Tuy rằng biết rõ cả hai người đều là người phàm, cũng không phải Siêu Xayda hay mấy thứ quái dị gì đó, nhưng mà, khi nghe một tiếng "oanh" thật lớn lúc hai người va chạm vào nhau, lại nhìn thấy cú va chạm không hề khiến ai bị xây xước gì, mọi người đều bị đả kích vô cùng nặng nề.
Sự lợi hại của Chu Đào bọn họ đã từng được chứng kiến. Sự lợi hại sâu không lường được của Lãnh Tâm Nhiên, nửa năm trước bọn họ cũng đã được mở rộng tầm mắt, hiện giờ, tuy rằng mới gặp lại nhau được nửa ngày, nhưng cô ấy đã sáng tạo ra được vài kỳ tích, khiến cho sức chịu đựng của trái tim mọi người cũng được tăng lên, giờ lại thấy được thực lực hiện tại của cô chênh lệch với nửa năm trước lớn đến vậy, từng tiếng nổ ầm vang lên trong đầu mọi người. Thật sự là quá đáng sợ, dù rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn cần thời gian để giảm sốc.
Quyền cước của hai người cứ như đang đánh lên sắt thép, không hề có cảm giác đau.
Lực lớn va chạm, tia lửa bắn ra bốn phía, mỗi chiêu mỗi cước đều dùng hết toàn lực, khiến cho người xem cũng bất giác bị hấp dẫn, rồi dần dần ngừng thở, sợ mình bỏ lỡ một cảnh phấn khích nào đó.
Những pha gây cấn kinh điển của phim điện ảnh hành động, đều hiện ra ngay trước mắt, chân thật và sống động.
Xoay người, đá song phi, bay lên không, động tác gọn gàng dứt khoát khiến cho người khác không thể không trầm trồ khen ngợi. Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên có vóc dáng tinh tế, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối, nhu nhược, nhưng động tác của cô lại sắc bén như thế, mỗi quyền mỗi cước đều chất chứa sức mạnh vô tận, sự tương phản gần như tuyệt đối này khiến cho người khác khiếp sợ không thôi.
Đương nhiên, Chu Đào cũng không kém.
Khác với Lãnh Tâm Nhiên, cơ bắp của anh rắn chắc, tuy rằng không thể tính là vạm vỡ, nhưng lại rất phù hợp với tỷ lệ cơ thể.
Hai người anh tiến tôi lui, cô tới tôi đi, hoàn toàn đắm chìm vào trận đấu, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Càng so đấu, Chu Đào lại càng kinh hãi. Sự tiến bộ của Lãnh Tâm Nhiên, đã sớm vượt qua giới hạn tưởng tượng của anh. Cô gái này, chắc chắn là tồn tại để khiêu chiến giới hạn chịu đựng của nhân loại.
Nửa năm, cô không chỉ rèn luyện được phản ứng ngày càng trở nên linh hoạt, động tác càng thêm sắc bén, mà sức mạnh cũng đã tăng lên vài lần. Cô của bây giờ, gần như đã hoàn toàn loại bỏ được nhược điểm về thể lực lúc trước của mình.
Đối mặt với thế tấn công liên hoàn của Lãnh Tâm Nhiên, Chu Đào liên tục lùi về phía sau, hai tay thủ trước ngực, cùng nắm tay để cản bớt đòn tấn công. Quyền chưa xong, chân đã xoay vòng đá móc một cái, Chu Đào hơi xoay người tránh qua, lại không đoán được Lãnh Tâm Nhiên vừa đứng ở đó lại bồi thêm một cước nữa.
Một cước này, tuy rằng sức chân không mạnh bằng cú trước, nhưng tất cả sức mạnh đều đánh vào người anh, nhưng một tảng đá lớn đập mạnh vào người khiến Chu Đào không nhịn được phải rên lên một tiếng. Đến khi giữ được thăng bằng, anh tạm dừng một lát, sau đó giơ tay chậm rãi lau đi vết máu bên khóe miệng.
Ngay sau đó, bóng dáng của anh lại lao đi như một mũi tên.
