Nơi Dạ Mộc Thần ở, tất nhiên chính là tiểu khu lúc trước cô và Dạ Mộc Thần ở chung. Bảo vệ ở tiểu khu này, có thể xem như là nghiêm mật số một số hai ở Yến Kinh. Càng đến gần nơi quen thuộc kia, Lãnh Tâm Nhiên càng thấy khẩn trương, đôi tay trắng nõn nắm chặt lại, trên khuôn mặt không biểu cảm cũng lộ ra vẻ không yên.
Tất nhiên là Dạ Mộc Thần thu hết thảy vào đáy mắt, anh cũng đoán được Lãnh Tâm Nhiên đang khẩn trương chuyện gì, nhưng anh cũng không nói ra. Nói thật, tâm tình lúc này của anh cũng khẩn trương. Đêm này, tượng trưng cho cái gì.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng trong xe, chính là Ninh Trí Viễn ngồi sau tay lái. Chiếc xe này phía trước và phía sau có vách ngăn, những khi có Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần đều kéo vách ngăn lên. Tuy rằng anh và Ninh Trí Viễn có tình cảm như anh em, nhưng với những chuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên, anh liền trở nên vô cùng hẹp hòi.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh, Lãnh Tâm Nhiên vẫn khẩn trương như trước, nhưng từ từ, cơn buồn ngủ đánh úp lại, cứ như vậy mà tựa vào lòng Dạ Mộc Thần ngủ thật say.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cănp phòng quen thuộc. Tất cả mọi thứ, cách bày trí, vật dụng, tất cà tất cả, đều vô cùng quen thuộc với cô, bởi vì nơi này, đã từng là phòng của cô, căn phòng cô vẫn ở khi còn là Huyết Sư khát máu mà người người trong hắc đạo e sợ.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Thần ôm mình lên đây. Cũng chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể không chút phòng bị mà ngủ say như thế. Loại cảm giác tin tưởng một người trăm phần trăm như thế, ở một mức độ nào đấy có thể nói là sự hưởng thụ tuyệt hảo.
Xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường , nhìn thấy trên đất đặt một đôi dép lê bằng vải bông. Trái ngược với tính cách thanh lãnh của cô, là một đôi dép lê lông xù hình gấu nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, những tiểu nữ sinh thời nay đều thích loại này. Lãnh Tâm Nhiên nhận ra, đây là vật trước kia cô thích nhất. Không nghĩ tới, lâu như vậy rồi, lòng người không thay đổi, bài trí trong phòng không thay đổi, kể cả những vật cũ đều được cất giữ cẩn thận, chưa từng có thay đổi gì.
Hết thảy những điều này, đều như những dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng Lãnh Tâm Nhiên.
Mang dép vào bước ra khỏi phòng, tóc xõa tung, không cần phải bận tâm đến hình tượng giống như ở ngoài. Ở đây, cô có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm.
Ra khỏi phòng, vừa khéo đụng phải một bóng dáng cao lớn đang bưng món ăn từ phòng bếp lên. Nhìn thấy cô, khuôn mặt tuấn mỹ vẽ ra một đường cong: "Ăn chút gì đi, em ngồi máy bay lâu như vậy, chắc đã sớm đói bụng." Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên rất muốn tiến lên ôm lấy người đàn ông này. Người đàn ông này đã luôn ở cùng cô từ khi cô mới mười mấy tuổi. Từ khi quyết định ở cùng anh, cô chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Cho dù lúc trước cô từng vì chuyện này mà ầm ĩ với Á Á một trận cũng không thể làm thay đổi quyết định của cô.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta đều xuất hiện rất nhiều người, rất nhiều khách qua đường, có bạn bè, có người yêu, có người thân. Bạn bè có rất nhiều, người thân cũng có rất nhiều, nhưng người yêu, chỉ có một. Mỗi người đều có một người yêu do mệnh số sắp đặt, vấn đề duy nhất là bạn có tìm được người ấy hay không mà thôi. Lãnh Tâm Nhiên tin tưởng, người trước mắt này, chính là người yêu trong định mệnh của mình.
Hai người ngồi ăn bên nhau, mặt đối mặt, không nói câu nào, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Dạ Mộc Thần rất ít khi xuống bếp, lấy thân phận của anh, căn bản không cần thiết phải xuống bếp. Nhưng mà, những khi ở cùng Lãnh Tâm Nhiên, anh thường xuyên làm chuyện không hợp với thân phận này. Lúc Lãnh Tâm Nhiên mệt mỏi làm cho cô mấy món ăn đơn giản. Chưa nói tới ngon hay không ngon, nhưng chính là một phần tâm ý.
