Editor : Song Ngư nhi.
Beta : cafe_sang.
Ngày Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương đi, Vạn NiênThanh và Mạc Dao Dao cùng nhau ra tiễn. Thật ra thì vết thương của Mạc Dao Dao đã tốt hơn rất nhiều, trừ cánh tay phải của cô còn có chút bất tiện khi cử động ra thì còn lại đều không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày. Thế nhưng Tề Hiên lại mở rộng cửa hậu (ví với việc làm tiêu cực, đại khái là đi cửa sau, thiên vị), cho cô nghỉ tận lqd hai tháng để nghỉ dưỡng, hơn nữa còn là nghỉ phép có lương! Mạc Dao Dao vô cùng hoài nghi về tương lai của mình trong vòng năm năm tới, có khi nào tất cả những ngày nghỉ được phép, cùng với những ngày nghỉ đông của cô đều bị anh ta trừ hết sạch rồi hay không, chứ làm gì Tề Hiên có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội tốt này được chứ?
Mẹ Mạc cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cho nên trước khi đi bà có kéo tay Mạc Dao Dao nói: "Tết năm nay, nếu như con không xin nghỉ được, thì không cần phải về."
Bà nói xong nước mắt cũng "tí tách, tí tách" rơi xuống, Mạc Dao Dao thật sự không chịu nổi bộ dạng này của bà, cô hạ quyết tâm nói: "Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ xin nghỉ phép ở công ty, để về nhà thăm mẹ!"
Bây giờ cũng đã cuối tháng mười một, Mạc Dao Dao còn một tháng nghỉ phép nữa, đến lúc đi làm lại cũng đã là cuối năm, lại xin nghỉ thêm nữa chính xác là mơ mộng hão huyền (*). Nhưng Vạn Niên Thanh nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của Mạc Dao Dao, cứ như cô cực kỳ chắc chắn rằng lqd mình có thể xin nghỉ được, không biết là cô đang tính toán cái gì đây nữa.
(*) Nguyên văn: "Si nhân thuyết mộng" : đây là câu tục ngữ Trung Quốc, nghĩa là “người ngốc nói mê”, ý nói chuyện viển vông, vớ vẩn, hão huyền, sẽ không thành sự thật,. . .
Mấy hôm nay, cứ rảnh rỗi một chút là Mẹ Mạc lại lôi kéo Vạn Niên Thanh ngồi tám chuyện với bà, nội dung chủ yếu chính là cuộc sống của Mạc Dao Dao từ thời thơ ấu, đến thời thiếu niên, thanh niên, thậm chí là tất tần tật các chuyện phát sinh hồi năm ngoái. Tóm lại là cội nguồn gốc gác đều bị xới lên cả. Mà tên Vạn Niên Thanh kia thì lại nghe rất nghiêm túc, cẩn thận lqd nghe từng chút một, chỉ thiếu điều lấy bút ra để điên cuồng ghi chép lại mà thôi. Nhưng mà vì ngại Mẹ Mạc ở trước mặt, nên mới không dám to gan làm vậy. Chỉ là có lúc Mạc Dao Dao thấy anh lén lúc giấu di động phía sau lưng, đoán chừng là đang ghi âm lại.
Thông qua việc ngồi nghe mẹ Mạc tự thuật, rốt cuộc Vạn Niên Thanh đã phát hiện ra rằng : Mạc Dao Dao trước kia và Mạc Dao Dao bây giờ anh biết, hình như có chút không giống nhau. Theo lời mẹ Mạc nói, thì Mạc Dao Dao trước kia rất ngoan ngoãn, có hơi ngốc, lại rất dễ bị lừa. Cứ mỗi lần Mạc Dương Dương muốn lừa cô, thì nhất định cô sẽ bị mắc mưu. Có một lần, Mạc Dương Dương đi bắt chuồn chuồn nướng cho cô ăn. Sau đó mẹ Mạc thấy miệng của Mạc Dao Dao đen kịt, vì vậy mà phát hiện ra con trai mình lại bắt nạt em gái. Nên bà đã dạy dỗ Mạc Dương Dương ngay tại chỗ. Mạc Dương Dương bị bà đánh rồi phạt đứng và không cho ăn cơm tối. Nhưng Mạc Dương Dương nhớ rõ, ngày đó anh thấy Mạc Dao Dao ăn chuồn lqd chuồn nướng xong thì cô đã ra bờ sông rửa tay rửa mặt rồi mà. Nhưng tại sao khi cô về đến nhà, thì miệng của cô lại đen nhèm thế nhỉ? Cái vấn đề này đã làm cho anh suy nghĩ mãi, và nó đã trở thành một trong những câu đố chưa có lời giải trong cuộc đời của Mạc Dương Dương. . .
Chuyện nhiều không kể xiết, Vạn Niên Thanh lén lút ghi âm và dùng bút ký để ghi lại, nhưng rồi lại phát hiện ra, dường như từ lúc bắt đầu vào trung học thì loại chuyện như vậy không xảy ra nữa. Mà cũng từ khi ấy thì Mạc Dao Dao lúc đó đã thống nhất với Mạc Dao Dao hiện tại. Rồi, hai ngày trước, khi anh nghe Tề Hiên cùng Mạc Dao Dao nói chuyện, nội dung chủ yếu chính là lqd về Lý Tiêu. Vì gần đây Mạc Dao Dao không có ở công ty, nên bà ta lại lớn lối, chạy đến công ty Tề Hiên lật tung chỗ hồ sơ tài liệu, rồi uy hiếp trợ lý, bắt họ không được hỗ trợ dự án hợp tác của Tề Hiên và Vạn Niên Thanh. Theo suy nghĩ của Lý Tiêu, hợp đồng đã ký cũng không sao, chỉ cần xảy ra một chút chuyện không may gì đó, thì tùy lúc bọn họ đều có thể rút tiền về. Tề Hiên đang rất nhức đầu về chuyện này. Lúc ấy Mạc Dao Dao vô cùng bình tĩnh, nhấp một ngụm nước lọc, nhàn nhạt nói: "Chuyện này cũng dễ thôi, đưa bà ta sang ở cùng với Tề Vân mấy ngày, không phải là xong rồi sao."
