Thẩm Quân biết hiện tại tâm tình của Lãnh Tâm Nhiên thật không tốt.
Trong mắt người khác, biểu hiện hôm nay của Lãnh Tâm Nhiên đã rất phách lối rất quá đáng rồi. Nhưng anh biết, nếu như không phải là cô cố ý khắc chế, chỉ sợ hiện tại tình trạng của ba người kia đã thảm hơn gấp trăm lần rồi. Lãnh Tâm Nhiên không ra chiêu Vô ảnh cước đạp bay người chính là chứng cớ tốt nhất.
"Đi đổi bộ quần áo khác trước. đi, tôi đã cho người ta chuẩn bị xong quần áo rồi. Đang để ở trên lầu, tôi dẫn cô lên.”
Hiện tại Thẩm Quân biết Lãnh Tâm Nhiên rất muốn đi, nhưng dạ phục xinh đẹp trên người cô sớm đã bị bánh ngọt làm hỏng. Mặc dù đã lau rồi, nhưng bơ màu còn dính vào váy hồng rất bẩn thỉu, xem ra cực kỳ dễ thấy. Lãnh Tâm Nhiên là nữ vương tôn quý, là tiêu điểm chú ý giữa vạn người, sao cô có thể xuất hiện trước mắt mọi người trong tình trạng nhếch nhác như thế được? Cho dù cô có thể chịu được, làm đại tướng số một dưới tay cô, Thẩm Quân cũng không dễ dàng bỏ qua được. Lãnh Tâm Nhiên một mực cố nén cái cảm giác dinh dính đó, màu hồng cộng thêm dinh dính, những thứ này đối với một người thích sạch sẽ như Lãnh Tâm Nhiên mà nói cũng không khác gì độc dược. Nghe được Thẩm Quân nói như vậy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Ừ."
Đợi đến Lãnh Tâm Nhiên rời đi, Thẩm Quân mới bắt đầu tiếp tục nói chuyện Lam Kỳ Nhi.
"Có bị thương không?"
Nhìn Lam Kì Nhi sau khi trưng diện thì càng thanh lệ động lòng người, Thẩm Quân biết, với bộ dạng này của cô mà lẻ loi xuất hiện một mình trong bữa tiệc, thì giống như thỏ trắng lạc vào giữa bầy sói vậy, mọi cử động đều phải vô cùng cẩn thận, sơ ý một chút cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của con sói háu đói.
Gã Vệ Cương này, anh đã nghe nói qua, biết cuộc sống riêng tư của hắn ta nhất định rất rối loạn, đặc biệt thích cái những nữ sinh đại học thanh khiết. Tài sản trên danh nghĩa của Vệ Cương cũng có ngàn vạn, ở trong mắt người bình thường, cũng coi là Đại Phú Ông, nhưng mà trong mắt Thẩm Quân, cũng chả là cái cóc khô gì. Có lẽ trong mắt rất nhiều người, Thẩm Quân hiện giờ đã trở nên nghèo túng, giá trị con người rớt xuống không phanh, gia sản ra sức làm nhiều năm lại không thuộc về mình, giống như mộot bi kịch lớn trong .giới thương trường. Nhưng mà, Thẩm Quân biết, tìm đường sống trong cõi chết, chẻ tre mà đứng, Phượng Hoàng Niết Bàn Dục Hỏa Trọng Sinh, anh sống lại lần nữa, sẽ vượt qua những thành tựu huy hàng mà anh có được lúc trước, xây dựng một vương quốc buôn bán hoàn toàn mới!
Những thứ này, anh đều không nói với ai, cũng không có ý định nói với ai.
Những kẻ xem thường anh, chờ cơ hội chế giễu anh, anh đều nhớ kỹ trong lòng. Không ra vẻ, không phản bác, cũng không tỏ ý thỏa hiệp, mà là chờ, đợi một ngày kia hào quang tỏa ra bốn phía, chính vào lúc đó, những kẻ nịnh hót này sẽ phải cúi đầu.
