Nhưng khi Bí thư Đoàn ủy hỏi tên người đó thì Đông Phương Di lại dời đi đề tài. Cô cực kỳ tức giận khi Lãnh Tâm Nhiên làm chuyện này. Mặc dù trước kia cô cũng không đem Lãnh Tâm Nhiên để trong mắt, nhưng hôm nay, cô ấy lại khiến cô khiếp sợ vô cùng.
Không phải bởi vì cô ấy nói lưu loát tiếng N, như những người trong gia tộc cô, hiểu biết một vài ngoại ngữ là chuyện bình thường, thậm chí đó là kỹ năng căn bản hạng nhất. Khiến cô phải đề cao cẩn thận, chính là màn trình bày của Lãnh Tâm Nhiên: khả năng lãnh đạo, kích động quần chúng cùng trí nhớ kinh người.
Cô khẳng định, tuyệt đối Lãnh Tâm Nhiên chưa từng thấy qua bản thuyết trình của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang. Cô lại có thể nói lại toàn bộ bài thuyết trình của hắn, không hề chuẩn bị trước mà chỉ nghe qua một lần.
Không cần chứng cứ, đó là trực giác!
Trực giác của nữ nhân so với chứng cứ còn chân thực hơn!
Mặc dù chưa đem Lãnh Tâm Nhiên để trong mắt, nhưng trong lòng cô đã nổi lên đề phòng. Ít nhất, hiện tại cô đã không nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng con mắt nhìn một sinh viên năm nhất bình thường nữa rồi. Lẽ nào, Hàn ca ca phát hiện ra trí nhớ kinh người này của cô ấy mới nổi lên hứng thú?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đông Phương Di lóe lên. Nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, ai thấy được cũng chỉ cho là mình xuất hiện ảo giác.
Bên này rối loạn, bên kia lại mừng rỡ thong dong!
Vừa ra khỏi Đại Lễ Đường, Triệu Nghị liền trực tiếp bám chặt vào người Lăng Vũ. Lúc trước vẫn giả bộ trấn định, bây giờ nhớ lại chân liền mềm nhũn!
Triệu Nghị không phải người lỗ mãng, rất dễ nhận thấy, từ thiên phú kinh người về máy tính có thể thấy được, hắn là một thiên tài! Chính vì hắn là thiên tài, nên hắn mới biết lần giao lưu này trọng yếu bao nhiêu. Mà ngay vừa rồi, bọn họ đại náo trận hội giao lưu rất trọng yếu, hơn nữa còn lôi kéo tập thể cùng rời đi!
Điều này "Thật sự quá điên cuồng!”
Không thể nói Triệu Nghị là một người nhát gan, người từ F ban ra không có một người nào nhát gan. Hoặc là nói, bên cạnh Lãnh Tâm Thiên không có một tên nhát gan. Mà trong ban F, trừ Dung Thiếu Tuyệt, hắn là người thân cận với Lãnh Tâm Nhiên nhất, vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, rất dễ nhận thấy, có một số điểm hắn rất giống Lãnh Tâm Nhiên! Bất quá, loại cảm giác đứng trước đầu ngọn gió thật thoải mái!
Khôi phục nhịp tim đang nhảy loạn về tần số bình thường, Triệu Nghị cười nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Nữ vương, đi theo bên cạnh cậu, thật quá trâu!"
Lãnh Tâm Nhiên quay đầu nhìn cửa lớn Đại Lễ Đường, người trong đó bắt đầu từng đoàn đi ra, hiển nhiên, học sinh Yến Đại lần này cực kỳ đoàn kết, tập thể rời chỗ! Nghĩ bộ dạng đắc ý kia của Tiểu Quỷ Tử, ánh mắt của cô xuất hiện hồng quang lạnh lẽo:
"Các cậu cứ phóng tay làm đi, có chuyện gì mình chịu trách nhiệm!"
Vừa thấy mặt đã ra oai phủ đầu sao? Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, vậy thì để xem rốt cuộc ai mới là người hạ mã uy!
Ngày đầu tiên hai nước giao lưu, tin tức tập thể sinh viên Yến Đại rời hội trường vẫn bị truyền ra ngoài.
Nghĩ đến cũng hiểu được, dù sao số người tham dự lễ trao đổi sinh viên có trên trăm người, muốn khống chế tin tức cũng không thể bịt miệng cả trăm người này được. Đương nhiên, theo tin tức lan rộng, có một cái tên được thường xuyên nhắc tới. Không ai khác, chính là Lãnh Tâm Nhiên!
Sau khi video clip về sự kiện đấu với huấn luyên viên Giang Thượng ở đợt quân huấn lần trước, chuyện tình Lãnh Tâm Nhiên tức giận vạch trần bộ mặt Tiểu Quỷ Tử vũ nhục Hoa quốc đã khiến cho mọi người trong Yến Đại sinh ra quan tâm nồng đạm với sinh viên năm nhất này.
Thậm chí, có người sau khi điểu tra, bọn họ lại phát hiện, nữ sinh này, vậy mà đã từng ấu đả với học trưởng năm ba Ngô Thụy; thậm chí còn đánh kẻ siêu cấp có tiền Phượng Lệ hệ vũ đạo. Ngạc nhiên là kết quả cả hai lần đó, đều là cô toàn thắng!
Một sinh viên đại học năm nhất, cư nhiên tại thời điểm quân huấn chống lại huấn luyện viên, sau đó một tháng sau khi khai giảng lại cùng học trưởng học tỷ sản sinh mâu thuẫn, cái này, không khỏi cũng quá hung hãn?
