Nghe Phượng Như Ảnh nói, Hồng Bưu hơi trầm tư, nghĩ đến thân phận của đối phương, cảm thấy thêm kẻ thù chi bằng thêm một bằng hữu, vì vậy khẽ cười một tiếng rồi nói: Nếu Phượng Môn chủ đã có hứng thú, như vậy Hồng Bưu tôi đây nhất định sẽ theo cùng.
Phượng Như Ảnh vừa nói xong liền im lặng chờ Hồng Bưu đáp lời, chờ đợi một hồi lúc anh cho là Hồng Bưu sẽ không lên tiếng, lúc chuẩn bị thông báo cho người của mình mạnh mẽ tấn công, thì Hồng Bưu nói ra.
Phượng Như Ảnh vừa nghe Hồng Bưu nói, thì yên lòng. Sau đó nói với anh ta: Nếu hai chúng ta giao đấu, vậy thì tôi còn có một yêu cầu, nếu như tôi thắng vậy anh để cô ấy rời khỏi đây cùng với tôi. Nếu như anh thắng cũng hãy để cô ấy rời đi, bù lại tôi sẽ trả ngọc bội lại cho anh. Không biết ý của Hồng đương gia thế nào?
Được, không thành vấn đề. Hồng Bưu vừa nghe Phượng Như Ảnh nói điều kiện, không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng. Bất kể là thua hay thắng, anh cũng không có tổn thấy gì, mà anh cũng không lo lắng với việc bỏ qua cho Mộc Vân Phong, cho dù cô biết anh giết cha của cô, nhưng dựa vào năng lực bây giờ cô hoàn toàn không giết được anh.
Nếu Hồng đương gia đã đồng ý điều kiện của tôi, hẳn là nên cho thuộc hạ của anh dừng tay phải không? Phượng Như Ảnh liếc mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong, thấy cô đang rơi vào thế nguy hiểm tránh đòn tấn công của hai người đàn ông, thản nhiên nói với Hồng Bưu.
Chuyện đó đương nhiên rồi. Hồng Bưu cũng liếc nhìn về phía bọn Mộc Vân Phong, sau đó nhàn nhạt đáp lời Phượng Như Ảnh, quay đầu nhìn hai tên thuộc hạ nói: Dừng tay đi.
Hai tên thuộc hạ nghe lời dừng tay lại, Mộc Vân Phong cũng dừng tay theo. Cô nhìn Phượng Như Ảnh, trong mắt thoáng qua chút khó hiểu. Mộc Vân Phong không hiểu sao Hồng Bưu lại cho người của anh ta dừng tay, nhưng cô biết chắc là có liên quan tới Phượng Như Ảnh.
Thế nên, Mộc Vân Phong không kịp nghỉ ngơi, đã bước đến bên cạnh Phượng Như Ảnh hỏi: Có phải anh đáp ứng cái gì với anh ta hay không?
Chuyện của đàn ông bọn tôi, cô đừng có xía vào, cô đứng bên cạnh nhìn là được rồi, bọn họ sẽ không làm khó cô nữa. Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong chạy đến trước mặt mình, nghe lời chất vấn của cô, cảm thấy cô nàng quan tâm đến mình, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành hiếm thấy.
Anh? Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh dùng chuyện của đàn ông chặn lại thì thốt không nên lời. Thầm nghĩ: tên đàn ông chết tiệt, là đàn ông thì giỏi lắm sao?
Đừng có lo lắng, tôi không sao hết. Phượng Như Ảnh vỗ vỗ lên vai Mộc Vân Phong, lên tiếng an ủi.
Ai lo lắng cho anh chứ? Nghe Phượng Như Ảnh nói, Mộc Vân Phong không chút nghĩ ngợi, buột miệng nói. Lúc lời nói thốt ra, cô mới giật mình kinh ngạc cảm thấy lời nói của mình giống như làm nũng vậy.
Vừa nghĩ tới mình lại làm nũng với Phượng Như Ảnh, mặt Mộc Vân Phong hơi đỏ lên, không dám nhìn Phượng Như Ảnh. Cũng may, bóng đêm đủ tối, làm cho Phượng Như Ảnh không thấy khuôn mặt đỏ lên của cô, bằng không cô thật đúng là phải đào cái hang chui vào.
Phượng Môn chủ, có thể bắt đầu chưa? Thấy hai người đứng chung một chỗ, trong lòng Hồng Bưu lại bắt đầu không thoải mái, vì vậy lên tiếng cắt đứt lời nói của hai người.
Đứng đó chờ tôi. Phượng Như Ảnh dịu dàng nói với Mộc Vân Phong, sau đó tiến lên vài bước đứng trước mặt Hồng Bưu nói: Hồng đương gia, xin mời.
Phượng Như Ảnh đột nhiên dịu dàng khiến cho cả người Mộc Vân Phong sửng sốt, thất thần cả buổi. Lúc cô phục hồi tinh thần lại muốn hỏi Phượng Như Ảnh đang nổi cơn điên gì, lại thấy anh đang đánh nhau với Hồng Bưu.
Thấy hai người đánh nhau, Mộc Vân Phong mới biết vì sao Hồng Bưu lại hạ lệnh cho thuộc hạ dừng tay. Trong khoảng thời gian ngắn sự cảm động lại nảy lên trong lòng cô, cô nhìn bóng dáng màu đen trong sân, trong đôi mắt lấp lánh rạng rỡ.