Dưới ánh mắt ân cần của Thẩm Quân, Lam Kỳ Nhi chỉ cảm thấy mặt càng đỏ hơn, uất ức đã biến mất lúc trước lại đột nhiên xông ra, khiến cho mắt cô hơi ửng đỏ: "Không có việc gì. Chỉ là Tâm Nhiên. . . . . ."
Thẩm Quân đưa tay ôm bả vai của cô, giọng nói nhàn nhạt: "Tâm Nhiên không có việc gì. Nếu không có chuyện gì thì đi với tôi đi, tôi dẫn cô đi làm quen với mấy người. Vốn định tối nay sẽ giới thiệu cho các cô làm quen với nhau, giờ xem ra có lẽ lúc trước quyết định sai rồi."
Trong khi Lam Kỳ Nhi còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Quân đã lôi kéo cô đi tới trước mặt mấy người đang nói chuyện với anh, giới thiệu với mọi người: "Thật xin lỗi, mới vừa xảy ra chút chuyện không vui, chẳng qua tôi hi vọng chút không vui này không có ảnh hưởng đến tâm tình tốt của các vị. Tôi giới thiệu cho các vị một người. Vị này là Lam Tiểu Thư, là trợ lý của tôi, về sau có chuyện gì kính xin các vị chăm sóc nhiều hơn."
Người có thể để cho Thẩm Quân nói ra những lời này, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của những người khác. Bọn họ dĩ nhiên cũng nhận ra cô gái nhỏ thanh lệ trước mắt này chính là người gây ra vụ náo loạn ban nãy. Lúc trước bọn họ còn đang tò mò sao Thẩm Quân lại giúp hai cô bé này, hiện tại rốt cuộc cũng biết. Thì ra, chuyện là như thế…
Mấy người hướng về phía Thẩm Quân lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, khi quay sang phía Lam Kỳ Nhi cũng là nụ cười ôn hòa. Từng người một lễ độ vươn tay bắt tay với Lam Kỳ nhi, hoàn toàn không chút tự cao tự đại.
Mấy người này, đều sẽ là người Thẩm Quân giao thiệp tương đối nhiều trong tương lai. Dĩ nhiên, đối tượng mà Thẩm Quân lựa chọn hợp tác đương nhiên không thể nào là những người ngu như Vệ Cương vậy, giao thiệp với người thông minh luôn thoải mái hơn. Mặc dù bọn họ cũng tò mò Thẩm Quân sẽ đông sơn tái khởi như thế nào, nhưng những nghi hoặc này đều giấu ở trong lòng. Bởi vì, thương trường như chiến trường, sơ ý một chút, sẽ thua cả ván bài. Cho nên, trước khi hoàn toàn chắc chắn, bọn họ vẫn phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Nếu Thẩm Quân đã giới thiệu cô gái nhỏ này với bọn họ, vậy đã nói rõ .Thẩm Quân rất coi trọng cô ấy. Hơn nữa mới vừa rồi Thẩm Quân không cố kỵ thân phận của Vệ Cương mà lựa chọn giúp hai cô bé này, trong lòng những người thông minh này cũng xác định được hai chuyện. Một dĩ nhiên là cái cô gái gọi Lam Kỳ nhi này rất quan trọng với Thẩm Quân. Một chuyện khác, chính là Thẩm Quân căn bản không thèm để Vệ Cương vào trong mắt. Là tự tin hay là cuồng vọng tự đại đây? Theo sự hiểu biết rất rõ của bọn họ đối với Thẩm Quân, khả năng đầu là rất lớn.
Vốn chuyện ở bữa tiệc chỉ là một chuyện nhỏ đối với Lãnh Tâm Nhiên.
Thế nhưng ngày hôm sau khi cô bị Đông Phương Di nghiêm mặt cản lại, mới ngoài ý muốn phát hiện chuyện này thế nhưng đã sớm bị truyền ra.
