Một ngàn năm trước.
- Hắc Nghiêm Quân, ta muốn gia nhập ma giới.
- Tại sao? - Hắn ngờ vực hỏi nàng:
- Vì nơi đó có ngươi - Chu Ngọc mỉm cười nhìn Nghiêm Quân, thân hình lả lướt mềm mại quấn lấy cánh tay hắn.
Ngày đó, nàng chỉ là một tiểu ngọc thố mới tu luyện thành người, vốn căn cơ có thể đắc đạo thành tiên nếu nàng kiên trì tu đạo nhưng nàng lại không muốn. Bởi chốn hồng trần này, nàng còn quá nhiều thứ để lưu luyến.
Lần đầu tiên Hắc Nghiêm Quân gặp nàng là vào ba trăm năm trước, khi ấy hắn đang bị thương, cả người bê bết máu, vết thương nghiêm trọng khiến hắn phải hiện nguyên hình. Một con mãng xà đen vân đỏ, cao hơn một trượng, nơi hắn lướt qua như san bằng mọi thứ, cây cỏ đổ rạp in hằn vết máu đỏ, thân thể bành trướng làm người khác khiếp sợ, ước chừng có thể nuốt trọn một người không cần mất quá ba giây. Còn nàng khi ấy không quá một trăm năm tuổi, chưa thể thành người nữa là...
Trước mặt thấy mãng xà chẳng khác nào nhìn được thần chết, nàng luống cuống quay đầu định bỏ chạy, điều đó là tất nhiên bởi đứng đầu nhóm thực phẩm của rắn là thỏ, nếu không chạy thì sớm muộn cũng vô bụng thôi.
- Đừng đi - Giọng khẩn cầu thống khổ vang từ sau lưng nàng, đôi chân Chu Ngọc mềm nhũn sợ sệt đứng yên tại chỗ, trong lòng bấn loạn lên, vừa muốn chạy vừa muốn đến cứu con mãng xà khổng lồ. Bởi nàng lương thiện không lẽ thấy chết không cứu.
Sau một hồi đấu tranh kịch liệt.
Đi! Phải đi thôi, ở lại chết chắc.
Nàng chợt đượm bước thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa:
- Nếu cứu ta, ta sẽ giúp ngươi thành người.
Khựng lại lần nữa, nàng dùng chi trước ngoáy ngoáy lỗ tai coi có nghe lầm không, đến khi hắn thở dài nói lại lần nữa một cách chân thực. Cái đó thì có thể thương lượng được, nàng lập tức quay đầu đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của hắn, vẻ mệt mỏi chịu đựng đến sắp không còn sức lực trông thảm thương làm sao. Sau một lúc thỏa hiệp, giấy tờ đâu ra đó nàng mới yên tâm giúp hắn trị thương. Nói là giúp chứ thật ra chẳng làm được gì nhiều, nàng đi hái thuốc, linh dược trên núi có sẵn, nhai rồi đắp lên vết thương cho hắn thôi. Hắc Nghiêm Quân dưỡng thương đồng thời hấp thụ linh khí trong núi. Nơi đây dường như hội tụ rất nhiều linh khí địa lợi, chưa đầy ba ngày hắn đã có thể trở lại hình hài con người. Lúc đó Nghiêm Quân rất đói và nàng đương ở ngay trên tay hắn...
Nhưng hắn đã không ăn nàng, bởi vì... Nàng quá gầy, gầy tới nỗi chỉ nhìn thấy bộ lông trắng muốt mượt mà bao phủ những mảnh xương khó tiêu hóa bên trong, dị hợm hơn nữa là cả đôi mắt cũng lún sâu vào hốc mắt.
- Ngươi tên gì? Ta là Hắc Nghiêm Quân.
- Gọi ta Chu Ngọc. - Nàng mệt mỏi, đánh một hơi ngáp dài, chớp đôi mắt tròn đóng hờ, dụi dụi đôi tai dài vào lòng bàn tay hắn, tìm tư thế thoải mái nhất có thể, nàng hừ hừ vài tiếng rồi thiêm thiếp ngủ.