Hung hãn, nghé con mới sinh không sợ hổ, đây là ấn tượng đầu tiên của rất nhiều người khi nghe đến cái tên Lãnh Tâm Nhiên.
Nhưng những người tham dự hội giao lưu ngày đó đều cực kỳ tôn sình và cảm kích Lãnh Tâm Nhiên. Bọn họ cũng đều biết, tại tình huống kia, khi lãnh đạo trường học và hội học sinh đều không có thái độ gì, cư nhiên lại dám đứng ra trực tiếp chống lại đại biếu nước N, đó là chuyện mà người có dũng khí siêu phàm chưa chắc đã làm được!
Huống hồ, nếu không có cô, đến bây giờ bọn họ đều cũng chẳng hay biết gì, giống như người đần độn, tùy ý để Tiểu Quỷ Tử đốt mặt mũi!
Nhưng mà, sự tình còn chưa kết thúc!
Lần trao đổi vẫn tiếp tục, mấy chuyện khiêu khích và Tiểu Quỷ Tử vẫn còn đang ở đây! Bất quá, với mấy người Lãnh Tâm Nhiên mà nói, chuyện Đoàn người Tiểu Quỷ Tử đang ở đây là chuyện tốt, đây tuyệt đối là một cơ hội tuyệt vời để King quang minh chính đại xuất hiện!
"Tại sao có thể như vậy?"
Vệ Kính Khải nhìn một đống thi thể ngã xuống trên máy tính, khuôn mặt có thể coi là tuấn tú chảy ra mồ hôi lạnh. Bên cạnh hắn, mấy nam sinh cũng đồng dạng chấn kinh, vẻ mặt không dám tin, cùng một dạng với máy tính của Vệ Kính Khải, trên màn hình trước mặt bọn họ, cũng là một mảnh thi thể ngã xuống!
Toàn quân bị diệt!
Một đội năm người, cư nhiên không tới 10 phút đã toàn quân bị diệt!
Điều này… điều này…
Bản thân Vệ Kính Khải là người dùng máy tính chuyên nghiệp, lại là xã trưởng xã đoàn máy tính, mặc kệ lý do hắn lên được chức xã trưởng này, nhưng cực kỳ hiển nhiên là hắn có thực lực. Cũng là vì tự tin với thực lực của mình, hắn mới có thể tự thân xuất mã tham gia lần đánh giá này. Nhưng hắn chẳng hề nghĩ tới, cư nhiên chính mình lại thất bại thảm như vậy!
Chênh lệch này. . . . . . Thật sự là…
Nhìn sắc mặt tái mét của mấy nam sinh đối diện, trên mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hiện lên nụ cười đắc ý. Tương phản với bọn họ, trên máy tính của hắn, đội hình năm người vẫn không sứt mẻ đứng ở kia. Thậm chí tại kênh đội ngũ(*) còn còn đang dùng tiếng N nói chuyện.
Lần này là chân chính so tài trong đợt trao đổi sinh viên lần này! So đấu bằng trò chơi, không phải đơn đả độc đấu, mà là đoàn đội chiến. Yến Đại cùng đoàn đại biểu bọn hắn, mỗi bên năm người, lấy giới hạn một giờ tiến hành PK.
Đây là kế hoạch được bọn hắn chuẩn bị tốt, mục đích là muốn cho người Hoa quốc biết, trình độ máy tính nước lớn của bọn hắn, đã sớm vượt qua Hoa quốc!
Sắc mặt Đông Phương Di cũng bắt đầu khó coi.
Đây không phải một trận đấu cá nhân hay một tập thể. Điều này liên quan đến thể diện của Yến Đại, thậm chí là thể diện của cả Hoa quốc.
Tuy bên ngoài tất cả mọi người đều nói trận đấu hữu nghị, nhưng kỳ thật trong lòng ai cũng đều biết rõ, kết quả trận đấu này rất trọng yếu, liên quan trực tiếp đến thể diện quốc gia, chẳng lẽ không trọng yếu sao?
Nhưng hiện tại. . . . . . .
"Bọn ta thua!"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật tại trước mắt, Vệ Kính Khải chỉ có thể trắng mặt cúi đầu hữu khí vô lực nói.
Nghe được lời phiên dịch, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lập tức nở nụ cười. Nụ cười đó rất đắc ý, hắn vốn là người tùy ý và liều lĩnh, hiện tại không phải đang ở quốc gia mình cũng hoàn toàn không thu liễm.
"Chỉ là một trận đấu mà thôi, không cần quá lo lắng. Dù sao, nghiên cứu máy tính, đại quốc chúng ta có vẻ đã dẫn đầu thế giới, quý quốc gần vài năm nay có vẻ mới coi trọng ngành này, cho nên không cần quá để ý!"
Thượng Dã Tiểu Tứ Lang tức tức oa oa nói một tràng, nghe qua có vẻ khiêm tốn, nhưng mọi người ở đây không phải kẻ, làm sao có thể không nghe ra sự khoe khoang đắc ý của hắn? Đặc biệt hắn nhiều lần lặp đi lặp lại mối quan hệ giữa chuyện này với thể diện quốc gia, lại càng khiến người ta phẫn nộ!
Tuy tính tình Vệ Kính Khải không được tốt lắm, nhưng nói như thế nào cũng là nam nhân, là nam nhân Hoa quốc! Làm nam nhân Hoa quốc, không thể dễ dàng tha thứ cho loại khuất nhục này!
Chuyện tình lần này, là hắn tự đại! Nhưng thà thừa nhận chính mình thất bại, hắn cũng không nguyện ý thừa nhận trình độ máy tính Hoa quốc không bằng nước N!
