“Rất cảm kích Tâm Nhiên tiểu thư đã cho tôi cơ hội này.”
Đường Kiến cười híp mắt nói. Diện mạo của hắn rất bình thường, thế nhưng, khi hắn cười lên, khuôn mặt bình thường đó lại nhiễm một loại sức quyến rũ đặc biệt. Da tay của hắn tái nhợt, còn đôi môi thì đỏ đến không bình thường, thật giống với những con ma cà rồng thường xuất hiện trên TV.
“Nói đi, có chuyện gì?” Lãnh Tâm Nhiên thích nói chuyện với những người thông minh, nếu như người thông minh này còn rất sảng khoái, thì càng tốt. Hiện giờ, cô đã bắt đầu sinh ra hứng thú với cái người gọi là Đường Kiến này rồi, đồng thời cô cũng kỳ vọng, hắn sẽ không làm ra chuyện khiến cho mình thất vọng.
Đường Kiến cũng là một người rất tinh khôn, thấy Lãnh Tâm Nhiên có dáng vẻ không đủ kiên nhẫn, cũng không khách sáo, vòng vo nữa. Những thủ đoạn có thể dùng cho người bình thường tuyệt đối không thể dùng được ở đây. Hơn nữa, nếu như chuyện không thuận lợi, chẳng những không thực hiện được, mà còn bị phản tác dụng. Nếu thế, hôm nay xem như hắn đến không rồi.
“Lại nói, nếu Lãnh tiểu thư không ngại, còn có thể gọi tôi là học trưởng. Tôi cũng là sinh viên của Yến Kinh, nhưng mà tôi đã là năm tư, sắp tốt nghiệp rồi. Đây là năm cuối ở trường của tôi. Chỉ là, có thể quen biết được với tiểu thư trong năm cuối cùng này, có thể nói là một chuyện lớn trong đời tôi.”
Đã không thể dùng chiến thuật quanh co, Đường Kiến liền thay đổi phương pháp. Mở màn không đến một phút, hắn đã bắt đầu nói ra mục đích lần này đến tìm Lãnh Tâm Nhiên: “Lãnh tiểu thư, không biết cô có quen với Dương Lâm tiên sinh không?”
Quả nhiên!
Nghe được cái tên quen thuộc kia, mày của Lãnh Tâm Nhiên nhếch lên. Chỉ là, độ cong rất nhỏ, nếu không phải là người luôn nhìn chằm chằm vào cô không chuyển mắt, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra chi tiết rất nhỏ này.
Xem ra tốc độ của Dương Lâm cũng không chậm, nhanh như vậy đã kinh động đến lão đại của Huyết Ưng trong truyền thuyết rồi. Chỉ là, nhìn vào tình huống hiện tại, tên Đường Kiến này, cũng chưa phải là đặc biệt hiểu cô.
Trên thực tế cũng vậy, trước khi Đường Kiến quyết định tìm Lãnh Tâm Nhiên, hắn đã triệu tập hội nghị nội bộ của Huyết Ưng. Hội nghị đó chỉ có mấy thành viên cốt cán tham gia, bàn bạc xem làm thế nào để khiến Lãnh Tâm Nhiên đồng ý điều kiện của mình.
“Theo tư liệu thu thập của các người, Lãnh Tâm Nhiên là hạng người thế nào?”
Mặc dù Đường Kiến bây giờ là sinh viên năm tư của Yến Kinh, nhưng hắn đã ở trong trường một thời gian rất dài. Hắn có một căn nhà ở ngoài trường, bình thường cũng hay ở trong căn nhà kia. Hơn nữa thế lực của Huyết Ưng cũng không chỉ đơn giản ở Yến Kinh, mà còn ăn sâu vào các trường đại học lân cận. Thống nhất thế lực hắc đạo của cả giới Đại học, chính là kế hoạch của hắn. Dã tâm của hắn rất lớn, không chỉ có thế lực ở trường học, mà còn cả thế lực ở ngoài trường.
Nói ra thì, những người lăn lộn trong hắc đạo, phần lớn đều là không còn đường để đi hoặc trong nhà có bối cảnh hắc đạo. Nhưng mà, Đường Kiến thì khác. Gia đình của hắn không có bối cảnh hắc đạo, thậm chí còn có thể nói là được sinh ra trong dòng dõi thư hương. Gia đình tuy không tính là giàu có, nhưng tuyệt đối là hơn những nhà trung lưu. Cha mẹ đều là giáo viên, hắn là con trai độc nhất, ông bà nội cũng công tác trong ngành giáo dục. Thân là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ Đường Kiến đã được lớn lên trong hủ mật. Nhưng mà, một người từ nhỏ đã được hưởng thụ đãi ngộ của tiểu hoàng đế như thế, vậy mà từ nhỏ đã bắt đầu muốn trở nên nổi bật. Hơn nữa, cách thức để hắn trở nên nổi bật còn phải thật đặc biệt, hắn không thích làm buôn bán, không thích quân đội, không thích làm quan, lại cố tình thích hắc đạo.
Nhưng mà, khác với những tên lưu manh khác ở chỗ, cho dù từ thời trung học hắn đã bắt đầu xưng anh em với những tên côn đồ ở trường bên cạnh, nhưng thành tích ở trường của hắn vẫn rất tốt, hơn nữa ấn tượng về hắn trong mắt các bạn học và giáo viên cũng không tệ. Diện mạo của hắn, tuyệt đối không tính là anh tuấn, nhưng chỉ với diện mạo như thế, cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của vô số nữ sinh, khiến cho hắn từ khi vào trung học đã trở thành nhân vật phong vân, hoa đào vô số.
Chỉ có thể nói, Đường Kiến là một người rất thần kỳ.
Hắn thích loại cuộc sống có chút cấm kỵ thế này, cuộc sống như vậy, đủ kích thích. Tuy rằng hắn cũng sợ chết, nhưng hắn phát hiện, chỉ cần địa vị đủ cao, thì tỉ lệ gặp nguy hiểm cũng sẽ thấp xuống. Nếu bạn là lão đại của một bang phái, chuyện đấu tranh anh dũng gì đó căn bản không tới phiên bạn ra trận, hệ số nguy hiểm đương nhiên cũng giảm xuống rất nhiều.
Hắn thích bày mưu tính kế, thích nhìn thủ hạ phải vì một ý tưởng đột phá của hắn mà chạy đông chạy tây.
Hắn đắm chìm trong cảm giác bày mưu tính kế, nắm trong tay tất cả mọi thứ. Loại cảm giác này, giống như hắn chỉ cần mơ mộng là sẽ trở thành hiện thực, căn bản không cần phải thực sự hành động. Dã tâm của hắn, chỉ cần hắn nói ra, lập tức sẽ có một nhóm người đi thực hiện giúp hắn, thậm chí hắn không cần thiết phải tự thân xuất mã, hệ số nguy hiểm có thể xem như là thấp nhất trong mọi người.