Tề Vân đang du học ở Pháp, còn đến hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Đối với đứa con gái duy nhất này của mình, Lý Tiêu quả thật là yêu còn hơn mạng, có thể nói là muốn đào cả tim gan phổi của mình ra cho con. Quan hệ của Tề Hiên và Tề Vân không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá kém. Vì dù sao thì bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, nên hai người đối xử với nhau vẫn như anh em. Ít nhất Tề Hiên vẫn rất chăm sóc Tề Vân, mà Tề Vân cũng hết sức tôn lqd kính người anh trai này của cô. Sau khi Mạc Dao Dao nghe Tề Hiên hời hợt nói qua về quan hệ của anh ta và Tề Vân, thì bỗng dưng cô nhận thấy quan hệ của mình và anh trai quả thật là bất bình thường đến mức không có giới hạn.
"Dù bà ta có nhớ Tề Vân, thì bà ta cũng sẽ không đi vào lúc này." Tề Hiên hiểu rất rõ Lý Tiêu, tuy rằng khả năng phán đoán của người này kém một chút, nhưng lại rất cố chấp và kiên trì. Nếu không thì bà ta đã không nhẫn nhịn qua mấy năm nay được.
"Rất đơn giản, nói với bà ấy là Tề Vân đang yêu một anh chàng người Pháp đẹp trai hoặc là một du học sinh người Trung Quốc gì đó, mà trước đó người này đã có quan hệ yêu đương với nhiều bạn gái hoặc là bạn trai. Anh cho người giả vờ điều tra chuyện này, rồi làm cho Lý Tiêu vô tình thấy được, bảo đảm bà ta sẽ là người đầu tiên bay qua." Mạc Dao Dao tiếp tục uống nước lqd lọc, giọng nói đều đều không thay đổi.
Tề Hiên hơi đen mặt: "Về phương diện này thì Tề Vân có yêu cầu cao lắm, nó sẽ không tùy tiện vậy đâu”.
“Tôi có nói chuyện này là thật sao? Bây giờ chẳng qua là anh đang lo lắng cho em gái, nên mới cho người điều tra các mối quan hệ của em gái mình một chút. Nhưng mà lúc chưa có kết luận chính xác thì đã bị mẹ anh phát hiện, bà ta cũng không chịu phân biệt đúng sai gì, thì đã chạy sang bên ấy rồi. Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh cả. Về phần anh điều tra người nào, thì phải là người mà cô ấy thường tiếp xúc nhất trong những người mà em gái anh quen. Anh lqd nhớ tìm người có điều kiện tốt một chút là được, tốt nhất là người Pháp, theo tôi biết, người Pháp rất lãng mạn."
Nhìn xem, kế hoạch quá hoàn mỹ, người đã qua đến bên ấy rồi, phỏng chừng còn phải điều tra thêm lần nữa , rồi còn vì nhớ nhung và lo lắng cho con, cộng thêm phòng ngừa sự việc như vậy phát sinh, nói không chừng Lý Tiêu sẽ ở bên Pháp lâu hơn nữa ấy chứ. Mà nếu như chuyện xảy ra đúng như vậy thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tề Hiên cả, dù sao thì cũng không phải tự dưng anh ta muốn lấy chuyện này để làm lấy cớ lừa Lý Tiêu đi, vì rõ ràng anh ta đã giấu hết tài liệu rồi. Ai bảo Lý Tiêu chạy đến lật tung phòng làm việc của anh ta lên, anh ta có muốn giấu cũng không giấu được! Quan trọng nhất là, loại chuyện này lại chẳng ảnh hưởng gì tới thanh danh của Tề Vân cả, nói trắng ra thì cũng chỉ là do Tề Hiên và Lý Tiêu quá lo lắng mà thôi.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Mạc Dao Dao, Tề Hiên nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp một hồi lâu, giống như đang nhìn lqd một người xa lạ, đắn đo một lúc mới nói được một câu: “Tôi luôn cho rằng cô là khắc tinh trời sinh của mẹ tôi, không ngờ hóa ra không phải là do trời sinh.” (Càfé: có nghĩa là Tề Hiên luôn cho rằng Mạc Dao Dao là khắc tinh trời sinh của Lý Tiêu, nhưng cuối cùng nhận ra không phải do trời, mà là do chính bản thân Mạc Dao Dao có bản lĩnh.)
Mạc Dao Dao cười khan một cái, thật ra thì có rất nhiều việc cô chỉ không muốn làm, chứ không phải là không làm được. Trước đó, cô đã sớm nghĩ ra đòn sát thủ đơn giản nhất để đối phó với Lý Tiêu là Tề Vân rồi. Chồng ngoại tình, con trai thì không phải con ruột, nên tình yêu thương của bà ngoài dành trọn cho Tề Vân ra thì làm gì còn ai khác nữa. Chẳng qua biện pháp này lại là nhất lao vĩnh dật (**), trong lúc cô còn chưa tìm được công việc vừa ý, mà làm việc ở công ty của lqd Tề Hiên thì lương vừa cao lại an nhàn, cớ gì cô lại không làm cơ chứ?
(**)”Nhất lao vĩnh dật” : một lần vất vả, cả đời nhàn nhã. (Chỗ này có thể hiểu là đối với chuyện của Lý Tiêu, ngay từ đầu Mạc Dao Dao đã có cách giải quyết nhanh gọn lẹ 1 lần rồi, nhưng vì công việc ở công ty Tề Hiên lương vừa cao làm việc lại nhàn, nói chung là chỉ ngồi chơi và chuyên đối phó với Lý Tiêu. Nếu giải quyết Lý Tiêu sớm, tức là câu “nhất lao vĩnh dật”, thì chẳng còn việc gì để làm nữa, nên Mạc Dao Dao mới thong thả mà không giải quyết dứt điểm Lý Tiêu)
"Sao lúc tôi cho người điều tra cô lại không hề điều tra ra cô còn có bản lãnh như vậy." Lúc anh cho điều tra về Mạc Dao Dao thì chỉ nhận được kết quả rất đơn điệu, nó chỉ có thành tích học tập cùng với các mối quan hệ với mọi người của cô. Trong bốn năm đại học, trừ cô nàng Ngải Xuân luôn thể hiện sự không vừa mắt của mình với Mạc Dao Dao ra, thì cô hoàn toàn không hề có mẫu thuẫn gì với người khác, là một nữ sinh vô cùng bình thường. Nhưng khi anh càng tiếp lqđ xúc với Mạc Dao Dao thì lại càng cảm thấy, thật ra cô là che giấu mình rất sâu.