Đối với sự công kích của anh, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm có phòng bị, thoái mái né tránh công kích của đối phương. Sau đó trong lúc anh còn chưa giữ được trọng tâm cơ thể để tiến hành đợt tiến công thứ hai, cô đã đoạt lại quyền chủ động, lại là một đòn công kích sắc bén.
Mọi người đều thấy hoa cả mắt, chỉ nhìn thấy hai người không ngừng lao vào nhau, cũng không đoán được người nào đang chiếm ưu thế, có ai bị thương hay không.
"Thật là lợi hại!"
"Thật mạnh!"
Đám người Triệu Vũ kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, tuy rằng bọn họ không thể nhìn rõ động tác của hai người kia, nhưng dựa vào bóng dáng chuyển động của hai người, bọn họ cũng đoán được đại khái tình cảnh hiện tại. Lãnh Tâm Nhiên, vậy mà lại có thể dồn ép huấn luyện viên đến mức độ này? Thật là..... Ngay khi bọn họ còn đang thầm đoán xem lần này Lãnh Tâm Nhiên có phá vỡ được kỷ lục 40 phút lúc trước hay không, thì hai người đang đấu đến anh chết tôi sống kia đột nhiên dừng lại.
Mà khi bọn họ thấy rõ tư thế của hai người kia, một trận tiếng hô đầy kinh ngạc lại vang lên.
Hai người dính sát vào nhau, gần như không còn kẻ hỡ. Nhưng mà, trong hoàn cảnh hiện tại, cái khiến cho người ta chú ý nhất không phải khoảng cách cự ly giữa hai người, mà là động tác của bọn họ. Tay Lãnh Tâm Nhiên nắm lại thành đấm, vừa khéo đặt ở yết hầu của Chu Đào. Đây là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của con người, chỉ gần bóp nhẹ một cái, dù không chết cũng mất nửa cái mạng!
Chu Đào vậy mà lại để cho người ta nắm điểm yếu của mình trong tay?
Tất cả mọi người đều không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
Bởi vì, một khi tin vào những gì mình thấy, đồng nghĩa với việc tin rằng -- Chu Đào thua dưới tay Lãnh Tâm Nhiên!
So với sự kinh ngạc không dám tin của những người xung quanh, biểu hiện của hai đương sự lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng, hờ hững của Chu Đào rốt cuộc cũng lộ vẻ giật mình, nhưng lại bình tĩnh rất nahnh, nhìn cô gái ngũ quan tinh xảo trước mặt, nói ra từng chữ: "Tôi thua rồi!"
Không phải anh chưa từng thất bại, ngược lại, anh từng bại rất nhiều lần. Ở trong Báo Tuyết, có thể anh là người mạnh nhất, nhưng trong toàn quân khu phía Bắc, anh lại không phải người mạnh nhất. Trong những trận thi đấu hàng năm, anh đều thua, hơn nữa còn thua rất thảm.
Nhưng mà, những người thắng anh đều có tiếng tăm vang dội, gần như đều có cấp bậc từ thượng úy trở lên. Giống như hiện tại, thua dưới tay một người bình thường, vẫn là lần đầu tiên!
"Tôi rất mong chờ được nhìn thấy bộ dạng phá kén của cô!"
Nghĩ một hồi, Chu Đào không nhịn được lại bổ sung một câu.
Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt, không hiểu lắm vì sao anh ta lại nói một câu như thế, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Cảm ơn."
Cho dù cụm từ "phá kén" này có ý nghĩa gì, mục tiêu của cô luôn là làm cho bản thân ngày càng mạnh mẽ, chỉ có đủ mạnh mới có thể đứng trên đỉnh thế giới, có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm, mới có thực lực để bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Mà đối với cô, người cô muốn bảo vệ lại không chỉ một hai người, cô muốn trở thành chỗ dựa cho cả quốc gia!
"Tâm Nhiên vậy mà lại thắng?"
"Huấn luyện viên thua?"
"Lại có người có thể đánh bại Diêm Vương bất bại, chuyện này, chuyện này....."
