“Đúng rồi, Đường Kiến thế nào rồi?”
Sau giây phút ấm áp, Lãnh Tâm Nhiên chợt nhớ tới tên đầu sỏ khiến mình phải nằm viện, giận đến nghiến răng. Nếu hắn làm chuyện khác thì cô còn có thể tốt bụng mà tha cho hắn một mạng, nhưng chuyện lần này thì tuyệt đối không thể tha thứ được. Mặc dù cô nhớ hình như lúc đó mình có đạp một cước khiến hắn không còn tư cách làm đàn ông, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
“Chuyện này cứ giao cho anh xử lý.”
Dạ Mộc Thần vuốt tóc Lãnh Tâm Nhiên, dịu dàng nói. Ánh mắt của anh rất ôn hòa, nhưng cũng rất nguy hiểm. Đương nhiên là Lãnh Tâm Nhiên biết điểm này, nhìn đối phương vài cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im lặng.
“Ừ”
Ra khỏi bệnh viện, Dạ Mộc Thần lập tức lái xe rời đi.
Đi đến một căn phòng dưới tầng hầm, nhìn người đàn ông trên đất bị đánh đến mức không nhìn ra hình người, Dạ Mộc Thần không tỏ vẻ gì, chỉ có đôi mắt màu lam là bắt đầu ánh lên lửa giận kinh người.
“Thiếu gia.”
Thấy Dạ Mộc Thần xuất hiện, người đàn ông đang xử lý tên kia lập tức ngừng tay, đi tới cạnh anh.
“Gọi hắn tỉnh dậy.”
Nhận được mệnh lệnh, người đàn ông cầm nguyên xô nước muối dội thẳng vào người đang hôn mê.
“A a a….”
Đường Kiến tỉnh lại, theo bản năng phát ra tiếng hét thê thảm. Nhưng những người khác vẫn không nhúc nhích, trong suy nghĩ của họ, người dám làm tổn thương bảo vật trong lòng của thiếu gia bọn họ thì chả khác gì một kẻ đã chết cả.
“Anh là ai?”
Lúc liếc mắt nhìn thấy một công tử sang trọng, tuấn mỹ đang đứng trước mặt mình, Đường Kiến cảm thấy cả người căng thẳng, cố gắng quên đi cơn đau, thấp giọng hỏi.
“Ngươi là bang chủ bang Huyết Ưng, có vẻ ngươi rất coi trọng bang phái này nhỉ?”
Dạ Mộc Thần không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái, hờ hững nói.
Đường Kiến giật mình: “Rốt cuộc anh là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Lẽ ra hiện giờ mình đang ở khách sạn của bữa tiệc mới đúng chứ? Bởi vì gần đây Huyết Ưng xảy ra nhiều chuyện nên hắn mới muốn nhân cơ hội này để tìm người hợp tác. Không ngờ hắn lại bất ngờ nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, kẻ hại hắn trở nên chật vật đến mức này, thế nên hắn mới thầm cắn răng, quyết định phải cho Lãnh Tâm Nhiên một bài học.
Vốn là hắn định tìm một người đàn ông để giải quyết Lãnh Tâm Nhiên, sau đó thì dùng chuyện này để uy hiếp cô. Nhưng khi chứng kiến dung nhan tuyệt đẹp của Lãnh Tâm Nhiên khi ngủ thì nhất thời không nhịn được muốn tự mình hạ thủ. Thế nhưng, hắn lại không ngờ là, dù bị bỏ thuốc và trói tay trói chân nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn mạnh mẽ vô cùng! Nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng biết tại sao cái cảm giác kinh hãi lại từ từ bao trùm khắp người hắn, hắn run rẩy hỏi: “Anh có quan hệ thế nào với Lãnh Tâm Nhiên?”
Dạ Mộc Thần cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bất giác run rẩy, chứ đừng nói chi đến Đường Kiến chỉ mới gặp anh lần đầu. Đường Kiến là một người ham sống sợ chết, đương nhiên biết mình đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nghĩ đến chuyện mình có thể bị lật thuyền trong mương thì liền cảm thấy hối hận, sớm biết thế thì đã không chọc giận tiểu quái vật Lãnh Tâm Nhiên kia rồi. Bị bỏ thuốc mà còn hung hãn như thế, nếu ở tình huống bình thường, vậy chẳng phải có thể lật được cả trời hay sao?
Hiện giờ Đường Kiến chả quan tâm mấy đến chuyện mình bị phế, trước mặt sinh mạng, những thứ khác đều không đáng nhắc tới, chỉ cần bảo vệ tốt cái mạng của mình là được.
“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm rồi. Tôi uống chút rượu nên có thể đã làm ra chút chuyện hồ đồ gì đó, nhưng xin hãy tin tưởng, đây tuyệt đối không phải là ý muốn của tôi, tôi cảm thấy tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy, tôi bị người khác hãm hại.”
Đầu óc Đường Kiến xoay chuyển rất nhanh, càng nói càng nhập vai, ngay cả hắn cũng mém bị chính mình thuyết phục.
“Bẫy sao? Vậy cả cái này cũng thế sao? Còn cả tên này nữa, ngươi có nhận ra hắn không?” Dạ Mộc Thần giận quá hóa cười, anh giơ tay ra hiệu, một người toàn thân đầy máu được ném tới trước mặt hắn, rơi trên đất cũng không hề nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đường Kiến nhìn ngắm khuôn mặt tên đó hồi lâu vẫn không nhìn ra được người này là ai, sau đó khi nhìn thấy mái tóc đỏ vô cùng nổi bật và bộ đồng phục của nhân viên phục vụ khách sạn thì mới nhớ ra đây chính là kẻ mà khi đó hắn đã dùng mấy trăm đồng để sai đi bỏ thuốc Lãnh Tâm Nhiên.
Thế nhưng lúc này đây, tên phục vụ chẳng những bị đánh đến mức không nhìn ra được diện mạo mà ngay cả hô hấp cũng không còn. Đúng vậy, kẻ đang nằm trên đất không phải là người sống, mà là một cỗ thi thể.