"Nhiên......."
Ăn xong, hai người ngồi trên sofa, đột nhiên Dạ Mộc Thần lộ ra vẻ mặt phức tạp. Lãnh Tâm Nhiên nhếch mày, không hiểu nhìn về phía anh.
"Có thích nơi này không?"
Nghe thế, vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên cũng trở nên có chút kỳ quái. Nơi này, vốn là bọn họ cùng nhau tìm được, cách sắp xếp trang trí bên trong, đều do hai người cùng thương lượng xác định. Sao cô có thể không thích nơi này được chứ? Ở bên ngoài, cô là nữ vương hắc đạo mà mọi người e ngại, là sát thủ Huyết Sư máu lạnh vô tình, nhưng ở trong này, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường. Một người phụ nữ bình thường muốn ở cạnh người đàn ông mà mình yêu mến. Nơi này là phần thuần khiết ấm áp nhất trong nội tâm cô, sao cô có thể không thích có thể không yêu? Lãnh Tâm Nhiên vì sao Thần lại đột nhiên hỏi câu này, suốt quãng thời gian, từ khi bọn họ gặp lại nhau, cô đều tự mình trốn tránh để vượt qua. Cô không biết rốt cuộc Thần đã biết được bao nhiêu về chuyện này, cũng không biết đến cùng là anh nghĩ thế nào. Nhưng mà, cô rất hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này. Tuy rằng quan hệ hai người chỉ có thể xem như người yêu mà không phải vợ chồng, nhưng mà, cô đã có cảm giác giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Hồi lâu sau, Lãnh Tâm Nhiên mới chậm rãi gật đầu: "Thích."
Cô vốn dĩ cho rằng Dạ Mộc Thần định nói đến những đề tài mẫm cảm, nhưng lại không dự đoán được đối phương chỉ cười nhẹ, đôi mày đẹp giãn ra, càng trở nên tuấn mỹ không giống người phàm: "Vậy là tốt rồi."
Bốn chữ đơn giản này, giống như quả nặng ngàn cân đập mạnh vào lòng Lãnh Tâm Nhiên. Nhìn người đàn ông luôn ôn nhu trước mặt này, nhìn đôi mắt màu lục đầy thâm tình không chút che giấu của anh, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có xúc động, muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra. Nhưng mà, lời vừa đến bên miệng, cánh môi ngập ngừng thật lâu, cuối cũng vẫn không phát ra được thanh âm nào.
Giống như là có một vật vô hình nào đó chặn lại ở yết hầu, khiến cô không thế nói chuyện.
Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên như vậy, Dạ Mộc Thần lại đột nhiên thu lại vẻ phức tạp trong mắt lúc trước, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Được rồi, không còn sớm nữa. Ngày mai em còn phải đến trường học, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nói xong, lại trực tiếp bưng bát đũa lên bước vào phòng bếp. Lãnh Tâm Nhiên nằm trên giường, vốn là rất mệt, nhưng lại không ngủ được. Cô nhớ trớ ánh mắt cô đơn khi đó của anh. Kỳ thật, đối với thân phận thật sự của Lãnh Tâm Nhiên, cô cũng chẳng biết nhiều lắm. Cô chỉ biết là, anh đến từ một gia tộc vô cùng thần bí, là người thừa kế của gia tộc. Còn những cái khác, bởi vì lúc trước luôn không nói tới, nên cũng không biết gì. Nhưng thật hiển nhiên, người đàn ông này, từ nhỏ đến lớn đều cao quý như đế vương. Ngay cà Ninh Trí Viễn từ nhỏ lớn lên cùng với anh, lúc ở trước mặt anh đều luôn dùng thái độ kính trọng. Một người đàn ông cho dù ở đâu đều trở thành mục tiêu chú ý của mọi người như vậy, lại cho cô quyền được bốc đồng độc nhất vô nhị. Bản thân mình cho tới giờ đều kiên trì ở đây, là chính xác sao? Gặp cũng đã gặp, sao vẫn cứ mãi để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy? Đêm dài, một bóng dáng mảnh mai ngồi dậy từ trên giường. Ngừng lại một lát, sau đó bước xuống giường đi đến phòng bên cạnh.