Trong trung đoàn 467 này, danh tiếng của Chu Đào thật sự quá lớn. Không chỉ vì thực lực của anh, còn bởi vì yêu cầu vô cùng nghiêm khắc của anh, khiến cho đám tân binh kia chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Ở trong lòng rất nhiều người, Chu Đào như một thứ gì đó vô cùng khủng bố, không phải người.
Nhưng mà hiện tại, thứ khủng bố này, cư nhiên lại bị một cô gái thoạt nhìn vô cùng yếu ớt đánh bại?
Tuy rằng trận đấu chỉ diễn ra không đến nửa giờ, nhưng xung quanh đấu trường đã bị một đám người chi chít bao quanh. Không chỉ có thành viên của Báo Tuyết, còn có những binh lính bình thường nghe tin mà đến.
Lúc này, cảm giác của mọi người đều giống như ăn phải phân vậy.
Diêm Vương bất bại thua đã đủ khủng bố, mà người thắng anh ta lại là một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, sự tương phản này, càng khiến cho người ta khiếp sợ không dám tin hơn!
Nhìn Chu Đào đang đứng cách mình khoảng nửa mét, tuy rằng vẫn là người đó, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại có cảm giác khác xưa.
Lúc trước khi nhìn thấy anh ta, cô luôn xem anh ta là mục tiêu phấn đấu của chính mình.
Mà giờ đây, nhìn lại anh ta, cô không còn cảm giác cả người sục sôi nhiệt huyết này nữa. Không phải cô không còn vừa mắt với thực lực của Chu Đào, chỉ là, sau khi trải qua trận so tài, cô nhận ra rằng, thực lực của mình đã vượt qua Chu Đào. Việc cô phải làm lúc này, không phải là quay đầu nhìn lại, níu kéo những chuyện đã qua, mà là tìm kiếm đối thủ mới. Chỉ có như vậy, mới có thể thực sự trưởng thành.
"Tuy rằng thua, nhưng tôi hy vong cô nên biết, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, tôi chỉ là một người nổi bật trong trung đoàn 467, nhưng trong toàn bộ quân khu, tôi chỉ là một vai phụ không đáng nhắc tớ. Tôi hy vọng sau này cô có thể tiếp tục nỗ lực, để tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ hoàn mỹ của cô sau khi đã lột xác!"
Nghe lời nói của Chu Đào, con ngươi đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên xẹt qua một chút ngạc nhiên.
Lời này của anh ta là có ý gì? Anh ta là một người nổi bật trong trung đoàn 467, nhưng lại là một vai phụ vô danh trong toàn quân khu. Vậy là, nói cách khác, ở những nơi khác trong quân khu còn có rất nhiều cao thủ ẩn nấp. Thực lực của Chu Đào cô đã được chứng kiến, người có thể khiến Chu Đào cúi đầu xưng thần, có thể mạnh đến mức nào? Nhưng mà ngẫm lại, cô liền cảm thấy kích động đến mức cả người run lên!
Nhìn thấy bộ dáng kích động, mắt sáng lên của Lãnh Tâm Nhiên, Chu Đào sửng sốt, ngẫm lại tính tình của cô, cuối cùng đành bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cô đó, thật là một Tiểu Quái Vật. Tôi vốn còn lo lắng, nhưng bây giờ xem ra, là tôi nghĩ nhiều rồi!"
"Đúng rồi, Tâm Nhiên, tôi muốn hỏi một chút, tốc độ phản ứng của cô, trở nên đặc biệt nhanh nhạy, có phải là có bí quyết gì không? Tốc độ tiến bộ của cô thực sự quá nhanh, khiến tôi không thể không hoài nghi cô đã gặp được chuyện gì đó không bình thường!"
Tuy rằng bình thường Chu Đào luôn lạnh mặt, nhưng anh ta cũng có đặc điểm chung của quân nhân, nói chuyện rất thẳng thắn, không vòng vo, có gì thì nói hết ra.
"À, tôi có học công phu Trung Hoa. Nhưng hiện tại mới chỉ nhập môn mà thôi."