Một ngàn năm sau.
- Nàng muốn lật đổ Ma Vương?.
- Đúng vậy, ta muốn trở thành Nữ Vương, ngươi có đồng ý giúp ta?. - Nàng nghịch ngợm mỉm cười.
- Chỉ cần nàng muốn, ta tất sẽ giúp nàng.
Trong cõi U Minh không hề có mùa xuân, hạ hay thu, mà nơi đây duy chỉ tồn tại mùa đông lạnh giá, tuyết trắng bao phủ khắp nơi, nhưng lạ thay con đường vào vực U Minh lại là thác lửa vàng rực bao trùm lấy. Chỉ cần xảy chân rơi vào cũng đủ bị nướng thành thịt xiên, vừa thơm vừa khét.
Hắc Nghiêm Quân trên tay cầm Xà Đao, mắt hắn ánh lên màu hung đỏ, cả mái tóc dài đỏ gụ bay trong gió cũng lấp loáng chói mắt người khác. Hắn nhếch môi, đối diện với Ma Vương hơn năm ngàn tuổi mà chẳng hề mảy may lo sợ, từ hắn luôn tỏa ra hàn khí bức người, một luồng sáng màu đỏ vờn quanh bàn tay hắn và chỉ trong một giây ngắn ngủi ngọn lửa ấy vồ dập lao đến Minh Vương.
Trong người Nghiêm Quân có Hỏa Linh Tinh giúp sức, chưa kể tới thanh Xà Đao được chế tạo từ xác Minh Xà sau khi chuyển kiếp, giờ đây hắn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Minh Vương không tin được một tiểu yêu đạo hạnh chưa đến hai ngàn năm lại có Hỏa Linh Tinh trong người, Hắc Nghiêm Quân lớn mật còn thách thức Minh Vương, và trong cuộc chiến này chỉ duy nhất một kẻ được sống.
- Xà Quân, rốt cuộc ngươi là ai?.
Mọi yêu ma, thần tiên đều gọi Hắc Nghiêm Quân là Xà Quân, bởi lẽ chẳng ai có hơi đâu mà đi gọi đích danh người ta ra, thật bất lịch sự. Nghiêm Quân mím môi, mâu quang sắc bén cùng nụ cười khẩy khinh miệt:
- Ta là ai? Tất nhiên là một tiểu yêu mấy ngàn năm qua sống dưới sự bảo vệ của Minh Vương rồi.
Không tin, Minh Vương cũng đáp lại hắn bằng nụ cười chế giễu:
- Khá khen cho một tiểu yêu to gan như ngươi. Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta phải cho ngươi và cả đám tiểu yêu biết bản lĩnh của Minh Vương ta đây.
Hắc Nghiêm Quân hừ lạnh:
- Dài dòng.
Dứt lời hắn liền bổ nhào về phía Minh Vương, nâng cao Xà Đao, ra đòn vô cùng hiểm ác, hắn muốn đánh nhanh thắng lẹ, không muốn chơi trò mèo vờn chuột nhảm nhí. Dù trong người Nghiêm Quân có Hỏa Linh Tinh hộ pháp thì sao? Minh Vương đạo hạnh hơn năm ngàn năm chẳng lẽ thua dễ dàng dưới tay một tiểu yêu mãng xà?. Hắn không tấn công mà lại thủ, một tay chống đỡ một tay chắp sau lưng tỏ vẻ khinh thường.
Vũ khí của Minh Vương là một cây trượng màu đen bóng, thân cây to bằng ba ngón tay người lớn, dài không quá hai thước, đỉnh chóp ngọn là lưỡi giáo nhọn hoắc, đuôi trượng được khảm một viên ngọc màu đỏ lưu li, bên trong chuyển động tựa làn khói. Thanh Xà Đao cũng đâu kém phần oai, thân đao màu bạc trắng toát, xung quanh còn tỏa ra làn khói lạnh thấu xương, lưỡi đao sắc nhọn đến nỗi chỉ cần hươ nhẹ ngang mặt cũng đủ làm sợi tóc khẽ bay trong gió.