Nguyên nhân truyền ra chủ yếu nhất, không phải bởi vì nhà Vệ Kính Khải lợi hại đến mức nào, mà bởi vì, xí nghiệp Vệ thị, trong một đêm cổ phiếu giảm mạnh, chỉ hai mươi mấy giờ ngắn ngủi, đã đứng bên bờ phá sản.
Những chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên vốn không biết. Về phần sao Đông Phương Di lại muốn hỏi tới chút chuyện nhỏ này, cô cũng không muốn quan tâm.
Nhìn lên Đông Phương Di trước mặt vẫn hình tượng tiên tử cao cao tại thượng như cũ, lông mày Lãnh Tâm Nhiên chau lại, cũng không định nói chuyện.
Đông Phương Di không ngờ Lãnh Tâm Nhiên lại khó chơi như vậy. Vốn cho là mình nói mấy câu nói sẽ có thể giúp Vệ Kính Khải nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng không thèm nhúc nhích của cô ta, cũng có chút tức giận: "Mặc dù Vệ Kính Khải có chút va chạm nhỏ với cô, nhưng đều là bạn học chung trong một trường, cũng không cần làm lớn đến như thế ? Dầu gì cũng nên để lại cho người ta một con đường sống chứ!"
Thật ra thì tình cảm giữa Đông Phương Di và Vệ Kính Khải cũng không sâu đến như vậy, cùng lắm cũng chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Chỉ là, vì Văn Nhân Gia, nên cô luôn rất nhạy cảm với người tên Lãnh Tâm Nhiên này, bất. cứ chuyện gì liên quan đến cô ta cô đều muốn nhúng tay. Chữ tình làm tổn thương người, đều nói khi yêu con người sẽ trở nên ngu ngốc, đó là bởi vì một khi đã yêu, tầm mắt và cả thế giới đều sẽ chuyển động xung quanh một người, giống như ếch ngồi đáy giếng, thậm chí cũng không biết mình đã thay đổi, không biết mình đã làm sai. Nếu như là bình thường, Đông Phương Di tuyệt đối sẽ không nói ra những lời khiêu khích cố tình gây sự như vậy. Cô luôn luôn tỉnh táo và cao ngạo, căn bản không kích động và tùy hứng giống bây giờ. Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn Đông Phương Di ngu ngốc một cái: "Chủ tịch Đông Phương, tôi không biết cô muốn nói gì. Chuyện của Vệ Kính Khải không có liên quan gì đến tôi. Nếu là cô muốn nói giúp anh ta, vậy thì trực tiếp đi tìm anh ta đi, không cần tìm tôi."
Nói xong, lười phải nhìn mặt chợt biến của Đông Phương Di, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp xoay người rời đi. Hiện tại ngay cả chuyện của mình cô còn loay hoay chưa giải quyết được, đâu còn có rãnh rỗi đi quan tâm đến người khác?
Nhưng mà, có đôi khi, bạn không muốn gây chuyện, chuyện lại cứ chủ động tới tìm bạn. Ngày đó, Lãnh Tâm nhiên vừa xuống khỏi lớp học, đã bị người ta cản lại. Lãnh Tâm nhiên buồn bực phát hiện, hình như gần đây mình luôn bị người ta cản đường. Là do khí thế của mình thay đổi sao?
Người cản đường Lãnh Tâm nhiên, chính là Vệ Kính Khải mà hôm qua vẫn còn diễu võ dương oai trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà giờ đây, hắn đã không còn vẻ ngang ngược như bình thường, mà thất hồn lạc phách, giống như chó nhà có tang. Lúc nhìn thấy Lãnh Tâm nhiên, ánh mắt đột nhiên co rút lại, phát ra một tia oán hận tàn độc. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đó lại biến mất, hóa thành một loại nụ cười hơi nịnh hót lấy lòng.
"Bạn học Lãnh Tâm nhiên. . . . . ."
Thời điểm kêu lên xưng hô này, hắn theo bản năng nắm chặt quả đấm.
Từ lần đầu gặp mặt, hắn và Lãnh Tâm Nhiên đã không hợp nhau. Nhưng mà, nếu như không phải là vì gia đình, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu với người trước mắt này.
