Dạ Tư Lăng liếc Dạ Tư Hàn, không nói thêm gì liền quay người mang trái đắng rời đi.
Dạ Tư Hàn dõi theo bóng lưng anh ta. Nếu như hôm nay không phải ngày giỗ của mẹ, thì Dạ Tư Lăng đừng mơ có thể sống sót ra ngoài.
Một ngày đặc thù, anh không muốn có máu vấy bẩn lên nó.
Một lúc lâu sau anh mới thu lại tầm mắt quay đầu nhìn người phụ nữ trong phòng.
Hạ Lâm nhìn anh cười cười, Hi!
Ánh mắt Da Tư Hàn khóa trên người cô.
Bị anh nhìn như vậy, Hạ Lâm cảm thấy như bị ép đến ngạt thở, Tôi không phải người của anh ta
Anh vẫn nhìn cô một hồi lâu, sắc mặt không đổi, cũng chẳng nói gì.
Hạ Lâm nhìn căn phòng ngủ trống rỗng, Anh chẳng lấy một đầy tớ, hay là người ta dọn dẹp vệ sinh giúp anh nhớ?
Dạ Tư Hàn, Đến thế nào thì đi thế đấy đi
Hạ Lâm, ...
Sao lại không thương hương tiếc ngọc thế chứ? Cô vào từ đường cửa sổ, lẽ nào muốn cô cũng phải chui ra từ đó sao?
Cô là mỹ nhân cơ mà!
Hạ Lâm nhìn anh, đoán ra được người này chắc chắn là xử nam, Anh xem đêm hôm lạnh lẽo thế này, người ta có thể giúp anh làm ấm giường nha, xem này...
Dạ Tư Hàn, Coi như hôm nay cô mạng lớn, cút!
Hạ Lâm, Người ta không biết cút, hay là anh dạy người ta đi
Dạ Tư Hàn vẫn đứng đó nhìn cô. Hạ Lâm có loại cảm giác như bị ánh mắt anh lăng trì xử tử vậy.
Đúng lúc này, di dộng của Dạ Tư Hàn vang lên.
Anh đi đến bên giường nhấc điện thoại lên. Nhìn thấy là ám vệ Tư Đồ của mình gọi đến liền ấn nghe, Nói
Tam thiếu vẫn còn ở đây
Tầm mắt Dạ Tư Hàn quét lên người Hạ Lâm, bên tai lại vang lên giọng nói của Tư Đồ, Bên ngoài cổng vòm đều là vệ binh của Tam thiếu
Giọng anh âm u lạnh lẽo, Nói với bọn họ, nếu đã cảm thấy chán sống thì cứ ở đến sáng mai
Có điều Tứ thiếu, tối nay có chút kỳ lạ. Nếu là trước đây bọn họ tuyệt đối không dám đến đây, nhưng đêm nay Tam thiếu lại xông vào thế này.
Dạ Tư Hàn đứng đó không lên tiếng, ánh mắt quét qua Hạ Lâm một lần nữa.
Tư Đồ, Vườn hoa phía bên kia đang rất ầm ỹ
Dạ Tư Hàn, Đi điều tra xem có chuyện gì
Tư Đồ, Rõ
Dạ Tư Hàn vừa định ngắt điện thoại thì chợt nhận ra trong lòng đã có thêm một người. Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang lại rúc vào lòng anh.
Anh ném điện thoại xuống, hai tay túm lấy eo Hạ Lâm. Cô đau đến mức lông mày nhăn hết cả lại. Sức lực này tựa như muốn bóp gãy eo cô!
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Hạ Lâm dùng một tay vịn cổ Dạ Tư Hàn xuống, mạnh mẽ cắn lên bờ môi lạnh của anh.
Dạ Tư Hàn nhíu mi. Ngay vào lúc hai hàm răng anh há ra, lưỡi nhỏ của Hạ Lâm đã suồng sã chui vào trong. Đôi mắt to đen láy như ngọc nhìn vào Dạ Tư Hàn, nhưng trong đáy mắt anh lúc này lại chẳng có chút dục vọng.
Cô khiêu khích đến bước này rồi sao anh không có chút phản ứng vậy chứ? Chuyện này rất tổn thương đến lòng tự trọng của một cô gái như cô đấy.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, bàn tay túm eo cô vẫn giữ nguyên ở đó, thật lâu không có thêm bất kỳ động tác nào.
Lưỡi Hạ Lâm quấn lấy đầu lưỡi Dạ Tư Hàn, cắn mút, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào anh. Thấy anh thờ ơ, cô liền trực tiếp đẩy nước bọt qua, hòa vào trong miệng anh.
Dạ Tư Hàn đẩy cô ra. Vì sức lực đàn ông quá lớn nên Hạ Lâm đã ngã ngồi trên thảm, cảm giác eo như muốn gãy ra rồi.
Trong lòng không kiềm được mà ai oán, trước giờ cô chưa từng gặp xử nam nào khó chơi thế này.
Sợ anh lại trực tiếp xách cô vứt ra ngoài, sợ ngày mai trời sáng lại lâm vào mộng mị. Hay là cô chơi trò 'cưỡng bức'?
Tục ngữ đã nói thế này, gái tán trai có gì là khó! Đợi đến lúc anh có phản ứng rồi, cô không tin một lão xử nam còn có thể nhịn được!