Nghe thấy câu hỏi của vị lão đại luôn luôn lớn mật, thậm chí còn có chút giống như ngựa thần lướt gió tung mây này(nguyên gốc là Thiên mã hành không), mấy người ở đây đều liếc mắt nhìn nhau vài lần theo bản năng. Đối với cô gái rất nổi bật trong khoảng thời gian gần đây này, bọn họ cũng rất tò mò. Ngay từ đầu, bọn họ cũng đã suy nghĩ, sao có thể có một người như vậy, có thể làm ra nhiều chuyện mà một người bình thường không thể làm được trong khi chỉ mới học năm nhất chứ? Nhưng mà, những chuyện Lãnh Tâm Nhiên làm ngày càng nhiều, thanh danh của cô ngày càng vang dội, sự khiếp sợ và kích động của bọn họ cũng ngày càng lớn, thậm chí, dần dần còn trở thành chết lặng nữa.
Mạnh Dương luôn được xem là quân sư của Huyết Ưng. Tính cách của hắn hay thay đổi, góc độ suy xét vấn đề đặc biệt xảo quyệt, thường chú ý đến những chuyện người bình thường không chú ý tới. Quan trọng hơn là, tính tình của hắn rất thẳng thắn, không làm những chuyện giả dối sau lưng chủ. Gia nhập Huyết Ưng được vài năm, hắn đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác không dám tin.
Bộ dáng của hắn thoạt nhìn nhu nhược, thậm chí trên mặt còn luôn mang theo ý cười. Nhưng mà, những người quen thân với hắn đều biết, lúc nụ cười trên mặt hắn thay đổi, cho dù là biến mất hay cười càng xán lạn, đều chứng tỏ một cơn mưa gió sắp bắt đầu.
"Khụ khụ."
Chỉ là, một người luôn xuôi buồm thuận gió như thế, gần đây lại bị bệnh nặng. Trước kia vẻ mặt của hắn luôn hồng hào, gần đây lại trở nên mệt mỏi, đã vắng vài hội nghị của Huyết Ưng.
Lần này, nếu không phải bởi vì thảo luận chuyện của "Lãnh Tâm Nhiên", đoán chừng hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Mà chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, hắn tuyệt đối có quyền lên tiếng. Bởi vì, trước đây không lâu, thành tích bách chiến bách thắng của hắn đã bị phá vỡ, hắn thua trên tay Lãnh Tâm Nhiên, hơn nữa, còn thua rất thê thảm. Không chỉ có như thế, chuyện lần đó còn ảnh hưởng đến toàn bộ bang phái, hiện giờ, tình cảnh của Huyết Ưng đã trở nên nguy hiểm.
"Tôi nghĩ, chúng ta không thể xem Lãnh Tâm Nhiên như một nữ sinh đại học bình thường. Tài năng và sự bình tĩnh của cô ta, tuyết đối không phải là thứ mà một người bình thường có thể có được. Thậm chí, khi ở trước mặt cô ta, tôi còn có cảm giác bị áp chế."
Mạnh Dương dùng sức ho khan vài tiếng, sau đó nói ra vài lời.
"Các người đã nâng cô ta lên quá cao rồi. Tôi xem tư liệu của cô ta, không phải chỉ là một con nhóc bình thường thôi sao? Chẳng khác gì một con nhóc bình thường, cùng lắm chỉ là thông minh hơn một chút, vận may cao hơn một chút, sau đó biết chơi trò chơi, biết đánh bóng rổ, cộng thêm thân thủ cũng không tệ. Những thứ này nếu ở trước mặt người khác thì xem như không tệ, nhưng nếu đặt ở trước mặt chúng ta, không phải là không đáng nhắc tới hay sao? Những người ngồi ở đây, bất luận là ai, đều không kề thua kém cô ta!"
Người nói là một cô gái có đôi mắt hẹp dài, cô ta ngồi dựa lưng vào ghế, bộ dáng uể oải, miệng ngậm điếu thuốc, lúc nói chuyện thì giơ tay cầm lấy điếu thuốc sau đó nhẹ nhàng nhả ra một hơi.
Cô ta, là Nữ ma vương của Huyết Ưng - Tống Thiến. Cô ta là một sinh viên khoa vũ đạo của Yến Kinh, chẳng qua là bình thường trong trường học không thể nhìn thấy cô, chỉ khi có cuộc thi hoặc những trận đấu quan trọng mới có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ta. Nhưng mà, tuy rằng rất ít khi đi học, nhưng thành tích của cô ta luôn luôn rất tốt. Quan trọng hơn là, lòng dạ cô ta đủ hiểm độc, hơn nữa cũng có đủ thực lực để liều lĩnh. Ở trong Huyết Ưng, địa vị của cô ta không hề thua kém Mạnh Dương, được xem như một vị quân sư khác.
Nhưng mà, hai người này, không hiểu vì sao, luôn không hợp tính nhau.
Nói chung là, Mạnh Dương đưa ra ý kiến gì, tuy rằng cô ta không phản đối ra mặt, nhưng phần lớn luôn moi ra khuyết điểm để ngáng chân, không cho hắn được suông sẻ.
Hiện giờ, thấy Mạnh Dương tôn sùng một đứa đàn em thấp hơn mình mấy lớp như vậy, liền thấy không thích.
Bình thường Mạnh Dương cũng được xem như là một người trầm ổn, có tính nhẫn nại, nhưng khi đối chọi với Tống Thiến thì tính tình liền nóng nảy. Vừa nghe thấy lời của cô ta thì liền nổi giận. Tuy rằng không tức đến mức đập bàn đứng dậy, nhưng giọng nói trong nháy mắt đã cao hơn vài phần.
"Cô thì biết cái gì. Cô chưa từng tiếp xúc với cô ta, cô biết cô ta là loại người gì sao?"
Đối mặt với cơn giận của Mạnh Dương, Tống Thiến không chút lùi bước, khóe miệng nhếch lên, dùng cặp mắt hẹp dài của mình liếc xéo Mạnh Dương, "Chẳng qua chỉ chịu chút thiệt thòi từ người đối phương đã sợ thành như vậy, quả nhiên là tuổi càng lớn thì lá gan càng nhỏ sao?"
Lời vừa nói ra, đã khiến cho vài người ở đây thiếu chút thì hộc máu.
Trên đời này, cái không thiếu nhất chính là thiên tài.
Có thể thi đỗ đại học Yến Kinh, tuyệt đối đều là thiên tài. Thiên tài không chỉ nói đến thiên phú, mà còn có sự chăm chỉ. Một người có đủ ý chí kiên định để bắt bản thân phải học tập chăm chỉ, cũng là thiên tài! Chẳng qua, có thiên tài là do trời sinh, cũng có thiên tài là do nỗ lực mà thành.
Mà người có thể trổ hết được tài năng giữa một đám thiên tài, vậy thì càng lợi hại hơn vài phần so với thiên tài. Mấy người trước mắt này, đều thuộc loại lợi hại hơn vài phần so với thiên tài.
Thiên tài đấu nhau, rất nhiều khi, không chỉ là thực chiến bình thường mà còn đẫm máu nữa.