Khiến mọi người ngạc nhiên chính là, đèn ở phòng bên cạnh đột nhiên sáng lên. Nhìn thấy cô đi vào cũng không chút ngạc nhiên, giống như đã sớm đoán được là cô sẽ xuất hiện vậy. Thậm chí, khi nhìn thấy cô đến còn nở một nụ cười ôn nhu.
Lãnh Tâm Nhiên nhìn Dạ Mộc Thần đang nằm đọc sách trên giường, không nói gì. Cứ như vậy mà leo lên giường, cuộn mình nằm xuống bên cạnh anh.
Đêm yên tĩnh, hai người, không ai nói gì.
Rõ ràng là cô nam quả nữ, nhưng khi làm ra động tác thân mật như vậy, lại không cảm thấy đột ngột hay không được tự nhiên. Hai người cứ yên lặng mà nằm cùng nhau như thế, giống như bức tranh đẹp đẽ nhất thế gian.
"Cho em chút thời gian được không?"
Lãnh Tâm Nhiên biết mình đã đưa ra yêu cầu quá đáng, nhưng mà, cô cũng biết, người đàn ông này luôn dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của mình.
Quả nhiên, đối phương chỉ trầm mặc một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
"Một tháng, nhiều nhất là một tháng, cái gì nên nói em đều sẽ nói cho anh biết."
Lúc kết thúc cuộc trò chuyện Lãnh Tâm Nhiên đưa ra một lời hứa hẹn.
Dạ Mộc Thần luôn luôn cười ôn nhu một cách yếu ớt, thế nhưng trong một khắc này, anh lại lộ ra một nụ cười xán lạn thật sự.
Sáng hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên ngồi xe Dạ Mộc Thần đến Yến Đại.
"Nữ vương...." Triệu Nghị nhận được tin chạy đến, vừa thấy bóng dáng quen thuộc kia ngồi trên ghế dựa, tâm trạng hoảng loạn đã lâu đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, cả người cũng dần tỉnh táo lên.
Triệu Nghị phát hiện, nữ vương hiện tại, dường như đã có sự thay đổi ở đâu đó. Rõ ràng diện mạo vẫn như thế, rõ ràng vẫn là khí thế cường đại không thể xâm phạm, nhưng mà, lại cảm giác được có sự thay đổi ở đâu đấy.
Rất nhanh, mấy người khác cũng lục đục chạy tới. Lam Kỳ Nhi, Diêu Vũ, Lăng Vũ, Đông Phương Vũ, chỉ thiếu mỗi Lôi Vũ.
"Xã trưởng, rốt cuộc cậu cũng trở lại."
Trên cơ bản mọi người khi nhìn thấy biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên đều có cảm giác giống Triệu Nghị, như là tìm được người đáng tin cậy, như là trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Đợi đến khi Lam Kỳ Nhi kể rõ mọi việc xong, Lãnh Tâm Nhiên mới hơi nhíu mày: "Bởi vì Lôi Vũ ở trường đánh nhau với người ta, hơn nữa xã đoàn còn bị người ta tìm tới báo thù, cho nên đã bị hội sinh viên ra lệnh hủy bỏ?"
Triệu Nghị gật đầu thật mạnh, cũng không quên cáo trạn: "Đúng vậy đó. Nữ vương, cậu không biết đâu. King của chúng ta đã giành lấy danh tiếng trong hội trao đổi, mấy người chúng ta đều trở thành nhân vật phong vân trong trường. Nhưng mà, có nhân vật phong vân cũng có nghĩa là sẽ bị người khác để mắt tới, trong khoảng thời gian này bọn mình không biết đã bị người khác gây rối bao nhiêu lần rồi. Người đánh nhau với Lôi Vũ, kỳ thực cũng không phải sinh viên bình thường. Căn cứ vào tư liệu mình điều tra được, hình như bên trong Yến Đại có vài tổ chức bí mật. Mà người kia, chính là thuộc một trong số đó. Tổ chức này, có tính chất thương nghiệp, những thành viên trong đó đều đi theo con đường buôn bán, cũng có tính chất bang phái, có tiếp xúc với một số tổ chức ngoài trường học. Nhưng mà tư liệu về tổ chức này đều là cơ mật, mình phá mạng lưới tư liệu của trường cũng tìm không được tin tức của bọn họ."