"Đúng vậy, trình độ mấy người chúng ta mấy so với các người quả thật chênh lệch không ít. Nhưng cái này cũng không thể chứng minh rằng trình độ máy tính nước các người hơn nước chúng ta. Dù sao, mấy người chúng ta ở Yến Đại chỉ coi là có chút bản lĩnh, nói gì đến tất cả Hoa quốc!"
Hắn nói rất thản nhiên, nhưng là trong lòng lại nghẹn chết. Hắn vẫn luôn cực kỳ tự tin với thực lực của chính mình. Tuy vừa rồi thua thảm như thế, năm người PK, chích chống đỡ không tới 10 phút đã bị đối phương giải quyết, nhưng điều này không hề nói là hắn quá yếu, chỉ là đối phương quá mạnh thôi!
Chuyện cá nhân là chuyện cá nhân, nếu chỉ đánh giá theo cái này, thắng thua không sao cả! Nhưng nếu chuyện này lại nói là đại diện quốc gia, thật xin lỗi, hắn còn không có tiện như thế!
Tươi cười trên mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang biến mất:
"Mày nói cái gì?"
Vệ Kính Khải theo bản năng ưỡn ngực, lúc trước còn có chút không yên, nhưng khi nói xong lời này hắn không hối hận. Có lẽ, đây là sự hiện làm chính xác nhất trong đời hắn.
Đương nhiên, chuyện xảy ra về sau cũng chứng minh quyết định này của hắn là tuyệt đối chính xác ! Tuy không có được lợi lộc gì, nhưng ít nhất thể diện quốc gia được bảo toàn !
"Ta thừa nhận, thực lực mấy người bọn ta không bằng các người. Nhưng điều này không hề đại biểu Hoa Hạ quốc chúng ta yếu hơn nước các người. Liền ngay cả trường học chúng ta, cao thủ cũng nhiều như mây. Căn cứ vào nguyên tắc hữu hảo tối thượng, nên mới do mấy người bọn ta làm đại biểu dự thi. Nếu các vị muốn chứng minh thực lực quốc gia chính mình, vậy thì trận này không có bất luận ý nghĩa gì. Bởi vì, các vị là những người có thực lực cao, nhưng năm người bọn ta, lĩnh vực này lại vô cùng nhỏ yếu. . ."
Vì chèn ép đối phương, Vệ Kính Khải áp dụng toàn vẹn phương thức: “Đối địch, thương tổn mình trước, đả thương người sau”
Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tức giận đến mặt mày vặn vẹo. Mấy đại biểu bên cạnh, nghe đến lời nói này đều lộ ra biểu tình tức giận đầy mình. Một đám tức tức oa oa nói điểu ngữ, nhưng đáng tiếc, căn bản Vệ Kính Khải nghe không hiểu, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được "tám phần" là tiếng chửi rủa bằng N ngữ.
Bất quá, trái lại thì không sao cả rồi ! Dù sao, muốn hắn chịu thua cũng được nhưng muốn để quốc gia chịu thua, tuyệt đối không có khả năng !
Biểu hiện của Vệ Kính Khải hôm nay khiến Đông Phương Di nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Trong ấn tượng của cô, Vệ kính Khải là một tên côn đồ, lỗ mảng, không có thực lực, lại còn cực kỳ kiêu ngạo. Người như vậy, khuyết điểm không đếm xuể, ưu điểm duy nhất là dễ khống chế. Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới có thể trở thành xã trưởng xã đoàn máy tính.
Nhưng cô không nghĩ tới, một kẻ bình thưởng luôn lấy mình làm trungg tâm, mắt hưởng lên trời như Vệ Kính Khải sẽ vì giữ gìn tôn nghiêm quốc gia mà nói mình như vậy, thực sự là bất khả tư nghị (không tin nổi)!
Ánh mắt Đông Phương Di nhìn về Vệ Kính Khải đã xảy ra biến hóa. Trên thực tế, không chỉ có cô, những người khác ở đây đều dùng loại ánh mắt xa lạ đánh giá Vệ Kính Khải.
Dù sao, Vệ Kính Khải là khách quen của hội học sinh, đối với hắn cũng có hiểu biết nhất định. Ai cũng không nghĩ tới, cái kẻ bình thường luôn luôn ỷ thế hiếp người, lấy việc tán gái nhất nguyên tắc, một hoa hoa đại thiếu, vậy mà lại có thời điểm chí công vô tư như vậy?
"Tốt lắm, như ngươi nói, cao thủ của các ngươi là ai? Bảo cao thủ của các ngươi đi ra bàn luận với chúng ta một phen. Nói cách khác, các ngươi nhất định phải thừa nhận, trình độ máy tính của quốc gia các ngươi đi sau nước chúng ta!"
Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghe phiên dịch nói xong, hơi hơi suy nghĩ, liền trực tiếp đưa ra quyết định.
Vệ Kính Khải nhẹ nhàng thở ra, tuy sự tình cũng chưa giải quyết triệt để, nhưng ít nhất, hắn không làm quốc gia mất mặt!
Đợi đến khi đám đại biểu ly khai phòng máy tính, chân Vệ Kính Khải mới cảm giác như nhũn ra, trực tiếp ngã xuống ngồi trên ghế tựa. Vừa rồi, hắn khẩn trương đến chết!
"Ngươi làm rất tốt!"
Ngay lúc đầu óc Vệ Kính Khải trống rỗng, một làn hương thơm đánh úp lại, sau đó một thanh âm êm tai truyền đến.
Chờ đến khi hắn khó khăn từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, lại chỉ có thể nhìn đến bóng dáng tao nhã kia nhẹ lướt đi!
Vừa rồi. . . . . .