Phượng Như Ảnh vừa nói xong liền im lặng chờ Hồng Bưu đáp lời, chờ đợi một hồi lúc anh cho là Hồng Bưu sẽ không lên tiếng, lúc chuẩn bị thông báo cho người của mình mạnh mẽ tấn công, thì Hồng Bưu nói ra.
Phượng Như Ảnh vừa nghe Hồng Bưu nói, thì yên lòng. Sau đó nói với anh ta: Nếu hai chúng ta giao đấu, vậy thì tôi còn có một yêu cầu, nếu như tôi thắng vậy anh để cô ấy rời khỏi đây cùng với tôi. Nếu như anh thắng cũng hãy để cô ấy rời đi, bù lại tôi sẽ trả ngọc bội lại cho anh. Không biết ý của Hồng đương gia thế nào?
Được, không thành vấn đề. Hồng Bưu vừa nghe Phượng Như Ảnh nói điều kiện, không chút nghĩ ngợi lập tức đáp ứng. Bất kể là thua hay thắng, anh cũng không có tổn thấy gì, mà anh cũng không lo lắng với việc bỏ qua cho Mộc Vân Phong, cho dù cô biết anh giết cha của cô, nhưng dựa vào năng lực bây giờ cô hoàn toàn không giết được anh.
Nếu Hồng đương gia đã đồng ý điều kiện của tôi, hẳn là nên cho thuộc hạ của anh dừng tay phải không? Phượng Như Ảnh liếc mắt nhìn về phía Mộc Vân Phong, thấy cô đang rơi vào thế nguy hiểm tránh đòn tấn công của hai người đàn ông, thản nhiên nói với Hồng Bưu.
Chuyện đó đương nhiên rồi. Hồng Bưu cũng liếc nhìn về phía bọn Mộc Vân Phong, sau đó nhàn nhạt đáp lời Phượng Như Ảnh, quay đầu nhìn hai tên thuộc hạ nói: Dừng tay đi.
Hai tên thuộc hạ nghe lời dừng tay lại, Mộc Vân Phong cũng dừng tay theo. Cô nhìn Phượng Như Ảnh, trong mắt thoáng qua chút khó hiểu. Mộc Vân Phong không hiểu sao Hồng Bưu lại cho người của anh ta dừng tay, nhưng cô biết chắc là có liên quan tới Phượng Như Ảnh.
Thế nên, Mộc Vân Phong không kịp nghỉ ngơi, đã bước đến bên cạnh Phượng Như Ảnh hỏi: Có phải anh đáp ứng cái gì với anh ta hay không?
Chuyện của đàn ông bọn tôi, cô đừng có xía vào, cô đứng bên cạnh nhìn là được rồi, bọn họ sẽ không làm khó cô nữa. Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong chạy đến trước mặt mình, nghe lời chất vấn của cô, cảm thấy cô nàng quan tâm đến mình, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành hiếm thấy.
Anh? Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh dùng chuyện của đàn ông chặn lại thì thốt không nên lời. Thầm nghĩ: tên đàn ông chết tiệt, là đàn ông thì giỏi lắm sao?
Đừng có lo lắng, tôi không sao hết. Phượng Như Ảnh vỗ vỗ lên vai Mộc Vân Phong, lên tiếng an ủi.
Ai lo lắng cho anh chứ? Nghe Phượng Như Ảnh nói, Mộc Vân Phong không chút nghĩ ngợi, buột miệng nói. Lúc lời nói thốt ra, cô mới giật mình kinh ngạc cảm thấy lời nói của mình giống như làm nũng vậy.
Vừa nghĩ tới mình lại làm nũng với Phượng Như Ảnh, mặt Mộc Vân Phong hơi đỏ lên, không dám nhìn Phượng Như Ảnh. Cũng may, bóng đêm đủ tối, làm cho Phượng Như Ảnh không thấy khuôn mặt đỏ lên của cô, bằng không cô thật đúng là phải đào cái hang chui vào.
Phượng Môn chủ, có thể bắt đầu chưa? Thấy hai người đứng chung một chỗ, trong lòng Hồng Bưu lại bắt đầu không thoải mái, vì vậy lên tiếng cắt đứt lời nói của hai người.
Đứng đó chờ tôi. Phượng Như Ảnh dịu dàng nói với Mộc Vân Phong, sau đó tiến lên vài bước đứng trước mặt Hồng Bưu nói: Hồng đương gia, xin mời.
Phượng Như Ảnh đột nhiên dịu dàng khiến cho cả người Mộc Vân Phong sửng sốt, thất thần cả buổi. Lúc cô phục hồi tinh thần lại muốn hỏi Phượng Như Ảnh đang nổi cơn điên gì, lại thấy anh đang đánh nhau với Hồng Bưu.
Thấy hai người đánh nhau, Mộc Vân Phong mới biết vì sao Hồng Bưu lại hạ lệnh cho thuộc hạ dừng tay. Trong khoảng thời gian ngắn sự cảm động lại nảy lên trong lòng cô, cô nhìn bóng dáng màu đen trong sân, trong đôi mắt lấp lánh rạng rỡ.
/203
|