Lãnh Tâm nhiên lạnh lùng nhìn hắn, đối với nguyên nhân hắn xuất hiện, đại khái cũng hiểu rõ. Thì ra là, ngày hôm qua sau khi một nhà Vệ .Kính Khải bị ném ra ngoài, không tới một tiếng sau, cổ phiếu Vệ thị liền bắt đầu giảm mạnh. Đến thời điểm Đông Phương Di tìm cô, đã gần như tuyên bố phá sản. Mà bây giờ, Vệ Kính Khải tìm đến mình, có lẽ là nói xin lỗi đi!
Đối với cái loại xin lỗi không có chút thành ý nào thế này, một chút cảm giác cô cũng không có.
"Tránh ra."
Lạnh lùng ném ra hai chữ, Lãnh Tâm nhiên tự nhận mình không phải Thánh mẫu. Làm việc gì sai thì sẽ phải trả giá thật lớn, hôm qua không phải vẫn còn vênh váo tự đắc lắm sao, nếu không phải bởi vì Thẩm Quân đột nhiên xuất hiện hoặc giả hôm qua thật chỉ là hai nữ sinh bình thường, vậy thì hiện tại tình trạng hai người kia thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Lúc gặp báo ứng mới biết hối hận, hối hận như vậy, quá muộn cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Mặt của Vệ Kính Khải trong nháy mắt trở nên có chút vặn vẹo. Dù thế nào, hắn cũng được xem là một nhân vật phong vân trong trường học, diện mạo được, gia thế được, lại cộng thêm thân phận xã trưởng xã đoàn máy tính, rất nhiều nữ sinh thích hắn, sùng bái hắn. Hiện tại, hắn bỏ qua thân phận tới lấy lòng Lãnh Tâm nhiên, cô ta lại không nể mặt như vậy, chuyện này thực sự….
Nắm chặt quả đấm lần nữa, Vệ Kính Khải cố nén tức giận, mặt cũng bắt đầu vặn vẹo dữ tợn. Khoảng một phút sau, hắn điều chỉnh tốt trạng thái của mình xong, bày ra một nụ cười tự cho là mê người: "Tâm Nhiên học muội, tôi có chút chuyện muốn nói với em. Chúng ta trước tiên tìm một nơi uống chút gì đó rồi tâm sự được không?"
Khi hắn đeo đuổi nữ sinh đều như thế. Hơn nữa, tỷ lệ thành công cao gần 100%. Nhưng rõ ràng, thủ đoạn bình thường dùng để tán gái lúc này lại không có chút triển vọng nào với Lãnh Tâm Nhiên. Thậm chí, trong mắt của .nhóm người Lãnh Tâm Nhiên có thể được xem là không có chỗ nào để dùng.
"Ai nha, anh cho rằng anh là ai thế? Còn muốn hẹn sư phụ tôi? Tôi hẹn mà còn phải xếp hàng đấy. . . . . .” Một người dáng vẻ cao lớn từ bên cạnh chạy tới, vừa dùng ngón tay xoay quả bóng rổ vừa ra vẻ trêu ghẹo nói.
Một lát sau, lại có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, chính là Triệu Nghị sau khi tan học chạy tới.
Chỉ có thể nói Vệ Kính Khải thật rất xui xẻo, chọn lúc nào không chọn, nhất định chọn lúc mấy người bọn họ hẹn nhau cùng đi chơi. Lúc trước Lăng Vũ đã bàn bạc xong với Lãnh Tâm Nhiên, sau khi tan học bọn họ hẹn nhau cùng tụ tập đi chơi. Trước tiên là ca hát, sau đó ăn cơm, ăn xong chơi bóng. Tóm lại, sắp xếp thời gian rất khít, không sợ nhàm chán, chỉ sợ bạn không có thời gian.