Không dám tin trừng to mắt, Vệ Kính Khải ngồi ở ghế tựa, vẫn vô pháo tỉnh táo lại từ cảm xúc mừng như điên kia.
Vừa rồi, Đông Phương Chủ tịch cùng hắn nói chuyện sao? Còn khen ngợi hắn làm tốt?
"Xã trưởng, chúc mừng anh. Chủ tịch cũng khen anh làm tốt lắm! Bất quá vừa rồi xã trưởng anh thực anh tuấn, đem sự tình nói rõ ràng, thật sự là quá thần kỳ rồi !"
Đến khi trong phòng chỉ còn lại năm người sau trận đấu, một nam sinh trong đó chạy lại nịnh nọt nói. Rất không dễ dàng khôi phục bình tĩnh, Vệ Kính Khải hung hăng trừng mắt nhìn cái nam sinh nịnh nọt kia:
"Cậu biết cái gì? Nếu chuyện này được đánh giá bình thường, thua cũng ko sao. Chỉ là tài nghệ không bằng người mà thôi. Nhưng hắn ta cứ đưa thể diện quốc gia vào. Âm hiểm! Tôi chưa vô sỉ đến mức cả thể diện quốc gia đều không để ý!"
"Mấy người các cậu, lúc nãy làm cái gì vậy? Mới 3 phút đã bị người giải quyết rồi ! Đặc biệt là cậu, bị miểu sát(**) đi? Thiệt thòi các cậu bình thường vẫn tự xưng là cao thủ máy tính, suốt ngày ngụy trang chính sự để chơi game, hiện tạo thì tốt rồi, 10 phút đã không chịu được, thật quá mất mặt!
(**)Miểu sát: Chết ngay lập tức.
Nghĩ đến vừa rồi bị ngược thảm như thế, Vệ Kính Khải liền nhịn không được chửi ầm lên.
Hôm nay bọn hắn biểu diễn thao tác mà thôi, hiện tại rất nhiều người đều tham gia trò này. Đây là một trò chơi nam sinh đều đặc biệt yêu thích, bình thường thời gian tham gia cũng không nhiều.
Nội tâm nam sinh đều là dã tính, một nam sinh lịch sự nhã nhặn, cũng vẫn sẽ thích loại trò chơi đầy nhiệt huyết này. Vệ Kính Khải luôn luôn tự xưng là cao thủ game, đây cùng là nguyên nhân hắn dám ganh đua cao thấp với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, tại lĩnh vực hắn luôn làm tự hào lại thua thảm như vậy!
Mấy người kia căn bản là không phải người, tốt xấu gì hắn cũng tại từng vào bảng xếp hạng PK , nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người giải quyết hết trong 10 phút.
"Làm sao bây giờ a, lão Đại? Trong xã đoàn, chúng ta đã là tay chơi tốt rồi. Bây giờ muốn đi đâu tìm cao thủ đây? Trường học còn có người mạnh hơn chúng ta sao?”
Một nam sinh lắp bắp nói. Nếu Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị ở đây, khẳng định sẽ nhận ra, người này là kẻ lần trước hạ độc thủ với Triệu Nghị, sau đó bị Lãnh Tâm Nhiên giáo huấn một trận - Ngô thụy!
"Liên hệ mỗi phụ đạo viên, trước tiên chúng ta tiến hành một trận lựa chọn trên mạng ở trên mạng, sau đó chọn ra đội chiến thắng cuối cùng, sẽ đấu với đội của Tiểu Quỷ Tử. Tôi cũng không tin, cả Yến Đại không tìm ra được cao thủ PK!"
Hiện tại Vệ Kính Khải cũng rất khó chịu rồi. Vắt óc suy nghĩ cả buổi, cũng chỉ có thể tìm đến cái biện pháp ngu dốt này!
Khi Lam Kỳ nhi nhận được tin tức này, luôn luôn không hiện thần sắc ra bên ngoài giờ lại nở nụ cười. Không quan tâm đang trong giờ học phụ đạo, nhân lúc phụ đạo viên đang nghe điện thoại, cô trực tiếp vọt tới phòng học, báo cho Lãnh Tâm Nhiên:
"Nữ vương, đã đến lúc rồi ! Lãnh Tâm nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cô, sau đó khóe miệng chậm rãi nâng lên!
"Ha ha, báo ứng a!"
Thấy mấy người Lãnh Tâm Nhiên, Lam Kỳ Nhi, Triệu Nghị, Lăng Vũ tụ lại một chỗ, Đông Phương Hiểu cũng đến, nhưng bởi vì Sơ Hạ không phải thành viên của King nên không gia nhập cuộc bàn luận của hắn.
Nghe Lam Kỳ Nhi nói xong, Lăng Vũ cười lớn.
"Vệ Kính Khải kia bây giờ còn đang nhọc lòng a, ha ha…"
___________________________________________
(*) Kênh đội ngũ: Trong game online, có các kênh trò chuyện khác nhau:
Riêng tư, đội ngũ, bang hội, khu vực, thế giới.
- Riêng tư: Hai người trò chuyện riêng.
- Đội ngũ: Những người gia nhập đội ngũ. (Có hoặc không có giới hạn tùy theo nhiệm vụ)
- Bang hội: Những thành viên trong bang hội.
- Khu vực: Những người đứng trong phạm vi 1 lần, 2 lần,… màn hình
Những người không thỏa mãn điều kiện trên thì không thể biết được họ đang nói gì.
- Thế giới: Cả diễn đàn game ai cũng có thể đọc và bình luận.