Lãnh Tâm Nhiên không hề giấu giếm, trực giác nói cho cô biết, sau này, cô còn tiếp xúc nhiều với quân đội. Bây giờ thiết lập mối quan hệ tốt, cũng chỉ vì bước đệm cho mai sau mà thôi!
"Công phu Trung Hoa?"
Chu Đào theo bản năng nhìn sang một hướng khác, sau đó mới đăm chiêu gật đầu: "Trách không được, tôi hiểu rồi!"
Về phần rốt cuộc là anh ta hiểu cái gì thì không ai biết được, bởi vì, sau khi sờ cằm gật đầu, anh ta đã lập tức xoay người rời khỏi.
Đã sớm quen với thói quen này của thuợng úy Chu, cho nên khi thấy anh ta bỏ đi dứt khoát như thế cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Nhưgn mà, sau khi anh ta rời khỏi, mọi người lúc trước vẫn còn kiêng kị giờ đã khóc lóc om sòm, ào hết cả ra. Đặc biệt là mấy người tương đối quen biết vớ Lãnh Tâm Nhiên, lại càng trắng trợn vây quanh cô, mồm năm miệng mười nói không ngừng.
"Tâm Nhiên, cô thật lợi hại."
"Tâm Nhiên, chúng ta đấu vài hiệp đi, có thể so chiêu với cô, tôi chết cũng không uổng!"
Triệu Vũ nháy mắt, khoa trương nói, vừa nói còn vừa bày ra vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm quen với cái tính này của cậu ta, cười lớn một trận.
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn."
"Thêm tôi nữa."
Chỉ có thể nói, trong bộ đội, muốn tìm một phần tử không hiếu chiến là một chuyện rất khó khăn, gần như là khó hơn lên trời. Nhưng mà, phần tử hiếu chiến thì, nhìn đâu cũng thấy! Vừa nói tới chuyện so chiêu, đám người ở đây đều thấy máu trong người bắt đầu sôi trào!
Sự lợi hại của Chu Đào bọn họ đã từng được chứng kiến. Sự lợi hại sâu không lường được của Lãnh Tâm Nhiên, nửa năm trước bọn họ cũng đã được mở rộng tầm mắt, hiện giờ, tuy rằng mới gặp lại nhau được nửa ngày, nhưng cô ấy đã sáng tạo ra được vài kỳ tích, khiến cho sức chịu đựng của trái tim mọi người cũng được tăng lên, giờ lại thấy được thực lực hiện tại của cô chênh lệch với nửa năm trước lớn đến vậy, từng tiếng nổ ầm vang lên trong đầu mọi người. Thật sự là quá đáng sợ, dù rằng đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng vẫn cần thời gian để giảm sốc.
Quyền cước của hai người cứ như đang đánh lên sắt thép, không hề có cảm giác đau.
Lực lớn va chạm, tia lửa bắn ra bốn phía, mỗi chiêu mỗi cước đều dùng hết toàn lực, khiến cho người xem cũng bất giác bị hấp dẫn, rồi dần dần ngừng thở, sợ mình bỏ lỡ một cảnh phấn khích nào đó.
Những pha gây cấn kinh điển của phim điện ảnh hành động, đều hiện ra ngay trước mắt, chân thật và sống động.
Xoay người, đá song phi, bay lên không, động tác gọn gàng dứt khoát khiến cho người khác không thể không trầm trồ khen ngợi. Mặc dù Lãnh Tâm Nhiên có vóc dáng tinh tế, mang đến cho người ta cảm giác yếu đuối, nhu nhược, nhưng động tác của cô lại sắc bén như thế, mỗi quyền mỗi cước đều chất chứa sức mạnh vô tận, sự tương phản gần như tuyệt đối này khiến cho người khác khiếp sợ không thôi.
Đương nhiên, Chu Đào cũng không kém.
Khác với Lãnh Tâm Nhiên, cơ bắp của anh rắn chắc, tuy rằng không thể tính là vạm vỡ, nhưng lại rất phù hợp với tỷ lệ cơ thể.