"Tôi nghĩ là tôi đã “đại tài tiểu dụng”(*) rồi ." Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao, đột nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn. Vốn dĩ khuôn mặt của Tề Hiên rất lạnh lùng nhưng vì một nụ cười này mà làm cho người ta có cảm giác như băng sơn đã bị hòa tan. Trong nháy mắt, nụ cười ấy có thể giết chết tất cả sinh vật giống cái.
(*) “đại tài tiểu dụng” : nghĩa là không biết trọng dụng người tài.
Dĩ nhiên Mạc Dao Dao cũng sửng sốt một chút, ai mà chẳng có lòng thích cái đẹp, nụ cười “đàm hoa nhất hiện”(**) này rất khó được, nên cô nhất định phải thưởng thức, vì vậy trong ánh mắt của Mạc Dao Dao không có sự ái mộ, mà nó hoàn toàn chỉ có sự thưởng thức đơn thuần thôi. Chỉ là trong lòng Vạn Niên Thanh vẫn có chút không vui, vì vậy đúng lúc này hắn liền đi vào phòng lqđ bệnh, tranh thủ cắt ngang cuộc đối thoại của Tề Hiên và Mạc Dao Dao.
(**) : “đàm hoa nhất hiện“ : ý chỉ thứ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Câu nói cuối cùng của Tề Hiên làm cho trực giác hắn cảnh báo nguy cơ mãnh liệt đang đến. Trước kia, Mặc Ngôn đã từng bảo hắn buồn lo vô cớ, ý sâu xa là bảo Mạc Dao Dao không có sức quyến rũ lớn như vậy đâu. Nhưng sự thật đã chứng minh, trực giác của Vạn Niên Thanh khá chính xác. Hắn cứ nghĩ sẽ thổ lộ tình cảm với Mạc Dao Dao trước khi cô trở về làm việc tại công ty của Tề Hiên lqđ là đã ổn rồi . Nhưng mà khi nhìn tình hình bây giờ, có vẻ như chỉ thổ lộ như vậy thôi vẫn chưa đủ, xem ra, trước khi kì nghỉ phép dưỡng thương của cô kết thúc, hắn phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để ổn định quan hệ của hai người.
Chẳng qua là với tình trạng của Mạc Dao Dao bây giờ, sẽ làm cho hắn không dễ dàng hành động. Vì bây giờ đã khác với lúc trước. Vì bây giờ cô đã được giảm bớt gánh nặng trên cơ thể, mặc dù tay cô còn phải lqđ bó thạch cao, nhưng lúc đứng lên ngồi xuống cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong khi Vạn Niên Thanh vẫn còn đang bơi trong ngàn vạn suy nghĩ, thì mẹ Mạc và Mạc Dương Dương đã lên máy bay. Mạc Dao Dao nhẹ nhàng đá hắn một cái: "Về nhà thôi."
Ngay lập tức, Vạn Niên Thanh chạy tới chỗ Mạc Dao Dao giống y như chó Nhật, vội vàng đỡ cô đi. Thật ra thì cô chỉ bị thương ở tay, còn chân của cô không có gì đáng ngại, nên căn bản không cần hắn phải đỡ đi lqđ như vậy, đây chẳng qua là vì Vạn Niên Thanh muốn mượn cơ hội này để ăn vụng một chút tiện nghi của cô mà thôi.
Mạc Dao Dao nhìn chằm chằm vào cái móng vuốt đang ôm ngang hông mình của Vạn Niên Thanh, cô cũng không ngăn cản hành động này của hắn, chỉ hỏi: "Hình như anh đang có tâm sự à?"
Vạn Niên Thanh sững sờ: "Em, . . . Làm sao mà em biết?"
Không phải hắn không nghĩ đến phủ nhận, mà là vì ánh mắt của Mạc Dao Dao quá kiên định, khiến hắn không có cách nào phản bác lại được.
"Không có gì, chỉ là dựa vào cảm giác của bản thân thôi. Hai ngày nay anh đã không giống với mọi khi, không làm một người không tim không phổi rồi." Mạc Dao Dao phát hiện mình rất hiểu Vạn Niên Thanh, chỉ cần sắc mặt của anh hơi thay đổi, là cô đã có thể nhận ra được. Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, thì lại làm cô không hiểu vì sao mà lại nhớ đến kia cuộc điện thoại kia. Ngay lập tức sắc mặt Mạc Dao Dao liền thay đổi, có chút khó coi.
Lúc Vạn Niên Thanh vừa thấy sắc mặt của cô thay đổi, ngay lập tức thẳng thắn nói ra, để được cô khoan lqđ hồng: "Thật ra thì, ngày đó ở trong bệnh viện, lúc anh nghe em nói chuyện với Tề Hiên, anh cảm thấy. . . Em có vẻ khác với trước kia. Nếu là người trước đây, có lẽ sẽ không thể có những suy nghĩ như vậy."
"Anh cảm thấy em đã thay đổi nên không còn thích em nữa rồi hả ?" Mạc Dao Dao nhìn Vạn Niên Thanh, ánh mắt cô rất chuyên chú.
Vạn Nên Thanh sửng sốt, nhận ra ý trong câu nói này của cô, anh mừng rỡ đến độ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên bầu trời. Một tay anh ôm lấy Mạc Dao Dao, cũng chẳng thèm không quan tâm đến chuyện bọn họ vẫn còn đang ở trong phi trường, lớn tiếng hét lên: "Anh rất thích Mạc Dao Dao, sẽ mãi mãi chỉ thích mình em!"
Vì vậy mà tất cả người trong sân bay, kể cả người đang chờ thông báo đến chuyến bay của mình lẫn những người ra tiễn người thân, đều dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn bọn họ. Mạc Dao Dao cảm thấy nếu như bọn họ vẫn cứ đứng ở chỗ này để thảo luận những chuyện như vậy, lqđ thì quả thật có chút mất mặt.
