường không xa! Đi bộ mười mấy phút là tới nhưng vì chạy xe phải đi đường vòng nên cũng phải mất mấy phút.
Đến KING, Lam Kỳ Nhi mở cửa ra trước, bên trong có một đám người đang tự tập, thấy cô đi vào thì giật mình, sau đó lại thấy Lãnh Tâm Nhiên đi phía sau thì càng giống như gặp quỷ, cả đám đều im phăng phắt.
"Xã trưởng!"
"Chào xã trưởng!"
Mấy người bọn Diêu Vũ đều chào Lãnh Tâm Nhiên. Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên mới là sinh viên năm nhất nhưng bản lãnh tài ba của cô đã chinh phục cả đám bọn họ. Huống chi nếu không có cô, cả bọn đều đã bị hội sinh viên cô lập, đâu thể tự do làm điều mình thích giống như bây giờ.
"Các anh cứ làm tiếp đi. Có chuyện gì thì lát nữa nói với tôi sau."
Lãnh Tâm Nhiên nhìn vào chồng văn kiện đang bày trên bàn, thầm đoán được chút gì đó.
"Vâng, xã trưởng."
Mấy người trăm miệng một lời.
Ở đây Lãnh Tâm Nhiên có một phòng riêng, bình thường chỉ có mấy người Lăng Nghị, Triệu Vũ là có thể vào. Trong phòng có đặt một bộ ghế sofa, trên ghế có cả gối tựa và một cái giường, giường là vật dụng cá nhân của Lãnh Tâm Nhiên, những người khác dù có mệt cũng chỉ nằm nghỉ trên sofa.
Lam Kỳ Nhi khóa trái cửa phòng lại.
Lãnh Tâm Nhiên ngồ trên sofa, Đông Phương Hiểu Diệc bắt mạch giúp cô, một lúc lâu sau, vẻ mặt ngày càng trở nên trầm trọng.
Mấy phút sau, Đông Phương Hiểu Diệc buông tay cô ra, nói với vẻ do dự: "Tâm Nhiên, có phải cậu..."
Lãnh Tâm Nhiên biết chuyện mình bị bỏ thuốc sẽ không gạt được Đông Phương Hiểu Diệc, không nói đâu xa, chỉ riêng cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn của cô cũng đủ để nhìn ra rồi: "Ừ, mấy ngày trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hai ngày nay đều nằm viện, không sao, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày chờ thuốc tan hết là được."
/258
|