Trong mắt người khác, biểu hiện hôm nay của Lãnh Tâm Nhiên đã rất phách lối rất quá đáng rồi. Nhưng anh biết, nếu như không phải là cô cố ý khắc chế, chỉ sợ hiện tại tình trạng của ba người kia đã thảm hơn gấp trăm lần rồi. Lãnh Tâm Nhiên không ra chiêu Vô ảnh cước đạp bay người chính là chứng cớ tốt nhất.
"Đi đổi bộ quần áo khác trước. đi, tôi đã cho người ta chuẩn bị xong quần áo rồi. Đang để ở trên lầu, tôi dẫn cô lên.”
Hiện tại Thẩm Quân biết Lãnh Tâm Nhiên rất muốn đi, nhưng dạ phục xinh đẹp trên người cô sớm đã bị bánh ngọt làm hỏng. Mặc dù đã lau rồi, nhưng bơ màu còn dính vào váy hồng rất bẩn thỉu, xem ra cực kỳ dễ thấy. Lãnh Tâm Nhiên là nữ vương tôn quý, là tiêu điểm chú ý giữa vạn người, sao cô có thể xuất hiện trước mắt mọi người trong tình trạng nhếch nhác như thế được? Cho dù cô có thể chịu được, làm đại tướng số một dưới tay cô, Thẩm Quân cũng không dễ dàng bỏ qua được. Lãnh Tâm Nhiên một mực cố nén cái cảm giác dinh dính đó, màu hồng cộng thêm dinh dính, những thứ này đối với một người thích sạch sẽ như Lãnh Tâm Nhiên mà nói cũng không khác gì độc dược. Nghe được Thẩm Quân nói như vậy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm: "Ừ."
Đợi đến Lãnh Tâm Nhiên rời đi, Thẩm Quân mới bắt đầu tiếp tục nói chuyện Lam Kỳ Nhi.
"Có bị thương không?"
Nhìn Lam Kì Nhi sau khi trưng diện thì càng thanh lệ động lòng người, Thẩm Quân biết, với bộ dạng này của cô mà lẻ loi xuất hiện một mình trong bữa tiệc, thì giống như thỏ trắng lạc vào giữa bầy sói vậy, mọi cử động đều phải vô cùng cẩn thận, sơ ý một chút cũng sẽ lọt vào tầm ngắm của con sói háu đói.
Gã Vệ Cương này, anh đã nghe nói qua, biết cuộc sống riêng tư của hắn ta nhất định rất rối loạn, đặc biệt thích cái những nữ sinh đại học thanh khiết. Tài sản trên danh nghĩa của Vệ Cương cũng có ngàn vạn, ở trong mắt người bình thường, cũng coi là Đại Phú Ông, nhưng mà trong mắt Thẩm Quân, cũng chả là cái cóc khô gì. Có lẽ trong mắt rất nhiều người, Thẩm Quân hiện giờ đã trở nên nghèo túng, giá trị con người rớt xuống không phanh, gia sản ra sức làm nhiều năm lại không thuộc về mình, giống như mộot bi kịch lớn trong .giới thương trường. Nhưng mà, Thẩm Quân biết, tìm đường sống trong cõi chết, chẻ tre mà đứng, Phượng Hoàng Niết Bàn Dục Hỏa Trọng Sinh, anh sống lại lần nữa, sẽ vượt qua những thành tựu huy hàng mà anh có được lúc trước, xây dựng một vương quốc buôn bán hoàn toàn mới!
Những thứ này, anh đều không nói với ai, cũng không có ý định nói với ai.
Những kẻ xem thường anh, chờ cơ hội chế giễu anh, anh đều nhớ kỹ trong lòng. Không ra vẻ, không phản bác, cũng không tỏ ý thỏa hiệp, mà là chờ, đợi một ngày kia hào quang tỏa ra bốn phía, chính vào lúc đó, những kẻ nịnh hót này sẽ phải cúi đầu.
Dưới ánh mắt ân cần của Thẩm Quân, Lam Kỳ Nhi chỉ cảm thấy mặt càng đỏ hơn, uất ức đã biến mất lúc trước lại đột nhiên xông ra, khiến cho mắt cô hơi ửng đỏ: "Không có việc gì. Chỉ là Tâm Nhiên. . . . . ."