Không phải bởi vì cô ấy nói lưu loát tiếng N, như những người trong gia tộc cô, hiểu biết một vài ngoại ngữ là chuyện bình thường, thậm chí đó là kỹ năng căn bản hạng nhất. Khiến cô phải đề cao cẩn thận, chính là màn trình bày của Lãnh Tâm Nhiên: khả năng lãnh đạo, kích động quần chúng cùng trí nhớ kinh người.
Cô khẳng định, tuyệt đối Lãnh Tâm Nhiên chưa từng thấy qua bản thuyết trình của Thượng Dã Tiểu Thứ Lang. Cô lại có thể nói lại toàn bộ bài thuyết trình của hắn, không hề chuẩn bị trước mà chỉ nghe qua một lần.
Không cần chứng cứ, đó là trực giác!
Trực giác của nữ nhân so với chứng cứ còn chân thực hơn!
Mặc dù chưa đem Lãnh Tâm Nhiên để trong mắt, nhưng trong lòng cô đã nổi lên đề phòng. Ít nhất, hiện tại cô đã không nhìn Lãnh Tâm Nhiên bằng con mắt nhìn một sinh viên năm nhất bình thường nữa rồi. Lẽ nào, Hàn ca ca phát hiện ra trí nhớ kinh người này của cô ấy mới nổi lên hứng thú?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Đông Phương Di lóe lên. Nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, ai thấy được cũng chỉ cho là mình xuất hiện ảo giác.
Bên này rối loạn, bên kia lại mừng rỡ thong dong!
Vừa ra khỏi Đại Lễ Đường, Triệu Nghị liền trực tiếp bám chặt vào người Lăng Vũ. Lúc trước vẫn giả bộ trấn định, bây giờ nhớ lại chân liền mềm nhũn!
Triệu Nghị không phải người lỗ mãng, rất dễ nhận thấy, từ thiên phú kinh người về máy tính có thể thấy được, hắn là một thiên tài! Chính vì hắn là thiên tài, nên hắn mới biết lần giao lưu này trọng yếu bao nhiêu. Mà ngay vừa rồi, bọn họ đại náo trận hội giao lưu rất trọng yếu, hơn nữa còn lôi kéo tập thể cùng rời đi!
Điều này "Thật sự quá điên cuồng!”
Không thể nói Triệu Nghị là một người nhát gan, người từ F ban ra không có một người nào nhát gan. Hoặc là nói, bên cạnh Lãnh Tâm Thiên không có một tên nhát gan. Mà trong ban F, trừ Dung Thiếu Tuyệt, hắn là người thân cận với Lãnh Tâm Nhiên nhất, vật hợp theo loài, người chia theo nhóm, rất dễ nhận thấy, có một số điểm hắn rất giống Lãnh Tâm Nhiên! Bất quá, loại cảm giác đứng trước đầu ngọn gió thật thoải mái!
Khôi phục nhịp tim đang nhảy loạn về tần số bình thường, Triệu Nghị cười nhìn Lãnh Tâm Nhiên: "Nữ vương, đi theo bên cạnh cậu, thật quá trâu!"
Lãnh Tâm Nhiên quay đầu nhìn cửa lớn Đại Lễ Đường, người trong đó bắt đầu từng đoàn đi ra, hiển nhiên, học sinh Yến Đại lần này cực kỳ đoàn kết, tập thể rời chỗ! Nghĩ bộ dạng đắc ý kia của Tiểu Quỷ Tử, ánh mắt của cô xuất hiện hồng quang lạnh lẽo:
"Các cậu cứ phóng tay làm đi, có chuyện gì mình chịu trách nhiệm!"
Vừa thấy mặt đã ra oai phủ đầu sao? Lãnh Tâm Nhiên cười lạnh, vậy thì để xem rốt cuộc ai mới là người hạ mã uy!
Ngày đầu tiên hai nước giao lưu, tin tức tập thể sinh viên Yến Đại rời hội trường vẫn bị truyền ra ngoài.
Nghĩ đến cũng hiểu được, dù sao số người tham dự lễ trao đổi sinh viên có trên trăm người, muốn khống chế tin tức cũng không thể bịt miệng cả trăm người này được. Đương nhiên, theo tin tức lan rộng, có một cái tên được thường xuyên nhắc tới. Không ai khác, chính là Lãnh Tâm Nhiên!
Sau khi video clip về sự kiện đấu với huấn luyên viên Giang Thượng ở đợt quân huấn lần trước, chuyện tình Lãnh Tâm Nhiên tức giận vạch trần bộ mặt Tiểu Quỷ Tử vũ nhục Hoa quốc đã khiến cho mọi người trong Yến Đại sinh ra quan tâm nồng đạm với sinh viên năm nhất này.
Thậm chí, có người sau khi điểu tra, bọn họ lại phát hiện, nữ sinh này, vậy mà đã từng ấu đả với học trưởng năm ba Ngô Thụy; thậm chí còn đánh kẻ siêu cấp có tiền Phượng Lệ hệ vũ đạo. Ngạc nhiên là kết quả cả hai lần đó, đều là cô toàn thắng!
Một sinh viên đại học năm nhất, cư nhiên tại thời điểm quân huấn chống lại huấn luyện viên, sau đó một tháng sau khi khai giảng lại cùng học trưởng học tỷ sản sinh mâu thuẫn, cái này, không khỏi cũng quá hung hãn?
Hung hãn, nghé con mới sinh không sợ hổ, đây là ấn tượng đầu tiên của rất nhiều người khi nghe đến cái tên Lãnh Tâm Nhiên.