Nhận ra được điều này, đáy lòng Đường Kiến như bị ai đó nhéo chặt. Rốt cuộc thì người này là ai, lại dám ngang nhiên mang người đến đây, còn giết người nữa, chuyện này… Càng nghĩ Đường Kiến càng cảm thấy người đàn ông anh tuấn trước mặt này thật kinh khủng, cả người hắn không ngừng run rẩy.
“Tôi… tôi…”
Nhìn thi thể của tên phục vụ, cho dù hắn đã từng gặp qua không ít người chết nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác, khác đến mức ngay cả chân tóc hắn cũng dựng thẳng lên.
“Tôi không quen hắn!”
“Ngươi không biết hắn, nhưng hắn lại biết ngươi. Còn cái này, định dùng làm gì thế? Muốn chụp vài tấm thật đặc sắc để uy hiếp ai đó sao?”
Nhìn cái máy ảnh trong tay người đàn ông, tâm trạng của Đường Kiến như chìm xuống đáy cốc. Hắn phát hiện trước mặt người đàn ông này hắn không có chút năng lực phản kháng nào, quá mạnh mẽ, loại khí thế này tuyệt đối không thể có được chỉ trong một sớm một chiều.
“Tôi nghĩ dù gì thì ngươi cũng tốt nghiệp đại học Yến Đại, nhất định cũng là một người thông minh. Nhưng mà bây giờ xem ra, có vẻ tôi sai rồi. Nếu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi vậy thì đừng để lãng phí. Nhớ, kết quả ngày hôm nay ngươi có là do ngươi đã chọc phải người không nên chọc.”
Dạ Mộc Thần xoay người, lập tức có người chạy theo sau lưng.
Có lẽ biết được kiếp nạn lần này của mình khó thoát, nên Đường Kiến cố gắng hỏi cho bằng được vấn đề vẫn đang khiến mình rối rắm: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
“Diêm Môn…”
Xa xa, Đường Kiến chỉ nghe được hai chữ.
Vậy mà, hai chữ này lại khiến cho Đường Kiến có cảm giác như bị người ta khóa chặt vào kho lạnh, khuôn mặt tái đi trong nháy mắt.
Diêm Môn, là Diêm Môn, là tổ chức trong truyền thuyết kia sao?
Chẳng lẽ người vừa nãy là vị môn chủ thần bí của Diêm Môn?
Rốt cuộc thì Lãnh Tâm Nhiên là ai, sao cô ta lại quen biết được với môn chủ Diêm Môn?
Đường Kiến sợ xanh cả ruột, tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể gánh chịu tất cả hậu quả.
Trong nháy mắt, khi Đường Kiến nhìn thấy hai con chó săn hung ác thì tròng mắt như rơi ra: “Các… các người định làm gì?”
Không phải mày thích làm loại chuyện đó sao? Vậy thì thành toàn cho mày. Nhưng vì cái phía trước của mày không thể dùng, nên đành phải dùng phía sao thôi. Tiếc thay hai anh em tụi tao không phải phường háo sắc, chỉ có thể làm phiền đến bọn nhóc này thôi.”
Một người đàn ông đeo kính bước lên, cười đến vô cùng dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ lại khiến cho người ta sợ phát khiếp.
Dạ Mộc Thần ra khỏi tầng hầm, không quan tâm những chuyện xảy ra sau đó nữa. Anh biết bọn họ sẽ xử lý tốt. Đám người dưới tay anh tuy trong mắt người khác được xem là thiên tài nhưng thực ra lại rất biến thái, thủ đoạn dày vò người khác, nếu bọn họ xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất!
“Thiếu gia, tôi đã tra được một vài tư liệu rồi!”
Cuộc điện thoại của Ninh Trí Viễn, không thể không nói là cơn mưa giữa hạn, bởi vì tư liệu mà cậu ta mang đến đúng thật là thứ mà Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần cảm thấy rất hứng thú.
“Đợi lát nữa đến bệnh viện rồi hãy nói, chắc chắn Nhiên sẽ rất hứng thú với chuyện này.”
Dạ Mộc Thần hờ hững nói.
Nghe nói thế, Ninh Trí Viễn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cái gì gọi là Nhiên sẽ rất hứng thú với chuyện này? Người kia sao lại biết anh ta? Hồi tưởng lại một loại những hành động kỳ quái của thiếu gia từ sau khi nhìn thấy cô gái kia, trong đầu Ninh Trí Viễn chợt nãy ra một ý tưởng kỳ quái. Tuy nhiên, cái ý tưởng đó còn chưa tồn tại được bao lâu đã bị gạt ra khỏi đầu. Không thể nào, đây không phải là phim khoa học viễn tưởng…
Vết thương của Lãnh Tâm Nhiên tuy rằng không mấy nghiêm trọng, nhưng vẫn bị một người đàn ông bá đạo bắt phải nằm viện mấy ngày.
“Nhiên, tra được tin tức của Tô Á rồi.”
Dạ Mộc Thần trở lại, liền mang đến một tin tức nặng ký. Lãnh Tâm Nhiên đang nói chuyện điện thoại với người khác, nghe nói như thế, cánh tay đang cầm điện thoại chợt run lên.
“Á Á thế nào? Nói mau, nói mau, có phải Á Á vẫn chưa chết hay không? Người kia có phải Á Á không?”
Nếu không phải Dạ Mộc Thần nhanh tay lẹ mắt cản lại, chỉ sợ Lãnh Tâm Nhiên đã kích động nhảy xuống giường rồi. Mặc dù biết quan hệ giữa cô và Tô Á rất thân, nhưng thấy cô quan tâm đến người đàn ông khác như vậy, được rồi, Dạ Mộc Thần thừa nhận mình có đôi chút ghen tỵ. Nhưng mà, anh là người trong mọi hoàn cảnh đều biết phân biệt cái nào mới là quan trọng nhất, cho nên trong tình huống này, anh đành phải giơ tay ngoắc người đang đứng ngoài cửa bước vào: “Trí Viễn, vào đi.”
