Editor: Thoa Xù
Cái gì? Phượng Như Ảnh vừa nghe Hồng Bưu nói thì vô cùng nóng nảy, đưa tay lấy quần áo trên giá áo xuống, không kịp mặc vào, chỉ khoác lên cánh tay rồi đi theo Hồng Bưu.
Rốt cuộc tình hình như thế nào? Nghĩ đến Mộc Vân Phong gặp nguy hiểm, trong lòng Phượng Như Ảnh nhói lên. Vừa rồi anh còn lo lắng cô ấy có thể gặp nguy hiểm không, lúc này anh trai lại gấp rút đến báo với anh cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Thật không biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho một người dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc như anh trai anh lại trở nên nôn nóng như vậy.
Vừa đi vừa nói. Hồng Bưu vừa trả lời Phượng Như Ảnh, vừa nhanh chóng đi xuống dưới lầu. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, thời gian là thứ quan trọng nhất đối với tình hình hiện tại của Mộc Vân Phong.
Hồng Bưu không dám tưởng tượng nếu như bọn họ đuổi theo không kịp, Mộc Vân Phong một mình chống lại hai tên thuộc hạ của anh rồi sẽ ra sao.
Mặc dù bản lĩnh của Mộc Vân Phong cũng không tệ, nhưng đây là địa bàn của bọn họ. Cô hoàn toàn không quen thuộc với con đường núi này, chỉ cần hai tên thuộc hạ kia nhẹ nhàng động chút tay chân, là Mộc Vân Phong sẽ lành ít dữ nhiều.
Lão đại đã xảy ra chuyện gì vậy? Phượng Như Ảnh mới vừa ra khỏi căn phòng, Ảnh Phong và Ảnh Băng ở sát vách cũng đi ra cùng lúc, vừa theo sau Phượng Như Ảnh, vừa hỏi.
Thấy vẻ mặt của lão đại lạnh như băng, bọn họ biết chuyện này không đơn giản. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, khiến cho lão đại luôn luôn bình tĩnh thoải mái bây giờ vẻ mặt lại vội vàng và lo lắng như vậy chứ.
Ảnh Phong lấy khuỷu tay huých Ảnh Băng một cái, ý bảo cậu ta chớ nhiều chuyện, rồi im lặng đi theo sau Phượng Như Ảnh. Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng kia của lão đại, cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng.
Mấy người bước nhanh xuống cầu thang, Hồng Bưu nói với thuộc hạ đang chờ trong phòng khách: Đi ra ngoài lấy xe, dắt theo mấy anh em đi cùng tôi.
Vâng. Thuộc hạ của Hồng Bưu nhận mệnh lệnh rời đi. Hồng Bưu ra hiệu bảo Phượng Như Ảnh ngồi xuống ghế sô pha chờ một lát, anh đi lấy quần áo.
Phượng Như Ảnh liếc nhìn anh trai cũng đang mặc áo sát nách giống như mình, không nói gì, lập tức đứng dậy mặc quần áo tử tế. Chờ Hồng Bưu trở ra.
Chỉ một lát sau, Hồng Bưu vừa mặc áo, vừa đi ra ngoài. Nhìn Phượng Như Ảnh đứng trong phòng khách chờ mình, trong mắt thoáng lên vẻ sáng tỏ.
Anh biết Mộc Vân Phong chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Phượng Như Ảnh, hơn nữa trong lòng của em ấy có lẽ cũng không phải như em ấy nói chỉ đơn giản xem Mộc Vân Phong như một người em gái.
Phượng Như Ảnh vẫn đứng ở phòng khách, trong lòng gấp đến nỗi không chịu được. Nhưng anh lại không biết rốt cuộc Mộc Vân Phong đã gặp phải chuyện gì, sao anh trai mình lại nói cô ấy đang gặp nguy hiểm. Muốn hỏi Hồng Bưu nhưng anh ấy lại trở về phòng, vì vậy cứ đứng giữa phòng khách như vậy, nhìn về phía căn phòng của Hồng Bưu.
Vừa nghe tiếng mở cửa phòng, Phượng Như Ảnh lập tức nghênh đón, vội vàng hỏi: Anh, rốt cuộc Tiểu Phong đã xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác lo lắng không lời nói nào có thể miêu tả được, kể từ sau khi anh biết thân phận của Mộc Vân Phong, cảm giác trong lòng đối với cô càng thêm nồng đậm hơn.
Nếu như nói trước đây anh chỉ đơn thuần thích Mộc Vân Phong, muốn giữ cô ở bên cạnh. Nhưng mà, sau khi anh biết được cô là con gái của chú Mộc, trong lòng liền nảy sinh ra ý nghĩ sẽ chăm sóc cho cô cả đời.
Giờ phút này, biết cô gặp chuyện không may, toàn bộ trái tim anh cũng đặt hết trên người cô rồi, đến nỗi hận không thể có đôi cánh để bay đến bên cạnh cô.
Mà Ảnh Phong và Ảnh Băng đang ở bên cạnh, nghe Phượng Như Ảnh hỏi Hồng Bưu, mới biết chuyện này liên quan đến Mộc Vân Phong. Thầm nghĩ: chẳng lẽ lão đại mình khác thường như vậy, lo lắng và nôn nóng như vậy, nguyên nhân là do cô gái kia đã xảy ra chuyện.