Nếu nói khi Lãnh Tâm Nhiên nghe thấy King gặp chuyện không may trong lòng chỉ nổi lên chút gợn sóng, thì hiện tại đã thật sự giật mình rồi. Không nghĩ tới, bên trong Yến Đại cư nhiên còn có một thế giới như thế tồn tại. Bất quá chỉ suy nghĩ một chút liền đoán được nguyên nhân hậu quả, chỉ là, ngay cả trong trường học còn có bang phái, vậy thì, cô có thể mượn trận gió này, để khuếch trương cho thế lực chân chính của mình.
"Hiện tại Lôi Vũ đang ở đâu?"
Đối với Lôi Vũ, cảm tình của Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất sâu. Dù sao, cô cũng đã bái sư phụ của anh ta làm thầy. Dựa theo thời gian nhập môn sớm muộn mà tính, anh ta vẫn là sư huynh của cô. Tuy phái Tiêu Dao này quả thật mất hồn, nhưng đối với năng lực trợ giúp cho cô thì không cần phải nghi ngờ.
Vừa nói tới chuyện này, biểu cảm của những người ở đây đều trở nên tức giận.
"Bây giờ còn ở ***. Vốn chỉ là một trận đánh nhau bình thường thôi, hơn nữa trách nhiệm còn không thuộc về chúng ta. Nhưng mà không biết vì sao cục công an lại làm quá chuyện này lên, thậm chí còn tạm giam Lôi Vũ. Nghe nói là tạm giam mười lăm ngày, nhưng có khả năng phải lên tòa án."
Người luôn ít lời như Đông Phương Hiểu, thế nhưng lần này lại chủ động lên tiếng. Hiển nhiên, chuyện lần này đã khiến cô xúc động rất lớn.
"Tạm giam?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày: "Đối phương bị thương?"
Thân phận của Triệu Nghị và Lăng Vũ không bình thường, ngay cả Đông Phương Hiểu và Lam Kỳ Nhi cũng đều không phải người bình thường. Có bọn họ ở đây mà Lôi Vũ còn bị bắt giam, xem ra, hậu trường của đối phương thật đúng là không bình thường nha. Bất quá, phải có hậu đài như thế, vậy thì mới có tính khiêu chiến! Cô thích làm những chuyện có tính khiêu chiến, Lãnh Tâm Nhiên cười tà mị, mấy người ở đây đều theo bản năng run lên.
"Không phải. Hơn nữa còn ngược lại, người bị thương là Lôi Vũ. Thân thủ của Lôi Vũ là tốt nhất trong số chúng ta, chỉ kém một chút so với nữ vương. Lúc đánh nhau Lôi Vũ có nương tay, đối phương căn bản không thể nào bị thương. Nhưng đồ con rùa kia lại chơi trò đánh lén, lúc chúng ta quay đi cầm thì cầm lấy chai rượu đập Hiểu. Lôi Vũ là vì cứu Hiểu nên mới bị thương."
Nghe thấy, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đông Phương Hiểu lại trở nên khác thường như vậy. Nghĩ đến chuyện mấy người kia cư nhiên ngay cả nữ sinh cũng đánh, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên liền bùng lên một ngọn lửa. Đời này, cô hận nhất chính là đánh lén, hơn nữa còn là đánh lén trong tình huống này. Huống chi còn xuống tay với nữ sinh, tốt lắm, người kia, đã thành công khơi lên ngọn lửa giận trong lòng cô!
"Ai có lớp thì lên lớp, ai không có lớp thì theo tôi đi gặp Lôi Vũ. Mặt khác, Triệu Nghị, cậu đi chỉnh lý lại tư liệu rồi đưa cho tôi, tôi ngược lại muốn xem tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, Yến Đại cư nhiên còn có cực phẩm như vậy, ha ha, được biết thêm cũng không tệ."
Vừa nghe Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, dáng vẻ uể oải lúc trước của Triệu Nghị liền biến thành hưng trí bừng bừng: "Nữ vương. Mình đã chuẩn bị xong cả rồi. Thời khóa biểu của tên kia mình cũng đã chuẩn bị luôn rồi. Chỉ chờ cậu trở lại. Mình không có tiết, mình muốn cùng cậu đi xem anh Vũ!"
Tất nhiên là Dạ Mộc Thần thu hết thảy vào đáy mắt, anh cũng đoán được Lãnh Tâm Nhiên đang khẩn trương chuyện gì, nhưng anh cũng không nói ra. Nói thật, tâm tình lúc này của anh cũng khẩn trương. Đêm này, tượng trưng cho cái gì.