Thấy Ninh Trí Viễn, Lãnh Tâm Nhiên rất vui mừng, tính ra thì cũng đã mấy tháng bọn họ chưa gặp nhau rồi.
Ấy thế mà vẻ mặt Ninh Trí Viễn khi nhìn thấy cô vẫn thối hoắc: “Cô không sao chứ?”.
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: “Cám ơn đã quan tâm, không sao. Trí Viễn, cậu biết chuyện của Á Á sao? Có phải Á Á chưa chết không?” Nếu nói lúc trước khi Ninh Trí Viễn nhận điện thoại của thiếu gia nhà mình chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thì hiện giờ, cả người đã giống như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ. Á Á? Á Á? Á Á? Á Á?
Cái tên kia không ngừng xoay tròn trong đầu, Ninh Trí Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thiếu gia nhà mình, hi vọng lấy được một lời giải thích. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy trời?
Nhìn biểu cảm kinh sợ thiếu chút nữa thì xù lông của Trí Viễn, lại nhìn sang Nhiên vẫn chưa nhận ra lời nói của mình có gì khác lạ, Dạ Mộc Thần bất lực thở dài, chỉ tay về phía cô nói: “Ừ, đúng như cái cậu đang nghĩ đó!”
“Pặc!”
“Pặc!”
Ninh Trí Viễn như thể đang nghe thấy tiếng dây thần kinh không ngừng đứt gãy trong đầu mình. Cái cậu đang nghĩ? Cái gì gọi là cái cậu đang nghĩ? Cậu đang nghĩ cái gì? Hồi tưởng lại ý niệm không thể tưởng tượng nổi đó lần nữa, Ninh Trí Viễn lại dùng vẻ mặt vặn vẹo nhìn thiếu gia nhà mình vài cái, nhận được cái gật đầu kiên định của đối phương.
“Thiếu gia, cô ấy, cô ấy…” Ninh Trí Viễn chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, cánh tay không ngừng run rẩy, vẻ mặt nhăn nhó như sắp khóc. Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, không hiểu tại sao vẻ mặt Ninh Trí Viễn đột nhiên lại như bị sét đánh thế kia. Đến khi nhìn thế nụ cười cưng chiều và vẻ mặt bất đắc dĩ của Thần thì mới đột nhiên nhớ tới những lời sơ hở lúc nãy của mình. Nhưng trong lòng cô lại không hề lo lắng… Hiện giờ chuyện nội gián đã có manh mối, nếu muốn điều tra chuyện của Á Á thì sớm muộn gì cũng phải bại lộ thân phận. Nếu phải bại lộ, để Ninh Trí Viễn biết chuyện này cũng rất bình thường.
“Chào Trí Viễn, tôi xin tự giới thiệu lần nữa, tôi tên Lãnh Tâm Nhiên.” Điều chỉnh tốt tâm tình của mình, Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười vươn tay về phía Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn vẫn ngơ ngác không có phản ứng, đang khi Lãnh Tâm Nhiên lo lắng biết cậu ta có bị kích thích quá độ hay không, thì lại thấy hốc mắt của người đàn ông khuôn mặt trẻ con nhưng thân hình vạm vỡ đó ửng hồng. Cô còn chưa kịp nói ra vài lời an ủi, đối phương đã như hổ đói mà bổ nhào về phía cô: “A a a a, tôi muốn giết cô!”
Mặc dù nằm trên giường nên phạm vị hoạt động bị hạn chế, nhưng vì có Dạ Mộc Thần ở đây nên Lãnh Tâm Nhiên không hề lo lắng sẽ bị người khác xô ngã. Thế nhưng, tuy rằng Ninh Trí Viễn bị Dạ Mộc Thần cản lại nhưng tâm tình của cậu ta vẫn vô cùng kích động, không cách nào bình tĩnh lại được. Nhìn vào cô gái trước mặt, cậu thật sự không thể tin được người trước mắt cậu chính là Nhiên tiểu thư mà cậu vẫn một lòng nhớ thương! Chuyện này, chuyện này, tất cả đều là thật sao?
“Thiếu gia, tất cả, tất cả chuyện này đều là thật sao? Tôi không có nằm mơ đó chứ?”
Cảm nhận được sự kích động của cậu ta, hai người trong phòng cũng xúc động theo. Thái độ của Ninh Trí Viễn rất rõ ràng, lúc nghe được tin này, cậu ta không hề cảm thấy e ngại, mà chỉ mừng rỡ tột cùng. Đối mặt với tình huống không thể tưởng tượng nổi này mà cậu ta lại có thế kích động đến mức này, có thể thấy được tình cảm mà cậu ta dành cho Lãnh Tâm Nhiên rất sâu đậm. Trong một khoảnh khắc, Lãnh Tâm Nhiên bị cảm động.
“Thật xin lỗi Trí Viễn, để cậu phải lo lắng rồi.” Lãnh Tâm Nhiên áy náy cúi đầu.
Dáng vẻ của Ninh Trí Viễn vẫn như bị kích thích cực lớn, trợn mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên không chớp mắt: “Cô thật sự là tiểu thư?”
“Trí Viễn, tôi nhớ trước kia có người thường vì khuôn mặt trẻ con của mình mà núp trong chăn khóc đúng không? Còn nữa, lúc khóc mà dùng thức ăn ngon dụ dỗ, cậu ta sẽ lập tức xem như không có chuyện gì. Còn nữa…” Lãnh Tâm Nhiên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Ninh Trí Viễn.
Nhưng chuyện đó chỉ có một số người đặc biệt thân thiết với cậu mới biết. Dĩ nhiên những chuyện này đều là những chuyện vô cùng mất thể diện. Ninh Trí Viễn xù lông ngay tức khắc, trợn to mắt: “Đừng nói nữa.”
Trải qua chuyện nhỏ này, cảm xúc của Ninh Trí Viễn cũng dần bình ổn lại. Nhưng cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt quái dị, bị người khác nhìn chăm chăm như thế, ngay cả Lãnh Tâm Nhiên cũng thấy không thoải mái.