Hai người anh tiến tôi lui, cô tới tôi đi, hoàn toàn đắm chìm vào trận đấu, không hề quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Càng so đấu, Chu Đào lại càng kinh hãi. Sự tiến bộ của Lãnh Tâm Nhiên, đã sớm vượt qua giới hạn tưởng tượng của anh. Cô gái này, chắc chắn là tồn tại để khiêu chiến giới hạn chịu đựng của nhân loại.
Nửa năm, cô không chỉ rèn luyện được phản ứng ngày càng trở nên linh hoạt, động tác càng thêm sắc bén, mà sức mạnh cũng đã tăng lên vài lần. Cô của bây giờ, gần như đã hoàn toàn loại bỏ được nhược điểm về thể lực lúc trước của mình.
Đối mặt với thế tấn công liên hoàn của Lãnh Tâm Nhiên, Chu Đào liên tục lùi về phía sau, hai tay thủ trước ngực, cùng nắm tay để cản bớt đòn tấn công. Quyền chưa xong, chân đã xoay vòng đá móc một cái, Chu Đào hơi xoay người tránh qua, lại không đoán được Lãnh Tâm Nhiên vừa đứng ở đó lại bồi thêm một cước nữa.
Một cước này, tuy rằng sức chân không mạnh bằng cú trước, nhưng tất cả sức mạnh đều đánh vào người anh, nhưng một tảng đá lớn đập mạnh vào người khiến Chu Đào không nhịn được phải rên lên một tiếng. Đến khi giữ được thăng bằng, anh tạm dừng một lát, sau đó giơ tay chậm rãi lau đi vết máu bên khóe miệng.
Ngay sau đó, bóng dáng của anh lại lao đi như một mũi tên.
Đối với sự công kích của anh, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm có phòng bị, thoái mái né tránh công kích của đối phương. Sau đó trong lúc anh còn chưa giữ được trọng tâm cơ thể để tiến hành đợt tiến công thứ hai, cô đã đoạt lại quyền chủ động, lại là một đòn công kích sắc bén.
Mọi người đều thấy hoa cả mắt, chỉ nhìn thấy hai người không ngừng lao vào nhau, cũng không đoán được người nào đang chiếm ưu thế, có ai bị thương hay không.
"Thật là lợi hại!"
"Thật mạnh!"
Đám người Triệu Vũ kinh ngạc nhìn hai người trước mắt, tuy rằng bọn họ không thể nhìn rõ động tác của hai người kia, nhưng dựa vào bóng dáng chuyển động của hai người, bọn họ cũng đoán được đại khái tình cảnh hiện tại. Lãnh Tâm Nhiên, vậy mà lại có thể dồn ép huấn luyện viên đến mức độ này? Thật là..... Ngay khi bọn họ còn đang thầm đoán xem lần này Lãnh Tâm Nhiên có phá vỡ được kỷ lục 40 phút lúc trước hay không, thì hai người đang đấu đến anh chết tôi sống kia đột nhiên dừng lại.
Mà khi bọn họ thấy rõ tư thế của hai người kia, một trận tiếng hô đầy kinh ngạc lại vang lên.
Hai người dính sát vào nhau, gần như không còn kẻ hỡ. Nhưng mà, trong hoàn cảnh hiện tại, cái khiến cho người ta chú ý nhất không phải khoảng cách cự ly giữa hai người, mà là động tác của bọn họ. Tay Lãnh Tâm Nhiên nắm lại thành đấm, vừa khéo đặt ở yết hầu của Chu Đào. Đây là một trong những bộ phận yếu ớt nhất của con người, chỉ gần bóp nhẹ một cái, dù không chết cũng mất nửa cái mạng!
Chu Đào vậy mà lại để cho người ta nắm điểm yếu của mình trong tay?
Tất cả mọi người đều không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt.
Bởi vì, một khi tin vào những gì mình thấy, đồng nghĩa với việc tin rằng -- Chu Đào thua dưới tay Lãnh Tâm Nhiên!