- Khá đấy! Nhưng tiếc đạo hạnh còn quá thấp kém...
Lời Minh Vương còn chưa dứt miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, bị tấn công bất ngờ hắn lơ là không kịp chống đỡ, lưỡi đao trên tay Hắc Nghiêm Quân chớp lấy thời cơ đưa lên cao, một nhát chặt đứt đầu Minh Vương. Thân hình hắn đổ rạp xuống đất, máu đỏ từ cổ tuôn ra không ngừng, thân hình bé nhỏ xuất hiện từ sau lưng Nghiêm Quân chạy tới, vòng tay ôm eo hắn:
- Ngươi thật lợi hại.
Khuôn mặt Chu Ngọc áp sát tấm lưng hắn, cả người vui vẻ cười đến nỗi bả vai run lên. Lúc nãy Hắc Nghiêm Quân sử dụng phân thân chi thuật, hắn tách mình làm hai, người từ đầu đến cuối đứng trước mặt Minh Vương không phải là nguyên thần thật của hắn, đợi lúc Minh Vương xem thường kẻ địch, Nghiêm Quân chỉ cần ung dung một đao từ sau lưng đâm lên, cũng đâu tính là chơi lén nhỉ?.
Toàn thể yêu ma trong U Minh được một màn hít thở không thông, bọn chúng đứng ngơ ra nhìn Minh Vương cao ngạo la liệt dưới đất, thân là một Minh Vương đâu thể chết dễ như thế, nhưng khi mọi ánh mắt đảo dồn về Xà Đao của Nghiêm Quân bọn chúng mới ngộ nhận ra. Thanh Xà Đao đó thật sự lợi hại, không chỉ có thể giết được yêu ma, thần tiên mà cả Thiên Đế, Minh Vương, Long Vương, Diêm Vương,... Những kẻ có chức vị cao đến đâu, thanh đao đó cũng không hề ngán, một vũ khí thượng cổ không thể khinh thường khi dễ. Bắt đầu nổi lên chứng tò mò, chúng yêu bàn tán xuất xứ của thanh đao đó, sau một hồi bàn cãi đã dẫn đến đánh nhau.
- Dừng tay lại.
Nghiêm Quân thật sự điên đầu với bọn yêu ma này mà, loi choi không có trật tự, quy luật gì cả, hở chút là đánh nhau. Minh Vương chết rồi, Phong Linh Tinh trong người hắn được Nghiêm Quân trao lại cho Chu Ngọc trước mặt tất cả mọi người. Nhưng giờ đây U Minh như rắn mất đầu, chúng ma đang cuồng loạn thì hắn lớn giọng oai hùng:
- Tân Minh Vương của chúng ta sẽ là Huyết Thố, từ bây giờ U Minh sẽ có một Nữ Vương thống trị, nếu ai không phục có thể bước lên, chỉ cần thắng ta. Tùy ý sắp đặt.
Chúng yêu dừng đánh nhau lại, người ta bảo hai người đàn bà hợp lại sẽ thành cái chợ, một đám đàn bà sẽ banh luôn cái chợ, thế cái quái gì tiểu yêu đa số toàn là đàn ông lại nói nhiều như thế. Chúng nó tranh luận một hồi cũng im, ai nấy cuối đầu, quỳ rạp.
- Tân Nữ Vương anh minh thần võ...
Tiếng hô to từ bốn phía của đám yêu khiến Chu Ngọc lâng lâng, cả người tựa vào Hắc Nghiêm Quân, khóe môi nâng cao:
- Được rồi.