Nhưng những người tham dự hội giao lưu ngày đó đều cực kỳ tôn sình và cảm kích Lãnh Tâm Nhiên. Bọn họ cũng đều biết, tại tình huống kia, khi lãnh đạo trường học và hội học sinh đều không có thái độ gì, cư nhiên lại dám đứng ra trực tiếp chống lại đại biếu nước N, đó là chuyện mà người có dũng khí siêu phàm chưa chắc đã làm được!
Huống hồ, nếu không có cô, đến bây giờ bọn họ đều cũng chẳng hay biết gì, giống như người đần độn, tùy ý để Tiểu Quỷ Tử đốt mặt mũi!
Nhưng mà, sự tình còn chưa kết thúc!
Lần trao đổi vẫn tiếp tục, mấy chuyện khiêu khích và Tiểu Quỷ Tử vẫn còn đang ở đây! Bất quá, với mấy người Lãnh Tâm Nhiên mà nói, chuyện Đoàn người Tiểu Quỷ Tử đang ở đây là chuyện tốt, đây tuyệt đối là một cơ hội tuyệt vời để King quang minh chính đại xuất hiện!
"Tại sao có thể như vậy?"
Vệ Kính Khải nhìn một đống thi thể ngã xuống trên máy tính, khuôn mặt có thể coi là tuấn tú chảy ra mồ hôi lạnh. Bên cạnh hắn, mấy nam sinh cũng đồng dạng chấn kinh, vẻ mặt không dám tin, cùng một dạng với máy tính của Vệ Kính Khải, trên màn hình trước mặt bọn họ, cũng là một mảnh thi thể ngã xuống!
Toàn quân bị diệt!
Một đội năm người, cư nhiên không tới 10 phút đã toàn quân bị diệt!
Điều này… điều này…
Bản thân Vệ Kính Khải là người dùng máy tính chuyên nghiệp, lại là xã trưởng xã đoàn máy tính, mặc kệ lý do hắn lên được chức xã trưởng này, nhưng cực kỳ hiển nhiên là hắn có thực lực. Cũng là vì tự tin với thực lực của mình, hắn mới có thể tự thân xuất mã tham gia lần đánh giá này. Nhưng hắn chẳng hề nghĩ tới, cư nhiên chính mình lại thất bại thảm như vậy!
Chênh lệch này. . . . . . Thật sự là…
Nhìn sắc mặt tái mét của mấy nam sinh đối diện, trên mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang hiện lên nụ cười đắc ý. Tương phản với bọn họ, trên máy tính của hắn, đội hình năm người vẫn không sứt mẻ đứng ở kia. Thậm chí tại kênh đội ngũ(*) còn còn đang dùng tiếng N nói chuyện.
Lần này là chân chính so tài trong đợt trao đổi sinh viên lần này! So đấu bằng trò chơi, không phải đơn đả độc đấu, mà là đoàn đội chiến. Yến Đại cùng đoàn đại biểu bọn hắn, mỗi bên năm người, lấy giới hạn một giờ tiến hành PK.
Đây là kế hoạch được bọn hắn chuẩn bị tốt, mục đích là muốn cho người Hoa quốc biết, trình độ máy tính nước lớn của bọn hắn, đã sớm vượt qua Hoa quốc!
Sắc mặt Đông Phương Di cũng bắt đầu khó coi.
Đây không phải một trận đấu cá nhân hay một tập thể. Điều này liên quan đến thể diện của Yến Đại, thậm chí là thể diện của cả Hoa quốc.
Tuy bên ngoài tất cả mọi người đều nói trận đấu hữu nghị, nhưng kỳ thật trong lòng ai cũng đều biết rõ, kết quả trận đấu này rất trọng yếu, liên quan trực tiếp đến thể diện quốc gia, chẳng lẽ không trọng yếu sao?
Nhưng hiện tại. . . . . . .
"Bọn ta thua!"
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật tại trước mắt, Vệ Kính Khải chỉ có thể trắng mặt cúi đầu hữu khí vô lực nói.
Nghe được lời phiên dịch, Thượng Dã Tiểu Thứ Lang lập tức nở nụ cười. Nụ cười đó rất đắc ý, hắn vốn là người tùy ý và liều lĩnh, hiện tại không phải đang ở quốc gia mình cũng hoàn toàn không thu liễm.
"Chỉ là một trận đấu mà thôi, không cần quá lo lắng. Dù sao, nghiên cứu máy tính, đại quốc chúng ta có vẻ đã dẫn đầu thế giới, quý quốc gần vài năm nay có vẻ mới coi trọng ngành này, cho nên không cần quá để ý!"
Thượng Dã Tiểu Tứ Lang tức tức oa oa nói một tràng, nghe qua có vẻ khiêm tốn, nhưng mọi người ở đây không phải kẻ, làm sao có thể không nghe ra sự khoe khoang đắc ý của hắn? Đặc biệt hắn nhiều lần lặp đi lặp lại mối quan hệ giữa chuyện này với thể diện quốc gia, lại càng khiến người ta phẫn nộ!
Tuy tính tình Vệ Kính Khải không được tốt lắm, nhưng nói như thế nào cũng là nam nhân, là nam nhân Hoa quốc! Làm nam nhân Hoa quốc, không thể dễ dàng tha thứ cho loại khuất nhục này!
Chuyện tình lần này, là hắn tự đại! Nhưng thà thừa nhận chính mình thất bại, hắn cũng không nguyện ý thừa nhận trình độ máy tính Hoa quốc không bằng nước N!
"Đúng vậy, trình độ mấy người chúng ta mấy so với các người quả thật chênh lệch không ít. Nhưng cái này cũng không thể chứng minh rằng trình độ máy tính nước các người hơn nước chúng ta. Dù sao, mấy người chúng ta ở Yến Đại chỉ coi là có chút bản lĩnh, nói gì đến tất cả Hoa quốc!"
