Sau khi nổi lên dũng khí chất vấn Lãnh Tâm Nhiên một câu, hắn mới phát hiện Lãnh Tâm Nhiên đang đứng cạnh một bóng dáng quen thuộc. Bộ lễ phục dạ hội hở vai bó sát màu tím nhạt, vạt áo lá sen, quấn quanh dáng người thon dài nổi bật, lại phối với khuôn mặt thanh thuần tuyệt mỹ, quả thật chính là báu vật nhân gian. Gần như là trong nháy mắt, Vệ Kính Khải đã nhớ ra được tên đối phương: "Lam Kỳ Nhi?"
Đây, không phải là nữ sinh hắn nhìn thấy ở văn phòng hội sinh viên lần đó hay sao? Sau đó hắn còn đặc biệt hỏi thăm những khác về thân phận của cô, cũng có chút hiểu biết về tin tức của cô, đáng tiếc là bận quá nên mãi vẫn chưa có cơ hội ra tay. Không nghĩ tới, giờ lại đụng mặt ở đây.
Nhưng mà, tuy rằng hai bên đều nhận ra đối phương, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau. Vệ Kính Khải nhìn thấy Lam Kỳ Nhi thì vui mừng, còn cảm giác đầu tiên khi Lam Kỳ Nhi nhìn thấy Vệ Kính Khải chính là chán ghét. Cô còn nhớ rất rõ, chính là người này không phân biệt tốt xấu đá bay Triệu Nghị ra khỏi xã đoàn máy tính, cuối cùng còn khiến bản thân không xuống đài được!
"Con tiện nhân này!"
Tay đứt ruột xót, gã đàn ông vốn đã say đến choáng váng cảm nhận được cơn đau thì thanh tỉnh được một chút. Chỉ là chuyện đầu tiên ông ta làm sau khi thanh tỉnh là mắng chửi Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, đồng thời còn nổi giận đùng đùng xông lên, như là muốn cho Lãnh Tâm Nhiên một cái tát!
Mặt cười của Lam Kỳ Nhi trầm xuống, cô có thể dễ dàng tha thứ chuyện người khác làm nhục mình, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với Lãnh Tâm Nhiên. Tuy rằng lúc vừa bắt đầu cô cũng từng ghen tị với Lãnh Tâm Nhiên, ghen tị là bản băng của phụ nữ, nhưng mà, hiện tại, lòng ghen tị này đã sớm biến thành trung thành tuyệt đối. Ở trong lòng cô, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm không còn là một bạn học bình thường hay là bạn cùng phòng gì đó, mà là mục tiêu phấn đấu cả đời của cô. Sự xuất hiện của Lãnh Tâm Nhiên, mang đến cho cô một linh cảm mới, khiến cô có được dũng cảm muốn mở ra một con đường hoàn toàn mới. Có thể nói, Lãnh Tâm Nhiên là người dẫn đường trong cuộc đời cô.
Tay của kẻ say xỉn kia không rơi xuống thành công, nhưng vài giây sau đã nghe được một tiếng tát tay vang dội.
Lam Kỳ Nhi tao nhã thu tay, cái cằm tinh xảo hơi nâng lên: "Miệng sạch sẽ chút cho tôi!"
"Con tiện nhân mày, mày lại dám đánh bố mày? Con kỹ nữ thối này, con mẹ mày!" Cảm giác được đau đớn trên mặt, gã đàn ông không dám tin mở to mắt, trực tiếp lao tới Lam Kỳ Nhi muốn nắm tóc cô.
Vệ Kính Khải vẫn cảm thấy Lam Kỳ Nhi hẳn là một cô gái ôn nhu hiểu lòng người, nhưng mà hiện tại, nhìn thấy cô cư nhiên lại dám đánh ba mình, cũng nổi giận theo: "Lam Kỳ Nhi, cô lại dám....."
Những người xem náo nhiệt chung quanh rất nhiều, nhưng khi nhận ra thân phận của gã đàn ông, lại nhìn bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi không có người quen nào, cũng rất thản nhiên làm quan khách đứng một bên, không định nhúng tay vào việc này.