“Trí Viễn, tôi biết cậu có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không cần phải nhìn tôi chằm chằm như thế, tôi thật sự là Lãnh Tâm Nhiên mà cậu biết, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Lãnh Tâm Nhiên vừa nói ra câu này, Ninh Trí Viễn lại lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
“Tôi chỉ không dám tin, Nhiên tiểu thư, thật sự là cô chưa…” Nghĩ đến những từ ngữ mẫn cảm, Ninh Trí Viễn vội vàng nuốt câu vừa định nói xuống. Nhưng mà, cậu vẫn còn không ít vấn đề muốn hỏi: “Nhiên tiểu thư, sao đột nhiên cô lại biến thành bộ dạng này thế? không phải là cô… Chẳng lẽ cô bị hủy dung nên sau đó đi phẫu thuật thẩm mỹ?”
Ninh Trí Viễn tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó, hỏi dò. Lãnh Tâm Nhiên bật cười: “không phải. Lúc ấy quả thật tôi đã chết rồi, hơn nữa còn bị nổ đến xương cốt không còn…”
Dạ Mộc Thần ngừng động tác trên tay lại, trợn mắt cảnh cáo Lãnh Tâm Nhiên một cái. Lãnh Tâm Nhiên biết anh vẫn rất nhạy cảm với chuyện này, khoát tay tỏ vẻ mình nói sai, rồi nói tiếp: “Nhưng mà sau đó tôi lại tỉnh dậy, còn trở thành một người khác. Khéo ở chỗ, người này cũng tên là Lãnh Tâm Nhiên. Linh hồn của tôi đã nhập vào thân xác này.”
“Trọng sinh sao? Là trọng sinh trong truyền thuyết, thì ra nó có thật à?”
Ninh Trí Viễn trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ mơ ước. Cả người Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần run lên, liếc nhau một cái, trong đầu mờ mịt không thôi. Phản ứng lúc này của Trí Viễn sao lại không giống với suy nghĩ của bọn họ? Người bình thường khi nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi thế này, không phải luôn trưng ra cái vẻ không dám tin, chỉ thẳng vào mặt đối phương không ngừng nói: “không thể nào, không thể nào, cô nói láo!” sao?
Vậy sao Trí Viễn lại có thể đón nhận chuyện này một cách vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hưng phấn tột độ thế kia?
“Trí Viễn, chẳng lẽ cậu không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, rất khó tin sao?” Lãnh Tâm Nhiên hỏi.
“Đâu có, rất bình thường mà. hiện giờ trên web đang lưu hành những tiểu thuyết chết đi sống lại thế này, tôi luôn hiếu kỳ chuyện này rốt cuộc là thế nào, không ngờ chuyện này lại xảy ra ngay bên cạnh tôi. thật sự là quá thần kỳ!”
Nhìn bộ dáng mơ mộng, hai mắt phát sáng của Trí Viễn, tâm tình Lãnh Tâm Nhiên giống như đang ngồi cáp treo, từ khẩn trương đến khiếp sợ, tiếp đó là nghi hoặc, đến cuối cùng là bất đắc dĩ. Uổng công nãy giờ cô lo lắng nhiều như vậy, cô đã quá xem thường mấy sợi dây thần kinh thô ráp của thằng nhóc Trí Viễn này rồi.
“Khó trách thiếu gia lại đối xử đặc biệt với cô như vậy.”
Biết người trước mắt chính là Nhiên thiểu thư mà mình nhớ mãi không quên, những nghi ngờ trong lòng Ninh Trí Viễn rốt cuộc cũng có lời giải. hiện giờ, rốt cuộc cậu cũng biết tại sao thiếu gia đột nhiên lại như thành người khác, quan tâm tới một cô gái xa lạ như vậy, lại còn có mối quan hệ yêu đương với cô ấy. Cậu còn cho là thiếu gia muốn biến cô gái cùng tên với Nhiên tiểu thư này thành thế thân để quên đi Nhiên tiểu thư, không ngờ lại là thế này, bản thân cô vốn là Nhiên tiểu thư!
Nghĩ tới người đàn ông vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ mình bao nhiêu lâu nay, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt xinh xắn, tinh xảo từ từ vẽ ra nụ cười rực rỡ: “Thần, cảm ơn anh!”
“Đứa ngốc, giữa chúng ta còn cần phải khách khí như thế sao?”
Dạ Mộc Thần nhéo mũi cô đầy yêu thương, mặc dù lời nói ra miệng là không chấp nhận, nhưng ánh mắt và giọng nói lại dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
“Ha ha, ha ha. Nhiên tiểu thư, giờ biết được thân phận thật của cô rồi, càng nhìn cô và thiếu gia tôi càng thấy thuận mắt. Quả nhiên, trên thế giới này, người có thể xứng đôi với thiếu gia chỉ có một mình Nhiên tiểu thư.”
Nếu như trước khi biết được thân phận thật của Lãnh Tâm Nhiên, thái độ của Ninh Trí Viễn đối với cô luôn là bài xích và xem thường thì giờ đây, sau khi biết cô chính là Nhiên tiểu thư mà mình sùng bái, trong nháy mắt thái độ của Ninh Trí Viễn đã biến hóa một trăm tám mươi độ, bài xích chuyển thành fan hâm mộ trung thành. Chỉ cần là lời Nhiên tiểu thư nói, việc Nhiên tiểu thư làm thì tất cả đều là chân lý.
Thấy Ninh Trí Viễn trước sau như thay đổi thành một người khác, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy buồn cười.
không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng hài hòa.
Sau giây phút ấm áp, Lãnh Tâm Nhiên chợt nhớ tới tên đầu sỏ khiến mình phải nằm viện, giận đến nghiến răng. Nếu hắn làm chuyện khác thì cô còn có thể tốt bụng mà tha cho hắn một mạng, nhưng chuyện lần này thì tuyệt đối không thể tha thứ được. Mặc dù cô nhớ hình như lúc đó mình có đạp một cước khiến hắn không còn tư cách làm đàn ông, nhưng như thế vẫn chưa đủ.
“Chuyện này cứ giao cho anh xử lý.”