Nhưng mà với tình huống hiện tại như thế này, thì vẫn phải nói rõ ràng chuyện kia đã. Vì vậy cô thấp giọng nói: "Nhẹ tay chút, tay em vẫn còn bị thương đấy."
Trong nháy mắt, Vạn Niên Thanh từ trạng thái mừng như điên, vì lo sẽ động đến vết thương của cô nên nhẹ nhàng buông vai phải của cô ra. Thật ra, dù Vạn Niên Thanh có ôm như vậy thì cũng sẽ không ảnh thương tới vết thương của Mạc Dao Dao, chẳng qua là cô muốn Vạn Niên Thanh yên tĩnh một chút, vì bây giờ cô có một số việc nhất định tỉnh táo thì mới có thể nói rõ ràng với anh.
"Anh nói em đã thay đổi, nhưng thật ra thì em không hề thay đổi. Anh có biết vì sao mà em không giống với trước kia không?"
Vạn Niên Thanh lắc đầu một cái, chờ Mạc Dao Dao giải thích.
"Thật ra thì em không thay đổi, chỉ là lúc ấy em quá nhát gan mà thôi. Trước kia, lúc ba em vẫn còn, em cảm giác sau lưng mình còn có chỗ dựa, đi bộ cũng có thể đi ngang, dù em có gây họa ra sao thì vẫn sẽ có người chịu trách nhiệm thay em. Cho nên lúc ấy, những hành động và suy lqđ nghĩ của em rất thiếu đạo đức. Sau khi ba em không còn, em chỉ còn lại một mình mẹ em, lúc ấy em biết mình đã không còn chỗ dựa của bản thân, đi bộ cũng phải cúi đầu. Suốt ngày em chỉ sợ rằng mình sẽ gây họa làm cho mẹ mình phải chịu tội."
"Vậy em bây giờ. . . " Trong mắt Vạn Niên Thanh mang theo vẻ mong đợi, nếu quả thật giống hắn nghĩ. . .
"Lúc vừa bắt đầu em cũng cảm thấy kỳ quái rồi, tại sao bây giờ lại dần dần không sợ hãi nữa chứ? Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì giờ đã em hiểu, bởi vì giờ em đã cảm giác mình lại có một chỗ dựa nữa rồi, giống như khi em còn bé, có người thương yêu. Cho nên hiện giờ, khi em làm việc cũng có thể thoải mái mà làm." Mạc Dao Dao nắm chặt bàn tay của Vạn Niên Thanh, giống như muốn lấy thêm sức mạnh từ trên hắn. Cô hít sâu một hơi nói tiếp: "Lúc ở cạnh lqđ Triệu Cảnh Minh, anh ta chưa cho em cảm giác này. Vạn Niên Thanh, anh nói xem tại sao lại như thế chứ?"
"Vậy là em. . ." Vạn Niên Thanh ngay lập tức nắm chặt quả đấm, khớp xương nổi lên rõ ràng, những ngón tay bởi vì máu không được lưu thông mà bắt đầu trở lên trắng bệch. Hắn phát hiện ra bây giờ mình đang rất khẩn trương, từ lúc hắn bắt đầu có ý thức, hắn chưa từng có cảm giác khẩn trương giống như bây giờ. Thậm chí hắn cũng không biết, nếu như bây gời Mạc Dao Dao gật đầu, mình sẽ phản ứng thế nào nữa. Sẽ là ôm chầm lấy cô rồi không ngừng xoay ? Hay là sẽ dắt tay cô, ở giữa phi trường, trước mặt mọi người, hét lên : "Mạc Dao Dao cũng thích tôi " ? Hoặc cũng có thể là cái gì cũng không làm, chỉ có thể đứng đó nhìn cô cười khúc khích?
Miệng của hắn khô, chờ Mạc Dao Dao đáp lời.
Ai ngờ Mạc Dao Dao lại vô cùng dứt khoát nói: "Không biết!"
Cái câu trả lời này giống như khi hắn đang đi trên đường, mà lại ẩn hắn ngã nhào, khiến hắn trở về thực tế vậy. Từ trước đến, đầu óc của Vạn Niên Thanh luôn luôn linh hoạt, nhưng vào lúc này nó lại không đủ để hiểu tình huống gì đang xảy ra nữa. Còn Mạc Dao Dao thì từ lqđ trong túi tài liệu của hắn, lấy ra cái điện thoại mà chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao nói: "Em chỉ biết rằng khi vừa nghe thấy người khác cũng có số điện thoại này thì cực kỳ tức giận. Phản ứng đầu tiên em muốn làm chính là chờ khi anh trở về, sẽ ném cái điện thoại này vào mặt anh."
"Sau đó em lại ta không làm nữa, bởi vì em lại đột nhiên nghĩ ra, tại sao mình lại tức giận như vậy. Mấy ngày nay anh ở chỗ nào, ở cùng ai thì liên quan gì đến mình chứ. Chỉ là càng về sau, em đã phát hiện ra rằng em không phải bởi vì chuyện này mà tức giận, mà là bởi vì số điện thoại chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao của anh lại có người khác biết được, hóa ra mình đang tức giận chuyện này!"
Thật lâu sau Vạn Niên Thanh mới phản ứng lại được với câu nói Mạc Dao Dao. Ngay lập tức, mừng rỡ miệng đều muốn lqđ không thể chọn, này theo từ hiện thực lại trở về Thiên đường, cảm giác thật là quá tuyệt vời, thì ra Mạc Dao Dao đang ghen vì hắn!
Ai ngờ Mạc Dao Dao ném di động vào mặt hắn, kéo hắn trở về thực tại: “Anh mau giải thích rõ ràng về cuộc điện thoại kia cho em. Nếu không những lời em vừa nói sẽ coi như chưa từng có!"
Tác giả có lời muốn nói: Vì vậy, Mạc Dao Dao phát uy.
Beta : cafe_sang.