"Cô nói cô ta là một người bình thường, chỉ là một sinh viên năm nhất lợi hại hơn người bình thường một chút. Người có thể thắng được đại biểu nước N mà đơn giản được sao? Không chỉ trên trò chơi, còn cả biểu hiện của cô ta trên sân bóng rổ, ngay cả mọi người trong đội bóng rổ đều bị cô ta áp chế. Nếu cái này được gọi là bình thường, vậy còn có cái gì gọi là không bình thường sao? Biết xã trưởng xã đoàn máy tính Vệ Kính Khải không? Nhà hắn có mở công ty đúng không? Mới hôm kia, nhà bọn hắn đã tuyên bố phá sản rồi. Biết nguyên nhân không? Chính là bởi vì một nhà Vệ Kính Khải đã vô lễ với Lãnh Tâm Nhiên. Buổi tiệc rượu hôm đó, là do chàng trai vàng thương giới đại danh đỉnh đỉnh Thẩm Quân tổ chức. Bởi vậy có thể thấy được, cô ta có quan hệ rất tốt với Thẩm Quân. Nhưng có lẽ rất nhiều người không biết, trong lúc huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, có lời đồn rằng một tân sinh viên đã đánh nhau với huấn luyện viên, thân thủ vô cùng lợi hại. Tân sinh viên kia, chính là Lãnh Tâm Nhiên. Không chỉ có như thế, tên huấn luyện viên đã đánh nhau với Lãnh Tâm Nhiên kia, vào ban đêm đã bị một nhóm người thần bí đánh thành đầu heo, sau đó vài ngày liền bị cắt chức huấn luyện viên. Không chỉ như thế, tên huấn luyện viên kia, sau khi rời khỏi trường học thì không còn ai nhìn thấy hắn nữa!"
Mạnh Dương nhanh miệng kể ra một đống lớn những chuyện hắn đã điều tra được về Lãnh Tâm Nhiên. Lúc trước, vẻ mặt của những người ở đây đều đang mỉm cười, thậm chí còn có người mang theo vẻ khinh thường, nhưng khi nghe Mạnh Dương kể, vẻ khinh thường này dần dần biến mất, thay thế bằng vẻ ngưng trọng.
Đợi đến khi thanh âm của Mạnh Dương ngừng lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Nếu Lãnh Tâm Nhiên mà có ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên với bản lãnh điều tra tư liệu của Mạnh Dương. Chuyện Vệ Kính Khải hắn có thể tra được thì không có gì đáng nói, đoán được quan hệ giữa cô với Thẩm Quân cũng rất bình thường. Thứ thực sự khiến cô ngạc nhiên là, hắn lại có thể tra ra được chuyện của huấn luyện viên kia. Cái tên bôi nhọ danh tiếng quân nhân kia, đã sớm biến mất trên đời này. Mạnh Dương lại có thể tra ra được nhiều tư liệu như vậy, không thể không nói là rất tài giỏi!
Khuôn mặt Tống Thiến trở nên vừa xanh vừa đen, nhìn Mạnh Dương, muốn phản bác gì đó, nhưng mà, tuy không thích tên Mạnh Dương này, nhưng cô vẫn rất tán thưởng năng lực của hắn. Nếu Mạnh Dương đã nói như vậy, vậy thì chắc chắn, những tin tức kia đều là thật.
Có thể làm được những chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên kia, thật đúng là không đơn giản.
Thấy mọi người đều bị tin tức của mình là cho cứng đờ, Mạnh Dương có loại cảm giác được thừa nhận, nhưng lại không đắc ý. Bởi vì, trong chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, hắn cũng đã phạm phải lỗi khinh địch, cũng là kẻ thua cuộc, hơn nữa còn thua rất thảm!
"Không chỉ có như thế.." Khi mở miệng lần nữa, thanh âm của Mạnh Dương trở nên chua xót và đứt quãng. Bởi vì, chuyện tiếp theo, thực sự có liên quan đến lợi ích của bọn họ, là vấn đề mà rất nhiều người lo lắng như lại không chịu thừa nhận.
"Nếu tôi đoán không sai, khó khăn chúng ta đang gặp phải hiện nay, đều có phần của cô ta. Lần đó ở quán karaoke, tất cả kế hoạch của tôi đều bị cô ta nhìn thấu, thậm chí tôi còn không biết mình lộ ra chân tướng từ lúc nào. Tôi vẫn cho rằng sự việc đang phát triển đúng theo kế hoạch của mình, nhưng khi thấy người đàn ông tên Dương Lâm kia, tôi mới biết mình sai rồi, hơn nữa, còn sai rất nghiêm trọng!"
Nói đến đây, tâm tình của Mạnh Dương trở nên nặng nề.
"Nói thật, Lãnh Tâm Nhiên này, tôi nhìn không thấu. Càng tiếp xúc, càng cảm thấy cô ta thần bí. Mỗi lần khi tôi cảm thấy mình đã nắm trong tay đầy đủ tư liệu, cô ta lại ném ra thêm một chuyện kinh người. Tôi thật sự rất hiếu kỳ, trên người cô ta rốt cuộc là có bao nhiêu con át chủ bài, cô ta có thể lạnh nhạt, ung dung như thế, con át chủ bài lớn nhất của cô ta là cái gì?"
Đường Kiến luôn lắng nghe rất nghiêm túc. Đây là một ưu điểm của hắn. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn có thể nghiêm túc nghe người khác nói chuyện. Đây không chỉ là vấn đề tôn trọng, mà quan trọng hơn là, trong quá trình lắng nghe hắn có thể phát hiện được rất nhiều chuyện mà người bình thường không thể phát hiện được.
"Lãnh Tâm Nhiên quen biết Thẩm Quân? Còn người tên Dương Lâm, cái tên này thật xa lạ. Bất quá Mạnh Dương đã cẩn thận như vậy, chứng tỏ rằng người này đáng để đề phòng. Mạnh Dương cư nhiên lại thu thập nhiều tư liệu về Lãnh Tâm Nhiên như thế, xem ra là cực kỳ coi trọng cô ta. Hiện giờ, ngược lại tôi muốn biết, Lãnh Tâm Nhiên vô cùng kì diệu trong truyền thuyết kia, đến cùng là có bộ dáng gì. Một khi đã như vậy, tôi đây phải tự mình đi nhìn cô ta rồi. Vừa khéo, tôi còn có thể dò xét một chút về tên 'Dương Lâm' kia từ miệng cô ta. Cái tên này thật xa lạ, nhưng khi nghe miêu tả về hắn, tôi lại có một cảm giác rất quen thuộc. Có lẽ hắn ta là người quen cũng không chừng!"
Đối với Dương Lâm, Đường Kiến chỉ mới suy đoán. Mà chuyện đi gặp Lãnh Tâm Nhiên, hắn cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Khi nào thì kế hoạch này được thực hiện, hắn cũng không thể tính toán chính xác được. Nhưng mà, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã phải thay đổi cái nhìn. Bởi vì, sau khi tư liệu điều tra được xác định lại, chuyện đã ngày càng trở nên cấp bách!
Nhớ lại chuyện cũ xong, nhìn cô gái bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm trước mặt, trong mắt Đường Kiến ánh lên vài phần tò mò.
Đến cùng là hoàn cảnh thế nào, mới có thể bồi dưỡng ra được một người có thể giữ được vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt trong mọi hoàn cảnh, hơn nữa nhất cử nhất động đều vô cùng tao nhã như thế!
"Lãnh tiểu thư, nếu cô quen với Dương tiên sinh, có thể xin tiểu thư giúp một việc được không...." Hắn chỉ nói một nửa, nhưng đây là cách nói chuyện của người thông minh. Chỉ nói một nữa, đã biểu đạt được ý tứ rất rõ ràng.