Vẻ mặt biến hóa của những người chung quanh tất nhiên đều bị thu vào đáy mắt. Đây vốn là một thế giới lạnh lùng thiếu tình người, sự lạnh lùng này, được biểu hiện đặc biệt rõ ràng trong giới thượng lưu.
"Lôi hai đứa nó ra ngoài cho tôi."
Gã đàn ông cao ngạo nói với phục vụ: "Cư nhiên dám đưa những kẻ không có giáo dục thế này bước vào, chất lượng phục vụ của khách sạn các người thật đúng là càng ngày càng kém rồi!"
"Tổng giám đốc Vệ, đừng nóng giận nữa!"
"Tổng giám độc Vệ, cần gì phải tức giận với hai nữ sinh chứ. Tổng giám đốc Vệ coi trọng các cô là phúc khí của các cô. Trên lầu còn có phòng, hai người các cô, mau hầu hạ tổng giám đốc Vệ và Vệ công tử thật tốt, chuyện này coi như chưa xảy ra!"
Có một số người tự cho là đúng thậm chí còn nghĩ muốn mượn cơ hội nay để làm thân, đứng bên cạnh đưa ra chủ ý lung tung.
Mắt lạnh của Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi nhìn qua, đặc biệt là Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt đen tối hơi nheo lại, mang theo vẻ lười biếng hờ hững, thoạt nhìn không chút để ý, căn bản không thèm để hết thảy trước mặt vào mắt.
Tổng giám đốc Vệ thấy chung quanh có nhiều người ủng hộ mình như vậy, lại càng thêm đắc ý, kiêu ngạo lại càng kiêu ngạo, chỉ thiếu bắt chéo hai chân run đùi cầm cập, giương cái miệng rộng đầy mùi rượu ra, ra lệnh cho phục vụ: "Dẫn hai cô gái này ra ngoài cho tôi. Tôi sẽ ra ngay lập tức."
Ý tứ này, rõ ràng là, hắn không định buông tha cho hai người Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi.
Mặc dù ở trường Vệ Kính Khải đã từng được chứng kiến bản lãnh của Lãnh Tâm Nhiên, khi nhìn thấy cô thì có chút hốt hoảng. Nhưng nghĩ đến giờ đang là bữa tiệc rượu của giới thượng lưu, mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe qua Lãnh Tâm Nhiên có hậu trường gì gì đó. Nghĩ vậy, nên cũng dần thấy an tâm lại.
Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên đã lãnh đạo KING chiến thắng nước N khiến địa vị của đại học Yến Kinh không bị mất mặt, nhưng cái cảm giác biết ơn này chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian thật ngắn, đã bị thù hận và ghen tị che lấp rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn vô cùng chán ghét khi nghe đến mấy chữ KING, Lãnh Tâm Nhiên, và Triệu Nghị. Thân là xã trưởng xã đoàn máy tính, hắn bại dưới nước N, vốn đã đủ mất mặt rồi. Không nghĩ tới sau đó mấy đứa sinh viên năm nhất này lại có thể đánh bại nước N, trong đó còn có một tên là xã viên bị hắn đá ra khỏi xã đoàn, sự đối lập trái ngược như vậy, khiến cho hắn có cảm giác như bị người ta tát vài bạt tai vào mặt. Gần đây, hắn không thể ngẩng đầu lên ở trường được, thấy có người bên cạnh chỉ trỏ nói thầm gì đó thì đã cảm thấy là đang nói đến mình, trong lòng càng bốc lửa.
"Khải, hai cô gái này có phải là người trong trường chúng ta không? Anh nói giúp với bác đi, dù sao cũng là cùng một trường, ồn ào để đến xấu hổ cũng không tốt lắm."
Người bạn gái nóng bỏng trang điểm xinh đẹp của Vệ Kính Khải nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, kéo áo Vệ Kính Khải nói nhỏ.
Thanh âm của cô rất nhỏ, nhưng hiện tại thính giác của Lãnh Tâm Nhiên đã sớm không còn ở cấp bậc của người thường rồi. Thanh âm ở mức độ này, tất nhiên là không thoát được khỏi lỗ tai cô. Không chút để ý liếc mắt một cái nhìn nữ sinh trang điểm kia, tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, nhưng cũng xem như đã nhớ kỹ được diện mạo của đối phương.