Nàng phẩy tay, mỉm cười như không, nét cười trên môi vẫn còn khiến cho đám yêu ngây ngô, dù chúng biết Chu Ngọc là một tiểu ngọc thố xinh đẹp thoát tục hơi cả tiên nữ nhưng chưa từng nghĩ khoảng cách cận kề lại động lòng người như thế, bởi lẽ suốt ngàn năm qua chưa ai thật sự được đến gần nàng. Không thèm quan tâm đến cái xác đang nằm phục dưới chân mình, đôi mắt hắn mở trao tráo không còn sự sống. Chu Ngọc quay sang Nghiêm Quân, khuôn mặt nhỏ khẽ dụi vào lòng ngực hắn:
- Đói bụng quá!.
Hắc Nghiêm Quân ôn nhu ôm lấy nàng vào lòng, không nói không rằng ẵm nàng trên tay đi thẳng vào Minh Cung, nơi đây từng là của Minh Vương, và giờ nó sẽ thuộc quyền sở hữu của Chu Ngọc. Đặt nàng lên tràng kỷ, hắn rút từ eo lưng ra thanh trượng màu đen đặt vào tay nàng:
- Từ bây giờ nó là của nàng - Nói rồi, hắn khom lưng cuối đầu hôn nhẹ lên bờ môi mỏng mềm mại của nàng. Chu Ngọc không mảy may khó chịu bởi sự đụng chạm của hắn mà ngược lại rất bình thản, sau cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, nàng tủm tỉm xem xét thanh trượng.
Hắn thấy nàng chú tâm vào món đồ chơi trong tay nên rất biết điều đi dặn dò đám thuộc hạ làm vài món ngon cho nàng, bản thân hắn ngồi tựa lưng vào khung gỗ trên tràng kỷ, nhắm mắt dưỡng thần không quên kéo nàng đặt vào lòng.
Chu Ngọc vừa chơi vừa cuộn tròn người trong lòng Hắc Nghiêm Quân, lâu lâu lại ngước nhìn khuôn mặt mệt nhoài đang nhắm hờ mi tiệp của hắn, nàng khẽ cười khúc khích, giọng cười giòn tan đánh bay sự mệt mỏi trong lòng hắn.
- Hắc Nghiêm Quân, ta muốn gia nhập ma giới.
- Tại sao? - Hắn ngờ vực hỏi nàng:
- Vì nơi đó có ngươi - Chu Ngọc mỉm cười nhìn Nghiêm Quân, thân hình lả lướt mềm mại quấn lấy cánh tay hắn.
Ngày đó, nàng chỉ là một tiểu ngọc thố mới tu luyện thành người, vốn căn cơ có thể đắc đạo thành tiên nếu nàng kiên trì tu đạo nhưng nàng lại không muốn. Bởi chốn hồng trần này, nàng còn quá nhiều thứ để lưu luyến.
Lần đầu tiên Hắc Nghiêm Quân gặp nàng là vào ba trăm năm trước, khi ấy hắn đang bị thương, cả người bê bết máu, vết thương nghiêm trọng khiến hắn phải hiện nguyên hình. Một con mãng xà đen vân đỏ, cao hơn một trượng, nơi hắn lướt qua như san bằng mọi thứ, cây cỏ đổ rạp in hằn vết máu đỏ, thân thể bành trướng làm người khác khiếp sợ, ước chừng có thể nuốt trọn một người không cần mất quá ba giây. Còn nàng khi ấy không quá một trăm năm tuổi, chưa thể thành người nữa là...
Trước mặt thấy mãng xà chẳng khác nào nhìn được thần chết, nàng luống cuống quay đầu định bỏ chạy, điều đó là tất nhiên bởi đứng đầu nhóm thực phẩm của rắn là thỏ, nếu không chạy thì sớm muộn cũng vô bụng thôi.
- Đừng đi - Giọng khẩn cầu thống khổ vang từ sau lưng nàng, đôi chân Chu Ngọc mềm nhũn sợ sệt đứng yên tại chỗ, trong lòng bấn loạn lên, vừa muốn chạy vừa muốn đến cứu con mãng xà khổng lồ. Bởi nàng lương thiện không lẽ thấy chết không cứu.
Sau một hồi đấu tranh kịch liệt.