So với sự kinh ngạc không dám tin của những người xung quanh, biểu hiện của hai đương sự lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Trên khuôn mặt luôn lạnh lùng, hờ hững của Chu Đào rốt cuộc cũng lộ vẻ giật mình, nhưng lại bình tĩnh rất nahnh, nhìn cô gái ngũ quan tinh xảo trước mặt, nói ra từng chữ: "Tôi thua rồi!"
Không phải anh chưa từng thất bại, ngược lại, anh từng bại rất nhiều lần. Ở trong Báo Tuyết, có thể anh là người mạnh nhất, nhưng trong toàn quân khu phía Bắc, anh lại không phải người mạnh nhất. Trong những trận thi đấu hàng năm, anh đều thua, hơn nữa còn thua rất thảm.
Nhưng mà, những người thắng anh đều có tiếng tăm vang dội, gần như đều có cấp bậc từ thượng úy trở lên. Giống như hiện tại, thua dưới tay một người bình thường, vẫn là lần đầu tiên!
"Tôi rất mong chờ được nhìn thấy bộ dạng phá kén của cô!"
Nghĩ một hồi, Chu Đào không nhịn được lại bổ sung một câu.
Lãnh Tâm Nhiên nháy mắt, không hiểu lắm vì sao anh ta lại nói một câu như thế, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: "Cảm ơn."
Cho dù cụm từ "phá kén" này có ý nghĩa gì, mục tiêu của cô luôn là làm cho bản thân ngày càng mạnh mẽ, chỉ có đủ mạnh mới có thể đứng trên đỉnh thế giới, có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm, mới có thực lực để bảo vệ người mình muốn bảo vệ. Mà đối với cô, người cô muốn bảo vệ lại không chỉ một hai người, cô muốn trở thành chỗ dựa cho cả quốc gia!
"Tâm Nhiên vậy mà lại thắng?"
"Huấn luyện viên thua?"
"Lại có người có thể đánh bại Diêm Vương bất bại, chuyện này, chuyện này....."
Trong trung đoàn 467 này, danh tiếng của Chu Đào thật sự quá lớn. Không chỉ vì thực lực của anh, còn bởi vì yêu cầu vô cùng nghiêm khắc của anh, khiến cho đám tân binh kia chịu không biết bao nhiêu khổ cực. Ở trong lòng rất nhiều người, Chu Đào như một thứ gì đó vô cùng khủng bố, không phải người.
Nhưng mà hiện tại, thứ khủng bố này, cư nhiên lại bị một cô gái thoạt nhìn vô cùng yếu ớt đánh bại?
Tuy rằng trận đấu chỉ diễn ra không đến nửa giờ, nhưng xung quanh đấu trường đã bị một đám người chi chít bao quanh. Không chỉ có thành viên của Báo Tuyết, còn có những binh lính bình thường nghe tin mà đến.
Lúc này, cảm giác của mọi người đều giống như ăn phải phân vậy.
Diêm Vương bất bại thua đã đủ khủng bố, mà người thắng anh ta lại là một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi, sự tương phản này, càng khiến cho người ta khiếp sợ không dám tin hơn!
Nhìn Chu Đào đang đứng cách mình khoảng nửa mét, tuy rằng vẫn là người đó, nhưng Lãnh Tâm Nhiên lại có cảm giác khác xưa.
Lúc trước khi nhìn thấy anh ta, cô luôn xem anh ta là mục tiêu phấn đấu của chính mình.
Mà giờ đây, nhìn lại anh ta, cô không còn cảm giác cả người sục sôi nhiệt huyết này nữa. Không phải cô không còn vừa mắt với thực lực của Chu Đào, chỉ là, sau khi trải qua trận so tài, cô nhận ra rằng, thực lực của mình đã vượt qua Chu Đào. Việc cô phải làm lúc này, không phải là quay đầu nhìn lại, níu kéo những chuyện đã qua, mà là tìm kiếm đối thủ mới. Chỉ có như vậy, mới có thể thực sự trưởng thành.