"Có quen. Chỉ là......"
Thời gian chắc cũng đã đủ rồi. Hiện giờ cô rất gấp, thời gian đi huấn luyện mỗi ngày đều là cố gắng dành ra. Cô không muốn lãng phí thời gian cho những người không quan trọng. Huống chi, Huyết Ưng, là thế lực mà ngay từ đầu cô đã muốn nuốt trọn. Nếu nói chuyện của Lôi Vũ là nguyên nhân, vậy thì, chuyện xảy ra ở quán karaoke, chính là ngòi nổ.
Sắc mặt Đường Kiến khẽ biến, nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô gái đang định đứng dậy trước mặt.
"Tôi cũng không muốn qua lại với các người nhiều. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ lúc bắt đầu, đã xác định rõ chúng ta là những người đứng ở vị trí đối nghịch rồi."
Bỏ lại những lời này, không để ý đến sắc mặt ngày càng bốc hỏa của Đường Kiến, Lãnh Tâm Nhiên kéo ghế, đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt bỏ đi không chút do dự, rốt cuộc Đường Kiến cũng không nhịn được nữa, tức giận gạt tấm khăn trải bàn xuống đất, toàn bộ những thứ trên bàn đều rơi vỡ, phát ra tiếng vang chói tai.
Thanh âm đột nhiên vọng lại này, vô cùng dễ nghe trong đại sảnh yên tĩnh. Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi người đều theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua, ngay cả những người phục vụ, đều không biết làm thế nào để đối phó với người đàn ông đột nhiên tức giận này!
Đường Kiến vô cùng kiêu ngạo!
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều là lão đại trong đám người, từ nhỏ đã cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải hạ thấp mình như hôm nay. Vậy mà, tình huống hôm nay, cúi đầu còn chưa đủ, hắn còn bị nhục nhã nữa?
Cảm giác khuất nhục này, khiến khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của hắn trở nên vặn vẹo, dữ tợn, giống như đang bị quỷ nhập vậy!
Nhưng mà, hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh, đầu tiên là nguyện ý sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho quán, sau đó thì tỏ ý xin lỗi. Chỉ là sau khi hắn bước ra khỏi tiệm, leo lên xe, lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa này liền bị bóc xuống, nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của mình trong gương, lộ ra nụ cười âm lãnh.
"Tống Thiến? Ừ, tiến hành theo kế hoạch. Không tiếc tất cả mọi thứ, đã muốn đấu, vậy thì đấu đến cùng. Đường Kiến tôi, không sợ gì cả!"
Lãnh Tâm Nhiên căn bản không để chuyện của Đường Kiến vào mắt. Từ khi căn dặn Dương Lâm xuống tay với Huyết Ưng, cô đã dự liệu được tất cả những chuyện này rồi. Hiện giờ, mới chỉ là bắt đầu, cuồng phong bão táp gì đó, vẫn còn ở phía sau!
Bất quá, đây mới là thế giới của cô! Cuộc sống yên bình, căn bản không thích hợp với cô. Chỉ có cuộc sống đủ kích thích, đủ nguy hiểm, cũng đủ tính khiêu chiến, mới có thể khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn!
Sau khi trở lại Long Hồn, thậm chí tâm tình cô còn tốt đến nỗi cùng huấn luyện viên ở đó luyện vài đòn.
Buổi tối về nhà, Lãnh Tâm Nhiên gọi điện cho Dương Lâm nói về chuyện Đường Kiến tìm mình. Nói thật, cô rất hiếu kỳ một người có thể nắm Huyết Ưng trong tay rốt cuộc có bộ dáng gì, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Kiến, tuy rằng không tính là thất vọng, nhưng mà, cũng không thấy ngạc nhiên.
Tên Đường Kiến kia, nhìn như co được giãn được, nhưng kỳ thực, hắn rất kiêu ngạo. Trong lòng hắn luôn có thói kiêu ngạo, bướng bỉnh, mà thói kiêu ngạo này, là cực đoan, khác với thái độ tự tin của cô. Người như vậy, nói văn hoa thì gọi là tự tin, nói không tốt thì chính là cuồng vọng, bảo thủ! Bất quá, lại nói tiếp, kỳ thực trong lòng cô cũng đã có sự chuẩn bị. Dù sao, mặc dù danh tiếng của Huyết Ưng ở Yến Kinh rất lớn, thế lực cũng không nhỏ, nhưng mà, bên trong Huyết Ưng lại tốt xấu lẫn lộ, không có quy tắc gì cả, lúc làm việc thì quá mức liều lĩnh, không chút cố kỵ. Một tổ chức như vậy, tuy rằng có thể có được danh tiếng lẫy lừng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu cứ như thế, chỉ biết chọn ngắn tránh dài, vạch hết khuyết điểm của mình cho người ngoài xem!
Huyết Ưng và Thương Minh cùng là hai tổ chức của Yến Kinh, nhưng mà, hai tổ chức này, không nói đến thành viên, chỉ riêng khí thế của người phụ trách cũng đã không giống nhau rồi. Tuy rằng rất nhiều người đánh đồng Huyết Ưng với Thương Minh, nhưng người có mắt nhìn, sẽ phát hiện được sự chênh lệch trong đó. Thương Minh làm một tổ chức thà thiếu không ẩu, những thành viên trong đó, trên cơ bản đều sẽ trở thành người đứng trên mọi người, chỉ có người có bản lĩnh thực sự mới có thể tiến vào Thương Minh. Như thế, có thể đảm bảo cho thế lực của Thương Minh phát triển không ngừng, sẽ không yếu đi.
Huyết Ưng thì khác, nguyên nhân nhận người của Huyết Ưng đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần là người có hậu trường, bối cảnh đủ mạnh. Không quan tâm người đó thế nào, chỉ cần phù hợp với điều kiện này, là có thể cho vào. Cứ như vậy, tuy rằng thành viên của Huyết Ưng rất nhiều, nhưng những người thật sự xuất sắc lại rất ít.
Ngoại trừ trình độ của thành viên, về mặt người phụ trách, hai tổ chức cũng tồn tại sự khác biệt rất lớn. Tạm thời không nói đến người đàn ông được gọi là Công tử rất giống Á Á kia, chỉ cần nhìn Văn Nhân Gia thôi, thực lực và trình độ của anh ta, cũng đã vượt xa Đường Kiến.
Phân tích sơ qua sự khác biệt của hai tổ chức, lại nhìn thời gian, đã hơn mười giờ đêm rồi. Lãnh Tâm Nhiên biết, chuyện Đường Kiến đến tìm mình ngày hôm nay là một khúc mở màn, rất nhanh thôi, bão táp sẽ đến. Cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cẩn thận làm việc, bởi vì, cô đã đặt chân vào lại cái thế giới mà cô quá quen thuộc và yêu thích kia rồi!
Đường Kiến cười híp mắt nói. Diện mạo của hắn rất bình thường, thế nhưng, khi hắn cười lên, khuôn mặt bình thường đó lại nhiễm một loại sức quyến rũ đặc biệt. Da tay của hắn tái nhợt, còn đôi môi thì đỏ đến không bình thường, thật giống với những con ma cà rồng thường xuất hiện trên TV.