Đi! Phải đi thôi, ở lại chết chắc.
Nàng chợt đượm bước thì giọng nói ấy lại vang lên lần nữa:
- Nếu cứu ta, ta sẽ giúp ngươi thành người.
Khựng lại lần nữa, nàng dùng chi trước ngoáy ngoáy lỗ tai coi có nghe lầm không, đến khi hắn thở dài nói lại lần nữa một cách chân thực. Cái đó thì có thể thương lượng được, nàng lập tức quay đầu đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của hắn, vẻ mệt mỏi chịu đựng đến sắp không còn sức lực trông thảm thương làm sao. Sau một lúc thỏa hiệp, giấy tờ đâu ra đó nàng mới yên tâm giúp hắn trị thương. Nói là giúp chứ thật ra chẳng làm được gì nhiều, nàng đi hái thuốc, linh dược trên núi có sẵn, nhai rồi đắp lên vết thương cho hắn thôi. Hắc Nghiêm Quân dưỡng thương đồng thời hấp thụ linh khí trong núi. Nơi đây dường như hội tụ rất nhiều linh khí địa lợi, chưa đầy ba ngày hắn đã có thể trở lại hình hài con người. Lúc đó Nghiêm Quân rất đói và nàng đương ở ngay trên tay hắn...
Nhưng hắn đã không ăn nàng, bởi vì... Nàng quá gầy, gầy tới nỗi chỉ nhìn thấy bộ lông trắng muốt mượt mà bao phủ những mảnh xương khó tiêu hóa bên trong, dị hợm hơn nữa là cả đôi mắt cũng lún sâu vào hốc mắt.
- Ngươi tên gì? Ta là Hắc Nghiêm Quân.
- Gọi ta Chu Ngọc. - Nàng mệt mỏi, đánh một hơi ngáp dài, chớp đôi mắt tròn đóng hờ, dụi dụi đôi tai dài vào lòng bàn tay hắn, tìm tư thế thoải mái nhất có thể, nàng hừ hừ vài tiếng rồi thiêm thiếp ngủ.
Một ngàn năm sau.
- Nàng muốn lật đổ Ma Vương?.
- Đúng vậy, ta muốn trở thành Nữ Vương, ngươi có đồng ý giúp ta?. - Nàng nghịch ngợm mỉm cười.
- Chỉ cần nàng muốn, ta tất sẽ giúp nàng.
Trong cõi U Minh không hề có mùa xuân, hạ hay thu, mà nơi đây duy chỉ tồn tại mùa đông lạnh giá, tuyết trắng bao phủ khắp nơi, nhưng lạ thay con đường vào vực U Minh lại là thác lửa vàng rực bao trùm lấy. Chỉ cần xảy chân rơi vào cũng đủ bị nướng thành thịt xiên, vừa thơm vừa khét.
Hắc Nghiêm Quân trên tay cầm Xà Đao, mắt hắn ánh lên màu hung đỏ, cả mái tóc dài đỏ gụ bay trong gió cũng lấp loáng chói mắt người khác. Hắn nhếch môi, đối diện với Ma Vương hơn năm ngàn tuổi mà chẳng hề mảy may lo sợ, từ hắn luôn tỏa ra hàn khí bức người, một luồng sáng màu đỏ vờn quanh bàn tay hắn và chỉ trong một giây ngắn ngủi ngọn lửa ấy vồ dập lao đến Minh Vương.
Trong người Nghiêm Quân có Hỏa Linh Tinh giúp sức, chưa kể tới thanh Xà Đao được chế tạo từ xác Minh Xà sau khi chuyển kiếp, giờ đây hắn chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh.
Minh Vương không tin được một tiểu yêu đạo hạnh chưa đến hai ngàn năm lại có Hỏa Linh Tinh trong người, Hắc Nghiêm Quân lớn mật còn thách thức Minh Vương, và trong cuộc chiến này chỉ duy nhất một kẻ được sống.
- Xà Quân, rốt cuộc ngươi là ai?.