Hắn nói rất thản nhiên, nhưng là trong lòng lại nghẹn chết. Hắn vẫn luôn cực kỳ tự tin với thực lực của chính mình. Tuy vừa rồi thua thảm như thế, năm người PK, chích chống đỡ không tới 10 phút đã bị đối phương giải quyết, nhưng điều này không hề nói là hắn quá yếu, chỉ là đối phương quá mạnh thôi!
Chuyện cá nhân là chuyện cá nhân, nếu chỉ đánh giá theo cái này, thắng thua không sao cả! Nhưng nếu chuyện này lại nói là đại diện quốc gia, thật xin lỗi, hắn còn không có tiện như thế!
Tươi cười trên mặt Thượng Dã Tiểu Thứ Lang biến mất:
"Mày nói cái gì?"
Vệ Kính Khải theo bản năng ưỡn ngực, lúc trước còn có chút không yên, nhưng khi nói xong lời này hắn không hối hận. Có lẽ, đây là sự hiện làm chính xác nhất trong đời hắn.
Đương nhiên, chuyện xảy ra về sau cũng chứng minh quyết định này của hắn là tuyệt đối chính xác ! Tuy không có được lợi lộc gì, nhưng ít nhất thể diện quốc gia được bảo toàn !
"Ta thừa nhận, thực lực mấy người bọn ta không bằng các người. Nhưng điều này không hề đại biểu Hoa Hạ quốc chúng ta yếu hơn nước các người. Liền ngay cả trường học chúng ta, cao thủ cũng nhiều như mây. Căn cứ vào nguyên tắc hữu hảo tối thượng, nên mới do mấy người bọn ta làm đại biểu dự thi. Nếu các vị muốn chứng minh thực lực quốc gia chính mình, vậy thì trận này không có bất luận ý nghĩa gì. Bởi vì, các vị là những người có thực lực cao, nhưng năm người bọn ta, lĩnh vực này lại vô cùng nhỏ yếu. . ."
Vì chèn ép đối phương, Vệ Kính Khải áp dụng toàn vẹn phương thức: “Đối địch, thương tổn mình trước, đả thương người sau”
Thượng Dã Tiểu Thứ Lang tức giận đến mặt mày vặn vẹo. Mấy đại biểu bên cạnh, nghe đến lời nói này đều lộ ra biểu tình tức giận đầy mình. Một đám tức tức oa oa nói điểu ngữ, nhưng đáng tiếc, căn bản Vệ Kính Khải nghe không hiểu, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được "tám phần" là tiếng chửi rủa bằng N ngữ.
Bất quá, trái lại thì không sao cả rồi ! Dù sao, muốn hắn chịu thua cũng được nhưng muốn để quốc gia chịu thua, tuyệt đối không có khả năng !
Biểu hiện của Vệ Kính Khải hôm nay khiến Đông Phương Di nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Trong ấn tượng của cô, Vệ kính Khải là một tên côn đồ, lỗ mảng, không có thực lực, lại còn cực kỳ kiêu ngạo. Người như vậy, khuyết điểm không đếm xuể, ưu điểm duy nhất là dễ khống chế. Cũng vì nguyên nhân này, hắn mới có thể trở thành xã trưởng xã đoàn máy tính.
Nhưng cô không nghĩ tới, một kẻ bình thưởng luôn lấy mình làm trungg tâm, mắt hưởng lên trời như Vệ Kính Khải sẽ vì giữ gìn tôn nghiêm quốc gia mà nói mình như vậy, thực sự là bất khả tư nghị (không tin nổi)!
Ánh mắt Đông Phương Di nhìn về Vệ Kính Khải đã xảy ra biến hóa. Trên thực tế, không chỉ có cô, những người khác ở đây đều dùng loại ánh mắt xa lạ đánh giá Vệ Kính Khải.
Dù sao, Vệ Kính Khải là khách quen của hội học sinh, đối với hắn cũng có hiểu biết nhất định. Ai cũng không nghĩ tới, cái kẻ bình thường luôn luôn ỷ thế hiếp người, lấy việc tán gái nhất nguyên tắc, một hoa hoa đại thiếu, vậy mà lại có thời điểm chí công vô tư như vậy?
"Tốt lắm, như ngươi nói, cao thủ của các ngươi là ai? Bảo cao thủ của các ngươi đi ra bàn luận với chúng ta một phen. Nói cách khác, các ngươi nhất định phải thừa nhận, trình độ máy tính của quốc gia các ngươi đi sau nước chúng ta!"
Thượng Dã Tiểu Thứ Lang nghe phiên dịch nói xong, hơi hơi suy nghĩ, liền trực tiếp đưa ra quyết định.
Vệ Kính Khải nhẹ nhàng thở ra, tuy sự tình cũng chưa giải quyết triệt để, nhưng ít nhất, hắn không làm quốc gia mất mặt!
Đợi đến khi đám đại biểu ly khai phòng máy tính, chân Vệ Kính Khải mới cảm giác như nhũn ra, trực tiếp ngã xuống ngồi trên ghế tựa. Vừa rồi, hắn khẩn trương đến chết!
"Ngươi làm rất tốt!"
Ngay lúc đầu óc Vệ Kính Khải trống rỗng, một làn hương thơm đánh úp lại, sau đó một thanh âm êm tai truyền đến.
Chờ đến khi hắn khó khăn từ trong cơn chấn kinh phục hồi tinh thần lại, lại chỉ có thể nhìn đến bóng dáng tao nhã kia nhẹ lướt đi!
Vừa rồi. . . . . .