“Nói đi, có chuyện gì?” Lãnh Tâm Nhiên thích nói chuyện với những người thông minh, nếu như người thông minh này còn rất sảng khoái, thì càng tốt. Hiện giờ, cô đã bắt đầu sinh ra hứng thú với cái người gọi là Đường Kiến này rồi, đồng thời cô cũng kỳ vọng, hắn sẽ không làm ra chuyện khiến cho mình thất vọng.
Đường Kiến cũng là một người rất tinh khôn, thấy Lãnh Tâm Nhiên có dáng vẻ không đủ kiên nhẫn, cũng không khách sáo, vòng vo nữa. Những thủ đoạn có thể dùng cho người bình thường tuyệt đối không thể dùng được ở đây. Hơn nữa, nếu như chuyện không thuận lợi, chẳng những không thực hiện được, mà còn bị phản tác dụng. Nếu thế, hôm nay xem như hắn đến không rồi.
“Lại nói, nếu Lãnh tiểu thư không ngại, còn có thể gọi tôi là học trưởng. Tôi cũng là sinh viên của Yến Kinh, nhưng mà tôi đã là năm tư, sắp tốt nghiệp rồi. Đây là năm cuối ở trường của tôi. Chỉ là, có thể quen biết được với tiểu thư trong năm cuối cùng này, có thể nói là một chuyện lớn trong đời tôi.”
Đã không thể dùng chiến thuật quanh co, Đường Kiến liền thay đổi phương pháp. Mở màn không đến một phút, hắn đã bắt đầu nói ra mục đích lần này đến tìm Lãnh Tâm Nhiên: “Lãnh tiểu thư, không biết cô có quen với Dương Lâm tiên sinh không?”
Quả nhiên!
Nghe được cái tên quen thuộc kia, mày của Lãnh Tâm Nhiên nhếch lên. Chỉ là, độ cong rất nhỏ, nếu không phải là người luôn nhìn chằm chằm vào cô không chuyển mắt, tuyệt đối sẽ không phát hiện ra chi tiết rất nhỏ này.
Xem ra tốc độ của Dương Lâm cũng không chậm, nhanh như vậy đã kinh động đến lão đại của Huyết Ưng trong truyền thuyết rồi. Chỉ là, nhìn vào tình huống hiện tại, tên Đường Kiến này, cũng chưa phải là đặc biệt hiểu cô.
Trên thực tế cũng vậy, trước khi Đường Kiến quyết định tìm Lãnh Tâm Nhiên, hắn đã triệu tập hội nghị nội bộ của Huyết Ưng. Hội nghị đó chỉ có mấy thành viên cốt cán tham gia, bàn bạc xem làm thế nào để khiến Lãnh Tâm Nhiên đồng ý điều kiện của mình.
“Theo tư liệu thu thập của các người, Lãnh Tâm Nhiên là hạng người thế nào?”
Mặc dù Đường Kiến bây giờ là sinh viên năm tư của Yến Kinh, nhưng hắn đã ở trong trường một thời gian rất dài. Hắn có một căn nhà ở ngoài trường, bình thường cũng hay ở trong căn nhà kia. Hơn nữa thế lực của Huyết Ưng cũng không chỉ đơn giản ở Yến Kinh, mà còn ăn sâu vào các trường đại học lân cận. Thống nhất thế lực hắc đạo của cả giới Đại học, chính là kế hoạch của hắn. Dã tâm của hắn rất lớn, không chỉ có thế lực ở trường học, mà còn cả thế lực ở ngoài trường.
Nói ra thì, những người lăn lộn trong hắc đạo, phần lớn đều là không còn đường để đi hoặc trong nhà có bối cảnh hắc đạo. Nhưng mà, Đường Kiến thì khác. Gia đình của hắn không có bối cảnh hắc đạo, thậm chí còn có thể nói là được sinh ra trong dòng dõi thư hương. Gia đình tuy không tính là giàu có, nhưng tuyệt đối là hơn những nhà trung lưu. Cha mẹ đều là giáo viên, hắn là con trai độc nhất, ông bà nội cũng công tác trong ngành giáo dục. Thân là con trai độc nhất trong nhà, từ nhỏ Đường Kiến đã được lớn lên trong hủ mật. Nhưng mà, một người từ nhỏ đã được hưởng thụ đãi ngộ của tiểu hoàng đế như thế, vậy mà từ nhỏ đã bắt đầu muốn trở nên nổi bật. Hơn nữa, cách thức để hắn trở nên nổi bật còn phải thật đặc biệt, hắn không thích làm buôn bán, không thích quân đội, không thích làm quan, lại cố tình thích hắc đạo.
Nhưng mà, khác với những tên lưu manh khác ở chỗ, cho dù từ thời trung học hắn đã bắt đầu xưng anh em với những tên côn đồ ở trường bên cạnh, nhưng thành tích ở trường của hắn vẫn rất tốt, hơn nữa ấn tượng về hắn trong mắt các bạn học và giáo viên cũng không tệ. Diện mạo của hắn, tuyệt đối không tính là anh tuấn, nhưng chỉ với diện mạo như thế, cũng đã hấp dẫn được sự chú ý của vô số nữ sinh, khiến cho hắn từ khi vào trung học đã trở thành nhân vật phong vân, hoa đào vô số.
Chỉ có thể nói, Đường Kiến là một người rất thần kỳ.
Hắn thích loại cuộc sống có chút cấm kỵ thế này, cuộc sống như vậy, đủ kích thích. Tuy rằng hắn cũng sợ chết, nhưng hắn phát hiện, chỉ cần địa vị đủ cao, thì tỉ lệ gặp nguy hiểm cũng sẽ thấp xuống. Nếu bạn là lão đại của một bang phái, chuyện đấu tranh anh dũng gì đó căn bản không tới phiên bạn ra trận, hệ số nguy hiểm đương nhiên cũng giảm xuống rất nhiều.
Hắn thích bày mưu tính kế, thích nhìn thủ hạ phải vì một ý tưởng đột phá của hắn mà chạy đông chạy tây.
Hắn đắm chìm trong cảm giác bày mưu tính kế, nắm trong tay tất cả mọi thứ. Loại cảm giác này, giống như hắn chỉ cần mơ mộng là sẽ trở thành hiện thực, căn bản không cần phải thực sự hành động. Dã tâm của hắn, chỉ cần hắn nói ra, lập tức sẽ có một nhóm người đi thực hiện giúp hắn, thậm chí hắn không cần thiết phải tự thân xuất mã, hệ số nguy hiểm có thể xem như là thấp nhất trong mọi người.
Nghe thấy câu hỏi của vị lão đại luôn luôn lớn mật, thậm chí còn có chút giống như ngựa thần lướt gió tung mây này(nguyên gốc là Thiên mã hành không), mấy người ở đây đều liếc mắt nhìn nhau vài lần theo bản năng. Đối với cô gái rất nổi bật trong khoảng thời gian gần đây này, bọn họ cũng rất tò mò. Ngay từ đầu, bọn họ cũng đã suy nghĩ, sao có thể có một người như vậy, có thể làm ra nhiều chuyện mà một người bình thường không thể làm được trong khi chỉ mới học năm nhất chứ? Nhưng mà, những chuyện Lãnh Tâm Nhiên làm ngày càng nhiều, thanh danh của cô ngày càng vang dội, sự khiếp sợ và kích động của bọn họ cũng ngày càng lớn, thậm chí, dần dần còn trở thành chết lặng nữa.