Mọi yêu ma, thần tiên đều gọi Hắc Nghiêm Quân là Xà Quân, bởi lẽ chẳng ai có hơi đâu mà đi gọi đích danh người ta ra, thật bất lịch sự. Nghiêm Quân mím môi, mâu quang sắc bén cùng nụ cười khẩy khinh miệt:
- Ta là ai? Tất nhiên là một tiểu yêu mấy ngàn năm qua sống dưới sự bảo vệ của Minh Vương rồi.
Không tin, Minh Vương cũng đáp lại hắn bằng nụ cười chế giễu:
- Khá khen cho một tiểu yêu to gan như ngươi. Mặc kệ ngươi là ai, hôm nay ta phải cho ngươi và cả đám tiểu yêu biết bản lĩnh của Minh Vương ta đây.
Hắc Nghiêm Quân hừ lạnh:
- Dài dòng.
Dứt lời hắn liền bổ nhào về phía Minh Vương, nâng cao Xà Đao, ra đòn vô cùng hiểm ác, hắn muốn đánh nhanh thắng lẹ, không muốn chơi trò mèo vờn chuột nhảm nhí. Dù trong người Nghiêm Quân có Hỏa Linh Tinh hộ pháp thì sao? Minh Vương đạo hạnh hơn năm ngàn năm chẳng lẽ thua dễ dàng dưới tay một tiểu yêu mãng xà?. Hắn không tấn công mà lại thủ, một tay chống đỡ một tay chắp sau lưng tỏ vẻ khinh thường.
Vũ khí của Minh Vương là một cây trượng màu đen bóng, thân cây to bằng ba ngón tay người lớn, dài không quá hai thước, đỉnh chóp ngọn là lưỡi giáo nhọn hoắc, đuôi trượng được khảm một viên ngọc màu đỏ lưu li, bên trong chuyển động tựa làn khói. Thanh Xà Đao cũng đâu kém phần oai, thân đao màu bạc trắng toát, xung quanh còn tỏa ra làn khói lạnh thấu xương, lưỡi đao sắc nhọn đến nỗi chỉ cần hươ nhẹ ngang mặt cũng đủ làm sợi tóc khẽ bay trong gió.
- Khá đấy! Nhưng tiếc đạo hạnh còn quá thấp kém...
Lời Minh Vương còn chưa dứt miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, bị tấn công bất ngờ hắn lơ là không kịp chống đỡ, lưỡi đao trên tay Hắc Nghiêm Quân chớp lấy thời cơ đưa lên cao, một nhát chặt đứt đầu Minh Vương. Thân hình hắn đổ rạp xuống đất, máu đỏ từ cổ tuôn ra không ngừng, thân hình bé nhỏ xuất hiện từ sau lưng Nghiêm Quân chạy tới, vòng tay ôm eo hắn:
- Ngươi thật lợi hại.
Khuôn mặt Chu Ngọc áp sát tấm lưng hắn, cả người vui vẻ cười đến nỗi bả vai run lên. Lúc nãy Hắc Nghiêm Quân sử dụng phân thân chi thuật, hắn tách mình làm hai, người từ đầu đến cuối đứng trước mặt Minh Vương không phải là nguyên thần thật của hắn, đợi lúc Minh Vương xem thường kẻ địch, Nghiêm Quân chỉ cần ung dung một đao từ sau lưng đâm lên, cũng đâu tính là chơi lén nhỉ?.
Toàn thể yêu ma trong U Minh được một màn hít thở không thông, bọn chúng đứng ngơ ra nhìn Minh Vương cao ngạo la liệt dưới đất, thân là một Minh Vương đâu thể chết dễ như thế, nhưng khi mọi ánh mắt đảo dồn về Xà Đao của Nghiêm Quân bọn chúng mới ngộ nhận ra. Thanh Xà Đao đó thật sự lợi hại, không chỉ có thể giết được yêu ma, thần tiên mà cả Thiên Đế, Minh Vương, Long Vương, Diêm Vương,... Những kẻ có chức vị cao đến đâu, thanh đao đó cũng không hề ngán, một vũ khí thượng cổ không thể khinh thường khi dễ. Bắt đầu nổi lên chứng tò mò, chúng yêu bàn tán xuất xứ của thanh đao đó, sau một hồi bàn cãi đã dẫn đến đánh nhau.