"Ít nói nhảm đi, em không thấy vừa nãy cô ta đánh ba anh sao? Cái gì mà bạn học, nếu là bạn học sẽ đối xử với trưởng bối của bạn học như vậy sao?"
Vệ Kính Khải trừng mắt một cái với bạn gái, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi.
Hai người này, một người là hắn oán hận lại kiêng kỵ, một người khác thì lại khiến ngứa lòng muốn có được. Hiện tại, hai người kia đều đang ở trước mặt mình, nếu không nắm chắc cơ hội này, vậy thì thật sự là ngu ngốc rồi!
"Ba, ba không sao chứ. Chuyện này giao cho con giải quyết được không?"
Vệ Kính Khải đỡ lấy ông ba đang đứng không vững nhà mình. Để ý thấy ba luôn dùng ánh mắt tham lam nhìn Lam Kỳ Nhi thì trên cơ bản đã đoán được có chuyện gì xảy ra rồi. Không thể không thừa nhận, rất nhiều chuyện hắn đều giống với ba mình, ví dụ như chuyện phụ nữ, mắt nhìn phụ nữ gần như là giống nhau.
"Ông xã, Kính Khải, xảy ra chuyện gì?"
Chắc là ngại tình huống hiện tại còn chưa đủ loạn, giọng nói của một phụ nữ trung niên trang điểm khoan thai ăn mặc đắt tiền lanh lảnh vọng đến bên này. Vừa thấy dấu tay đỏ tươi trên mặt tổng giám độc Vệ thì liền nổi giận, không phân biệt tốt xấu liền chỉ tay vào người Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi chửi ầm lên.
Không thể không nói, trực giác của nữ nhân vẫn rất kinh người. Ở đây có nhiều người như vậy, bà ta hỏi cũng chưa hỏi, đã biết Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi đã làm gì. Có lẽ do tự biết người đàn ông của mình thuộc loại người nào, hoặc là, những phụ nữ lớn tuổi luôn bài xích và có địch ý với những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp theo bản năng. Tóm lại, việc bà ta không phân tốt xấu, ở một khía cạnh nào đó, thế nhưng thật khéo đã làm mọi chuyện đi chệch hướng.
Chắc là cảm thấy mắng chửi thôi thì chưa đủ để hết giận, người đàn bà chanh chua đột nhiên xuất hiện này thế nhưng lại trực tiếp cầm món ăn trên tay phục vụ ném thẳng vào người Lam Kỳ Nhi. Trên mâm đang bày những chiếc bánh ngọt dành cho món điểm tâm, tinh xảo đáng yêu, nhưng nếu như bị thứ này bị ném vào mặt, thì không còn là chuyện tốt nữa rồi.
Ai cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ có chuyện như vậy, người chung quanh đều theo bản năng phát ra một trận kinh hô, nhưng người xem kịch vui vẫn chiếm đại đa số, căn bản không có người đồng tình với chuyện mà hai nữ sinh trước mặt gặp phải, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn thấy hai nữ sinh này xinh đẹp muốn mạnh tay bẻ hoa mà tâm có chút ngứa thôi.
Lam Kỳ Nhi không nghĩ tới người đàn bà nay nói làm là làm, cô có thể đánh đàn ông, nhưng lại không ra tay với phụ nữ được. Nhìn thấy cái bánh ngọt kia bay về phía mình, theo bản năng che mắt lại không dám nhìn một màn thê thảm sắp xảy ra.
Nhưng mà, không giống như trong dự đoán, hồi lâu, cũng chưa có cảm giác có thứ gì đó đập vào mặt. Mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, đợi thật lâu vẫn không thấy có thứ gì bay đến, Lam Kỳ Nhi chậm rãi mở mắt. Chờ đến khi nhìn thấy người đứng mặt mình, dùng lưng ngăn bánh ngọt bay tới, thì nhịn không được mà kêu lên thất thanh: "Tâm Nhiên?" Mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn không chút biểu cảm như trước, chỉ là đôi môi đang mím chặt lại, con ngươi đen láy phát ra hàn quang lạnh lẽo. Cô cứ như vậy che trước mặt Lam Kỳ Nhi, tùy ý để bánh ngọt đập vào lưng mình, dinh dính mà ghê tởm.