Mạnh Dương luôn được xem là quân sư của Huyết Ưng. Tính cách của hắn hay thay đổi, góc độ suy xét vấn đề đặc biệt xảo quyệt, thường chú ý đến những chuyện người bình thường không chú ý tới. Quan trọng hơn là, tính tình của hắn rất thẳng thắn, không làm những chuyện giả dối sau lưng chủ. Gia nhập Huyết Ưng được vài năm, hắn đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác không dám tin.
Bộ dáng của hắn thoạt nhìn nhu nhược, thậm chí trên mặt còn luôn mang theo ý cười. Nhưng mà, những người quen thân với hắn đều biết, lúc nụ cười trên mặt hắn thay đổi, cho dù là biến mất hay cười càng xán lạn, đều chứng tỏ một cơn mưa gió sắp bắt đầu.
"Khụ khụ."
Chỉ là, một người luôn xuôi buồm thuận gió như thế, gần đây lại bị bệnh nặng. Trước kia vẻ mặt của hắn luôn hồng hào, gần đây lại trở nên mệt mỏi, đã vắng vài hội nghị của Huyết Ưng.
Lần này, nếu không phải bởi vì thảo luận chuyện của "Lãnh Tâm Nhiên", đoán chừng hắn cũng sẽ không xuất hiện.
Mà chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, hắn tuyệt đối có quyền lên tiếng. Bởi vì, trước đây không lâu, thành tích bách chiến bách thắng của hắn đã bị phá vỡ, hắn thua trên tay Lãnh Tâm Nhiên, hơn nữa, còn thua rất thê thảm. Không chỉ có như thế, chuyện lần đó còn ảnh hưởng đến toàn bộ bang phái, hiện giờ, tình cảnh của Huyết Ưng đã trở nên nguy hiểm.
"Tôi nghĩ, chúng ta không thể xem Lãnh Tâm Nhiên như một nữ sinh đại học bình thường. Tài năng và sự bình tĩnh của cô ta, tuyết đối không phải là thứ mà một người bình thường có thể có được. Thậm chí, khi ở trước mặt cô ta, tôi còn có cảm giác bị áp chế."
Mạnh Dương dùng sức ho khan vài tiếng, sau đó nói ra vài lời.
"Các người đã nâng cô ta lên quá cao rồi. Tôi xem tư liệu của cô ta, không phải chỉ là một con nhóc bình thường thôi sao? Chẳng khác gì một con nhóc bình thường, cùng lắm chỉ là thông minh hơn một chút, vận may cao hơn một chút, sau đó biết chơi trò chơi, biết đánh bóng rổ, cộng thêm thân thủ cũng không tệ. Những thứ này nếu ở trước mặt người khác thì xem như không tệ, nhưng nếu đặt ở trước mặt chúng ta, không phải là không đáng nhắc tới hay sao? Những người ngồi ở đây, bất luận là ai, đều không kề thua kém cô ta!"
Người nói là một cô gái có đôi mắt hẹp dài, cô ta ngồi dựa lưng vào ghế, bộ dáng uể oải, miệng ngậm điếu thuốc, lúc nói chuyện thì giơ tay cầm lấy điếu thuốc sau đó nhẹ nhàng nhả ra một hơi.
Cô ta, là Nữ ma vương của Huyết Ưng - Tống Thiến. Cô ta là một sinh viên khoa vũ đạo của Yến Kinh, chẳng qua là bình thường trong trường học không thể nhìn thấy cô, chỉ khi có cuộc thi hoặc những trận đấu quan trọng mới có thể nhìn thấy bóng dáng của cô ta. Nhưng mà, tuy rằng rất ít khi đi học, nhưng thành tích của cô ta luôn luôn rất tốt. Quan trọng hơn là, lòng dạ cô ta đủ hiểm độc, hơn nữa cũng có đủ thực lực để liều lĩnh. Ở trong Huyết Ưng, địa vị của cô ta không hề thua kém Mạnh Dương, được xem như một vị quân sư khác.
Nhưng mà, hai người này, không hiểu vì sao, luôn không hợp tính nhau.
Nói chung là, Mạnh Dương đưa ra ý kiến gì, tuy rằng cô ta không phản đối ra mặt, nhưng phần lớn luôn moi ra khuyết điểm để ngáng chân, không cho hắn được suông sẻ.
Hiện giờ, thấy Mạnh Dương tôn sùng một đứa đàn em thấp hơn mình mấy lớp như vậy, liền thấy không thích.
Bình thường Mạnh Dương cũng được xem như là một người trầm ổn, có tính nhẫn nại, nhưng khi đối chọi với Tống Thiến thì tính tình liền nóng nảy. Vừa nghe thấy lời của cô ta thì liền nổi giận. Tuy rằng không tức đến mức đập bàn đứng dậy, nhưng giọng nói trong nháy mắt đã cao hơn vài phần.
"Cô thì biết cái gì. Cô chưa từng tiếp xúc với cô ta, cô biết cô ta là loại người gì sao?"
Đối mặt với cơn giận của Mạnh Dương, Tống Thiến không chút lùi bước, khóe miệng nhếch lên, dùng cặp mắt hẹp dài của mình liếc xéo Mạnh Dương, "Chẳng qua chỉ chịu chút thiệt thòi từ người đối phương đã sợ thành như vậy, quả nhiên là tuổi càng lớn thì lá gan càng nhỏ sao?"
Lời vừa nói ra, đã khiến cho vài người ở đây thiếu chút thì hộc máu.
Trên đời này, cái không thiếu nhất chính là thiên tài.
Có thể thi đỗ đại học Yến Kinh, tuyệt đối đều là thiên tài. Thiên tài không chỉ nói đến thiên phú, mà còn có sự chăm chỉ. Một người có đủ ý chí kiên định để bắt bản thân phải học tập chăm chỉ, cũng là thiên tài! Chẳng qua, có thiên tài là do trời sinh, cũng có thiên tài là do nỗ lực mà thành.
Mà người có thể trổ hết được tài năng giữa một đám thiên tài, vậy thì càng lợi hại hơn vài phần so với thiên tài. Mấy người trước mắt này, đều thuộc loại lợi hại hơn vài phần so với thiên tài.
Thiên tài đấu nhau, rất nhiều khi, không chỉ là thực chiến bình thường mà còn đẫm máu nữa.