- Dừng tay lại.
Nghiêm Quân thật sự điên đầu với bọn yêu ma này mà, loi choi không có trật tự, quy luật gì cả, hở chút là đánh nhau. Minh Vương chết rồi, Phong Linh Tinh trong người hắn được Nghiêm Quân trao lại cho Chu Ngọc trước mặt tất cả mọi người. Nhưng giờ đây U Minh như rắn mất đầu, chúng ma đang cuồng loạn thì hắn lớn giọng oai hùng:
- Tân Minh Vương của chúng ta sẽ là Huyết Thố, từ bây giờ U Minh sẽ có một Nữ Vương thống trị, nếu ai không phục có thể bước lên, chỉ cần thắng ta. Tùy ý sắp đặt.
Chúng yêu dừng đánh nhau lại, người ta bảo hai người đàn bà hợp lại sẽ thành cái chợ, một đám đàn bà sẽ banh luôn cái chợ, thế cái quái gì tiểu yêu đa số toàn là đàn ông lại nói nhiều như thế. Chúng nó tranh luận một hồi cũng im, ai nấy cuối đầu, quỳ rạp.
- Tân Nữ Vương anh minh thần võ...
Tiếng hô to từ bốn phía của đám yêu khiến Chu Ngọc lâng lâng, cả người tựa vào Hắc Nghiêm Quân, khóe môi nâng cao:
- Được rồi.
Nàng phẩy tay, mỉm cười như không, nét cười trên môi vẫn còn khiến cho đám yêu ngây ngô, dù chúng biết Chu Ngọc là một tiểu ngọc thố xinh đẹp thoát tục hơi cả tiên nữ nhưng chưa từng nghĩ khoảng cách cận kề lại động lòng người như thế, bởi lẽ suốt ngàn năm qua chưa ai thật sự được đến gần nàng. Không thèm quan tâm đến cái xác đang nằm phục dưới chân mình, đôi mắt hắn mở trao tráo không còn sự sống. Chu Ngọc quay sang Nghiêm Quân, khuôn mặt nhỏ khẽ dụi vào lòng ngực hắn:
- Đói bụng quá!.
Hắc Nghiêm Quân ôn nhu ôm lấy nàng vào lòng, không nói không rằng ẵm nàng trên tay đi thẳng vào Minh Cung, nơi đây từng là của Minh Vương, và giờ nó sẽ thuộc quyền sở hữu của Chu Ngọc. Đặt nàng lên tràng kỷ, hắn rút từ eo lưng ra thanh trượng màu đen đặt vào tay nàng:
- Từ bây giờ nó là của nàng - Nói rồi, hắn khom lưng cuối đầu hôn nhẹ lên bờ môi mỏng mềm mại của nàng. Chu Ngọc không mảy may khó chịu bởi sự đụng chạm của hắn mà ngược lại rất bình thản, sau cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, nàng tủm tỉm xem xét thanh trượng.
Hắn thấy nàng chú tâm vào món đồ chơi trong tay nên rất biết điều đi dặn dò đám thuộc hạ làm vài món ngon cho nàng, bản thân hắn ngồi tựa lưng vào khung gỗ trên tràng kỷ, nhắm mắt dưỡng thần không quên kéo nàng đặt vào lòng.
Chu Ngọc vừa chơi vừa cuộn tròn người trong lòng Hắc Nghiêm Quân, lâu lâu lại ngước nhìn khuôn mặt mệt nhoài đang nhắm hờ mi tiệp của hắn, nàng khẽ cười khúc khích, giọng cười giòn tan đánh bay sự mệt mỏi trong lòng hắn.
/10
|