"Tuy rằng thua, nhưng tôi hy vong cô nên biết, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, tôi chỉ là một người nổi bật trong trung đoàn 467, nhưng trong toàn bộ quân khu, tôi chỉ là một vai phụ không đáng nhắc tớ. Tôi hy vọng sau này cô có thể tiếp tục nỗ lực, để tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ hoàn mỹ của cô sau khi đã lột xác!"
Nghe lời nói của Chu Đào, con ngươi đen nhánh của Lãnh Tâm Nhiên xẹt qua một chút ngạc nhiên.
Lời này của anh ta là có ý gì? Anh ta là một người nổi bật trong trung đoàn 467, nhưng lại là một vai phụ vô danh trong toàn quân khu. Vậy là, nói cách khác, ở những nơi khác trong quân khu còn có rất nhiều cao thủ ẩn nấp. Thực lực của Chu Đào cô đã được chứng kiến, người có thể khiến Chu Đào cúi đầu xưng thần, có thể mạnh đến mức nào? Nhưng mà ngẫm lại, cô liền cảm thấy kích động đến mức cả người run lên!
Nhìn thấy bộ dáng kích động, mắt sáng lên của Lãnh Tâm Nhiên, Chu Đào sửng sốt, ngẫm lại tính tình của cô, cuối cùng đành bất đắc dĩ nở nụ cười: "Cô đó, thật là một Tiểu Quái Vật. Tôi vốn còn lo lắng, nhưng bây giờ xem ra, là tôi nghĩ nhiều rồi!"
"Đúng rồi, Tâm Nhiên, tôi muốn hỏi một chút, tốc độ phản ứng của cô, trở nên đặc biệt nhanh nhạy, có phải là có bí quyết gì không? Tốc độ tiến bộ của cô thực sự quá nhanh, khiến tôi không thể không hoài nghi cô đã gặp được chuyện gì đó không bình thường!"
Tuy rằng bình thường Chu Đào luôn lạnh mặt, nhưng anh ta cũng có đặc điểm chung của quân nhân, nói chuyện rất thẳng thắn, không vòng vo, có gì thì nói hết ra.
"À, tôi có học công phu Trung Hoa. Nhưng hiện tại mới chỉ nhập môn mà thôi."
Lãnh Tâm Nhiên không hề giấu giếm, trực giác nói cho cô biết, sau này, cô còn tiếp xúc nhiều với quân đội. Bây giờ thiết lập mối quan hệ tốt, cũng chỉ vì bước đệm cho mai sau mà thôi!
"Công phu Trung Hoa?"
Chu Đào theo bản năng nhìn sang một hướng khác, sau đó mới đăm chiêu gật đầu: "Trách không được, tôi hiểu rồi!"
Về phần rốt cuộc là anh ta hiểu cái gì thì không ai biết được, bởi vì, sau khi sờ cằm gật đầu, anh ta đã lập tức xoay người rời khỏi.
Đã sớm quen với thói quen này của thuợng úy Chu, cho nên khi thấy anh ta bỏ đi dứt khoát như thế cũng không thấy ngạc nhiên chút nào.
Nhưgn mà, sau khi anh ta rời khỏi, mọi người lúc trước vẫn còn kiêng kị giờ đã khóc lóc om sòm, ào hết cả ra. Đặc biệt là mấy người tương đối quen biết vớ Lãnh Tâm Nhiên, lại càng trắng trợn vây quanh cô, mồm năm miệng mười nói không ngừng.
"Tâm Nhiên, cô thật lợi hại."
"Tâm Nhiên, chúng ta đấu vài hiệp đi, có thể so chiêu với cô, tôi chết cũng không uổng!"
Triệu Vũ nháy mắt, khoa trương nói, vừa nói còn vừa bày ra vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm quen với cái tính này của cậu ta, cười lớn một trận.
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn."
"Thêm tôi nữa."
Chỉ có thể nói, trong bộ đội, muốn tìm một phần tử không hiếu chiến là một chuyện rất khó khăn, gần như là khó hơn lên trời. Nhưng mà, phần tử hiếu chiến thì, nhìn đâu cũng thấy! Vừa nói tới chuyện so chiêu, đám người ở đây đều thấy máu trong người bắt đầu sôi trào!
/258
|