"Đây rốt cuộc là con nhóc không có giáo dục của nhà ai vậy, chất lượng phục vụ của các người ở đây sao lại kém như vậy? Còn không kém hai con nhóc này ra ngoài? Vừa thấy cái dạng này bước vào người không biết còn tưởng là đến quyến rũ đàn ông!" Người đàn bà đã quen thói kiêu ngạo từ trước đến giờ, bộ dáng phú bà của nhà giàu mới bổi, bắt đầu ra lệnh với người phục vụ.
Không thể không nói, tướng vợ chồng gì gì đó đúng là có thật. Nhìn hai người này, một trước một sau, lời nói gần như là giống nhau như đúc, xem ra bình thường đã luyện tập không ít nha. Bà ta vừa giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, vừa kéo cánh tay gã đàn ông, chọc chọc cánh tay ông ta làm nũng: "Ông xã, anh không sao chứ? Đều do người ta không tốt, vừa rồi người ta không nên đi theo mấy chị em nói anh đưa người ta đi mua trang sức mới..."
Bộ dáng làm nũng mềm mại này, cùng với hình tượng người đàn bà chanh chua lúc nãy quả thật chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ rất khó tin được hai loại thanh âm đều được phát ra từ cùng một người ở cùng một chỗ trước mặt mọi người.
Lam Kỳ Nhi mặc kệ những chuyện này, thấy trên lưng Lãnh Tâm Nhiên đã bị dính đầy bánh ngọt, chạy nhanh đi lấy giấy ăn trên bàn lau giúp cô, vừa lau vừa chảy nước mắt: "Tâm Nhiên, đều do mình không tốt." Nếu không phải cô vô dụng, Tâm Nhiên sẽ không phải chịu sự sỉ nhục này rồi. Trong ấn tượng của cô, Lãnh Tâm Nhiên luôn tồn tại như một nữ vương, từ trước đến nay chưa từng phải chịu thiệt. Chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay, đều từ cô mà ra.
Đây, không phải là nữ sinh hắn nhìn thấy ở văn phòng hội sinh viên lần đó hay sao? Sau đó hắn còn đặc biệt hỏi thăm những khác về thân phận của cô, cũng có chút hiểu biết về tin tức của cô, đáng tiếc là bận quá nên mãi vẫn chưa có cơ hội ra tay. Không nghĩ tới, giờ lại đụng mặt ở đây.
Nhưng mà, tuy rằng hai bên đều nhận ra đối phương, nhưng cảm giác lại hoàn toàn không giống nhau. Vệ Kính Khải nhìn thấy Lam Kỳ Nhi thì vui mừng, còn cảm giác đầu tiên khi Lam Kỳ Nhi nhìn thấy Vệ Kính Khải chính là chán ghét. Cô còn nhớ rất rõ, chính là người này không phân biệt tốt xấu đá bay Triệu Nghị ra khỏi xã đoàn máy tính, cuối cùng còn khiến bản thân không xuống đài được!
"Con tiện nhân này!"
Tay đứt ruột xót, gã đàn ông vốn đã say đến choáng váng cảm nhận được cơn đau thì thanh tỉnh được một chút. Chỉ là chuyện đầu tiên ông ta làm sau khi thanh tỉnh là mắng chửi Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, đồng thời còn nổi giận đùng đùng xông lên, như là muốn cho Lãnh Tâm Nhiên một cái tát!
Mặt cười của Lam Kỳ Nhi trầm xuống, cô có thể dễ dàng tha thứ chuyện người khác làm nhục mình, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào bất kính với Lãnh Tâm Nhiên. Tuy rằng lúc vừa bắt đầu cô cũng từng ghen tị với Lãnh Tâm Nhiên, ghen tị là bản băng của phụ nữ, nhưng mà, hiện tại, lòng ghen tị này đã sớm biến thành trung thành tuyệt đối. Ở trong lòng cô, Lãnh Tâm Nhiên đã sớm không còn là một bạn học bình thường hay là bạn cùng phòng gì đó, mà là mục tiêu phấn đấu cả đời của cô. Sự xuất hiện của Lãnh Tâm Nhiên, mang đến cho cô một linh cảm mới, khiến cô có được dũng cảm muốn mở ra một con đường hoàn toàn mới. Có thể nói, Lãnh Tâm Nhiên là người dẫn đường trong cuộc đời cô.