Ngày Mẹ Mạc và Mạc Dương Dương đi, Vạn NiênThanh và Mạc Dao Dao cùng nhau ra tiễn. Thật ra thì vết thương của Mạc Dao Dao đã tốt hơn rất nhiều, trừ cánh tay phải của cô còn có chút bất tiện khi cử động ra thì còn lại đều không ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày. Thế nhưng Tề Hiên lại mở rộng cửa hậu (ví với việc làm tiêu cực, đại khái là đi cửa sau, thiên vị), cho cô nghỉ tận lqd hai tháng để nghỉ dưỡng, hơn nữa còn là nghỉ phép có lương! Mạc Dao Dao vô cùng hoài nghi về tương lai của mình trong vòng năm năm tới, có khi nào tất cả những ngày nghỉ được phép, cùng với những ngày nghỉ đông của cô đều bị anh ta trừ hết sạch rồi hay không, chứ làm gì Tề Hiên có thể dễ dàng buông tha cho cơ hội tốt này được chứ?
Mẹ Mạc cũng đã nghĩ đến vấn đề này, cho nên trước khi đi bà có kéo tay Mạc Dao Dao nói: "Tết năm nay, nếu như con không xin nghỉ được, thì không cần phải về."
Bà nói xong nước mắt cũng "tí tách, tí tách" rơi xuống, Mạc Dao Dao thật sự không chịu nổi bộ dạng này của bà, cô hạ quyết tâm nói: "Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ xin nghỉ phép ở công ty, để về nhà thăm mẹ!"
Bây giờ cũng đã cuối tháng mười một, Mạc Dao Dao còn một tháng nghỉ phép nữa, đến lúc đi làm lại cũng đã là cuối năm, lại xin nghỉ thêm nữa chính xác là mơ mộng hão huyền (*). Nhưng Vạn Niên Thanh nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kiên định của Mạc Dao Dao, cứ như cô cực kỳ chắc chắn rằng lqd mình có thể xin nghỉ được, không biết là cô đang tính toán cái gì đây nữa.
(*) Nguyên văn: "Si nhân thuyết mộng" : đây là câu tục ngữ Trung Quốc, nghĩa là “người ngốc nói mê”, ý nói chuyện viển vông, vớ vẩn, hão huyền, sẽ không thành sự thật,. . .
Mấy hôm nay, cứ rảnh rỗi một chút là Mẹ Mạc lại lôi kéo Vạn Niên Thanh ngồi tám chuyện với bà, nội dung chủ yếu chính là cuộc sống của Mạc Dao Dao từ thời thơ ấu, đến thời thiếu niên, thanh niên, thậm chí là tất tần tật các chuyện phát sinh hồi năm ngoái. Tóm lại là cội nguồn gốc gác đều bị xới lên cả. Mà tên Vạn Niên Thanh kia thì lại nghe rất nghiêm túc, cẩn thận lqd nghe từng chút một, chỉ thiếu điều lấy bút ra để điên cuồng ghi chép lại mà thôi. Nhưng mà vì ngại Mẹ Mạc ở trước mặt, nên mới không dám to gan làm vậy. Chỉ là có lúc Mạc Dao Dao thấy anh lén lúc giấu di động phía sau lưng, đoán chừng là đang ghi âm lại.
Thông qua việc ngồi nghe mẹ Mạc tự thuật, rốt cuộc Vạn Niên Thanh đã phát hiện ra rằng : Mạc Dao Dao trước kia và Mạc Dao Dao bây giờ anh biết, hình như có chút không giống nhau. Theo lời mẹ Mạc nói, thì Mạc Dao Dao trước kia rất ngoan ngoãn, có hơi ngốc, lại rất dễ bị lừa. Cứ mỗi lần Mạc Dương Dương muốn lừa cô, thì nhất định cô sẽ bị mắc mưu. Có một lần, Mạc Dương Dương đi bắt chuồn chuồn nướng cho cô ăn. Sau đó mẹ Mạc thấy miệng của Mạc Dao Dao đen kịt, vì vậy mà phát hiện ra con trai mình lại bắt nạt em gái. Nên bà đã dạy dỗ Mạc Dương Dương ngay tại chỗ. Mạc Dương Dương bị bà đánh rồi phạt đứng và không cho ăn cơm tối. Nhưng Mạc Dương Dương nhớ rõ, ngày đó anh thấy Mạc Dao Dao ăn chuồn lqd chuồn nướng xong thì cô đã ra bờ sông rửa tay rửa mặt rồi mà. Nhưng tại sao khi cô về đến nhà, thì miệng của cô lại đen nhèm thế nhỉ? Cái vấn đề này đã làm cho anh suy nghĩ mãi, và nó đã trở thành một trong những câu đố chưa có lời giải trong cuộc đời của Mạc Dương Dương. . .
Chuyện nhiều không kể xiết, Vạn Niên Thanh lén lút ghi âm và dùng bút ký để ghi lại, nhưng rồi lại phát hiện ra, dường như từ lúc bắt đầu vào trung học thì loại chuyện như vậy không xảy ra nữa. Mà cũng từ khi ấy thì Mạc Dao Dao lúc đó đã thống nhất với Mạc Dao Dao hiện tại. Rồi, hai ngày trước, khi anh nghe Tề Hiên cùng Mạc Dao Dao nói chuyện, nội dung chủ yếu chính là lqd về Lý Tiêu. Vì gần đây Mạc Dao Dao không có ở công ty, nên bà ta lại lớn lối, chạy đến công ty Tề Hiên lật tung chỗ hồ sơ tài liệu, rồi uy hiếp trợ lý, bắt họ không được hỗ trợ dự án hợp tác của Tề Hiên và Vạn Niên Thanh. Theo suy nghĩ của Lý Tiêu, hợp đồng đã ký cũng không sao, chỉ cần xảy ra một chút chuyện không may gì đó, thì tùy lúc bọn họ đều có thể rút tiền về. Tề Hiên đang rất nhức đầu về chuyện này. Lúc ấy Mạc Dao Dao vô cùng bình tĩnh, nhấp một ngụm nước lọc, nhàn nhạt nói: "Chuyện này cũng dễ thôi, đưa bà ta sang ở cùng với Tề Vân mấy ngày, không phải là xong rồi sao."