"Cô nói cô ta là một người bình thường, chỉ là một sinh viên năm nhất lợi hại hơn người bình thường một chút. Người có thể thắng được đại biểu nước N mà đơn giản được sao? Không chỉ trên trò chơi, còn cả biểu hiện của cô ta trên sân bóng rổ, ngay cả mọi người trong đội bóng rổ đều bị cô ta áp chế. Nếu cái này được gọi là bình thường, vậy còn có cái gì gọi là không bình thường sao? Biết xã trưởng xã đoàn máy tính Vệ Kính Khải không? Nhà hắn có mở công ty đúng không? Mới hôm kia, nhà bọn hắn đã tuyên bố phá sản rồi. Biết nguyên nhân không? Chính là bởi vì một nhà Vệ Kính Khải đã vô lễ với Lãnh Tâm Nhiên. Buổi tiệc rượu hôm đó, là do chàng trai vàng thương giới đại danh đỉnh đỉnh Thẩm Quân tổ chức. Bởi vậy có thể thấy được, cô ta có quan hệ rất tốt với Thẩm Quân. Nhưng có lẽ rất nhiều người không biết, trong lúc huấn luyện quân sự cho tân sinh viên, có lời đồn rằng một tân sinh viên đã đánh nhau với huấn luyện viên, thân thủ vô cùng lợi hại. Tân sinh viên kia, chính là Lãnh Tâm Nhiên. Không chỉ có như thế, tên huấn luyện viên đã đánh nhau với Lãnh Tâm Nhiên kia, vào ban đêm đã bị một nhóm người thần bí đánh thành đầu heo, sau đó vài ngày liền bị cắt chức huấn luyện viên. Không chỉ như thế, tên huấn luyện viên kia, sau khi rời khỏi trường học thì không còn ai nhìn thấy hắn nữa!"
Mạnh Dương nhanh miệng kể ra một đống lớn những chuyện hắn đã điều tra được về Lãnh Tâm Nhiên. Lúc trước, vẻ mặt của những người ở đây đều đang mỉm cười, thậm chí còn có người mang theo vẻ khinh thường, nhưng khi nghe Mạnh Dương kể, vẻ khinh thường này dần dần biến mất, thay thế bằng vẻ ngưng trọng.
Đợi đến khi thanh âm của Mạnh Dương ngừng lại, bầu không khí trở nên yên tĩnh đến quỷ dị. Nếu Lãnh Tâm Nhiên mà có ở đây, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên với bản lãnh điều tra tư liệu của Mạnh Dương. Chuyện Vệ Kính Khải hắn có thể tra được thì không có gì đáng nói, đoán được quan hệ giữa cô với Thẩm Quân cũng rất bình thường. Thứ thực sự khiến cô ngạc nhiên là, hắn lại có thể tra ra được chuyện của huấn luyện viên kia. Cái tên bôi nhọ danh tiếng quân nhân kia, đã sớm biến mất trên đời này. Mạnh Dương lại có thể tra ra được nhiều tư liệu như vậy, không thể không nói là rất tài giỏi!
Khuôn mặt Tống Thiến trở nên vừa xanh vừa đen, nhìn Mạnh Dương, muốn phản bác gì đó, nhưng mà, tuy không thích tên Mạnh Dương này, nhưng cô vẫn rất tán thưởng năng lực của hắn. Nếu Mạnh Dương đã nói như vậy, vậy thì chắc chắn, những tin tức kia đều là thật.
Có thể làm được những chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên kia, thật đúng là không đơn giản.
Thấy mọi người đều bị tin tức của mình là cho cứng đờ, Mạnh Dương có loại cảm giác được thừa nhận, nhưng lại không đắc ý. Bởi vì, trong chuyện của Lãnh Tâm Nhiên, hắn cũng đã phạm phải lỗi khinh địch, cũng là kẻ thua cuộc, hơn nữa còn thua rất thảm!
"Không chỉ có như thế.." Khi mở miệng lần nữa, thanh âm của Mạnh Dương trở nên chua xót và đứt quãng. Bởi vì, chuyện tiếp theo, thực sự có liên quan đến lợi ích của bọn họ, là vấn đề mà rất nhiều người lo lắng như lại không chịu thừa nhận.
"Nếu tôi đoán không sai, khó khăn chúng ta đang gặp phải hiện nay, đều có phần của cô ta. Lần đó ở quán karaoke, tất cả kế hoạch của tôi đều bị cô ta nhìn thấu, thậm chí tôi còn không biết mình lộ ra chân tướng từ lúc nào. Tôi vẫn cho rằng sự việc đang phát triển đúng theo kế hoạch của mình, nhưng khi thấy người đàn ông tên Dương Lâm kia, tôi mới biết mình sai rồi, hơn nữa, còn sai rất nghiêm trọng!"
Nói đến đây, tâm tình của Mạnh Dương trở nên nặng nề.
"Nói thật, Lãnh Tâm Nhiên này, tôi nhìn không thấu. Càng tiếp xúc, càng cảm thấy cô ta thần bí. Mỗi lần khi tôi cảm thấy mình đã nắm trong tay đầy đủ tư liệu, cô ta lại ném ra thêm một chuyện kinh người. Tôi thật sự rất hiếu kỳ, trên người cô ta rốt cuộc là có bao nhiêu con át chủ bài, cô ta có thể lạnh nhạt, ung dung như thế, con át chủ bài lớn nhất của cô ta là cái gì?"
Đường Kiến luôn lắng nghe rất nghiêm túc. Đây là một ưu điểm của hắn. Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn có thể nghiêm túc nghe người khác nói chuyện. Đây không chỉ là vấn đề tôn trọng, mà quan trọng hơn là, trong quá trình lắng nghe hắn có thể phát hiện được rất nhiều chuyện mà người bình thường không thể phát hiện được.
"Lãnh Tâm Nhiên quen biết Thẩm Quân? Còn người tên Dương Lâm, cái tên này thật xa lạ. Bất quá Mạnh Dương đã cẩn thận như vậy, chứng tỏ rằng người này đáng để đề phòng. Mạnh Dương cư nhiên lại thu thập nhiều tư liệu về Lãnh Tâm Nhiên như thế, xem ra là cực kỳ coi trọng cô ta. Hiện giờ, ngược lại tôi muốn biết, Lãnh Tâm Nhiên vô cùng kì diệu trong truyền thuyết kia, đến cùng là có bộ dáng gì. Một khi đã như vậy, tôi đây phải tự mình đi nhìn cô ta rồi. Vừa khéo, tôi còn có thể dò xét một chút về tên 'Dương Lâm' kia từ miệng cô ta. Cái tên này thật xa lạ, nhưng khi nghe miêu tả về hắn, tôi lại có một cảm giác rất quen thuộc. Có lẽ hắn ta là người quen cũng không chừng!"
Đối với Dương Lâm, Đường Kiến chỉ mới suy đoán. Mà chuyện đi gặp Lãnh Tâm Nhiên, hắn cũng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi. Khi nào thì kế hoạch này được thực hiện, hắn cũng không thể tính toán chính xác được. Nhưng mà, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã phải thay đổi cái nhìn. Bởi vì, sau khi tư liệu điều tra được xác định lại, chuyện đã ngày càng trở nên cấp bách!
Nhớ lại chuyện cũ xong, nhìn cô gái bưng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm trước mặt, trong mắt Đường Kiến ánh lên vài phần tò mò.
Đến cùng là hoàn cảnh thế nào, mới có thể bồi dưỡng ra được một người có thể giữ được vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt trong mọi hoàn cảnh, hơn nữa nhất cử nhất động đều vô cùng tao nhã như thế!
"Lãnh tiểu thư, nếu cô quen với Dương tiên sinh, có thể xin tiểu thư giúp một việc được không...." Hắn chỉ nói một nửa, nhưng đây là cách nói chuyện của người thông minh. Chỉ nói một nữa, đã biểu đạt được ý tứ rất rõ ràng.