Dạ Tư Hàn dõi theo bóng lưng anh ta. Nếu như hôm nay không phải ngày giỗ của mẹ, thì Dạ Tư Lăng đừng mơ có thể sống sót ra ngoài.
Một ngày đặc thù, anh không muốn có máu vấy bẩn lên nó.
Một lúc lâu sau anh mới thu lại tầm mắt quay đầu nhìn người phụ nữ trong phòng.
Hạ Lâm nhìn anh cười cười, Hi!
Ánh mắt Da Tư Hàn khóa trên người cô.
Bị anh nhìn như vậy, Hạ Lâm cảm thấy như bị ép đến ngạt thở, Tôi không phải người của anh ta
Anh vẫn nhìn cô một hồi lâu, sắc mặt không đổi, cũng chẳng nói gì.
Hạ Lâm nhìn căn phòng ngủ trống rỗng, Anh chẳng lấy một đầy tớ, hay là người ta dọn dẹp vệ sinh giúp anh nhớ?
Dạ Tư Hàn, Đến thế nào thì đi thế đấy đi
Hạ Lâm, ...
Sao lại không thương hương tiếc ngọc thế chứ? Cô vào từ đường cửa sổ, lẽ nào muốn cô cũng phải chui ra từ đó sao?
Cô là mỹ nhân cơ mà!
Hạ Lâm nhìn anh, đoán ra được người này chắc chắn là xử nam, Anh xem đêm hôm lạnh lẽo thế này, người ta có thể giúp anh làm ấm giường nha, xem này...
Dạ Tư Hàn, Coi như hôm nay cô mạng lớn, cút!
Hạ Lâm, Người ta không biết cút, hay là anh dạy người ta đi
Dạ Tư Hàn vẫn đứng đó nhìn cô. Hạ Lâm có loại cảm giác như bị ánh mắt anh lăng trì xử tử vậy.
Đúng lúc này, di dộng của Dạ Tư Hàn vang lên.
Anh đi đến bên giường nhấc điện thoại lên. Nhìn thấy là ám vệ Tư Đồ của mình gọi đến liền ấn nghe, Nói
Tam thiếu vẫn còn ở đây
Tầm mắt Dạ Tư Hàn quét lên người Hạ Lâm, bên tai lại vang lên giọng nói của Tư Đồ, Bên ngoài cổng vòm đều là vệ binh của Tam thiếu
Giọng anh âm u lạnh lẽo, Nói với bọn họ, nếu đã cảm thấy chán sống thì cứ ở đến sáng mai
Có điều Tứ thiếu, tối nay có chút kỳ lạ. Nếu là trước đây bọn họ tuyệt đối không dám đến đây, nhưng đêm nay Tam thiếu lại xông vào thế này.
Dạ Tư Hàn đứng đó không lên tiếng, ánh mắt quét qua Hạ Lâm một lần nữa.
Tư Đồ, Vườn hoa phía bên kia đang rất ầm ỹ
Dạ Tư Hàn, Đi điều tra xem có chuyện gì
Tư Đồ, Rõ
Dạ Tư Hàn vừa định ngắt điện thoại thì chợt nhận ra trong lòng đã có thêm một người. Anh cúi đầu nhìn người phụ nữ đang lại rúc vào lòng anh.
Anh ném điện thoại xuống, hai tay túm lấy eo Hạ Lâm. Cô đau đến mức lông mày nhăn hết cả lại. Sức lực này tựa như muốn bóp gãy eo cô!
Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, Hạ Lâm dùng một tay vịn cổ Dạ Tư Hàn xuống, mạnh mẽ cắn lên bờ môi lạnh của anh.
Dạ Tư Hàn nhíu mi. Ngay vào lúc hai hàm răng anh há ra, lưỡi nhỏ của Hạ Lâm đã suồng sã chui vào trong. Đôi mắt to đen láy như ngọc nhìn vào Dạ Tư Hàn, nhưng trong đáy mắt anh lúc này lại chẳng có chút dục vọng.
Cô khiêu khích đến bước này rồi sao anh không có chút phản ứng vậy chứ? Chuyện này rất tổn thương đến lòng tự trọng của một cô gái như cô đấy.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, bàn tay túm eo cô vẫn giữ nguyên ở đó, thật lâu không có thêm bất kỳ động tác nào.
Lưỡi Hạ Lâm quấn lấy đầu lưỡi Dạ Tư Hàn, cắn mút, mắt vẫn nhìn chòng chọc vào anh. Thấy anh thờ ơ, cô liền trực tiếp đẩy nước bọt qua, hòa vào trong miệng anh.
Dạ Tư Hàn đẩy cô ra. Vì sức lực đàn ông quá lớn nên Hạ Lâm đã ngã ngồi trên thảm, cảm giác eo như muốn gãy ra rồi.
Trong lòng không kiềm được mà ai oán, trước giờ cô chưa từng gặp xử nam nào khó chơi thế này.
Sợ anh lại trực tiếp xách cô vứt ra ngoài, sợ ngày mai trời sáng lại lâm vào mộng mị. Hay là cô chơi trò 'cưỡng bức'?
Tục ngữ đã nói thế này, gái tán trai có gì là khó! Đợi đến lúc anh có phản ứng rồi, cô không tin một lão xử nam còn có thể nhịn được!
/84
|