Tề Vân đang du học ở Pháp, còn đến hai năm nữa mới có thể tốt nghiệp. Đối với đứa con gái duy nhất này của mình, Lý Tiêu quả thật là yêu còn hơn mạng, có thể nói là muốn đào cả tim gan phổi của mình ra cho con. Quan hệ của Tề Hiên và Tề Vân không được tốt lắm, nhưng cũng không tính là quá kém. Vì dù sao thì bọn họ cũng có quan hệ máu mủ, nên hai người đối xử với nhau vẫn như anh em. Ít nhất Tề Hiên vẫn rất chăm sóc Tề Vân, mà Tề Vân cũng hết sức tôn lqd kính người anh trai này của cô. Sau khi Mạc Dao Dao nghe Tề Hiên hời hợt nói qua về quan hệ của anh ta và Tề Vân, thì bỗng dưng cô nhận thấy quan hệ của mình và anh trai quả thật là bất bình thường đến mức không có giới hạn.
"Dù bà ta có nhớ Tề Vân, thì bà ta cũng sẽ không đi vào lúc này." Tề Hiên hiểu rất rõ Lý Tiêu, tuy rằng khả năng phán đoán của người này kém một chút, nhưng lại rất cố chấp và kiên trì. Nếu không thì bà ta đã không nhẫn nhịn qua mấy năm nay được.
"Rất đơn giản, nói với bà ấy là Tề Vân đang yêu một anh chàng người Pháp đẹp trai hoặc là một du học sinh người Trung Quốc gì đó, mà trước đó người này đã có quan hệ yêu đương với nhiều bạn gái hoặc là bạn trai. Anh cho người giả vờ điều tra chuyện này, rồi làm cho Lý Tiêu vô tình thấy được, bảo đảm bà ta sẽ là người đầu tiên bay qua." Mạc Dao Dao tiếp tục uống nước lqd lọc, giọng nói đều đều không thay đổi.
Tề Hiên hơi đen mặt: "Về phương diện này thì Tề Vân có yêu cầu cao lắm, nó sẽ không tùy tiện vậy đâu”.
“Tôi có nói chuyện này là thật sao? Bây giờ chẳng qua là anh đang lo lắng cho em gái, nên mới cho người điều tra các mối quan hệ của em gái mình một chút. Nhưng mà lúc chưa có kết luận chính xác thì đã bị mẹ anh phát hiện, bà ta cũng không chịu phân biệt đúng sai gì, thì đã chạy sang bên ấy rồi. Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh cả. Về phần anh điều tra người nào, thì phải là người mà cô ấy thường tiếp xúc nhất trong những người mà em gái anh quen. Anh lqd nhớ tìm người có điều kiện tốt một chút là được, tốt nhất là người Pháp, theo tôi biết, người Pháp rất lãng mạn."
Nhìn xem, kế hoạch quá hoàn mỹ, người đã qua đến bên ấy rồi, phỏng chừng còn phải điều tra thêm lần nữa , rồi còn vì nhớ nhung và lo lắng cho con, cộng thêm phòng ngừa sự việc như vậy phát sinh, nói không chừng Lý Tiêu sẽ ở bên Pháp lâu hơn nữa ấy chứ. Mà nếu như chuyện xảy ra đúng như vậy thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tề Hiên cả, dù sao thì cũng không phải tự dưng anh ta muốn lấy chuyện này để làm lấy cớ lừa Lý Tiêu đi, vì rõ ràng anh ta đã giấu hết tài liệu rồi. Ai bảo Lý Tiêu chạy đến lật tung phòng làm việc của anh ta lên, anh ta có muốn giấu cũng không giấu được! Quan trọng nhất là, loại chuyện này lại chẳng ảnh hưởng gì tới thanh danh của Tề Vân cả, nói trắng ra thì cũng chỉ là do Tề Hiên và Lý Tiêu quá lo lắng mà thôi.
Sau khi nghe xong kế hoạch của Mạc Dao Dao, Tề Hiên nhìn cô với ánh mắt vô cùng phức tạp một hồi lâu, giống như đang nhìn lqd một người xa lạ, đắn đo một lúc mới nói được một câu: “Tôi luôn cho rằng cô là khắc tinh trời sinh của mẹ tôi, không ngờ hóa ra không phải là do trời sinh.” (Càfé: có nghĩa là Tề Hiên luôn cho rằng Mạc Dao Dao là khắc tinh trời sinh của Lý Tiêu, nhưng cuối cùng nhận ra không phải do trời, mà là do chính bản thân Mạc Dao Dao có bản lĩnh.)
Mạc Dao Dao cười khan một cái, thật ra thì có rất nhiều việc cô chỉ không muốn làm, chứ không phải là không làm được. Trước đó, cô đã sớm nghĩ ra đòn sát thủ đơn giản nhất để đối phó với Lý Tiêu là Tề Vân rồi. Chồng ngoại tình, con trai thì không phải con ruột, nên tình yêu thương của bà ngoài dành trọn cho Tề Vân ra thì làm gì còn ai khác nữa. Chẳng qua biện pháp này lại là nhất lao vĩnh dật (**), trong lúc cô còn chưa tìm được công việc vừa ý, mà làm việc ở công ty của lqd Tề Hiên thì lương vừa cao lại an nhàn, cớ gì cô lại không làm cơ chứ?
(**)”Nhất lao vĩnh dật” : một lần vất vả, cả đời nhàn nhã. (Chỗ này có thể hiểu là đối với chuyện của Lý Tiêu, ngay từ đầu Mạc Dao Dao đã có cách giải quyết nhanh gọn lẹ 1 lần rồi, nhưng vì công việc ở công ty Tề Hiên lương vừa cao làm việc lại nhàn, nói chung là chỉ ngồi chơi và chuyên đối phó với Lý Tiêu. Nếu giải quyết Lý Tiêu sớm, tức là câu “nhất lao vĩnh dật”, thì chẳng còn việc gì để làm nữa, nên Mạc Dao Dao mới thong thả mà không giải quyết dứt điểm Lý Tiêu)
"Sao lúc tôi cho người điều tra cô lại không hề điều tra ra cô còn có bản lãnh như vậy." Lúc anh cho điều tra về Mạc Dao Dao thì chỉ nhận được kết quả rất đơn điệu, nó chỉ có thành tích học tập cùng với các mối quan hệ với mọi người của cô. Trong bốn năm đại học, trừ cô nàng Ngải Xuân luôn thể hiện sự không vừa mắt của mình với Mạc Dao Dao ra, thì cô hoàn toàn không hề có mẫu thuẫn gì với người khác, là một nữ sinh vô cùng bình thường. Nhưng khi anh càng tiếp lqđ xúc với Mạc Dao Dao thì lại càng cảm thấy, thật ra cô là che giấu mình rất sâu.