Người duy nhất không bị ảnh hưởng trong xe, chính là Ninh Trí Viễn ngồi sau tay lái. Chiếc xe này phía trước và phía sau có vách ngăn, những khi có Lãnh Tâm Nhiên, Dạ Mộc Thần đều kéo vách ngăn lên. Tuy rằng anh và Ninh Trí Viễn có tình cảm như anh em, nhưng với những chuyện có liên quan đến Lãnh Tâm Nhiên, anh liền trở nên vô cùng hẹp hòi.
Chiếc xe vững vàng lăn bánh, Lãnh Tâm Nhiên vẫn khẩn trương như trước, nhưng từ từ, cơn buồn ngủ đánh úp lại, cứ như vậy mà tựa vào lòng Dạ Mộc Thần ngủ thật say.
Đợi đến khi cô tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trong một cănp phòng quen thuộc. Tất cả mọi thứ, cách bày trí, vật dụng, tất cà tất cả, đều vô cùng quen thuộc với cô, bởi vì nơi này, đã từng là phòng của cô, căn phòng cô vẫn ở khi còn là Huyết Sư khát máu mà người người trong hắc đạo e sợ.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Thần ôm mình lên đây. Cũng chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể không chút phòng bị mà ngủ say như thế. Loại cảm giác tin tưởng một người trăm phần trăm như thế, ở một mức độ nào đấy có thể nói là sự hưởng thụ tuyệt hảo.
Xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường , nhìn thấy trên đất đặt một đôi dép lê bằng vải bông. Trái ngược với tính cách thanh lãnh của cô, là một đôi dép lê lông xù hình gấu nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu, những tiểu nữ sinh thời nay đều thích loại này. Lãnh Tâm Nhiên nhận ra, đây là vật trước kia cô thích nhất. Không nghĩ tới, lâu như vậy rồi, lòng người không thay đổi, bài trí trong phòng không thay đổi, kể cả những vật cũ đều được cất giữ cẩn thận, chưa từng có thay đổi gì.
Hết thảy những điều này, đều như những dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng Lãnh Tâm Nhiên.
Mang dép vào bước ra khỏi phòng, tóc xõa tung, không cần phải bận tâm đến hình tượng giống như ở ngoài. Ở đây, cô có thể tùy ý làm chuyện mình muốn làm.
Ra khỏi phòng, vừa khéo đụng phải một bóng dáng cao lớn đang bưng món ăn từ phòng bếp lên. Nhìn thấy cô, khuôn mặt tuấn mỹ vẽ ra một đường cong: "Ăn chút gì đi, em ngồi máy bay lâu như vậy, chắc đã sớm đói bụng." Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên rất muốn tiến lên ôm lấy người đàn ông này. Người đàn ông này đã luôn ở cùng cô từ khi cô mới mười mấy tuổi. Từ khi quyết định ở cùng anh, cô chưa bao giờ hối hận vì quyết định của mình. Cho dù lúc trước cô từng vì chuyện này mà ầm ĩ với Á Á một trận cũng không thể làm thay đổi quyết định của cô.
Trong cuộc đời của mỗi chúng ta đều xuất hiện rất nhiều người, rất nhiều khách qua đường, có bạn bè, có người yêu, có người thân. Bạn bè có rất nhiều, người thân cũng có rất nhiều, nhưng người yêu, chỉ có một. Mỗi người đều có một người yêu do mệnh số sắp đặt, vấn đề duy nhất là bạn có tìm được người ấy hay không mà thôi. Lãnh Tâm Nhiên tin tưởng, người trước mắt này, chính là người yêu trong định mệnh của mình.
Hai người ngồi ăn bên nhau, mặt đối mặt, không nói câu nào, cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Dạ Mộc Thần rất ít khi xuống bếp, lấy thân phận của anh, căn bản không cần thiết phải xuống bếp. Nhưng mà, những khi ở cùng Lãnh Tâm Nhiên, anh thường xuyên làm chuyện không hợp với thân phận này. Lúc Lãnh Tâm Nhiên mệt mỏi làm cho cô mấy món ăn đơn giản. Chưa nói tới ngon hay không ngon, nhưng chính là một phần tâm ý.
"Nhiên......."
Ăn xong, hai người ngồi trên sofa, đột nhiên Dạ Mộc Thần lộ ra vẻ mặt phức tạp. Lãnh Tâm Nhiên nhếch mày, không hiểu nhìn về phía anh.