Thẩm Quân đưa tay ôm bả vai của cô, giọng nói nhàn nhạt: "Tâm Nhiên không có việc gì. Nếu không có chuyện gì thì đi với tôi đi, tôi dẫn cô đi làm quen với mấy người. Vốn định tối nay sẽ giới thiệu cho các cô làm quen với nhau, giờ xem ra có lẽ lúc trước quyết định sai rồi."
Trong khi Lam Kỳ Nhi còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Quân đã lôi kéo cô đi tới trước mặt mấy người đang nói chuyện với anh, giới thiệu với mọi người: "Thật xin lỗi, mới vừa xảy ra chút chuyện không vui, chẳng qua tôi hi vọng chút không vui này không có ảnh hưởng đến tâm tình tốt của các vị. Tôi giới thiệu cho các vị một người. Vị này là Lam Tiểu Thư, là trợ lý của tôi, về sau có chuyện gì kính xin các vị chăm sóc nhiều hơn."
Người có thể để cho Thẩm Quân nói ra những lời này, rất dễ hấp dẫn ánh mắt của những người khác. Bọn họ dĩ nhiên cũng nhận ra cô gái nhỏ thanh lệ trước mắt này chính là người gây ra vụ náo loạn ban nãy. Lúc trước bọn họ còn đang tò mò sao Thẩm Quân lại giúp hai cô bé này, hiện tại rốt cuộc cũng biết. Thì ra, chuyện là như thế…
Mấy người hướng về phía Thẩm Quân lộ ra một nụ cười ý vị sâu xa, khi quay sang phía Lam Kỳ Nhi cũng là nụ cười ôn hòa. Từng người một lễ độ vươn tay bắt tay với Lam Kỳ nhi, hoàn toàn không chút tự cao tự đại.
Mấy người này, đều sẽ là người Thẩm Quân giao thiệp tương đối nhiều trong tương lai. Dĩ nhiên, đối tượng mà Thẩm Quân lựa chọn hợp tác đương nhiên không thể nào là những người ngu như Vệ Cương vậy, giao thiệp với người thông minh luôn thoải mái hơn. Mặc dù bọn họ cũng tò mò Thẩm Quân sẽ đông sơn tái khởi như thế nào, nhưng những nghi hoặc này đều giấu ở trong lòng. Bởi vì, thương trường như chiến trường, sơ ý một chút, sẽ thua cả ván bài. Cho nên, trước khi hoàn toàn chắc chắn, bọn họ vẫn phải cẩn thận, cẩn thận hơn nữa.
Nếu Thẩm Quân đã giới thiệu cô gái nhỏ này với bọn họ, vậy đã nói rõ .Thẩm Quân rất coi trọng cô ấy. Hơn nữa mới vừa rồi Thẩm Quân không cố kỵ thân phận của Vệ Cương mà lựa chọn giúp hai cô bé này, trong lòng những người thông minh này cũng xác định được hai chuyện. Một dĩ nhiên là cái cô gái gọi Lam Kỳ nhi này rất quan trọng với Thẩm Quân. Một chuyện khác, chính là Thẩm Quân căn bản không thèm để Vệ Cương vào trong mắt. Là tự tin hay là cuồng vọng tự đại đây? Theo sự hiểu biết rất rõ của bọn họ đối với Thẩm Quân, khả năng đầu là rất lớn.
Vốn chuyện ở bữa tiệc chỉ là một chuyện nhỏ đối với Lãnh Tâm Nhiên.
Thế nhưng ngày hôm sau khi cô bị Đông Phương Di nghiêm mặt cản lại, mới ngoài ý muốn phát hiện chuyện này thế nhưng đã sớm bị truyền ra.
Nguyên nhân truyền ra chủ yếu nhất, không phải bởi vì nhà Vệ Kính Khải lợi hại đến mức nào, mà bởi vì, xí nghiệp Vệ thị, trong một đêm cổ phiếu giảm mạnh, chỉ hai mươi mấy giờ ngắn ngủi, đã đứng bên bờ phá sản.