Không dám tin trừng to mắt, Vệ Kính Khải ngồi ở ghế tựa, vẫn vô pháo tỉnh táo lại từ cảm xúc mừng như điên kia.
Vừa rồi, Đông Phương Chủ tịch cùng hắn nói chuyện sao? Còn khen ngợi hắn làm tốt?
"Xã trưởng, chúc mừng anh. Chủ tịch cũng khen anh làm tốt lắm! Bất quá vừa rồi xã trưởng anh thực anh tuấn, đem sự tình nói rõ ràng, thật sự là quá thần kỳ rồi !"
Đến khi trong phòng chỉ còn lại năm người sau trận đấu, một nam sinh trong đó chạy lại nịnh nọt nói. Rất không dễ dàng khôi phục bình tĩnh, Vệ Kính Khải hung hăng trừng mắt nhìn cái nam sinh nịnh nọt kia:
"Cậu biết cái gì? Nếu chuyện này được đánh giá bình thường, thua cũng ko sao. Chỉ là tài nghệ không bằng người mà thôi. Nhưng hắn ta cứ đưa thể diện quốc gia vào. Âm hiểm! Tôi chưa vô sỉ đến mức cả thể diện quốc gia đều không để ý!"
"Mấy người các cậu, lúc nãy làm cái gì vậy? Mới 3 phút đã bị người giải quyết rồi ! Đặc biệt là cậu, bị miểu sát(**) đi? Thiệt thòi các cậu bình thường vẫn tự xưng là cao thủ máy tính, suốt ngày ngụy trang chính sự để chơi game, hiện tạo thì tốt rồi, 10 phút đã không chịu được, thật quá mất mặt!
(**)Miểu sát: Chết ngay lập tức.
Nghĩ đến vừa rồi bị ngược thảm như thế, Vệ Kính Khải liền nhịn không được chửi ầm lên.
Hôm nay bọn hắn biểu diễn thao tác mà thôi, hiện tại rất nhiều người đều tham gia trò này. Đây là một trò chơi nam sinh đều đặc biệt yêu thích, bình thường thời gian tham gia cũng không nhiều.
Nội tâm nam sinh đều là dã tính, một nam sinh lịch sự nhã nhặn, cũng vẫn sẽ thích loại trò chơi đầy nhiệt huyết này. Vệ Kính Khải luôn luôn tự xưng là cao thủ game, đây cùng là nguyên nhân hắn dám ganh đua cao thấp với Thượng Dã Tiểu Thứ Lang.
Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, tại lĩnh vực hắn luôn làm tự hào lại thua thảm như vậy!
Mấy người kia căn bản là không phải người, tốt xấu gì hắn cũng tại từng vào bảng xếp hạng PK , nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bị người giải quyết hết trong 10 phút.
"Làm sao bây giờ a, lão Đại? Trong xã đoàn, chúng ta đã là tay chơi tốt rồi. Bây giờ muốn đi đâu tìm cao thủ đây? Trường học còn có người mạnh hơn chúng ta sao?”
Một nam sinh lắp bắp nói. Nếu Lãnh Tâm Nhiên cùng Triệu Nghị ở đây, khẳng định sẽ nhận ra, người này là kẻ lần trước hạ độc thủ với Triệu Nghị, sau đó bị Lãnh Tâm Nhiên giáo huấn một trận - Ngô thụy!
"Liên hệ mỗi phụ đạo viên, trước tiên chúng ta tiến hành một trận lựa chọn trên mạng ở trên mạng, sau đó chọn ra đội chiến thắng cuối cùng, sẽ đấu với đội của Tiểu Quỷ Tử. Tôi cũng không tin, cả Yến Đại không tìm ra được cao thủ PK!"
Hiện tại Vệ Kính Khải cũng rất khó chịu rồi. Vắt óc suy nghĩ cả buổi, cũng chỉ có thể tìm đến cái biện pháp ngu dốt này!
Khi Lam Kỳ nhi nhận được tin tức này, luôn luôn không hiện thần sắc ra bên ngoài giờ lại nở nụ cười. Không quan tâm đang trong giờ học phụ đạo, nhân lúc phụ đạo viên đang nghe điện thoại, cô trực tiếp vọt tới phòng học, báo cho Lãnh Tâm Nhiên:
"Nữ vương, đã đến lúc rồi ! Lãnh Tâm nhiên ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cô, sau đó khóe miệng chậm rãi nâng lên!
"Ha ha, báo ứng a!"
Thấy mấy người Lãnh Tâm Nhiên, Lam Kỳ Nhi, Triệu Nghị, Lăng Vũ tụ lại một chỗ, Đông Phương Hiểu cũng đến, nhưng bởi vì Sơ Hạ không phải thành viên của King nên không gia nhập cuộc bàn luận của hắn.
Nghe Lam Kỳ Nhi nói xong, Lăng Vũ cười lớn.
"Vệ Kính Khải kia bây giờ còn đang nhọc lòng a, ha ha…"
___________________________________________
(*) Kênh đội ngũ: Trong game online, có các kênh trò chuyện khác nhau:
Riêng tư, đội ngũ, bang hội, khu vực, thế giới.
- Riêng tư: Hai người trò chuyện riêng.
- Đội ngũ: Những người gia nhập đội ngũ. (Có hoặc không có giới hạn tùy theo nhiệm vụ)
- Bang hội: Những thành viên trong bang hội.
- Khu vực: Những người đứng trong phạm vi 1 lần, 2 lần,… màn hình
Những người không thỏa mãn điều kiện trên thì không thể biết được họ đang nói gì.
- Thế giới: Cả diễn đàn game ai cũng có thể đọc và bình luận.
/258
|