"Có thích nơi này không?"
Nghe thế, vẻ mặt của Lãnh Tâm Nhiên cũng trở nên có chút kỳ quái. Nơi này, vốn là bọn họ cùng nhau tìm được, cách sắp xếp trang trí bên trong, đều do hai người cùng thương lượng xác định. Sao cô có thể không thích nơi này được chứ? Ở bên ngoài, cô là nữ vương hắc đạo mà mọi người e ngại, là sát thủ Huyết Sư máu lạnh vô tình, nhưng ở trong này, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường. Một người phụ nữ bình thường muốn ở cạnh người đàn ông mà mình yêu mến. Nơi này là phần thuần khiết ấm áp nhất trong nội tâm cô, sao cô có thể không thích có thể không yêu? Lãnh Tâm Nhiên vì sao Thần lại đột nhiên hỏi câu này, suốt quãng thời gian, từ khi bọn họ gặp lại nhau, cô đều tự mình trốn tránh để vượt qua. Cô không biết rốt cuộc Thần đã biết được bao nhiêu về chuyện này, cũng không biết đến cùng là anh nghĩ thế nào. Nhưng mà, cô rất hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này. Tuy rằng quan hệ hai người chỉ có thể xem như người yêu mà không phải vợ chồng, nhưng mà, cô đã có cảm giác giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn.
Hồi lâu sau, Lãnh Tâm Nhiên mới chậm rãi gật đầu: "Thích."
Cô vốn dĩ cho rằng Dạ Mộc Thần định nói đến những đề tài mẫm cảm, nhưng lại không dự đoán được đối phương chỉ cười nhẹ, đôi mày đẹp giãn ra, càng trở nên tuấn mỹ không giống người phàm: "Vậy là tốt rồi."
Bốn chữ đơn giản này, giống như quả nặng ngàn cân đập mạnh vào lòng Lãnh Tâm Nhiên. Nhìn người đàn ông luôn ôn nhu trước mặt này, nhìn đôi mắt màu lục đầy thâm tình không chút che giấu của anh, Lãnh Tâm Nhiên đột nhiên có xúc động, muốn nói hết tất cả mọi chuyện ra. Nhưng mà, lời vừa đến bên miệng, cánh môi ngập ngừng thật lâu, cuối cũng vẫn không phát ra được thanh âm nào.
Giống như là có một vật vô hình nào đó chặn lại ở yết hầu, khiến cô không thế nói chuyện.
Nhìn thấy Lãnh Tâm Nhiên như vậy, Dạ Mộc Thần lại đột nhiên thu lại vẻ phức tạp trong mắt lúc trước, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Được rồi, không còn sớm nữa. Ngày mai em còn phải đến trường học, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nói xong, lại trực tiếp bưng bát đũa lên bước vào phòng bếp. Lãnh Tâm Nhiên nằm trên giường, vốn là rất mệt, nhưng lại không ngủ được. Cô nhớ trớ ánh mắt cô đơn khi đó của anh. Kỳ thật, đối với thân phận thật sự của Lãnh Tâm Nhiên, cô cũng chẳng biết nhiều lắm. Cô chỉ biết là, anh đến từ một gia tộc vô cùng thần bí, là người thừa kế của gia tộc. Còn những cái khác, bởi vì lúc trước luôn không nói tới, nên cũng không biết gì. Nhưng thật hiển nhiên, người đàn ông này, từ nhỏ đến lớn đều cao quý như đế vương. Ngay cà Ninh Trí Viễn từ nhỏ lớn lên cùng với anh, lúc ở trước mặt anh đều luôn dùng thái độ kính trọng. Một người đàn ông cho dù ở đâu đều trở thành mục tiêu chú ý của mọi người như vậy, lại cho cô quyền được bốc đồng độc nhất vô nhị. Bản thân mình cho tới giờ đều kiên trì ở đây, là chính xác sao? Gặp cũng đã gặp, sao vẫn cứ mãi để tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy? Đêm dài, một bóng dáng mảnh mai ngồi dậy từ trên giường. Ngừng lại một lát, sau đó bước xuống giường đi đến phòng bên cạnh.
Khiến mọi người ngạc nhiên chính là, đèn ở phòng bên cạnh đột nhiên sáng lên. Nhìn thấy cô đi vào cũng không chút ngạc nhiên, giống như đã sớm đoán được là cô sẽ xuất hiện vậy. Thậm chí, khi nhìn thấy cô đến còn nở một nụ cười ôn nhu.