Những chuyện này, Lãnh Tâm Nhiên vốn không biết. Về phần sao Đông Phương Di lại muốn hỏi tới chút chuyện nhỏ này, cô cũng không muốn quan tâm.
Nhìn lên Đông Phương Di trước mặt vẫn hình tượng tiên tử cao cao tại thượng như cũ, lông mày Lãnh Tâm Nhiên chau lại, cũng không định nói chuyện.
Đông Phương Di không ngờ Lãnh Tâm Nhiên lại khó chơi như vậy. Vốn cho là mình nói mấy câu nói sẽ có thể giúp Vệ Kính Khải nói chuyện, nhưng nhìn bộ dạng không thèm nhúc nhích của cô ta, cũng có chút tức giận: "Mặc dù Vệ Kính Khải có chút va chạm nhỏ với cô, nhưng đều là bạn học chung trong một trường, cũng không cần làm lớn đến như thế ? Dầu gì cũng nên để lại cho người ta một con đường sống chứ!"
Thật ra thì tình cảm giữa Đông Phương Di và Vệ Kính Khải cũng không sâu đến như vậy, cùng lắm cũng chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới. Chỉ là, vì Văn Nhân Gia, nên cô luôn rất nhạy cảm với người tên Lãnh Tâm Nhiên này, bất. cứ chuyện gì liên quan đến cô ta cô đều muốn nhúng tay. Chữ tình làm tổn thương người, đều nói khi yêu con người sẽ trở nên ngu ngốc, đó là bởi vì một khi đã yêu, tầm mắt và cả thế giới đều sẽ chuyển động xung quanh một người, giống như ếch ngồi đáy giếng, thậm chí cũng không biết mình đã thay đổi, không biết mình đã làm sai. Nếu như là bình thường, Đông Phương Di tuyệt đối sẽ không nói ra những lời khiêu khích cố tình gây sự như vậy. Cô luôn luôn tỉnh táo và cao ngạo, căn bản không kích động và tùy hứng giống bây giờ. Lãnh Tâm Nhiên quét mắt nhìn Đông Phương Di ngu ngốc một cái: "Chủ tịch Đông Phương, tôi không biết cô muốn nói gì. Chuyện của Vệ Kính Khải không có liên quan gì đến tôi. Nếu là cô muốn nói giúp anh ta, vậy thì trực tiếp đi tìm anh ta đi, không cần tìm tôi."
Nói xong, lười phải nhìn mặt chợt biến của Đông Phương Di, Lãnh Tâm Nhiên trực tiếp xoay người rời đi. Hiện tại ngay cả chuyện của mình cô còn loay hoay chưa giải quyết được, đâu còn có rãnh rỗi đi quan tâm đến người khác?
Nhưng mà, có đôi khi, bạn không muốn gây chuyện, chuyện lại cứ chủ động tới tìm bạn. Ngày đó, Lãnh Tâm nhiên vừa xuống khỏi lớp học, đã bị người ta cản lại. Lãnh Tâm nhiên buồn bực phát hiện, hình như gần đây mình luôn bị người ta cản đường. Là do khí thế của mình thay đổi sao?
Người cản đường Lãnh Tâm nhiên, chính là Vệ Kính Khải mà hôm qua vẫn còn diễu võ dương oai trước mặt Lãnh Tâm Nhiên. Nhưng mà giờ đây, hắn đã không còn vẻ ngang ngược như bình thường, mà thất hồn lạc phách, giống như chó nhà có tang. Lúc nhìn thấy Lãnh Tâm nhiên, ánh mắt đột nhiên co rút lại, phát ra một tia oán hận tàn độc. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đó lại biến mất, hóa thành một loại nụ cười hơi nịnh hót lấy lòng.
"Bạn học Lãnh Tâm nhiên. . . . . ."
Thời điểm kêu lên xưng hô này, hắn theo bản năng nắm chặt quả đấm.