Dạ Mộc Thần vuốt tóc Lãnh Tâm Nhiên, dịu dàng nói. Ánh mắt của anh rất ôn hòa, nhưng cũng rất nguy hiểm. Đương nhiên là Lãnh Tâm Nhiên biết điểm này, nhìn đối phương vài cái, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn im lặng.
“Ừ”
Ra khỏi bệnh viện, Dạ Mộc Thần lập tức lái xe rời đi.
Đi đến một căn phòng dưới tầng hầm, nhìn người đàn ông trên đất bị đánh đến mức không nhìn ra hình người, Dạ Mộc Thần không tỏ vẻ gì, chỉ có đôi mắt màu lam là bắt đầu ánh lên lửa giận kinh người.
“Thiếu gia.”
Thấy Dạ Mộc Thần xuất hiện, người đàn ông đang xử lý tên kia lập tức ngừng tay, đi tới cạnh anh.
“Gọi hắn tỉnh dậy.”
Nhận được mệnh lệnh, người đàn ông cầm nguyên xô nước muối dội thẳng vào người đang hôn mê.
“A a a….”
Đường Kiến tỉnh lại, theo bản năng phát ra tiếng hét thê thảm. Nhưng những người khác vẫn không nhúc nhích, trong suy nghĩ của họ, người dám làm tổn thương bảo vật trong lòng của thiếu gia bọn họ thì chả khác gì một kẻ đã chết cả.
“Anh là ai?”
Lúc liếc mắt nhìn thấy một công tử sang trọng, tuấn mỹ đang đứng trước mặt mình, Đường Kiến cảm thấy cả người căng thẳng, cố gắng quên đi cơn đau, thấp giọng hỏi.
“Ngươi là bang chủ bang Huyết Ưng, có vẻ ngươi rất coi trọng bang phái này nhỉ?”
Dạ Mộc Thần không thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái, hờ hững nói.
Đường Kiến giật mình: “Rốt cuộc anh là ai? Sao tôi lại ở đây?”
Lẽ ra hiện giờ mình đang ở khách sạn của bữa tiệc mới đúng chứ? Bởi vì gần đây Huyết Ưng xảy ra nhiều chuyện nên hắn mới muốn nhân cơ hội này để tìm người hợp tác. Không ngờ hắn lại bất ngờ nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên, kẻ hại hắn trở nên chật vật đến mức này, thế nên hắn mới thầm cắn răng, quyết định phải cho Lãnh Tâm Nhiên một bài học.
Vốn là hắn định tìm một người đàn ông để giải quyết Lãnh Tâm Nhiên, sau đó thì dùng chuyện này để uy hiếp cô. Nhưng khi chứng kiến dung nhan tuyệt đẹp của Lãnh Tâm Nhiên khi ngủ thì nhất thời không nhịn được muốn tự mình hạ thủ. Thế nhưng, hắn lại không ngờ là, dù bị bỏ thuốc và trói tay trói chân nhưng Lãnh Tâm Nhiên vẫn mạnh mẽ vô cùng! Nhìn người đàn ông trước mặt, chẳng biết tại sao cái cảm giác kinh hãi lại từ từ bao trùm khắp người hắn, hắn run rẩy hỏi: “Anh có quan hệ thế nào với Lãnh Tâm Nhiên?”
Dạ Mộc Thần cười, nhưng nụ cười này lại khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bất giác run rẩy, chứ đừng nói chi đến Đường Kiến chỉ mới gặp anh lần đầu. Đường Kiến là một người ham sống sợ chết, đương nhiên biết mình đang trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nghĩ đến chuyện mình có thể bị lật thuyền trong mương thì liền cảm thấy hối hận, sớm biết thế thì đã không chọc giận tiểu quái vật Lãnh Tâm Nhiên kia rồi. Bị bỏ thuốc mà còn hung hãn như thế, nếu ở tình huống bình thường, vậy chẳng phải có thể lật được cả trời hay sao?
Hiện giờ Đường Kiến chả quan tâm mấy đến chuyện mình bị phế, trước mặt sinh mạng, những thứ khác đều không đáng nhắc tới, chỉ cần bảo vệ tốt cái mạng của mình là được.
“Vị tiên sinh này, tôi nghĩ chúng ta có chút hiểu lầm rồi. Tôi uống chút rượu nên có thể đã làm ra chút chuyện hồ đồ gì đó, nhưng xin hãy tin tưởng, đây tuyệt đối không phải là ý muốn của tôi, tôi cảm thấy tất cả những chuyện này đều là một cái bẫy, tôi bị người khác hãm hại.”
Đầu óc Đường Kiến xoay chuyển rất nhanh, càng nói càng nhập vai, ngay cả hắn cũng mém bị chính mình thuyết phục.
“Bẫy sao? Vậy cả cái này cũng thế sao? Còn cả tên này nữa, ngươi có nhận ra hắn không?” Dạ Mộc Thần giận quá hóa cười, anh giơ tay ra hiệu, một người toàn thân đầy máu được ném tới trước mặt hắn, rơi trên đất cũng không hề nhúc nhích, không có bất kỳ phản ứng nào.
Đường Kiến nhìn ngắm khuôn mặt tên đó hồi lâu vẫn không nhìn ra được người này là ai, sau đó khi nhìn thấy mái tóc đỏ vô cùng nổi bật và bộ đồng phục của nhân viên phục vụ khách sạn thì mới nhớ ra đây chính là kẻ mà khi đó hắn đã dùng mấy trăm đồng để sai đi bỏ thuốc Lãnh Tâm Nhiên.
Thế nhưng lúc này đây, tên phục vụ chẳng những bị đánh đến mức không nhìn ra được diện mạo mà ngay cả hô hấp cũng không còn. Đúng vậy, kẻ đang nằm trên đất không phải là người sống, mà là một cỗ thi thể.
Nhận ra được điều này, đáy lòng Đường Kiến như bị ai đó nhéo chặt. Rốt cuộc thì người này là ai, lại dám ngang nhiên mang người đến đây, còn giết người nữa, chuyện này… Càng nghĩ Đường Kiến càng cảm thấy người đàn ông anh tuấn trước mặt này thật kinh khủng, cả người hắn không ngừng run rẩy.