Tay của kẻ say xỉn kia không rơi xuống thành công, nhưng vài giây sau đã nghe được một tiếng tát tay vang dội.
Lam Kỳ Nhi tao nhã thu tay, cái cằm tinh xảo hơi nâng lên: "Miệng sạch sẽ chút cho tôi!"
"Con tiện nhân mày, mày lại dám đánh bố mày? Con kỹ nữ thối này, con mẹ mày!" Cảm giác được đau đớn trên mặt, gã đàn ông không dám tin mở to mắt, trực tiếp lao tới Lam Kỳ Nhi muốn nắm tóc cô.
Vệ Kính Khải vẫn cảm thấy Lam Kỳ Nhi hẳn là một cô gái ôn nhu hiểu lòng người, nhưng mà hiện tại, nhìn thấy cô cư nhiên lại dám đánh ba mình, cũng nổi giận theo: "Lam Kỳ Nhi, cô lại dám....."
Những người xem náo nhiệt chung quanh rất nhiều, nhưng khi nhận ra thân phận của gã đàn ông, lại nhìn bên cạnh Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi không có người quen nào, cũng rất thản nhiên làm quan khách đứng một bên, không định nhúng tay vào việc này.
Vẻ mặt biến hóa của những người chung quanh tất nhiên đều bị thu vào đáy mắt. Đây vốn là một thế giới lạnh lùng thiếu tình người, sự lạnh lùng này, được biểu hiện đặc biệt rõ ràng trong giới thượng lưu.
"Lôi hai đứa nó ra ngoài cho tôi."
Gã đàn ông cao ngạo nói với phục vụ: "Cư nhiên dám đưa những kẻ không có giáo dục thế này bước vào, chất lượng phục vụ của khách sạn các người thật đúng là càng ngày càng kém rồi!"
"Tổng giám đốc Vệ, đừng nóng giận nữa!"
"Tổng giám độc Vệ, cần gì phải tức giận với hai nữ sinh chứ. Tổng giám đốc Vệ coi trọng các cô là phúc khí của các cô. Trên lầu còn có phòng, hai người các cô, mau hầu hạ tổng giám đốc Vệ và Vệ công tử thật tốt, chuyện này coi như chưa xảy ra!"
Có một số người tự cho là đúng thậm chí còn nghĩ muốn mượn cơ hội nay để làm thân, đứng bên cạnh đưa ra chủ ý lung tung.
Mắt lạnh của Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi nhìn qua, đặc biệt là Lãnh Tâm Nhiên, ánh mắt đen tối hơi nheo lại, mang theo vẻ lười biếng hờ hững, thoạt nhìn không chút để ý, căn bản không thèm để hết thảy trước mặt vào mắt.
Tổng giám đốc Vệ thấy chung quanh có nhiều người ủng hộ mình như vậy, lại càng thêm đắc ý, kiêu ngạo lại càng kiêu ngạo, chỉ thiếu bắt chéo hai chân run đùi cầm cập, giương cái miệng rộng đầy mùi rượu ra, ra lệnh cho phục vụ: "Dẫn hai cô gái này ra ngoài cho tôi. Tôi sẽ ra ngay lập tức."
Ý tứ này, rõ ràng là, hắn không định buông tha cho hai người Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi.
Mặc dù ở trường Vệ Kính Khải đã từng được chứng kiến bản lãnh của Lãnh Tâm Nhiên, khi nhìn thấy cô thì có chút hốt hoảng. Nhưng nghĩ đến giờ đang là bữa tiệc rượu của giới thượng lưu, mà cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng nghe qua Lãnh Tâm Nhiên có hậu trường gì gì đó. Nghĩ vậy, nên cũng dần thấy an tâm lại.