Từ lần đầu gặp mặt, hắn và Lãnh Tâm Nhiên đã không hợp nhau. Nhưng mà, nếu như không phải là vì gia đình, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu với người trước mắt này.
Lãnh Tâm nhiên lạnh lùng nhìn hắn, đối với nguyên nhân hắn xuất hiện, đại khái cũng hiểu rõ. Thì ra là, ngày hôm qua sau khi một nhà Vệ .Kính Khải bị ném ra ngoài, không tới một tiếng sau, cổ phiếu Vệ thị liền bắt đầu giảm mạnh. Đến thời điểm Đông Phương Di tìm cô, đã gần như tuyên bố phá sản. Mà bây giờ, Vệ Kính Khải tìm đến mình, có lẽ là nói xin lỗi đi!
Đối với cái loại xin lỗi không có chút thành ý nào thế này, một chút cảm giác cô cũng không có.
"Tránh ra."
Lạnh lùng ném ra hai chữ, Lãnh Tâm nhiên tự nhận mình không phải Thánh mẫu. Làm việc gì sai thì sẽ phải trả giá thật lớn, hôm qua không phải vẫn còn vênh váo tự đắc lắm sao, nếu không phải bởi vì Thẩm Quân đột nhiên xuất hiện hoặc giả hôm qua thật chỉ là hai nữ sinh bình thường, vậy thì hiện tại tình trạng hai người kia thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Lúc gặp báo ứng mới biết hối hận, hối hận như vậy, quá muộn cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.
Mặt của Vệ Kính Khải trong nháy mắt trở nên có chút vặn vẹo. Dù thế nào, hắn cũng được xem là một nhân vật phong vân trong trường học, diện mạo được, gia thế được, lại cộng thêm thân phận xã trưởng xã đoàn máy tính, rất nhiều nữ sinh thích hắn, sùng bái hắn. Hiện tại, hắn bỏ qua thân phận tới lấy lòng Lãnh Tâm nhiên, cô ta lại không nể mặt như vậy, chuyện này thực sự….
Nắm chặt quả đấm lần nữa, Vệ Kính Khải cố nén tức giận, mặt cũng bắt đầu vặn vẹo dữ tợn. Khoảng một phút sau, hắn điều chỉnh tốt trạng thái của mình xong, bày ra một nụ cười tự cho là mê người: "Tâm Nhiên học muội, tôi có chút chuyện muốn nói với em. Chúng ta trước tiên tìm một nơi uống chút gì đó rồi tâm sự được không?"
Khi hắn đeo đuổi nữ sinh đều như thế. Hơn nữa, tỷ lệ thành công cao gần 100%. Nhưng rõ ràng, thủ đoạn bình thường dùng để tán gái lúc này lại không có chút triển vọng nào với Lãnh Tâm Nhiên. Thậm chí, trong mắt của .nhóm người Lãnh Tâm Nhiên có thể được xem là không có chỗ nào để dùng.
"Ai nha, anh cho rằng anh là ai thế? Còn muốn hẹn sư phụ tôi? Tôi hẹn mà còn phải xếp hàng đấy. . . . . .” Một người dáng vẻ cao lớn từ bên cạnh chạy tới, vừa dùng ngón tay xoay quả bóng rổ vừa ra vẻ trêu ghẹo nói.
Một lát sau, lại có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện, chính là Triệu Nghị sau khi tan học chạy tới.
Chỉ có thể nói Vệ Kính Khải thật rất xui xẻo, chọn lúc nào không chọn, nhất định chọn lúc mấy người bọn họ hẹn nhau cùng đi chơi. Lúc trước Lăng Vũ đã bàn bạc xong với Lãnh Tâm Nhiên, sau khi tan học bọn họ hẹn nhau cùng tụ tập đi chơi. Trước tiên là ca hát, sau đó ăn cơm, ăn xong chơi bóng. Tóm lại, sắp xếp thời gian rất khít, không sợ nhàm chán, chỉ sợ bạn không có thời gian.
/258
|