Lãnh Tâm Nhiên nhìn Dạ Mộc Thần đang nằm đọc sách trên giường, không nói gì. Cứ như vậy mà leo lên giường, cuộn mình nằm xuống bên cạnh anh.
Đêm yên tĩnh, hai người, không ai nói gì.
Rõ ràng là cô nam quả nữ, nhưng khi làm ra động tác thân mật như vậy, lại không cảm thấy đột ngột hay không được tự nhiên. Hai người cứ yên lặng mà nằm cùng nhau như thế, giống như bức tranh đẹp đẽ nhất thế gian.
"Cho em chút thời gian được không?"
Lãnh Tâm Nhiên biết mình đã đưa ra yêu cầu quá đáng, nhưng mà, cô cũng biết, người đàn ông này luôn dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của mình.
Quả nhiên, đối phương chỉ trầm mặc một chút, rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Được."
"Một tháng, nhiều nhất là một tháng, cái gì nên nói em đều sẽ nói cho anh biết."
Lúc kết thúc cuộc trò chuyện Lãnh Tâm Nhiên đưa ra một lời hứa hẹn.
Dạ Mộc Thần luôn luôn cười ôn nhu một cách yếu ớt, thế nhưng trong một khắc này, anh lại lộ ra một nụ cười xán lạn thật sự.
Sáng hôm sau, Lãnh Tâm Nhiên ngồi xe Dạ Mộc Thần đến Yến Đại.
"Nữ vương...." Triệu Nghị nhận được tin chạy đến, vừa thấy bóng dáng quen thuộc kia ngồi trên ghế dựa, tâm trạng hoảng loạn đã lâu đột nhiên trở nên bình tĩnh lại, cả người cũng dần tỉnh táo lên.
Triệu Nghị phát hiện, nữ vương hiện tại, dường như đã có sự thay đổi ở đâu đó. Rõ ràng diện mạo vẫn như thế, rõ ràng vẫn là khí thế cường đại không thể xâm phạm, nhưng mà, lại cảm giác được có sự thay đổi ở đâu đấy.
Rất nhanh, mấy người khác cũng lục đục chạy tới. Lam Kỳ Nhi, Diêu Vũ, Lăng Vũ, Đông Phương Vũ, chỉ thiếu mỗi Lôi Vũ.
"Xã trưởng, rốt cuộc cậu cũng trở lại."
Trên cơ bản mọi người khi nhìn thấy biểu hiện của Lãnh Tâm Nhiên đều có cảm giác giống Triệu Nghị, như là tìm được người đáng tin cậy, như là trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.
Đợi đến khi Lam Kỳ Nhi kể rõ mọi việc xong, Lãnh Tâm Nhiên mới hơi nhíu mày: "Bởi vì Lôi Vũ ở trường đánh nhau với người ta, hơn nữa xã đoàn còn bị người ta tìm tới báo thù, cho nên đã bị hội sinh viên ra lệnh hủy bỏ?"
Triệu Nghị gật đầu thật mạnh, cũng không quên cáo trạn: "Đúng vậy đó. Nữ vương, cậu không biết đâu. King của chúng ta đã giành lấy danh tiếng trong hội trao đổi, mấy người chúng ta đều trở thành nhân vật phong vân trong trường. Nhưng mà, có nhân vật phong vân cũng có nghĩa là sẽ bị người khác để mắt tới, trong khoảng thời gian này bọn mình không biết đã bị người khác gây rối bao nhiêu lần rồi. Người đánh nhau với Lôi Vũ, kỳ thực cũng không phải sinh viên bình thường. Căn cứ vào tư liệu mình điều tra được, hình như bên trong Yến Đại có vài tổ chức bí mật. Mà người kia, chính là thuộc một trong số đó. Tổ chức này, có tính chất thương nghiệp, những thành viên trong đó đều đi theo con đường buôn bán, cũng có tính chất bang phái, có tiếp xúc với một số tổ chức ngoài trường học. Nhưng mà tư liệu về tổ chức này đều là cơ mật, mình phá mạng lưới tư liệu của trường cũng tìm không được tin tức của bọn họ."