“Tôi… tôi…”
Nhìn thi thể của tên phục vụ, cho dù hắn đã từng gặp qua không ít người chết nhưng cảm giác lần này lại hoàn toàn khác, khác đến mức ngay cả chân tóc hắn cũng dựng thẳng lên.
“Tôi không quen hắn!”
“Ngươi không biết hắn, nhưng hắn lại biết ngươi. Còn cái này, định dùng làm gì thế? Muốn chụp vài tấm thật đặc sắc để uy hiếp ai đó sao?”
Nhìn cái máy ảnh trong tay người đàn ông, tâm trạng của Đường Kiến như chìm xuống đáy cốc. Hắn phát hiện trước mặt người đàn ông này hắn không có chút năng lực phản kháng nào, quá mạnh mẽ, loại khí thế này tuyệt đối không thể có được chỉ trong một sớm một chiều.
“Tôi nghĩ dù gì thì ngươi cũng tốt nghiệp đại học Yến Đại, nhất định cũng là một người thông minh. Nhưng mà bây giờ xem ra, có vẻ tôi sai rồi. Nếu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ rồi vậy thì đừng để lãng phí. Nhớ, kết quả ngày hôm nay ngươi có là do ngươi đã chọc phải người không nên chọc.”
Dạ Mộc Thần xoay người, lập tức có người chạy theo sau lưng.
Có lẽ biết được kiếp nạn lần này của mình khó thoát, nên Đường Kiến cố gắng hỏi cho bằng được vấn đề vẫn đang khiến mình rối rắm: “Rốt cuộc thì anh là ai?”
“Diêm Môn…”
Xa xa, Đường Kiến chỉ nghe được hai chữ.
Vậy mà, hai chữ này lại khiến cho Đường Kiến có cảm giác như bị người ta khóa chặt vào kho lạnh, khuôn mặt tái đi trong nháy mắt.
Diêm Môn, là Diêm Môn, là tổ chức trong truyền thuyết kia sao?
Chẳng lẽ người vừa nãy là vị môn chủ thần bí của Diêm Môn?
Rốt cuộc thì Lãnh Tâm Nhiên là ai, sao cô ta lại quen biết được với môn chủ Diêm Môn?
Đường Kiến sợ xanh cả ruột, tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận, chuyện đã xảy ra, chỉ có thể gánh chịu tất cả hậu quả.
Trong nháy mắt, khi Đường Kiến nhìn thấy hai con chó săn hung ác thì tròng mắt như rơi ra: “Các… các người định làm gì?”
Không phải mày thích làm loại chuyện đó sao? Vậy thì thành toàn cho mày. Nhưng vì cái phía trước của mày không thể dùng, nên đành phải dùng phía sao thôi. Tiếc thay hai anh em tụi tao không phải phường háo sắc, chỉ có thể làm phiền đến bọn nhóc này thôi.”
Một người đàn ông đeo kính bước lên, cười đến vô cùng dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ lại khiến cho người ta sợ phát khiếp.
Dạ Mộc Thần ra khỏi tầng hầm, không quan tâm những chuyện xảy ra sau đó nữa. Anh biết bọn họ sẽ xử lý tốt. Đám người dưới tay anh tuy trong mắt người khác được xem là thiên tài nhưng thực ra lại rất biến thái, thủ đoạn dày vò người khác, nếu bọn họ xưng thứ hai, tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất!
“Thiếu gia, tôi đã tra được một vài tư liệu rồi!”
Cuộc điện thoại của Ninh Trí Viễn, không thể không nói là cơn mưa giữa hạn, bởi vì tư liệu mà cậu ta mang đến đúng thật là thứ mà Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần cảm thấy rất hứng thú.
“Đợi lát nữa đến bệnh viện rồi hãy nói, chắc chắn Nhiên sẽ rất hứng thú với chuyện này.”
Dạ Mộc Thần hờ hững nói.
Nghe nói thế, Ninh Trí Viễn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cái gì gọi là Nhiên sẽ rất hứng thú với chuyện này? Người kia sao lại biết anh ta? Hồi tưởng lại một loại những hành động kỳ quái của thiếu gia từ sau khi nhìn thấy cô gái kia, trong đầu Ninh Trí Viễn chợt nãy ra một ý tưởng kỳ quái. Tuy nhiên, cái ý tưởng đó còn chưa tồn tại được bao lâu đã bị gạt ra khỏi đầu. Không thể nào, đây không phải là phim khoa học viễn tưởng…
Vết thương của Lãnh Tâm Nhiên tuy rằng không mấy nghiêm trọng, nhưng vẫn bị một người đàn ông bá đạo bắt phải nằm viện mấy ngày.
“Nhiên, tra được tin tức của Tô Á rồi.”
Dạ Mộc Thần trở lại, liền mang đến một tin tức nặng ký. Lãnh Tâm Nhiên đang nói chuyện điện thoại với người khác, nghe nói như thế, cánh tay đang cầm điện thoại chợt run lên.
“Á Á thế nào? Nói mau, nói mau, có phải Á Á vẫn chưa chết hay không? Người kia có phải Á Á không?”
Nếu không phải Dạ Mộc Thần nhanh tay lẹ mắt cản lại, chỉ sợ Lãnh Tâm Nhiên đã kích động nhảy xuống giường rồi. Mặc dù biết quan hệ giữa cô và Tô Á rất thân, nhưng thấy cô quan tâm đến người đàn ông khác như vậy, được rồi, Dạ Mộc Thần thừa nhận mình có đôi chút ghen tỵ. Nhưng mà, anh là người trong mọi hoàn cảnh đều biết phân biệt cái nào mới là quan trọng nhất, cho nên trong tình huống này, anh đành phải giơ tay ngoắc người đang đứng ngoài cửa bước vào: “Trí Viễn, vào đi.”
Thấy Ninh Trí Viễn, Lãnh Tâm Nhiên rất vui mừng, tính ra thì cũng đã mấy tháng bọn họ chưa gặp nhau rồi.