"Tôi nghĩ là tôi đã “đại tài tiểu dụng”(*) rồi ." Tề Hiên nhìn Mạc Dao Dao, đột nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng sáng lạn. Vốn dĩ khuôn mặt của Tề Hiên rất lạnh lùng nhưng vì một nụ cười này mà làm cho người ta có cảm giác như băng sơn đã bị hòa tan. Trong nháy mắt, nụ cười ấy có thể giết chết tất cả sinh vật giống cái.
(*) “đại tài tiểu dụng” : nghĩa là không biết trọng dụng người tài.
Dĩ nhiên Mạc Dao Dao cũng sửng sốt một chút, ai mà chẳng có lòng thích cái đẹp, nụ cười “đàm hoa nhất hiện”(**) này rất khó được, nên cô nhất định phải thưởng thức, vì vậy trong ánh mắt của Mạc Dao Dao không có sự ái mộ, mà nó hoàn toàn chỉ có sự thưởng thức đơn thuần thôi. Chỉ là trong lòng Vạn Niên Thanh vẫn có chút không vui, vì vậy đúng lúc này hắn liền đi vào phòng lqđ bệnh, tranh thủ cắt ngang cuộc đối thoại của Tề Hiên và Mạc Dao Dao.
(**) : “đàm hoa nhất hiện“ : ý chỉ thứ đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Câu nói cuối cùng của Tề Hiên làm cho trực giác hắn cảnh báo nguy cơ mãnh liệt đang đến. Trước kia, Mặc Ngôn đã từng bảo hắn buồn lo vô cớ, ý sâu xa là bảo Mạc Dao Dao không có sức quyến rũ lớn như vậy đâu. Nhưng sự thật đã chứng minh, trực giác của Vạn Niên Thanh khá chính xác. Hắn cứ nghĩ sẽ thổ lộ tình cảm với Mạc Dao Dao trước khi cô trở về làm việc tại công ty của Tề Hiên lqđ là đã ổn rồi . Nhưng mà khi nhìn tình hình bây giờ, có vẻ như chỉ thổ lộ như vậy thôi vẫn chưa đủ, xem ra, trước khi kì nghỉ phép dưỡng thương của cô kết thúc, hắn phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp để ổn định quan hệ của hai người.
Chẳng qua là với tình trạng của Mạc Dao Dao bây giờ, sẽ làm cho hắn không dễ dàng hành động. Vì bây giờ đã khác với lúc trước. Vì bây giờ cô đã được giảm bớt gánh nặng trên cơ thể, mặc dù tay cô còn phải lqđ bó thạch cao, nhưng lúc đứng lên ngồi xuống cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trong khi Vạn Niên Thanh vẫn còn đang bơi trong ngàn vạn suy nghĩ, thì mẹ Mạc và Mạc Dương Dương đã lên máy bay. Mạc Dao Dao nhẹ nhàng đá hắn một cái: "Về nhà thôi."
Ngay lập tức, Vạn Niên Thanh chạy tới chỗ Mạc Dao Dao giống y như chó Nhật, vội vàng đỡ cô đi. Thật ra thì cô chỉ bị thương ở tay, còn chân của cô không có gì đáng ngại, nên căn bản không cần hắn phải đỡ đi lqđ như vậy, đây chẳng qua là vì Vạn Niên Thanh muốn mượn cơ hội này để ăn vụng một chút tiện nghi của cô mà thôi.
Mạc Dao Dao nhìn chằm chằm vào cái móng vuốt đang ôm ngang hông mình của Vạn Niên Thanh, cô cũng không ngăn cản hành động này của hắn, chỉ hỏi: "Hình như anh đang có tâm sự à?"
Vạn Niên Thanh sững sờ: "Em, . . . Làm sao mà em biết?"
Không phải hắn không nghĩ đến phủ nhận, mà là vì ánh mắt của Mạc Dao Dao quá kiên định, khiến hắn không có cách nào phản bác lại được.
"Không có gì, chỉ là dựa vào cảm giác của bản thân thôi. Hai ngày nay anh đã không giống với mọi khi, không làm một người không tim không phổi rồi." Mạc Dao Dao phát hiện mình rất hiểu Vạn Niên Thanh, chỉ cần sắc mặt của anh hơi thay đổi, là cô đã có thể nhận ra được. Nhưng vừa mới nghĩ như vậy, thì lại làm cô không hiểu vì sao mà lại nhớ đến kia cuộc điện thoại kia. Ngay lập tức sắc mặt Mạc Dao Dao liền thay đổi, có chút khó coi.
Lúc Vạn Niên Thanh vừa thấy sắc mặt của cô thay đổi, ngay lập tức thẳng thắn nói ra, để được cô khoan lqđ hồng: "Thật ra thì, ngày đó ở trong bệnh viện, lúc anh nghe em nói chuyện với Tề Hiên, anh cảm thấy. . . Em có vẻ khác với trước kia. Nếu là người trước đây, có lẽ sẽ không thể có những suy nghĩ như vậy."
"Anh cảm thấy em đã thay đổi nên không còn thích em nữa rồi hả ?" Mạc Dao Dao nhìn Vạn Niên Thanh, ánh mắt cô rất chuyên chú.
Vạn Nên Thanh sửng sốt, nhận ra ý trong câu nói này của cô, anh mừng rỡ đến độ thiếu chút nữa nhảy cẫng lên bầu trời. Một tay anh ôm lấy Mạc Dao Dao, cũng chẳng thèm không quan tâm đến chuyện bọn họ vẫn còn đang ở trong phi trường, lớn tiếng hét lên: "Anh rất thích Mạc Dao Dao, sẽ mãi mãi chỉ thích mình em!"