"Có quen. Chỉ là......"
Thời gian chắc cũng đã đủ rồi. Hiện giờ cô rất gấp, thời gian đi huấn luyện mỗi ngày đều là cố gắng dành ra. Cô không muốn lãng phí thời gian cho những người không quan trọng. Huống chi, Huyết Ưng, là thế lực mà ngay từ đầu cô đã muốn nuốt trọn. Nếu nói chuyện của Lôi Vũ là nguyên nhân, vậy thì, chuyện xảy ra ở quán karaoke, chính là ngòi nổ.
Sắc mặt Đường Kiến khẽ biến, nhưng vẫn mỉm cười nhìn cô gái đang định đứng dậy trước mặt.
"Tôi cũng không muốn qua lại với các người nhiều. Đạo bất đồng bất tương vi mưu, từ lúc bắt đầu, đã xác định rõ chúng ta là những người đứng ở vị trí đối nghịch rồi."
Bỏ lại những lời này, không để ý đến sắc mặt ngày càng bốc hỏa của Đường Kiến, Lãnh Tâm Nhiên kéo ghế, đi thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé và yếu ớt bỏ đi không chút do dự, rốt cuộc Đường Kiến cũng không nhịn được nữa, tức giận gạt tấm khăn trải bàn xuống đất, toàn bộ những thứ trên bàn đều rơi vỡ, phát ra tiếng vang chói tai.
Thanh âm đột nhiên vọng lại này, vô cùng dễ nghe trong đại sảnh yên tĩnh. Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi người đều theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn qua, ngay cả những người phục vụ, đều không biết làm thế nào để đối phó với người đàn ông đột nhiên tức giận này!
Đường Kiến vô cùng kiêu ngạo!
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều là lão đại trong đám người, từ nhỏ đã cao cao tại thượng, chưa bao giờ phải hạ thấp mình như hôm nay. Vậy mà, tình huống hôm nay, cúi đầu còn chưa đủ, hắn còn bị nhục nhã nữa?
Cảm giác khuất nhục này, khiến khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn của hắn trở nên vặn vẹo, dữ tợn, giống như đang bị quỷ nhập vậy!
Nhưng mà, hắn cũng bình tĩnh lại rất nhanh, đầu tiên là nguyện ý sẽ bồi thường tất cả tổn thất cho quán, sau đó thì tỏ ý xin lỗi. Chỉ là sau khi hắn bước ra khỏi tiệm, leo lên xe, lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa này liền bị bóc xuống, nhìn chằm chằm gương mặt dữ tợn của mình trong gương, lộ ra nụ cười âm lãnh.
"Tống Thiến? Ừ, tiến hành theo kế hoạch. Không tiếc tất cả mọi thứ, đã muốn đấu, vậy thì đấu đến cùng. Đường Kiến tôi, không sợ gì cả!"
Lãnh Tâm Nhiên căn bản không để chuyện của Đường Kiến vào mắt. Từ khi căn dặn Dương Lâm xuống tay với Huyết Ưng, cô đã dự liệu được tất cả những chuyện này rồi. Hiện giờ, mới chỉ là bắt đầu, cuồng phong bão táp gì đó, vẫn còn ở phía sau!
Bất quá, đây mới là thế giới của cô! Cuộc sống yên bình, căn bản không thích hợp với cô. Chỉ có cuộc sống đủ kích thích, đủ nguy hiểm, cũng đủ tính khiêu chiến, mới có thể khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn!
Sau khi trở lại Long Hồn, thậm chí tâm tình cô còn tốt đến nỗi cùng huấn luyện viên ở đó luyện vài đòn.
Buổi tối về nhà, Lãnh Tâm Nhiên gọi điện cho Dương Lâm nói về chuyện Đường Kiến tìm mình. Nói thật, cô rất hiếu kỳ một người có thể nắm Huyết Ưng trong tay rốt cuộc có bộ dáng gì, nhưng sau khi nhìn thấy Đường Kiến, tuy rằng không tính là thất vọng, nhưng mà, cũng không thấy ngạc nhiên.
Tên Đường Kiến kia, nhìn như co được giãn được, nhưng kỳ thực, hắn rất kiêu ngạo. Trong lòng hắn luôn có thói kiêu ngạo, bướng bỉnh, mà thói kiêu ngạo này, là cực đoan, khác với thái độ tự tin của cô. Người như vậy, nói văn hoa thì gọi là tự tin, nói không tốt thì chính là cuồng vọng, bảo thủ! Bất quá, lại nói tiếp, kỳ thực trong lòng cô cũng đã có sự chuẩn bị. Dù sao, mặc dù danh tiếng của Huyết Ưng ở Yến Kinh rất lớn, thế lực cũng không nhỏ, nhưng mà, bên trong Huyết Ưng lại tốt xấu lẫn lộ, không có quy tắc gì cả, lúc làm việc thì quá mức liều lĩnh, không chút cố kỵ. Một tổ chức như vậy, tuy rằng có thể có được danh tiếng lẫy lừng trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu cứ như thế, chỉ biết chọn ngắn tránh dài, vạch hết khuyết điểm của mình cho người ngoài xem!
Huyết Ưng và Thương Minh cùng là hai tổ chức của Yến Kinh, nhưng mà, hai tổ chức này, không nói đến thành viên, chỉ riêng khí thế của người phụ trách cũng đã không giống nhau rồi. Tuy rằng rất nhiều người đánh đồng Huyết Ưng với Thương Minh, nhưng người có mắt nhìn, sẽ phát hiện được sự chênh lệch trong đó. Thương Minh làm một tổ chức thà thiếu không ẩu, những thành viên trong đó, trên cơ bản đều sẽ trở thành người đứng trên mọi người, chỉ có người có bản lĩnh thực sự mới có thể tiến vào Thương Minh. Như thế, có thể đảm bảo cho thế lực của Thương Minh phát triển không ngừng, sẽ không yếu đi.
Huyết Ưng thì khác, nguyên nhân nhận người của Huyết Ưng đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần là người có hậu trường, bối cảnh đủ mạnh. Không quan tâm người đó thế nào, chỉ cần phù hợp với điều kiện này, là có thể cho vào. Cứ như vậy, tuy rằng thành viên của Huyết Ưng rất nhiều, nhưng những người thật sự xuất sắc lại rất ít.
Ngoại trừ trình độ của thành viên, về mặt người phụ trách, hai tổ chức cũng tồn tại sự khác biệt rất lớn. Tạm thời không nói đến người đàn ông được gọi là Công tử rất giống Á Á kia, chỉ cần nhìn Văn Nhân Gia thôi, thực lực và trình độ của anh ta, cũng đã vượt xa Đường Kiến.
Phân tích sơ qua sự khác biệt của hai tổ chức, lại nhìn thời gian, đã hơn mười giờ đêm rồi. Lãnh Tâm Nhiên biết, chuyện Đường Kiến đến tìm mình ngày hôm nay là một khúc mở màn, rất nhanh thôi, bão táp sẽ đến. Cô phải nghỉ ngơi dưỡng sức, cẩn thận làm việc, bởi vì, cô đã đặt chân vào lại cái thế giới mà cô quá quen thuộc và yêu thích kia rồi!
/258
|