Ấy thế mà vẻ mặt Ninh Trí Viễn khi nhìn thấy cô vẫn thối hoắc: “Cô không sao chứ?”.
Lãnh Tâm Nhiên lắc đầu: “Cám ơn đã quan tâm, không sao. Trí Viễn, cậu biết chuyện của Á Á sao? Có phải Á Á chưa chết không?” Nếu nói lúc trước khi Ninh Trí Viễn nhận điện thoại của thiếu gia nhà mình chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thì hiện giờ, cả người đã giống như bị sét đánh, đứng chết trân tại chỗ. Á Á? Á Á? Á Á? Á Á?
Cái tên kia không ngừng xoay tròn trong đầu, Ninh Trí Viễn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thiếu gia nhà mình, hi vọng lấy được một lời giải thích. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy trời?
Nhìn biểu cảm kinh sợ thiếu chút nữa thì xù lông của Trí Viễn, lại nhìn sang Nhiên vẫn chưa nhận ra lời nói của mình có gì khác lạ, Dạ Mộc Thần bất lực thở dài, chỉ tay về phía cô nói: “Ừ, đúng như cái cậu đang nghĩ đó!”
“Pặc!”
“Pặc!”
Ninh Trí Viễn như thể đang nghe thấy tiếng dây thần kinh không ngừng đứt gãy trong đầu mình. Cái cậu đang nghĩ? Cái gì gọi là cái cậu đang nghĩ? Cậu đang nghĩ cái gì? Hồi tưởng lại ý niệm không thể tưởng tượng nổi đó lần nữa, Ninh Trí Viễn lại dùng vẻ mặt vặn vẹo nhìn thiếu gia nhà mình vài cái, nhận được cái gật đầu kiên định của đối phương.
“Thiếu gia, cô ấy, cô ấy…” Ninh Trí Viễn chỉ vào Lãnh Tâm Nhiên, cánh tay không ngừng run rẩy, vẻ mặt nhăn nhó như sắp khóc. Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt mấy cái, không hiểu tại sao vẻ mặt Ninh Trí Viễn đột nhiên lại như bị sét đánh thế kia. Đến khi nhìn thế nụ cười cưng chiều và vẻ mặt bất đắc dĩ của Thần thì mới đột nhiên nhớ tới những lời sơ hở lúc nãy của mình. Nhưng trong lòng cô lại không hề lo lắng… Hiện giờ chuyện nội gián đã có manh mối, nếu muốn điều tra chuyện của Á Á thì sớm muộn gì cũng phải bại lộ thân phận. Nếu phải bại lộ, để Ninh Trí Viễn biết chuyện này cũng rất bình thường.
“Chào Trí Viễn, tôi xin tự giới thiệu lần nữa, tôi tên Lãnh Tâm Nhiên.” Điều chỉnh tốt tâm tình của mình, Lãnh Tâm Nhiên mỉm cười vươn tay về phía Ninh Trí Viễn.
Ninh Trí Viễn vẫn ngơ ngác không có phản ứng, đang khi Lãnh Tâm Nhiên lo lắng biết cậu ta có bị kích thích quá độ hay không, thì lại thấy hốc mắt của người đàn ông khuôn mặt trẻ con nhưng thân hình vạm vỡ đó ửng hồng. Cô còn chưa kịp nói ra vài lời an ủi, đối phương đã như hổ đói mà bổ nhào về phía cô: “A a a a, tôi muốn giết cô!”
Mặc dù nằm trên giường nên phạm vị hoạt động bị hạn chế, nhưng vì có Dạ Mộc Thần ở đây nên Lãnh Tâm Nhiên không hề lo lắng sẽ bị người khác xô ngã. Thế nhưng, tuy rằng Ninh Trí Viễn bị Dạ Mộc Thần cản lại nhưng tâm tình của cậu ta vẫn vô cùng kích động, không cách nào bình tĩnh lại được. Nhìn vào cô gái trước mặt, cậu thật sự không thể tin được người trước mắt cậu chính là Nhiên tiểu thư mà cậu vẫn một lòng nhớ thương! Chuyện này, chuyện này, tất cả đều là thật sao?
“Thiếu gia, tất cả, tất cả chuyện này đều là thật sao? Tôi không có nằm mơ đó chứ?”
Cảm nhận được sự kích động của cậu ta, hai người trong phòng cũng xúc động theo. Thái độ của Ninh Trí Viễn rất rõ ràng, lúc nghe được tin này, cậu ta không hề cảm thấy e ngại, mà chỉ mừng rỡ tột cùng. Đối mặt với tình huống không thể tưởng tượng nổi này mà cậu ta lại có thế kích động đến mức này, có thể thấy được tình cảm mà cậu ta dành cho Lãnh Tâm Nhiên rất sâu đậm. Trong một khoảnh khắc, Lãnh Tâm Nhiên bị cảm động.
“Thật xin lỗi Trí Viễn, để cậu phải lo lắng rồi.” Lãnh Tâm Nhiên áy náy cúi đầu.
Dáng vẻ của Ninh Trí Viễn vẫn như bị kích thích cực lớn, trợn mắt nhìn Lãnh Tâm Nhiên không chớp mắt: “Cô thật sự là tiểu thư?”
“Trí Viễn, tôi nhớ trước kia có người thường vì khuôn mặt trẻ con của mình mà núp trong chăn khóc đúng không? Còn nữa, lúc khóc mà dùng thức ăn ngon dụ dỗ, cậu ta sẽ lập tức xem như không có chuyện gì. Còn nữa…” Lãnh Tâm Nhiên vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Ninh Trí Viễn.
Nhưng chuyện đó chỉ có một số người đặc biệt thân thiết với cậu mới biết. Dĩ nhiên những chuyện này đều là những chuyện vô cùng mất thể diện. Ninh Trí Viễn xù lông ngay tức khắc, trợn to mắt: “Đừng nói nữa.”
Trải qua chuyện nhỏ này, cảm xúc của Ninh Trí Viễn cũng dần bình ổn lại. Nhưng cậu ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh Tâm Nhiên bằng ánh mắt quái dị, bị người khác nhìn chăm chăm như thế, ngay cả Lãnh Tâm Nhiên cũng thấy không thoải mái.