Cái gì? Phượng Như Ảnh vừa nghe Hồng Bưu nói thì vô cùng nóng nảy, đưa tay lấy quần áo trên giá áo xuống, không kịp mặc vào, chỉ khoác lên cánh tay rồi đi theo Hồng Bưu.
Rốt cuộc tình hình như thế nào? Nghĩ đến Mộc Vân Phong gặp nguy hiểm, trong lòng Phượng Như Ảnh nhói lên. Vừa rồi anh còn lo lắng cô ấy có thể gặp nguy hiểm không, lúc này anh trai lại gấp rút đến báo với anh cô ấy đang gặp nguy hiểm.
Thật không biết rốt cuộc cô ấy đã xảy ra chuyện gì, mà khiến cho một người dù núi Thái Sơn có sụp đổ trước mặt cũng không biến sắc như anh trai anh lại trở nên nôn nóng như vậy.
Vừa đi vừa nói. Hồng Bưu vừa trả lời Phượng Như Ảnh, vừa nhanh chóng đi xuống dưới lầu. Bây giờ không phải là lúc nói chuyện, thời gian là thứ quan trọng nhất đối với tình hình hiện tại của Mộc Vân Phong.
Hồng Bưu không dám tưởng tượng nếu như bọn họ đuổi theo không kịp, Mộc Vân Phong một mình chống lại hai tên thuộc hạ của anh rồi sẽ ra sao.
Mặc dù bản lĩnh của Mộc Vân Phong cũng không tệ, nhưng đây là địa bàn của bọn họ. Cô hoàn toàn không quen thuộc với con đường núi này, chỉ cần hai tên thuộc hạ kia nhẹ nhàng động chút tay chân, là Mộc Vân Phong sẽ lành ít dữ nhiều.
Lão đại đã xảy ra chuyện gì vậy? Phượng Như Ảnh mới vừa ra khỏi căn phòng, Ảnh Phong và Ảnh Băng ở sát vách cũng đi ra cùng lúc, vừa theo sau Phượng Như Ảnh, vừa hỏi.
Thấy vẻ mặt của lão đại lạnh như băng, bọn họ biết chuyện này không đơn giản. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, khiến cho lão đại luôn luôn bình tĩnh thoải mái bây giờ vẻ mặt lại vội vàng và lo lắng như vậy chứ.
Ảnh Phong lấy khuỷu tay huých Ảnh Băng một cái, ý bảo cậu ta chớ nhiều chuyện, rồi im lặng đi theo sau Phượng Như Ảnh. Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng kia của lão đại, cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng.
Mấy người bước nhanh xuống cầu thang, Hồng Bưu nói với thuộc hạ đang chờ trong phòng khách: Đi ra ngoài lấy xe, dắt theo mấy anh em đi cùng tôi.
Vâng. Thuộc hạ của Hồng Bưu nhận mệnh lệnh rời đi. Hồng Bưu ra hiệu bảo Phượng Như Ảnh ngồi xuống ghế sô pha chờ một lát, anh đi lấy quần áo.
Phượng Như Ảnh liếc nhìn anh trai cũng đang mặc áo sát nách giống như mình, không nói gì, lập tức đứng dậy mặc quần áo tử tế. Chờ Hồng Bưu trở ra.
Chỉ một lát sau, Hồng Bưu vừa mặc áo, vừa đi ra ngoài. Nhìn Phượng Như Ảnh đứng trong phòng khách chờ mình, trong mắt thoáng lên vẻ sáng tỏ.
Anh biết Mộc Vân Phong chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng Phượng Như Ảnh, hơn nữa trong lòng của em ấy có lẽ cũng không phải như em ấy nói chỉ đơn giản xem Mộc Vân Phong như một người em gái.
Phượng Như Ảnh vẫn đứng ở phòng khách, trong lòng gấp đến nỗi không chịu được. Nhưng anh lại không biết rốt cuộc Mộc Vân Phong đã gặp phải chuyện gì, sao anh trai mình lại nói cô ấy đang gặp nguy hiểm. Muốn hỏi Hồng Bưu nhưng anh ấy lại trở về phòng, vì vậy cứ đứng giữa phòng khách như vậy, nhìn về phía căn phòng của Hồng Bưu.
Vừa nghe tiếng mở cửa phòng, Phượng Như Ảnh lập tức nghênh đón, vội vàng hỏi: Anh, rốt cuộc Tiểu Phong đã xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác lo lắng không lời nói nào có thể miêu tả được, kể từ sau khi anh biết thân phận của Mộc Vân Phong, cảm giác trong lòng đối với cô càng thêm nồng đậm hơn.
Nếu như nói trước đây anh chỉ đơn thuần thích Mộc Vân Phong, muốn giữ cô ở bên cạnh. Nhưng mà, sau khi anh biết được cô là con gái của chú Mộc, trong lòng liền nảy sinh ra ý nghĩ sẽ chăm sóc cho cô cả đời.
Giờ phút này, biết cô gặp chuyện không may, toàn bộ trái tim anh cũng đặt hết trên người cô rồi, đến nỗi hận không thể có đôi cánh để bay đến bên cạnh cô.
Mà Ảnh Phong và Ảnh Băng đang ở bên cạnh, nghe Phượng Như Ảnh hỏi Hồng Bưu, mới biết chuyện này liên quan đến Mộc Vân Phong. Thầm nghĩ: chẳng lẽ lão đại mình khác thường như vậy, lo lắng và nôn nóng như vậy, nguyên nhân là do cô gái kia đã xảy ra chuyện.
/203
|