Vì vậy mà tất cả người trong sân bay, kể cả người đang chờ thông báo đến chuyến bay của mình lẫn những người ra tiễn người thân, đều dùng ánh mắt nhìn kẻ điên để nhìn bọn họ. Mạc Dao Dao cảm thấy nếu như bọn họ vẫn cứ đứng ở chỗ này để thảo luận những chuyện như vậy, lqđ thì quả thật có chút mất mặt.
Nhưng mà với tình huống hiện tại như thế này, thì vẫn phải nói rõ ràng chuyện kia đã. Vì vậy cô thấp giọng nói: "Nhẹ tay chút, tay em vẫn còn bị thương đấy."
Trong nháy mắt, Vạn Niên Thanh từ trạng thái mừng như điên, vì lo sẽ động đến vết thương của cô nên nhẹ nhàng buông vai phải của cô ra. Thật ra, dù Vạn Niên Thanh có ôm như vậy thì cũng sẽ không ảnh thương tới vết thương của Mạc Dao Dao, chẳng qua là cô muốn Vạn Niên Thanh yên tĩnh một chút, vì bây giờ cô có một số việc nhất định tỉnh táo thì mới có thể nói rõ ràng với anh.
"Anh nói em đã thay đổi, nhưng thật ra thì em không hề thay đổi. Anh có biết vì sao mà em không giống với trước kia không?"
Vạn Niên Thanh lắc đầu một cái, chờ Mạc Dao Dao giải thích.
"Thật ra thì em không thay đổi, chỉ là lúc ấy em quá nhát gan mà thôi. Trước kia, lúc ba em vẫn còn, em cảm giác sau lưng mình còn có chỗ dựa, đi bộ cũng có thể đi ngang, dù em có gây họa ra sao thì vẫn sẽ có người chịu trách nhiệm thay em. Cho nên lúc ấy, những hành động và suy lqđ nghĩ của em rất thiếu đạo đức. Sau khi ba em không còn, em chỉ còn lại một mình mẹ em, lúc ấy em biết mình đã không còn chỗ dựa của bản thân, đi bộ cũng phải cúi đầu. Suốt ngày em chỉ sợ rằng mình sẽ gây họa làm cho mẹ mình phải chịu tội."
"Vậy em bây giờ. . . " Trong mắt Vạn Niên Thanh mang theo vẻ mong đợi, nếu quả thật giống hắn nghĩ. . .
"Lúc vừa bắt đầu em cũng cảm thấy kỳ quái rồi, tại sao bây giờ lại dần dần không sợ hãi nữa chứ? Nhưng sau khi suy nghĩ lại thì giờ đã em hiểu, bởi vì giờ em đã cảm giác mình lại có một chỗ dựa nữa rồi, giống như khi em còn bé, có người thương yêu. Cho nên hiện giờ, khi em làm việc cũng có thể thoải mái mà làm." Mạc Dao Dao nắm chặt bàn tay của Vạn Niên Thanh, giống như muốn lấy thêm sức mạnh từ trên hắn. Cô hít sâu một hơi nói tiếp: "Lúc ở cạnh lqđ Triệu Cảnh Minh, anh ta chưa cho em cảm giác này. Vạn Niên Thanh, anh nói xem tại sao lại như thế chứ?"
"Vậy là em. . ." Vạn Niên Thanh ngay lập tức nắm chặt quả đấm, khớp xương nổi lên rõ ràng, những ngón tay bởi vì máu không được lưu thông mà bắt đầu trở lên trắng bệch. Hắn phát hiện ra bây giờ mình đang rất khẩn trương, từ lúc hắn bắt đầu có ý thức, hắn chưa từng có cảm giác khẩn trương giống như bây giờ. Thậm chí hắn cũng không biết, nếu như bây gời Mạc Dao Dao gật đầu, mình sẽ phản ứng thế nào nữa. Sẽ là ôm chầm lấy cô rồi không ngừng xoay ? Hay là sẽ dắt tay cô, ở giữa phi trường, trước mặt mọi người, hét lên : "Mạc Dao Dao cũng thích tôi " ? Hoặc cũng có thể là cái gì cũng không làm, chỉ có thể đứng đó nhìn cô cười khúc khích?
Miệng của hắn khô, chờ Mạc Dao Dao đáp lời.
Ai ngờ Mạc Dao Dao lại vô cùng dứt khoát nói: "Không biết!"
Cái câu trả lời này giống như khi hắn đang đi trên đường, mà lại ẩn hắn ngã nhào, khiến hắn trở về thực tế vậy. Từ trước đến, đầu óc của Vạn Niên Thanh luôn luôn linh hoạt, nhưng vào lúc này nó lại không đủ để hiểu tình huống gì đang xảy ra nữa. Còn Mạc Dao Dao thì từ lqđ trong túi tài liệu của hắn, lấy ra cái điện thoại mà chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao nói: "Em chỉ biết rằng khi vừa nghe thấy người khác cũng có số điện thoại này thì cực kỳ tức giận. Phản ứng đầu tiên em muốn làm chính là chờ khi anh trở về, sẽ ném cái điện thoại này vào mặt anh."
"Sau đó em lại ta không làm nữa, bởi vì em lại đột nhiên nghĩ ra, tại sao mình lại tức giận như vậy. Mấy ngày nay anh ở chỗ nào, ở cùng ai thì liên quan gì đến mình chứ. Chỉ là càng về sau, em đã phát hiện ra rằng em không phải bởi vì chuyện này mà tức giận, mà là bởi vì số điện thoại chỉ dùng để gọi cho Mạc Dao Dao của anh lại có người khác biết được, hóa ra mình đang tức giận chuyện này!"
Thật lâu sau Vạn Niên Thanh mới phản ứng lại được với câu nói Mạc Dao Dao. Ngay lập tức, mừng rỡ miệng đều muốn lqđ không thể chọn, này theo từ hiện thực lại trở về Thiên đường, cảm giác thật là quá tuyệt vời, thì ra Mạc Dao Dao đang ghen vì hắn!
Ai ngờ Mạc Dao Dao ném di động vào mặt hắn, kéo hắn trở về thực tại: “Anh mau giải thích rõ ràng về cuộc điện thoại kia cho em. Nếu không những lời em vừa nói sẽ coi như chưa từng có!"
Tác giả có lời muốn nói: Vì vậy, Mạc Dao Dao phát uy.
/57
|