“Trí Viễn, tôi biết cậu có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng không cần phải nhìn tôi chằm chằm như thế, tôi thật sự là Lãnh Tâm Nhiên mà cậu biết, có vấn đề gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Lãnh Tâm Nhiên vừa nói ra câu này, Ninh Trí Viễn lại lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
“Tôi chỉ không dám tin, Nhiên tiểu thư, thật sự là cô chưa…” Nghĩ đến những từ ngữ mẫn cảm, Ninh Trí Viễn vội vàng nuốt câu vừa định nói xuống. Nhưng mà, cậu vẫn còn không ít vấn đề muốn hỏi: “Nhiên tiểu thư, sao đột nhiên cô lại biến thành bộ dạng này thế? không phải là cô… Chẳng lẽ cô bị hủy dung nên sau đó đi phẫu thuật thẩm mỹ?”
Ninh Trí Viễn tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó, hỏi dò. Lãnh Tâm Nhiên bật cười: “không phải. Lúc ấy quả thật tôi đã chết rồi, hơn nữa còn bị nổ đến xương cốt không còn…”
Dạ Mộc Thần ngừng động tác trên tay lại, trợn mắt cảnh cáo Lãnh Tâm Nhiên một cái. Lãnh Tâm Nhiên biết anh vẫn rất nhạy cảm với chuyện này, khoát tay tỏ vẻ mình nói sai, rồi nói tiếp: “Nhưng mà sau đó tôi lại tỉnh dậy, còn trở thành một người khác. Khéo ở chỗ, người này cũng tên là Lãnh Tâm Nhiên. Linh hồn của tôi đã nhập vào thân xác này.”
“Trọng sinh sao? Là trọng sinh trong truyền thuyết, thì ra nó có thật à?”
Ninh Trí Viễn trợn to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ mơ ước. Cả người Lãnh Tâm Nhiên và Dạ Mộc Thần run lên, liếc nhau một cái, trong đầu mờ mịt không thôi. Phản ứng lúc này của Trí Viễn sao lại không giống với suy nghĩ của bọn họ? Người bình thường khi nghe được một chuyện không thể tưởng tượng nổi thế này, không phải luôn trưng ra cái vẻ không dám tin, chỉ thẳng vào mặt đối phương không ngừng nói: “không thể nào, không thể nào, cô nói láo!” sao?
Vậy sao Trí Viễn lại có thể đón nhận chuyện này một cách vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ hưng phấn tột độ thế kia?
“Trí Viễn, chẳng lẽ cậu không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái, rất khó tin sao?” Lãnh Tâm Nhiên hỏi.
“Đâu có, rất bình thường mà. hiện giờ trên web đang lưu hành những tiểu thuyết chết đi sống lại thế này, tôi luôn hiếu kỳ chuyện này rốt cuộc là thế nào, không ngờ chuyện này lại xảy ra ngay bên cạnh tôi. thật sự là quá thần kỳ!”
Nhìn bộ dáng mơ mộng, hai mắt phát sáng của Trí Viễn, tâm tình Lãnh Tâm Nhiên giống như đang ngồi cáp treo, từ khẩn trương đến khiếp sợ, tiếp đó là nghi hoặc, đến cuối cùng là bất đắc dĩ. Uổng công nãy giờ cô lo lắng nhiều như vậy, cô đã quá xem thường mấy sợi dây thần kinh thô ráp của thằng nhóc Trí Viễn này rồi.
“Khó trách thiếu gia lại đối xử đặc biệt với cô như vậy.”
Biết người trước mắt chính là Nhiên thiểu thư mà mình nhớ mãi không quên, những nghi ngờ trong lòng Ninh Trí Viễn rốt cuộc cũng có lời giải. hiện giờ, rốt cuộc cậu cũng biết tại sao thiếu gia đột nhiên lại như thành người khác, quan tâm tới một cô gái xa lạ như vậy, lại còn có mối quan hệ yêu đương với cô ấy. Cậu còn cho là thiếu gia muốn biến cô gái cùng tên với Nhiên tiểu thư này thành thế thân để quên đi Nhiên tiểu thư, không ngờ lại là thế này, bản thân cô vốn là Nhiên tiểu thư!
Nghĩ tới người đàn ông vẫn luôn tin tưởng và ủng hộ mình bao nhiêu lâu nay, Lãnh Tâm Nhiên nghiêng đầu nhìn sang người đàn ông bên cạnh, trên khuôn mặt xinh xắn, tinh xảo từ từ vẽ ra nụ cười rực rỡ: “Thần, cảm ơn anh!”
“Đứa ngốc, giữa chúng ta còn cần phải khách khí như thế sao?”
Dạ Mộc Thần nhéo mũi cô đầy yêu thương, mặc dù lời nói ra miệng là không chấp nhận, nhưng ánh mắt và giọng nói lại dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.
“Ha ha, ha ha. Nhiên tiểu thư, giờ biết được thân phận thật của cô rồi, càng nhìn cô và thiếu gia tôi càng thấy thuận mắt. Quả nhiên, trên thế giới này, người có thể xứng đôi với thiếu gia chỉ có một mình Nhiên tiểu thư.”
Nếu như trước khi biết được thân phận thật của Lãnh Tâm Nhiên, thái độ của Ninh Trí Viễn đối với cô luôn là bài xích và xem thường thì giờ đây, sau khi biết cô chính là Nhiên tiểu thư mà mình sùng bái, trong nháy mắt thái độ của Ninh Trí Viễn đã biến hóa một trăm tám mươi độ, bài xích chuyển thành fan hâm mộ trung thành. Chỉ cần là lời Nhiên tiểu thư nói, việc Nhiên tiểu thư làm thì tất cả đều là chân lý.
Thấy Ninh Trí Viễn trước sau như thay đổi thành một người khác, Lãnh Tâm Nhiên cảm thấy buồn cười.
không khí trong phòng bỗng chốc trở nên vô cùng hài hòa.
/258
|