Tuy rằng Lãnh Tâm Nhiên đã lãnh đạo KING chiến thắng nước N khiến địa vị của đại học Yến Kinh không bị mất mặt, nhưng cái cảm giác biết ơn này chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian thật ngắn, đã bị thù hận và ghen tị che lấp rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn vô cùng chán ghét khi nghe đến mấy chữ KING, Lãnh Tâm Nhiên, và Triệu Nghị. Thân là xã trưởng xã đoàn máy tính, hắn bại dưới nước N, vốn đã đủ mất mặt rồi. Không nghĩ tới sau đó mấy đứa sinh viên năm nhất này lại có thể đánh bại nước N, trong đó còn có một tên là xã viên bị hắn đá ra khỏi xã đoàn, sự đối lập trái ngược như vậy, khiến cho hắn có cảm giác như bị người ta tát vài bạt tai vào mặt. Gần đây, hắn không thể ngẩng đầu lên ở trường được, thấy có người bên cạnh chỉ trỏ nói thầm gì đó thì đã cảm thấy là đang nói đến mình, trong lòng càng bốc lửa.
"Khải, hai cô gái này có phải là người trong trường chúng ta không? Anh nói giúp với bác đi, dù sao cũng là cùng một trường, ồn ào để đến xấu hổ cũng không tốt lắm."
Người bạn gái nóng bỏng trang điểm xinh đẹp của Vệ Kính Khải nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, kéo áo Vệ Kính Khải nói nhỏ.
Thanh âm của cô rất nhỏ, nhưng hiện tại thính giác của Lãnh Tâm Nhiên đã sớm không còn ở cấp bậc của người thường rồi. Thanh âm ở mức độ này, tất nhiên là không thoát được khỏi lỗ tai cô. Không chút để ý liếc mắt một cái nhìn nữ sinh trang điểm kia, tuy rằng chỉ liếc mắt một cái, nhưng cũng xem như đã nhớ kỹ được diện mạo của đối phương.
"Ít nói nhảm đi, em không thấy vừa nãy cô ta đánh ba anh sao? Cái gì mà bạn học, nếu là bạn học sẽ đối xử với trưởng bối của bạn học như vậy sao?"
Vệ Kính Khải trừng mắt một cái với bạn gái, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi.
Hai người này, một người là hắn oán hận lại kiêng kỵ, một người khác thì lại khiến ngứa lòng muốn có được. Hiện tại, hai người kia đều đang ở trước mặt mình, nếu không nắm chắc cơ hội này, vậy thì thật sự là ngu ngốc rồi!
"Ba, ba không sao chứ. Chuyện này giao cho con giải quyết được không?"
Vệ Kính Khải đỡ lấy ông ba đang đứng không vững nhà mình. Để ý thấy ba luôn dùng ánh mắt tham lam nhìn Lam Kỳ Nhi thì trên cơ bản đã đoán được có chuyện gì xảy ra rồi. Không thể không thừa nhận, rất nhiều chuyện hắn đều giống với ba mình, ví dụ như chuyện phụ nữ, mắt nhìn phụ nữ gần như là giống nhau.
"Ông xã, Kính Khải, xảy ra chuyện gì?"
Chắc là ngại tình huống hiện tại còn chưa đủ loạn, giọng nói của một phụ nữ trung niên trang điểm khoan thai ăn mặc đắt tiền lanh lảnh vọng đến bên này. Vừa thấy dấu tay đỏ tươi trên mặt tổng giám độc Vệ thì liền nổi giận, không phân biệt tốt xấu liền chỉ tay vào người Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi chửi ầm lên.
Không thể không nói, trực giác của nữ nhân vẫn rất kinh người. Ở đây có nhiều người như vậy, bà ta hỏi cũng chưa hỏi, đã biết Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi đã làm gì. Có lẽ do tự biết người đàn ông của mình thuộc loại người nào, hoặc là, những phụ nữ lớn tuổi luôn bài xích và có địch ý với những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp theo bản năng. Tóm lại, việc bà ta không phân tốt xấu, ở một khía cạnh nào đó, thế nhưng thật khéo đã làm mọi chuyện đi chệch hướng.