Nếu nói khi Lãnh Tâm Nhiên nghe thấy King gặp chuyện không may trong lòng chỉ nổi lên chút gợn sóng, thì hiện tại đã thật sự giật mình rồi. Không nghĩ tới, bên trong Yến Đại cư nhiên còn có một thế giới như thế tồn tại. Bất quá chỉ suy nghĩ một chút liền đoán được nguyên nhân hậu quả, chỉ là, ngay cả trong trường học còn có bang phái, vậy thì, cô có thể mượn trận gió này, để khuếch trương cho thế lực chân chính của mình.
"Hiện tại Lôi Vũ đang ở đâu?"
Đối với Lôi Vũ, cảm tình của Lãnh Tâm Nhiên vẫn rất sâu. Dù sao, cô cũng đã bái sư phụ của anh ta làm thầy. Dựa theo thời gian nhập môn sớm muộn mà tính, anh ta vẫn là sư huynh của cô. Tuy phái Tiêu Dao này quả thật mất hồn, nhưng đối với năng lực trợ giúp cho cô thì không cần phải nghi ngờ.
Vừa nói tới chuyện này, biểu cảm của những người ở đây đều trở nên tức giận.
"Bây giờ còn ở ***. Vốn chỉ là một trận đánh nhau bình thường thôi, hơn nữa trách nhiệm còn không thuộc về chúng ta. Nhưng mà không biết vì sao cục công an lại làm quá chuyện này lên, thậm chí còn tạm giam Lôi Vũ. Nghe nói là tạm giam mười lăm ngày, nhưng có khả năng phải lên tòa án."
Người luôn ít lời như Đông Phương Hiểu, thế nhưng lần này lại chủ động lên tiếng. Hiển nhiên, chuyện lần này đã khiến cô xúc động rất lớn.
"Tạm giam?" Lãnh Tâm Nhiên nhíu mày: "Đối phương bị thương?"
Thân phận của Triệu Nghị và Lăng Vũ không bình thường, ngay cả Đông Phương Hiểu và Lam Kỳ Nhi cũng đều không phải người bình thường. Có bọn họ ở đây mà Lôi Vũ còn bị bắt giam, xem ra, hậu trường của đối phương thật đúng là không bình thường nha. Bất quá, phải có hậu đài như thế, vậy thì mới có tính khiêu chiến! Cô thích làm những chuyện có tính khiêu chiến, Lãnh Tâm Nhiên cười tà mị, mấy người ở đây đều theo bản năng run lên.
"Không phải. Hơn nữa còn ngược lại, người bị thương là Lôi Vũ. Thân thủ của Lôi Vũ là tốt nhất trong số chúng ta, chỉ kém một chút so với nữ vương. Lúc đánh nhau Lôi Vũ có nương tay, đối phương căn bản không thể nào bị thương. Nhưng đồ con rùa kia lại chơi trò đánh lén, lúc chúng ta quay đi cầm thì cầm lấy chai rượu đập Hiểu. Lôi Vũ là vì cứu Hiểu nên mới bị thương."
Nghe thấy, Lãnh Tâm Nhiên rốt cuộc cũng hiểu vì sao Đông Phương Hiểu lại trở nên khác thường như vậy. Nghĩ đến chuyện mấy người kia cư nhiên ngay cả nữ sinh cũng đánh, trong lòng Lãnh Tâm Nhiên liền bùng lên một ngọn lửa. Đời này, cô hận nhất chính là đánh lén, hơn nữa còn là đánh lén trong tình huống này. Huống chi còn xuống tay với nữ sinh, tốt lắm, người kia, đã thành công khơi lên ngọn lửa giận trong lòng cô!
"Ai có lớp thì lên lớp, ai không có lớp thì theo tôi đi gặp Lôi Vũ. Mặt khác, Triệu Nghị, cậu đi chỉnh lý lại tư liệu rồi đưa cho tôi, tôi ngược lại muốn xem tới cùng là đã xảy ra chuyện gì, Yến Đại cư nhiên còn có cực phẩm như vậy, ha ha, được biết thêm cũng không tệ."
Vừa nghe Lãnh Tâm Nhiên nói như vậy, dáng vẻ uể oải lúc trước của Triệu Nghị liền biến thành hưng trí bừng bừng: "Nữ vương. Mình đã chuẩn bị xong cả rồi. Thời khóa biểu của tên kia mình cũng đã chuẩn bị luôn rồi. Chỉ chờ cậu trở lại. Mình không có tiết, mình muốn cùng cậu đi xem anh Vũ!"
/258
|