Chắc là cảm thấy mắng chửi thôi thì chưa đủ để hết giận, người đàn bà chanh chua đột nhiên xuất hiện này thế nhưng lại trực tiếp cầm món ăn trên tay phục vụ ném thẳng vào người Lam Kỳ Nhi. Trên mâm đang bày những chiếc bánh ngọt dành cho món điểm tâm, tinh xảo đáng yêu, nhưng nếu như bị thứ này bị ném vào mặt, thì không còn là chuyện tốt nữa rồi.
Ai cũng không nghĩ tới đột nhiên sẽ có chuyện như vậy, người chung quanh đều theo bản năng phát ra một trận kinh hô, nhưng người xem kịch vui vẫn chiếm đại đa số, căn bản không có người đồng tình với chuyện mà hai nữ sinh trước mặt gặp phải, nhiều nhất cũng chỉ là nhìn thấy hai nữ sinh này xinh đẹp muốn mạnh tay bẻ hoa mà tâm có chút ngứa thôi.
Lam Kỳ Nhi không nghĩ tới người đàn bà nay nói làm là làm, cô có thể đánh đàn ông, nhưng lại không ra tay với phụ nữ được. Nhìn thấy cái bánh ngọt kia bay về phía mình, theo bản năng che mắt lại không dám nhìn một màn thê thảm sắp xảy ra.
Nhưng mà, không giống như trong dự đoán, hồi lâu, cũng chưa có cảm giác có thứ gì đó đập vào mặt. Mơ hồ cảm thấy có chút kỳ quái, đợi thật lâu vẫn không thấy có thứ gì bay đến, Lam Kỳ Nhi chậm rãi mở mắt. Chờ đến khi nhìn thấy người đứng mặt mình, dùng lưng ngăn bánh ngọt bay tới, thì nhịn không được mà kêu lên thất thanh: "Tâm Nhiên?" Mặt Lãnh Tâm Nhiên vẫn không chút biểu cảm như trước, chỉ là đôi môi đang mím chặt lại, con ngươi đen láy phát ra hàn quang lạnh lẽo. Cô cứ như vậy che trước mặt Lam Kỳ Nhi, tùy ý để bánh ngọt đập vào lưng mình, dinh dính mà ghê tởm.
"Đây rốt cuộc là con nhóc không có giáo dục của nhà ai vậy, chất lượng phục vụ của các người ở đây sao lại kém như vậy? Còn không kém hai con nhóc này ra ngoài? Vừa thấy cái dạng này bước vào người không biết còn tưởng là đến quyến rũ đàn ông!" Người đàn bà đã quen thói kiêu ngạo từ trước đến giờ, bộ dáng phú bà của nhà giàu mới bổi, bắt đầu ra lệnh với người phục vụ.
Không thể không nói, tướng vợ chồng gì gì đó đúng là có thật. Nhìn hai người này, một trước một sau, lời nói gần như là giống nhau như đúc, xem ra bình thường đã luyện tập không ít nha. Bà ta vừa giáo huấn Lãnh Tâm Nhiên và Lam Kỳ Nhi, vừa kéo cánh tay gã đàn ông, chọc chọc cánh tay ông ta làm nũng: "Ông xã, anh không sao chứ? Đều do người ta không tốt, vừa rồi người ta không nên đi theo mấy chị em nói anh đưa người ta đi mua trang sức mới..."
Bộ dáng làm nũng mềm mại này, cùng với hình tượng người đàn bà chanh chua lúc nãy quả thật chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ rất khó tin được hai loại thanh âm đều được phát ra từ cùng một người ở cùng một chỗ trước mặt mọi người.
Lam Kỳ Nhi mặc kệ những chuyện này, thấy trên lưng Lãnh Tâm Nhiên đã bị dính đầy bánh ngọt, chạy nhanh đi lấy giấy ăn trên bàn lau giúp cô, vừa lau vừa chảy nước mắt: "Tâm Nhiên, đều do mình không tốt." Nếu không phải cô vô dụng, Tâm Nhiên sẽ không phải chịu sự sỉ nhục này rồi. Trong ấn tượng của cô, Lãnh Tâm Nhiên luôn tồn tại như một nữ vương, từ trước đến nay chưa từng phải chịu thiệt. Chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay, đều từ cô mà ra.
/258
|